Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-339
CHƯƠNG 339:
Tống Thanh hờn dỗi liếc nhìn Hà Nhật Dương: “Mau rời khỏi giường đi!”
Hà Nhật Dương cúi người hôn Tống Thanh một cái rồi đứng dậy rời khỏi giường đi tắm rửa thay quần áo.
Tống Thanh nhìn theo bóng lưng chỉ mặc mỗi một cái quần ngủ của Hà Nhật Dương, đôi má lại bất giác nóng bừng lên.
Mặc dù hai người bọn họ đã ở chung với nhau lâu như vậy rồi, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của hắn, cô vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, tim đập loạn lên.
Đây chắc là do sức hút của nam thần thì phải?
Tống Thanh đưa tay ôm lấy gương mặt của mình, trong lòng thầm ảo não vì sự kém cỏi của bản thân mình.
Nhưng phải làm thế nào đây?
Không phải bản thân cô muốn làm người háo sắc, chẳng qua cô không thể kìm lòng trước toàn bộ những thứ đấy.
Sau khi rửa mặt xong hai người liền cùng đi tới một nhà hàng.
Vừa vào cửa thì nhìn thấy Tống Linh đang đi về phía mình.
Tống Thanh chưa kịp lên tiếng, Tống Linh đã mở miệng nói trước: “Thanh Thanh, có phải hôm qua mẹ đã để một cái hòm ở chỗ em đúng không?”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng vậy, làm sao ạ?”
Tống Linh kéo Tống Thanh đi đến bên cửa sổ rồi thấp giọng nói: “Lúc ba mất em vẫn còn nhỏ, lúc đó em mới chỉ năm tuổi nên không nhớ cũng là bình thường thôi. Nhưng anh lại nhớ rõ được một chi tiết.”
Tống Thanh nhìn Tống Linh một cách kỳ quái: “Chuyện gì vậy?”
“Anh nhớ rõ khi ba được hạ táng thì có một chiếc chìa khóa được chôn theo cùng với quan tài. Có lẽ đám người Tống Thúy, Tống Cương cảm thấy đó chỉ là một chiếc chìa khóa bình thường nên không lấy đi, đem chôn chiếc chìa khóa đó cùng với ba.” Tống Linh thấp giọng nói: “Sáng nay, lúc mẹ nhắc tới chuyện này thì anh mới đột nhiên nhớ ra!”
Mặt Tống Thanh biến sắc: “Anh, có phải anh... đã nhớ ra điều gì rồi không?”
Tống Linh thấp giọng nói: “Xem ra, chuyện phần mộ của ba, chúng ta thực sự phải nhờ đến sự giúp đỡ của Hà Nhật Dương rồi! Nếu làm không tốt thì những người kia sẽ trực tiếp tới mộ lấy chìa khóa đi. Đồng thời bọn họ cũng sẽ tìm đến chiếc hòm đang nằm trong tay em nữa.”
Tống Thanh bỗng hiểu ra, đôi mắt lập tức mở to: “Ý anh muốn nói là cái lư đồng mà cả thế giới đang tìm kiếm kia đang ở trong chiếc hòm đấy sao?”
Tống Linh gật đầu: “Rất có khả năng.”
Tống Thanh im lặng đứng đó một lúc lâu.
Khó trách cô EL lại gửi thư hỏi cô về tung tích của cái lư đồng đó.
Chuyện này cũng thật là trùng hợp quá đi?
Nhưng mà rốt cuộc cái lư đồng đồng này có tác dụng gì chứ?
Chỉ dựa vào giá trị khảo cổ thôi mà có thể khiến nhiều người đổ xô đi tìm như vậy sao?
Giống như lần trộm mộ trước đó, bên ngoài thì giả vờ là vì trộm mộ, nhưng trên thực tế thì lại là đang tìm kiếm bí mật của Thiên Đế.
Tống Thanh lại nghĩ tới việc cô đã mơ thấy Thiên Đế hai lần, cô cảm thấy tất cả đều rất kỳ lạ.
Lần này thì lại là chuyện như này.
Cảm giác giống như có một bàn tay vô hình đang kéo mình vào một vòng xoáy vậy.
Thế nhưng lần này lại liên quan đến phần mộ của ba mình nên cô không thể nào mặc kệ được!
“Anh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Tống Linh.
Tống Linh nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương ở cách đó không xa, thấp giọng nói: “Chuyện này tạm thời đừng nói ra ngoài.”
