Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-325
CHƯƠNG 325:
Tống Linh vừa bước vào, không nhìn thấy Sùng Minh, mà lại nhìn thấy một khoản tiền mặt lớn ở trên bàn.
Trong thời đại này, ai còn mang theo bên mình nhiều tiền mặt như thế?
Mọi người không phải là quẹt thẻ hoặc chuyển khoản?
Thông thường chỉ là một số công ty phát tiền thưởng cuối năm, để nhìn thích mắt mới phát tiền mặt.
Người bình thường ai làm như vậy?
Sùng Minh xem ra, không giống người ngu xuẩn gì?
Anh ta không phải ngu đến mức lấy tiền mặt đưa cho thủ hạ của anh ta phát tiền thưởng chăng?
Tống Linh đang nhìn khoản tiền lớn đó bất thần, Sùng Minh từ ngoài bước vào.
Sùng Minh nhìn thấy Tống Linh cứ nhìn vào khoản tiền mặt đó, không nhịn được hỏi: “Anh rất thích tiền?”
Tống Linh gật đầu, nét mặt thẳng thắn.
Anh ta thì rất thích tiền!
Chỉ cần có tiền, thì có thể mua cho Thanh Thanh rất nhiều rất nhiều quần áo và nhà đẹp, mỗi lần Thanh Thanh nhận được quà đều rất mừng rỡ.
Nhìn thấy Thanh Thanh vui vẻ, anh ấy cũng vui vẻ theo.
Cho nên, anh ấy rất thích kiếm tiền, sau đó chuyển tiền vào trong tài khoản của Thanh Thanh.
Sùng Minh không ngờ Tống Linh thẳng thắn gật đầu thừa nhận, lập tức nghẹn một lúc.
Anh ta cái gì cũng có, nhưng mà thích tiền tài như thế lại còn rất thẳng thắn, chỉ có anh ta.
Anh ta tuy là người của đế quốc hắc ám, nhưng người mà anh ta làm quen đều là người có quyền có địa vị.
Mọi người cho dù thích tiền tài mỹ nhân cũng sẽ không nói trực tiếp bằng lời.
Nhưng con người này được thôi, mỹ nhân thường đặc biệt!
“Nếu thích, thì tặng cho anh.” Sùng Minh từ từ bước tới.
Tống Linh ngửi được mùi máu trên cơ thể đối phương, xem ra lại bị thương rồi.
Tống Linh không cần để ý anh ta có bị thương hay không, anh ta không phải là Tống Thanh!
Tống Linh âm thầm viết lên giấy một số tài khoản đưa cho Sùng Minh: “Tiền mặt cầm không tiện, chuyển khoản vào tài khoản đi.”
Sùng Minh: “...”
Tống Linh nhìn Sùng Minh không cầm, lập tực thu lại tờ giấy: “Không cho thì thôi.”
Sùng Minh thân thủ rất nhanh, lập tức cướp qua: “Chưa từng gặp người mê tiền như thế.”
Tống Linh gật đầu, nói một cách nghiêm chỉnh: “Sắp hết năm rồi chính là lúc cần phải tặng quà, nhớ phải chuyển khoản sớm.”
Sùng Minh không khách khí nhìn Tống Linh: “Qua đây giúp tôi bôi thuốc.”
Quả nhiên, lại như vậy!
Tống Linh chớp mắt nói: “Cho nên khoản tiền này, là phí điều trị dùng trả cho tôi? Nếu là như thế, hoan nghênh lần sau khi bị thương, tiếp tục tìm tôi bôi thuốc.”
Sùng Minh: “...”
Mỹ nhân rất có tính cách!
Anh ta thích!
Sùng Mình trước mặt Tống Linh cởi quần áo trên người, sau đó đi tắm, rồi nằm trên giường, để cho Tống Linh giúp anh ta bôi thuốc.
Thông qua kinh nghiệm lần trước, tay của Tống Linh lần này rất tự tin, không căn nhằn gì nữa.
