Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-401
CHƯƠNG 401:
Tống Thanh đang nhai thức ăn chợt dừng lại, vẻ mặt không tin nổi: “Cái gì?”
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh ngạc nhiên, hắn không nhịn được càng cười tươi hơn: “Như những gì em nghe được đấy.”
Tống Thanh vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, chăm chú nhìn Hà Nhật Dương: “Hà tổng, anh nói chuyện giữ lời chứ?”
“Em vẫn nên suy nghĩ xem làm thế nào để khiến cho tôi cảm động đi.” Hà Nhật Dương cầm lấy khăn ăn lau miệng đầy tao nhã, nói: “Bây giờ còn một thời gian nữa mới tới lúc sản phẩm mới của em được tuyên bố đưa ra thị trường. Em còn có cơ hội.”
Hà Nhật Dương nói xong câu đó thì đứng lên, rời khỏi chỗ.
Lý Hạ chờ đúng thời cơ chạy tới, động viên tinh thần cho Tống Thanh: “Tiểu thư Seven cố gắng lên! Tôi rất coi trọng cô!”
Lý Hạ nói xong câu đó cũng chạy mất.
Tống Thanh nhìn theo bóng lưng của Lý Hạ lại không nhịn được mỉm cười.
Cô không nghĩ tới tối nay mình đi ra ngoài ăn khuya còn thể gặp được loại chuyện như vậy.
Làm cho hắn cảm động sao?
Vậy phải cảm động thế nào chứ?
Đây là kiểu ra đề gì vậy hả?
Tống Thanh thở dài, đứng dậy nói với ông chủ: “Ông chủ, tính tiền.”
Ông chủ cười hì hì nói: “Không cần không cần, có người đã trả tiền rồi.”
Tống Thanh sửng sốt, trong nháy mắt cô chợt hiểu ra.
Có gì khó hiểu nữa, chẳng phải là Hà Nhật Dương đáng ghét kia trả sao?
Chờ sau khi Tống Thanh rời khỏi đó, ông chủ quán ăn khuya mới xoa cằm nói: “Đây là chiêu mới để tán gái à! Kẻ có tiền đúng là chịu chơi!”
Sau khi Tống Thanh về phòng, cô nhanh chóng lên giường ngủ.
Một đêm đầy mộng đẹp.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Tống Thanh quyết định tìm một nhà ở, cứ ở mãi trong khách sạn cũng không phải là chuyện tốt!
Căn nhà của Tống Thanh ở thành phố H trước đây đã sớm bán mất rồi.
Lúc đó Tống Linh lo lắng nơi đó có ký ức không tốt sẽ kích thích đến Tống Thanh và thai nhi, cho nên anh đã xử lý tất cả những thứ có thể khiến Tống Thanh nhớ lại, bao gồm cả căn nhà kia.
Thật ra Tống Linh làm chuyện này là thừa.
Thứ Tống Thanh mất đi chính là ký ức của một năm.
Cô căn bản không biết mình đã từng có bất động sản.
Cho dù rất nhiều ký ức xuất hiện gián đoạn, rất nhiều người ban đầu đều biến mất, nói ví dụ như Tống Cương, Tống Thúy và Tống Ngọc Nhan.
Cũng có thêm nhiều mới người không quen biết, nói ví dụ như Nhà họ Tống.
Tống Thanh đều lựa chọn buông trôi bỏ mặc.
Mất đi ký ức không đáng sợ, đáng sợ nhất là đánh mất lòng tin vào cuộc sống.
Cho nên, Tống Thanh dùng tâm lý tích cực nhất để đối mặt với một năm đã mất đi kia.
Sáng sớm, Tống Thanh lại tìm người của công ty môi giới, chuẩn bị thuê một căn nhà.
Đi được một hồi cô lại nghe có người đột nhiên ngạc nhiên kêu lên: “Thanh Thanh!”
Tống Thanh mờ mịt quay đầu lại, lại thấy hai người song sinh lái chiếc xe thể thao Ferrari sáng màu, đỗ ở bên đường.