Tống Thanh gật đầu.
“Đợi anh tìm được Tống Ngọc Nhan, lấy thêm được thông tin hữu ích từ miệng cô ta rồi hãy nói.” Tống Linh tiếp tục nói: “Hôm nay anh đã bắt đầu điều tra từ Triển Hiểu Lâm, để xem thử bên phía hắn có tin tức gì không.”
Tống Thanh gật đầu nói: “Cũng được. Nhưng mà anh nhất định phải cẩn thận đấy.”
Tống Linh cưng chiều đưa tay xoa đầu Tống Thanh: “Yên tâm đi, anh biết rồi.”
Tống Thanh ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Tống Linh, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Sau khi hồi phục sức khỏe thì anh trai cô đúng là rất lợi hại!
Hai người đang nói chuyện thì thấy Tống Ngũ từ bên ngoài chạy vào: “Tiểu Lục, Nhật Dương!”
Tống Linh cùng Hà Nhật Dương đồng thời nhìn sang.
Tống Ngũ lập tức nói: “Sáng nay sức khỏe của bà nội có chút không ổn.”
Tống Thanh nghe xong thì lập tức đi tới: “Xảy ra chuyện gì vậy? Bà làm sao vậy ạ?”
Tống Ngũ nói: “Đại khái là do hôm qua bà thèm ăn nên đã ăn thêm vài miếng. Do ăn nhiều nên bây giờ hơi bị viêm dạ dày. Anh đang chuẩn bị đưa bà nội tới bệnh viện kiểm tra. Tiểu Lục, Nhật Dương mấy đứa ở nhà chăm sóc Thanh Thanh nhé.”
Không đợi Tống Ngũ nói xong, Tống Thanh đã nói trước: “Em cũng đi! Bây giờ em cũng chưa đến thời gian sinh nên không cần người khác chăm sóc! Hơn nữa, em cũng không yếu ớt như vậy đâu. Sức khỏe của bà không ổn thì em sao có thể ở nhà khoanh tay đứng nhìn được chứ? Đi thôi, chúng ta cùng tới bệnh viện!”
Tống Ngũ suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.
Vì vậy, mấy người họ liền vội vàng thu xếp để đưa Bạ cụ Tống vào bệnh viện.
Trên đường tới bệnh viện, Bạ cụ Tống vẫn còn mạnh miệng: “Ta chỉ ăn thêm một chút mà thôi! Chứ ta không hề ăn nhiều đâu!”
Mấy đứa cháu đều dở khóc dở cười.
Bác sĩ kiểm tra cho bà cụ Tống, chỉ là viêm dạ dày cấp tính mà thôi, chuyền nước với nghỉ ngơi một chút là được.
Trong lúc đám Tống Thanh bận rộn đến mức chân cũng không chạm được tới đất, thì Lưu Nghĩa lại chơi game một mình rất vô vị!
Một tên ngốc mặc trang bị của đại thần thấy Lưu Nghĩa đang làm nhiệm vụ một mình thì liền đi qua hỏi thăm: “Tôi đã nói là để tôi dẫn cậu theo mà cậu không nghe! Cậu chỉ cần đi theo tôi rồi nhận kinh nghiệm là được rồi!”
Lưu Nghĩa buồn phiền một lúc.
Tại sao giọng điệu nói chuyện của đại thần lại giống Vũ Ngọc Bình như vậy chứ?
Lưu Nghĩa liếc qua đại thần một cái rồi lại thẳng thừng lướt qua hắn mà đi đánh quái tiếp.
Đại thần tùy tiện khua tay, quét qua một mảng thì nơi đó lập tức biến thành một vùng đất trống.
Lưu Nghĩa im lặng nhìn vị đại thần này.
Đây chính là cảm giác tồn tại của sự ưu tú à?
Nhàm chán.
Lưu Nghĩa quay người đi đánh một con quái khác, vị đại thần kia cũng cùng đi theo qua đó.
Lưu Nghĩa chưa kịp công kích thì đối phương lại quét qua một lần nữa!
Sau đó hắn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn sang Lưu Nghĩa.
Cuối cùng Lưu Nghĩa cũng không nhịn được, cô nói chuyện riêng với cái tên đại thần này: “Anh có ý gì chứ? Giành quái với một tay mơ như tôi vui lắm à?”
