Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-413
CHƯƠNG 413:
"Các anh rất thân thiết với anh ấy nhỉ?". Tống Thanh không nhịn được hỏi.
Trong những năm ở nước ngoài, Phương Mạn Luân rất ít khi nói về chuyện trong nước với Tống Thanh.
Hơn nữa cũng không biết nói từ đâu, chuyện hắn và Hà Nhật Dương quen biết nhau.
Vì vậy, hiện giờ Tống Thanh cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Đâu chỉ thân thiết!". Bốn người đồng thành thở dài một hơi: "Quả thực là thân đến mức không thể thân hơn nữa".
Đúng sai ân oán năm đó, thực sự không thể nói rõ trong vài ba câu.
Chi tiết trong đó càng không thể nói rõ ràng.
Hà Nhật Dương nói: "Ừ. Coi như là mọi người chào hỏi nhau đi".
Vũ Ngọc Bình nói: "Bọn họ mà tới thì lại không chơi vui được rồi".
Phan Thịnh Phan Ly cười sâu xa, không nói gì.
Phương Mạn Luân vẫn tương đối ổn.
Ít nhất hắn làm việc không đến nỗi quá đáng.
Còn Phương Khanh Hân.
Năm đó, cô chính là người bạt tai Tống Thanh!
Lần này cô theo tới đây, vì mục đích gì thì không tiện nói.
Hai năm qua cô trưởng thành lên nhiều, không ương bướng phách lối như trước nữa, cũng sẽ không đuổi theo bước chân Hà Nhật Dương đi khắp nơi.
Nhưng cô sẽ dễ dàng buông tha sao?
Về chuyện này, dù sao mọi người cũng đều cảm thấy không khả quan cho lắm.
Ăn cơm xong, mọi người không về phòng nghỉ ngay, mà cùng nhau ra ngoài ban công, xếp thành một hàng, cùng ngắm bầu trời sao.
Tất cả ai nấy đều có tâm sự riêng, không có ai mở miệng nói chuyện.
Thực ra, như vậy cũng rất tốt.
Bạn bè với nhau không nhất thiết cứ phải ồn ào náo nhiệt, dù náo nhiệt hay yên tĩnh, người bầu bạn bên cạnh luôn luôn ở đây là đủ rồi.
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh, ngắm dung nhan tinh tế của cô khi vừa tắm xong, cái cảm giác càng nhìn càng thấy thân thuộc, thực sự ngày càng mãnh liệt hơn.
Mình đã điều tra một chút về thông tin khi cô ấy ở bên Đức.
Thông tin đăng ký ghi là, mồ côi mẹ, có hai đứa con, là sinh đôi một trai một gái.
Cha đứa trẻ không rõ.
Lý Xuân chỉ cho hắn tư liệu đơn giản như vậy.
Đây cũng không phải là tác phong làm việc của Lý Xuân.
Trước đây, Lý Xuân muốn nghe ngóng một người, thì hận không thể đào mười tám đời tổ tông nhà người ta lên làm cho rõ ràng.
Nhưng lần này, tư liệu Lý Xuân đưa cho hắn chỉ có vậy.
Thậm chí ngay cả ảnh cũng không có một tấm.
Kì lạ hơn, bốn trợ lý Lý Xuân Lý Hạ Tiểu Thu Tiểu Đông, hình như cũng có vẻ rất khách sáo và nhiệt tình với cô ấy.
Không chỉ vậy, Vũ Ngọc Bình và đám Phan Thịnh Phan Ly cũng rất niềm nở và thân thiết với cô.
Vì sao tất cả những người xung quanh hắn hình như đều rất quen thuộc Tống Thanh, chỉ có hắn là không có ký ức gì về cô?
Lẽ nào, phần trí nhớ mà hắn mất, có liên quan đến cô?
Rốt cuộc đã trải qua những gì, mới xảy ra chuyện thảm khốc như vậy?
Tống Thanh ngồi đó, hơi nâng cằm, ngẩn ngơ nhìn bầu trời sao, lòng lại nghĩ một nẻo, ôi chao ơi, hai hôm nay không được online rồi. Không biết Thà phụ thiên hạ cũng không phụ nàng có online hay không? Mình có cần phơi sáng thước phim mình lấy được, chụp trang sức thật cho anh ấy xem không nhỉ?