Sùng Minh lần này bị thương không nặng như lần trước.
Nhưng, vết thương cũ thêm vết thương mới, cũng đủ cho anh ta khó chịu.
Tống Linh khi giúp anh ta tẩy rửa, Sùng Minh chỉ nhăn mặt một chút, mà không có biểu hiện gì khác.
“Anh sẽ không làm phẫu thuật, làm cho thần kinh cảm giác đau của anh ta như bị cắt đứt đi? Vết thương nặng như thế, anh vẫn có thể kìm chế được.” Tống Linh dùng kim khau liền vết thương lại, chỗ vai còn nhìn thấy xương.
Sùng Minh nhếch miệng nói: “Vết thương này, đã là gì. Còn kinh khủng hơn cả, đều nhìn quen rồi.”
Trên người Sùng Minh rất nhiều sẹo.
Ngang dọc đều có, thật kinh khủng.
Nhiều vết thương đều là vội vàng xử lý, cho nên đều để lại rất nhiều hằn tích.
Có thể nói, trên người anh ta không có chỗ nào là toàn vẹn, dường như mỗi chỗ đều có sẹo chằng chịt.
Rất nhiều chỗ còn có vết thương cũ mới chồng chéo lên nhau.
Xem ra, thật sự rất kinh khủng.
Tống Linh khi bôi thuốc xong cho anh ta, khi băng bó vết thương, cần vòng qua eo băng bó mấy vòng.
Nhưng, Sùng Minh ngồi trên giường, Tống Linh nhìn Sùng Minh, lấy băng quấn nói: “Tôi giúp anh băng bó.” Sùng Minh gật đầu.
Hai tay Tống Linh vòng qua eo của Sùng Minh, thân thể kề gần nhau, gần như toàn bộ cơ thể dựa vào trong lòng của Sùng Minh.
Sùng Minh mở to mắt nhìn mặt của Tống Linh, không nhịn được nuốt nước bọt.
Tống Linh nhìn xa thì như yêu nữ, nhìn gần thì khá xinh lay động lòng người.
Rõ ràng là con trai, mà lại còn xinh đẹp hơn con gái.
Mà lại không xinh đẹp giống như thẩm mỹ không có sức sống.
Tương phản, Tống Linh thuộc dạng con trai đặc biệt lông mày lá liễu, mặt phượng mày ngà.
Đương nhiên thắng cả con gái không có sức lực trả đòn.
Bờ môi không dày không mỏng, mang theo một màu hồng tự nhiên nhất, cho dù con trai hay con gái, nhìn thấy chỉ muốn đến cắn một miếng.
Động tác của Tống Linh rất nhanh, một lát đã băng bó quấn hai vòng trên eo của Sùng Minh.
Sau đó cảm nhận sức nóng của Sùng Minh.
Ngón tay của Tống Linh đột nhiên dùng lực, nhanh ấn vào vết thương của Sùng Minh, Sùng Minh lần này đau không chịu được kêu lên một tiếng.
Sùng Minh cười nhẹ lên: “Anh đúng là vẫn còn nhớ thù. Đối diện với mỹ nhân vòng trong lòng, tôi đương nhiên không có phản ứng, thì tôi không phải là con trai rồi.”
“Tôi cũng là con trai.” Tống Linh trả lời lạnh nhạt: “Không cho phép có ý đồ gì với tôi.”
“Nhưng mà anh còn đầy mê hoặc hơn cả con gái.” Sùng Minh vẫn không phân biệt được đúng sai mà nói.
Tống Linh nhìn qua Sùng Minh, nói: “Được rồi, vết thương không được động vào nước, ba ngày sau thì sẽ đỡ hơn. Nhớ chuyển khoản cho tôi.” Tống Linh quay người muốn rời đi.
Cổ tay bị Sùng Minh nhanh chóng nắm lấy, Tống Linh muốn thoát ra, nhưng phát hiện lực của đối phương thật sự rất lớn.