Đôi song sinh này có bề ngoài đẹp trai, dáng vẻ nhiều tiền dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
Rất nhiều cô gái đi đường đều nháy mắt ra hiệu với họ.
Nhưng hai người song sinh này lại chỉ vẫy tay chào Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định bọn họ nói chuyện với mình, cô không chắc chắn lắm hỏi: “Các người quen tôi sao?”
Phan Thịnh và Phan Ly nhìn thấy vẻ mặt có vẻ xa lạ của Tống Thanh, trong lòng đều than khẽ một tiếng.
Nghiệp chướng à!
Hai người này!
Phan Thịnh, Phan Ly mở cửa xuống xe, nói với Tống Thanh: “Thật may mắn vì có thể gặp lại em! Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện chứ? Đứng ngoài đường nói chuyện không tiện lắm.”
Tống Thanh cầm địa chỉ trong tay lắc lắc, nói: “Để hôm khác được không? Hôm nay tôi đang bận.”
Phan Thịnh tinh mắt, nhìn thấy được tờ giấy trong tay Tống Thanh, hỏi: “Em đang tìm nhà ở sao?”
“Đúng vậy. Tôi vừa về nước nên không có chỗ nào ở, cũng không thể ở mãi trong khách sạn được, dù sao ở đó cũng có phần bất tiện.” Tống Thanh vừa cười vừa nói: “Các người nói một chút về mình đi.”
Phan Thịnh, Phan Ly lập tức cười: “A, quên nói. Bọn anh là Phan Thịnh và Phan Ly, thiếu gia của giải trí Phan thị.”
Tống Thanh bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra là các người à! Chẳng trách tôi thấy quen mắt như vậy!”
Hai người này thường được đăng trên các tạp chí giải trí!
Phan Ly nói: “Em tìm phòng ở làm gì! Em quay về rồi, bọn anh có thể để cho em ở bên ngoài được sao? Đi thôi, anh có rất nhiều nhà, em thích cái nào anh tặng nó lại cho em là được chứ gì?”
Tặng nhà sao!
Tống Thanh không nhịn được líu lưỡi, động tác lớn như vậy à?
Phan Thịnh cũng nói: “Đúng vậy, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Đi nói chuyện một lát đã.”
Tống Thanh suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Phan Thịnh và Phan Ly dẫn theo Tống Thanh đi tới một quán trà yên tĩnh, sau khi gọi trà, hai người họ cứ nhìn chằm chằm vào Tống Thanh.
Tống Thanh thấy bọn họ nhìn mình như vậy cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Các người làm gì vậy?” Tống Thanh không nhịn được hỏi: “Sao các người lại nhìn tôi với ánh mắt thương hại như thế?”
Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời thở dài, nói: “Thanh Thanh, chúng ta đã gần bốn năm không gặp nhau đúng không?”
Tống Thanh chớp chớp mắt: “Hả? Các người thật sự biết tôi sao?”
Xem ra, bọn họ đã biến mất ở trong ký ức của mình.
Thật bực mình, rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên không nhớ được gì vậy.
Không chỉ quên rất nhiều người, cũng quên rất nhiều chuyện.
Phan Thịnh hỏi: “Thanh Thanh, em nói thử xem mấy năm nay em sống thế nào?”
Tống Thanh cười gượng, nói: “Mấy năm nay à, nói thế nào đây? Rất bình yên! Tôi học ở Đức, sau khi học hết thạc sĩ và tiến sĩ rồi làm nhà thiết kế, thành lập công ty của mình. Chỉ đơn giản như vậy thôi!”
Phan Ly chống cằm nói: “Oa, mấy năm qua em sống thật phong phú. Vậy em có từng nhớ tới Nhật Dương hay không?”
Phan Thịnh ho khan một tiếng, cắt ngang lời Phan Ly nói.
Vẻ mặt Tống Thanh mờ mịt: “Nhớ tới ai cơ?”
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có một bóng người lao vọt vào.
Đối phương vừa vào tới cửa liền kêu lên: “Ở đâu? Thanh Thanh ở đâu?”
