Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-327
CHƯƠNG 327:
“Cái gì quả nhiên là như thế?” ngón tay Sùng Minh đột nhiên nắm chặt, tự nhiên hắn ta có chút khẩn trương.
Tống Linh trả lời một cách nghiêm túc: “Khi tôi đắp thuốc cho cậu tôi thấy trên người cậu có rất nhiều vết thương, hơn nữa còn rất kỳ lạ, có vết cào có vết trúng đạn có cả vết trúng tên. Thì ra là do như thế, cho nên vết sẹo của cậu mới phong phú như vậy.”
Sùng Minh đột nhiên cạn lời, đồng thời tay cũng buông lỏng ra.
Người đẹp đúng là người đẹp.
Điếm quan tâm cũng khác người thường như thế.
Tống Linh tiếp tục nói: “Tôi đọc qua sách, trên người có quá nhiều sẹo, sẽ ảnh hưởng đến bài tiết của cơ thể.”
Nghe Tống Linh nói một cách nghiêm túc hoàn toàn không cùng một chủ đề, Sùng Minh cảm thấy, hắn ta hình như phát hiện ra một châu lục mới.
Cho nên cả việc hắn ta muốn tạo bầu không khí đau buồn, đều không làm được.
Tống Linh thấy Sùng Minh không nói nữa, thế là hỏi: “Đã kể hết rồi sao? Thế thì cậu có thể đi nghỉ ngơi được rồi,nhớ chuyển khoản cho tôi, nếu tiền không tới tài khoản, sau này tôi không đến đây nữa.”
Sùng Minh: “.”
Tại sao lối tư duy của người đẹp lại kỳ lạ như thế?
Tống Linh đã nằm lên sofa, một vẻ tôi muốn đi ngủ, với tư thế cậu không được phép làm phiền tôi.
Sùng Minh chịu đựng cả đống nội thương, cứ thế ngoan ngoãn nằm lên trên giường đi ngủ.
Tống Linh đúng thật là nằm trên sofa ngủ một giấc.
Sáng hôm sau kiểm tra tài khoản, trong đó quả nhiên nằm một khoản tiền thù lao.
Tống Linh vui vẻ hài lòng mà đi về.
Sau đó Sùng Minh không đến tìm Tống Linh nữa, không phải là chịu quá nhiều nội thương, thì chính là không có thời gian.
Tống Linh cũng không quan tâm tên đàn ông xui xẻo nay đang làm gì.
Mọi người ai làm việc nấy, thời gian trôi qua liền đến 28 tháng chạp.
Ngày hôm nay, Tống Thanh cuối cùng đã trở về.
Tống Thanh vừa vào đến nhà, liền vồ vào lòng của Tống Tử Dao: “Mẹ con về rồi.”
Tống Tử Dao vỗ nhẹ lưng Tống Thanh, khóe mắt ẩm ướt: “Về là tốt, về nhà thì tốt.”
Tống Thanh buông Tống Tử Dao ra, xoay người nhìn Tống Linh đã mở rộng vòng tay với mình, liền xông qua đó: “Anh.”
Tống Linh vui vẻ hài lòng ôm lấy em gái: “Thanh Thanh về thì tốt, anh dạo này mới kiếm được rất nhiều tiền, mua quần áo cho em được không?”
Tống Thanh vừa khóc vừa cười: “Anh, em đã bao lớn rồi, lại không phải con nít. Đâu cần ngày ngày mua quần áo?”
“nhưng Thanh Thanh là con gái, con gái thì phải thật xinh đẹp mới tốt.” Tống Linh vô cùng nghiêm túc trả lời: “Đừng lo trong nhà không có tiền, anh kiếm tiền nuôi em.”
Tống Thanh cười lắc đầu: “Không cần, em không mặc hết nhiều quần áo như thế. ở đây không phải vẫn còn nhiều quần áo sao?”
Tống Thanh lúc dọn nhà, thật sự để lại một số quần áo.
Dù gì cô ấy cũng chỉ mới mang thai, vóc dáng chưa thay đổi nhiều, quần áo lúc trước vẫn mặc được.
Tống Tử Dao dịu dàng nói: “Cũng tốt, mua quần áo không vội trong một lúc. Thanh Thanh qua mấy tháng nữa là thấy rõ bụng bầu rồi, đến lúc đó mua cũng không muộn.”
