Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-340
CHƯƠNG 340:
Hà Nhật Dương nói mặc kệ là mặc kệ thật.
Tự lấy máy tính xách tay luyện cấp lại từ đầu.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Hà Nhật Dương chơi Tân Thủ Thôn từ đầu, nhưng hắn lên cấp rất nhanh.
Tốc độ vù vù, chỉ mới hơn nửa giờ, đã ra ngoài Tân Thủ Thôn, đến luôn nơi Tống Thanh đang ở.
Tống Thanh vốn không hề chú ý vì sao các đại thần lại đột nhiên biến mất, chỉ mải nói chuyện gia đình với Lưu Nghĩa. Nói chuyện một hồi, thì không hiểu sao bên cạnh lại xuất hiện một người mới chơi.
Người chơi mới này có cách nói chuyện rất ngây thơ đáng yêu, nói với Tống Thanh: “Người đẹp, lần đầu tiên tôi chơi trò này còn chưa hiểu nhiều, vậy tôi có thể đi cùng cô không? Bình thường tôi rất hay bị quái vật giết đấy.”
Tống Thanh nhìn cấp bậc của hắn, cảm thấy vô cùng thương cảm liền nói rằng: “Đi, anh đi làm nhiệm vụ với tôi một thời gian là được. Tôi thu hút quái vật tấn công, anh phòng thủ, vậy thì sẽ lên cấp nhanh hơn đó. Tôi cũng vừa mới chơi trò này, còn chưa biết nhiều tính năng và kĩ xảo. Chúng ta từ từ nghiên cứu cùng nhau nhé.”
Sau khi Tống Thanh đáp lại, Hà Nhật Dương lập tức gửi sang cho Tống Thanh biểu tượng hình một cái mặt cười đang giơ ngón cái lên.
Quả nhiên hắn đoán không nhầm!
Bất kể là ở ngoài đời hay khi chơi trò chơi trên mạng, Tống Thanh luôn tốt như vậy!
Chỉ cần có người gặp khó khăn, cô có thể giúp thì sẽ hết lòng giúp đỡ.
Vũ Ngọc Bình thấy Hà Nhật Dương mặt dày lén lút ở cạnh Thanh Thanh, vậy nên cũng học theo. Hắn ta đăng xuất khỏi tài khoản chính, đăng kí một tài khoản phụ, bắt đầu luyện lại Tân Thủ Thôn, nhanh chóng đến bên cạnh Lưu Nghĩa, chuẩn bị học theo Hà Nhật Dương tìm đại thần che chở.
Ai ngờ Lưu Nghĩa nhìn thấy cấp bậc của Vũ Ngọc Bình thì lạnh lùng ném cho hắn ta một câu: “Cấp bậc của tôi không cao, không thể nhận đồ đệ được.”
Vũ Ngọc Bình vội trả lời: “Không làm đồ đệ cũng được, tôi đi theo cậu là được.”
Lưu Nghĩa khoanh tay nhìn tài khoản của Vũ Ngọc Bình: “Tôi với anh có quen biết gì nhau sao? Tại sao tôi phải giúp anh chứ?”
Vũ Ngọc Bình bị Lưu Nghĩa hỏi như thế, lập tức chỉ vào tài khoản của Hà Nhật Dương nói: “Cậu nhìn xem, bạn của cậu cũng hỗ trợ người ta mà!”
Lưu Nghĩa lạnh lùng trả lời: “Vậy anh theo cô ấy đi.”
Vũ Ngọc Bình nghẹn lời không nói được câu nào.
Hà Nhật Dương tuy không biết Vũ Ngọc Bình nói gì với Lưu Nghĩ, nhưng cũng có thể đoán được, chắc chắn là Lưu Nghĩa từ chối không chịu kéo Vũ Ngọc Bình rồi.
Thật là đáng thương!
Lưu Nghĩa vốn có tâm lí thích người mạnh.
Cô ấy chỉ phục người mạnh!
Chứ không đồng cảm với người yếu, sẽ xa cách người yếu.
