Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-412
CHƯƠNG 412:
Chủ quán cười cười không nói.
Xem ra mọi người đều hiểu rõ rồi!
Trời đất, mặc bộ trang phục này còn đeo thêm các loại vũ khí để tìm hòm nhiệm vụ khắp núi?
Cảnh này nghĩ thôi cũng thấy thật “feeling”.
Lý Xuân và đám thuộc hạ đều không nhịn được cười.
Tống Thanh lập tức nói: “Tôi không thể đeo mấy đồ trang sức quý trọng như vậy được, nặng lắm! Phải giảm gánh nặng! Mấy người đợi tôi xíu, tôi về thay đồ đã! Cấp bậc này của tôi có mấy bộ trang phục lận!”
Lời của Tống Thanh như đánh thức mọi người!
Đúng vậy!
Có thể chọn trang phục nhẹ nhất, tiện nhất để mặc mà!
Vũ khí cũng nên cầm loại thoải mái nhất!
Vì vậy, tất cả mọi người đều chạy về thay đồ.
Đợi tới lúc mọi người tập trung lại lần nữa, đều ngầm hiểu ý chọn trang bị ở thôn Tân Thủ.
Được rồi, chỉ có quần áo và vũ khí của thôn Tân Thủ là đơn giản nhất.
Điều này cũng hợp với quy tắc!
Vì vậy NPC chủ quán cũng không nói gì.
Trong game, chỉ cần bạn muốn, thì cởi sạch trang bị, trần chuồng chạy rông cũng được.
Sáu người mặc trang phục tồi tàn của thôn Tân Thủ, cất bước đi dạo.
Tuy trang phục có tồi tàn, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
Thực ra nó được làm từ chất liệu thượng hạng được chọn lựa kỹ lưỡng, các mối cắt may cũng rất tinh xảo.
Mấy cậu ấm cô chiêu này sao có thể mặc đồ tồi tàn rách nát mà đi ra ngoài chứ?
Thung lũng này có vẻ không cao lắm, chắc chắn không phải độ cao hàng nghìn mét như trong game đâu nhỉ.
Nếu không, bảo bọn họ chạy, chắc chạy một ngày một đêm cũng không tới mất.
Núi này cao hơn mực nước biển chỉ khoảng 100 mét, không khác gì mấy thành phố có địa hình cao cho lắm.
Vậy nên, người có cơ thể mềm yếu như Tống Thanh cũng không thành vấn đề.
Còn về những người khác, ai cũng là robot chiến đấu chuyên nghiệp cả.
Vì mặc trang phục của thôn Tân Thủ, nên bọn họ cũng không có đạo cụ hỗ trợ khác, sáu người nhăn nhó hái trái cây một lúc, dùng làm phí thuê xe.
Coi như thoát được nỗi khổ phải đi bộ dạo quanh thế giới.
Nhưng xe bò này chỉ có thể chạy trên đường chứ không thể đi lại trong rừng cây.
Đúng, bọn họ đã thuê một chiếc xe bò!
Bởi vì thôn Tân Thủ chỉ có xe bò!
Ở đây ai có thể đánh xe bò?
Ngại quá, tất cả đều không biết!
Vì vậy sáu người đầu đầy mồ hôi hối thúc nhưng xe bò vẫn đi chậm như rùa.
Sau đó, khi sáu người phát hiện xe bò này đi còn chậm hơn đi bộ, họ đành từ bỏ trong sự mất hứng, mặc kệ xe bò đi đâu thì đi!
Đi đến đâu tính đến đấy vậy!
Sáu người ngồi trên xe bò, cả đường đi rung lắc liên tục.
Họ cảm thấy trải nghiệm này cũng khá hay!
“Tôi nghĩ đến một bài thơ.” Lưu Nghĩa ôm đầu gối ngồi ở chính giữa, người cô cao, không thể không co chân.
Hết cách rồi, đám cậu ấm này ai ai cũng chân dài nên bốn phía đông tây nam bắc đều chật ních.
Lưu Nghĩa chỉ có thể ngồi ở giữa xe cùng Tống Thanh.
Xe bò này cũng chỉ có diện tích 5-6 mét vuông, vậy mà phải chứa tận sáu người.
Mấy cậu ấm sôi nổi cảm khái, đây là chiếc xe chật nhất mà bọn họ từng ngồi.
Song, dù có chen chúc nhưng lại rất vui vẻ.
