Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-402
CHƯƠNG 402:
Xem ra bản thân mình không chỉ mất đi ký ức của một năm, mà còn mất tình cảm của một năm nữa.
“Chờ tớ, ở đó chờ tớ. Tớ sẽ tới ngay.” Lưu Nghĩa ném lại những lời này rồi vội vàng đặt vé máy bay để bay tới thành phố H.
Tốc độ của Lưu Nghĩa thật sự quá nhanh.
Cô trực tiếp lên chuyến bay gần nhất để bay qua.
Khi cô qua, đúng lúc chạng vạng tối.
Trông Lưu Nghĩa vẫn rất đẹp trai giống như bốn năm trước đây.
Bây giờ đã là cuối mùa thu, cô mặc quần jean bó sát người kết hợp với đôi giày Martin, đơn giản nhưng rất phong cách.
Lưu Nghĩa đã nhìn thấy Tống Thanh từ xa, cô chạy nhanh tới, ôm chầm lấy Tống Thanh: “Cậu về nước tại sao không nói với tớ tiếng nào thế?”
“Không phải cậu đang bận đi thi đấu à?” Tống Thanh mỉm cười ôm Lưu Nghĩa nói: “Sao cậu cũng tới đây? Thi đấu xong rồi sao?”
“Đã đánh xong rồi.” Lưu Nghĩa đắc ý hất cằm.
Tống Thanh nhìn thấy trên cằm của cô có một vết máu bầm, xem ra là bị thương nhẹ.
“Đau không?” Tống Thanh khẽ chạm vào cằm của Lưu Nghĩa, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của Tống Thanh, Lưu Nghĩa lập tức cười: “Chút vết thương ấy đâu đáng để gọi là vết thương chứ? Cái này không tính là gì cả. Đúng rồi, lần này cậu trở về làm gì? Không phải mẹ nuôi không cho cậu trở về thành phố H à?”
Tống Thanh vừa cười vừa nói: “Thành phố H chiếm một phần mười GDP trong cả nước. Chỉ cần tớ có thể đứng vững ở thành phố H thì S.A của tớ cũng đứng vững được.”
“Được rồi.” Lưu Nghĩa bất đắc dĩ nói: “Chẳng qua tớ luôn có một dự cảm xấu, giống như lần này cậu trở về sẽ phát sinh chuyện gì đó. Tuy nhiên, cậu lại khác tớ. Cậu có đam mê với thiết kế, tớ lại đam mê quyền anh. Mà bây giờ cậu trở thành nhà thiết kế, còn tớ vẫn còn là một nhà thiết kế thêm tay quyền anh gà mờ!”
Hai người đều mỉm cười.
Tống Thanh tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, người đàn ông tên Vũ Ngọc Bình kia đưa cho tớ chìa khóa, anh ta nói cậu cũng ở bên đó?”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Vũ Ngọc Bình cũng tốt, Phan Thịnh, Phan Ly cũng tốt, bọn họ đều không phải là người xấu. Bọn họ đối xử với cậu cũng không tệ. Bọn họ cho cậu cái gì, cậu cứ cầm là được rồi. Căn nhà kia của Vũ Ngọc Bình có vị trí không tệ, ở bên đó cũng tốt. Vừa lúc tớ cũng thi đấu xong, sư phụ đã cho tớ nghỉ một thời gian, tớ sẽ ở đây với cậu được không?”
Tống Thanh mỉm cười: “Tớ không còn là con nít, sao lại cần cậu ở bên cạnh chăm sóc chứ? Cậu có việc gì thì cứ đi làm đi.”
Lưu Nghĩa thở dài một tiếng, nói: “Anh Can đã căn dặn tớ nhiều lần, bảo tớ phải để ý tới cậu!”
Tống Thanh che miệng cười: “Anh tớ vẫn luôn thần hồn nát thần tính như vậy thôi.”