Tống Thanh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một chàng đẹp trai đang nhìn mình với cặp mắt hoa đào và vẻ mặt ngạc nhiên.
“Anh là?” Tống Thanh không nhịn được hỏi.
“Anh là Vũ Ngọc Bình đây!” Anh chàng đẹp trai với cặp mắt hoa đào lập tức lao tới ôm chầm lấy Tống Thanh. Tống Thanh khiếp sợ đến mức liên tục lùi về phía sau vài bước.
Người đàn ông này cũng quá nhiệt tình nhỉ?
Vũ Ngọc Bình hoàn toàn không để ý, nói: “Phan Thịnh, Phan Ly, các cậu đúng là bạn chí cốt, còn chịu báo cho tôi biết Thanh Thanh đã trở về!”
Phan Thịnh nói với Tống Thanh: “Có phải em mất đi ký ức một năm rồi phải không?”
Tống Thanh gật đầu.
“Bọn anh chính là phần ký ức em bị mất.” Phan Ly nói: “Trước kia, chúng ta là bạn rất thân đấy.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Đúng vậy, nào chỉ là bạn chứ? Thiếu chút nữa chúng ta đã trở thành thân thích rồi.”
Tống Thanh quẫn bách: “Hả?”
“Hả cái gì mà hả!” Vũ Ngọc Bình nói: “Đúng rồi, anh phải nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Nghĩa, hỏi xem cô ấy có tới hay không?”
Tống Thanh nghi ngờ nhìn Vũ Ngọc Bình: “Anh biết Tiểu Nghĩa à?”
Vũ Ngọc Bình đang chuẩn bị gọi điện thoại thì ngón tay chợt run rẩy: “Em nhớ Tiểu Nghĩa?”
Tống Thanh mờ mịt trả lời: “Cô ấy là con gái nuôi của mẹ tôi, tôi đương nhiên phải biết cô ấy rồi!”
Vũ Ngọc Bình thiếu chút nữa nổi nóng!
Hóa ra nhiều năm như vậy mà Tống Thanh và Lưu Nghĩa vẫn giữ liên lạc sao?
Hóa ra hắn lại chẳng hay biết gì cả?
Sau khi Tống Thanh được đưa đến Đức chờ sinh không lâu, Từ Vân Khê tìm tới Tống Tử Dao.
Tống Tử Dao không giấu Từ Vân Khê, nói cho Từ Vân Khê biết mình đã tìm được Tống Thanh đang ở Đức chờ sinh.
Tuy nhiên vì lo lắng tới tâm trạng của Tống Thanh nên bọn họ tạm thời không nói cho Lưu Nghĩa biết.
Hơn hai năm trước Lưu Nghĩa mới biết được tin tức về Tống Thanh.
Lưu Nghĩa nghe nói Tống Thanh sống yên ổn ở Đức thì trực tiếp bay đến Đức, ôm Tống Thanh khóc suốt một buổi chiều.
Cũng bắt đầu từ khi đó, hai chị em nuôi Tống Thanh và Lưu Nghĩa lại liên lạc với nhau.
Lưu Nghĩa quả nhiên là một người kín miệng, cô không nói tung tích của Tống Thanh cho bất kỳ người nào biết.
Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly không phải chưa từng nghĩ tới chuyện hỏi thăm tin tức của Tống Thanh, nhưng Phương Mạn Luân đã phong tỏa tin tức, bọn họ muốn nghe được cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
May mà con đường tin tức của Hà Nhật Dương tốt hơn mới khiến sự phong tỏa của Phương Mạn Luân thất bại, lúc này Lý Xuân cũng nghe ngóng được tung tích về Tống Thanh.
Uẩn khúc trong đó thế nào, cũng chỉ có người trong cuộc mới có thể tự hiểu được.
Nếu Lưu Nghĩa đã sớm biết tin tức về Tống Thanh, như vậy hẳn cô cũng biết chuyện cô ấy đã về nước.
Vũ Ngọc Bình cũng bình tĩnh lại, nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, lần này em về nước có tính toán gì không?”
