Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-396
CHƯƠNG 396:
Tống Thanh cũng cùng với mọi người nhìn sang đó.
Khi Tống Thanh nhìn thấy người đàn ông toát ra vẻ lạnh lùng, tràn đầy bá khí, liền ngẩn người ra.
Tống Thanh có cảm giác đã từng ở đâu thấy qua người đàn ông này, nhưng mà trong một giây phút cũng không nhớ được rằng đã gặp khi nào.
Chỉ là khí chất của anh ấy hết sức lạnh giá.
Khiến người ta vừa nhìn là sợ.
Quý phu nhân bên cạnh người chào hỏi Tống Thanh khi nãy, nói khẽ với Tống Thanh: “Hà tổng lúc trước không phải như vậy. Anh ấy bao giờ cũng cười hi hí, thủ đoạn tuy rằng độc ác, nhưng cũng không hề đuổi cùng giết tận. Nhưng mấy năm trước, không biết xảy ra chuyện gì với người vợ của anh ấy, hai người họ sau khi chia tay trong lặng lẽ, anh ấy liền giống như trở thành một người khác vậy. Thủ đoạn cực kỳ hiểm độc, lũng đoạn một số doanh nghiệp đến cùng không nói, mà còn mở rộng phạm vi thế lực của tập đoàn Hà thị tới tỷ lệ 1/10. Vốn là một đàn ông rất hiếu thảo, đột nhiên lại không quan tâm tới ba mẹ nữa. Nghe nói, anh ấy còn mạnh mẽ nuốt chửng một số thế lực của người cha ruột tại Châu Phi.”
Nghe được câu chuyện từ quý phu nhân, Tống Thanh liền ngớ người ra.
Người đàn ông này, đúng là phức tạp thiệt.
Thì ra người đàn ông này đã từng kết hôn rồi?
Nhưng mà cũng đúng, người phụ nữ nào chịu đựng được người đàn ông có tính khí kỳ quái như vậy?
Hà Nhật Dương mới bước vào, nhìn cũng không nhìn những người muốn nịnh nọt, đôi mắt phụng chỉ lạnh lùng lướt qua.
Trong lúc lướt qua Tống Thanh, đôi mắt phượng ngay tức thì đứng lại.
Rõ ràng chưa từng biết đến Tổng tài của s.a, nhưng không hiểu sao lại nhận định người phụ nữ trước mặt có dung mạo xinh đẹp, khí chất dịu dàng này là người mà anh ấy đang tìm.
Tống Thanh cảm thấy quái lạ.
Người đàn ông này vừa mới bước chân vào thì nhìn chằm chằm vào mình, ý gì đây?
Tuyên chiến ư?
Ha há, cứ tới đây!
Dù gì s.a nhất định phải đánh lôi đài với tập đoàn Nhà họ Hà!
Tống Thanh tỏ vẻ không phục và nhìn về phía Hà Nhật Dương.
Một nụ cười thoáng hiện trên đôi mắt phụng Hà Nhật Dương.
Có ý nghĩa.
Chưa từng có ai dám nhìn anh ấy bằng ánh mắt khiêu khích.
Rất tốt.
Lý Xuân Lý Hạ giơ cao cổ lên, gần xa đã thấy được Tống Thanh.
Lý Xuân và Lý Hạ hết sức kích động.
Đúng là Thiếu phu nhân rồi!
Nhìn cô ấy giờ đã đoan trang thành thục hơn so với ba năm trước.
Tuy rằng đã sinh một cặp song sinh, nhưng dáng vóc vẫn như gái còn son, toàn bộ nữ hành khách trong buổi tiệc cũng đều không so bì được với được cô ấy!
Thiếu phu nhân đúng là quá tuyệt vời!
Hà Nhật Dương quay ánh nhìn sang hướng khác, dẫn theo thuộc hạ bước chầm chậm về phía chủ nhân.
Chủ nhân buổi tiệc không ngờ tới đường đường một đế vương bạo quân lại đích thân tới đây, xúc động tới suýt không nói lên được.
Tập đoàn Hà thị hiện nay khác so với tập đoàn Hà thị của bốn năm trước.