“Được rồi, đi thôi, tớ dẫn cậu tới căn nhà kia tham quan.” Lưu Nghĩa kéo Tống Thanh đi ra đường, chuẩn bị bắt xe: “Cũng đã lâu rồi tớ không gặp cậu. Các người giấu cũng thật kỹ, hại tớ uổng công khóc suốt hai năm vì cậu. Ngày đó mẹ tớ nhìn thấy tớ khóc, không thể chịu được mới nói cho tớ biết cậu còn sống. Nếu sớm biết năm đó sẽ phát sinh chuyện như vậy, tớ nhất định sẽ không rời khỏi cậu một tấc. Cậu không biết hai năm qua tớ sống thế nào đâu.”
Nghe Lưu Nghĩa không ngừng nói về chuyện đã qua, vẻ mặt Tống Thanh áy náy nói: “Tiểu Nghĩa, tớ xin lỗi. Tớ mất đi một năm ký ức, bất kể người hay chuyện tớ đều không nhớ rõ. Cho nên cũng không nghĩ tới chuyện thông báo cho cậu biết một tiếng.”
“Được rồi, cậu đừng nói xin lỗi tớ nữa. Chuyện đã qua thì cho qua đi. Cậu còn sống là tốt rồi. Những chuyện khác không cần phải để ý tới. Nếu như tớ khóc một lần mà cậu có thể sống lại, vậy tớ khóc mỗi ngày chẳng phải cậu có thể thành tinh sao?” Lưu Nghĩa vừa nói đùa vừa kéo tay Tống Thanh.
Tống Thanh bật cười.
Hai người vừa nói vừa cười, đứng ở ven đường vẫy xe, từ phía xa nhìn lại giống như một đôi tình nhân thân thiết vậy.
Hà Nhật Dương vừa vặn lái xe đi qua.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy được Tống Thanh vừa nói vừa cười với một người đàn ông đứng bên cạnh, tư thế của hai người lại vô cùng thân thiết.
Lưu Nghĩa quay lưng về phía Hà Nhật Dương, bởi vậy Hà Nhật Dương không thể nhận ra cô, hắn chỉ cảm thấy cái bóng lưng này nhìn rất quen mắt.
“Dừng xe.” Hà Nhật Dương ra mệnh lệnh.
Chiếc xe ô tô dừng lại.
Mắt phượng của Hà Nhật Dương xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía Tống Thanh.
Hắn nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tống Thanh, nụ cười kia quả thực muốn chọc mù mắt hắn rồi.
Lúc này, xe taxi đi tới, Lưu Nghĩa bảo Tống Thanh đi vào trước rồi mình mới đi theo.
Hà Nhật Dương nói với tài xế: “Đuổi theo chiếc xe taxi kia.”
Tài xế rất nhanh lại đi theo xe taxi của Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Đi một lát, tài xế taxi đột nhiên hỏi Tống Thanh: “Cô gái, có phải các cô đắc tội với người nào không?”
Vẻ mặt Tống Thanh mờ tịt không hiểu: “Sao? Cái gì ạ! Không có mà!”
Cô vừa về nước có mấy ngày, Sao có thể đắc tội với người nào chứ?
Người tài xế taxi cũng gần năm mươi tuổi, tất nhiên ông không có khả năng trơ mắt nhìn người ta bắt nạt cô gái trẻ, đặc biệt còn là cô gái trẻ xinh đẹp như vậy.
Cô gái này vừa nhìn đã biết là người ngây thơ.
Gương mặt trang điểm nhã nhặn.
Nếu là con nhà nghèo cũng không nuôi ra được cô gái như vậy.
Anh chàng đẹp trai trẻ tuổi bên cạnh chắc hẳn là bạn trai của cô?
A, hai người rất xứng đôi!
Nhưng chiếc xe hơi sang trọng đang đi theo phía sau là gì nhỉ?
Chẳng lẽ là nhị thiếu có tiền nào đó để mắt tới cô gái trẻ này, sau đó cô gái trẻ và bạn trai thề sống chết không chịu.
Cho nên nhị thiếu có tiền vẫn đuổi theo phía sau, dự định ra tay với cô gái xinh đẹp này sao?