Ví dụ như bây giờ.
Vũ Ngọc Bình không nhịn được hỏi: “Hả, cô mà cũng nhớ nổi thơ cơ? Nói nghe coi, cô nhớ đến bài thơ nào?”
“Chân rào đông hái cúc vàng
Quay nhìn rặng núi trời Nam trùng trùng.”
Lưu Nghĩa lắc đầu nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, cô thấy bài thơ này có phù hợp với tình cảnh của chúng ta bây giờ không?"
Tống Thanh liếc Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, lúc cậu học trung học, chắc điểm ngữ văn vớt mới qua đúng không?”
“Ơ? Sao cậu lại biết?” Lưu Nghĩa thốt lên kinh ngạc.
Những người khác cũng bày ra bộ mặt “xin được dạy bảo” nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn những người đó: “Tại sao mấy người lại nhìn tôi như vậy? Đừng bảo mấy người không biết đấy nhé?”
Mấy cậu ấm đồng loạt lắc đầu.
Tống Thanh chớp chớp mắt: “Không phải chứ? Đây là chương trình học bắt buộc của trung học mà! Chẳng lẽ mấy người không học?”
Vương Ngọc Bìnhvươn tay túm lấy đỉnh đầu Tống Thanh: “Thanh Thanh ngốc nghếch, chương trình học của chúng tôi khác với học sinh bình thường. Từ bé chúng tôi đã học rất nhiều giáo trình khác nhau, chương trình học trong nước chỉ là một trong những phần vô cùng nhỏ. Nói một cách khác, trừ khi cần phải dựa vào văn hóa đất nước mới phải nghiên cứu chuyên sâu thôi. Chúng tôi chỉ hời hợt lướt qua mấy kiến thức vô bổ ấy chứ không học sâu. Dù sao văn học cổ chẳng có tác dụng gì cho việc kinh doanh cả.
“Hơn nữa, chương trình học của chúng tôi thiên về quản lý tài chính, kinh tế và các lĩnh vực liên quan hơn. Còn về văn học, phần lớn chúng tôi chỉ học lướt qua, chứ không nghiên cứu tận gốc như mấy chuyên gia. Vậy nên dù chúng tôi có học văn học cổ đại nhưng không nghiên cứu chi tiết.” Hà Nhật Dương bổ sung thêm: “Ví dụ bài thơ “Uống rượu” của Đào Uyên Minh mà Lưu Nghĩa vừa đọc, chúng tôi chỉ biết đọc bài thơ này lên, hiểu ý thơ, chứ không đi Xem Xem tâm trạng của nhà thơ khi viết bài thơ này thế nào, cũng không biết nhà thơ ám chỉ điều gì, càng không mổ xẻ từng từ từng chữ ra phân tích Xem người ta dùng câu cú từ ngữ ra sao.”
Tống Thanh gật gù.
“Hơn nữa, phần lớn thời gian của chúng tôi đều học tập ở nước ngoài. Tôi nghĩ bọn họ có thể lĩnh hội được hết tinh hoa văn học cổ đại ư?” Phan Thịnh Phan Ly cũng phụ họa: “Nói thật nhé, có lúc chúng tôi thấy chương trình học trong nước rất thừa thãi. Những cái đó chẳng có tác dụng gì cho công việc trong tương lai. Không bằng bên Đức, căn cứ vào khả năng của từng người để thiết kế chương trình giảng dạy, căn cứ vào mong muốn của mỗi người để phân loại học phần.
Tống Thanh đã từng ở Đức vài năm nên hiểu khá rõ điểm này.
Vì thế cô gật đầu.
“Tôi cũng từng tuyển dụng một số học sinh mới tốt nghiệp cấp 3 chuẩn bị vào đại học, ai nấy nói chuyện đĩnh đạc, trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Mấy thứ như lịch sử nhân loại, địa lý thế giới, sinh học, kỹ thuật công nghệ, vân vân bọn họ chẳng có gì là không biết. Nhưng đến khi làm việc, người nào người nấy đều biến thành kẻ đần độn.” Lưu Nghĩa thở dài một tiếng, nói: “Năm đó tôi còn ngưỡng mộ bọn họ, dù sao tôi cũng như Thanh Thanh, sau khi hoàn thành 9 năm giáo dục bắt buộc tàn khốc, sau đó con đường duy nhất là thi vào đại học. Lúc đó thành tích học tập tốt là tất cả cuộc sống rồi. Tôi nhớ năm đó rất nhiều bạn học của tôi từ bé đến lớn chưa từng giặt tất, bọn họ chỉ cần học là được, những chuyện khác đã có phụ huynh lo. Những người như vậy, một khi thi trượt đại học bước chân vào xã hội, sẽ là một vấn nạn.”