Trong thế giới của cô, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc.
Bởi môi trường làm việc của võ sĩ quyền anh cực kì khốc liệt.
Nếu như mỗi người đều khoan dung từ bi, vậy thì đừng so tài với nhau làm gì.
Dù sao Vũ Ngọc Bình cũng vô cùng thông minh, tuy rằng lúc đó hắn ta hơi hoảng, nhưng khi nghĩ lại thì cũng hiểu được điều này.
Tìm người có tốc độ và đẳng cấp, sau đó nhanh chóng lên cao hơn Lưu Nghĩa một cấp, đến làm thành một đội với Lưu Nghĩa.
Lần này quả nhiên Lưu Nghĩa không cự tuyệt.
Nhìn xem, tán gái cũng cần tùy người mà đổi phương thức!
Tống Thanh nhận nhiệm vụ khác nên chào Lưu Nghĩa, đưa tài khoản phụ của Hà Nhật Dương đến khu vực chiến đấu.
Tống Thanh gửi tin nhắn cho Hà Nhật Dương: “Tôi đấu ở phía trước một lúc, anh theo sau tôi, không cần sốt ruột đánh dps, chỉ cần bảo đảm mạng sống cho bản thân mình là được. Cấp bậc của những quái vật này đều khá cao, bây giờ anh vẫn còn yếu, không nên liều mạng.”
Nhìn chuyến đi này, khóe miệng Hà Nhật Dương liền hơi cong lên, lập tức từ bỏ ý định dùng tiền mua trang bị.
Đây là điểm khác biệt của Tống Thanh.
Tống Thanh mới hơn hai mươi ba tuổi, nhưng cô vừa thiện lương vừa bao dung, còn tốt bụng hơn những người đã ba bốn mươi tuổi.
Cô luôn luôn hiểu lòng người, thông cảm cho người khác, thà rằng bản thân chịu thiệt thòi, cũng sẽ cố gắng làm mọi người xung quanh vui vẻ.
Thật không hiểu là cô ngốc hay là thế nào.
Tống Thanh quả nhiên vọt tới phía trước, bắt đầu đánh quái, thu hút toàn bộ hỏa lực về phía mình, nhường cho Hà Nhật Dương ở phía sau phòng ngự.
Hà Nhật Dương nhìn một hồi, Tống Thanh vẫn chỉ dùng đúng một chiêu để đánh, không hề dùng đến chiêu khác.
Hà Nhật Dương không nhịn được, liền nói với Tống Thanh: “Tôi muốn hỏi, chẳng lẽ chủng loại nhân vật của cô chỉ có một chiêu để đánh thôi hả?”
Tống Thanh ngơ ngác trả lời: “Hả? Tôi cũng không biết nữa, tôi vẫn luôn để chế độ tự động đánh.”
Hà Nhật Dương không biết nói sao.
Làm sao bây giờ? Hắn thực sự muốn cầm tay chỉ cho cô cách đánh!
Không được! Phải bình tĩnh lại!
Bây giờ hắn đang ngụy trang, tuyệt đối không thể để thân phận bị bại lộ!
Hà Nhật Dương chỉ có thể nói: “Cô xem chủng loại của tôi, tôi có thể tấn công diện rộng, sau đó lại phòng thủ một chút, nhẹ nhàng cắt qua một đám quái vật. Chủng loại của cô cũng có kĩ năng đánh diện rộng, cô cũng có thể thử đánh diện rộng xem!”
Tống Thanh vẫn còn ngơ ngác: “Hả? Cái này còn chia tấn công diện rộng và tấn công đơn thể sao?”
Hà Nhật Dương nghẹn lời.
Tại sao hắn lại có cảm giác vợ mình đáng yêu như thế chứ!
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Cô xem tôi đánh diện rộng như thế nào nhé, cô tự tìm kĩ năng tấn công diện rộng của mình, sau đó kết hợp với nhau, dùng kĩ năng mạnh nhất để đánh được nhiều quái nhất.”