Chủ tịch hội đồng quản trị lúc trước của tập đoàn Hà thị là Lão phu nhân Nhà họ Hà.
Và chủ tịch hội đồng quản trị hiện giờ đã là Hà Nhật Dương rồi.
Có thể nói, Hà Nhật Dương không hổ là người đứng đầu Nhà họ Hà.
Một vương giả thật sự đứng trên đỉnh cao.
Ba năm trước, Hà lão phu nhân đột ngột tuyên bố thoái vị, chính thức giao chức chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hà thị cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương toàn diện khống chế Nhà họ Hà.
Anh ta trở thành chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hà thị trong năm đầu nhiệm kỳ, thì bắt đầu điên cuồng mở rộng lãnh địa.
Chỉ vỏn vẹn ba năm, tập đoàn Hà thị không chỉ trở thành là gia tộc đứng đầu trong nước, mà còn trở thành gia tộc đứng đầu toàn Châu Á.
Mục tiêu nhắm tới Châu Âu, Châu Phi và Châu Mỹ.
Một gia tộc tồn tại ngang tàng như vậy, liền dẫn đến rất nhiều người hiềm nghi và bất an.
Thế nhưng Nhà họ Hà vẫn vững như bàn thạch.
Hà Nhật Dương nhìn thấy bộ mặt căng thẳng của chủ nhân buổi tiệc, anh ấy chỉ gật đầu với vẻ mặt lạnh lùng.
Như vậy coi như là đã chào hỏi.
Lý Xuân thay Hà Nhật Dương hỏi han chủ nhân buổi tiệc: “Tổng tài luôn dốc sức việc đào tạo những nhân tài mới, cho nên lần này qua đây, chỉ là muốn xem, có người chọn lựa thích hợp không.”
Những người xung quanh nghe được lời nói của Lý Xuân, ánh mắt của từng người liền lóe lên!
Họ đều không phải là người đi đứng trên xã hội thượng lưu thật sự.
Nếu như nhận được sự đánh giá của Hà Nhật Dương, thì đúng là một bước lên mây rồi!
Hà Nhật Dương hoàn toàn không để ý Lý Xuân nói gì, kiếm một chỗ trống ngồi xuống ghế, không thèm để ý đến ai khác.
Trong phạm vi mấy mét xung quanh, đúng là không có một ngọn cỏ sinh trưởng.
Không ai dám tiến đến gần.
Anh ấy mới đến, hoàn toàn áp hết tất cả phong độ của Phương Mạn Luân.
Phương Mạn Luân đứng tại chỗ cũ, ánh mắt chỉ thoáng hiện, nhưng lại không có biểu thị gì.
Nhà họ Phương hiện giờ, so với khoảng cách Nhà họ Hà càng ngày càng lớn.
Thế nhưng, Hà Nhật Dương ngươi cho dù lợi hại thì đã sao nào?
Thanh Thanh, cô ấy không nhớ đến ngươi!
Thừa lúc Lý Xuân đang xã giao với người khác, Lý Hạ chớp lấy thời cơ, chạy tới bên Tống Thanh: “Thiếu phu. À, Cô Tống, chào cô!”
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn người đàn ông có chút quen thuộc, cười nói: “Chào anh. Sao anh biết tôi họ Tống? Người ở đây, đều kêu tôi là Seven.”
Lý Hạ gãi gãi đầu, có chút bối rối nói: “À, tôi chạy đi thăm dò một chút! Cô Tống xin đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Tổng tài chúng tôi cũng không có ý gì. Cô không đừng có chê bai tổng tài chúng tôi quá lạnh nhạt mà không để ý anh ấy!”
Tống Thanh liền trơn mắt nhìn phía Lý Hạ.
Lý Hạ thấy Tống Thanh nhìn mình như vậy, vốn là một người miệng lưỡi lanh lẹ, liền có chút không biết nói ra sao.
Lý Hạ trong lòng đau nhói.
Rõ ràng họ yêu nhau sâu đậm như vậy, mà giờ cả hai đều không nhớ ra được đối phương.
Lý Xuân kịp lúc chạy tới giải vây: “Cô Tống, đừng để ý, Lý Hạ cảm thấy cô rất thân thiết, cho nên mới nói với cô những lời kỳ lạ.”