Người tài xế taxi nhìn “đôi vợ chồng trẻ” phía sau đang mơ hồ không biết gì, vì vậy trong đầu tự động tượng tưởng ra một vở kịch tình yêu kinh điển.
Vì vậy tài xế taxi quyết định “Ra tay hành hiệp trượng nghĩa”, giúp đôi tình nhân trẻ sống khổ vì tình này.
Nếu như Tống Thanh và Lưu Nghĩa biết tài xế taxi liên tưởng như vậy, trong đầu hai người đại khái phải có hình ảnh một đám thần thú điên cuồng chạy nhanh qua mất?
“Các người ngồi cho chắc, tôi sẽ tăng tốc!” Tài xế taxi đắc ý nói: “Có tôi ở đây, đừng ai mong hại được hai người! Đừng thấy tôi lớn tuổi, nhưng vẫn phải có chính khí!”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa sợ run cả người.
Bác tài à, bác lại tưởng tượng ra chuyện gì vậy hả?
Một giây tiếp theo, người tài xế taxi đạp mạnh chân ga, linh hoạt tránh né cameras, trực tiếp rẽ vào hẻm nhỏ.
Tài xế của Hà Nhật Dương nhìn thấy vậy cũng rẽ theo vào trong hẻm nhỏ.
Sau bảy rẽ tám ngoặt, Hà Nhật Dương liền hiểu được ý của đối phương.
Đây là muốn bỏ rơi hắn sao?
Hừ!
Nằm mơ đi!
Hà Nhật Dương lạnh lùng nói: “Nếu như ngay cả một taxi nho nhỏ cũng có thể bỏ rơi anh thì anh đi tìm Lý Xuân lấy tiền rồi thôi việc đi.”
Người tài xế sợ run cả người, một chậu máu gà xối lên đầu, trong nháy mắt ý chí chiến đấu lại sục sôi.
Anh ta trực tiếp đạp chân ga, hoàn toàn phát huy ra tiêu chuẩn của một tay đua xe theo sát xe taxi trước mặt.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa bị xe taxi lắc tới phát điên.
“Chờ một chút, bác tài à, có người đang truy sát bác sao?” Tống Thanh không nhịn được hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy!”
Vì sao đường phía trước càng lúc càng lạ vậy?
Vì sao người đi trên đường càng lúc càng ít?
Không biết có phải người tài xế này chuẩn bị bắt cóc mình hay không?
Nhìn vẻ mặt người này cũng không giống!
Vừa rồi bác ấy còn nói phải bảo vệ mình.
Đợi đã, chuyện gì vậy!
Mình cần phải bảo vệ gì chứ?
“Bác tài, bác tài, chúng tôi muốn xuống xe!” Lưu Nghĩa cũng bị lắc tới không chịu được nữa.
Tự mình lái xe là một chuyện, người khác lái xe lại là một chuyện khác!
Tài xế taxi vẫn để lộ ra tinh thần chính nghĩa lẫm liệt: “Không được, tôi nhất định phải đưa các người qua đó an toàn! Tiền xe ngày hôm nay, tôi sẽ không lấy!”
Lưu Nghĩa không nhịn được hỏi: “Bác tài, trước kia bác làm gì vậy?”
Tài xế taxi lộ ra vẻ mặt tự hào trả lời: “Tôi trước kia viết báo mạng! Bây giờ thế giới trên mạng đã là thiên hạ của người trẻ tuổi. Tôi già rồi viết không được, không có cách nào đạt được một ngày vạn lượt xe, vì vậy liền đi ra lái xe taxi trợ cấp chút chi phí cho gia đình!”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa trực tiếp quỳ bái!
Bọn họ gặp được đại thần rồi!
Không trách được sức tưởng tượng của người này lại phong phú như vậy!
Nhưng đợi đã, chuyện hoàn toàn không phải như bác nghĩ đâu!
Bác tài à, xin bác cho chúng tôi xuống xe đi mà!
Tuy nhiên, Tống Thanh và Lưu Nghĩa không giãy dụa được quá lâu, tài xế taxi đã bị chặn ở bên đường.