Tống Thanh quẫn bách: “Vì sao các người đều hỏi tôi vấn đề này? Tôi vẫn luôn biết rất rõ ràng dự định của mình! Đó chính là mở rộng thương hiệu của tôi, để cho S.A đứng vững ở đây.”
“Chỉ vậy thôi à? Thế thì quá đơn giản!” Vũ Ngọc Bình lập tức nói: “Nếu Nhật Dương không để ý tới chuyện này thì để anh! Em nói đi, em muốn mở cửa hàng ở trong khu thương mại hay cửa hàng riêng? Tất cả đều không thành vấn đề! Anh giúp em giải quyết hết!”
Ở phía dưới bàn, Phan Thịnh, Phan Ly đạp Vũ Ngọc Bình một đạp, lúc này Vũ Ngọc Bình mới kịp phản ứng.
Chết mình rồi!
Đây là cơ hội tốt nhất để khiến Tống Thanh và Hà Nhật Dương tái hợp một lần nữa mà!
Vừa rồi hắn lắm lời như vậy để làm gì hả!
Tuy nhiên Tống Thanh lại từ chối rất nhanh: “Không cần làm phiền anh đâu, tôi muốn làm từ từ thôi. Dù sao cũng chỉ là thương hiệu vừa thành lập không lâu, chủ yếu là hàng may đo cao cấp, muốn cạnh tranh cùng với thương hiệu lớn thì quá sức của tôi.”
Vũ Ngọc Bình quả nhiên rất biết cách dỗ con gái, nói: “Làm sao có thể như vậy được? Cho dù thương hiệu S.A này mới xuất hiện, nhưng anh cũng từng đặt một bộ rồi, ý tưởng thiết kế không tệ. Thật sự rất phù hợp với người Châu Á. Oa, em để người khác kiếm lời chi bằng để người trong nhà được hưởng đi! Sau này, quần áo của anh đều giao cho em làm có được không?”
Tống Thanh quẫn bách: “Cảm ơn.”
“Còn cả bọn anh nữa!” Phan Thịnh, Phan Ly cười hì hì nói: “Sau này anh sẽ chuyển kích thước tới cho em, trang phục của bọn anh lại phải nhờ em rồi!”
Tống Thanh ngại ngùng nói: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được?”
Vũ Ngọc Bình cười trông rất đáng đánh, nói: “Trước đây em thiết kế chiếc cà vạt đầu tiên cho hắn, hắn đã đắc ý suốt cả đêm. Lần này, hắn không giành được lần đầu rồi nhỉ?”
Phan Thịnh, Phan Ly đều mỉm cười.
Năm đó, Hà Nhật Dương đã vô cùng đắc ý!
Nghe bọn họ nói chuyện thân thiết như vậy, Tống Thanh vốn cảm giác không mấy quen thuộc cũng dần dần dung nhập vào trong bầu không khí của mọi người.
Khi Vũ Ngọc Bình nghe nói Tống Thanh muốn thuê nhà, hắn trực tiếp gọi điện thoại đi.
Rất nhanh, lại có người đưa chìa khoá tới.
Vũ Ngọc Bình nói với Tống Thanh: “Em cứ ở cái nhà này, thích ở tới khi nào thì ở. Em đừng từ chối. Khi Tiểu Nghĩa tới thành Vinh, cô ấy hầu như đều ở đó. Phòng cũng đủ lớn, hai người ở tuyệt đối không thành vấn đề gì.”
Tống Thanh nghe Vũ Ngọc Bình nói như vậy thì cũng không tiện từ chối.
Sau khi chào tạm biệt bọn họ, lúc này Tống Thanh mới gọi điện thoại cho Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, cậu biết Vũ Ngọc Bình sao?”
Lưu Nghĩa ở đầu điện thoại kia im lặng một lát mới kinh sợ kêu lên: “Biết con khỉ! Cậu đã gặp Vũ Ngọc Bình rồi sao? Hắn có nói gì không?”
Tống Thanh thở dài.
Bọn họ quả nhiên có quen biết.