Lý Hạ liền gật đầu, và đưa một hộp thức ăn ra: “Tôi có đem cho người đồ ăn theo.”
Lý Xuân đưa tay che mặt mình.
Anh ấy biết là Lý Hạ sẽ làm như vậy mà.
Tống Thanh nhìn hành động của hai người họ, liền cười lên: “Cám ơn hai anh. Tôi cũng cảm giác hai anh có một cảm giác rất quen thuộc. Mà rõ ràng hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, đúng không?”
Lý Xuân và Lý Hạ trong lòng lắc đầu, không phải lần đầu gặp đâu?
Đã gặp biết bao nhiêu lần luôn chứ?
Lý Hạ mở hộp thức ăn ra, ân cần nhìn phía Tống Thanh: “Cô Tống, Cô ăn thử đi! Cô nhất định sẽ thích ăn lắm!”
Đây vốn là món ăn yêu thích lúc trước của thiếu phu nhân cơ!
Lý Hạ phải tự mình coi đầu bếp nấu xong, thừa thức ăn còn nóng đem qua đây.
Tống Thanh thấy được Lý Hạ nhiệt tình như vậy, cũng có chút e ngại: “Như vậy có được không?”
“Có phải cô không thích ăn thức ăn từ người lạ đưa tới không? Không sao đâu, tôi ăn thử cho cô, tuyệt đối không vấn đề.” Lý Hạ nhanh chóng lấy nĩa cắm một miếng vào miệng mình.
Tống Thanh liền bị Lý Hạ chọc cười, đưa tay nhận lấy hộp thức ăn trên tay Lý Hạ, nếm thử một miếng, gật đầu nói: “Mùi vị rất ngon. Cám ơn anh nhé! Đúng rồi, không biết hai anh xưng hô thế nào?”
“Tôi tên Lý Hạ.” Lý Hạ thấy được Tống Thanh ăn thức ăn, cảm giác rất vui sướng, chỉ về phía Lý Xuân nói: “Anh ấy tên Lý Xuân.”
Tống Thanh liền cười nói: “Có phải là còn có Tiểu Thu và Tiểu Đông không?”
“Đúng vậy đúng vậy! Tiểu Thu và Tiểu Đông do có việc, hôm nay không đến được. Đợi khi khác, nhất định sẽ dẫn hai người đó tới gặp người!” Lý Hạ vui vẻ trả lời.
Lý Xuân vuốt vuốt mặt mình, nói: “Cô đừng để ý. Lý Hạ là người rất ngay thẳng. Chúng tôi đề là trợ lý cấp cao của Tổng tài kiêm chức chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hà thị. Nếu như cô có chuyện gì cần giúp, thì hãy liên lạc trực tiếp với chúng tôi. Đây là số điện thoại liên lạc của chúng tôi. Kiếm bất kỳ người nào trong bốn người chúng tôi đều được.”
Tống Thanh vẻ mặt tỏ ra ngơ ngác nhận lấy danh thiếp do Lý Xuân đưa qua, trên đó có số điện thoại của bốn người họ.
Danh thiếp đơn giản nhưng độc đáo.
Vừa nhìn là biết không phải loại doanh nghiệp, mà là kiểu trao tặng riêng với nhau.
Trên đó không có ghi chức vụ gì, chỉ là ghi đơn giản tên họ và số điện thoại.
Thanh Thanh nhận lấy danh thiếp, và đưa danh thiếp mình cho Lý Xuân, nói rằng: “Chào anh, tôi là seven tổng tài của s.a, tên Tiếng Việt là Tống Thanh.”
Lý Xuân và Lý Hạ trong lòng than ra, những điều đó họ đã biết từ sớm rồi.
Nhưng trong lòng dù biết rõ ra sao, trên gương mặt cũng phải thể hiện một chút khách sáo.
Lý Xuân khách khí hỏi: “Thế về sau xưng hô cô là Seven tiểu thư?”
“Cũng đều được.” Thanh Thanh cười nói: “Trong công việc, bạn bè và đồng nghiệp đều kêu tôi là seven. Trong đời tư, người thân đều kêu tôi là Tống Thanh hoặc Thanh Thanh.”