“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Thanh Thanh, vừa nãy cô muốn nói gì?” Phan Thịnh Phan Ly hỏi: “Mục đích chúng ta ra ngoài hôm nay không phải để nghiên cứu giáo dục trong nước!”
Tống Thanh cười, nói: “Thực ra cũng không có gì mà! Tôi chỉ muốn nói, tâm trạng bài thơ thể hiện khác với tâm trạng bây giờ của chúng ta thôi. Nhưng vừa nãy mọi người cũng dạy tôi hiểu, là do tôi quá để tâm vào mấy chuyện vặt vãnh! Còn đẩy vấn đề đi quá xa nữa.”
Mọi người cười rộ lên.
Mọi người luôn thích ưu điểm này của Tống Thanh.
Cô cũng không phải người đẹp toàn diện.
Nhưng cô biết tiếp thu ý kiến của người khác, cố gắng sửa đổi cái sai của bản thân.
Ở một số phương diện nào đó, không thể phủ nhận, tầm mắt của mấy cậu ấm này không biết cao hơn cô bao nhiêu lần.
Sau khi ngồi xe bò rung lắc một giờ đồng hồ, mọi người cuối cùng cũng đến nơi!
Vừa xuống xe, sáu người tranh giành nhau, ai nấy chạy như tên bắn, tìm kiếm hòm nhiệm vụ khắp nơi.
Tống Thanh là người đầu tiên tìm thấy, cô nhanh chóng ấn tay lên đó, chứng minh bản thân tìm thấy trước tiên.
Những người khác đều tò mò, dồn dập bảo Tống Thanh: “Mau mở ra Xem bên trong có gì.”
Tống Thanh chần chừ: “Làm vậy không hay đâu! Phải giao hòm này cho NPC đó!”
“Giao cho NPC thì cũng phải mở ra mà.” Lưu Nghĩa nói: “Cứ Xem bên trong có gì trước.”
Tống Thanh chớp chớp mắt: “Cũng được.”
Sáu người xúm lại, cùng nhau mở chiếc hòm đó ra.
Ngay lúc hòm được mở ra, mọi người đều vô cùng thất vọng!
Trong hòm chỉ có một tờ giấy!
Trên giấy viết: “Tự tiện mở hòm, trừ mỗi người một bình rượu Mễ Lộ!”
Tống Thanh kêu la: “Rượu Mễ Lộ của tôi!”
Những người khác cười vang.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Đến lúc sáu người tiếp tục ngồi trên xe bò rung lắc để về nhà, NPC chủ quán như đã trông mòn con mắt!
Làm NPC cũng chẳng dễ dàng gì!
Tối đó, mọi người vẫn như cũ ngồi trước một chiếc bàn nhỏ, vui vẻ nói cười ăn cơm tối.
Lý Xuân nhẹ nhàng đi tới, nói thầm vào tai Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc, ngày mai Cậu Phương sẽ đưa em gái tới.”
Mắt phượng Hà Nhật Dương sáng lên: “Tin tức cũng nhanh thật.”
“Có cần cho cậu ta chút phiền toái không?” Lý Xuân hỏi.
“Không cần đâu.” Hà Nhật Dương liếc mắt nhìn Tống Thanh còn đang uống rượu, khóe miệng giương cao, nói: “Chút phiền toái nhỏ nhoi sao có thể ngăn được người này. Để cậu ta tới đi.”
“Tôi hiểu rồi.” Lý Xuân lặng lẽ đi xuống.
Hà Nhật Dương giả bộ lơ đãng hỏi Tống Thanh: “Cô Tống rất thân với Phương Mạn Luân sao?”
Mọi người ồn ào: “Sao lại gọi cô Tống! Chúng ta đã thân thiết như vậy rồi, gọi Thanh Thanh đi!”
Gò má Tống Thanh đỏ bừng.
Cặp mắt phượng của Hà Nhật Dương toát lên ý cười, bèn sửa lại xưng hô: “Quan hệ giữa Thanh Thanh và cậu chủ nhà họ Phương hình như rất tốt nhỉ?”