Đại thần kiêu ngạo trả lời: “Tôi nói là tôi muốn thu nhận đồ đệ!”
Lưu Nghĩa nhìn mấy người xung quanh, nói: “Anh xem đi, tư chất của bọn họ đều tốt hơn tôi, tại sao anh không đi thu nhận bọn họ đi?”
Đại thần trả lời một cách thâm thúy: “Tôi thấy thích cậu hơn!”
Lưu Nghĩa yên lặng click vào avatar của đối phương rồi rút đao ra.
Được rồi, với cái công kích đáng thương này của cô thì thanh máu HP của đối phương vẫn không hể nhúc nhích gì cả.
Cuối cũng, Lưu Nghĩa cũng mất hứng mà từ bỏ, cô quay người định đi.
Đại thần lập tức ngăn Lưu Nghĩa lại: “Rốt cuộc là cậu có bái sư hay không?”
Lưu Nghĩa phát điên: “Anh đừng phiền tôi nữa có được không? Mọi người đều là đàn ông cả, anh muốn tán gái thì tìm người khác đi!”
Đối phương cao ngạo trả lời: “Tôi cứ thích quấn lấy cậu đấy!”
Cuối cùng thì Lưu Nghĩa cũng đã điên lên, cô không nhịn được nữa mà tìm Tống Thanh trút bầu tâm sự: “Thanh Thanh, cái tên bị thần kinh ở trong game kia lại đang tìm tớ! Thu nhận đồ đệ cái gì chứ?”
Tống Thanh nghe xong thì lập tức nói: “Lại là cái tên đại thần kia à?”
“Đúng vậy!” Lưu Nghĩa cảm thấy như sắp sụp đổ: “Một ngày rồi, tớ đi đâu thì hắn ta theo đó! Mỗi lần tớ đánh quái thì hắn ta lại cướp quái của tớ! Chuyện này còn chưa tính là gì, đã vậy hắn còn chặn đường không cho tớ đi! Tớ muốn chém chết hắn! Thế nhưng máu của hắn lại quá nhiều. Tớ có chém thế nào đi nữa thì hắn cũng không chết!”
Tống Thanh thẳng thừng cười phun ra: “Đợi chút, tớ lập tức đăng nhập vào ngay!”
“Bây giờ cậu đang ở đâu vậy?” Lưu Nghĩa nhịn không được hỏi: “Đã một ngày cậu không có lên mạng rồi.”
“Tớ đang ở trong bệnh viện! Hôm qua bà ngoại tớ ăn nhiều lên, nên dạ dày không ổn. Tớ đang chờ bà ngoại chuyền thuốc.” Tống Thanh cười ha hả trả lời: “May mà có mang theo laptop, chờ tớ online đã!”
Hà Nhật Dương ở bên cạnh nhìn Tống Thanh đăng nhập, cũng thấy được cảnh cái tên ngốc Vũ Ngọc Bình kia cứ một mực sống chết quấn lấy Lưu Nghĩa.
“Các em không thích được đại thần dẫn theo à?” Hà Nhật Dương nhịn không được hỏi.
“Level chênh lệch nhau lớn như vậy, nên nếu có chơi cùng nhau cũng chẳng thấy thú vị gì.” Tống Thanh thuận miệng trả lời: “Mặc dù được đại thần dẫn theo rất an toàn, nhưng cũng phải xem đó là loại người nào đã. Tiểu Nghĩa cũng không thích phụ thuộc vào người khác, cô ấy thích tự thăng cấp dần dần. Cũng không thích việc nhận kinh nghiệm không công để thăng cấp, như vậy sẽ mất đi thú vui khi chiến đấu.”
Hà Nhật Dương hình như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
“Vậy còn em?” Hà Nhật Dương hỏi Tống Thanh.
Tống Thanh vừa đăng nhập vừa trả lời: “Em ư, em sẽ cùng thăng cấp với Tiểu Nghĩa!”
Mắt phượng của Hà Nhật Dương Phượng khé chớp chớp, dường như hắn đã hiểu ra cái gì đó.
Bạ cụ Tống nằm truyền nước ở trên giường, cười tủm tỉm nhìn Hà Nhật Dương và Tống Thanh cùng nhau nghịch laptop.
Mặc kệ những ân oán kia, bà chỉ hy vọng Thanh Thanh có thể vui vẻ là tốt rồi.