Tài xế lộ vẻ mặt không cam lòng!
Hắn không ngờ lại không thể bảo vệ đôi tình nhân nhỏ đáng thương này!
Hà Nhật Dương hạ cửa kính xe xuống, mắt phượng nhìn lướt qua người tài xế già.
Chỉ một cái nhìn này cũng đủ khiến người tài xế già sợ tới run cả người.
Tuy nhiên, một giây tiếp theo người tài xế già đã nghĩ: Mẹ kiếp! Nhị đại thiếu muốn cướp dâu không ngờ lại đẹp trai như vậy! Vậy… vậy cô gái trẻ này bị hắn cướp đi cũng không thiệt đúng không?
Tống Thanh và Lưu Nghĩa chui ra khỏi taxi một cách chật vật.
Lúc này Hà Nhật Dương mới nhìn rõ được dáng vẻ của Lưu Nghĩa, khi biết Tống Thanh không hề đi cùng đàn ông, trong lòng hắn liền thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, dáng vẻ của hắn vẫn kiêu ngạo, khuôn mặt ung dung thản nhiên.
“Hà Nhật Dương?” Lưu Nghĩa nhìn thấy Hà Nhật Dương, không nhịn được kêu lên: “Anh phát điên đuổi theo chúng tôi làm gì hả?”
Hà Nhật Dương khẽ ho khan một tiếng, mắt phượng đảo qua Tống Thanh, nhìn thấy sắc mặt Tống Thanh có phần trắng bệch, không hiểu sao hắn lại cảm thấy đau lòng.
“Vốn định mời bọn em ăn cơm, kết quả thấy bọn em chạy giống như gặp quỷ vậy.” Hà Nhật Dương mở miệng lại nói.
Lúc này, người tài xế già mới phục hồi lại tinh thần: “Các người quen biết nhau sao?”
Hóa ra không phải là nhị thiếu vừa có tiền vừa anh tuấn muốn chia rẽ đôi tình nhân nhỏ à!
Vậy! Cốt truyện, âm mưu bây giờ là thế nào?
Chẳng lẽ lại có cốt truyện, âm mưu mới thêm lần nữa sao?
Tống Thanh rất vất vả mới đứng thẳng được, nói: “Tớ phải đi mua một chiếc xe mới được, tốt xấu gì tự mình lái xe, cũng biết rõ hơn.”
Lưu Nghĩa tán thành: “Dù sao tớ cũng phải ở lại đây một thời gian, chi bằng ngày mai tớ đi xem xe với cậu.”
Hà Nhật Dương khẽ ho khan một tiếng, nói: “Như vậy đi, để tỏ lòng xin lỗi về chuyện hiểu nhầm đuổi theo chiếc xe vừa rồi, anh tặng em một chiếc xe.”
Tống Thanh vừa muốn từ chối, mắt phượng của Hà Nhật Dương đã nheo lại: “Em quên lời tối hôm qua anh đã nói rồi sao? Nếu làm cho anh mất hứng, anh sẽ thu hồi lại lời hứa của mình.”
Tống Thanh không thể thốt được lời từ chối ra khỏi miệng nữa.
Lưu Nghĩa nhíu mày, bọn họ đã sớm gặp mặt rồi sao?
Vậy thật thú vị nhỉ!
Lần này phải xem duyên phận của bọn họ sẽ đi được tới đâu.
Lưu Nghĩa không phát biểu ý kiến của mình nữa.
“Hai người muốn đi đâu? Lên xe đi, anh đưa hai người đi.” Hà Nhật Dương bá đạo nói.
Tống Thanh còn muốn do dự thì Hà Nhật Dương đã tiếp tục nhíu mày nhìn cô.
Tống Thanh suy nghĩ một lát, quyết định không từ chối nữa.
Nếu như có thể làm gây dựng mối quan hệ tốt với Hà Nhật Dương thì S.A của mình sẽ cắm rễ trong nước một cách thuận lợi!
Đây là chuyện một vốn bốn lời đấy!
Cứ quyết định làm như vậy đi!
