• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (100 Viewers)

  • Chap-337

CHƯƠNG 337:




Tống Thanh vừa định mở miệng nói với Tống Tử Dao, cô ấy muốn ngủ cùng phòng với Tống Tử Dao.
Ai ngờ Tống Tử Dao quay qua đã bị mợ hai kéo đi rồi, giữa câu chuyện em chồng và chị dâu thì Tống Thanh không thể nhập hội rồi.
Vừa thấy mẹ mình bị kéo đi, Tống Thanh nhanh chóng nghĩ ngay đến việc tìm Bạ cụ Tống để cầu cứu.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì Bạ cụ Tống đã được mấy đứa con trai gọi đi.
Bây giờ chỉ còn mấy anh họ ở đó.
Mấy chuyện này làm sao mà mở miệng nói với các anh chứ?
Thầm Tứ nhìn đồng hồ rồi nói: “ÔI, thời gian không còn sớm, mọi người nên ngủ sớm đi! Để mấy người bọn anh lập mưu tính kế chuyện của dượng cho!”
Vừa nói xong, mấy anh đã cùng nhau rời khỏi.
Nhưng cũng may, còn có Tống Thanh, Hà Nhật Dương và Tống Linh ở đó.
Tống Linh ngẩng đầu lên nhìn Hà Nhật Dương, ánh mắt xinh đẹp đó mang đầy vẻ vui sướng.
“Anh” Tống Thanh nói giọng yếu ớt.
Tống Linh đưa tay lên vỗ nhẹ lên đầu Tống Thanh, rồi nói với Hà Nhật Dương: “Bây giờ vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm, nhẫn nại chút nhé.”
“Dạ.” Hà Nhật Dương trong chốc lát đã hiểu được ý của anh vợ.
Anh vợ đã giúp hết mình rồi!
Tống Linh gật đầu, quay người đi luôn.
Đi. Luôn. Rồi à
Tống Thanh nhìn từng người một rời khỏi đó, phải làm sao đây?
Không lẽ tối nay thật sự phải ở cùng phòng với Hà Nhật Dương, ngủ chung một giường sao?
Có cần phải vậy không!
Cùng lắm thì mình ngủ dưới sán!
Dù sao ở dưới thảm cũng thoải mái!
Hà Nhật Dương đột nhiên lên tiếng: “Thanh Thanh, em nằm giường đi, anh nằm dưới sàn được rồi.”
Nói xong, Hà Nhật Dương quay mặt bỏ đi với vẻ hết sức buồn bả, cứ như tráng sĩ ra chiến trường một khi đi sẽ không quay về.
Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương chủ động lên tiếng, bản thân cảm thấy có chút e ngại.
Chổ này là Nhà họ Tống, Hà Nhật Dương là khách.
Làm sao mình có thể để khách nằm dưới sàn chứ?
Mà, hình như mình cũng là khách mà?
Mà, mình với Hà Nhật Dương ai mới là khách?
Ôi, có chút rối rồi.
“Về phòng trước rồi nói.” Tống Thanh liếc nhìn Hà Nhật Dương, quay người nhìn về hướng phòng ngủ và đi qua đó.
Hà Nhật Dương sải bước dài, đi theo sau lưng Tống Thanh, từ từ về hướng đó.
Đẩy cửa vào phòng, hơi ấm trong phòng lan tỏa.
Tống Thanh chân trần bước lên thảm, trên mặt mang đầy vẻ không cam tâm.
Tuy là hôm nay Hà Nhật Dương đã giải thích với cô về chuyện giữa anh và Thôi Nguyệt Lam. Nhưng tận trong đáy lòng vẫn còn mang nhiều ác cảm.
Và chỉ với sự việc của mẹ chồng Vưu Tâm Nguyệt thôi cũng đủ cho hai người phải khổ sở rồi.
Cho nên, hiện giờ Tống Thanh rất là rối.
Cô muốn được ở cùng Hà Nhật Dương, nhưng lại lo sợ đến cuối cùng hai người không thể ở bên nhau.