“Vậy được, Tiểu thư seven, chúng tôi không làm phiền nữa.” Lý Xuân lập tức đổi cách xưng hô: “Tuy rằng có những đôi lời chúng tôi không nên nói. Thế nhưng, chúng tôi cũng muốn thay Tổng tài chúng tôi giải thích một chút. Tổng tài tuy luôn tỏ ra lạnh lùng đối với người khác, nhưng đối với cô thì không bao giờ làm vậy.”
“Á?” Tống Thanh tỏ ra ngạc nhiên.
“Tôi nói nhiều rồi. Đã làm phiền cô rồi. Xin cáo từ.” Lý Xuân cáo từ với Tống Thanh, kéo theo Lý Hạ rời khỏi.
Tống Thanh nhìn sau lưng hai trợ lý cao cấp đặc biệt, lắc lắc đầu, gương mặt tỏ vẻ không hiểu.
Đợi sau khi Lý Xuân và Lý Hạ đi xa, có người qua chào hỏi với Tống Thanh: “Oa, Tiểu thư Seven đúng là có mặt mũi to lớn! Có thể làm cho hai trợ lý cấp cao của tập đoàn Hà thị đích thân qua đây chào hỏi!”
Tống Thanh mặc ngơ ngác: “À, vậy hả?”
Đối phương mặt đầy ngưỡng mộ nói: “Đương nhiên rồi! Bốn vị trợ lý cao cấp đặc biệt này, đều là người có lời nói có địa vị trong tập đoàn Hà thị! Không biết bao nhiêu người đều vắt não nghĩ cách nịnh bợ họ. Nhưng mà ngày thường muốn gặp cũng không gặp được, nói chi đến có thể nói chuyện. Bình thường như là xuất quỷ nhập thần, khó mà tiếp xúc được. Không ngờ họ lại chủ động đích thân tới đây chào hỏi cô, còn dâng tặng cô thức ăn chứ! OMG, Tổng tài chẳng lẽ thưởng thức cô, muốn đề bạt cô chứ?”
Tống Thanh có chút không biết nói sao.
Sao có thể chứ?
Ánh mắt người đàn ông lúc nãy khi nhìn qua, đâu thoáng hiện ra thưởng thức và đề bạt?
Rõ ràng hiện ra vẻ thách chiến có được không?
Nhưng mà, mình không hề sợ anh ta!
Tuy rằng tính cách anh ta rất tệ, nhưng không ngờ trợ lý anh ta lại tốt đến như vậy chứ!
Vậy mà đoán đúng khẩu vị của mình, lại tặng cho mình đồ ăn chứ.
Ờ? Cảm giác có chút gì đó không đúng ở đây?
Lý Hạ lúc nãy sao biết được khẩu vị của mình vậy ta!
Phương Mạn Luân từ xa đi tới, thấy trên tay Tống Thanh có một hộp cơm, mắt nhìn chằm chằm, nói với Tống Thanh: “Hôm nay có thích ứng với bữa tiệc như vậy không? Đều là những nhân tài trẻ trung, các công tử thương hiệu lâu đời chẳng có ai tới hết. Em mới về nước ra mắt, đừng xuất hiện chớp nhoáng quá, nếu không thì sẽ rất dễ đem lại phiền phức.”
Tống Thanh cười nói: “Anh cũng là công tử thương hiệu lâu dài mà? Anh là công tử của gia tộc đứng đầu tỉnh Tỉnh H! Hôm nay rất cám ơn anh, Nhờ có anh mà họ mới khách sáo với em.”
Phương Mạn Luân cười trừ, đưa tay giúp Tống Thanh đưa cọng tóc ra khỏi quai hàm: “Chăm sóc em là việc anh nên làm.”
Tống Thanh nhìn Phương Mạn Luân cười nói với vẻ mặt tin tưởng: “Quả nhiên vẫn là sư huynh chiếu cố em nhiều nhất.”
Từ xa, Hà Nhật Dương không biết làm sao mà mắt cứ nhìn chằm chằm về người Phương Mạn Luân và Tống Thanh.
Thấy cử chỉ thân mật của hai người họ, trong lòng anh ấy có chút rất là buồn bực!