Nói xong, Hà Nhật Dương lại đi qua một bên, thu hút một đám quái nhỏ yếu.
Sau đó hắn đánh một chiêu, quét qua toàn bộ quái vật.
Tống Thanh ngạc nhiên đến mức há to miệng, đánh một chuỗi im lặng dài trong khung chat!
Cô sợ đến mức ngây cả người rồi.
Tại sao một tân thủ như thế mà còn thông thạo hơn cô!
Tại sao thế giới này phải độc ác vậy chứ!
Trong lòng Tống Thanh, nước mắt chảy thành sông!
Bản thân cô thì đánh mãi không xong!
Chả trách lại mất nhiều thời gian lên cấp như vậy!
Nếu không phải mấy hôm trước có người kéo giúp để bản thân lấy kinh nghiệm, lên cấp, thì bây giờ có lẽ cũng chỉ quanh quẩn ở Tân Thủ Thôn thôi.
Hà Nhật Dương đánh rất nhanh, nhưng cũng mất rất nhiều máu!
Hắn liền quát to: “Thanh Thanh, cứu tôi với! Mau hồi máu cho tôi đi!”
Tống Thanh còn đang ngơ ngác: “Hả? Hồi máu như thế nào? Tôi cũng không biết!”
Hà Nhật Dương nói: “Cô có kĩ năng lấy máu của bản thân để hồi máu cho người khác, cô lấy một ít máu của bản thân ra đi.”
Không đợi Hà Nhật Dương nói hết, thanh máu trên đầu hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, hắn chết luôn trước mặt Tống Thanh.
Tống Thanh vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng, vừa cúi xuống thì thấy Hà Nhật Dương đang nằm bên chân mình, liền nhanh chóng tiến lên giết mấy con quái vừa giết Hà Nhật Dương.
Một lát sau, Hà Nhật Dương sống lại, chỉ tiếc không thể nào dạy Tống Thanh thành công!
Có một đồng đội quá sức ngây thơ như thế, là một trải nghiệm vô cùng khó nói!
Hà Nhật Dương thực sự muốn vọt tới căn phòng bên cạnh, nắm tay Tống Thanh dạy cô chơi game.
Không được, phải bình tĩnh, bình tĩnh!
Nhìn sang Vũ Ngọc Bình với Lưu Nghĩa, cấp bậc hai người gần như ngang nhau, cùng mặc trang bị thưởng khi đánh thổ phỉ.
So với Tống Thanh vô cùng ngây thơ, Lưu Nghĩa chỉ có thể tính là hơi ngây thơ.
Mặc dù thao tác còn chưa thạo, nhưng phối hợp với Vũ Ngọc Bình, cố gắng cũng có thể đánh một đám quái trên diện rộng.
Vũ Ngọc Bình vừa đánh vừa đùa với Lưu Nghĩa: “Rốt cục cậu là nam hay nữ hả?”
Lưu Nghĩa nhìn lướt qua khung chat, không đáp lại hắn ta.
Vũ Ngọc Bình liên tục nói nhảm: “Tôi nghĩ cậu nhất định là nữ rồi. Tuy rằng cậu để tên nam, nhưng trực giác của tôi rất chuẩn. Cậu có muốn thử xem trực giác của tôi chuẩn đến mức nào không?”
Đây đều là chiến thuật cả!
Trước đây, hắn đã dùng chiêu này tán tình không ít người.
Nhưng những thứ sáo rỗng này hoàn toàn không có hiệu lực với Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa không trả lời.
Vũ Ngọc Bình tiếp tục nói nhảm: “Cậu im lặng như vậy thì chắc chắn là người có tính cách kì lạ rồi. Mọi người luôn bảo khi chơi game, người ta sẽ thể hiện một phần tính cách trong game. Cái game này là một thế giới nội tâm vừa thực vừa giả.”
Lưu Nghĩa im lặng nghĩ: Sao tên này nói nhảm nhiều thế nhỉ? Giết quái lên cấp thì cứ giết thôi, nhiều lời vô ích thế làm gì? Ai thèm nói chuyện vớ vẩn với hắn?