Tống Thanh gật đầu.
Vũ Ngọc Bình, Lưu Nghĩa, Phan Thịnh Phan Ly đều che mặt.
Tức chết đi được!
Kẻ trong cuộc u mê, người ngoài cuộc rõ ràng, loại thể nghiệm này thật chẳng còn gì để nói!
Trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng vẫn muốn chứng kiến vẻ mặt mù mờ của hai nhân vật chính khi thăm dò đối phương, đúng là chẳng thể tin được!
Tống Thanh lại có suy nghĩ khác Hà Nhật Dương!
Bây giờ bọn họ mới nửa lạ nửa quen thôi!
Đương nhiên phải thăm dò chứ!
“Anh ấy là đàn anh của tôi, trong thời gian ở Đức, anh ấy giúp tôi rất nhiều. Chúng tôi là bạn bè tốt.” Tống Thanh trả lời: “Thế nào? Hà tổng cũng biết anh ấy?”
“Sao lại gọi Hà tổng, gọi Nhật Dương đi!” Vũ Ngọc Bình, Lưu Nghĩa, Phan Thịnh Phan Ly trăm miệng một lời sửa lại.
Hà Nhật Dương cũng không phản đối.
Tống Thanh đành sửa lời: “Vâng.”
“Ngày mai, Cậu Phương sẽ đưa em gái cùng tới đây.” Hà Nhật Dương tuyên bố tin tức này.
“Cái gì?” Bốn người còn lại ngạc nhiên: “Cậu ta tới làm gì?!”
Sau đó bốn người đều nhìn về phía Tống Thanh.
Không cần nói gì cả!
Trăm phần trăm là đến vì Tống Thanh!
Tên Phương Mạn Luân này có ý với Tống Thanh từ 4 năm trước, 4 năm này gần gũi bên nhau, ấn tượng của Tống Thanh dành cho cậu ta hình như rất tốt.
Nói như vậy, Hà Nhật Dương đang ở vào tình thế nguy hiểm!
Bốn người cùng nhìn về phía Hà Nhật Dương.
Động tác đồng loạt của bốn người, nhìn đến mức Tống Thanh và Hà Nhật Dương nổi da gà.
Chủ quán cười cười không nói.
Xem ra mọi người đều hiểu rõ rồi!
Trời đất, mặc bộ trang phục này còn đeo thêm các loại vũ khí để tìm hòm nhiệm vụ khắp núi?
Cảnh này nghĩ thôi cũng thấy thật “feeling”.
Lý Xuân và đám thuộc hạ đều không nhịn được cười.
Tống Thanh lập tức nói: “Tôi không thể đeo mấy đồ trang sức quý trọng như vậy được, nặng lắm! Phải giảm gánh nặng! Mấy người đợi tôi xíu, tôi về thay đồ đã! Cấp bậc này của tôi có mấy bộ trang phục lận!”
Lời của Tống Thanh như đánh thức mọi người!
Đúng vậy!
Có thể chọn trang phục nhẹ nhất, tiện nhất để mặc mà!
Vũ khí cũng nên cầm loại thoải mái nhất!
Vì vậy, tất cả mọi người đều chạy về thay đồ.
Đợi tới lúc mọi người tập trung lại lần nữa, đều ngầm hiểu ý chọn trang bị ở thôn Tân Thủ.
Được rồi, chỉ có quần áo và vũ khí của thôn Tân Thủ là đơn giản nhất.
Điều này cũng hợp với quy tắc!
Vì vậy NPC chủ quán cũng không nói gì.
Trong game, chỉ cần bạn muốn, thì cởi sạch trang bị, trần chuồng chạy rông cũng được.
Sáu người mặc trang phục tồi tàn của thôn Tân Thủ, cất bước đi dạo.
Tuy trang phục có tồi tàn, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
Thực ra nó được làm từ chất liệu thượng hạng được chọn lựa kỹ lưỡng, các mối cắt may cũng rất tinh xảo.
Mấy cậu ấm cô chiêu này sao có thể mặc đồ tồi tàn rách nát mà đi ra ngoài chứ?
Thung lũng này có vẻ không cao lắm, chắc chắn không phải độ cao hàng nghìn mét như trong game đâu nhỉ.
Nếu không, bảo bọn họ chạy, chắc chạy một ngày một đêm cũng không tới mất.