Thôi, chẳng cần đâu.
Đại thần người ta đã tặng trang sức cho mình rồi, mình cần gì phải cho người ta xem ảnh phỏng chế hàng thật nữa.
Nếu đại thần thực ra cũng không giàu có gì, nếu mình phơi ảnh ra, liệu anh ấy có cảm thấy bị coi thường không?
À, bức ảnh này cho Tiểu Duệ và Tiểu Hòa xem là được rồi.
Tiểu Hòa rất giỏi, thiết kế trang sức cực kì đẹp!
Đến Hà Nhật Dương còn phải khen!
Con gái mình đúng là có thiên phú!
Mặc dù không biết thiết kế trang phục, cũng không biết thiết kế trang sức trong hiện thực. Nhưng mà biết thiết kế trang sức trong game là đủ rồi!
Lưu Nghĩa ngồi bên cạnh, nhìn Tống Thanh rồi lại nhìn Hà Nhật Dương, thầm nghĩ, may mà mình không phải cung Xử Nữ!
Nếu không đây chẳng phải là muốn bức chết cung Xử Nữ sao?
Hai người này, bao giờ mới nhớ ra chuyện trước kia đây trời?
Mệt não quá!
Nếu bây giờ bảo bọn họ, thực ra hai người là vợ chồng, chắc đánh chết bọn họ cũng không tin đâu nhỉ?
Vũ Ngọc Bình cũng thở dài theo.
Khó khăn lắm mình mới nghiêm túc muốn yêu đương, không ngờ đối phương chẳng có chút phối hợp nào.
Bản thân là tình thánh, lần đầu tiên khoanh tay bó chiếu, vậy sao được!
Tiểu Nghĩa à, rốt cuộc anh phải làm gì em mới chịu tin là anh thật lòng với em đây?
Phan Thịnh Phan Ly cũng chống cằm nhìn trời.
Còn hai người này đang nghĩ gì?
À, cái đó chỉ có trời mới biết!
Hai người này vẫn luôn bay nhảy, không chịu bó buộc, cự tuyệt yêu đương, cự tuyệt chơi gay, đời sống giống như trong truyền thuyết.
Vũ Ngọc Bình còn có cảm giác bọn họ nhất định là bị người ngoài hành tinh xâm chiếm rồi!
Bởi vì dây thần kinh trong não bọn họ quá lạ lùng!
Sáu người mỗi người mang một tâm sự riêng, nghĩ mãi nghĩ mãi, cũng đến đêm khuya sương dày.
Bên ngoài quá ẩm ướt, không thích hợp để ngồi lâu, vì vậy ai nấy đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng ngày thứ ba, quả nhiên Phương Mạn Luân đưa Phương Khanh Hân tới.
Vừa trông thấy Tống Thanh, Phương Mạn Luân liền mỉm cười đi tới: "Chạy tới đây cho nhàn thân hả, cũng chẳng thèm chào hỏi anh một câu".
Tống Thanh ngạc nhiên nhìn hắn: "Sao anh biết tôi ở đây?”.
Phương Mạn Luân cười cười, mắt lóe sáng, đáp: "Cũng không phải anh tới đây tìm riêng em. Mà là muốn tìm Công ty giải trí Phan thị bàn chút chuyện. Không ngờ lại gặp mọi người ở đây".
Phan Thịnh Phan Ly không nhịn được hỏi: "Anh tìm chúng tôi bàn chuyện gì?".
"Tôi đi tìm Mộng Ảo Nhân Sinh đàm phán về bản quyền trò chơi, đối phương bảo tôi rằng, một năm trước, bản quyền trò chơi đã được bí mật bán cho Công ty giải trí Phan thị". Phương Mạn Luân nói tiếp: "Một năm trở lại đây, trò chơi này rất thịnh hành mà! Là sản phẩm điển hình của phương Đông, thiết kế nhân vật rất hợp thời, cốt truyện phong phú đặc sắc, thu hút ngày càng nhiều người chơi. Hiện tại đã có xu thế ngang tầm với các công ty lâu đời rồi. Vì vậy, tôi muốn trao đổi với hai vị một chút, xem liệu có thể hợp tác hay không? Nhân tiện đến đây xem xem, Công ty giải trí Phan thị sẽ đầu tư bao nhiêu cho vụ này".