Sùng Minh vừa dùng lực, thì Tống Linh không kịp phản ứng, nhanh chóng bị kéo ngã trên giường.
Sùng Minh quay người đè lên, nhìn Tống Linh từ phía cao xuống dưới: “quả nhiên nhìn anh từ góc độ này, anh thật sự rất đẹp.”
Đôi mắt Tống Linh tràn đầy phẫn nộ, giơ tay muốn đẩy người Sùng Minh.
Sùng Minh đột nhiên nói: “Tống Thanh là em gái anh? Anh là Tống Linh?”
Tay của Tống Linh lập tức dừng lại ở giữa.
Tống Thanh là sự yếu đuối của anh ta, là giới hạn cuối cùng của anh ta.
“Anh dám làm hại cô ấy?” ánh mắt của Tống Linh như bão táp đang dần hình thành: “Cho dù tôi có chết, cũng sẽ không tha cho anh!”
“Thật là bất ngờ! Hóa ra hai người đúng là anh em.” Sùng Minh không tiếp lời của Tống Linh, quay người nằm xuống bên cạnh Tống Linh, anh ta không làm gì, chỉ nằm cạnh Tống Linh như thế: “Nhưng hai anh em hai người nhìn không giống nhau. Cô ta không xinh đẹp như anh.”
“Nói linh tinh, Thanh Thanh rõ ràng là người con gái đẹp nhất thiên hạ.” Tống Linh lập tức đáp lại.
Trong lòng của Tống Linh, Tống Thanh chỗ nào cũng đẹp hết!
Người con gái khác, đều không bằng!
Sùng Minh cười nhẹ lên: “Thật sao?”
Sùng Minh quay đầu nhìn Tống Linh.
Được nằm cùng mỹ nhân thế này cảm giác thật thoải mái.
Chỉ là không biết, nằm cùng Hà Nhật Dương thì sẽ có cảm giác thế nào?
Ồ, điều này chắc toàn thiên hạ chỉ có Tống Thanh một mình biết rồi.
Hai người con trai anh tuấn hoàn toàn cực đoan, cũng làm cho người nhìn thèm muốn.
Nghe thấy Sùng Minh phủ nhận Tống Thanh, Tống Linh thực sự tức giận rồi, tiền cũng không càn, ngồi dậy muốn đi.
Sùng Minh nhìn thấy Tống Linh thực sự tức giận rồi, nhanh chóng chạy qua, chặn đường của Tống Linh: “Được được được, tôi nói sai rồi. Tôi xin lỗi. Tống Thanh là người con gái xinh đẹp nhất trên thế giới này.”
Tống Linh như vậy mới bỏ qua cho Sùng Minh, tiếp theo lại dùng ánh mắt cánh cáo nhìn anh ta: “Không được có ý đồ gì với Tống Thanh!”
Sùng Minh không cười không nói.
Anh ta chỉ có hứng thú với mỹ nhân được không?
Tuy rằng Tống Thanh cũng không xấu, nhưng so với mỹ nhân thì còn cách xa lắm được không?
Dung mạo trong thiên hạ, trước mặt Hà Nhật Dương và Tống Linh, đều lu mờ không tồn tại được không?
Sùng Minh cố ý thề với vẻ nghiêm chỉnh: “Tôi đảm bảo, tuyệt đối không có suy nghĩ gì với Tống Thanh.”
Nghe thấy Sùng Minh nói như thế, Tống Linh lúc này mới thở nhẹ nhõm.
“Nể mặt hôm nay tôi bị thương tối nay ở lại cùng tôi được không?” Sùng Minh dày mặt đi hỏi.
“Không được.” Tống Linh nhanh chóng cự tuyệt.
“Vậy, tôi trả tiền thì sao?” Sùng Minh hỏi cách thăm dò.
Tống Linh lập tức cười trên mặt: “ít nhất là 500 vạn, USD.”