Xem ra bản thân mình không chỉ mất đi ký ức của một năm, mà còn mất tình cảm của một năm nữa.
“Chờ tớ, ở đó chờ tớ. Tớ sẽ tới ngay.” Lưu Nghĩa ném lại những lời này rồi vội vàng đặt vé máy bay để bay tới thành phố H.
Tốc độ của Lưu Nghĩa thật sự quá nhanh.
Cô trực tiếp lên chuyến bay gần nhất để bay qua.
Khi cô qua, đúng lúc chạng vạng tối.
Trông Lưu Nghĩa vẫn rất đẹp trai giống như bốn năm trước đây.
Bây giờ đã là cuối mùa thu, cô mặc quần jean bó sát người kết hợp với đôi giày Martin, đơn giản nhưng rất phong cách.
Lưu Nghĩa đã nhìn thấy Tống Thanh từ xa, cô chạy nhanh tới, ôm chầm lấy Tống Thanh: “Cậu về nước tại sao không nói với tớ tiếng nào thế?”
“Không phải cậu đang bận đi thi đấu à?” Tống Thanh mỉm cười ôm Lưu Nghĩa nói: “Sao cậu cũng tới đây? Thi đấu xong rồi sao?”
“Đã đánh xong rồi.” Lưu Nghĩa đắc ý hất cằm.
Tống Thanh nhìn thấy trên cằm của cô có một vết máu bầm, xem ra là bị thương nhẹ.
“Đau không?” Tống Thanh khẽ chạm vào cằm của Lưu Nghĩa, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của Tống Thanh, Lưu Nghĩa lập tức cười: “Chút vết thương ấy đâu đáng để gọi là vết thương chứ? Cái này không tính là gì cả. Đúng rồi, lần này cậu trở về làm gì? Không phải mẹ nuôi không cho cậu trở về thành phố H à?”
Tống Thanh vừa cười vừa nói: “Thành phố H chiếm một phần mười GDP trong cả nước. Chỉ cần tớ có thể đứng vững ở thành phố H thì S.A của tớ cũng đứng vững được.”
“Được rồi.” Lưu Nghĩa bất đắc dĩ nói: “Chẳng qua tớ luôn có một dự cảm xấu, giống như lần này cậu trở về sẽ phát sinh chuyện gì đó. Tuy nhiên, cậu lại khác tớ. Cậu có đam mê với thiết kế, tớ lại đam mê quyền anh. Mà bây giờ cậu trở thành nhà thiết kế, còn tớ vẫn còn là một nhà thiết kế thêm tay quyền anh gà mờ!”
Hai người đều mỉm cười.
Tống Thanh tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, người đàn ông tên Vũ Ngọc Bình kia đưa cho tớ chìa khóa, anh ta nói cậu cũng ở bên đó?”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Vũ Ngọc Bình cũng tốt, Phan Thịnh, Phan Ly cũng tốt, bọn họ đều không phải là người xấu. Bọn họ đối xử với cậu cũng không tệ. Bọn họ cho cậu cái gì, cậu cứ cầm là được rồi. Căn nhà kia của Vũ Ngọc Bình có vị trí không tệ, ở bên đó cũng tốt. Vừa lúc tớ cũng thi đấu xong, sư phụ đã cho tớ nghỉ một thời gian, tớ sẽ ở đây với cậu được không?”
Tống Thanh mỉm cười: “Tớ không còn là con nít, sao lại cần cậu ở bên cạnh chăm sóc chứ? Cậu có việc gì thì cứ đi làm đi.”
Lưu Nghĩa thở dài một tiếng, nói: “Anh Can đã căn dặn tớ nhiều lần, bảo tớ phải để ý tới cậu!”
Tống Thanh che miệng cười: “Anh tớ vẫn luôn thần hồn nát thần tính như vậy thôi.”