Núi này cao hơn mực nước biển chỉ khoảng 100 mét, không khác gì mấy thành phố có địa hình cao cho lắm.
Vậy nên, người có cơ thể mềm yếu như Tống Thanh cũng không thành vấn đề.
Còn về những người khác, ai cũng là robot chiến đấu chuyên nghiệp cả.
Vì mặc trang phục của thôn Tân Thủ, nên bọn họ cũng không có đạo cụ hỗ trợ khác, sáu người nhăn nhó hái trái cây một lúc, dùng làm phí thuê xe.
Coi như thoát được nỗi khổ phải đi bộ dạo quanh thế giới.
Nhưng xe bò này chỉ có thể chạy trên đường chứ không thể đi lại trong rừng cây.
Đúng, bọn họ đã thuê một chiếc xe bò!
Bởi vì thôn Tân Thủ chỉ có xe bò!
Ở đây ai có thể đánh xe bò?
Ngại quá, tất cả đều không biết!
Vì vậy sáu người đầu đầy mồ hôi hối thúc nhưng xe bò vẫn đi chậm như rùa.
Sau đó, khi sáu người phát hiện xe bò này đi còn chậm hơn đi bộ, họ đành từ bỏ trong sự mất hứng, mặc kệ xe bò đi đâu thì đi!
Đi đến đâu tính đến đấy vậy!
Sáu người ngồi trên xe bò, cả đường đi rung lắc liên tục.
Họ cảm thấy trải nghiệm này cũng khá hay!
“Tôi nghĩ đến một bài thơ.” Lưu Nghĩa ôm đầu gối ngồi ở chính giữa, người cô cao, không thể không co chân.
Hết cách rồi, đám cậu ấm này ai ai cũng chân dài nên bốn phía đông tây nam bắc đều chật ních.
Lưu Nghĩa chỉ có thể ngồi ở giữa xe cùng Tống Thanh.
Xe bò này cũng chỉ có diện tích 5-6 mét vuông, vậy mà phải chứa tận sáu người.
Mấy cậu ấm sôi nổi cảm khái, đây là chiếc xe chật nhất mà bọn họ từng ngồi.
Song, dù có chen chúc nhưng lại rất vui vẻ.
Ví dụ như bây giờ.
Vũ Ngọc Bình không nhịn được hỏi: “Hả, cô mà cũng nhớ nổi thơ cơ? Nói nghe coi, cô nhớ đến bài thơ nào?”
“Chân rào đông hái cúc vàng
Quay nhìn rặng núi trời Nam trùng trùng.”
Lưu Nghĩa lắc đầu nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, cô thấy bài thơ này có phù hợp với tình cảnh của chúng ta bây giờ không?"
Tống Thanh liếc Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, lúc cậu học trung học, chắc điểm ngữ văn vớt mới qua đúng không?”
“Ơ? Sao cậu lại biết?” Lưu Nghĩa thốt lên kinh ngạc.
Những người khác cũng bày ra bộ mặt “xin được dạy bảo” nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn những người đó: “Tại sao mấy người lại nhìn tôi như vậy? Đừng bảo mấy người không biết đấy nhé?”
Mấy cậu ấm đồng loạt lắc đầu.
Tống Thanh chớp chớp mắt: “Không phải chứ? Đây là chương trình học bắt buộc của trung học mà! Chẳng lẽ mấy người không học?”
Vương Ngọc Bìnhvươn tay túm lấy đỉnh đầu Tống Thanh: “Thanh Thanh ngốc nghếch, chương trình học của chúng tôi khác với học sinh bình thường. Từ bé chúng tôi đã học rất nhiều giáo trình khác nhau, chương trình học trong nước chỉ là một trong những phần vô cùng nhỏ. Nói một cách khác, trừ khi cần phải dựa vào văn hóa đất nước mới phải nghiên cứu chuyên sâu thôi. Chúng tôi chỉ hời hợt lướt qua mấy kiến thức vô bổ ấy chứ không học sâu. Dù sao văn học cổ chẳng có tác dụng gì cho việc kinh doanh cả.
