Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-371
CHƯƠNG 371:
Đôi mắt Hà Nhật Dương trầm xuống, hắn nói: “Đồ không trong tay tôi.”
“Không sao. Cho dù không ở trong tay Hà tổng thì tôi tin rằng Hà tổng cũng có thể cầm trong tay được! Tôi đợi tin tốt của Hà tổng. Nhưng tôi là người không có chút kiên nhẫn nào cả. Hà tổng cũng biết rồi đấy. Nếu như thời gian kéo dài quá lâu thì sẽ không có chuyện tốt đẹp gì xảy ra đâu đấy, ha ha ha ha, Hà tổng, xin hãy thứ lỗi!” Charley nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện: “Sau ba ngày, tôi chờ tin của Hà tổng. Tạm biệt.”
Chaley lập tức cúp điện thoại.
Một lúc sau, Lý Xuân mồ hôi đầy đầu chạy tới, vẻ mặt hắn cứng lại, hắn đưa cho Hà Nhật Dương một tập tài liệu: “Tổng giám đốc, hình như đúng là phu nhân đang ở chỗ rừng cây ở phía Đông Nam.”
Hà Nhật Dương hít một ngụm khí lạnh rồi nói: “Lập tức liên lạc với ba tôi ngay!”
Lý Xuân vội vàng bấm điện thoại gọi cho Hà Quốc Tường.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dốc lo lắng của Hà Quốc Tường: “Nhật Dương? Có chuyện gì thế?”
“Ba à? Bây giờ ba đang ở đâu thế? Sao nghe có vẻ không thoải mái thế ạ?” Hà Nhật Dương cảm thấy trạng thái của Hà Quốc Tường lúc này không khác thường nên hắn liền hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không ạ?”
Giọng nói của Hà Quốc Tường mang theo vẻ hơi tức giận: “Ba bị mấy đám người chặn lại. Đối phương ra tay rất tàn độc, là người trong nghề! Hơn nữa lại còn rất rõ nhược điểm của ba!”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương hung hăng nheo lại một cái!
Chuyện này không đúng lắm!
Ở trong nước mà lại dám chặn người của Nhà họ Hà!
Muốn chết à?
Chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ không dám như thế!
Lẽ nào, đây chính là kế điệu hổ ly sơn?
Hà Nhật Dương lập tức hỏi: “Vậy mẹ con đi đâu rồi?”
Hà Quốc Tường vẫn còn đang do dự thì Hà Nhật Dương lập tức nói: “Ba, đã đến mức này rồi mà ba vẫn còn muốn lừa con à? Vừa rồi có người gọi điện cho con nói rằng mẹ đã rơi vào tay của bọn chúng, đối phương muốn con đem đồ đồng đen ra để trao đổi! Ba! Rốt cuộc mẹ con đã đi đâu rồi? Cho dù con muốn cứu mẹ thì cũng cần phải biết được địa điểm chứ!”
“Cái gì?” Hà Quốc Tường ngây cả người, ông nhanh chóng trả lời: “Sao có thể chứ? Với thân thủ của mẹ con, cho dù là miệng hùm hang cọp thì bà ấy cũng dám xông vào! Chờ chút!”
Giọng nói của Hà Quốc Tường đột nhiên trở nên khác thường: “Chẳng lẽ vì Lam Lam mà mẹ con cam tâm bị bắt ư?”
Không thể không nói, Hà Quốc Tường đã hiểu ra mọi chuyện rồi!
Đúng là vợ chồng mấy chục năm, Hà Quốc Tường chính là người hiểu tính nết của Vưu Tâm Nguyệt nhất.
Muốn bắt Vưu Tâm Nguyệt một cách yên lành hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Trừ khi Vưu Tâm nguyệt tự hạ vũ khí đầu hàng.
Chẳng lẽ là....