Nghe Tống Tử Dao nói thế, Tống Linh mới nói: “Cũng được, con nổ lực kiếm tiền, Thanh Thanh và mẹ chỉ cần phụ trách tiêu tiền.”
Khi màn đêm buông xuống, Tống Tử Dao liền hỏi Tống Thanh: “Con thật sự quyết định ly hôn sao?”
Tống Thanh lặng lẽ gật đầu, kéo tay Tống Tử Dao nói: “Mẹ có phải cũng không tha thứ cho việc làm của mẹ chồng con? Nói cho cùng, năm đó nếu không phải bà ta, bố sẽ không mất, anh hai cũng sẽ không bị đả kích bị người khác ức hiếp trở thành bộ dạng đó, cũng do điều đó mà khiến cho người khác đánh mất thời thơ ấu và quá trình trưởng thành. Tuy bây giờ anh hai đã bình phục, nhưng tính cách vẫn có phần kỳ lạ, khó mà hòa nhập cộng đồng. Tất cả những điều này, con thật sự không cách nào tha thứ được.”
“Để con ngày nào cũng phải đối diện với hung thủ giết bố, con còn phải gọi một tiếng mẹ, con thật sự chịu không nổi, lúc nhỏ, bố thật sự rất thương con, rất chiều con. Mỗi lần khi bố bế con, đều rất dịu dàng âu yếm. Nhưng tất cả hạnh phúc, chỉ trong một ngày, mọi thứ đều chấm hết. Từ đó con và anh hai từ thiên đàng rớt xuống địa ngục. Tống Cương và Tống Thúy đánh mắng con, con đều chịu đựng được. Nhưng con không chịu được khi họ dám có ý định với anh hai. Mẹ biết không? Khi con học cấp ba, họ tuy nhiên dám âm thầm lên kế hoạch đưa anh trai cho người có tiền làm đồ chơi. Khi con nghe được tin này, thật sự là như sét đánh ngang tai! Không kiềm được mà muốn đưa anh hai cao chạy xa bay!”
“Sau đó, con lấy cái chết để uy hiếp, đúng vậy làm lớn chuyện này lên, nếu họ dám đưa anh hai đi, con sẽ khiến họ thân bại danh liệt. Nhưng cũng chính do chuyện này, con cũng bị Tống Cương và Tống Thúy căm ghét, đại học thiếu chút không được học. Mẹ, con thật sự không cách nào tha thứ được. Con cũng thể nào tỏ ra như không gì xảy ra mà đi đối diện với Hà Nhật Dương. “Tống Thanh nói đến đây, nước mắt như mưa cứ tuông trào: “Mẹ, mấy hôm nay con ở bên ngoài suy nghĩ rất nhiều. Con thừa nhận, con thật sự rất yêu Hà Nhật Dương. Nhưng, đồi người ngoài tình yêu ra, con sự gánh nặng cần phải lo. Con thật sự không muốn trở thành đứa con gái bất trung bất hiếu khốn nạn thế kia.”
Tống Tử Dao nhẹ ôm lấy Tống Thanh: “Thanh Thanh ngoan, đừng khóc đừng khóc. Không cần biết con lựa chọn thế nào, mẹ đều ủng hộ con. Muốn ly hôn thì cứ ly hôn. Đứa trẻ này, chúng ta tự nuôi.”
Sau khi tâm trạng Tống Thanh bình ổn lại, mở miệng nói: “Mẹ, mấy hôm nay, bên phía Nhà họ Hà có nói gì không?”
“Hà lão phu nhân có sai người truyền tin nói, bà ấy chỉ thừa nhận đứa cháu dâu là con.” Tống Tử Dao than nhẹ một tiếng: “Hà lão phu nhân đối cử với con quả thật rất tốt, lúc đầu mẹ cũng thấy con ở hà họ Hà có sự chiếu cố của Hà lão phu nhân, con sẽ không chịu thiệt. Nhưng không ngờ rằng mẹ chồng con lại là...”
Tống Thanh cũng than thở: “Đúng vậy, bà nội đối với con thật sự rất tốt rất tốt. Tiếc là con không thể tận hiếu với bà được nữa.”
“Đừng nghĩ nhiều như thế nữa. Nếu con đường phía trước chưa biết được, thế thì cứ đi bước nào hay bước đó vậy. Con xem, giờ đã là tết rồi đó, chúng ta vẫn nên ăn tết trước hẳn nói.” Tống Tử Dao chuyển chủ đề nói: “Mấy hôm nay mẹ và Tiểu Lục cứ chuẩn bị cho ngày tết, xem con có thích gì không, bây giờ mua vẫn còn kịp.”