Vũ Ngọc Bình dông dài tiếp: “Xem kìa, cô im lặng như thế, ở ngoài đời chắc cũng là một cô gái kiệm lời. Haiz, có phải là vì cô quá ít nói, không có ai theo đuổi, nên mới phải đi chơi game không hả?”
Lưu Nghĩa vẫn không phản ứng, yên lặng giết quái.
Vũ Ngọc Bình cũng giỏi, vừa nói nhảm hết lần này đến lần khác vừa đánh quái: “Vậy là tôi đoán đúng rồi sao? Từ bé đến lớn hẳn cũng không có ai theo đuổi cô? Cô có mối tình đầu không? Nụ hôn đầu tiên của cô, á á á, cô chém tôi làm gì chứ! Này này, sao tôi mới nói vài câu không hợp ý là cô quay ra chém tôi vậy hả? Tôi chỉ tiện miệng hỏi một chút thôi mà! Tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng đội chứ!”
Lưu Nghĩa rốt cục không chịu nổi nữa, đánh vào khung chat riêng với Vũ Ngọc Bình: “Muốn ở cùng đội đánh quái với tôi thì câm miệng cho tôi! Có tin tôi thiến anh không hả?”
Vũ Ngọc Bình vậy mà ngoài dự đoán trả lời rằng: “Được, cô làm đi!”
Lưu Nghĩa thực sự muốn chém người!
Đáng tiếc cấp bậc của bọn họ còn quá thấp, vẫn chưa được thách đấu với người chơi khác.
Vậy nên, Lưu Nghĩa quơ đao lên cũng không thể làm Vũ Ngọc Bình mất máu.
Đùa Lưu Nghĩa một hồi, Vũ Ngọc Bình bắt đầu vờ vĩnh: “Nghe trong trò này người chơi còn có thể kết hôn với nhau, chờ cấp bậc bằng nhau thì chúng ta kết hôn nhé?”
Lưu Nghĩa câm nín.
Tên này bệnh đúng không? Lại còn bệnh không hề nhẹ đúng không?
Quen được bao lâu mà đòi đi kết hôn chứ?
Khi Vũ Ngọc Bình ngồi trước máy tính, gõ ra câu kia, tim hắn như nảy lên một nhịp.
Hắn vốn là kẻ theo chủ nghĩa độc thân.
Bất kì cô gái nào cũng không thể khiến hắn có ý định kết hôn cùng.
Nhưng vào lúc đó, hắn bỗng cảm thấy, nếu như người nói điều ấy là Lưu Nghĩ, thì thử một chút cũng không có gì xấu.
Tim Vũ Ngọc Bình không rõ vì sao đập rộn lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Hắn ta vừa hơi chờ mong, vừa hơi sợ hãi, sợ Lưu Nghĩa từ chối.
Lại nghĩ may mà đây là trò chơi trên mạng.
Hơn nữa Lưu Nghĩa không hề biết hắn ta là ai.
Vậy thì có bị từ chối, cũng không quá khó xử, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ ngoài đời.
Vũ Ngọc Bình lại có một ước muốn hơi nhỏ nhen, đó là mong Lưu Nghĩa từ chối bất kì người khác phái nào, trừ hắn ra.
Lưu Nghĩa cầm vũ khí trong tay, không nói gì, chỉ bình thản nhìn Vũ Ngọc Bình.
Vũ Ngọc Bình càng căng thẳng.
Giờ khắc này, Vũ Ngọc Bình nghĩ mình như đang thực sự nghiêm túc.
Lưu Nghĩa cuối cùng cũng nói, khi lời cô xuất hiện ở khung chat, tim Vũ Ngọc Bình như nảy lên một cái!
Cứ như là cảm giác đi đánh bạc phải chú tâm hết sức vào khoảnh khắc quyết định kia vậy.
Tất cả sự chú ý đều tập trung vào khoảnh khắc ấy.
Thắng làm vua, thua làm giặc.
Thắng hay thua, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ như vậy.