Tống Thanh đang nhai thức ăn chợt dừng lại, vẻ mặt không tin nổi: “Cái gì?”
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh ngạc nhiên, hắn không nhịn được càng cười tươi hơn: “Như những gì em nghe được đấy.”
Tống Thanh vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, chăm chú nhìn Hà Nhật Dương: “Hà tổng, anh nói chuyện giữ lời chứ?”
“Em vẫn nên suy nghĩ xem làm thế nào để khiến cho tôi cảm động đi.” Hà Nhật Dương cầm lấy khăn ăn lau miệng đầy tao nhã, nói: “Bây giờ còn một thời gian nữa mới tới lúc sản phẩm mới của em được tuyên bố đưa ra thị trường. Em còn có cơ hội.”
Hà Nhật Dương nói xong câu đó thì đứng lên, rời khỏi chỗ.
Lý Hạ chờ đúng thời cơ chạy tới, động viên tinh thần cho Tống Thanh: “Tiểu thư Seven cố gắng lên! Tôi rất coi trọng cô!”
Lý Hạ nói xong câu đó cũng chạy mất.
Tống Thanh nhìn theo bóng lưng của Lý Hạ lại không nhịn được mỉm cười.
Cô không nghĩ tới tối nay mình đi ra ngoài ăn khuya còn thể gặp được loại chuyện như vậy.
Làm cho hắn cảm động sao?
Vậy phải cảm động thế nào chứ?
Đây là kiểu ra đề gì vậy hả?
Tống Thanh thở dài, đứng dậy nói với ông chủ: “Ông chủ, tính tiền.”
Ông chủ cười hì hì nói: “Không cần không cần, có người đã trả tiền rồi.”
Tống Thanh sửng sốt, trong nháy mắt cô chợt hiểu ra.
Có gì khó hiểu nữa, chẳng phải là Hà Nhật Dương đáng ghét kia trả sao?
Chờ sau khi Tống Thanh rời khỏi đó, ông chủ quán ăn khuya mới xoa cằm nói: “Đây là chiêu mới để tán gái à! Kẻ có tiền đúng là chịu chơi!”
Sau khi Tống Thanh về phòng, cô nhanh chóng lên giường ngủ.
Một đêm đầy mộng đẹp.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Tống Thanh quyết định tìm một nhà ở, cứ ở mãi trong khách sạn cũng không phải là chuyện tốt!
Căn nhà của Tống Thanh ở thành phố H trước đây đã sớm bán mất rồi.
Lúc đó Tống Linh lo lắng nơi đó có ký ức không tốt sẽ kích thích đến Tống Thanh và thai nhi, cho nên anh đã xử lý tất cả những thứ có thể khiến Tống Thanh nhớ lại, bao gồm cả căn nhà kia.
Thật ra Tống Linh làm chuyện này là thừa.
Thứ Tống Thanh mất đi chính là ký ức của một năm.
Cô căn bản không biết mình đã từng có bất động sản.
Cho dù rất nhiều ký ức xuất hiện gián đoạn, rất nhiều người ban đầu đều biến mất, nói ví dụ như Tống Cương, Tống Thúy và Tống Ngọc Nhan.
Cũng có thêm nhiều mới người không quen biết, nói ví dụ như Nhà họ Tống.
Tống Thanh đều lựa chọn buông trôi bỏ mặc.
Mất đi ký ức không đáng sợ, đáng sợ nhất là đánh mất lòng tin vào cuộc sống.
Cho nên, Tống Thanh dùng tâm lý tích cực nhất để đối mặt với một năm đã mất đi kia.
Sáng sớm, Tống Thanh lại tìm người của công ty môi giới, chuẩn bị thuê một căn nhà.
Đi được một hồi cô lại nghe có người đột nhiên ngạc nhiên kêu lên: “Thanh Thanh!”
Tống Thanh mờ mịt quay đầu lại, lại thấy hai người song sinh lái chiếc xe thể thao Ferrari sáng màu, đỗ ở bên đường.