Tống Thanh lắc đầu: “Mẹ. Con cái gì cũng không thiếu.”
Tống Linh từ sớm đã dọn dẹp xong một căn phòng, đem đồ đạc trong phòng nên vứt thì vứt, nên dọn thì dọn.
Phòng tuy nhỏ, nhưng lại rất ấm áp.
Tống Linh tự tay sắp xếp phòng công chúa, một màu hồng phấn.
Khi Tống Thanh đặt chân vào phòng, không nhịn được cười khổ.
Anh hai đúng là vẫn xem mình như một đứa con nít mà chăm vậy.
Khi xưa, là do mình chăm cho anh hai.
Bây giờ tới phiên anh hai chăm lại mình.
Nghe mẹ nói, khi Hà Nhật Dương qua kiếm, anh hai không cho anh ta sắc mặt gì, thậm chí còn cho Hà Nhật Dương một đấm, Hà Nhật Dương không đánh lại, cứ đứng đó chịu một đòn của anh hai.
Mẹ không nhìn tiếp được nữa, mới ngăn anh hai lại.
Anh ta cần chi như thế?
Cần chi tới tìm đánh như thế chứ?
Rõ biết đến đây, chỉ khiến cho mẹ và anh hai càng giận hơn.
Thôi bỏ đi, bản thân mình làm gì phải lo điều này?
Bản thân mình đều sắp ly hôn với Hà Nhật Dương rồi còn gì!
Tùy anh ta vậy!
Tống Thanh ngã xuống giường, kéo chăn trùm kín mặt.
Nhưng, tận đáy lòng vẫn cứ lo mãi.
Bỏ đi, ăn xong tết rồi nói.
Tống Thanh làm như giận hờn vậy trở người rồi ngủ thiếp đi.
Giao thừa hôm đó, bầu trời âm u lắm, cũng rất lạnh ẩm nữa.
Mùa đông phương nam không bằng phương bắc, một khi trời lạnh thì khó chịu vô cùng.
Không khí ẩm ướt, mang theo hơi ẩm, lạnh tận xương tủy.
Còn không bằng mùa đông của phương bắc và Đông Bắc trực tiếp và dứt khoát, chính là chỉ lạnh, đơn thuần chỉ là sự tấn công vật lý, còn ở miền nam mùa đông như một tấn công ma thuật!
Đặc biệt là sau khi trải nghiệm qua sàn sưởi ấm của khu vực Đông Bắc, đó thật sự là sự hưởng thụ hạnh phúc tận xương tủy.
Hà Nhật Dương nói trang viên Cảnh Hoa cũng có sàn sưởi ấm, nhưng mà do mấy hôm trước vẫn rât tốt, ánh nắng cũng rất ám áp, nên mãi không mở.
Không khí như hôm nay thế này, chắc phải mở sàn sưởi ẩm rồi nhỉ?
Ây, sao lại nghĩ đến Hà Nhật Dương rồi?
Dừng lại, dừng lại, không nghĩ nữa.
Mới sáng sớm, Tống Tử Dao đã dậy người, ở trong bếp bắt đầu cắt rau nấu canh.
chốc trở nên ấm cúng hơn nhiều.
Lúc đang bận rộn, sắc mặt Tống Thanh bông nhiên thay đổi, che lấy miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Không kịp đóng cửa phòng nhà vệ sinh, liền nôn ói vào trong bồn cầu.
Tống Tử Dao vội đi vào, không ngừng vỗ lưng cho Tống Thanh: “Thanh Thanh, đừng nôn, tuyệt đối đừng nôn, gắng nhịn! Một khi bắt đầu nôn, thì sau đó con sẽ không nhịn được nữa!”
Tống Thanh chỉ cảm thấy bao tử mình như muốn lộn ruột vậy, khó chịu đến sắc mặt cũng trắng bệch ra.
Tống Linh cũng bị dọa gần chết, nói: “Anh đưa em đi bệnh viện!”
Tống Thanh khó khăn xua tay: “Không sao, em không sao.”
Tống Tử Dao lườm con trai mình một cái, nói: “Phụ nữ mang thai hết một nửa sẽ bị thai nghén, Thanh Thanh đây là mới bắt đầu!”