Ồ, ra là vì việc công!
Tống Thanh gật đầu, xua xua tay về phía Phương Mạn Luân: "Vậy mọi người trao đổi đi, tôi và Tiểu Nghĩa đi nấu bữa sáng! Bọn tôi đến đây để trải nghiệm trò chơi thực tế mà, bữa sáng sẽ do chúng tôi tự tay làm!".
Phương Mạn Luân chưa kịp gọi Tống Thanh, Tống Thanh đã vui vẻ chạy đi tìm Lưu Nghĩa rồi.
Phương Khanh Hân đứng bên cạnh Phương Mạn Luân, nghiêm chỉnh đàng hoàng.
Phương Khanh Hân nhìn xung quanh một lượt, nhưng không thấy bóng dáng Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình.
Bốn năm trước, sau khi cô nói rất nhiều lời ám chỉ với Vũ Ngọc Bình, Vũ Ngọc Bình cũng không có thêm hành động gì.
Phương Khanh Hân vừa định ra tay, không ngờ liền bị Phương Mạn Luân lấy lý do tiếp tục việc học, đưa cô vào một trường nữ sinh quý tộc ở miền Bắc.
Trường nữ sinh quý tộc tổ chức theo mô hình khép kín, mỗi lần Phương Khanh Hân trở về đều vội vội vàng vàng, muốn tìm Vũ Ngọc Bình tâm sự, nhưng Vũ Ngọc Bình không ở trong nước thì lại ra nước ngoài, tóm lại là không ở nhà.
Phương Khanh Hân chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn năm trôi qua.
Chuyện này quả thực là Phương Mạn Luân cố ý.
Khi Phương lão gia tử nói với Phương Mạn Luân, ông quyết định giữ Phương Khanh Hân ở lại, bên ngoài Phương Mạn Luân vẫn tỏ ra bình thường, nhưng oán khí từ đáy lòng khiến hắn suýt nữa thì nổi khùng.
Suy đi tính lại, cuối cùng tìm được một cái cớ đẩy Phương Khanh Hân đến học viện quý tộc để nơi đó họ trông chừng.
Đúng lúc đó Tống Thanh xảy ra chuyện, Phương Mạn Luân cũng quyết tâm tàn nhẫn một lần, nhét Phương Khanh Hân vào trường bỏ mặc.
Bây giờ Tống Thanh về nước, Phương Khanh Hân mới coi như hết lệnh cấm túc, được phép trở về.
Thực ra, nếu nói là lệnh cấm túc của Phương Khanh Hân, không bằng nói là quân cờ nuôi bốn năm, cuối cùng cũng phát huy được tác dụng rồi!
Khi Hà Nhật Dương quên Tống Thanh, nếu Phương Khanh Hân có thể khiến Hà Nhật Dương yêu cô.
Vậy thì Tống Thanh chẳng phải là của Phương Mạn Luân rồi sao?
Đối với Phương Khanh Hân, Hà Nhật Dương là chấp niệm của cô, nhưng cô cũng không muốn buông tha Vũ Ngọc Bình.
Tốt nhất là có thể gả cho Hà Nhật Dương, lại có thể tiếp tục làm bạn tri kỷ của Vũ Ngọc Bình.
Thấy Tống Thanh và Hà Nhật Dương ở bên nhau, cô cực kì khó chịu.
Thấy Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình ở bên nhau, cô cùng cực kì bực bội.
Mỗi người đều đang âm thầm tính toán trong lòng, phải xem ai tính ai chuẩn hơn.
Tống Thanh chạy vào bếp, thấy Lưu Nghĩa đang ngồi trên băng ghế, lơ đãng đánh trứng trong bát, không nhịn được hỏi: "Cậu sao vậy? Cứ như người mất hồn thế?".