Bây giờ nhìn lại, đứa cháu gái này đúng thật là không tệ.
Tống Thanh chạy đến bên cạnh Lưu Nghĩa, quả nhiên liền thấy cái tên đại thần kia vẫn còn dây dưa không dứt với Lưu Nghĩa.
Tống Thanh lập tức nói chuyện riêng với tên đại thần này: “Tôi nói này đại thần, anh cứ một mực dây dưa như vậy là có ý gì hả?”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa không biết cái vị đại thần này chính là Vũ Ngọc Bình, cho nên giọng nói cũng không được hay lắm.
Thế nhưng Vũ Ngọc Bình lại biết đó là Tống Thanh!
Hắn vừa thấy Tống Thanh tới đây chất vấn mình, thì liền quay đầu tìm kiếm Hà Nhật Dương theo bản năng.
Sau khi phát hiện Hà Nhật Dương không online thì mới trả lời Tống Thanh: “Không có gì. Tôi chỉ muốn thu nhận đồ đệ thôi mà?”
Tống Thanh nói: “Có người nào thu nhận đồ đệ như vậy à? Lại còn cưỡng chế nữa? Anh ỷ vào việc mình là đại thần nên muốn coi thường người khác à?”
Nói xong câu đó, Tống Thanh và Lưu Nghĩa cũng sửng sốt.
Vì sao họ thấy câu này thấy quen tai vậy nhỉ?
Trong cuộc sống hình như cũng có rất nhiều người ỷ vào thân phận của mình để khinh thường người khác thì phải?
Ví dụ như Vũ Ngọc Bình?
Tống Thanh và Lưu Nghĩa nghĩ tới Vũ Ngọc Bình cũng một lúc.
Không có cách nào khác cả, ai bảo hắn là ông xã quốc dân chứ? Ai bảo hắn có nhiều chuyện xấu thế làm gì?
Vũ Ngọc Bình thấy Tống Thanh đã đến mà Hà Nhật Dương lại không thì hắn không nhịn được mà gọi điện thoại cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương vừa nhìn thấy điện thoại của Vũ Ngọc Bình, hắn sợ sẽ bị lộ tẩy nên tranh thủ lúc điện thoại vừa mới kết nối liền dành nói trước: “Không phải tôi đã nói với cậu là bây giờ tôi đang ở bên ngoài, chuyện trong công ty tạm thời không cần phải báo với tôi hay sao?”
Quả nhiên, Tống Thanh chỉ liếc Hà Nhật Dương một cái, chứ không hề hoài nghi cái gì khác.
Hà Nhật Dương chột dạ nhìn Tống Thanh, vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài, giọng nói trầm xuống: “Tôi nói cậu nghe, tôi vừa mới thăm dò được một tin. Hai cô ấy không thích người quá mạnh đâu. Các cô ấy thích thăng cấp từng bước từng bước một cơ!”
Vũ Ngọc Bình há hốc mồm: “Chẳng lẽ chúng ta phải luyện level từ mức thấp nhất sao?”
Hà Nhật Dương sờ sờ cằm nụ cười vô cùng thâm sâu: “Thực ra thì thỏa mãn nguyện vọng bảo vệ người khác của các cô ấy một chút cũng không tệ. Cậu cũng biết đấy, Thanh Thanh vẫn luôn lương thiện như vậy.”
Hà Nhật Dương giống như đã đạt được một kỹ năng khó lường nào đó.
Vũ Ngọc Bình vẫn còn đang do dự: “Nhưng mà Tiểu Nghĩa không đáng tin lắm! Nhỡ đâu cô ấy không để ý tới người có level thấp hơn cô ấy thì sao?”
Hà Nhật Dương dùng vẻ mặt vô tội mà nói: “Tôi đây mặc kệ! Dù sao thì thân là anh em tốt nên tôi cũng chỉ có thể giúp tới đây thôi. Còn lại thì phải xem bản thân cậu thế nào rồi.”
Hà Nhật Dương nói xong thì lập tức liếc nhìn Lý Xuân để ra hiệu. Lý Xuân vô cùng lanh lợi, hắn tranh thủ thời gian chuẩn bị sẵn sàng laptop rồi đưa cho Hà Nhật Dương.
Lý Xuân nhanh tay nhanh chân vô cùng, trong lúc Hà Nhật Dương đang gọi điện thoại thì đã đăng ký được một tài khoản người chơi mới rồi.