“Hơn nữa, chương trình học của chúng tôi thiên về quản lý tài chính, kinh tế và các lĩnh vực liên quan hơn. Còn về văn học, phần lớn chúng tôi chỉ học lướt qua, chứ không nghiên cứu tận gốc như mấy chuyên gia. Vậy nên dù chúng tôi có học văn học cổ đại nhưng không nghiên cứu chi tiết.” Hà Nhật Dương bổ sung thêm: “Ví dụ bài thơ “Uống rượu” của Đào Uyên Minh mà Lưu Nghĩa vừa đọc, chúng tôi chỉ biết đọc bài thơ này lên, hiểu ý thơ, chứ không đi Xem Xem tâm trạng của nhà thơ khi viết bài thơ này thế nào, cũng không biết nhà thơ ám chỉ điều gì, càng không mổ xẻ từng từ từng chữ ra phân tích Xem người ta dùng câu cú từ ngữ ra sao.”
Tống Thanh gật gù.
“Hơn nữa, phần lớn thời gian của chúng tôi đều học tập ở nước ngoài. Tôi nghĩ bọn họ có thể lĩnh hội được hết tinh hoa văn học cổ đại ư?” Phan Thịnh Phan Ly cũng phụ họa: “Nói thật nhé, có lúc chúng tôi thấy chương trình học trong nước rất thừa thãi. Những cái đó chẳng có tác dụng gì cho công việc trong tương lai. Không bằng bên Đức, căn cứ vào khả năng của từng người để thiết kế chương trình giảng dạy, căn cứ vào mong muốn của mỗi người để phân loại học phần.
Tống Thanh đã từng ở Đức vài năm nên hiểu khá rõ điểm này.
Vì thế cô gật đầu.
“Tôi cũng từng tuyển dụng một số học sinh mới tốt nghiệp cấp 3 chuẩn bị vào đại học, ai nấy nói chuyện đĩnh đạc, trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Mấy thứ như lịch sử nhân loại, địa lý thế giới, sinh học, kỹ thuật công nghệ, vân vân bọn họ chẳng có gì là không biết. Nhưng đến khi làm việc, người nào người nấy đều biến thành kẻ đần độn.” Lưu Nghĩa thở dài một tiếng, nói: “Năm đó tôi còn ngưỡng mộ bọn họ, dù sao tôi cũng như Thanh Thanh, sau khi hoàn thành 9 năm giáo dục bắt buộc tàn khốc, sau đó con đường duy nhất là thi vào đại học. Lúc đó thành tích học tập tốt là tất cả cuộc sống rồi. Tôi nhớ năm đó rất nhiều bạn học của tôi từ bé đến lớn chưa từng giặt tất, bọn họ chỉ cần học là được, những chuyện khác đã có phụ huynh lo. Những người như vậy, một khi thi trượt đại học bước chân vào xã hội, sẽ là một vấn nạn.”
“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Thanh Thanh, vừa nãy cô muốn nói gì?” Phan Thịnh Phan Ly hỏi: “Mục đích chúng ta ra ngoài hôm nay không phải để nghiên cứu giáo dục trong nước!”
Tống Thanh cười, nói: “Thực ra cũng không có gì mà! Tôi chỉ muốn nói, tâm trạng bài thơ thể hiện khác với tâm trạng bây giờ của chúng ta thôi. Nhưng vừa nãy mọi người cũng dạy tôi hiểu, là do tôi quá để tâm vào mấy chuyện vặt vãnh! Còn đẩy vấn đề đi quá xa nữa.”
Mọi người cười rộ lên.
Mọi người luôn thích ưu điểm này của Tống Thanh.
Cô cũng không phải người đẹp toàn diện.
Nhưng cô biết tiếp thu ý kiến của người khác, cố gắng sửa đổi cái sai của bản thân.
Ở một số phương diện nào đó, không thể phủ nhận, tầm mắt của mấy cậu ấm này không biết cao hơn cô bao nhiêu lần.
Sau khi ngồi xe bò rung lắc một giờ đồng hồ, mọi người cuối cùng cũng đến nơi!
Vừa xuống xe, sáu người tranh giành nhau, ai nấy chạy như tên bắn, tìm kiếm hòm nhiệm vụ khắp nơi.
Tống Thanh là người đầu tiên tìm thấy, cô nhanh chóng ấn tay lên đó, chứng minh bản thân tìm thấy trước tiên.
Những người khác đều tò mò, dồn dập bảo Tống Thanh: “Mau mở ra Xem bên trong có gì.”
Tống Thanh chần chừ: “Làm vậy không hay đâu! Phải giao hòm này cho NPC đó!”
“Giao cho NPC thì cũng phải mở ra mà.” Lưu Nghĩa nói: “Cứ Xem bên trong có gì trước.”