Lưu Nghĩa giờ mới hoàn hồn, đưa trứng cho Tống Thanh, đáp: "Không có gì".
"Vớ vẩn! Nhìn vành mắt đen sì của cậu xem! Tối qua làm gì, không ngủ ngon à?". Tống Thanh thực sự muốn lấy một chiếc gương soi vào mặt Lưu Nghĩa: "Trước đây cậu đâu có như vậy!".
Ánh mắt Lưu Nghĩa hơi hoảng loạn và bối rối, nói: "Ơ kìa, không có gì chính là không có gì! Cậu đừng hỏi nữa!".
"Được rồi, cậu phải tự biết chăm sóc bản thân đó. Mình đi làm bữa sáng". Tống Thanh nói: "Nhớ nhóm lửa giúp mình! Đừng giống như sáng hôm qua, suýt nữa thì đốt cháy cái bếp luôn".
"Biết rồi mà!". Lưu Nghĩa trừng mắt: "Đừng coi thường năng lực học tập của anh Nghĩa nhà cậu!".
Tống Thanh nhìn quanh, hỏi: "Ơ? Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình đi đâu cả rồi?".
"Chắc là đi nói chuyện?". Lưu Nghĩa thuận miệng đáp.
Tống Thanh nhìn Lưu Nghĩa chăm chăm, không bình thường, rất không bình thường!
Tiểu Nghĩa nhất định có tâm sự!
Tống Thanh làm rất nhanh gọn, thoáng cái đã nấu xong trứng, cắm xong cơm, còn nấu xong một bát canh.
Ở đây điều kiện có hạn, mọi người đều không quá cầu kì.
Dù sao tới đây là để trải nghiệm cuộc sống, chứ không phải tới làm cậu ấm cô chiêu!
Tống Thanh định trộn thêm chút rau dưa, thế là ok rồi!
Nhưng mà bây giờ có thêm Phương Mạn Luân và Phương Khanh Hân, có phải nên làm nhiều hơn không nhỉ?
Tống Thanh đang lo lắng, vừa cúi đầu thì thấy Lưu Nghĩa đang châm lửa, liền vội vàng lao tới!
Tống Thanh cuống quýt đá bớt que củi ra, vậy mới không gây ra hỏa hoạn.
Tống Thanh xoa xoa tay, nói: "Tiểu Nghĩa, hôm nay cậu rất không bình thường!".
Lưu Nghĩa cúi mặt hỏi lại Tống Thanh: "Tống Thanh, mình hỏi cậu một chuyện nhé".
Tống Thanh gật đầu: "Cậu hỏi đi".
"Cậu nói xem, nếu một người từng rất thích một người khác, vì bị người đó từ chối, liệu có thực sự buông tay không?". Lưu Nghĩa hỏi.
Tống Thanh ngồi bên cạnh Lưu Nghĩa, nghĩ một chút rồi đáp: "Vậy phải xem yêu có sâu đậm hay không, hay có đáng hay không, hoặc phải xem thời gian dài hay ngắn. Chuyện này rất khó nói. Tình cảm, là chuyện khó lý giải nhất".
"Vậy cậu nói xem, nếu một người đàn ông luôn đáp ứng mọi yêu cầu của một cô gái, vậy có phải là đến bây giờ anh ấy vẫn chưa từng quên cô ta?". Lưu Nghĩa hỏi tiếp.
"Các anh rất thân thiết với anh ấy nhỉ?". Tống Thanh không nhịn được hỏi.
Trong những năm ở nước ngoài, Phương Mạn Luân rất ít khi nói về chuyện trong nước với Tống Thanh.
Hơn nữa cũng không biết nói từ đâu, chuyện hắn và Hà Nhật Dương quen biết nhau.
Vì vậy, hiện giờ Tống Thanh cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Đâu chỉ thân thiết!". Bốn người đồng thành thở dài một hơi: "Quả thực là thân đến mức không thể thân hơn nữa".
Đúng sai ân oán năm đó, thực sự không thể nói rõ trong vài ba câu.
Chi tiết trong đó càng không thể nói rõ ràng.
Hà Nhật Dương nói: "Ừ. Coi như là mọi người chào hỏi nhau đi".