Sùng Minh: “...”
Hóa ra, anh ta chỉ đáng giá 500 vạn USD.
Sùng Minh ngậm răng: “Được, giao dịch thành công.”
Tống Linh lấy ra điện thoại của mình: “Đây là tài khoản chuyển tiền ngay, anh quét mã gửi tiền của cho tôi.”
Sùng Minh: “Anh có tin tôi tìm người lấy tài khoản của anh?”
“Anh có thể thử xem.” Tống Linh nháy mắt tự tin cười.
Dám lấy tài khoản của anh ấy?
Hi hi hi, hiện tại vẫn chưa có ai làm được.
“Được rồi, anh thắng rồi.” Sùng Minh chỉ còn cách quẹt mã vạch cho Tống Linh, chuyển khoản cho Tống Linh 500 vạn USD.
Tống Linh sau khi nhận đươc tiền, vui vẻ đi chuyển tiền cho Tống Thanh.
Tống Linh gửi tin nhắn cho Tống Thanh: “Mới gửi cho em một khoản tiền, ở bên ngoài muốn ăn gì thì cứ ăn, muốn mua gì thì cứ mua, anh đã hứa với em, về sau anh sẽ nuôi em. Đừng lo lắng việc nhà, anh và mẹ đều tốt. Con của em, anh cũng sẽ giúp em nuôi nó trưởng thành.”
Tống Thanh nhận được tin nhắn, khi kiểm tra tài khoản, suýt nữa ngất đi.
Anh trai ở đâu mà có nhiều tiền thế?
Dọa cho Tống Thanh nhanh chóng gọi điện cho Tống Linh: “Anh ơi?”
Tống Linh cười vui vẻ nghe điện thoại: “Thanh Thanh, ngoan.”
“Anh, anh làm gì mà sao có nhiều tiền thế?” Tống Thanh thở một tiếng: “Anh gửi tiền cho em đã đủ dùng rồi, cả đời này đều tiêu không hết. Em trước đây cũng không biết trong thẻ lại có nhiều tiền như thế. Sao anh không giữ lại cho mình?”
“Bởi vì Thanh Thanh là con gái, con gái thì phải được yêu chiều.” Tống Linh trả lời một cách đương nhiên phải thế nói: “Anh là con trai, con trai không cần tiêu nhiều tiền như thế.”
“Anh, anh về sau cũng phải lấy vợ, về sau không cần cho em nhiều tiền thế đâu, anh cần giữ lại để cho vợ. Em ở bên ngoài rất tốt, em hôm nay có đi gặp bố rồi, mộ của bố rất tốt, không có chút tổn hại nào. Em mấy ngày nữa sẽ quay về, anh ơi, xin lỗi anh, để cho mọi người lo lắng rồi.” Tống Thanh khi này đã bình tĩnh trở lại, xin lỗi Tống Linh một cách thành khẩn: “Em sẽ chăm sóc tốt cho mình.”
“Không sao, về sau vợ anh nếu không yêu mến Thanh Thanh, thì anh cũng sẽ không lấy cô ấy.” Tống Linh nói rất chân thành: “Vợ của anh, nhất định phải yêu mến Thanh Thanh mới được.”
Trong lòng của Tống Thanh cảm thấy ngọt ngào: “Vẫn là anh trai thương em nhất.”
Nghe thấy lời của Tống Thanh, Tống Linh vô cùng vui vẻ.
Sùng Minh nghe thấy Tống Linh gọi điện cho Tống Thanh, suy nghĩ một chút, ta yêu mên người con trai này, cũng yêu mên Hà Nhật Dương rồi.
Làm sao? Hai người này còn có mối quan hệ em rể và anh vợ?
Uhm, mối quan hệ này thật phức tạp.
Phải chăng ra tay với Tống Linh xong, thì có thể ra tay với Hà Nhật Dương?
Nếu không thì mối quan hệ có chút rối loạn?