Tống Thanh cũng cùng với mọi người nhìn sang đó.
Khi Tống Thanh nhìn thấy người đàn ông toát ra vẻ lạnh lùng, tràn đầy bá khí, liền ngẩn người ra.
Tống Thanh có cảm giác đã từng ở đâu thấy qua người đàn ông này, nhưng mà trong một giây phút cũng không nhớ được rằng đã gặp khi nào.
Chỉ là khí chất của anh ấy hết sức lạnh giá.
Khiến người ta vừa nhìn là sợ.
Quý phu nhân bên cạnh người chào hỏi Tống Thanh khi nãy, nói khẽ với Tống Thanh: “Hà tổng lúc trước không phải như vậy. Anh ấy bao giờ cũng cười hi hí, thủ đoạn tuy rằng độc ác, nhưng cũng không hề đuổi cùng giết tận. Nhưng mấy năm trước, không biết xảy ra chuyện gì với người vợ của anh ấy, hai người họ sau khi chia tay trong lặng lẽ, anh ấy liền giống như trở thành một người khác vậy. Thủ đoạn cực kỳ hiểm độc, lũng đoạn một số doanh nghiệp đến cùng không nói, mà còn mở rộng phạm vi thế lực của tập đoàn Hà thị tới tỷ lệ 1/10. Vốn là một đàn ông rất hiếu thảo, đột nhiên lại không quan tâm tới ba mẹ nữa. Nghe nói, anh ấy còn mạnh mẽ nuốt chửng một số thế lực của người cha ruột tại Châu Phi.”
Nghe được câu chuyện từ quý phu nhân, Tống Thanh liền ngớ người ra.
Người đàn ông này, đúng là phức tạp thiệt.
Thì ra người đàn ông này đã từng kết hôn rồi?
Nhưng mà cũng đúng, người phụ nữ nào chịu đựng được người đàn ông có tính khí kỳ quái như vậy?
Hà Nhật Dương mới bước vào, nhìn cũng không nhìn những người muốn nịnh nọt, đôi mắt phụng chỉ lạnh lùng lướt qua.
Trong lúc lướt qua Tống Thanh, đôi mắt phượng ngay tức thì đứng lại.
Rõ ràng chưa từng biết đến Tổng tài của s.a, nhưng không hiểu sao lại nhận định người phụ nữ trước mặt có dung mạo xinh đẹp, khí chất dịu dàng này là người mà anh ấy đang tìm.
Tống Thanh cảm thấy quái lạ.
Người đàn ông này vừa mới bước chân vào thì nhìn chằm chằm vào mình, ý gì đây?
Tuyên chiến ư?
Ha há, cứ tới đây!
Dù gì s.a nhất định phải đánh lôi đài với tập đoàn Nhà họ Hà!
Tống Thanh tỏ vẻ không phục và nhìn về phía Hà Nhật Dương.
Một nụ cười thoáng hiện trên đôi mắt phụng Hà Nhật Dương.
Có ý nghĩa.
Chưa từng có ai dám nhìn anh ấy bằng ánh mắt khiêu khích.
Rất tốt.
Lý Xuân Lý Hạ giơ cao cổ lên, gần xa đã thấy được Tống Thanh.
Lý Xuân và Lý Hạ hết sức kích động.
Đúng là Thiếu phu nhân rồi!
Nhìn cô ấy giờ đã đoan trang thành thục hơn so với ba năm trước.
Tuy rằng đã sinh một cặp song sinh, nhưng dáng vóc vẫn như gái còn son, toàn bộ nữ hành khách trong buổi tiệc cũng đều không so bì được với được cô ấy!
Thiếu phu nhân đúng là quá tuyệt vời!
Hà Nhật Dương quay ánh nhìn sang hướng khác, dẫn theo thuộc hạ bước chầm chậm về phía chủ nhân.
Chủ nhân buổi tiệc không ngờ tới đường đường một đế vương bạo quân lại đích thân tới đây, xúc động tới suýt không nói lên được.
Tập đoàn Hà thị hiện nay khác so với tập đoàn Hà thị của bốn năm trước.
Chủ tịch hội đồng quản trị lúc trước của tập đoàn Hà thị là Lão phu nhân Nhà họ Hà.
