Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-393
CHƯƠNG 393:
Tống Nhất hỏi: “Thế Phương Mạn Luân thì sao?”
Tống Thanh nhẹ vuốt lấy tóc trả lời nói: “Sư huynh? Anh ấy tự nhiên là không nói gì rồi. Thật kỳ lạ, em trở về, tại sao phải hỏi ý kiến anh ấy?”
Thời gian hơn ba năm, Tống Thanh lại để lại tóc dài.
Cũng như ba năm trước vậy mượt mà suôn thẳng.
Mọi người đều không nói gì.
Bạ cụ Tống nói: “Được rồi được rồi, đừng cứ mãi đứng đây nói chuyện. Chúng ta về nhà! Nào nào, Tiểu Duệ Tiểu Hà, qua đây nói bà cố nghe, hai đứa con lại có phát minh gì mới rồi?”
Tống Duệ và Tống Hà liền từ trên người Tống Ngũ và Tống Linh đi xuống, chạy sang, kéo lấy tay Bạ cụ Tống, báo cáo tình hình chiến trận gần đây của mình.
Đúng vậy.
Hai nhóc được sinh ra ở Đức, không biết là giống ai, hai người mới mấy tuổi đầu liền bộc lộ thiên phú thiết kế kinh người.
ồ, không không không, mọi người đừng nghĩ quá nhiều, hai đứa nhóc không biết thiết kế thời trang.
Bọn nó chưa nghịch thiên đến mức đó.
Bọn trẻ chỉ biết thiết kế game mà thôi.
Vẻ mặt nghiêm túc.
Công ty game của Tống Linh hai năm trước chính thức bắt đầu vận hành, bởi vì hình tượng nhân vật xuất sắc, đầy kịch tính nhân vật, cùng với các trang thiết bị hoa lệ, phong cách tinh tế, vừa mới đưa ra liền thu hút không biết bao nhiêu người chơi đăng ký.
Đến nay, kiểu trò chơi có tên gọi này đã có hơn cả tỷ người chơi, người chơi có mặt trên khắp cả thế giới.
Trong nghề nghiệp được đưa ra vào năm nay, người thiết lập nghề nghiệp mới nhất không phải ai khác, chính là sản phẩm của Tống Duệ và Tống Hà hai nhóc này.
Vì là do điều khiển qua mạng, cả đội thiết kế đều không biết cấp trên của mình thậtt ra là hai đứa bé chỉ mới hơn ba tuổi một chút.
Khi nghề nghiệp mới được chơi thử, hai người đã điều khiển rất nhạy bén, hầu như khiến cả đoàn người chơi chơi tới không còn gì nữa.
Cách giáo dục của Tống Thanh cũng áp dụng thái độ lắng nghe tùy ý, đồng thời không giết chết thiên tính của bọn trẻ.
Chắc do Tống Linh quá nghịch thiên đi, do đó thiên phú kinh người của hai đứa trẻ, trong mắt Tống Thanh, cũng không khoa trương lắm.
Không cách nào, có người cậu nghịch thiên, muốn hai tiểu ma vương này không biết chơi game cũng khó.
Kết quả là vừa mới chơi, hai đứa trẻ liền bộc lô thiên phú chơi game.
Ba cậu cháu này liền hòa làm một, cùng nhau nghiên cứu phát triển nghề nghiệp mới.
Khi nghề nghiệp mới được đưa ra, Tống Thanh cũng có chơi một lúc.
Trải nghiệm game mới hoàn toàn, khiến cho Tống Thanh liền thích game này.
Vốn dĩ, game này là Tống Linh cố tình tạo riêng cho Tống Thanh.
Cho nên, Tống Thanh căn bản không từ chối được game này.
Giờ đây, Tống Linh cũng là kim cương vương lão ngũ thân đáng hàng tỷ.
Nhan sắc của anh ấy lúc nào cũng bị người ta đem so sánh với Hà Nhật Dương của tập đoàn tài chính Hà thị.
Nhưng phần lớn các fan cuồng so đi so lại, cũng không cách nào phân ra cao thấp.
Thế là đem hai người đặt ngang nhau xưng là nam thần siêu cấp có sức hấp dẫn nhất thế giới.
Hai người nam thần siêu cấp như một câu đố vậy, cuộc sống riêng tư sạch sẽ đến mức quá đáng.