Tống Linh vừa bước vào, không nhìn thấy Sùng Minh, mà lại nhìn thấy một khoản tiền mặt lớn ở trên bàn.
Trong thời đại này, ai còn mang theo bên mình nhiều tiền mặt như thế?
Mọi người không phải là quẹt thẻ hoặc chuyển khoản?
Thông thường chỉ là một số công ty phát tiền thưởng cuối năm, để nhìn thích mắt mới phát tiền mặt.
Người bình thường ai làm như vậy?
Sùng Minh xem ra, không giống người ngu xuẩn gì?
Anh ta không phải ngu đến mức lấy tiền mặt đưa cho thủ hạ của anh ta phát tiền thưởng chăng?
Tống Linh đang nhìn khoản tiền lớn đó bất thần, Sùng Minh từ ngoài bước vào.
Sùng Minh nhìn thấy Tống Linh cứ nhìn vào khoản tiền mặt đó, không nhịn được hỏi: “Anh rất thích tiền?”
Tống Linh gật đầu, nét mặt thẳng thắn.
Anh ta thì rất thích tiền!
Chỉ cần có tiền, thì có thể mua cho Thanh Thanh rất nhiều rất nhiều quần áo và nhà đẹp, mỗi lần Thanh Thanh nhận được quà đều rất mừng rỡ.
Nhìn thấy Thanh Thanh vui vẻ, anh ấy cũng vui vẻ theo.
Cho nên, anh ấy rất thích kiếm tiền, sau đó chuyển tiền vào trong tài khoản của Thanh Thanh.
Sùng Minh không ngờ Tống Linh thẳng thắn gật đầu thừa nhận, lập tức nghẹn một lúc.
Anh ta cái gì cũng có, nhưng mà thích tiền tài như thế lại còn rất thẳng thắn, chỉ có anh ta.
Anh ta tuy là người của đế quốc hắc ám, nhưng người mà anh ta làm quen đều là người có quyền có địa vị.
Mọi người cho dù thích tiền tài mỹ nhân cũng sẽ không nói trực tiếp bằng lời.
Nhưng con người này được thôi, mỹ nhân thường đặc biệt!
“Nếu thích, thì tặng cho anh.” Sùng Minh từ từ bước tới.
Tống Linh ngửi được mùi máu trên cơ thể đối phương, xem ra lại bị thương rồi.
Tống Linh không cần để ý anh ta có bị thương hay không, anh ta không phải là Tống Thanh!
Tống Linh âm thầm viết lên giấy một số tài khoản đưa cho Sùng Minh: “Tiền mặt cầm không tiện, chuyển khoản vào tài khoản đi.”
Sùng Minh: “...”
Tống Linh nhìn Sùng Minh không cầm, lập tực thu lại tờ giấy: “Không cho thì thôi.”
Sùng Minh thân thủ rất nhanh, lập tức cướp qua: “Chưa từng gặp người mê tiền như thế.”
Tống Linh gật đầu, nói một cách nghiêm chỉnh: “Sắp hết năm rồi chính là lúc cần phải tặng quà, nhớ phải chuyển khoản sớm.”
Sùng Minh không khách khí nhìn Tống Linh: “Qua đây giúp tôi bôi thuốc.”
Quả nhiên, lại như vậy!
Tống Linh chớp mắt nói: “Cho nên khoản tiền này, là phí điều trị dùng trả cho tôi? Nếu là như thế, hoan nghênh lần sau khi bị thương, tiếp tục tìm tôi bôi thuốc.”
Sùng Minh: “...”
Mỹ nhân rất có tính cách!
Anh ta thích!
Sùng Mình trước mặt Tống Linh cởi quần áo trên người, sau đó đi tắm, rồi nằm trên giường, để cho Tống Linh giúp anh ta bôi thuốc.
Thông qua kinh nghiệm lần trước, tay của Tống Linh lần này rất tự tin, không căn nhằn gì nữa.