Và chủ tịch hội đồng quản trị hiện giờ đã là Hà Nhật Dương rồi.
Có thể nói, Hà Nhật Dương không hổ là người đứng đầu Nhà họ Hà.
Một vương giả thật sự đứng trên đỉnh cao.
Ba năm trước, Hà lão phu nhân đột ngột tuyên bố thoái vị, chính thức giao chức chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hà thị cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương toàn diện khống chế Nhà họ Hà.
Anh ta trở thành chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hà thị trong năm đầu nhiệm kỳ, thì bắt đầu điên cuồng mở rộng lãnh địa.
Chỉ vỏn vẹn ba năm, tập đoàn Hà thị không chỉ trở thành là gia tộc đứng đầu trong nước, mà còn trở thành gia tộc đứng đầu toàn Châu Á.
Mục tiêu nhắm tới Châu Âu, Châu Phi và Châu Mỹ.
Một gia tộc tồn tại ngang tàng như vậy, liền dẫn đến rất nhiều người hiềm nghi và bất an.
Thế nhưng Nhà họ Hà vẫn vững như bàn thạch.
Hà Nhật Dương nhìn thấy bộ mặt căng thẳng của chủ nhân buổi tiệc, anh ấy chỉ gật đầu với vẻ mặt lạnh lùng.
Như vậy coi như là đã chào hỏi.
Lý Xuân thay Hà Nhật Dương hỏi han chủ nhân buổi tiệc: “Tổng tài luôn dốc sức việc đào tạo những nhân tài mới, cho nên lần này qua đây, chỉ là muốn xem, có người chọn lựa thích hợp không.”
Những người xung quanh nghe được lời nói của Lý Xuân, ánh mắt của từng người liền lóe lên!
Họ đều không phải là người đi đứng trên xã hội thượng lưu thật sự.
Nếu như nhận được sự đánh giá của Hà Nhật Dương, thì đúng là một bước lên mây rồi!
Hà Nhật Dương hoàn toàn không để ý Lý Xuân nói gì, kiếm một chỗ trống ngồi xuống ghế, không thèm để ý đến ai khác.
Trong phạm vi mấy mét xung quanh, đúng là không có một ngọn cỏ sinh trưởng.
Không ai dám tiến đến gần.
Anh ấy mới đến, hoàn toàn áp hết tất cả phong độ của Phương Mạn Luân.
Phương Mạn Luân đứng tại chỗ cũ, ánh mắt chỉ thoáng hiện, nhưng lại không có biểu thị gì.
Nhà họ Phương hiện giờ, so với khoảng cách Nhà họ Hà càng ngày càng lớn.
Thế nhưng, Hà Nhật Dương ngươi cho dù lợi hại thì đã sao nào?
Thanh Thanh, cô ấy không nhớ đến ngươi!
Thừa lúc Lý Xuân đang xã giao với người khác, Lý Hạ chớp lấy thời cơ, chạy tới bên Tống Thanh: “Thiếu phu. À, Cô Tống, chào cô!”
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn người đàn ông có chút quen thuộc, cười nói: “Chào anh. Sao anh biết tôi họ Tống? Người ở đây, đều kêu tôi là Seven.”
Lý Hạ gãi gãi đầu, có chút bối rối nói: “À, tôi chạy đi thăm dò một chút! Cô Tống xin đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Tổng tài chúng tôi cũng không có ý gì. Cô không đừng có chê bai tổng tài chúng tôi quá lạnh nhạt mà không để ý anh ấy!”
Tống Thanh liền trơn mắt nhìn phía Lý Hạ.
Lý Hạ thấy Tống Thanh nhìn mình như vậy, vốn là một người miệng lưỡi lanh lẹ, liền có chút không biết nói ra sao.
Lý Hạ trong lòng đau nhói.
Rõ ràng họ yêu nhau sâu đậm như vậy, mà giờ cả hai đều không nhớ ra được đối phương.
Lý Xuân kịp lúc chạy tới giải vây: “Cô Tống, đừng để ý, Lý Hạ cảm thấy cô rất thân thiết, cho nên mới nói với cô những lời kỳ lạ.”