“Được rồi, đi thôi, tớ dẫn cậu tới căn nhà kia tham quan.” Lưu Nghĩa kéo Tống Thanh đi ra đường, chuẩn bị bắt xe: “Cũng đã lâu rồi tớ không gặp cậu. Các người giấu cũng thật kỹ, hại tớ uổng công khóc suốt hai năm vì cậu. Ngày đó mẹ tớ nhìn thấy tớ khóc, không thể chịu được mới nói cho tớ biết cậu còn sống. Nếu sớm biết năm đó sẽ phát sinh chuyện như vậy, tớ nhất định sẽ không rời khỏi cậu một tấc. Cậu không biết hai năm qua tớ sống thế nào đâu.”
Nghe Lưu Nghĩa không ngừng nói về chuyện đã qua, vẻ mặt Tống Thanh áy náy nói: “Tiểu Nghĩa, tớ xin lỗi. Tớ mất đi một năm ký ức, bất kể người hay chuyện tớ đều không nhớ rõ. Cho nên cũng không nghĩ tới chuyện thông báo cho cậu biết một tiếng.”
“Được rồi, cậu đừng nói xin lỗi tớ nữa. Chuyện đã qua thì cho qua đi. Cậu còn sống là tốt rồi. Những chuyện khác không cần phải để ý tới. Nếu như tớ khóc một lần mà cậu có thể sống lại, vậy tớ khóc mỗi ngày chẳng phải cậu có thể thành tinh sao?” Lưu Nghĩa vừa nói đùa vừa kéo tay Tống Thanh.
Tống Thanh bật cười.
Hai người vừa nói vừa cười, đứng ở ven đường vẫy xe, từ phía xa nhìn lại giống như một đôi tình nhân thân thiết vậy.
Hà Nhật Dương vừa vặn lái xe đi qua.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy được Tống Thanh vừa nói vừa cười với một người đàn ông đứng bên cạnh, tư thế của hai người lại vô cùng thân thiết.
Lưu Nghĩa quay lưng về phía Hà Nhật Dương, bởi vậy Hà Nhật Dương không thể nhận ra cô, hắn chỉ cảm thấy cái bóng lưng này nhìn rất quen mắt.
“Dừng xe.” Hà Nhật Dương ra mệnh lệnh.
Chiếc xe ô tô dừng lại.
Mắt phượng của Hà Nhật Dương xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía Tống Thanh.
Hắn nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tống Thanh, nụ cười kia quả thực muốn chọc mù mắt hắn rồi.
Lúc này, xe taxi đi tới, Lưu Nghĩa bảo Tống Thanh đi vào trước rồi mình mới đi theo.
Hà Nhật Dương nói với tài xế: “Đuổi theo chiếc xe taxi kia.”
Tài xế rất nhanh lại đi theo xe taxi của Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Đi một lát, tài xế taxi đột nhiên hỏi Tống Thanh: “Cô gái, có phải các cô đắc tội với người nào không?”
Vẻ mặt Tống Thanh mờ tịt không hiểu: “Sao? Cái gì ạ! Không có mà!”
Cô vừa về nước có mấy ngày, Sao có thể đắc tội với người nào chứ?
Người tài xế taxi cũng gần năm mươi tuổi, tất nhiên ông không có khả năng trơ mắt nhìn người ta bắt nạt cô gái trẻ, đặc biệt còn là cô gái trẻ xinh đẹp như vậy.
Cô gái này vừa nhìn đã biết là người ngây thơ.
Gương mặt trang điểm nhã nhặn.
Nếu là con nhà nghèo cũng không nuôi ra được cô gái như vậy.
Anh chàng đẹp trai trẻ tuổi bên cạnh chắc hẳn là bạn trai của cô?
A, hai người rất xứng đôi!
Nhưng chiếc xe hơi sang trọng đang đi theo phía sau là gì nhỉ?
Chẳng lẽ là nhị thiếu có tiền nào đó để mắt tới cô gái trẻ này, sau đó cô gái trẻ và bạn trai thề sống chết không chịu.
Cho nên nhị thiếu có tiền vẫn đuổi theo phía sau, dự định ra tay với cô gái xinh đẹp này sao?