Một người bên cạnh đến giọt nước cũng không lọt, chưa từng giao du với phụ nữ.
Một người thì bí ẩn khôn lường, không ai biết hành tung của anh ta.
Khi Tống Thanh vừa về nước, Hà Nhật Dương đang chơi game mới nhất, tài khoản ID trong game này của anh ta vẫn là nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng.
Anh ấy cũng không biết, khi lúc đăng ký lúc, cứ tự nhiên mà dùng tên này.
Hà Nhật Dương vừa chơi game vừa nghe Lý Xuân báo cáo.
“Chủ tịch, ông chủ và nhà thiết kế của s.a đã đến trong nước. Xem ra, muốn đánh một trận sống mái với thương hiệu dưới trướng chúng ta.” Lý Xuân báo cáo nói, vừa nói vừa suy nghĩ, chết mất, làm sao đây? Công ty s.a chính là của thiếu phu nhân! Bây giờ muốn về cạnh tranh với chủ tịch! trời ơi, mình nên đứng bên ai đây!
Hà Nhật Dương đầu cũng không ngước trả lời: “Không tự lượng sức!”
Lý Xuân trong lóng than nhẹ một hơi, chủ tịch à, mong rằng khi cậu gặp thiếu phu nhân và hồi phục trí nhớ, vẫn dám nói bốn chữ này!
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Chẳng qua chỉ là một công ty con, Lý Xuân, cậu hình như mấy hôm nay cứ quan tâm chuyện này. Nhiều phân công ty thế kia, sao cậu chỉ cứ chú ý đến cái này?”
Trong lòng Lý Xuân nghĩ, tôi tất nhiên để ý rồi! bởi vị thiếu phu nhân trở về rồi!
Nhưng, Lý Xuân chính là không dám nói, cậu ấy chỉ có thể trả lời nói: “Tôi chỉ là thấy có người tài giỏi mới nổi, thì đã có gan khiêu chiến với tập đoàn tài chính Hà thị, cho nên mới quan tâm một chút.”
Hà Nhật Dương dặt con chuột xuống, mắt phượng khẽ híp, một luồng sát khí xẹt qua, miệng khẽ nhếch: “Thực sự là có can đảm. mấy năm nay, khiêu chiến với tôi, chết đều không đủ thảm sao?”
Lý Xuân run rẩy một lúc.
Chủ tịch, đừng mà!
Người đừng xuống tay với thiếu phu nhân!
Nếu không, chờ cậu hồi phục trí nhớ, cậu nhất định sẽ hối hận!
“Chủ tịch, cậu thật sự không quan tâm một chút đến cuộc thi trang phục này sao?’ Lý Xuân vẫn muốn cố gắng một chút, cậu ta thật sự rất muốn tác hợp chủ tịch với thiếu phu nhân với nhau.
Nói cho cùng con của hai người cũng đã ba tuổi rồi.
Khi ở trong địa cung, chủ tịch chấp nhận vì thiếu phu nhân mà ung dung chết theo.
Tình cảm sâu đạm như thế, cứ phải cách xa nhau, dù là người ngoài cuộc, đều cảm thấy bị ngược.
“Lý Xuân, cậu quan tâm đối với công ty con này, có chút quá rồi.” Hà Nhật Dương nhíu mày nói: “Được rồi, cậu đi làm việc đi.”
Lý Xuân thấy không thuyết phục được, giờ mới không cam tâm mà đi ra.
Vừa ra khỏi cửa, Lý Xuân liền thấy Lý Hạ đang ăn giò heo, háo hức nhìn lấy mình.
Lý Hạ vừa gặm giò heo vừa hỏi Lý Xuân: “Sao thế? Chủ tịch đồng ý chưa?”
Lý Xuân lắc đầu.
Lý Hạ với vẻ thất vọng: “Sao lại như thế? Đây là cơ hội tác hợp tốt nhất cho hai người họ sau khi gặp lại!”
Lý Xuân vỗ vai Lý Hạ nói: “Không sao, thiếu phu nhân vừa về, sẽ không nhanh rời khỏi. chúng ta vẫn sẽ tìm được cơ hội!”
Lý Hạ đột nhiên cảm thấy giò heo không có mùi vị gì.
Mấy năm nay, mấy trợ lý cứ âm thầm quan sát động tĩnh bên nhà họ Tống, muốn phát hiện Tống Thanh vốn không phải chuyện khó gì.