Vũ Ngọc Bình nói: "Bọn họ mà tới thì lại không chơi vui được rồi".
Phan Thịnh Phan Ly cười sâu xa, không nói gì.
Phương Mạn Luân vẫn tương đối ổn.
Ít nhất hắn làm việc không đến nỗi quá đáng.
Còn Phương Khanh Hân.
Năm đó, cô chính là người bạt tai Tống Thanh!
Lần này cô theo tới đây, vì mục đích gì thì không tiện nói.
Hai năm qua cô trưởng thành lên nhiều, không ương bướng phách lối như trước nữa, cũng sẽ không đuổi theo bước chân Hà Nhật Dương đi khắp nơi.
Nhưng cô sẽ dễ dàng buông tha sao?
Về chuyện này, dù sao mọi người cũng đều cảm thấy không khả quan cho lắm.
Ăn cơm xong, mọi người không về phòng nghỉ ngay, mà cùng nhau ra ngoài ban công, xếp thành một hàng, cùng ngắm bầu trời sao.
Tất cả ai nấy đều có tâm sự riêng, không có ai mở miệng nói chuyện.
Thực ra, như vậy cũng rất tốt.
Bạn bè với nhau không nhất thiết cứ phải ồn ào náo nhiệt, dù náo nhiệt hay yên tĩnh, người bầu bạn bên cạnh luôn luôn ở đây là đủ rồi.
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh, ngắm dung nhan tinh tế của cô khi vừa tắm xong, cái cảm giác càng nhìn càng thấy thân thuộc, thực sự ngày càng mãnh liệt hơn.
Mình đã điều tra một chút về thông tin khi cô ấy ở bên Đức.
Thông tin đăng ký ghi là, mồ côi mẹ, có hai đứa con, là sinh đôi một trai một gái.
Cha đứa trẻ không rõ.
Lý Xuân chỉ cho hắn tư liệu đơn giản như vậy.
Đây cũng không phải là tác phong làm việc của Lý Xuân.
Trước đây, Lý Xuân muốn nghe ngóng một người, thì hận không thể đào mười tám đời tổ tông nhà người ta lên làm cho rõ ràng.
Nhưng lần này, tư liệu Lý Xuân đưa cho hắn chỉ có vậy.
Thậm chí ngay cả ảnh cũng không có một tấm.
Kì lạ hơn, bốn trợ lý Lý Xuân Lý Hạ Tiểu Thu Tiểu Đông, hình như cũng có vẻ rất khách sáo và nhiệt tình với cô ấy.
Không chỉ vậy, Vũ Ngọc Bình và đám Phan Thịnh Phan Ly cũng rất niềm nở và thân thiết với cô.
Vì sao tất cả những người xung quanh hắn hình như đều rất quen thuộc Tống Thanh, chỉ có hắn là không có ký ức gì về cô?
Lẽ nào, phần trí nhớ mà hắn mất, có liên quan đến cô?
Rốt cuộc đã trải qua những gì, mới xảy ra chuyện thảm khốc như vậy?
Tống Thanh ngồi đó, hơi nâng cằm, ngẩn ngơ nhìn bầu trời sao, lòng lại nghĩ một nẻo, ôi chao ơi, hai hôm nay không được online rồi. Không biết Thà phụ thiên hạ cũng không phụ nàng có online hay không? Mình có cần phơi sáng thước phim mình lấy được, chụp trang sức thật cho anh ấy xem không nhỉ?
Thôi, chẳng cần đâu.
Đại thần người ta đã tặng trang sức cho mình rồi, mình cần gì phải cho người ta xem ảnh phỏng chế hàng thật nữa.
Nếu đại thần thực ra cũng không giàu có gì, nếu mình phơi ảnh ra, liệu anh ấy có cảm thấy bị coi thường không?
À, bức ảnh này cho Tiểu Duệ và Tiểu Hòa xem là được rồi.
Tiểu Hòa rất giỏi, thiết kế trang sức cực kì đẹp!
Đến Hà Nhật Dương còn phải khen!
Con gái mình đúng là có thiên phú!