Sùng Minh lần này bị thương không nặng như lần trước.
Nhưng, vết thương cũ thêm vết thương mới, cũng đủ cho anh ta khó chịu.
Tống Linh khi giúp anh ta tẩy rửa, Sùng Minh chỉ nhăn mặt một chút, mà không có biểu hiện gì khác.
“Anh sẽ không làm phẫu thuật, làm cho thần kinh cảm giác đau của anh ta như bị cắt đứt đi? Vết thương nặng như thế, anh vẫn có thể kìm chế được.” Tống Linh dùng kim khau liền vết thương lại, chỗ vai còn nhìn thấy xương.
Sùng Minh nhếch miệng nói: “Vết thương này, đã là gì. Còn kinh khủng hơn cả, đều nhìn quen rồi.”
Trên người Sùng Minh rất nhiều sẹo.
Ngang dọc đều có, thật kinh khủng.
Nhiều vết thương đều là vội vàng xử lý, cho nên đều để lại rất nhiều hằn tích.
Có thể nói, trên người anh ta không có chỗ nào là toàn vẹn, dường như mỗi chỗ đều có sẹo chằng chịt.
Rất nhiều chỗ còn có vết thương cũ mới chồng chéo lên nhau.
Xem ra, thật sự rất kinh khủng.
Tống Linh khi bôi thuốc xong cho anh ta, khi băng bó vết thương, cần vòng qua eo băng bó mấy vòng.
Nhưng, Sùng Minh ngồi trên giường, Tống Linh nhìn Sùng Minh, lấy băng quấn nói: “Tôi giúp anh băng bó.” Sùng Minh gật đầu.
Hai tay Tống Linh vòng qua eo của Sùng Minh, thân thể kề gần nhau, gần như toàn bộ cơ thể dựa vào trong lòng của Sùng Minh.
Sùng Minh mở to mắt nhìn mặt của Tống Linh, không nhịn được nuốt nước bọt.
Tống Linh nhìn xa thì như yêu nữ, nhìn gần thì khá xinh lay động lòng người.
Rõ ràng là con trai, mà lại còn xinh đẹp hơn con gái.
Mà lại không xinh đẹp giống như thẩm mỹ không có sức sống.
Tương phản, Tống Linh thuộc dạng con trai đặc biệt lông mày lá liễu, mặt phượng mày ngà.
Đương nhiên thắng cả con gái không có sức lực trả đòn.
Bờ môi không dày không mỏng, mang theo một màu hồng tự nhiên nhất, cho dù con trai hay con gái, nhìn thấy chỉ muốn đến cắn một miếng.
Động tác của Tống Linh rất nhanh, một lát đã băng bó quấn hai vòng trên eo của Sùng Minh.
Sau đó cảm nhận sức nóng của Sùng Minh.
Ngón tay của Tống Linh đột nhiên dùng lực, nhanh ấn vào vết thương của Sùng Minh, Sùng Minh lần này đau không chịu được kêu lên một tiếng.
Sùng Minh cười nhẹ lên: “Anh đúng là vẫn còn nhớ thù. Đối diện với mỹ nhân vòng trong lòng, tôi đương nhiên không có phản ứng, thì tôi không phải là con trai rồi.”
“Tôi cũng là con trai.” Tống Linh trả lời lạnh nhạt: “Không cho phép có ý đồ gì với tôi.”
“Nhưng mà anh còn đầy mê hoặc hơn cả con gái.” Sùng Minh vẫn không phân biệt được đúng sai mà nói.
Tống Linh nhìn qua Sùng Minh, nói: “Được rồi, vết thương không được động vào nước, ba ngày sau thì sẽ đỡ hơn. Nhớ chuyển khoản cho tôi.” Tống Linh quay người muốn rời đi.
Cổ tay bị Sùng Minh nhanh chóng nắm lấy, Tống Linh muốn thoát ra, nhưng phát hiện lực của đối phương thật sự rất lớn.