Vì Hà Nhật Dương sẽ không bỏ rơi mẹ của mình, cho nên mình cũng sẽ không bỏ qua chuyện ba mình bị giết hại.
Nếu cả hai người đều không có cảm tình, thì cùng lắm đường ai nấy đi.
Nhưng mà thực tế, trong lòng cả hai còn có nhau.
Mâu thuẩn ơi là mâu thuẩn.
Rối ơi là rối.
Nếu Hà Nhật Dương có thể chứng minh hung thủ không phải Vưu Tâm Nguyệt thì hay biết mấy chứ?
ÔI, mình quả thật vẫn chưa chịu bỏ cuộc?
Rối quá đi.
Bây giờ tiếp tục ở bên cạnh Hà Nhật Dương, rồi sau này khi chia tay, nhất định sẽ đau khổ hơn bây giờ gấp ngàn lần.
Bây giờ rời xa anh ấy, mình có làm được không?
Hi sinh của anh ấy, nỗ lực của anh ấy, mình đều ghi nhớ trong lòng.
Nếu bây giờ mình nhẫn tâm đầy anh ấy ra.
Thì trái tim mình cũng phải chịu sự dày vò và cắn rứt.
Cả hai lựa chọn đều khó khăn hết.
Phải làm sao đây?
Mình có làm được không?
Hà Nhật Dương khá là thông minh, vừa nhìn đã biết Tống Thanh đang rối rắm và băn khoăn.
Hà Nhật Dương đưa tay nắm lấy ngón tay Tống Thanh, nhẹ nhàng nói: “Thanh Thanh, đừng tự tạo áp lực cho mình, nếu em muốn ở bên anh, thì cứ việc hưởng thụ cuộc sống của chúng ta đi. Nếu em không muốn”
Em tưởng anh sẽ nói, nếu em không muốn ở bên anh thì em có thể rời khỏi à?
Này, nghĩ cũng đừng có nghĩ tới nhé!
Tống Thanh, em chỉ có thể thuộc về một mình anh, Hà Nhật Dương thôi!
Hà Nhật Dương cười nhẹ, tiếp tục nói: “Nếu như em không muốn, anh sẽ âm thầm đi theo em, đến khi em muốn quay về bên anh mới thôi.”
Nghe những lời nói vô lý của Hà Nhật Dương, Tống Thanh không chịu được, phải bật cười ra tiếng: “Thật là bá đạo!”
Hà Nhật Dương nói giọng nghiêm túc: “Thanh Thanh, bà nội từng ép cung mẹ, hỏi mẹ chi tiết về sự việc năm xưa. Nhưng mẹ không nói ra được gì hết. Bà ấy là sát thủ, có trí nhớ siêu phàm. Nhiệm vụ nào cũng ghi nhớ trong đầu, không quên một chi tiết nào. Nhưng lúc đó lại không nói ra được tình tiết sự việc, thế thì chắc chắn có vấn đề trong chuyện này rồi. Anh biết, mẹ không thích em, cho nên không thể loại trừ khả năng, bà ấy cố tình giả mạo là tên hung thủ thật chỉ để chia cắt em và anh.”
Cảm xúc của Tống Thanh trùng xuống.
“Anh biết, những lời nói này của anh sẽ khiến em nghĩ rằng anh đang nói tốt cho mẹ. Nhưng mà, không đâu! Anh không cố tình nói tốt cho mẹ! Thanh Thanh, anh hỏi em, nếu thật sự sát thủ đó không phải mẹ anh, mà mẹ vẫn không thích em, em có còn muốn ở bên cạnh anh không?” Hà Nhật Dương cẩn thận nhìn thẳng vào ánh mắt Tống Thanh, sự cẩn thận đó, làm cho tim Tống Thanh nhói lên.
Một đế vương kiêu hãnh như thế đấy!
Một người đàn ông đầy uy lực như thế đấy!
Mà ngay lúc này đây, lại thận trọng, mong manh dễ vỡ như thế này.
Tống Thanh cho dù là một tảng đá, chắc cũng bị làm cho nóng lên rồi.
Huống hồ, cô ấy vẫn còn rất nặng tình nghĩa với Hà Nhật Dương chứ?