Đôi song sinh này có bề ngoài đẹp trai, dáng vẻ nhiều tiền dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
Rất nhiều cô gái đi đường đều nháy mắt ra hiệu với họ.
Nhưng hai người song sinh này lại chỉ vẫy tay chào Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định bọn họ nói chuyện với mình, cô không chắc chắn lắm hỏi: “Các người quen tôi sao?”
Phan Thịnh và Phan Ly nhìn thấy vẻ mặt có vẻ xa lạ của Tống Thanh, trong lòng đều than khẽ một tiếng.
Nghiệp chướng à!
Hai người này!
Phan Thịnh, Phan Ly mở cửa xuống xe, nói với Tống Thanh: “Thật may mắn vì có thể gặp lại em! Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện chứ? Đứng ngoài đường nói chuyện không tiện lắm.”
Tống Thanh cầm địa chỉ trong tay lắc lắc, nói: “Để hôm khác được không? Hôm nay tôi đang bận.”
Phan Thịnh tinh mắt, nhìn thấy được tờ giấy trong tay Tống Thanh, hỏi: “Em đang tìm nhà ở sao?”
“Đúng vậy. Tôi vừa về nước nên không có chỗ nào ở, cũng không thể ở mãi trong khách sạn được, dù sao ở đó cũng có phần bất tiện.” Tống Thanh vừa cười vừa nói: “Các người nói một chút về mình đi.”
Phan Thịnh, Phan Ly lập tức cười: “A, quên nói. Bọn anh là Phan Thịnh và Phan Ly, thiếu gia của giải trí Phan thị.”
Tống Thanh bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra là các người à! Chẳng trách tôi thấy quen mắt như vậy!”
Hai người này thường được đăng trên các tạp chí giải trí!
Phan Ly nói: “Em tìm phòng ở làm gì! Em quay về rồi, bọn anh có thể để cho em ở bên ngoài được sao? Đi thôi, anh có rất nhiều nhà, em thích cái nào anh tặng nó lại cho em là được chứ gì?”
Tặng nhà sao!
Tống Thanh không nhịn được líu lưỡi, động tác lớn như vậy à?
Phan Thịnh cũng nói: “Đúng vậy, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Đi nói chuyện một lát đã.”
Tống Thanh suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Phan Thịnh và Phan Ly dẫn theo Tống Thanh đi tới một quán trà yên tĩnh, sau khi gọi trà, hai người họ cứ nhìn chằm chằm vào Tống Thanh.
Tống Thanh thấy bọn họ nhìn mình như vậy cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Các người làm gì vậy?” Tống Thanh không nhịn được hỏi: “Sao các người lại nhìn tôi với ánh mắt thương hại như thế?”
Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời thở dài, nói: “Thanh Thanh, chúng ta đã gần bốn năm không gặp nhau đúng không?”
Tống Thanh chớp chớp mắt: “Hả? Các người thật sự biết tôi sao?”
Xem ra, bọn họ đã biến mất ở trong ký ức của mình.
Thật bực mình, rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên không nhớ được gì vậy.
Không chỉ quên rất nhiều người, cũng quên rất nhiều chuyện.
Phan Thịnh hỏi: “Thanh Thanh, em nói thử xem mấy năm nay em sống thế nào?”
Tống Thanh cười gượng, nói: “Mấy năm nay à, nói thế nào đây? Rất bình yên! Tôi học ở Đức, sau khi học hết thạc sĩ và tiến sĩ rồi làm nhà thiết kế, thành lập công ty của mình. Chỉ đơn giản như vậy thôi!”
Phan Ly chống cằm nói: “Oa, mấy năm qua em sống thật phong phú. Vậy em có từng nhớ tới Nhật Dương hay không?”
Phan Thịnh ho khan một tiếng, cắt ngang lời Phan Ly nói.
Vẻ mặt Tống Thanh mờ mịt: “Nhớ tới ai cơ?”
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có một bóng người lao vọt vào.
Đối phương vừa vào tới cửa liền kêu lên: “Ở đâu? Thanh Thanh ở đâu?”