Tống Linh liền không vui: “Thanh Thanh mang thai cực khổ như vậy, thế thì không mang nữa!”
Tống Tử Dao và Tống Thanh liền cười tới khóc luôn.
Anh hai có cần phải dễ thương vậy không!
Tống Tử Dao vỗ Tống Linh một cái: “Nói lung tung gì đó! Con cũng đã mang rồi, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”
Tống Thanh đưa tay sờ lên bụng mình, khẽ cười.
Đó là một sinh mạng nhỏ.
Chỉ nghĩ đến đứa con này, thì sẽ cảm thấy cuộc sống thật có ý nghĩa.
Tống Thanh cuối cùng cũng hiểu được, lý do năm đó mẹ gắng nhẫn nhịn chính là vì mình và anh hai,
Giây phút mình trở thành mẹ, gánh nặng trên vai liền trở nên nặng hơn.
Lúc này đây, ngoài kia vang lên tiếng gõ cửa.
Tống Tử Dao vội đi mở cửa, ngoài cửa đứng đấy chính là Lý Xuân với gương mặt cười tươi như hoa.
Trên đất đặt một đống quà cáp.
“Bà Tống, đây là chủ tịch kêu tôi đưa qua.” Lý Xuân cười một cách cung kính: “Một ít là cho bà ăn tết dùng, một ít là cho thiếu nãi nãi dùng. Chủ tịch nói, cho dù thiếu nãi nãi không chịu gặp anh ấy, cũng mong cô ấy nghĩ đến đứa con, mà đừng từ chối số đồ này. Nói cho cùng, anh ta cũng là bố đứa bé, cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ đối với mấy chuyện này.”
Tống Tử Dao xoay đầu nhìn sang.
Tống Thanh chậm rãi bước qua, nhìn đống đồ trên mặt đất, nói: “Không cần. Nếu đã sắp ly hôn, mấy đồ này không cần nữa.”
Đúng lúc này, lại có người đi qua, người này cũng xách theo túi lớn túi nhỏ sang
Vừa tới gần, thì kinh ngạc nói với Lý Xuân: “Ủa? Cậu cũng đến sao?”
Lý Xuân nhìn đối phương, biết là đối phương đến từ biệt thự nhà họ Hà, liền gật đầu.
“Cái gì quả nhiên là như thế?” ngón tay Sùng Minh đột nhiên nắm chặt, tự nhiên hắn ta có chút khẩn trương.
Tống Linh trả lời một cách nghiêm túc: “Khi tôi đắp thuốc cho cậu tôi thấy trên người cậu có rất nhiều vết thương, hơn nữa còn rất kỳ lạ, có vết cào có vết trúng đạn có cả vết trúng tên. Thì ra là do như thế, cho nên vết sẹo của cậu mới phong phú như vậy.”
Sùng Minh đột nhiên cạn lời, đồng thời tay cũng buông lỏng ra.
Người đẹp đúng là người đẹp.
Điếm quan tâm cũng khác người thường như thế.
Tống Linh tiếp tục nói: “Tôi đọc qua sách, trên người có quá nhiều sẹo, sẽ ảnh hưởng đến bài tiết của cơ thể.”
Nghe Tống Linh nói một cách nghiêm túc hoàn toàn không cùng một chủ đề, Sùng Minh cảm thấy, hắn ta hình như phát hiện ra một châu lục mới.
Cho nên cả việc hắn ta muốn tạo bầu không khí đau buồn, đều không làm được.
Tống Linh thấy Sùng Minh không nói nữa, thế là hỏi: “Đã kể hết rồi sao? Thế thì cậu có thể đi nghỉ ngơi được rồi,nhớ chuyển khoản cho tôi, nếu tiền không tới tài khoản, sau này tôi không đến đây nữa.”
Sùng Minh: “.”
Tại sao lối tư duy của người đẹp lại kỳ lạ như thế?
Tống Linh đã nằm lên sofa, một vẻ tôi muốn đi ngủ, với tư thế cậu không được phép làm phiền tôi.
Sùng Minh chịu đựng cả đống nội thương, cứ thế ngoan ngoãn nằm lên trên giường đi ngủ.
Tống Linh đúng thật là nằm trên sofa ngủ một giấc.
Sáng hôm sau kiểm tra tài khoản, trong đó quả nhiên nằm một khoản tiền thù lao.
Tống Linh vui vẻ hài lòng mà đi về.