Người tài xế taxi nhìn “đôi vợ chồng trẻ” phía sau đang mơ hồ không biết gì, vì vậy trong đầu tự động tượng tưởng ra một vở kịch tình yêu kinh điển.
Vì vậy tài xế taxi quyết định “Ra tay hành hiệp trượng nghĩa”, giúp đôi tình nhân trẻ sống khổ vì tình này.
Nếu như Tống Thanh và Lưu Nghĩa biết tài xế taxi liên tưởng như vậy, trong đầu hai người đại khái phải có hình ảnh một đám thần thú điên cuồng chạy nhanh qua mất?
“Các người ngồi cho chắc, tôi sẽ tăng tốc!” Tài xế taxi đắc ý nói: “Có tôi ở đây, đừng ai mong hại được hai người! Đừng thấy tôi lớn tuổi, nhưng vẫn phải có chính khí!”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa sợ run cả người.
Bác tài à, bác lại tưởng tượng ra chuyện gì vậy hả?
Một giây tiếp theo, người tài xế taxi đạp mạnh chân ga, linh hoạt tránh né cameras, trực tiếp rẽ vào hẻm nhỏ.
Tài xế của Hà Nhật Dương nhìn thấy vậy cũng rẽ theo vào trong hẻm nhỏ.
Sau bảy rẽ tám ngoặt, Hà Nhật Dương liền hiểu được ý của đối phương.
Đây là muốn bỏ rơi hắn sao?
Hừ!
Nằm mơ đi!
Hà Nhật Dương lạnh lùng nói: “Nếu như ngay cả một taxi nho nhỏ cũng có thể bỏ rơi anh thì anh đi tìm Lý Xuân lấy tiền rồi thôi việc đi.”
Người tài xế sợ run cả người, một chậu máu gà xối lên đầu, trong nháy mắt ý chí chiến đấu lại sục sôi.
Anh ta trực tiếp đạp chân ga, hoàn toàn phát huy ra tiêu chuẩn của một tay đua xe theo sát xe taxi trước mặt.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa bị xe taxi lắc tới phát điên.
“Chờ một chút, bác tài à, có người đang truy sát bác sao?” Tống Thanh không nhịn được hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy!”
Vì sao đường phía trước càng lúc càng lạ vậy?
Vì sao người đi trên đường càng lúc càng ít?
Không biết có phải người tài xế này chuẩn bị bắt cóc mình hay không?
Nhìn vẻ mặt người này cũng không giống!
Vừa rồi bác ấy còn nói phải bảo vệ mình.
Đợi đã, chuyện gì vậy!
Mình cần phải bảo vệ gì chứ?
“Bác tài, bác tài, chúng tôi muốn xuống xe!” Lưu Nghĩa cũng bị lắc tới không chịu được nữa.
Tự mình lái xe là một chuyện, người khác lái xe lại là một chuyện khác!
Tài xế taxi vẫn để lộ ra tinh thần chính nghĩa lẫm liệt: “Không được, tôi nhất định phải đưa các người qua đó an toàn! Tiền xe ngày hôm nay, tôi sẽ không lấy!”
Lưu Nghĩa không nhịn được hỏi: “Bác tài, trước kia bác làm gì vậy?”
Tài xế taxi lộ ra vẻ mặt tự hào trả lời: “Tôi trước kia viết báo mạng! Bây giờ thế giới trên mạng đã là thiên hạ của người trẻ tuổi. Tôi già rồi viết không được, không có cách nào đạt được một ngày vạn lượt xe, vì vậy liền đi ra lái xe taxi trợ cấp chút chi phí cho gia đình!”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa trực tiếp quỳ bái!
Bọn họ gặp được đại thần rồi!
Không trách được sức tưởng tượng của người này lại phong phú như vậy!
Nhưng đợi đã, chuyện hoàn toàn không phải như bác nghĩ đâu!
Bác tài à, xin bác cho chúng tôi xuống xe đi mà!
Tuy nhiên, Tống Thanh và Lưu Nghĩa không giãy dụa được quá lâu, tài xế taxi đã bị chặn ở bên đường.