Tống Thanh hờn dỗi liếc nhìn Hà Nhật Dương: “Mau rời khỏi giường đi!”
Hà Nhật Dương cúi người hôn Tống Thanh một cái rồi đứng dậy rời khỏi giường đi tắm rửa thay quần áo.
Tống Thanh nhìn theo bóng lưng chỉ mặc mỗi một cái quần ngủ của Hà Nhật Dương, đôi má lại bất giác nóng bừng lên.
Mặc dù hai người bọn họ đã ở chung với nhau lâu như vậy rồi, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của hắn, cô vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, tim đập loạn lên.
Đây chắc là do sức hút của nam thần thì phải?
Tống Thanh đưa tay ôm lấy gương mặt của mình, trong lòng thầm ảo não vì sự kém cỏi của bản thân mình.
Nhưng phải làm thế nào đây?
Không phải bản thân cô muốn làm người háo sắc, chẳng qua cô không thể kìm lòng trước toàn bộ những thứ đấy.
Sau khi rửa mặt xong hai người liền cùng đi tới một nhà hàng.
Vừa vào cửa thì nhìn thấy Tống Linh đang đi về phía mình.
Tống Thanh chưa kịp lên tiếng, Tống Linh đã mở miệng nói trước: “Thanh Thanh, có phải hôm qua mẹ đã để một cái hòm ở chỗ em đúng không?”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng vậy, làm sao ạ?”
Tống Linh kéo Tống Thanh đi đến bên cửa sổ rồi thấp giọng nói: “Lúc ba mất em vẫn còn nhỏ, lúc đó em mới chỉ năm tuổi nên không nhớ cũng là bình thường thôi. Nhưng anh lại nhớ rõ được một chi tiết.”
Tống Thanh nhìn Tống Linh một cách kỳ quái: “Chuyện gì vậy?”
“Anh nhớ rõ khi ba được hạ táng thì có một chiếc chìa khóa được chôn theo cùng với quan tài. Có lẽ đám người Tống Thúy, Tống Cương cảm thấy đó chỉ là một chiếc chìa khóa bình thường nên không lấy đi, đem chôn chiếc chìa khóa đó cùng với ba.” Tống Linh thấp giọng nói: “Sáng nay, lúc mẹ nhắc tới chuyện này thì anh mới đột nhiên nhớ ra!”
Mặt Tống Thanh biến sắc: “Anh, có phải anh... đã nhớ ra điều gì rồi không?”
Tống Linh thấp giọng nói: “Xem ra, chuyện phần mộ của ba, chúng ta thực sự phải nhờ đến sự giúp đỡ của Hà Nhật Dương rồi! Nếu làm không tốt thì những người kia sẽ trực tiếp tới mộ lấy chìa khóa đi. Đồng thời bọn họ cũng sẽ tìm đến chiếc hòm đang nằm trong tay em nữa.”
Tống Thanh bỗng hiểu ra, đôi mắt lập tức mở to: “Ý anh muốn nói là cái lư đồng mà cả thế giới đang tìm kiếm kia đang ở trong chiếc hòm đấy sao?”
Tống Linh gật đầu: “Rất có khả năng.”
Tống Thanh im lặng đứng đó một lúc lâu.
Khó trách cô EL lại gửi thư hỏi cô về tung tích của cái lư đồng đó.
Chuyện này cũng thật là trùng hợp quá đi?
Nhưng mà rốt cuộc cái lư đồng đồng này có tác dụng gì chứ?
Chỉ dựa vào giá trị khảo cổ thôi mà có thể khiến nhiều người đổ xô đi tìm như vậy sao?
Giống như lần trộm mộ trước đó, bên ngoài thì giả vờ là vì trộm mộ, nhưng trên thực tế thì lại là đang tìm kiếm bí mật của Thiên Đế.
Tống Thanh lại nghĩ tới việc cô đã mơ thấy Thiên Đế hai lần, cô cảm thấy tất cả đều rất kỳ lạ.
Lần này thì lại là chuyện như này.
Cảm giác giống như có một bàn tay vô hình đang kéo mình vào một vòng xoáy vậy.
Thế nhưng lần này lại liên quan đến phần mộ của ba mình nên cô không thể nào mặc kệ được!
“Anh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Tống Linh.
Tống Linh nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương ở cách đó không xa, thấp giọng nói: “Chuyện này tạm thời đừng nói ra ngoài.”