Hà Nhật Dương nói mặc kệ là mặc kệ thật.
Tự lấy máy tính xách tay luyện cấp lại từ đầu.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Hà Nhật Dương chơi Tân Thủ Thôn từ đầu, nhưng hắn lên cấp rất nhanh.
Tốc độ vù vù, chỉ mới hơn nửa giờ, đã ra ngoài Tân Thủ Thôn, đến luôn nơi Tống Thanh đang ở.
Tống Thanh vốn không hề chú ý vì sao các đại thần lại đột nhiên biến mất, chỉ mải nói chuyện gia đình với Lưu Nghĩa. Nói chuyện một hồi, thì không hiểu sao bên cạnh lại xuất hiện một người mới chơi.
Người chơi mới này có cách nói chuyện rất ngây thơ đáng yêu, nói với Tống Thanh: “Người đẹp, lần đầu tiên tôi chơi trò này còn chưa hiểu nhiều, vậy tôi có thể đi cùng cô không? Bình thường tôi rất hay bị quái vật giết đấy.”
Tống Thanh nhìn cấp bậc của hắn, cảm thấy vô cùng thương cảm liền nói rằng: “Đi, anh đi làm nhiệm vụ với tôi một thời gian là được. Tôi thu hút quái vật tấn công, anh phòng thủ, vậy thì sẽ lên cấp nhanh hơn đó. Tôi cũng vừa mới chơi trò này, còn chưa biết nhiều tính năng và kĩ xảo. Chúng ta từ từ nghiên cứu cùng nhau nhé.”
Sau khi Tống Thanh đáp lại, Hà Nhật Dương lập tức gửi sang cho Tống Thanh biểu tượng hình một cái mặt cười đang giơ ngón cái lên.
Quả nhiên hắn đoán không nhầm!
Bất kể là ở ngoài đời hay khi chơi trò chơi trên mạng, Tống Thanh luôn tốt như vậy!
Chỉ cần có người gặp khó khăn, cô có thể giúp thì sẽ hết lòng giúp đỡ.
Vũ Ngọc Bình thấy Hà Nhật Dương mặt dày lén lút ở cạnh Thanh Thanh, vậy nên cũng học theo. Hắn ta đăng xuất khỏi tài khoản chính, đăng kí một tài khoản phụ, bắt đầu luyện lại Tân Thủ Thôn, nhanh chóng đến bên cạnh Lưu Nghĩa, chuẩn bị học theo Hà Nhật Dương tìm đại thần che chở.
Ai ngờ Lưu Nghĩa nhìn thấy cấp bậc của Vũ Ngọc Bình thì lạnh lùng ném cho hắn ta một câu: “Cấp bậc của tôi không cao, không thể nhận đồ đệ được.”
Vũ Ngọc Bình vội trả lời: “Không làm đồ đệ cũng được, tôi đi theo cậu là được.”
Lưu Nghĩa khoanh tay nhìn tài khoản của Vũ Ngọc Bình: “Tôi với anh có quen biết gì nhau sao? Tại sao tôi phải giúp anh chứ?”
Vũ Ngọc Bình bị Lưu Nghĩa hỏi như thế, lập tức chỉ vào tài khoản của Hà Nhật Dương nói: “Cậu nhìn xem, bạn của cậu cũng hỗ trợ người ta mà!”
Lưu Nghĩa lạnh lùng trả lời: “Vậy anh theo cô ấy đi.”
Vũ Ngọc Bình nghẹn lời không nói được câu nào.
Hà Nhật Dương tuy không biết Vũ Ngọc Bình nói gì với Lưu Nghĩ, nhưng cũng có thể đoán được, chắc chắn là Lưu Nghĩa từ chối không chịu kéo Vũ Ngọc Bình rồi.
Thật là đáng thương!
Lưu Nghĩa vốn có tâm lí thích người mạnh.
Cô ấy chỉ phục người mạnh!
Chứ không đồng cảm với người yếu, sẽ xa cách người yếu.
Trong thế giới của cô, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc.