Lý Hạ liền gật đầu, và đưa một hộp thức ăn ra: “Tôi có đem cho người đồ ăn theo.”
Lý Xuân đưa tay che mặt mình.
Anh ấy biết là Lý Hạ sẽ làm như vậy mà.
Tống Thanh nhìn hành động của hai người họ, liền cười lên: “Cám ơn hai anh. Tôi cũng cảm giác hai anh có một cảm giác rất quen thuộc. Mà rõ ràng hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, đúng không?”
Lý Xuân và Lý Hạ trong lòng lắc đầu, không phải lần đầu gặp đâu?
Đã gặp biết bao nhiêu lần luôn chứ?
Lý Hạ mở hộp thức ăn ra, ân cần nhìn phía Tống Thanh: “Cô Tống, Cô ăn thử đi! Cô nhất định sẽ thích ăn lắm!”
Đây vốn là món ăn yêu thích lúc trước của thiếu phu nhân cơ!
Lý Hạ phải tự mình coi đầu bếp nấu xong, thừa thức ăn còn nóng đem qua đây.
Tống Thanh thấy được Lý Hạ nhiệt tình như vậy, cũng có chút e ngại: “Như vậy có được không?”
“Có phải cô không thích ăn thức ăn từ người lạ đưa tới không? Không sao đâu, tôi ăn thử cho cô, tuyệt đối không vấn đề.” Lý Hạ nhanh chóng lấy nĩa cắm một miếng vào miệng mình.
Tống Thanh liền bị Lý Hạ chọc cười, đưa tay nhận lấy hộp thức ăn trên tay Lý Hạ, nếm thử một miếng, gật đầu nói: “Mùi vị rất ngon. Cám ơn anh nhé! Đúng rồi, không biết hai anh xưng hô thế nào?”
“Tôi tên Lý Hạ.” Lý Hạ thấy được Tống Thanh ăn thức ăn, cảm giác rất vui sướng, chỉ về phía Lý Xuân nói: “Anh ấy tên Lý Xuân.”
Tống Thanh liền cười nói: “Có phải là còn có Tiểu Thu và Tiểu Đông không?”
“Đúng vậy đúng vậy! Tiểu Thu và Tiểu Đông do có việc, hôm nay không đến được. Đợi khi khác, nhất định sẽ dẫn hai người đó tới gặp người!” Lý Hạ vui vẻ trả lời.
Lý Xuân vuốt vuốt mặt mình, nói: “Cô đừng để ý. Lý Hạ là người rất ngay thẳng. Chúng tôi đề là trợ lý cấp cao của Tổng tài kiêm chức chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hà thị. Nếu như cô có chuyện gì cần giúp, thì hãy liên lạc trực tiếp với chúng tôi. Đây là số điện thoại liên lạc của chúng tôi. Kiếm bất kỳ người nào trong bốn người chúng tôi đều được.”
Tống Thanh vẻ mặt tỏ ra ngơ ngác nhận lấy danh thiếp do Lý Xuân đưa qua, trên đó có số điện thoại của bốn người họ.
Danh thiếp đơn giản nhưng độc đáo.
Vừa nhìn là biết không phải loại doanh nghiệp, mà là kiểu trao tặng riêng với nhau.
Trên đó không có ghi chức vụ gì, chỉ là ghi đơn giản tên họ và số điện thoại.
Thanh Thanh nhận lấy danh thiếp, và đưa danh thiếp mình cho Lý Xuân, nói rằng: “Chào anh, tôi là seven tổng tài của s.a, tên Tiếng Việt là Tống Thanh.”
Lý Xuân và Lý Hạ trong lòng than ra, những điều đó họ đã biết từ sớm rồi.
Nhưng trong lòng dù biết rõ ra sao, trên gương mặt cũng phải thể hiện một chút khách sáo.
Lý Xuân khách khí hỏi: “Thế về sau xưng hô cô là Seven tiểu thư?”
“Cũng đều được.” Thanh Thanh cười nói: “Trong công việc, bạn bè và đồng nghiệp đều kêu tôi là seven. Trong đời tư, người thân đều kêu tôi là Tống Thanh hoặc Thanh Thanh.”