Tống Thanh chớp chớp mắt: “Cũng được.”
Sáu người xúm lại, cùng nhau mở chiếc hòm đó ra.
Ngay lúc hòm được mở ra, mọi người đều vô cùng thất vọng!
Trong hòm chỉ có một tờ giấy!
Trên giấy viết: “Tự tiện mở hòm, trừ mỗi người một bình rượu Mễ Lộ!”
Tống Thanh kêu la: “Rượu Mễ Lộ của tôi!”
Những người khác cười vang.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Đến lúc sáu người tiếp tục ngồi trên xe bò rung lắc để về nhà, NPC chủ quán như đã trông mòn con mắt!
Làm NPC cũng chẳng dễ dàng gì!
Tối đó, mọi người vẫn như cũ ngồi trước một chiếc bàn nhỏ, vui vẻ nói cười ăn cơm tối.
Lý Xuân nhẹ nhàng đi tới, nói thầm vào tai Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc, ngày mai Cậu Phương sẽ đưa em gái tới.”
Mắt phượng Hà Nhật Dương sáng lên: “Tin tức cũng nhanh thật.”
“Có cần cho cậu ta chút phiền toái không?” Lý Xuân hỏi.
“Không cần đâu.” Hà Nhật Dương liếc mắt nhìn Tống Thanh còn đang uống rượu, khóe miệng giương cao, nói: “Chút phiền toái nhỏ nhoi sao có thể ngăn được người này. Để cậu ta tới đi.”
“Tôi hiểu rồi.” Lý Xuân lặng lẽ đi xuống.
Hà Nhật Dương giả bộ lơ đãng hỏi Tống Thanh: “Cô Tống rất thân với Phương Mạn Luân sao?”
Mọi người ồn ào: “Sao lại gọi cô Tống! Chúng ta đã thân thiết như vậy rồi, gọi Thanh Thanh đi!”
Gò má Tống Thanh đỏ bừng.
Cặp mắt phượng của Hà Nhật Dương toát lên ý cười, bèn sửa lại xưng hô: “Quan hệ giữa Thanh Thanh và cậu chủ nhà họ Phương hình như rất tốt nhỉ?”
Tống Thanh gật đầu.
Vũ Ngọc Bình, Lưu Nghĩa, Phan Thịnh Phan Ly đều che mặt.
Tức chết đi được!
Kẻ trong cuộc u mê, người ngoài cuộc rõ ràng, loại thể nghiệm này thật chẳng còn gì để nói!
Trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng vẫn muốn chứng kiến vẻ mặt mù mờ của hai nhân vật chính khi thăm dò đối phương, đúng là chẳng thể tin được!
Tống Thanh lại có suy nghĩ khác Hà Nhật Dương!
Bây giờ bọn họ mới nửa lạ nửa quen thôi!
Đương nhiên phải thăm dò chứ!
“Anh ấy là đàn anh của tôi, trong thời gian ở Đức, anh ấy giúp tôi rất nhiều. Chúng tôi là bạn bè tốt.” Tống Thanh trả lời: “Thế nào? Hà tổng cũng biết anh ấy?”
“Sao lại gọi Hà tổng, gọi Nhật Dương đi!” Vũ Ngọc Bình, Lưu Nghĩa, Phan Thịnh Phan Ly trăm miệng một lời sửa lại.
Hà Nhật Dương cũng không phản đối.
Tống Thanh đành sửa lời: “Vâng.”
“Ngày mai, Cậu Phương sẽ đưa em gái cùng tới đây.” Hà Nhật Dương tuyên bố tin tức này.
“Cái gì?” Bốn người còn lại ngạc nhiên: “Cậu ta tới làm gì?!”
Sau đó bốn người đều nhìn về phía Tống Thanh.
Không cần nói gì cả!
Trăm phần trăm là đến vì Tống Thanh!
Tên Phương Mạn Luân này có ý với Tống Thanh từ 4 năm trước, 4 năm này gần gũi bên nhau, ấn tượng của Tống Thanh dành cho cậu ta hình như rất tốt.
Nói như vậy, Hà Nhật Dương đang ở vào tình thế nguy hiểm!
Bốn người cùng nhìn về phía Hà Nhật Dương.
Động tác đồng loạt của bốn người, nhìn đến mức Tống Thanh và Hà Nhật Dương nổi da gà.
Bình luận facebook