Nhưng khiến họ buồn là thiếu phu nhân cũng không nhớ những chuyện đã xảy ra trước đó?
Cả hai người đồng thời mất đi ký ức của một năm đó.
Chẳng lẽ phía dưới của đoạn nhai đó chính là nơi tẩy ký ức sao?
Ây, khi nào thì mình thất tình, có cần cũng ra đó nhảy một lần?
Ây ây, đây đang nghĩ đi đâu vậy trời!
Lý Xuân tiếp tục nói: “Đi nói với Tiểu Thu và Tiểu Đông, chúng ta rồi sẽ tìm được cơ hội mà, đem họ tác hợp đến với nhau!”
Lý Hạ dùng sức gật đầu.
Về đến Nhà họ Tống, Tống Thanh đem những món quà cho trưởng bối đều đem ra.
Tuy là đều có giá trị nhất định, nhưng đều là những món vật nhỏ được Tống Thanh lựa chọn kĩ lưỡng.
Mọi người nhận được quà đều cười tới miệng không đóng lại được: “Về đến nhà mình, còn đem nhiều đồ như vậy.”
Tống Thanh cười nói: “Mấy món này cũng không đáng là bao, con biết giờ anh hai là người giàu có, anh tư anh út đều là người có thân phận, anh ba và anh năm càng không thể nào thích mấy món nhỏ nhặt này của con, cho nên mông mọi người đừng chê bai là được.”
Cả nhà cười mắng nói: “Nghe lời từ miệng Thanh Thanh, hình như hoàn toàn đem chúng ta tâng bốc tận trời cao!”
Mọi cười đều cười cả lên
Tống Duệ và Tống Hà chơi một lát, liền lù lù chạy về phòng chơi game.
Vừa lên mạng, Tống Duệ liền nói với nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng nói: “Tôi về nước rồi, sau này dẫn dắt cậu đánh trang bị.”
Hà Nhật Dương đang chơi game thấy dòng tin nhắn này, liền cười, trả lời nói: “Được. Mấy hôm nay tôi đều rảnh cả.”
Tống Hà vác theo đại đao đi qua, nói với nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng: “Mấy hôm nay sắp mở một bản sao mới, trang bị rất tốt, sau khi đánh trang bị xong thì quay về thành tỉ thí, chắc chắn có thể thắng.”
Hà Nhật Dương kinh ngạc nói: “Cậu làm sao mà biết?”
Tống Hà nhanh mồm nói: “Tất nhiên biết rồi! Bởi vì bản sao đó là do chúng tôi thiết kế.”
Tống Duệ muốn cản Tống Hà cũng không kịp nữa.
Khóe miệng Hà Nhật Dương liền nhếch lên cao, cười với ý vị sâu xa: “Ồ? Vậy sao?”
Tống Hà cũng biết là nói nhiều rồi, làm hai biểu cảm tinh ranh nói: “Dù sao thì tới lúc đó cậu cứ theo đi là được! Đúng rồi, cám ơn quà mà cậu chuyển phát nhanh cho chúng tôi. Làm hồi đáp, lần này chúng tôi sẽ cùng cậu đánh boss.”
“Vinh hạnh vô cùng.” Hà Nhật Dương cười nói.
Mấy tháng trước, Hà Nhật Dương trong trò chơi vô tình gặp được hai người chơi hung tàn này, sau khi một lần hợp tác ngẫu nhiên, mọi người rất nhanh trở thành bạn của nhau.
Thao tác của cả ba người đều rất sắc bén, tạo nhóm giết boss, những nơi họ đi qua, ngọn cỏ không mọc.
Những người chơi khác, thấy họ đi chung với nhau, đều tránh ra thật xa, sợ bị liên lụy
Sau đó ba người đánh bang hội cũng ngược một bang hội lớn trên cả trăm người tới mức không còn gì.
Bang hội ba người này, trong khu vực này, thật sự là danh tiếng lừng lẫy.
Tống Hà lại nói: “Ây, đúng rồi, lần này dẫn cậu đánh boss, tôi còn phải dẫn một người mới theo, cậu không ngại chứ?”
Tống Hà u sầu nghĩ, bản thân lần này còn phải dẫn theo mẹ đánh boss, nghĩ tới kỹ năng thao tác yếu kém của mẹ, Tống Hà liền cảm thấy lo lắng.