“Vậy được, Tiểu thư seven, chúng tôi không làm phiền nữa.” Lý Xuân lập tức đổi cách xưng hô: “Tuy rằng có những đôi lời chúng tôi không nên nói. Thế nhưng, chúng tôi cũng muốn thay Tổng tài chúng tôi giải thích một chút. Tổng tài tuy luôn tỏ ra lạnh lùng đối với người khác, nhưng đối với cô thì không bao giờ làm vậy.”
“Á?” Tống Thanh tỏ ra ngạc nhiên.
“Tôi nói nhiều rồi. Đã làm phiền cô rồi. Xin cáo từ.” Lý Xuân cáo từ với Tống Thanh, kéo theo Lý Hạ rời khỏi.
Tống Thanh nhìn sau lưng hai trợ lý cao cấp đặc biệt, lắc lắc đầu, gương mặt tỏ vẻ không hiểu.
Đợi sau khi Lý Xuân và Lý Hạ đi xa, có người qua chào hỏi với Tống Thanh: “Oa, Tiểu thư Seven đúng là có mặt mũi to lớn! Có thể làm cho hai trợ lý cấp cao của tập đoàn Hà thị đích thân qua đây chào hỏi!”
Tống Thanh mặc ngơ ngác: “À, vậy hả?”
Đối phương mặt đầy ngưỡng mộ nói: “Đương nhiên rồi! Bốn vị trợ lý cao cấp đặc biệt này, đều là người có lời nói có địa vị trong tập đoàn Hà thị! Không biết bao nhiêu người đều vắt não nghĩ cách nịnh bợ họ. Nhưng mà ngày thường muốn gặp cũng không gặp được, nói chi đến có thể nói chuyện. Bình thường như là xuất quỷ nhập thần, khó mà tiếp xúc được. Không ngờ họ lại chủ động đích thân tới đây chào hỏi cô, còn dâng tặng cô thức ăn chứ! OMG, Tổng tài chẳng lẽ thưởng thức cô, muốn đề bạt cô chứ?”
Tống Thanh có chút không biết nói sao.
Sao có thể chứ?
Ánh mắt người đàn ông lúc nãy khi nhìn qua, đâu thoáng hiện ra thưởng thức và đề bạt?
Rõ ràng hiện ra vẻ thách chiến có được không?
Nhưng mà, mình không hề sợ anh ta!
Tuy rằng tính cách anh ta rất tệ, nhưng không ngờ trợ lý anh ta lại tốt đến như vậy chứ!
Vậy mà đoán đúng khẩu vị của mình, lại tặng cho mình đồ ăn chứ.
Ờ? Cảm giác có chút gì đó không đúng ở đây?
Lý Hạ lúc nãy sao biết được khẩu vị của mình vậy ta!
Phương Mạn Luân từ xa đi tới, thấy trên tay Tống Thanh có một hộp cơm, mắt nhìn chằm chằm, nói với Tống Thanh: “Hôm nay có thích ứng với bữa tiệc như vậy không? Đều là những nhân tài trẻ trung, các công tử thương hiệu lâu đời chẳng có ai tới hết. Em mới về nước ra mắt, đừng xuất hiện chớp nhoáng quá, nếu không thì sẽ rất dễ đem lại phiền phức.”
Tống Thanh cười nói: “Anh cũng là công tử thương hiệu lâu dài mà? Anh là công tử của gia tộc đứng đầu tỉnh Tỉnh H! Hôm nay rất cám ơn anh, Nhờ có anh mà họ mới khách sáo với em.”
Phương Mạn Luân cười trừ, đưa tay giúp Tống Thanh đưa cọng tóc ra khỏi quai hàm: “Chăm sóc em là việc anh nên làm.”
Tống Thanh nhìn Phương Mạn Luân cười nói với vẻ mặt tin tưởng: “Quả nhiên vẫn là sư huynh chiếu cố em nhiều nhất.”
Từ xa, Hà Nhật Dương không biết làm sao mà mắt cứ nhìn chằm chằm về người Phương Mạn Luân và Tống Thanh.
Thấy cử chỉ thân mật của hai người họ, trong lòng anh ấy có chút rất là buồn bực!
Bình luận facebook