Làm sao nỡ làm khó anh ấy?
Làm sao nỡ khiến anh ấy đau khổ khó xử?
Tống Thanh nhắm mắt nhẹ nhàng gật đầu: “Được, em hứa với anh. Chỉ cần anh có thể tìm được hung thủ năm xưa trong khoảng thời gian mà chúng ta đã hẹn. Thì mặc cho ba mẹ anh không thích em, em cũng sẽ vì anh mà chịu đựng mọi áp lục, sống đến đầu bạc răng long với anh!”
Cuối cùng cũng chờ được câu nói này của Tống Thanh.
Hà Nhật Dương kích động đến nỗi không kiểm soát được mình nữa.
Một tay kéo Tống Thanh vào lòng, dùng sức ôm chặt lấy.
Anh rất sợ, chưa bao giờ sợ đến như thế.
Anh ấy luôn cho rằng mình là vô địch, trên thế giới này không ai có thể làm tổn thương anh.
Nhưng khoảnh khắc này anh biết anh đã sai rồi.
Anh có điểm yếu, mà lại còn là nguyệt chết.
Điểm yếu đó chính là Tống Thanh.
Mất đi Tống Thanh, anh ta chỉ thà chết đi.
Và chỉ cần có được Tống Thanh, là cũng như anh có được cả thế giới.
“Thanh Thanh, cám ơn em.” Giọng nói của Hà Nhật Dương nghe có chút nghẹn ngào.
Tống Thanh mặc cho Hà Nhật Dương cứ thế ôm lấy mình, và nói: “Nhưng trước khi anh có thể chứng minh được tất cả thì Hà Nhật Dương à, em e là chúng ta chưa thể hoàn toàn trở về như xưa được rồi.”
Trái tim Hà Nhật Dương, nhói lên đau đớn, lên tiếng nói: “Anh biết. Anh chỉ xin em đừng né tránh anh nữa, được không? Hãy để anh nhìn thấy em, để anh biết tình hình của em. Anh đảm bảo, anh sẽ không can thiệp vào bất kỳ sự quyết định nào của em.”
Tống Thanh nhìn xuống cười gượng: “Cám ơn anh.”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng lắc đầu.
Cám ơn? Điều anh ấy cần không phải lời cám ơn.
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền vào tiếng gõ cửa rất vội vã, giọng nói của Tống Tử Dao vọng từ ngoài vào: “Thanh Thanh, Nhật Dương. Xin lỗi đã làm phiền hai con nghỉ ngơi.”
Tống Thanh liền đẩy Hà Nhật Dương ra.
Hà Nhật Dương cả người hơi choáng váng, vẻ mặt tổn thương.
Tống Thanh ngay lập tức nhìn đi chỗ khác: “Xin lỗi. Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý. Dù sao, cái chết của ba, đối với em mà nói, cũng là vết thương lớn nhất.”
Mắt Hà Nhật Dương nặng trĩu, phía sau ánh mắt đó đầy sự đau thương, nhưng miệng thì nói: “Không sao. Anh biết. Nếu không phải vì cái chết của ba, thì bây giờ em và Tống Linh cũng không trở thành bộ dạng này. Chúng ta ra ngoài đi, xem mẹ tìm chúng ta có việc gì.”
Tống Thanh gật đầu.
Hà Nhật Dương tiến về trước, nắm lấy tay Tống Thanh.
Tống Thanh hơi do dự, nhưng rồi không từ chối.
Không thể cho anh ấy ôm thì cũng có thể cho anh ấy nắm tay mà.
Cử chi tự lừa dối mình của Tống Thanh khiến cho khóe miệng của Hà Nhật Dương hé lên.
Không sao, trước giờ anh ấy đều kiên nhẫn mà.
Anh ấy biết, Tống Thanh chỉ là không qua được ải trong lòng mình thôi.
Anh ấy sẽ cho cô thời gian, từ từ để vượt qua ải đó.
Hà Nhật Dương và Tống Thanh bước tới cửa, vừa mở cửa ra nhìn, Tống Tử Dao đứng ngay trước mặt, đang ôm trên người một cái thùng.