Tài xế lộ vẻ mặt không cam lòng!
Hắn không ngờ lại không thể bảo vệ đôi tình nhân nhỏ đáng thương này!
Hà Nhật Dương hạ cửa kính xe xuống, mắt phượng nhìn lướt qua người tài xế già.
Chỉ một cái nhìn này cũng đủ khiến người tài xế già sợ tới run cả người.
Tuy nhiên, một giây tiếp theo người tài xế già đã nghĩ: Mẹ kiếp! Nhị đại thiếu muốn cướp dâu không ngờ lại đẹp trai như vậy! Vậy… vậy cô gái trẻ này bị hắn cướp đi cũng không thiệt đúng không?
Tống Thanh và Lưu Nghĩa chui ra khỏi taxi một cách chật vật.
Lúc này Hà Nhật Dương mới nhìn rõ được dáng vẻ của Lưu Nghĩa, khi biết Tống Thanh không hề đi cùng đàn ông, trong lòng hắn liền thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, dáng vẻ của hắn vẫn kiêu ngạo, khuôn mặt ung dung thản nhiên.
“Hà Nhật Dương?” Lưu Nghĩa nhìn thấy Hà Nhật Dương, không nhịn được kêu lên: “Anh phát điên đuổi theo chúng tôi làm gì hả?”
Hà Nhật Dương khẽ ho khan một tiếng, mắt phượng đảo qua Tống Thanh, nhìn thấy sắc mặt Tống Thanh có phần trắng bệch, không hiểu sao hắn lại cảm thấy đau lòng.
“Vốn định mời bọn em ăn cơm, kết quả thấy bọn em chạy giống như gặp quỷ vậy.” Hà Nhật Dương mở miệng lại nói.
Lúc này, người tài xế già mới phục hồi lại tinh thần: “Các người quen biết nhau sao?”
Hóa ra không phải là nhị thiếu vừa có tiền vừa anh tuấn muốn chia rẽ đôi tình nhân nhỏ à!
Vậy! Cốt truyện, âm mưu bây giờ là thế nào?
Chẳng lẽ lại có cốt truyện, âm mưu mới thêm lần nữa sao?
Tống Thanh rất vất vả mới đứng thẳng được, nói: “Tớ phải đi mua một chiếc xe mới được, tốt xấu gì tự mình lái xe, cũng biết rõ hơn.”
Lưu Nghĩa tán thành: “Dù sao tớ cũng phải ở lại đây một thời gian, chi bằng ngày mai tớ đi xem xe với cậu.”
Hà Nhật Dương khẽ ho khan một tiếng, nói: “Như vậy đi, để tỏ lòng xin lỗi về chuyện hiểu nhầm đuổi theo chiếc xe vừa rồi, anh tặng em một chiếc xe.”
Tống Thanh vừa muốn từ chối, mắt phượng của Hà Nhật Dương đã nheo lại: “Em quên lời tối hôm qua anh đã nói rồi sao? Nếu làm cho anh mất hứng, anh sẽ thu hồi lại lời hứa của mình.”
Tống Thanh không thể thốt được lời từ chối ra khỏi miệng nữa.
Lưu Nghĩa nhíu mày, bọn họ đã sớm gặp mặt rồi sao?
Vậy thật thú vị nhỉ!
Lần này phải xem duyên phận của bọn họ sẽ đi được tới đâu.
Lưu Nghĩa không phát biểu ý kiến của mình nữa.
“Hai người muốn đi đâu? Lên xe đi, anh đưa hai người đi.” Hà Nhật Dương bá đạo nói.
Tống Thanh còn muốn do dự thì Hà Nhật Dương đã tiếp tục nhíu mày nhìn cô.
Tống Thanh suy nghĩ một lát, quyết định không từ chối nữa.
Nếu như có thể làm gây dựng mối quan hệ tốt với Hà Nhật Dương thì S.A của mình sẽ cắm rễ trong nước một cách thuận lợi!
Đây là chuyện một vốn bốn lời đấy!
Cứ quyết định làm như vậy đi!
Bình luận facebook