Tống Duệ cũng nghĩ đến chuyện này, liền nói: “Được rồi, có Tiểu Hà dẫn theo người đó, chúng ta chỉ cần chuyên tâm đánh boss là được.”
Hà Nhật Dương cũng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu đồng ý, nói: “Được, vậy chờ đến thời điểm chúng ta tập hợp ở cửa của bản sao.”
Đến đêm, Tống Thanh ăn xong cơm từ sớm, cùng với hai bánh bao nhỏ mỗi người một máy tính ngồi ở đó, chuẩn bị chơi bản sao.
Mọi người đều lên mạng, bắt đầu bật lệnh thoại.
Tống Duệ và Tống Hà dùng thiết bị biến âm, để người khác nghe không ra tuổi tác của họ.
Hà Nhật Dương và Tống Thanh đều không dùng thiết bị biến âm, dùng chính giọng nói của mình.
Tống Thanh lần đầu gia nhập bang hội ba người, liền chào hỏi đối phương trước.
Nói cho cùng thì người đó là đồng đội của con trai con gái, có chút lịch sự là không sai mà.
“Xin chào, tôi là Thanh Thanh.” Tống Thanh chào hỏi với đối phương.
ID của Tống Thanh trong game này vẫn là: Tôi là Thanh Thanh.
Thanh Thanh là người đặt tên tệ hại, cứ thế tùy tiện dùng lấy tên thật của mình.
Hà Nhật Dương nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc cùng mình chào hỏi, lúc đó, tim tự nhiên đập một cách nhanh chóng.
Mắt phượng Hà Nhật Dương ngước lên, nhìn đồng đội mới với tạo hình như tiên tử trong game, ngón tay tự nhiên run lên.
Hà Nhật Dương cũng không biết tại sao lại có cảm giác kỳ lạ như thế.
Đã mấy năm rồi.
Đã mấy năm rồi không có cảm giác kỳ lạ này.
Giải thích không rõ cảm giác này.
Hà Nhật Dương bình tĩnh lại, chào hỏi lại với đối phương: “Xin chào, tôi là nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng.”
Tống Nhất hỏi: “Thế Phương Mạn Luân thì sao?”
Tống Thanh nhẹ vuốt lấy tóc trả lời nói: “Sư huynh? Anh ấy tự nhiên là không nói gì rồi. Thật kỳ lạ, em trở về, tại sao phải hỏi ý kiến anh ấy?”
Thời gian hơn ba năm, Tống Thanh lại để lại tóc dài.
Cũng như ba năm trước vậy mượt mà suôn thẳng.
Mọi người đều không nói gì.
Bạ cụ Tống nói: “Được rồi được rồi, đừng cứ mãi đứng đây nói chuyện. Chúng ta về nhà! Nào nào, Tiểu Duệ Tiểu Hà, qua đây nói bà cố nghe, hai đứa con lại có phát minh gì mới rồi?”
Tống Duệ và Tống Hà liền từ trên người Tống Ngũ và Tống Linh đi xuống, chạy sang, kéo lấy tay Bạ cụ Tống, báo cáo tình hình chiến trận gần đây của mình.
Đúng vậy.
Hai nhóc được sinh ra ở Đức, không biết là giống ai, hai người mới mấy tuổi đầu liền bộc lộ thiên phú thiết kế kinh người.
ồ, không không không, mọi người đừng nghĩ quá nhiều, hai đứa nhóc không biết thiết kế thời trang.
Bọn nó chưa nghịch thiên đến mức đó.
Bọn trẻ chỉ biết thiết kế game mà thôi.
Vẻ mặt nghiêm túc.
Công ty game của Tống Linh hai năm trước chính thức bắt đầu vận hành, bởi vì hình tượng nhân vật xuất sắc, đầy kịch tính nhân vật, cùng với các trang thiết bị hoa lệ, phong cách tinh tế, vừa mới đưa ra liền thu hút không biết bao nhiêu người chơi đăng ký.
Đến nay, kiểu trò chơi có tên gọi này đã có hơn cả tỷ người chơi, người chơi có mặt trên khắp cả thế giới.
Trong nghề nghiệp được đưa ra vào năm nay, người thiết lập nghề nghiệp mới nhất không phải ai khác, chính là sản phẩm của Tống Duệ và Tống Hà hai nhóc này.