Bởi môi trường làm việc của võ sĩ quyền anh cực kì khốc liệt.
Nếu như mỗi người đều khoan dung từ bi, vậy thì đừng so tài với nhau làm gì.
Dù sao Vũ Ngọc Bình cũng vô cùng thông minh, tuy rằng lúc đó hắn ta hơi hoảng, nhưng khi nghĩ lại thì cũng hiểu được điều này.
Tìm người có tốc độ và đẳng cấp, sau đó nhanh chóng lên cao hơn Lưu Nghĩa một cấp, đến làm thành một đội với Lưu Nghĩa.
Lần này quả nhiên Lưu Nghĩa không cự tuyệt.
Nhìn xem, tán gái cũng cần tùy người mà đổi phương thức!
Tống Thanh nhận nhiệm vụ khác nên chào Lưu Nghĩa, đưa tài khoản phụ của Hà Nhật Dương đến khu vực chiến đấu.
Tống Thanh gửi tin nhắn cho Hà Nhật Dương: “Tôi đấu ở phía trước một lúc, anh theo sau tôi, không cần sốt ruột đánh dps, chỉ cần bảo đảm mạng sống cho bản thân mình là được. Cấp bậc của những quái vật này đều khá cao, bây giờ anh vẫn còn yếu, không nên liều mạng.”
Nhìn chuyến đi này, khóe miệng Hà Nhật Dương liền hơi cong lên, lập tức từ bỏ ý định dùng tiền mua trang bị.
Đây là điểm khác biệt của Tống Thanh.
Tống Thanh mới hơn hai mươi ba tuổi, nhưng cô vừa thiện lương vừa bao dung, còn tốt bụng hơn những người đã ba bốn mươi tuổi.
Cô luôn luôn hiểu lòng người, thông cảm cho người khác, thà rằng bản thân chịu thiệt thòi, cũng sẽ cố gắng làm mọi người xung quanh vui vẻ.
Thật không hiểu là cô ngốc hay là thế nào.
Tống Thanh quả nhiên vọt tới phía trước, bắt đầu đánh quái, thu hút toàn bộ hỏa lực về phía mình, nhường cho Hà Nhật Dương ở phía sau phòng ngự.
Hà Nhật Dương nhìn một hồi, Tống Thanh vẫn chỉ dùng đúng một chiêu để đánh, không hề dùng đến chiêu khác.
Hà Nhật Dương không nhịn được, liền nói với Tống Thanh: “Tôi muốn hỏi, chẳng lẽ chủng loại nhân vật của cô chỉ có một chiêu để đánh thôi hả?”
Tống Thanh ngơ ngác trả lời: “Hả? Tôi cũng không biết nữa, tôi vẫn luôn để chế độ tự động đánh.”
Hà Nhật Dương không biết nói sao.
Làm sao bây giờ? Hắn thực sự muốn cầm tay chỉ cho cô cách đánh!
Không được! Phải bình tĩnh lại!
Bây giờ hắn đang ngụy trang, tuyệt đối không thể để thân phận bị bại lộ!
Hà Nhật Dương chỉ có thể nói: “Cô xem chủng loại của tôi, tôi có thể tấn công diện rộng, sau đó lại phòng thủ một chút, nhẹ nhàng cắt qua một đám quái vật. Chủng loại của cô cũng có kĩ năng đánh diện rộng, cô cũng có thể thử đánh diện rộng xem!”
Tống Thanh vẫn còn ngơ ngác: “Hả? Cái này còn chia tấn công diện rộng và tấn công đơn thể sao?”
Hà Nhật Dương nghẹn lời.
Tại sao hắn lại có cảm giác vợ mình đáng yêu như thế chứ!
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Cô xem tôi đánh diện rộng như thế nào nhé, cô tự tìm kĩ năng tấn công diện rộng của mình, sau đó kết hợp với nhau, dùng kĩ năng mạnh nhất để đánh được nhiều quái nhất.”
Nói xong, Hà Nhật Dương lại đi qua một bên, thu hút một đám quái nhỏ yếu.