Hà Quốc Tường không giấu diếm thay Vưu Tâm Nguyệt nữa, ông nói hết sự thật: “Có người bắt Lam Lam, dùng Lam Lam để ép mẹ con đến cứu người. Tối hôm đó, bà ấy không thèm để ý đến sự căn ngăn của ba mà khăng khăng rời khỏi nhà vì chuyện này. Lúc ba thấy bưu phẩm kia, ba liền cảm thấy có gì đó không ổn. Đối phương bắt Lam Lam làm gì chứ? Rõ ràng là bọn chúng muốn nhắm vào mẹ con. Nhưng dù ba có khuyên ngăn thế nào đi chăng nữa thì mẹ con cũng không nghe. Bà ấy không ngại cãi nhau một trận với ba sau đó rời khỏi nhà!”
“Nhiều năm qua rồi nên ba rất hiểu tính cách của mẹ con. Vì vậy ba định đi theo sau mẹ con để đề phòng mẹ con bị lừa. Nhưng không ngờ, bà ấy vừa rời khỏi tỉnh H thì liền bị một đám người chặn lại. Đối phương khiến ba sập bẫy nhiều lần, ba hoàn toàn không có cách để thoát khỏi đây. Nhật Dương, ba sẽ gửi địa điểm cho con, con nhanh chóng đến xem thử đi!” Hà Quốc Tường cũng xem nh đã nói sự thật với Hà Nhật Dương.
Nhưng nghe đến đây thì lòng Hà Nhật Dương nguội lạnh.
Cạm bẫy rõ ràng như thế mà mẹ hắn vẫn không ngần ngại tiến lên.
Mẹ hắn có suy nghĩ cho đứa con trai này không?
Trong lòng mẹ hắn, Thôi Nguyệt Lam còn quan trọng hơn cả hắn đúng không?
Bây giờ thì hay rồi.
Mẹ hắn đã rơi vào tay đối phương, bọn chúng bắt hắn phải dùng đồ đồng đen để trao đổi!
Nhưng mà đồ đồng đen kia chính là di vật của ba Thanh Thanh, là lễ vật định ước mà ba của Thanh Thanh đã tặng cho mẹ cô!
Sao hắn có thể mặt dày mà đưa ra một cái yêu cầu như thế chứ?
“Ba à, bây giờ ba đang ở đâu, con sẽ đến đó với ba.” Hà Nhật Dương yên lặng một chút rồi nói: “Lần này, mẹ quả thực rất quá đáng rồi.”
Hà Quốc Tường cũng không biết nên nói gì, ông chỉ có thể im lặng báo với Hà Nhật Dương địa chỉ nơi mình đang đứng.
Sau khi cúp điện thoại, Hà Nhật Dương liền rơi vào tình trạng khó xử.
Một bên là mẹ, một bên là di vật của ba Thanh Thanh.
Bảo hắn lựa chọn kiểu gì đây?
Charley đã biết chiếc chìa khóa kia nằm trên tay Hà Nhật Dương, nếu Hà Nhật Dương không thể mang đồ đồng đen đến đó, với sự tàn nhẫn của Charley thì hắn nhất định sẽ hành hạ Vưu Tâm Nguyệt.
Nhưng hắn phải mở miệng nói với Tống Thanh rằng hắn muốn đồ đồng đen đó kiểu gì chứ?
Lý Xuân đưa tập tài liệu cuối cùng cho Hà Nhật Dương rồi nói: “Tổng giám đốc, việc phu nhân và Thôi Nguyệt Lam đang ở cùng nhau đã được chứng thực. Đây là tín hiệu theo dõi của hai người họ, họ đúng là đang ở trong khu rừng nguyên sơ phía Đông Nam. Dân cư ở đó rất thưa thớt, Charley trốn ở đó cũng không có gì là lạ.”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Tôi biết rồi.”
“Vậy thì lúc nào cậu định đề cập với thiếu phu nhân?” Lý Xuân không nhịn được mà hỏi.
“Để tôi suy nghĩ đã.” Hà Nhật Dương phất tay nói: “Ra ngoài cả đi.”
Charley chỉ cho hắn ba ngày.
Cho dù hắn muốn làm một cái lư giả cũng không kịp.
Huống chi, hắn còn chưa thấy hình dạng thứ đó như thế nào thì làm giả kiểu gì được chứ?
Nếu như không mang đồ đồng đen đến.
Hậu quả, hắn thực sự không dám nghĩ đến.
Hà Nhật Dương rơi vào trạng thái rối loạn và đấu tranh kịch liệt.
Lý Xuân thấy Hà Nhật Dương rối loạn như vậy, không nhịn được mà gửi cho Tống Thanh một tin nhắn: “Thiếu phu nhân, tôi có thể cầu xin cô một việc không?”
Tống Thanh nhận được tin nhắn của Lý Xuân liền lập tức trả lời lại: “Chuyện gì?”
“Có chuyện này, tôi nghĩ, tôi nên nó với cô một tiếng.” Lý Xuân tìm một góc yên tĩnh rồi bấm số điện thoại của Tống Thanh, hắn nói hết toàn bộ những chuyện ban nãy cho Tống Thanh: “Thiếu phu nhân, cô biết đêm mùng tám phu nhân đã đi đâu không? Ban nãy có người gọi điện cho tổng giám đốc rằng, hắn ta đã bắt phu nhân rồi, hắn ta muốn ép tổng giám đốc dùng đồ đồng đen mà ba cô để lại để làm vật trao đổi. Đối phương chỉ cho tổng giám đốc ba ngày. Nếu như đến lúc đó mà tổng giám đốc vẫn không đưa đồ đồng đen đến thì sợ rằng Nhà họ Hà sẽ không còn Hà phu nhân nữa.”
Ngón tay của Tống Thanh đột nhiên căng ra: “Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ba đâu? Ba đi đâu rồi? Xảy ra chuyện lớn như thế sao những người khác không có phản ứng gì cả?”
Tống Thanh lại hỏi tiếp: “Nhật Dương đâu? Vì sao anh ấy không đến tìm tôi? Đối phương muốn thì cứ cho hắn ta là được rồi! Đã là lúc nào rồi, không có vật gì có thể quan trọng bằng mạng sống của con người cả!”
Đáy lòng của Lý Xuân hiện lên sự ấm áp.
Quả nhiên hắn không nhìn nhầm người!
Thiếu phu nhân vẫn luôn lương thiện như thế.
Mặc dù Hà phu nhân vẫn luôn không vừa mắt với cô, vậy mà cô vẫn làm đến bước này.
Ai dám nói thiếu phu nhân không yêu tổng giám đốc thì hắn nhất định sẽ nhổ vào mặt kẻ đó một bãi nước bọt!
“Hình như tổng giám đốc không muốn nói với cô. Tôi đã lén lút gọi cuộc điện thoại này cho cô. Thiếu phu nhân, cô…” Lý Xuân do dự một chút rồi nói: “Cô sẽ lựa chọn giúp tổng giám đốc chứ?”
“Phí lời! Được rồi, tôi sẽ không nói là anh đã nói với tôi đâu! Nhật Dương đang ở đâu? Bây giờ tôi sẽ đến đó!” Tống Thanh hỏi được địa chỉ thì liền cúp máy lái xe đến.
Hà Nhật Dương không ngờ rằng Tống Thanh lại tìm đến công ty.
Hắn càng không ngờ rằng, Tống Thanh đến là vì chuyện chiếc đồ đồng đen và mẹ hắn.
Hà Nhật Dương vô cùng thông minh, hắn lập tức phản ứng lại, có người đã tự tiện giấu hắn mà gọi điện thoại cho Tống Thanh!
Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện đó.
Tống Thanh vừa vào đến cửa thì liền nói với Hà Nhật Dương: “Đi, bây giờ chúng ta đi Đông Bắc để lấy chiếc rương trong tay mẹ em về.”
Hà Nhật Dương lập tức kéo Tống Thanh lại mà nói: “Thanh Thanh, đấy là lễ vật định ước mà ba em đã tặng cho mẹ em đấy!”
Tống Thanh lật tay cầm lấy tay Hà Nhật Dương, cô dùng vẻ mặt nghiêm túc mà trả lời: “Nhưng mà thứ đó có quan trọng đến đâu thì cũng không quan trọng bằng một sinh mạng được! Bà ấy là mẹ anh, nếu như chỉ vì chuyện này mà mất đi bà ấy thì cả đời này anh sẽ sống trong sự tự trách và đau khổ! Nhật Dương, em không hy vọng cuộc sống của anh sẽ có một vết thương như thế! Mặc dù đồ đồng này là quà ba tặng mẹ em, nhưng nhiều năm như vậy mẹ chưa bao giờ mở nó ra. Điều này chứng minh rằng, thứ này quan trọng nhưng cũng không quan trọng với mẹ em! Nhật Dương, đó là mẹ anh đấy! Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu mẹ em bị bắt đi thì anh sẽ bỏ mặc à?”
Hà Nhật Dương lắc đầu theo bản năng.
“Đúng là thế! Bởi vì bà ấy là mẹ của anh nên anh cũng sẽ không ngồi nhìn!” Mặc dù Tống Thanh chưa từng nói những lời đường mật nhưng câu nói này đã đủ lắm rồi!
Bởi vì bà ấy là mẹ của anh, cho nên, em tình nguyện tạm quên đi thù hận mà dùng di vật của ba mình để cứu bà ấy!
Tất cả những điều này đều chỉ vì yêu anh mà thôi!
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương trở nên ẩm ướt: “Thanh Thanh, anh xin lỗi.”
“Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Chúng ta đi lấy cái rương trước đã sau đó thì đi cứu người.” Tống Thanh kéo Hà Nhật Dương xông ra ngoài.
Hà Nhật Dương cúi đầu nhìn người con gái còn nôn nóng hơn của hắn, đáy lòng hắn cảm động đến mức không còn miêu tả nổi.
Cưới được người vợ như cô thì còn mong muốn gì nữa chứ?
Lý Xuân thấy Tống Thanh tới, liền nhìn chằm chằm vào ánh mắt trách cứ của Hà Nhật Dương. Sau đó nhanh chóng điều chuyên cơ của Nhà họ Hà đến rồi bay thẳng về phía Đông Bắc.
Trên máy bay, họ cũng đã nói chuyện qua với Tống Tử Dao rồi.
Lúc nghe thấy bọn họ cần đồ đồng đen này để đổi lấy Vưu Tâm Nguyệt thì Tống Tử Dao không nói gì mà đồng ý ngay.
Thái độ của Nhà họ Tống cũng rất nhất trí.
Mạng người là quan trọng nhất.
Vì vậy máy bay vừa hạ cánh xuống Đông Bắc thì người của Nhà họ Tống lập tức giao vật lằm bằng đồ đồng đen này cho Hà Nhật Dương.
Tống Tử Dao dùng vẻ mặt ân cần mà nói: “Các con cẩn thận một chút nhé!”
Hà Nhật Dương lập tức trả lời: “Mẹ yên tâm ạ, lần này tới đó, chúng con sẽ mang đủ thuộc hạ! Đối phương không dám làm gì đâu ạ!”
Tống Tử Dao vẫn có chút lo lắng: “Nhất định phải chăm sóc cho Tiểu Thật thật cẩn thận nhé!”
“Mẹ à, đã là lúc nào rồi!” Tống Thanh sốt ruột đến mức giậm chân: “Bây giờ con vẫn chưa phải là một bà bầu bụng vượt mặt, con mới mang thai hơn một tháng thôi mà, vẫn chưa đến giai đoạn cần phải cẩn thận đâu ạ!”
“Được rồi, được rồi, các con nhanh đi đi!” Tống Tử Dao cũng không nói nhiều nữa: “Đồ vật thì chỉ là thứ vô tri, người mất rồi thì không còn gì nữa! Mặc dù bà thông gia không thích Tống Thanh, nhưng dù sao cũng là một mạng người, lại còn là mẹ ruột của con. Dù thế nào đi nữa thì mẹ cũng sẽ không ngăn cản các con. Chỉ mong lần này có thể tai qua nạn khỏi!”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương cùng gật đầu, họ tạm biệt Tống Tử Dao rồi lại lên máy bay đến thẳng khu rừng phía Tây Nam.
Máy bay vừa cất cánh, Hà Nhật Dương liền ngẩng đầu nhìn Tống Thanh: “Em có muốn mở ra xem không?”
Đôi mắt Hà Nhật Dương trầm xuống, hắn nói: “Đồ không trong tay tôi.”
“Không sao. Cho dù không ở trong tay Hà tổng thì tôi tin rằng Hà tổng cũng có thể cầm trong tay được! Tôi đợi tin tốt của Hà tổng. Nhưng tôi là người không có chút kiên nhẫn nào cả. Hà tổng cũng biết rồi đấy. Nếu như thời gian kéo dài quá lâu thì sẽ không có chuyện tốt đẹp gì xảy ra đâu đấy, ha ha ha ha, Hà tổng, xin hãy thứ lỗi!” Charley nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện: “Sau ba ngày, tôi chờ tin của Hà tổng. Tạm biệt.”
Chaley lập tức cúp điện thoại.
Một lúc sau, Lý Xuân mồ hôi đầy đầu chạy tới, vẻ mặt hắn cứng lại, hắn đưa cho Hà Nhật Dương một tập tài liệu: “Tổng giám đốc, hình như đúng là phu nhân đang ở chỗ rừng cây ở phía Đông Nam.”
Hà Nhật Dương hít một ngụm khí lạnh rồi nói: “Lập tức liên lạc với ba tôi ngay!”
Lý Xuân vội vàng bấm điện thoại gọi cho Hà Quốc Tường.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dốc lo lắng của Hà Quốc Tường: “Nhật Dương? Có chuyện gì thế?”
“Ba à? Bây giờ ba đang ở đâu thế? Sao nghe có vẻ không thoải mái thế ạ?” Hà Nhật Dương cảm thấy trạng thái của Hà Quốc Tường lúc này không khác thường nên hắn liền hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không ạ?”
Giọng nói của Hà Quốc Tường mang theo vẻ hơi tức giận: “Ba bị mấy đám người chặn lại. Đối phương ra tay rất tàn độc, là người trong nghề! Hơn nữa lại còn rất rõ nhược điểm của ba!”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương hung hăng nheo lại một cái!
Chuyện này không đúng lắm!
Ở trong nước mà lại dám chặn người của Nhà họ Hà!
Muốn chết à?
Chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ không dám như thế!
Lẽ nào, đây chính là kế điệu hổ ly sơn?
Hà Nhật Dương lập tức hỏi: “Vậy mẹ con đi đâu rồi?”
Hà Quốc Tường vẫn còn đang do dự thì Hà Nhật Dương lập tức nói: “Ba, đã đến mức này rồi mà ba vẫn còn muốn lừa con à? Vừa rồi có người gọi điện cho con nói rằng mẹ đã rơi vào tay của bọn chúng, đối phương muốn con đem đồ đồng đen ra để trao đổi! Ba! Rốt cuộc mẹ con đã đi đâu rồi? Cho dù con muốn cứu mẹ thì cũng cần phải biết được địa điểm chứ!”
“Cái gì?” Hà Quốc Tường ngây cả người, ông nhanh chóng trả lời: “Sao có thể chứ? Với thân thủ của mẹ con, cho dù là miệng hùm hang cọp thì bà ấy cũng dám xông vào! Chờ chút!”
Giọng nói của Hà Quốc Tường đột nhiên trở nên khác thường: “Chẳng lẽ vì Lam Lam mà mẹ con cam tâm bị bắt ư?”
Không thể không nói, Hà Quốc Tường đã hiểu ra mọi chuyện rồi!
Đúng là vợ chồng mấy chục năm, Hà Quốc Tường chính là người hiểu tính nết của Vưu Tâm Nguyệt nhất.
Muốn bắt Vưu Tâm Nguyệt một cách yên lành hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Trừ khi Vưu Tâm nguyệt tự hạ vũ khí đầu hàng.
Chẳng lẽ là....
Hà Quốc Tường không giấu diếm thay Vưu Tâm Nguyệt nữa, ông nói hết sự thật: “Có người bắt Lam Lam, dùng Lam Lam để ép mẹ con đến cứu người. Tối hôm đó, bà ấy không thèm để ý đến sự căn ngăn của ba mà khăng khăng rời khỏi nhà vì chuyện này. Lúc ba thấy bưu phẩm kia, ba liền cảm thấy có gì đó không ổn. Đối phương bắt Lam Lam làm gì chứ? Rõ ràng là bọn chúng muốn nhắm vào mẹ con. Nhưng dù ba có khuyên ngăn thế nào đi chăng nữa thì mẹ con cũng không nghe. Bà ấy không ngại cãi nhau một trận với ba sau đó rời khỏi nhà!”
“Nhiều năm qua rồi nên ba rất hiểu tính cách của mẹ con. Vì vậy ba định đi theo sau mẹ con để đề phòng mẹ con bị lừa. Nhưng không ngờ, bà ấy vừa rời khỏi tỉnh H thì liền bị một đám người chặn lại. Đối phương khiến ba sập bẫy nhiều lần, ba hoàn toàn không có cách để thoát khỏi đây. Nhật Dương, ba sẽ gửi địa điểm cho con, con nhanh chóng đến xem thử đi!” Hà Quốc Tường cũng xem nh đã nói sự thật với Hà Nhật Dương.
Nhưng nghe đến đây thì lòng Hà Nhật Dương nguội lạnh.
Cạm bẫy rõ ràng như thế mà mẹ hắn vẫn không ngần ngại tiến lên.
Mẹ hắn có suy nghĩ cho đứa con trai này không?
Trong lòng mẹ hắn, Thôi Nguyệt Lam còn quan trọng hơn cả hắn đúng không?
Bây giờ thì hay rồi.
Mẹ hắn đã rơi vào tay đối phương, bọn chúng bắt hắn phải dùng đồ đồng đen để trao đổi!
Nhưng mà đồ đồng đen kia chính là di vật của ba Thanh Thanh, là lễ vật định ước mà ba của Thanh Thanh đã tặng cho mẹ cô!
Sao hắn có thể mặt dày mà đưa ra một cái yêu cầu như thế chứ?
“Ba à, bây giờ ba đang ở đâu, con sẽ đến đó với ba.” Hà Nhật Dương yên lặng một chút rồi nói: “Lần này, mẹ quả thực rất quá đáng rồi.”
Hà Quốc Tường cũng không biết nên nói gì, ông chỉ có thể im lặng báo với Hà Nhật Dương địa chỉ nơi mình đang đứng.
Sau khi cúp điện thoại, Hà Nhật Dương liền rơi vào tình trạng khó xử.
Một bên là mẹ, một bên là di vật của ba Thanh Thanh.
Bảo hắn lựa chọn kiểu gì đây?
Charley đã biết chiếc chìa khóa kia nằm trên tay Hà Nhật Dương, nếu Hà Nhật Dương không thể mang đồ đồng đen đến đó, với sự tàn nhẫn của Charley thì hắn nhất định sẽ hành hạ Vưu Tâm Nguyệt.
Nhưng hắn phải mở miệng nói với Tống Thanh rằng hắn muốn đồ đồng đen đó kiểu gì chứ?
Lý Xuân đưa tập tài liệu cuối cùng cho Hà Nhật Dương rồi nói: “Tổng giám đốc, việc phu nhân và Thôi Nguyệt Lam đang ở cùng nhau đã được chứng thực. Đây là tín hiệu theo dõi của hai người họ, họ đúng là đang ở trong khu rừng nguyên sơ phía Đông Nam. Dân cư ở đó rất thưa thớt, Charley trốn ở đó cũng không có gì là lạ.”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Tôi biết rồi.”
“Vậy thì lúc nào cậu định đề cập với thiếu phu nhân?” Lý Xuân không nhịn được mà hỏi.
“Để tôi suy nghĩ đã.” Hà Nhật Dương phất tay nói: “Ra ngoài cả đi.”
Charley chỉ cho hắn ba ngày.
Cho dù hắn muốn làm một cái lư giả cũng không kịp.
Huống chi, hắn còn chưa thấy hình dạng thứ đó như thế nào thì làm giả kiểu gì được chứ?
Nếu như không mang đồ đồng đen đến.
Hậu quả, hắn thực sự không dám nghĩ đến.
Hà Nhật Dương rơi vào trạng thái rối loạn và đấu tranh kịch liệt.
Lý Xuân thấy Hà Nhật Dương rối loạn như vậy, không nhịn được mà gửi cho Tống Thanh một tin nhắn: “Thiếu phu nhân, tôi có thể cầu xin cô một việc không?”
Tống Thanh nhận được tin nhắn của Lý Xuân liền lập tức trả lời lại: “Chuyện gì?”
“Có chuyện này, tôi nghĩ, tôi nên nó với cô một tiếng.” Lý Xuân tìm một góc yên tĩnh rồi bấm số điện thoại của Tống Thanh, hắn nói hết toàn bộ những chuyện ban nãy cho Tống Thanh: “Thiếu phu nhân, cô biết đêm mùng tám phu nhân đã đi đâu không? Ban nãy có người gọi điện cho tổng giám đốc rằng, hắn ta đã bắt phu nhân rồi, hắn ta muốn ép tổng giám đốc dùng đồ đồng đen mà ba cô để lại để làm vật trao đổi. Đối phương chỉ cho tổng giám đốc ba ngày. Nếu như đến lúc đó mà tổng giám đốc vẫn không đưa đồ đồng đen đến thì sợ rằng Nhà họ Hà sẽ không còn Hà phu nhân nữa.”
Ngón tay của Tống Thanh đột nhiên căng ra: “Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ba đâu? Ba đi đâu rồi? Xảy ra chuyện lớn như thế sao những người khác không có phản ứng gì cả?”
Tống Thanh lại hỏi tiếp: “Nhật Dương đâu? Vì sao anh ấy không đến tìm tôi? Đối phương muốn thì cứ cho hắn ta là được rồi! Đã là lúc nào rồi, không có vật gì có thể quan trọng bằng mạng sống của con người cả!”
Đáy lòng của Lý Xuân hiện lên sự ấm áp.
Quả nhiên hắn không nhìn nhầm người!
Thiếu phu nhân vẫn luôn lương thiện như thế.
Mặc dù Hà phu nhân vẫn luôn không vừa mắt với cô, vậy mà cô vẫn làm đến bước này.
Ai dám nói thiếu phu nhân không yêu tổng giám đốc thì hắn nhất định sẽ nhổ vào mặt kẻ đó một bãi nước bọt!
“Hình như tổng giám đốc không muốn nói với cô. Tôi đã lén lút gọi cuộc điện thoại này cho cô. Thiếu phu nhân, cô…” Lý Xuân do dự một chút rồi nói: “Cô sẽ lựa chọn giúp tổng giám đốc chứ?”
“Phí lời! Được rồi, tôi sẽ không nói là anh đã nói với tôi đâu! Nhật Dương đang ở đâu? Bây giờ tôi sẽ đến đó!” Tống Thanh hỏi được địa chỉ thì liền cúp máy lái xe đến.
Hà Nhật Dương không ngờ rằng Tống Thanh lại tìm đến công ty.
Hắn càng không ngờ rằng, Tống Thanh đến là vì chuyện chiếc đồ đồng đen và mẹ hắn.
Hà Nhật Dương vô cùng thông minh, hắn lập tức phản ứng lại, có người đã tự tiện giấu hắn mà gọi điện thoại cho Tống Thanh!
Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện đó.
Tống Thanh vừa vào đến cửa thì liền nói với Hà Nhật Dương: “Đi, bây giờ chúng ta đi Đông Bắc để lấy chiếc rương trong tay mẹ em về.”
Hà Nhật Dương lập tức kéo Tống Thanh lại mà nói: “Thanh Thanh, đấy là lễ vật định ước mà ba em đã tặng cho mẹ em đấy!”
Tống Thanh lật tay cầm lấy tay Hà Nhật Dương, cô dùng vẻ mặt nghiêm túc mà trả lời: “Nhưng mà thứ đó có quan trọng đến đâu thì cũng không quan trọng bằng một sinh mạng được! Bà ấy là mẹ anh, nếu như chỉ vì chuyện này mà mất đi bà ấy thì cả đời này anh sẽ sống trong sự tự trách và đau khổ! Nhật Dương, em không hy vọng cuộc sống của anh sẽ có một vết thương như thế! Mặc dù đồ đồng này là quà ba tặng mẹ em, nhưng nhiều năm như vậy mẹ chưa bao giờ mở nó ra. Điều này chứng minh rằng, thứ này quan trọng nhưng cũng không quan trọng với mẹ em! Nhật Dương, đó là mẹ anh đấy! Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu mẹ em bị bắt đi thì anh sẽ bỏ mặc à?”
Hà Nhật Dương lắc đầu theo bản năng.
“Đúng là thế! Bởi vì bà ấy là mẹ của anh nên anh cũng sẽ không ngồi nhìn!” Mặc dù Tống Thanh chưa từng nói những lời đường mật nhưng câu nói này đã đủ lắm rồi!
Bởi vì bà ấy là mẹ của anh, cho nên, em tình nguyện tạm quên đi thù hận mà dùng di vật của ba mình để cứu bà ấy!
Tất cả những điều này đều chỉ vì yêu anh mà thôi!
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương trở nên ẩm ướt: “Thanh Thanh, anh xin lỗi.”
“Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Chúng ta đi lấy cái rương trước đã sau đó thì đi cứu người.” Tống Thanh kéo Hà Nhật Dương xông ra ngoài.
Hà Nhật Dương cúi đầu nhìn người con gái còn nôn nóng hơn của hắn, đáy lòng hắn cảm động đến mức không còn miêu tả nổi.
Cưới được người vợ như cô thì còn mong muốn gì nữa chứ?
Lý Xuân thấy Tống Thanh tới, liền nhìn chằm chằm vào ánh mắt trách cứ của Hà Nhật Dương. Sau đó nhanh chóng điều chuyên cơ của Nhà họ Hà đến rồi bay thẳng về phía Đông Bắc.
Trên máy bay, họ cũng đã nói chuyện qua với Tống Tử Dao rồi.
Lúc nghe thấy bọn họ cần đồ đồng đen này để đổi lấy Vưu Tâm Nguyệt thì Tống Tử Dao không nói gì mà đồng ý ngay.
Thái độ của Nhà họ Tống cũng rất nhất trí.
Mạng người là quan trọng nhất.
Vì vậy máy bay vừa hạ cánh xuống Đông Bắc thì người của Nhà họ Tống lập tức giao vật lằm bằng đồ đồng đen này cho Hà Nhật Dương.
Tống Tử Dao dùng vẻ mặt ân cần mà nói: “Các con cẩn thận một chút nhé!”
Hà Nhật Dương lập tức trả lời: “Mẹ yên tâm ạ, lần này tới đó, chúng con sẽ mang đủ thuộc hạ! Đối phương không dám làm gì đâu ạ!”
Tống Tử Dao vẫn có chút lo lắng: “Nhất định phải chăm sóc cho Tiểu Thật thật cẩn thận nhé!”
“Mẹ à, đã là lúc nào rồi!” Tống Thanh sốt ruột đến mức giậm chân: “Bây giờ con vẫn chưa phải là một bà bầu bụng vượt mặt, con mới mang thai hơn một tháng thôi mà, vẫn chưa đến giai đoạn cần phải cẩn thận đâu ạ!”
“Được rồi, được rồi, các con nhanh đi đi!” Tống Tử Dao cũng không nói nhiều nữa: “Đồ vật thì chỉ là thứ vô tri, người mất rồi thì không còn gì nữa! Mặc dù bà thông gia không thích Tống Thanh, nhưng dù sao cũng là một mạng người, lại còn là mẹ ruột của con. Dù thế nào đi nữa thì mẹ cũng sẽ không ngăn cản các con. Chỉ mong lần này có thể tai qua nạn khỏi!”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương cùng gật đầu, họ tạm biệt Tống Tử Dao rồi lại lên máy bay đến thẳng khu rừng phía Tây Nam.
Máy bay vừa cất cánh, Hà Nhật Dương liền ngẩng đầu nhìn Tống Thanh: “Em có muốn mở ra xem không?”
Bình luận facebook