Vì là do điều khiển qua mạng, cả đội thiết kế đều không biết cấp trên của mình thậtt ra là hai đứa bé chỉ mới hơn ba tuổi một chút.
Khi nghề nghiệp mới được chơi thử, hai người đã điều khiển rất nhạy bén, hầu như khiến cả đoàn người chơi chơi tới không còn gì nữa.
Cách giáo dục của Tống Thanh cũng áp dụng thái độ lắng nghe tùy ý, đồng thời không giết chết thiên tính của bọn trẻ.
Chắc do Tống Linh quá nghịch thiên đi, do đó thiên phú kinh người của hai đứa trẻ, trong mắt Tống Thanh, cũng không khoa trương lắm.
Không cách nào, có người cậu nghịch thiên, muốn hai tiểu ma vương này không biết chơi game cũng khó.
Kết quả là vừa mới chơi, hai đứa trẻ liền bộc lô thiên phú chơi game.
Ba cậu cháu này liền hòa làm một, cùng nhau nghiên cứu phát triển nghề nghiệp mới.
Khi nghề nghiệp mới được đưa ra, Tống Thanh cũng có chơi một lúc.
Trải nghiệm game mới hoàn toàn, khiến cho Tống Thanh liền thích game này.
Vốn dĩ, game này là Tống Linh cố tình tạo riêng cho Tống Thanh.
Cho nên, Tống Thanh căn bản không từ chối được game này.
Giờ đây, Tống Linh cũng là kim cương vương lão ngũ thân đáng hàng tỷ.
Nhan sắc của anh ấy lúc nào cũng bị người ta đem so sánh với Hà Nhật Dương của tập đoàn tài chính Hà thị.
Nhưng phần lớn các fan cuồng so đi so lại, cũng không cách nào phân ra cao thấp.
Thế là đem hai người đặt ngang nhau xưng là nam thần siêu cấp có sức hấp dẫn nhất thế giới.
Hai người nam thần siêu cấp như một câu đố vậy, cuộc sống riêng tư sạch sẽ đến mức quá đáng.
Một người bên cạnh đến giọt nước cũng không lọt, chưa từng giao du với phụ nữ.
Một người thì bí ẩn khôn lường, không ai biết hành tung của anh ta.
Khi Tống Thanh vừa về nước, Hà Nhật Dương đang chơi game mới nhất, tài khoản ID trong game này của anh ta vẫn là nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng.
Anh ấy cũng không biết, khi lúc đăng ký lúc, cứ tự nhiên mà dùng tên này.
Hà Nhật Dương vừa chơi game vừa nghe Lý Xuân báo cáo.
“Chủ tịch, ông chủ và nhà thiết kế của s.a đã đến trong nước. Xem ra, muốn đánh một trận sống mái với thương hiệu dưới trướng chúng ta.” Lý Xuân báo cáo nói, vừa nói vừa suy nghĩ, chết mất, làm sao đây? Công ty s.a chính là của thiếu phu nhân! Bây giờ muốn về cạnh tranh với chủ tịch! trời ơi, mình nên đứng bên ai đây!
Hà Nhật Dương đầu cũng không ngước trả lời: “Không tự lượng sức!”
Lý Xuân trong lóng than nhẹ một hơi, chủ tịch à, mong rằng khi cậu gặp thiếu phu nhân và hồi phục trí nhớ, vẫn dám nói bốn chữ này!
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Chẳng qua chỉ là một công ty con, Lý Xuân, cậu hình như mấy hôm nay cứ quan tâm chuyện này. Nhiều phân công ty thế kia, sao cậu chỉ cứ chú ý đến cái này?”
Trong lòng Lý Xuân nghĩ, tôi tất nhiên để ý rồi! bởi vị thiếu phu nhân trở về rồi!
Nhưng, Lý Xuân chính là không dám nói, cậu ấy chỉ có thể trả lời nói: “Tôi chỉ là thấy có người tài giỏi mới nổi, thì đã có gan khiêu chiến với tập đoàn tài chính Hà thị, cho nên mới quan tâm một chút.”
Hà Nhật Dương dặt con chuột xuống, mắt phượng khẽ híp, một luồng sát khí xẹt qua, miệng khẽ nhếch: “Thực sự là có can đảm. mấy năm nay, khiêu chiến với tôi, chết đều không đủ thảm sao?”