Sau đó hắn đánh một chiêu, quét qua toàn bộ quái vật.
Tống Thanh ngạc nhiên đến mức há to miệng, đánh một chuỗi im lặng dài trong khung chat!
Cô sợ đến mức ngây cả người rồi.
Tại sao một tân thủ như thế mà còn thông thạo hơn cô!
Tại sao thế giới này phải độc ác vậy chứ!
Trong lòng Tống Thanh, nước mắt chảy thành sông!
Bản thân cô thì đánh mãi không xong!
Chả trách lại mất nhiều thời gian lên cấp như vậy!
Nếu không phải mấy hôm trước có người kéo giúp để bản thân lấy kinh nghiệm, lên cấp, thì bây giờ có lẽ cũng chỉ quanh quẩn ở Tân Thủ Thôn thôi.
Hà Nhật Dương đánh rất nhanh, nhưng cũng mất rất nhiều máu!
Hắn liền quát to: “Thanh Thanh, cứu tôi với! Mau hồi máu cho tôi đi!”
Tống Thanh còn đang ngơ ngác: “Hả? Hồi máu như thế nào? Tôi cũng không biết!”
Hà Nhật Dương nói: “Cô có kĩ năng lấy máu của bản thân để hồi máu cho người khác, cô lấy một ít máu của bản thân ra đi.”
Không đợi Hà Nhật Dương nói hết, thanh máu trên đầu hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, hắn chết luôn trước mặt Tống Thanh.
Tống Thanh vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng, vừa cúi xuống thì thấy Hà Nhật Dương đang nằm bên chân mình, liền nhanh chóng tiến lên giết mấy con quái vừa giết Hà Nhật Dương.
Một lát sau, Hà Nhật Dương sống lại, chỉ tiếc không thể nào dạy Tống Thanh thành công!
Có một đồng đội quá sức ngây thơ như thế, là một trải nghiệm vô cùng khó nói!
Hà Nhật Dương thực sự muốn vọt tới căn phòng bên cạnh, nắm tay Tống Thanh dạy cô chơi game.
Không được, phải bình tĩnh, bình tĩnh!
Nhìn sang Vũ Ngọc Bình với Lưu Nghĩa, cấp bậc hai người gần như ngang nhau, cùng mặc trang bị thưởng khi đánh thổ phỉ.
So với Tống Thanh vô cùng ngây thơ, Lưu Nghĩa chỉ có thể tính là hơi ngây thơ.
Mặc dù thao tác còn chưa thạo, nhưng phối hợp với Vũ Ngọc Bình, cố gắng cũng có thể đánh một đám quái trên diện rộng.
Vũ Ngọc Bình vừa đánh vừa đùa với Lưu Nghĩa: “Rốt cục cậu là nam hay nữ hả?”
Lưu Nghĩa nhìn lướt qua khung chat, không đáp lại hắn ta.
Vũ Ngọc Bình liên tục nói nhảm: “Tôi nghĩ cậu nhất định là nữ rồi. Tuy rằng cậu để tên nam, nhưng trực giác của tôi rất chuẩn. Cậu có muốn thử xem trực giác của tôi chuẩn đến mức nào không?”
Đây đều là chiến thuật cả!
Trước đây, hắn đã dùng chiêu này tán tình không ít người.
Nhưng những thứ sáo rỗng này hoàn toàn không có hiệu lực với Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa không trả lời.
Vũ Ngọc Bình tiếp tục nói nhảm: “Cậu im lặng như vậy thì chắc chắn là người có tính cách kì lạ rồi. Mọi người luôn bảo khi chơi game, người ta sẽ thể hiện một phần tính cách trong game. Cái game này là một thế giới nội tâm vừa thực vừa giả.”
Lưu Nghĩa im lặng nghĩ: Sao tên này nói nhảm nhiều thế nhỉ? Giết quái lên cấp thì cứ giết thôi, nhiều lời vô ích thế làm gì? Ai thèm nói chuyện vớ vẩn với hắn?