Sau đó Sùng Minh không đến tìm Tống Linh nữa, không phải là chịu quá nhiều nội thương, thì chính là không có thời gian.
Tống Linh cũng không quan tâm tên đàn ông xui xẻo nay đang làm gì.
Mọi người ai làm việc nấy, thời gian trôi qua liền đến 28 tháng chạp.
Ngày hôm nay, Tống Thanh cuối cùng đã trở về.
Tống Thanh vừa vào đến nhà, liền vồ vào lòng của Tống Tử Dao: “Mẹ con về rồi.”
Tống Tử Dao vỗ nhẹ lưng Tống Thanh, khóe mắt ẩm ướt: “Về là tốt, về nhà thì tốt.”
Tống Thanh buông Tống Tử Dao ra, xoay người nhìn Tống Linh đã mở rộng vòng tay với mình, liền xông qua đó: “Anh.”
Tống Linh vui vẻ hài lòng ôm lấy em gái: “Thanh Thanh về thì tốt, anh dạo này mới kiếm được rất nhiều tiền, mua quần áo cho em được không?”
Tống Thanh vừa khóc vừa cười: “Anh, em đã bao lớn rồi, lại không phải con nít. Đâu cần ngày ngày mua quần áo?”
“nhưng Thanh Thanh là con gái, con gái thì phải thật xinh đẹp mới tốt.” Tống Linh vô cùng nghiêm túc trả lời: “Đừng lo trong nhà không có tiền, anh kiếm tiền nuôi em.”
Tống Thanh cười lắc đầu: “Không cần, em không mặc hết nhiều quần áo như thế. ở đây không phải vẫn còn nhiều quần áo sao?”
Tống Thanh lúc dọn nhà, thật sự để lại một số quần áo.
Dù gì cô ấy cũng chỉ mới mang thai, vóc dáng chưa thay đổi nhiều, quần áo lúc trước vẫn mặc được.
Tống Tử Dao dịu dàng nói: “Cũng tốt, mua quần áo không vội trong một lúc. Thanh Thanh qua mấy tháng nữa là thấy rõ bụng bầu rồi, đến lúc đó mua cũng không muộn.”
Nghe Tống Tử Dao nói thế, Tống Linh mới nói: “Cũng được, con nổ lực kiếm tiền, Thanh Thanh và mẹ chỉ cần phụ trách tiêu tiền.”
Khi màn đêm buông xuống, Tống Tử Dao liền hỏi Tống Thanh: “Con thật sự quyết định ly hôn sao?”
Tống Thanh lặng lẽ gật đầu, kéo tay Tống Tử Dao nói: “Mẹ có phải cũng không tha thứ cho việc làm của mẹ chồng con? Nói cho cùng, năm đó nếu không phải bà ta, bố sẽ không mất, anh hai cũng sẽ không bị đả kích bị người khác ức hiếp trở thành bộ dạng đó, cũng do điều đó mà khiến cho người khác đánh mất thời thơ ấu và quá trình trưởng thành. Tuy bây giờ anh hai đã bình phục, nhưng tính cách vẫn có phần kỳ lạ, khó mà hòa nhập cộng đồng. Tất cả những điều này, con thật sự không cách nào tha thứ được.”
“Để con ngày nào cũng phải đối diện với hung thủ giết bố, con còn phải gọi một tiếng mẹ, con thật sự chịu không nổi, lúc nhỏ, bố thật sự rất thương con, rất chiều con. Mỗi lần khi bố bế con, đều rất dịu dàng âu yếm. Nhưng tất cả hạnh phúc, chỉ trong một ngày, mọi thứ đều chấm hết. Từ đó con và anh hai từ thiên đàng rớt xuống địa ngục. Tống Cương và Tống Thúy đánh mắng con, con đều chịu đựng được. Nhưng con không chịu được khi họ dám có ý định với anh hai. Mẹ biết không? Khi con học cấp ba, họ tuy nhiên dám âm thầm lên kế hoạch đưa anh trai cho người có tiền làm đồ chơi. Khi con nghe được tin này, thật sự là như sét đánh ngang tai! Không kiềm được mà muốn đưa anh hai cao chạy xa bay!”