“Mẹ?” Tống Thanh kinh ngạc nhìn Tống Tử Dao: “Mẹ đây là”
Tống Tử Dao trịnh trọng nói: “Đi, vào trong rồi nói.”
Nói xong, Tống Tử Dao bước vào trước, nhẹ nhàng đặt cái rương xuống đất.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương nhìn nhau, không biết cái đó để làm gì.
“Đây là món quà mà năm xưa ba con đã tặng cho mẹ khi cầu hôn. Ông ấy nói, tạm thời khoan mở phần quà này ra, đợi đến lúc dầu sôi lửa bỏng hãy mở nó ra. Lúc đó mẹ chỉ xem đó như một câu nói đùa, nên đã nhận lấy phần quà, sau đó để quên mãi trong phòng của mình. Hai mươi mấy năm rồi, hôm nay đột nhiên mẹ nhớ đến chuyện này, không ngờ phòng của mẹ không hề có ai động đến, cái rương này vẫn ở đây.” Tống Tử Dao cười nhẹ: “Mẹ cứ cảm giác món đồ trong rương không phải là món đồ bình thường. Cho nên, mẹ muốn tìm các con để cùng nhau giúp mẹ mở cái rương này ra xem.”
Tống Thanh mở to miệng: “Đây là món quà của ba tặng mẹ năm xưa à? Mẹ thật sự không có mở ra sao?”
Tống Tử Dao lắc đầu: “Không. Ông ấy kêu đừng mở, nên mẹ cũng không mở luôn.”
Hà Nhật Dương liền lấy con dọc rọc Thụy Sĩ, nhẹ nhàng rọc băng keo ở 4 mặt cái rương.
Cái rương này xem ra cũng có tuổi rồi đó.
Với hình dạng này, và màu sơn đã tróc thành đốm, xem ra cũng mấy chục năm rồi.
Tống Tử Dao và Tống Thanh cùng nhau ngồi xuống thảm, nhìn Hà Nhật Dương nhẹ nhàng mở cái rương ra, mà lòng hồi hộp vô vùng.
Cái gì đang nằm trong cái rương đó chứ?
Sao lại niêm phong kỹ như vậy?
Hà Nhật Dương động tác rất nhanh, lớp bên ngoài của cái rương nhanh chóng được tháo dở, để lộ một cái hộp gỗ đàn hương nhỏ ở bên trong.
Gỗ đàn hương, là một loại gỗ cứng và chắc, có thể lưu truyền rất lâu về sau. Thêm nữa nó không bị mốc, và không có gì có thể xâm hại được, đây chính là chất liệu hàng đầu dùng để chế tạo nội thất và vật dùng để bảo quản đồ đạc.
Rốt cuộc là cái gì, mà khiến cho Lâm Vũ Tường dùng hộp làm từ gỗ đàn hương để đóng gói kỹ càng như vậy?
Phải biết được ở thập niên chín mươi của thế kỷ trước, tình trạng kinh tế không như bây giờ.
Vào thời điểm đó mà có thể mua nổi rương làm bằng gỗ đàn hương thì tuyệt đối chỉ có người của tầng lớp thượng lưu thôi.
Không như bây giờ, người bình thường nếu có tiền cũng có thể mua được nội thất gỗ đàn Hương để trưng bày trong nhà.
Mà vào thời điểm đó, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Lúc đó Lâm Vũ Tường, tuy cũng được xem là người có tiền, nhưng khoảng cách đi đến tầng lớp thượng lưu cũng còn rất là xa.
Thế thì, làm thế nào ông ấy lại có được cái rương gỗ đàn Hương, và làm thế nào niêm phong nó để đưa cho Tống Tử Dao chứ?
Tất cả mọi chuyện đều là một dấu chấm hỏi.
Hà Nhật Dương nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Tống Tử Dao và Tống Thanh, liền nói: “Cái hộp này bị khóa rồi, cần phải có chìa khóa mới mở ra được, nếu không sẽ làm hư món đồ bên trong. Mẹ, mẹ thử nghĩ kỹ lại xem, chìa khóa để ở đâu?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom