Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-372
CHƯƠNG 372:
Tống Thanh do dự một chút rồi gật đầu kiên quyết.
Hao tâm tổn sức, không phải vì muốn nhìn xem đó là vật gì sao?
Hà Nhật Dương đặt chiếc hòm lên trên bàn, lấy chìa khóa ra khỏi tủ sắt, từ từ mở ổ khóa.
Ngón tay của Hà Nhật Dương và Tống Thanh đều có chút run rẩy.
Nếu đồ vật trong chiếc hòm này không phải đồ đồng đen vậy phải làm sao đây?
Nếu đồ vật bên trong đã bị hư hỏng vậy phải làm gì bây giờ?
Hiện giờ Charley đã khẳng định rằng đồ vậy đang nằm trên tay hắn. Nếu không thể giao ra, vậy thì hậu quả sẽ thế nào?
Dù sao cũng là đồ vật đã mấy nghìn năm, thật sự còn có thể bảo tồn nguyên vẹn ư?
Nếu nó hao tổn chút ít.
Cả hai cùng không dám nghĩ tiếp.
Tống Thanh trao đổi ánh mắt với Hà Nhật Dương một chút, họ đều thấy được nét căng thẳng trong mắt nhau.
“Mở ra đi! Sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi!” Tống Thanh cổ vũ cho Hà Nhật Dương: “Cho dù là gì chúng ta cũng phải dùng nó để trao đổi!”
Hà Nhật Dương gật đầu, ngón tay nhấc lên, mở hẳn nắp hòm ra.
Trong khoảnh khắc mở chiếc hòm ra, ánh mắt cả hai cùng nhìn thẳng tắp!
Trong thoáng chốc, một bình rượu hình hồ lô xinh đẹp tinh xảo tới mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng đã xuất hiện trước mắt hai người.
Tống Thanh thấy có phần may mắn rằng bản thân chưa dùng sức đập vỡ chiếc hòm này.
Bất kỳ va chạm mạnh nào đều có thể gây ra hư tổn tới những chi tiết nhỏ bé trên chiếc bình rượu này.
Những chi tiết đó rốt cuộc là nhỏ đến mức nào vậy ta?
Hoa văn nhỏ xíu cứ như sợi tóc ấy.
Bốn con thần thú bên trên trông rất sống động, tựa hồ giây sau sẽ bay vọt lên vậy.
Tống Thanh nhịn không được, nâng tay nên nhẹ nhàng chạm đến chiếc bình này. Cô nói với Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, đây là món đồ đồng tinh xảo đẹp đẽ nhất mà em từng thấy. Em rất nghi ngờ, vào thời đại đó lại có được kỹ thuật đúc tốt vậy sao? Thật khiến người ta khó có thể tin! Với trình độ và lực lượng sản xuất bây giờ, để làm ra đồ vật tinh xảo đẹp đẽ thế này chắc cũng cần rất lâu nhỉ? Nhìn những dấu tích trên bề mặt này, không ngờ lại là chạm trổ thủ công. Sao mà họ làm được vậy? Điêu khắc đồ đồng mà cứ như đậu hũ?”
Vẻ mặt Hà Nhật Dương cũng thán phục: “Đúng vậy, thật sự khiến người ta khó hiểu. Chẳng trách cô từng nói, xung quanh mộ của Đại Đế đã phát hiện ra rất nhiều đồ đạc, rõ ràng là vượt qua trình độ sản xuất thời điểm đó. Lúc trước anh còn không hiểu, nhưng vào giờ phút này, anh mới hiểu rõ có bao nhiêu cảm xúc đọng trong câu nói của cô.”
Tống Thanh gật đầu, nói: “Đúng vậy! Thật sự khiến người ta khiếp sợ! Đúng rồi, việc chúng ta lấy món đồ đồng đen này còn phải nói cho cô biết nữa. Cả đời cô dốc sức nghiên cứu văn hóa cổ đại. Nếu để cô biết chúng ta đưa đồ vật tinh xảo đẹp đẽ này cho Charley, bà ấy chắc sẽ đau lòng muốn chết.”
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh đầy vẻ áy náy: “Xin lỗi, Thanh Thanh. Là anh làm cho em khó xử rồi.”
Tống Thanh lắc đầu: “Không cần nói lời như thế với em. Trừ khi anh xem em như người ngoài. Đừng nói là mẹ anh, cho dù là một người bạn bình thường, em cũng không ngồi nhìn mặc kệ.”
Tống Thanh tiếp tục nói: “Thứ đồ này đặt ở nơi ấy cũng trở thành một thứ đồ cũ bình thường, chúng ta chẳng coi trọng nó bao nhiêu. Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, mẹ cũng xem như vì em mới bị Charley bắt cóc. Cho nên, nguồn gốc vấn đề là ở đây. Thôi được rồi, không cần so đo những chuyện này nữa. Tiền tài đều là vật ngoài thân, người một nhà sống yên bình an vui mới là chuyện quan trọng nhất. Bởi vì chuyện này, ba mẹ đều bị kéo vào, em cũng rất xin lỗi.”
Hà Nhật Dương cầm lấy ngón tay của Tống Thanh: “Vì sao em luôn khéo hiểu lòng người như vậy? Thanh Thanh, em tốt thế này làm sao anh buông bỏ được em đây?”
Hà Nhật Dương buông mí mắt, tình cảm sâu đậm trong đôi mắt phượng chẳng thể nào giấu được.
Tống Thanh cười khổ: “Vậy nhưng mẹ vẫn không thích em.”
“Xin lỗi em, Thanh Thanh.” Hà Nhật Dương đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Tống Thanh, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em.”
Hốc mắt Tống Thanh cũng ửng đỏ: “Nhanh điều ra rõ ràng sự việc năm đó một chút, cũng để hai bên cùng yên lòng.”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn đã hạ quyết tâm.
Cho dù là năm đó thật sự do mẹ mình giết chết Lâm Vũ Tường.
Cho dù phải trả mọi giá, hắn cũng không để Tống Thanh rời đi!
Tuyệt đối không!
Vĩnh viễn không!
Con người sống trên thế giới chẳng dễ gì để yêu một lần.
Hắn sẽ không để cho hạnh phúc của mình rời đi ngay trước mắt!
Đến lúc đó, cho dù là quỳ ba năm trước mặt ba vợ, hắn cũng phải cầu xin để Tống Thanh ở lại bên cạnh mình!
“Chỉ là, chúng ta không dễ gì làm địa cung chìm sâu vào đáy nước, chỉ sợ lại chẳng được an bình rồi.” Tống Thanh thở dài một tiếng nói: “Vừa nghĩ tới những người nhàm chán kia muốn đi quấy rầy giấc ngủ của Đại Đế và Thất tiên tử, em lại thấy khó chịu.”
“Thất tiên tử?” Hà Nhật Dương kinh ngạc hỏi: “Cô ấy là ai?”
“Chính là cô thiếu nữ kia đó! À, em có mơ một giấc mộng, mơ thấy câu chuyện xưa của Đại Đế và người thiếu nữ.” Tống Thanh đè thấp giọng nói: “Giấc mộng kia rất chân thực, giống như tận mắt nhìn thấy ấy. Cảm thấy kỳ quái ghê. Cứ như đi nhầm vào studio, nhìn thấy em và anh mặc đồ hóa trang, diễn lại câu chuyện của người khác vậy.”
Tống Thanh lập tức nói lại những cảnh trong mơ cho Hà Nhật Dương.
Sau khi nói xong, Tống Thanh nói: “Có phải anh cũng cảm thấy rất thần kỳ không? Vị Đại Đế kia giống y hệt như anh, nhưng vị đó tóc trắng mắt đỏ. Còn người thiếu nữ kia lại giống hệt em, nhưng khí chất của cô ấy vô cùng lạnh nhạt, kiểu như ngươi muốn sống thì chớ lại gần ấy. Bốn người chúng ta nhìn rất giống nhau nhưng lại cho người ta cảm giác khác biệt hoàn toàn. Thế nên em mới nói, giống như bước nhầm vào studio.”
“Quả thực có một chút. Điều khiến anh xúc động nhất là, không ngờ người thiếu nữ kia là Thất tiên tử. Cô ấy là người xếp hàng thứ bảy bên Viêm Đế, mà em ở trong Nhà họ Tống cũng xếp hàng thứ bảy.” Hà Nhật Dương cười nói: “Điều trùng hợp này cũng thật hay.”
Tống Thanh cười trả lời: “Đúng vậy. Em cũng cảm thấy thật khéo đó!”
Hai người nhìn nhau cười.
“Hi vọng Đại Đế và Thất tiên tử sẽ có một kết quả tốt.” Tống Thanh xuýt xoa một tiếng, rồi lại đặt cẩn thận bình rượu đồng vào trong hòm.
Chiếc hòm này vừa vặn bảo vệ bình rượu ổn thỏa.
Nếu không có chiếc hòm này, chỉ sợ nó sẽ chịu hư hại.
Máy bay rất nhanh đã đáp xuống mặt đất.
Hà Nhật Dương và Tống Thanh vừa xuống máy bay liền nhanh chóng đi gặp Hà Quốc Tường.
Dường như đối phương biết Hà Nhật Dương đến đây, lập tức dừng việc vây bắt chặn đường Hà Quốc Tường, nhanh chóng rút quân rời khỏi.
Hà Quốc Tường hỏi vội vàng: “Đã lấy đồ vật ra chưa?”
Sắc mặt Hà Nhật Dương nặng nề, gật đầu nói: “Thanh Thanh tự mình gọi điện thoại cho Nhà họ Tống, muốn lấy bình rượu này. Ba, lần này Thanh Thanh đã bỏ ra rất nhiều.”
Hà Quốc Tường gật đầu với Tống Thanh, nói: “Ba vẫn luôn biết con là đứa bé ngoan. Yên tâm, lần này ba nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con. Coi như ba đã hiểu rõ, dưa chín ép không ngọt. Nếu ba và mẹ con không có cách nào hòa hợp trong gia đình này, đợi tới khi sự việc được giải quyết, ba sẽ dẫn bà ấy tiếp tục đi du lịch mọi nơi. Ra ngoài đi dạo, lòng dạ bà ấy sẽ rộng mở hơn.”
Tống Thanh không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết cắn môi im lặng gật đầu: “Chúng ta nhanh tới đó thôi!” Hà Nhật Dương nói: “Thử xem rốt cuộc Charley muốn làm chuyện gì.
Lời nói của Hà Nhật Dương vừa dứt, Tiểu Đông bỗng chạy tới nói với hắn: “Tổng giám đốc, điện thoại vệ tinh của ngài!”
Điện thoại Charley gọi tới.
“Hà tổng, đồ đã tới tay chưa?” Giọng nói Charley trong điện thoại lạnh lùng lại mang theo một phần trêu tức: “Hà tổng quả là Hà tổng, bản lĩnh không tầm thường. Không ra tay thì thôi, một khi ra tay liền dễ như trở bàn tay nha!”
Hà Nhật Dương nhìn xung quanh, biết được gần đây nhất định có tai mắt của Charley.
Nếu không phải, hắn sẽ không biết nhanh như vậy.
“Đồ đã tới tay, giao dịch ở đâu?” Hà Nhật Dương hỏi.
“Nếu mọi người đều đã tới, vậy cùng vào đi.” Charley khẽ nở nụ cười: “Tôi ở cửa cung điện dưới đất chờ cậu!”
Nét mặt Hà Nhật Dương không đổi: “Ngài Charley có điều không biết, cánh cửa cung điện dưới đất trước đó sớm đã bị chìm trong nước rồi.”
“Đó là con đường bắt buộc phá ra đã bị Hà Nhật Dương cậu làm cho chìm trong nước. Nhưng mà vẫn còn một con đường bí mật nữa, có thể trực tiếp vượt qua vòng vây bên ngoài địa cung, đi thẳng vào trong địa phủ. Tôi đưa địa chỉ cho cậu, tôi ở cửa địa cung chờ cậu. Hà tổng, tốt nhất cậu đừng giở trò gì, mẹ của cậu vẫn đang nằm trong tay tôi đấy!” Cuối cùng, Charley còn uy hiếp Hà Nhật Dương một câu.
Ngón tay Hà Nhật Dương đột nhiên thiết chặt, cố nén tức giận trong lòng, bình tĩnh nói: “Được, gửi địa chỉ tới đây! Tôi tự tới!”
“Ây không không không. Mọi người đã tới cả! Thời khắc gia đình đoàn tụ sao có thể bỏ qua nhỉ?” Charley cười cực kỳ gian trá: “Cậu, vợ cậu, ba cậu. Ba người đều phải tới!”
Còn có một câu Charley không nói ra.
Đó chính là, cho gia đình các ngươi an táng trong địa cung này, đoàn tụ vĩnh viễn nhé!
“Tôi muốn nghe giọng nói của mẹ tôi trước!”
Hà Nhật Dương đưa ra yêu cầu.
“Được.” Sau khi Charley trả lời, rất nhanh điện thoại được giao cho một người khác.
Giọng nói của Vưu Tâm Nguyệt vọng ra từ trong loa, âm thanh có chút khàn khàn: “Nhật Dương, mẹ không sao!”
“Mẹ!” Hà Nhật Dương vội vàng kêu lên: “Chuyện này là thế nào?”
“Một lời khó nói hết! Con mau mang đồ tới đây đi! Charley chỉ muốn đồ, không tính lấy mạng mẹ.” Vưu Tâm Nguyệt đáp lại.
Nghe thấy được Vưu Tâm Nguyệt không có chuyện gì, vài người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó trái tim lại ngừng đập.
Địa cung nguy hiểm.
Lần tới địa cung này không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Những người dẫn theo lần này cơ bản đều là mạnh về đánh trận, không có mấy người biết trộm mộ!
Lần này, thật sự có thể bình yên trở về sao?
Trái tim mọi người đều đập như trống bỏi.
Sau khi cúp điện thoại, Vưu Thấm Nguyệt nói với Thôi Nguyệt Lam: “Con vừa ý chưa?”
Thôi Nguyệt Lam lập tức nói: “Mẹ, đây là cơ hội tốt nhất để đả kích Hà lão phu nhân! Bà ta đã chèn ép mẹ mấy chục năm, không ngờ bây giờ lại dám thẳng tay xóa bỏ thân phận của mẹ! Sao mẹ có thể tiếp tục tha thứ? Bà ta không cho phép mẹ trở về Nhà họ Hà, không cho phép mẹ dùng thân phận Hà phu nhân đi ra ngoài. Như vậy đã tỏ rõ là đang chèn ép mẹ mà! Chuyện cứ bỏ qua như thế, chẳng khác nào bỏ đi vị trí vợ chính thức, trở thành vợ lẽ không có danh phận! Mẹ, tuy rằng lần này là con không tốt, giấu mẹ một vài việc. Nhưng mà, Hà lão phu nhân và Tống Thanh là kẻ địch chung của chúng ta! Mẹ không nhẫn tâm ra tay với Hà lão phu nhân, nhưng có thể ra tay với Tống Thanh mà!”
Tống Thanh do dự một chút rồi gật đầu kiên quyết.
Hao tâm tổn sức, không phải vì muốn nhìn xem đó là vật gì sao?
Hà Nhật Dương đặt chiếc hòm lên trên bàn, lấy chìa khóa ra khỏi tủ sắt, từ từ mở ổ khóa.
Ngón tay của Hà Nhật Dương và Tống Thanh đều có chút run rẩy.
Nếu đồ vật trong chiếc hòm này không phải đồ đồng đen vậy phải làm sao đây?
Nếu đồ vật bên trong đã bị hư hỏng vậy phải làm gì bây giờ?
Hiện giờ Charley đã khẳng định rằng đồ vậy đang nằm trên tay hắn. Nếu không thể giao ra, vậy thì hậu quả sẽ thế nào?
Dù sao cũng là đồ vật đã mấy nghìn năm, thật sự còn có thể bảo tồn nguyên vẹn ư?
Nếu nó hao tổn chút ít.
Cả hai cùng không dám nghĩ tiếp.
Tống Thanh trao đổi ánh mắt với Hà Nhật Dương một chút, họ đều thấy được nét căng thẳng trong mắt nhau.
“Mở ra đi! Sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi!” Tống Thanh cổ vũ cho Hà Nhật Dương: “Cho dù là gì chúng ta cũng phải dùng nó để trao đổi!”
Hà Nhật Dương gật đầu, ngón tay nhấc lên, mở hẳn nắp hòm ra.
Trong khoảnh khắc mở chiếc hòm ra, ánh mắt cả hai cùng nhìn thẳng tắp!
Trong thoáng chốc, một bình rượu hình hồ lô xinh đẹp tinh xảo tới mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng đã xuất hiện trước mắt hai người.
Tống Thanh thấy có phần may mắn rằng bản thân chưa dùng sức đập vỡ chiếc hòm này.
Bất kỳ va chạm mạnh nào đều có thể gây ra hư tổn tới những chi tiết nhỏ bé trên chiếc bình rượu này.
Những chi tiết đó rốt cuộc là nhỏ đến mức nào vậy ta?
Hoa văn nhỏ xíu cứ như sợi tóc ấy.
Bốn con thần thú bên trên trông rất sống động, tựa hồ giây sau sẽ bay vọt lên vậy.
Tống Thanh nhịn không được, nâng tay nên nhẹ nhàng chạm đến chiếc bình này. Cô nói với Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, đây là món đồ đồng tinh xảo đẹp đẽ nhất mà em từng thấy. Em rất nghi ngờ, vào thời đại đó lại có được kỹ thuật đúc tốt vậy sao? Thật khiến người ta khó có thể tin! Với trình độ và lực lượng sản xuất bây giờ, để làm ra đồ vật tinh xảo đẹp đẽ thế này chắc cũng cần rất lâu nhỉ? Nhìn những dấu tích trên bề mặt này, không ngờ lại là chạm trổ thủ công. Sao mà họ làm được vậy? Điêu khắc đồ đồng mà cứ như đậu hũ?”
Vẻ mặt Hà Nhật Dương cũng thán phục: “Đúng vậy, thật sự khiến người ta khó hiểu. Chẳng trách cô từng nói, xung quanh mộ của Đại Đế đã phát hiện ra rất nhiều đồ đạc, rõ ràng là vượt qua trình độ sản xuất thời điểm đó. Lúc trước anh còn không hiểu, nhưng vào giờ phút này, anh mới hiểu rõ có bao nhiêu cảm xúc đọng trong câu nói của cô.”
Tống Thanh gật đầu, nói: “Đúng vậy! Thật sự khiến người ta khiếp sợ! Đúng rồi, việc chúng ta lấy món đồ đồng đen này còn phải nói cho cô biết nữa. Cả đời cô dốc sức nghiên cứu văn hóa cổ đại. Nếu để cô biết chúng ta đưa đồ vật tinh xảo đẹp đẽ này cho Charley, bà ấy chắc sẽ đau lòng muốn chết.”
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh đầy vẻ áy náy: “Xin lỗi, Thanh Thanh. Là anh làm cho em khó xử rồi.”
Tống Thanh lắc đầu: “Không cần nói lời như thế với em. Trừ khi anh xem em như người ngoài. Đừng nói là mẹ anh, cho dù là một người bạn bình thường, em cũng không ngồi nhìn mặc kệ.”
Tống Thanh tiếp tục nói: “Thứ đồ này đặt ở nơi ấy cũng trở thành một thứ đồ cũ bình thường, chúng ta chẳng coi trọng nó bao nhiêu. Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, mẹ cũng xem như vì em mới bị Charley bắt cóc. Cho nên, nguồn gốc vấn đề là ở đây. Thôi được rồi, không cần so đo những chuyện này nữa. Tiền tài đều là vật ngoài thân, người một nhà sống yên bình an vui mới là chuyện quan trọng nhất. Bởi vì chuyện này, ba mẹ đều bị kéo vào, em cũng rất xin lỗi.”
Hà Nhật Dương cầm lấy ngón tay của Tống Thanh: “Vì sao em luôn khéo hiểu lòng người như vậy? Thanh Thanh, em tốt thế này làm sao anh buông bỏ được em đây?”
Hà Nhật Dương buông mí mắt, tình cảm sâu đậm trong đôi mắt phượng chẳng thể nào giấu được.
Tống Thanh cười khổ: “Vậy nhưng mẹ vẫn không thích em.”
“Xin lỗi em, Thanh Thanh.” Hà Nhật Dương đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Tống Thanh, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em.”
Hốc mắt Tống Thanh cũng ửng đỏ: “Nhanh điều ra rõ ràng sự việc năm đó một chút, cũng để hai bên cùng yên lòng.”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn đã hạ quyết tâm.
Cho dù là năm đó thật sự do mẹ mình giết chết Lâm Vũ Tường.
Cho dù phải trả mọi giá, hắn cũng không để Tống Thanh rời đi!
Tuyệt đối không!
Vĩnh viễn không!
Con người sống trên thế giới chẳng dễ gì để yêu một lần.
Hắn sẽ không để cho hạnh phúc của mình rời đi ngay trước mắt!
Đến lúc đó, cho dù là quỳ ba năm trước mặt ba vợ, hắn cũng phải cầu xin để Tống Thanh ở lại bên cạnh mình!
“Chỉ là, chúng ta không dễ gì làm địa cung chìm sâu vào đáy nước, chỉ sợ lại chẳng được an bình rồi.” Tống Thanh thở dài một tiếng nói: “Vừa nghĩ tới những người nhàm chán kia muốn đi quấy rầy giấc ngủ của Đại Đế và Thất tiên tử, em lại thấy khó chịu.”
“Thất tiên tử?” Hà Nhật Dương kinh ngạc hỏi: “Cô ấy là ai?”
“Chính là cô thiếu nữ kia đó! À, em có mơ một giấc mộng, mơ thấy câu chuyện xưa của Đại Đế và người thiếu nữ.” Tống Thanh đè thấp giọng nói: “Giấc mộng kia rất chân thực, giống như tận mắt nhìn thấy ấy. Cảm thấy kỳ quái ghê. Cứ như đi nhầm vào studio, nhìn thấy em và anh mặc đồ hóa trang, diễn lại câu chuyện của người khác vậy.”
Tống Thanh lập tức nói lại những cảnh trong mơ cho Hà Nhật Dương.
Sau khi nói xong, Tống Thanh nói: “Có phải anh cũng cảm thấy rất thần kỳ không? Vị Đại Đế kia giống y hệt như anh, nhưng vị đó tóc trắng mắt đỏ. Còn người thiếu nữ kia lại giống hệt em, nhưng khí chất của cô ấy vô cùng lạnh nhạt, kiểu như ngươi muốn sống thì chớ lại gần ấy. Bốn người chúng ta nhìn rất giống nhau nhưng lại cho người ta cảm giác khác biệt hoàn toàn. Thế nên em mới nói, giống như bước nhầm vào studio.”
“Quả thực có một chút. Điều khiến anh xúc động nhất là, không ngờ người thiếu nữ kia là Thất tiên tử. Cô ấy là người xếp hàng thứ bảy bên Viêm Đế, mà em ở trong Nhà họ Tống cũng xếp hàng thứ bảy.” Hà Nhật Dương cười nói: “Điều trùng hợp này cũng thật hay.”
Tống Thanh cười trả lời: “Đúng vậy. Em cũng cảm thấy thật khéo đó!”
Hai người nhìn nhau cười.
“Hi vọng Đại Đế và Thất tiên tử sẽ có một kết quả tốt.” Tống Thanh xuýt xoa một tiếng, rồi lại đặt cẩn thận bình rượu đồng vào trong hòm.
Chiếc hòm này vừa vặn bảo vệ bình rượu ổn thỏa.
Nếu không có chiếc hòm này, chỉ sợ nó sẽ chịu hư hại.
Máy bay rất nhanh đã đáp xuống mặt đất.
Hà Nhật Dương và Tống Thanh vừa xuống máy bay liền nhanh chóng đi gặp Hà Quốc Tường.
Dường như đối phương biết Hà Nhật Dương đến đây, lập tức dừng việc vây bắt chặn đường Hà Quốc Tường, nhanh chóng rút quân rời khỏi.
Hà Quốc Tường hỏi vội vàng: “Đã lấy đồ vật ra chưa?”
Sắc mặt Hà Nhật Dương nặng nề, gật đầu nói: “Thanh Thanh tự mình gọi điện thoại cho Nhà họ Tống, muốn lấy bình rượu này. Ba, lần này Thanh Thanh đã bỏ ra rất nhiều.”
Hà Quốc Tường gật đầu với Tống Thanh, nói: “Ba vẫn luôn biết con là đứa bé ngoan. Yên tâm, lần này ba nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con. Coi như ba đã hiểu rõ, dưa chín ép không ngọt. Nếu ba và mẹ con không có cách nào hòa hợp trong gia đình này, đợi tới khi sự việc được giải quyết, ba sẽ dẫn bà ấy tiếp tục đi du lịch mọi nơi. Ra ngoài đi dạo, lòng dạ bà ấy sẽ rộng mở hơn.”
Tống Thanh không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết cắn môi im lặng gật đầu: “Chúng ta nhanh tới đó thôi!” Hà Nhật Dương nói: “Thử xem rốt cuộc Charley muốn làm chuyện gì.
Lời nói của Hà Nhật Dương vừa dứt, Tiểu Đông bỗng chạy tới nói với hắn: “Tổng giám đốc, điện thoại vệ tinh của ngài!”
Điện thoại Charley gọi tới.
“Hà tổng, đồ đã tới tay chưa?” Giọng nói Charley trong điện thoại lạnh lùng lại mang theo một phần trêu tức: “Hà tổng quả là Hà tổng, bản lĩnh không tầm thường. Không ra tay thì thôi, một khi ra tay liền dễ như trở bàn tay nha!”
Hà Nhật Dương nhìn xung quanh, biết được gần đây nhất định có tai mắt của Charley.
Nếu không phải, hắn sẽ không biết nhanh như vậy.
“Đồ đã tới tay, giao dịch ở đâu?” Hà Nhật Dương hỏi.
“Nếu mọi người đều đã tới, vậy cùng vào đi.” Charley khẽ nở nụ cười: “Tôi ở cửa cung điện dưới đất chờ cậu!”
Nét mặt Hà Nhật Dương không đổi: “Ngài Charley có điều không biết, cánh cửa cung điện dưới đất trước đó sớm đã bị chìm trong nước rồi.”
“Đó là con đường bắt buộc phá ra đã bị Hà Nhật Dương cậu làm cho chìm trong nước. Nhưng mà vẫn còn một con đường bí mật nữa, có thể trực tiếp vượt qua vòng vây bên ngoài địa cung, đi thẳng vào trong địa phủ. Tôi đưa địa chỉ cho cậu, tôi ở cửa địa cung chờ cậu. Hà tổng, tốt nhất cậu đừng giở trò gì, mẹ của cậu vẫn đang nằm trong tay tôi đấy!” Cuối cùng, Charley còn uy hiếp Hà Nhật Dương một câu.
Ngón tay Hà Nhật Dương đột nhiên thiết chặt, cố nén tức giận trong lòng, bình tĩnh nói: “Được, gửi địa chỉ tới đây! Tôi tự tới!”
“Ây không không không. Mọi người đã tới cả! Thời khắc gia đình đoàn tụ sao có thể bỏ qua nhỉ?” Charley cười cực kỳ gian trá: “Cậu, vợ cậu, ba cậu. Ba người đều phải tới!”
Còn có một câu Charley không nói ra.
Đó chính là, cho gia đình các ngươi an táng trong địa cung này, đoàn tụ vĩnh viễn nhé!
“Tôi muốn nghe giọng nói của mẹ tôi trước!”
Hà Nhật Dương đưa ra yêu cầu.
“Được.” Sau khi Charley trả lời, rất nhanh điện thoại được giao cho một người khác.
Giọng nói của Vưu Tâm Nguyệt vọng ra từ trong loa, âm thanh có chút khàn khàn: “Nhật Dương, mẹ không sao!”
“Mẹ!” Hà Nhật Dương vội vàng kêu lên: “Chuyện này là thế nào?”
“Một lời khó nói hết! Con mau mang đồ tới đây đi! Charley chỉ muốn đồ, không tính lấy mạng mẹ.” Vưu Tâm Nguyệt đáp lại.
Nghe thấy được Vưu Tâm Nguyệt không có chuyện gì, vài người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó trái tim lại ngừng đập.
Địa cung nguy hiểm.
Lần tới địa cung này không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Những người dẫn theo lần này cơ bản đều là mạnh về đánh trận, không có mấy người biết trộm mộ!
Lần này, thật sự có thể bình yên trở về sao?
Trái tim mọi người đều đập như trống bỏi.
Sau khi cúp điện thoại, Vưu Thấm Nguyệt nói với Thôi Nguyệt Lam: “Con vừa ý chưa?”
Thôi Nguyệt Lam lập tức nói: “Mẹ, đây là cơ hội tốt nhất để đả kích Hà lão phu nhân! Bà ta đã chèn ép mẹ mấy chục năm, không ngờ bây giờ lại dám thẳng tay xóa bỏ thân phận của mẹ! Sao mẹ có thể tiếp tục tha thứ? Bà ta không cho phép mẹ trở về Nhà họ Hà, không cho phép mẹ dùng thân phận Hà phu nhân đi ra ngoài. Như vậy đã tỏ rõ là đang chèn ép mẹ mà! Chuyện cứ bỏ qua như thế, chẳng khác nào bỏ đi vị trí vợ chính thức, trở thành vợ lẽ không có danh phận! Mẹ, tuy rằng lần này là con không tốt, giấu mẹ một vài việc. Nhưng mà, Hà lão phu nhân và Tống Thanh là kẻ địch chung của chúng ta! Mẹ không nhẫn tâm ra tay với Hà lão phu nhân, nhưng có thể ra tay với Tống Thanh mà!”
Bình luận facebook