Tống Thanh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một chàng đẹp trai đang nhìn mình với cặp mắt hoa đào và vẻ mặt ngạc nhiên.
“Anh là?” Tống Thanh không nhịn được hỏi.
“Anh là Vũ Ngọc Bình đây!” Anh chàng đẹp trai với cặp mắt hoa đào lập tức lao tới ôm chầm lấy Tống Thanh. Tống Thanh khiếp sợ đến mức liên tục lùi về phía sau vài bước.
Người đàn ông này cũng quá nhiệt tình nhỉ?
Vũ Ngọc Bình hoàn toàn không để ý, nói: “Phan Thịnh, Phan Ly, các cậu đúng là bạn chí cốt, còn chịu báo cho tôi biết Thanh Thanh đã trở về!”
Phan Thịnh nói với Tống Thanh: “Có phải em mất đi ký ức một năm rồi phải không?”
Tống Thanh gật đầu.
“Bọn anh chính là phần ký ức em bị mất.” Phan Ly nói: “Trước kia, chúng ta là bạn rất thân đấy.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Đúng vậy, nào chỉ là bạn chứ? Thiếu chút nữa chúng ta đã trở thành thân thích rồi.”
Tống Thanh quẫn bách: “Hả?”
“Hả cái gì mà hả!” Vũ Ngọc Bình nói: “Đúng rồi, anh phải nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Nghĩa, hỏi xem cô ấy có tới hay không?”
Tống Thanh nghi ngờ nhìn Vũ Ngọc Bình: “Anh biết Tiểu Nghĩa à?”
Vũ Ngọc Bình đang chuẩn bị gọi điện thoại thì ngón tay chợt run rẩy: “Em nhớ Tiểu Nghĩa?”
Tống Thanh mờ mịt trả lời: “Cô ấy là con gái nuôi của mẹ tôi, tôi đương nhiên phải biết cô ấy rồi!”
Vũ Ngọc Bình thiếu chút nữa nổi nóng!
Hóa ra nhiều năm như vậy mà Tống Thanh và Lưu Nghĩa vẫn giữ liên lạc sao?
Hóa ra hắn lại chẳng hay biết gì cả?
Sau khi Tống Thanh được đưa đến Đức chờ sinh không lâu, Từ Vân Khê tìm tới Tống Tử Dao.
Tống Tử Dao không giấu Từ Vân Khê, nói cho Từ Vân Khê biết mình đã tìm được Tống Thanh đang ở Đức chờ sinh.
Tuy nhiên vì lo lắng tới tâm trạng của Tống Thanh nên bọn họ tạm thời không nói cho Lưu Nghĩa biết.
Hơn hai năm trước Lưu Nghĩa mới biết được tin tức về Tống Thanh.
Lưu Nghĩa nghe nói Tống Thanh sống yên ổn ở Đức thì trực tiếp bay đến Đức, ôm Tống Thanh khóc suốt một buổi chiều.
Cũng bắt đầu từ khi đó, hai chị em nuôi Tống Thanh và Lưu Nghĩa lại liên lạc với nhau.
Lưu Nghĩa quả nhiên là một người kín miệng, cô không nói tung tích của Tống Thanh cho bất kỳ người nào biết.
Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly không phải chưa từng nghĩ tới chuyện hỏi thăm tin tức của Tống Thanh, nhưng Phương Mạn Luân đã phong tỏa tin tức, bọn họ muốn nghe được cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
May mà con đường tin tức của Hà Nhật Dương tốt hơn mới khiến sự phong tỏa của Phương Mạn Luân thất bại, lúc này Lý Xuân cũng nghe ngóng được tung tích về Tống Thanh.
Uẩn khúc trong đó thế nào, cũng chỉ có người trong cuộc mới có thể tự hiểu được.
Nếu Lưu Nghĩa đã sớm biết tin tức về Tống Thanh, như vậy hẳn cô cũng biết chuyện cô ấy đã về nước.
Vũ Ngọc Bình cũng bình tĩnh lại, nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, lần này em về nước có tính toán gì không?”