Tống Thanh gật đầu.
“Đợi anh tìm được Tống Ngọc Nhan, lấy thêm được thông tin hữu ích từ miệng cô ta rồi hãy nói.” Tống Linh tiếp tục nói: “Hôm nay anh đã bắt đầu điều tra từ Triển Hiểu Lâm, để xem thử bên phía hắn có tin tức gì không.”
Tống Thanh gật đầu nói: “Cũng được. Nhưng mà anh nhất định phải cẩn thận đấy.”
Tống Linh cưng chiều đưa tay xoa đầu Tống Thanh: “Yên tâm đi, anh biết rồi.”
Tống Thanh ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Tống Linh, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Sau khi hồi phục sức khỏe thì anh trai cô đúng là rất lợi hại!
Hai người đang nói chuyện thì thấy Tống Ngũ từ bên ngoài chạy vào: “Tiểu Lục, Nhật Dương!”
Tống Linh cùng Hà Nhật Dương đồng thời nhìn sang.
Tống Ngũ lập tức nói: “Sáng nay sức khỏe của bà nội có chút không ổn.”
Tống Thanh nghe xong thì lập tức đi tới: “Xảy ra chuyện gì vậy? Bà làm sao vậy ạ?”
Tống Ngũ nói: “Đại khái là do hôm qua bà thèm ăn nên đã ăn thêm vài miếng. Do ăn nhiều nên bây giờ hơi bị viêm dạ dày. Anh đang chuẩn bị đưa bà nội tới bệnh viện kiểm tra. Tiểu Lục, Nhật Dương mấy đứa ở nhà chăm sóc Thanh Thanh nhé.”
Không đợi Tống Ngũ nói xong, Tống Thanh đã nói trước: “Em cũng đi! Bây giờ em cũng chưa đến thời gian sinh nên không cần người khác chăm sóc! Hơn nữa, em cũng không yếu ớt như vậy đâu. Sức khỏe của bà không ổn thì em sao có thể ở nhà khoanh tay đứng nhìn được chứ? Đi thôi, chúng ta cùng tới bệnh viện!”
Tống Ngũ suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.
Vì vậy, mấy người họ liền vội vàng thu xếp để đưa Bạ cụ Tống vào bệnh viện.
Trên đường tới bệnh viện, Bạ cụ Tống vẫn còn mạnh miệng: “Ta chỉ ăn thêm một chút mà thôi! Chứ ta không hề ăn nhiều đâu!”
Mấy đứa cháu đều dở khóc dở cười.
Bác sĩ kiểm tra cho bà cụ Tống, chỉ là viêm dạ dày cấp tính mà thôi, chuyền nước với nghỉ ngơi một chút là được.
Trong lúc đám Tống Thanh bận rộn đến mức chân cũng không chạm được tới đất, thì Lưu Nghĩa lại chơi game một mình rất vô vị!
Một tên ngốc mặc trang bị của đại thần thấy Lưu Nghĩa đang làm nhiệm vụ một mình thì liền đi qua hỏi thăm: “Tôi đã nói là để tôi dẫn cậu theo mà cậu không nghe! Cậu chỉ cần đi theo tôi rồi nhận kinh nghiệm là được rồi!”
Lưu Nghĩa buồn phiền một lúc.
Tại sao giọng điệu nói chuyện của đại thần lại giống Vũ Ngọc Bình như vậy chứ?
Lưu Nghĩa liếc qua đại thần một cái rồi lại thẳng thừng lướt qua hắn mà đi đánh quái tiếp.
Đại thần tùy tiện khua tay, quét qua một mảng thì nơi đó lập tức biến thành một vùng đất trống.
Lưu Nghĩa im lặng nhìn vị đại thần này.
Đây chính là cảm giác tồn tại của sự ưu tú à?
Nhàm chán.
Lưu Nghĩa quay người đi đánh một con quái khác, vị đại thần kia cũng cùng đi theo qua đó.
Lưu Nghĩa chưa kịp công kích thì đối phương lại quét qua một lần nữa!
Sau đó hắn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn sang Lưu Nghĩa.
Cuối cùng Lưu Nghĩa cũng không nhịn được, cô nói chuyện riêng với cái tên đại thần này: “Anh có ý gì chứ? Giành quái với một tay mơ như tôi vui lắm à?”