Sùng Minh vừa dùng lực, thì Tống Linh không kịp phản ứng, nhanh chóng bị kéo ngã trên giường.
Sùng Minh quay người đè lên, nhìn Tống Linh từ phía cao xuống dưới: “quả nhiên nhìn anh từ góc độ này, anh thật sự rất đẹp.”
Đôi mắt Tống Linh tràn đầy phẫn nộ, giơ tay muốn đẩy người Sùng Minh.
Sùng Minh đột nhiên nói: “Tống Thanh là em gái anh? Anh là Tống Linh?”
Tay của Tống Linh lập tức dừng lại ở giữa.
Tống Thanh là sự yếu đuối của anh ta, là giới hạn cuối cùng của anh ta.
“Anh dám làm hại cô ấy?” ánh mắt của Tống Linh như bão táp đang dần hình thành: “Cho dù tôi có chết, cũng sẽ không tha cho anh!”
“Thật là bất ngờ! Hóa ra hai người đúng là anh em.” Sùng Minh không tiếp lời của Tống Linh, quay người nằm xuống bên cạnh Tống Linh, anh ta không làm gì, chỉ nằm cạnh Tống Linh như thế: “Nhưng hai anh em hai người nhìn không giống nhau. Cô ta không xinh đẹp như anh.”
“Nói linh tinh, Thanh Thanh rõ ràng là người con gái đẹp nhất thiên hạ.” Tống Linh lập tức đáp lại.
Trong lòng của Tống Linh, Tống Thanh chỗ nào cũng đẹp hết!
Người con gái khác, đều không bằng!
Sùng Minh cười nhẹ lên: “Thật sao?”
Sùng Minh quay đầu nhìn Tống Linh.
Được nằm cùng mỹ nhân thế này cảm giác thật thoải mái.
Chỉ là không biết, nằm cùng Hà Nhật Dương thì sẽ có cảm giác thế nào?
Ồ, điều này chắc toàn thiên hạ chỉ có Tống Thanh một mình biết rồi.
Hai người con trai anh tuấn hoàn toàn cực đoan, cũng làm cho người nhìn thèm muốn.
Nghe thấy Sùng Minh phủ nhận Tống Thanh, Tống Linh thực sự tức giận rồi, tiền cũng không càn, ngồi dậy muốn đi.
Sùng Minh nhìn thấy Tống Linh thực sự tức giận rồi, nhanh chóng chạy qua, chặn đường của Tống Linh: “Được được được, tôi nói sai rồi. Tôi xin lỗi. Tống Thanh là người con gái xinh đẹp nhất trên thế giới này.”
Tống Linh như vậy mới bỏ qua cho Sùng Minh, tiếp theo lại dùng ánh mắt cánh cáo nhìn anh ta: “Không được có ý đồ gì với Tống Thanh!”
Sùng Minh không cười không nói.
Anh ta chỉ có hứng thú với mỹ nhân được không?
Tuy rằng Tống Thanh cũng không xấu, nhưng so với mỹ nhân thì còn cách xa lắm được không?
Dung mạo trong thiên hạ, trước mặt Hà Nhật Dương và Tống Linh, đều lu mờ không tồn tại được không?
Sùng Minh cố ý thề với vẻ nghiêm chỉnh: “Tôi đảm bảo, tuyệt đối không có suy nghĩ gì với Tống Thanh.”
Nghe thấy Sùng Minh nói như thế, Tống Linh lúc này mới thở nhẹ nhõm.
“Nể mặt hôm nay tôi bị thương tối nay ở lại cùng tôi được không?” Sùng Minh dày mặt đi hỏi.
“Không được.” Tống Linh nhanh chóng cự tuyệt.
“Vậy, tôi trả tiền thì sao?” Sùng Minh hỏi cách thăm dò.
Tống Linh lập tức cười trên mặt: “ít nhất là 500 vạn, USD.”