Tống Thanh quẫn bách: “Vì sao các người đều hỏi tôi vấn đề này? Tôi vẫn luôn biết rất rõ ràng dự định của mình! Đó chính là mở rộng thương hiệu của tôi, để cho S.A đứng vững ở đây.”
“Chỉ vậy thôi à? Thế thì quá đơn giản!” Vũ Ngọc Bình lập tức nói: “Nếu Nhật Dương không để ý tới chuyện này thì để anh! Em nói đi, em muốn mở cửa hàng ở trong khu thương mại hay cửa hàng riêng? Tất cả đều không thành vấn đề! Anh giúp em giải quyết hết!”
Ở phía dưới bàn, Phan Thịnh, Phan Ly đạp Vũ Ngọc Bình một đạp, lúc này Vũ Ngọc Bình mới kịp phản ứng.
Chết mình rồi!
Đây là cơ hội tốt nhất để khiến Tống Thanh và Hà Nhật Dương tái hợp một lần nữa mà!
Vừa rồi hắn lắm lời như vậy để làm gì hả!
Tuy nhiên Tống Thanh lại từ chối rất nhanh: “Không cần làm phiền anh đâu, tôi muốn làm từ từ thôi. Dù sao cũng chỉ là thương hiệu vừa thành lập không lâu, chủ yếu là hàng may đo cao cấp, muốn cạnh tranh cùng với thương hiệu lớn thì quá sức của tôi.”
Vũ Ngọc Bình quả nhiên rất biết cách dỗ con gái, nói: “Làm sao có thể như vậy được? Cho dù thương hiệu S.A này mới xuất hiện, nhưng anh cũng từng đặt một bộ rồi, ý tưởng thiết kế không tệ. Thật sự rất phù hợp với người Châu Á. Oa, em để người khác kiếm lời chi bằng để người trong nhà được hưởng đi! Sau này, quần áo của anh đều giao cho em làm có được không?”
Tống Thanh quẫn bách: “Cảm ơn.”
“Còn cả bọn anh nữa!” Phan Thịnh, Phan Ly cười hì hì nói: “Sau này anh sẽ chuyển kích thước tới cho em, trang phục của bọn anh lại phải nhờ em rồi!”
Tống Thanh ngại ngùng nói: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được?”
Vũ Ngọc Bình cười trông rất đáng đánh, nói: “Trước đây em thiết kế chiếc cà vạt đầu tiên cho hắn, hắn đã đắc ý suốt cả đêm. Lần này, hắn không giành được lần đầu rồi nhỉ?”
Phan Thịnh, Phan Ly đều mỉm cười.
Năm đó, Hà Nhật Dương đã vô cùng đắc ý!
Nghe bọn họ nói chuyện thân thiết như vậy, Tống Thanh vốn cảm giác không mấy quen thuộc cũng dần dần dung nhập vào trong bầu không khí của mọi người.
Khi Vũ Ngọc Bình nghe nói Tống Thanh muốn thuê nhà, hắn trực tiếp gọi điện thoại đi.
Rất nhanh, lại có người đưa chìa khoá tới.
Vũ Ngọc Bình nói với Tống Thanh: “Em cứ ở cái nhà này, thích ở tới khi nào thì ở. Em đừng từ chối. Khi Tiểu Nghĩa tới thành Vinh, cô ấy hầu như đều ở đó. Phòng cũng đủ lớn, hai người ở tuyệt đối không thành vấn đề gì.”
Tống Thanh nghe Vũ Ngọc Bình nói như vậy thì cũng không tiện từ chối.
Sau khi chào tạm biệt bọn họ, lúc này Tống Thanh mới gọi điện thoại cho Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, cậu biết Vũ Ngọc Bình sao?”
Lưu Nghĩa ở đầu điện thoại kia im lặng một lát mới kinh sợ kêu lên: “Biết con khỉ! Cậu đã gặp Vũ Ngọc Bình rồi sao? Hắn có nói gì không?”
Tống Thanh thở dài.
Bọn họ quả nhiên có quen biết.
Bình luận facebook