Đại thần kiêu ngạo trả lời: “Tôi nói là tôi muốn thu nhận đồ đệ!”
Lưu Nghĩa nhìn mấy người xung quanh, nói: “Anh xem đi, tư chất của bọn họ đều tốt hơn tôi, tại sao anh không đi thu nhận bọn họ đi?”
Đại thần trả lời một cách thâm thúy: “Tôi thấy thích cậu hơn!”
Lưu Nghĩa yên lặng click vào avatar của đối phương rồi rút đao ra.
Được rồi, với cái công kích đáng thương này của cô thì thanh máu HP của đối phương vẫn không hể nhúc nhích gì cả.
Cuối cũng, Lưu Nghĩa cũng mất hứng mà từ bỏ, cô quay người định đi.
Đại thần lập tức ngăn Lưu Nghĩa lại: “Rốt cuộc là cậu có bái sư hay không?”
Lưu Nghĩa phát điên: “Anh đừng phiền tôi nữa có được không? Mọi người đều là đàn ông cả, anh muốn tán gái thì tìm người khác đi!”
Đối phương cao ngạo trả lời: “Tôi cứ thích quấn lấy cậu đấy!”
Cuối cùng thì Lưu Nghĩa cũng đã điên lên, cô không nhịn được nữa mà tìm Tống Thanh trút bầu tâm sự: “Thanh Thanh, cái tên bị thần kinh ở trong game kia lại đang tìm tớ! Thu nhận đồ đệ cái gì chứ?”
Tống Thanh nghe xong thì lập tức nói: “Lại là cái tên đại thần kia à?”
“Đúng vậy!” Lưu Nghĩa cảm thấy như sắp sụp đổ: “Một ngày rồi, tớ đi đâu thì hắn ta theo đó! Mỗi lần tớ đánh quái thì hắn ta lại cướp quái của tớ! Chuyện này còn chưa tính là gì, đã vậy hắn còn chặn đường không cho tớ đi! Tớ muốn chém chết hắn! Thế nhưng máu của hắn lại quá nhiều. Tớ có chém thế nào đi nữa thì hắn cũng không chết!”
Tống Thanh thẳng thừng cười phun ra: “Đợi chút, tớ lập tức đăng nhập vào ngay!”
“Bây giờ cậu đang ở đâu vậy?” Lưu Nghĩa nhịn không được hỏi: “Đã một ngày cậu không có lên mạng rồi.”
“Tớ đang ở trong bệnh viện! Hôm qua bà ngoại tớ ăn nhiều lên, nên dạ dày không ổn. Tớ đang chờ bà ngoại chuyền thuốc.” Tống Thanh cười ha hả trả lời: “May mà có mang theo laptop, chờ tớ online đã!”
Hà Nhật Dương ở bên cạnh nhìn Tống Thanh đăng nhập, cũng thấy được cảnh cái tên ngốc Vũ Ngọc Bình kia cứ một mực sống chết quấn lấy Lưu Nghĩa.
“Các em không thích được đại thần dẫn theo à?” Hà Nhật Dương nhịn không được hỏi.
“Level chênh lệch nhau lớn như vậy, nên nếu có chơi cùng nhau cũng chẳng thấy thú vị gì.” Tống Thanh thuận miệng trả lời: “Mặc dù được đại thần dẫn theo rất an toàn, nhưng cũng phải xem đó là loại người nào đã. Tiểu Nghĩa cũng không thích phụ thuộc vào người khác, cô ấy thích tự thăng cấp dần dần. Cũng không thích việc nhận kinh nghiệm không công để thăng cấp, như vậy sẽ mất đi thú vui khi chiến đấu.”
Hà Nhật Dương hình như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
“Vậy còn em?” Hà Nhật Dương hỏi Tống Thanh.
Tống Thanh vừa đăng nhập vừa trả lời: “Em ư, em sẽ cùng thăng cấp với Tiểu Nghĩa!”
Mắt phượng của Hà Nhật Dương Phượng khé chớp chớp, dường như hắn đã hiểu ra cái gì đó.
Bạ cụ Tống nằm truyền nước ở trên giường, cười tủm tỉm nhìn Hà Nhật Dương và Tống Thanh cùng nhau nghịch laptop.
Mặc kệ những ân oán kia, bà chỉ hy vọng Thanh Thanh có thể vui vẻ là tốt rồi.
Bây giờ nhìn lại, đứa cháu gái này đúng thật là không tệ.