Lý Xuân run rẩy một lúc.
Chủ tịch, đừng mà!
Người đừng xuống tay với thiếu phu nhân!
Nếu không, chờ cậu hồi phục trí nhớ, cậu nhất định sẽ hối hận!
“Chủ tịch, cậu thật sự không quan tâm một chút đến cuộc thi trang phục này sao?’ Lý Xuân vẫn muốn cố gắng một chút, cậu ta thật sự rất muốn tác hợp chủ tịch với thiếu phu nhân với nhau.
Nói cho cùng con của hai người cũng đã ba tuổi rồi.
Khi ở trong địa cung, chủ tịch chấp nhận vì thiếu phu nhân mà ung dung chết theo.
Tình cảm sâu đạm như thế, cứ phải cách xa nhau, dù là người ngoài cuộc, đều cảm thấy bị ngược.
“Lý Xuân, cậu quan tâm đối với công ty con này, có chút quá rồi.” Hà Nhật Dương nhíu mày nói: “Được rồi, cậu đi làm việc đi.”
Lý Xuân thấy không thuyết phục được, giờ mới không cam tâm mà đi ra.
Vừa ra khỏi cửa, Lý Xuân liền thấy Lý Hạ đang ăn giò heo, háo hức nhìn lấy mình.
Lý Hạ vừa gặm giò heo vừa hỏi Lý Xuân: “Sao thế? Chủ tịch đồng ý chưa?”
Lý Xuân lắc đầu.
Lý Hạ với vẻ thất vọng: “Sao lại như thế? Đây là cơ hội tác hợp tốt nhất cho hai người họ sau khi gặp lại!”
Lý Xuân vỗ vai Lý Hạ nói: “Không sao, thiếu phu nhân vừa về, sẽ không nhanh rời khỏi. chúng ta vẫn sẽ tìm được cơ hội!”
Lý Hạ đột nhiên cảm thấy giò heo không có mùi vị gì.
Mấy năm nay, mấy trợ lý cứ âm thầm quan sát động tĩnh bên nhà họ Tống, muốn phát hiện Tống Thanh vốn không phải chuyện khó gì.
Nhưng khiến họ buồn là thiếu phu nhân cũng không nhớ những chuyện đã xảy ra trước đó?
Cả hai người đồng thời mất đi ký ức của một năm đó.
Chẳng lẽ phía dưới của đoạn nhai đó chính là nơi tẩy ký ức sao?
Ây, khi nào thì mình thất tình, có cần cũng ra đó nhảy một lần?
Ây ây, đây đang nghĩ đi đâu vậy trời!
Lý Xuân tiếp tục nói: “Đi nói với Tiểu Thu và Tiểu Đông, chúng ta rồi sẽ tìm được cơ hội mà, đem họ tác hợp đến với nhau!”
Lý Hạ dùng sức gật đầu.
Về đến Nhà họ Tống, Tống Thanh đem những món quà cho trưởng bối đều đem ra.
Tuy là đều có giá trị nhất định, nhưng đều là những món vật nhỏ được Tống Thanh lựa chọn kĩ lưỡng.
Mọi người nhận được quà đều cười tới miệng không đóng lại được: “Về đến nhà mình, còn đem nhiều đồ như vậy.”
Tống Thanh cười nói: “Mấy món này cũng không đáng là bao, con biết giờ anh hai là người giàu có, anh tư anh út đều là người có thân phận, anh ba và anh năm càng không thể nào thích mấy món nhỏ nhặt này của con, cho nên mông mọi người đừng chê bai là được.”
Cả nhà cười mắng nói: “Nghe lời từ miệng Thanh Thanh, hình như hoàn toàn đem chúng ta tâng bốc tận trời cao!”
Mọi cười đều cười cả lên
Tống Duệ và Tống Hà chơi một lát, liền lù lù chạy về phòng chơi game.
Vừa lên mạng, Tống Duệ liền nói với nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng nói: “Tôi về nước rồi, sau này dẫn dắt cậu đánh trang bị.”
Hà Nhật Dương đang chơi game thấy dòng tin nhắn này, liền cười, trả lời nói: “Được. Mấy hôm nay tôi đều rảnh cả.”