Sùng Minh: “...”
Hóa ra, anh ta chỉ đáng giá 500 vạn USD.
Sùng Minh ngậm răng: “Được, giao dịch thành công.”
Tống Linh lấy ra điện thoại của mình: “Đây là tài khoản chuyển tiền ngay, anh quét mã gửi tiền của cho tôi.”
Sùng Minh: “Anh có tin tôi tìm người lấy tài khoản của anh?”
“Anh có thể thử xem.” Tống Linh nháy mắt tự tin cười.
Dám lấy tài khoản của anh ấy?
Hi hi hi, hiện tại vẫn chưa có ai làm được.
“Được rồi, anh thắng rồi.” Sùng Minh chỉ còn cách quẹt mã vạch cho Tống Linh, chuyển khoản cho Tống Linh 500 vạn USD.
Tống Linh sau khi nhận đươc tiền, vui vẻ đi chuyển tiền cho Tống Thanh.
Tống Linh gửi tin nhắn cho Tống Thanh: “Mới gửi cho em một khoản tiền, ở bên ngoài muốn ăn gì thì cứ ăn, muốn mua gì thì cứ mua, anh đã hứa với em, về sau anh sẽ nuôi em. Đừng lo lắng việc nhà, anh và mẹ đều tốt. Con của em, anh cũng sẽ giúp em nuôi nó trưởng thành.”
Tống Thanh nhận được tin nhắn, khi kiểm tra tài khoản, suýt nữa ngất đi.
Anh trai ở đâu mà có nhiều tiền thế?
Dọa cho Tống Thanh nhanh chóng gọi điện cho Tống Linh: “Anh ơi?”
Tống Linh cười vui vẻ nghe điện thoại: “Thanh Thanh, ngoan.”
“Anh, anh làm gì mà sao có nhiều tiền thế?” Tống Thanh thở một tiếng: “Anh gửi tiền cho em đã đủ dùng rồi, cả đời này đều tiêu không hết. Em trước đây cũng không biết trong thẻ lại có nhiều tiền như thế. Sao anh không giữ lại cho mình?”
“Bởi vì Thanh Thanh là con gái, con gái thì phải được yêu chiều.” Tống Linh trả lời một cách đương nhiên phải thế nói: “Anh là con trai, con trai không cần tiêu nhiều tiền như thế.”
“Anh, anh về sau cũng phải lấy vợ, về sau không cần cho em nhiều tiền thế đâu, anh cần giữ lại để cho vợ. Em ở bên ngoài rất tốt, em hôm nay có đi gặp bố rồi, mộ của bố rất tốt, không có chút tổn hại nào. Em mấy ngày nữa sẽ quay về, anh ơi, xin lỗi anh, để cho mọi người lo lắng rồi.” Tống Thanh khi này đã bình tĩnh trở lại, xin lỗi Tống Linh một cách thành khẩn: “Em sẽ chăm sóc tốt cho mình.”
“Không sao, về sau vợ anh nếu không yêu mến Thanh Thanh, thì anh cũng sẽ không lấy cô ấy.” Tống Linh nói rất chân thành: “Vợ của anh, nhất định phải yêu mến Thanh Thanh mới được.”
Trong lòng của Tống Thanh cảm thấy ngọt ngào: “Vẫn là anh trai thương em nhất.”
Nghe thấy lời của Tống Thanh, Tống Linh vô cùng vui vẻ.
Sùng Minh nghe thấy Tống Linh gọi điện cho Tống Thanh, suy nghĩ một chút, ta yêu mên người con trai này, cũng yêu mên Hà Nhật Dương rồi.
Làm sao? Hai người này còn có mối quan hệ em rể và anh vợ?
Uhm, mối quan hệ này thật phức tạp.
Phải chăng ra tay với Tống Linh xong, thì có thể ra tay với Hà Nhật Dương?
Nếu không thì mối quan hệ có chút rối loạn?
Bình luận facebook