Tống Thanh chạy đến bên cạnh Lưu Nghĩa, quả nhiên liền thấy cái tên đại thần kia vẫn còn dây dưa không dứt với Lưu Nghĩa.
Tống Thanh lập tức nói chuyện riêng với tên đại thần này: “Tôi nói này đại thần, anh cứ một mực dây dưa như vậy là có ý gì hả?”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa không biết cái vị đại thần này chính là Vũ Ngọc Bình, cho nên giọng nói cũng không được hay lắm.
Thế nhưng Vũ Ngọc Bình lại biết đó là Tống Thanh!
Hắn vừa thấy Tống Thanh tới đây chất vấn mình, thì liền quay đầu tìm kiếm Hà Nhật Dương theo bản năng.
Sau khi phát hiện Hà Nhật Dương không online thì mới trả lời Tống Thanh: “Không có gì. Tôi chỉ muốn thu nhận đồ đệ thôi mà?”
Tống Thanh nói: “Có người nào thu nhận đồ đệ như vậy à? Lại còn cưỡng chế nữa? Anh ỷ vào việc mình là đại thần nên muốn coi thường người khác à?”
Nói xong câu đó, Tống Thanh và Lưu Nghĩa cũng sửng sốt.
Vì sao họ thấy câu này thấy quen tai vậy nhỉ?
Trong cuộc sống hình như cũng có rất nhiều người ỷ vào thân phận của mình để khinh thường người khác thì phải?
Ví dụ như Vũ Ngọc Bình?
Tống Thanh và Lưu Nghĩa nghĩ tới Vũ Ngọc Bình cũng một lúc.
Không có cách nào khác cả, ai bảo hắn là ông xã quốc dân chứ? Ai bảo hắn có nhiều chuyện xấu thế làm gì?
Vũ Ngọc Bình thấy Tống Thanh đã đến mà Hà Nhật Dương lại không thì hắn không nhịn được mà gọi điện thoại cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương vừa nhìn thấy điện thoại của Vũ Ngọc Bình, hắn sợ sẽ bị lộ tẩy nên tranh thủ lúc điện thoại vừa mới kết nối liền dành nói trước: “Không phải tôi đã nói với cậu là bây giờ tôi đang ở bên ngoài, chuyện trong công ty tạm thời không cần phải báo với tôi hay sao?”
Quả nhiên, Tống Thanh chỉ liếc Hà Nhật Dương một cái, chứ không hề hoài nghi cái gì khác.
Hà Nhật Dương chột dạ nhìn Tống Thanh, vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài, giọng nói trầm xuống: “Tôi nói cậu nghe, tôi vừa mới thăm dò được một tin. Hai cô ấy không thích người quá mạnh đâu. Các cô ấy thích thăng cấp từng bước từng bước một cơ!”
Vũ Ngọc Bình há hốc mồm: “Chẳng lẽ chúng ta phải luyện level từ mức thấp nhất sao?”
Hà Nhật Dương sờ sờ cằm nụ cười vô cùng thâm sâu: “Thực ra thì thỏa mãn nguyện vọng bảo vệ người khác của các cô ấy một chút cũng không tệ. Cậu cũng biết đấy, Thanh Thanh vẫn luôn lương thiện như vậy.”
Hà Nhật Dương giống như đã đạt được một kỹ năng khó lường nào đó.
Vũ Ngọc Bình vẫn còn đang do dự: “Nhưng mà Tiểu Nghĩa không đáng tin lắm! Nhỡ đâu cô ấy không để ý tới người có level thấp hơn cô ấy thì sao?”
Hà Nhật Dương dùng vẻ mặt vô tội mà nói: “Tôi đây mặc kệ! Dù sao thì thân là anh em tốt nên tôi cũng chỉ có thể giúp tới đây thôi. Còn lại thì phải xem bản thân cậu thế nào rồi.”
Hà Nhật Dương nói xong thì lập tức liếc nhìn Lý Xuân để ra hiệu. Lý Xuân vô cùng lanh lợi, hắn tranh thủ thời gian chuẩn bị sẵn sàng laptop rồi đưa cho Hà Nhật Dương.
Lý Xuân nhanh tay nhanh chân vô cùng, trong lúc Hà Nhật Dương đang gọi điện thoại thì đã đăng ký được một tài khoản người chơi mới rồi.
Bình luận facebook