“Sau đó, con lấy cái chết để uy hiếp, đúng vậy làm lớn chuyện này lên, nếu họ dám đưa anh hai đi, con sẽ khiến họ thân bại danh liệt. Nhưng cũng chính do chuyện này, con cũng bị Tống Cương và Tống Thúy căm ghét, đại học thiếu chút không được học. Mẹ, con thật sự không cách nào tha thứ được. Con cũng thể nào tỏ ra như không gì xảy ra mà đi đối diện với Hà Nhật Dương. “Tống Thanh nói đến đây, nước mắt như mưa cứ tuông trào: “Mẹ, mấy hôm nay con ở bên ngoài suy nghĩ rất nhiều. Con thừa nhận, con thật sự rất yêu Hà Nhật Dương. Nhưng, đồi người ngoài tình yêu ra, con sự gánh nặng cần phải lo. Con thật sự không muốn trở thành đứa con gái bất trung bất hiếu khốn nạn thế kia.”
Tống Tử Dao nhẹ ôm lấy Tống Thanh: “Thanh Thanh ngoan, đừng khóc đừng khóc. Không cần biết con lựa chọn thế nào, mẹ đều ủng hộ con. Muốn ly hôn thì cứ ly hôn. Đứa trẻ này, chúng ta tự nuôi.”
Sau khi tâm trạng Tống Thanh bình ổn lại, mở miệng nói: “Mẹ, mấy hôm nay, bên phía Nhà họ Hà có nói gì không?”
“Hà lão phu nhân có sai người truyền tin nói, bà ấy chỉ thừa nhận đứa cháu dâu là con.” Tống Tử Dao than nhẹ một tiếng: “Hà lão phu nhân đối cử với con quả thật rất tốt, lúc đầu mẹ cũng thấy con ở hà họ Hà có sự chiếu cố của Hà lão phu nhân, con sẽ không chịu thiệt. Nhưng không ngờ rằng mẹ chồng con lại là...”
Tống Thanh cũng than thở: “Đúng vậy, bà nội đối với con thật sự rất tốt rất tốt. Tiếc là con không thể tận hiếu với bà được nữa.”
“Đừng nghĩ nhiều như thế nữa. Nếu con đường phía trước chưa biết được, thế thì cứ đi bước nào hay bước đó vậy. Con xem, giờ đã là tết rồi đó, chúng ta vẫn nên ăn tết trước hẳn nói.” Tống Tử Dao chuyển chủ đề nói: “Mấy hôm nay mẹ và Tiểu Lục cứ chuẩn bị cho ngày tết, xem con có thích gì không, bây giờ mua vẫn còn kịp.”
Tống Thanh lắc đầu: “Mẹ. Con cái gì cũng không thiếu.”
Tống Linh từ sớm đã dọn dẹp xong một căn phòng, đem đồ đạc trong phòng nên vứt thì vứt, nên dọn thì dọn.
Phòng tuy nhỏ, nhưng lại rất ấm áp.
Tống Linh tự tay sắp xếp phòng công chúa, một màu hồng phấn.
Khi Tống Thanh đặt chân vào phòng, không nhịn được cười khổ.
Anh hai đúng là vẫn xem mình như một đứa con nít mà chăm vậy.
Khi xưa, là do mình chăm cho anh hai.
Bây giờ tới phiên anh hai chăm lại mình.
Nghe mẹ nói, khi Hà Nhật Dương qua kiếm, anh hai không cho anh ta sắc mặt gì, thậm chí còn cho Hà Nhật Dương một đấm, Hà Nhật Dương không đánh lại, cứ đứng đó chịu một đòn của anh hai.
Mẹ không nhìn tiếp được nữa, mới ngăn anh hai lại.
Anh ta cần chi như thế?
Cần chi tới tìm đánh như thế chứ?
Rõ biết đến đây, chỉ khiến cho mẹ và anh hai càng giận hơn.
Thôi bỏ đi, bản thân mình làm gì phải lo điều này?
Bản thân mình đều sắp ly hôn với Hà Nhật Dương rồi còn gì!
Tùy anh ta vậy!
Tống Thanh ngã xuống giường, kéo chăn trùm kín mặt.
Nhưng, tận đáy lòng vẫn cứ lo mãi.
Bỏ đi, ăn xong tết rồi nói.
Tống Thanh làm như giận hờn vậy trở người rồi ngủ thiếp đi.
Giao thừa hôm đó, bầu trời âm u lắm, cũng rất lạnh ẩm nữa.
Mùa đông phương nam không bằng phương bắc, một khi trời lạnh thì khó chịu vô cùng.
Không khí ẩm ướt, mang theo hơi ẩm, lạnh tận xương tủy.