Tống Hà vác theo đại đao đi qua, nói với nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng: “Mấy hôm nay sắp mở một bản sao mới, trang bị rất tốt, sau khi đánh trang bị xong thì quay về thành tỉ thí, chắc chắn có thể thắng.”
Hà Nhật Dương kinh ngạc nói: “Cậu làm sao mà biết?”
Tống Hà nhanh mồm nói: “Tất nhiên biết rồi! Bởi vì bản sao đó là do chúng tôi thiết kế.”
Tống Duệ muốn cản Tống Hà cũng không kịp nữa.
Khóe miệng Hà Nhật Dương liền nhếch lên cao, cười với ý vị sâu xa: “Ồ? Vậy sao?”
Tống Hà cũng biết là nói nhiều rồi, làm hai biểu cảm tinh ranh nói: “Dù sao thì tới lúc đó cậu cứ theo đi là được! Đúng rồi, cám ơn quà mà cậu chuyển phát nhanh cho chúng tôi. Làm hồi đáp, lần này chúng tôi sẽ cùng cậu đánh boss.”
“Vinh hạnh vô cùng.” Hà Nhật Dương cười nói.
Mấy tháng trước, Hà Nhật Dương trong trò chơi vô tình gặp được hai người chơi hung tàn này, sau khi một lần hợp tác ngẫu nhiên, mọi người rất nhanh trở thành bạn của nhau.
Thao tác của cả ba người đều rất sắc bén, tạo nhóm giết boss, những nơi họ đi qua, ngọn cỏ không mọc.
Những người chơi khác, thấy họ đi chung với nhau, đều tránh ra thật xa, sợ bị liên lụy
Sau đó ba người đánh bang hội cũng ngược một bang hội lớn trên cả trăm người tới mức không còn gì.
Bang hội ba người này, trong khu vực này, thật sự là danh tiếng lừng lẫy.
Tống Hà lại nói: “Ây, đúng rồi, lần này dẫn cậu đánh boss, tôi còn phải dẫn một người mới theo, cậu không ngại chứ?”
Tống Hà u sầu nghĩ, bản thân lần này còn phải dẫn theo mẹ đánh boss, nghĩ tới kỹ năng thao tác yếu kém của mẹ, Tống Hà liền cảm thấy lo lắng.
Tống Duệ cũng nghĩ đến chuyện này, liền nói: “Được rồi, có Tiểu Hà dẫn theo người đó, chúng ta chỉ cần chuyên tâm đánh boss là được.”
Hà Nhật Dương cũng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu đồng ý, nói: “Được, vậy chờ đến thời điểm chúng ta tập hợp ở cửa của bản sao.”
Đến đêm, Tống Thanh ăn xong cơm từ sớm, cùng với hai bánh bao nhỏ mỗi người một máy tính ngồi ở đó, chuẩn bị chơi bản sao.
Mọi người đều lên mạng, bắt đầu bật lệnh thoại.
Tống Duệ và Tống Hà dùng thiết bị biến âm, để người khác nghe không ra tuổi tác của họ.
Hà Nhật Dương và Tống Thanh đều không dùng thiết bị biến âm, dùng chính giọng nói của mình.
Tống Thanh lần đầu gia nhập bang hội ba người, liền chào hỏi đối phương trước.
Nói cho cùng thì người đó là đồng đội của con trai con gái, có chút lịch sự là không sai mà.
“Xin chào, tôi là Thanh Thanh.” Tống Thanh chào hỏi với đối phương.
ID của Tống Thanh trong game này vẫn là: Tôi là Thanh Thanh.
Thanh Thanh là người đặt tên tệ hại, cứ thế tùy tiện dùng lấy tên thật của mình.
Hà Nhật Dương nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc cùng mình chào hỏi, lúc đó, tim tự nhiên đập một cách nhanh chóng.
Mắt phượng Hà Nhật Dương ngước lên, nhìn đồng đội mới với tạo hình như tiên tử trong game, ngón tay tự nhiên run lên.
Hà Nhật Dương cũng không biết tại sao lại có cảm giác kỳ lạ như thế.
Đã mấy năm rồi.
Đã mấy năm rồi không có cảm giác kỳ lạ này.
Giải thích không rõ cảm giác này.
Hà Nhật Dương bình tĩnh lại, chào hỏi lại với đối phương: “Xin chào, tôi là nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng.”
Bình luận facebook