Vũ Ngọc Bình dông dài tiếp: “Xem kìa, cô im lặng như thế, ở ngoài đời chắc cũng là một cô gái kiệm lời. Haiz, có phải là vì cô quá ít nói, không có ai theo đuổi, nên mới phải đi chơi game không hả?”
Lưu Nghĩa vẫn không phản ứng, yên lặng giết quái.
Vũ Ngọc Bình cũng giỏi, vừa nói nhảm hết lần này đến lần khác vừa đánh quái: “Vậy là tôi đoán đúng rồi sao? Từ bé đến lớn hẳn cũng không có ai theo đuổi cô? Cô có mối tình đầu không? Nụ hôn đầu tiên của cô, á á á, cô chém tôi làm gì chứ! Này này, sao tôi mới nói vài câu không hợp ý là cô quay ra chém tôi vậy hả? Tôi chỉ tiện miệng hỏi một chút thôi mà! Tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng đội chứ!”
Lưu Nghĩa rốt cục không chịu nổi nữa, đánh vào khung chat riêng với Vũ Ngọc Bình: “Muốn ở cùng đội đánh quái với tôi thì câm miệng cho tôi! Có tin tôi thiến anh không hả?”
Vũ Ngọc Bình vậy mà ngoài dự đoán trả lời rằng: “Được, cô làm đi!”
Lưu Nghĩa thực sự muốn chém người!
Đáng tiếc cấp bậc của bọn họ còn quá thấp, vẫn chưa được thách đấu với người chơi khác.
Vậy nên, Lưu Nghĩa quơ đao lên cũng không thể làm Vũ Ngọc Bình mất máu.
Đùa Lưu Nghĩa một hồi, Vũ Ngọc Bình bắt đầu vờ vĩnh: “Nghe trong trò này người chơi còn có thể kết hôn với nhau, chờ cấp bậc bằng nhau thì chúng ta kết hôn nhé?”
Lưu Nghĩa câm nín.
Tên này bệnh đúng không? Lại còn bệnh không hề nhẹ đúng không?
Quen được bao lâu mà đòi đi kết hôn chứ?
Khi Vũ Ngọc Bình ngồi trước máy tính, gõ ra câu kia, tim hắn như nảy lên một nhịp.
Hắn vốn là kẻ theo chủ nghĩa độc thân.
Bất kì cô gái nào cũng không thể khiến hắn có ý định kết hôn cùng.
Nhưng vào lúc đó, hắn bỗng cảm thấy, nếu như người nói điều ấy là Lưu Nghĩ, thì thử một chút cũng không có gì xấu.
Tim Vũ Ngọc Bình không rõ vì sao đập rộn lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Hắn ta vừa hơi chờ mong, vừa hơi sợ hãi, sợ Lưu Nghĩa từ chối.
Lại nghĩ may mà đây là trò chơi trên mạng.
Hơn nữa Lưu Nghĩa không hề biết hắn ta là ai.
Vậy thì có bị từ chối, cũng không quá khó xử, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ ngoài đời.
Vũ Ngọc Bình lại có một ước muốn hơi nhỏ nhen, đó là mong Lưu Nghĩa từ chối bất kì người khác phái nào, trừ hắn ra.
Lưu Nghĩa cầm vũ khí trong tay, không nói gì, chỉ bình thản nhìn Vũ Ngọc Bình.
Vũ Ngọc Bình càng căng thẳng.
Giờ khắc này, Vũ Ngọc Bình nghĩ mình như đang thực sự nghiêm túc.
Lưu Nghĩa cuối cùng cũng nói, khi lời cô xuất hiện ở khung chat, tim Vũ Ngọc Bình như nảy lên một cái!
Cứ như là cảm giác đi đánh bạc phải chú tâm hết sức vào khoảnh khắc quyết định kia vậy.
Tất cả sự chú ý đều tập trung vào khoảnh khắc ấy.
Thắng làm vua, thua làm giặc.
Thắng hay thua, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ như vậy.
Bình luận facebook