Còn không bằng mùa đông của phương bắc và Đông Bắc trực tiếp và dứt khoát, chính là chỉ lạnh, đơn thuần chỉ là sự tấn công vật lý, còn ở miền nam mùa đông như một tấn công ma thuật!
Đặc biệt là sau khi trải nghiệm qua sàn sưởi ấm của khu vực Đông Bắc, đó thật sự là sự hưởng thụ hạnh phúc tận xương tủy.
Hà Nhật Dương nói trang viên Cảnh Hoa cũng có sàn sưởi ấm, nhưng mà do mấy hôm trước vẫn rât tốt, ánh nắng cũng rất ám áp, nên mãi không mở.
Không khí như hôm nay thế này, chắc phải mở sàn sưởi ẩm rồi nhỉ?
Ây, sao lại nghĩ đến Hà Nhật Dương rồi?
Dừng lại, dừng lại, không nghĩ nữa.
Mới sáng sớm, Tống Tử Dao đã dậy người, ở trong bếp bắt đầu cắt rau nấu canh.
chốc trở nên ấm cúng hơn nhiều.
Lúc đang bận rộn, sắc mặt Tống Thanh bông nhiên thay đổi, che lấy miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Không kịp đóng cửa phòng nhà vệ sinh, liền nôn ói vào trong bồn cầu.
Tống Tử Dao vội đi vào, không ngừng vỗ lưng cho Tống Thanh: “Thanh Thanh, đừng nôn, tuyệt đối đừng nôn, gắng nhịn! Một khi bắt đầu nôn, thì sau đó con sẽ không nhịn được nữa!”
Tống Thanh chỉ cảm thấy bao tử mình như muốn lộn ruột vậy, khó chịu đến sắc mặt cũng trắng bệch ra.
Tống Linh cũng bị dọa gần chết, nói: “Anh đưa em đi bệnh viện!”
Tống Thanh khó khăn xua tay: “Không sao, em không sao.”
Tống Tử Dao lườm con trai mình một cái, nói: “Phụ nữ mang thai hết một nửa sẽ bị thai nghén, Thanh Thanh đây là mới bắt đầu!”
Tống Linh liền không vui: “Thanh Thanh mang thai cực khổ như vậy, thế thì không mang nữa!”
Tống Tử Dao và Tống Thanh liền cười tới khóc luôn.
Anh hai có cần phải dễ thương vậy không!
Tống Tử Dao vỗ Tống Linh một cái: “Nói lung tung gì đó! Con cũng đã mang rồi, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”
Tống Thanh đưa tay sờ lên bụng mình, khẽ cười.
Đó là một sinh mạng nhỏ.
Chỉ nghĩ đến đứa con này, thì sẽ cảm thấy cuộc sống thật có ý nghĩa.
Tống Thanh cuối cùng cũng hiểu được, lý do năm đó mẹ gắng nhẫn nhịn chính là vì mình và anh hai,
Giây phút mình trở thành mẹ, gánh nặng trên vai liền trở nên nặng hơn.
Lúc này đây, ngoài kia vang lên tiếng gõ cửa.
Tống Tử Dao vội đi mở cửa, ngoài cửa đứng đấy chính là Lý Xuân với gương mặt cười tươi như hoa.
Trên đất đặt một đống quà cáp.
“Bà Tống, đây là chủ tịch kêu tôi đưa qua.” Lý Xuân cười một cách cung kính: “Một ít là cho bà ăn tết dùng, một ít là cho thiếu nãi nãi dùng. Chủ tịch nói, cho dù thiếu nãi nãi không chịu gặp anh ấy, cũng mong cô ấy nghĩ đến đứa con, mà đừng từ chối số đồ này. Nói cho cùng, anh ta cũng là bố đứa bé, cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ đối với mấy chuyện này.”
Tống Tử Dao xoay đầu nhìn sang.
Tống Thanh chậm rãi bước qua, nhìn đống đồ trên mặt đất, nói: “Không cần. Nếu đã sắp ly hôn, mấy đồ này không cần nữa.”
Đúng lúc này, lại có người đi qua, người này cũng xách theo túi lớn túi nhỏ sang
Vừa tới gần, thì kinh ngạc nói với Lý Xuân: “Ủa? Cậu cũng đến sao?”
Lý Xuân nhìn đối phương, biết là đối phương đến từ biệt thự nhà họ Hà, liền gật đầu.