Mặc dù không biết thiết kế trang phục, cũng không biết thiết kế trang sức trong hiện thực. Nhưng mà biết thiết kế trang sức trong game là đủ rồi!
Lưu Nghĩa ngồi bên cạnh, nhìn Tống Thanh rồi lại nhìn Hà Nhật Dương, thầm nghĩ, may mà mình không phải cung Xử Nữ!
Nếu không đây chẳng phải là muốn bức chết cung Xử Nữ sao?
Hai người này, bao giờ mới nhớ ra chuyện trước kia đây trời?
Mệt não quá!
Nếu bây giờ bảo bọn họ, thực ra hai người là vợ chồng, chắc đánh chết bọn họ cũng không tin đâu nhỉ?
Vũ Ngọc Bình cũng thở dài theo.
Khó khăn lắm mình mới nghiêm túc muốn yêu đương, không ngờ đối phương chẳng có chút phối hợp nào.
Bản thân là tình thánh, lần đầu tiên khoanh tay bó chiếu, vậy sao được!
Tiểu Nghĩa à, rốt cuộc anh phải làm gì em mới chịu tin là anh thật lòng với em đây?
Phan Thịnh Phan Ly cũng chống cằm nhìn trời.
Còn hai người này đang nghĩ gì?
À, cái đó chỉ có trời mới biết!
Hai người này vẫn luôn bay nhảy, không chịu bó buộc, cự tuyệt yêu đương, cự tuyệt chơi gay, đời sống giống như trong truyền thuyết.
Vũ Ngọc Bình còn có cảm giác bọn họ nhất định là bị người ngoài hành tinh xâm chiếm rồi!
Bởi vì dây thần kinh trong não bọn họ quá lạ lùng!
Sáu người mỗi người mang một tâm sự riêng, nghĩ mãi nghĩ mãi, cũng đến đêm khuya sương dày.
Bên ngoài quá ẩm ướt, không thích hợp để ngồi lâu, vì vậy ai nấy đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng ngày thứ ba, quả nhiên Phương Mạn Luân đưa Phương Khanh Hân tới.
Vừa trông thấy Tống Thanh, Phương Mạn Luân liền mỉm cười đi tới: "Chạy tới đây cho nhàn thân hả, cũng chẳng thèm chào hỏi anh một câu".
Tống Thanh ngạc nhiên nhìn hắn: "Sao anh biết tôi ở đây?”.
Phương Mạn Luân cười cười, mắt lóe sáng, đáp: "Cũng không phải anh tới đây tìm riêng em. Mà là muốn tìm Công ty giải trí Phan thị bàn chút chuyện. Không ngờ lại gặp mọi người ở đây".
Phan Thịnh Phan Ly không nhịn được hỏi: "Anh tìm chúng tôi bàn chuyện gì?".
"Tôi đi tìm Mộng Ảo Nhân Sinh đàm phán về bản quyền trò chơi, đối phương bảo tôi rằng, một năm trước, bản quyền trò chơi đã được bí mật bán cho Công ty giải trí Phan thị". Phương Mạn Luân nói tiếp: "Một năm trở lại đây, trò chơi này rất thịnh hành mà! Là sản phẩm điển hình của phương Đông, thiết kế nhân vật rất hợp thời, cốt truyện phong phú đặc sắc, thu hút ngày càng nhiều người chơi. Hiện tại đã có xu thế ngang tầm với các công ty lâu đời rồi. Vì vậy, tôi muốn trao đổi với hai vị một chút, xem liệu có thể hợp tác hay không? Nhân tiện đến đây xem xem, Công ty giải trí Phan thị sẽ đầu tư bao nhiêu cho vụ này".
Ồ, ra là vì việc công!
Tống Thanh gật đầu, xua xua tay về phía Phương Mạn Luân: "Vậy mọi người trao đổi đi, tôi và Tiểu Nghĩa đi nấu bữa sáng! Bọn tôi đến đây để trải nghiệm trò chơi thực tế mà, bữa sáng sẽ do chúng tôi tự tay làm!".
Phương Mạn Luân chưa kịp gọi Tống Thanh, Tống Thanh đã vui vẻ chạy đi tìm Lưu Nghĩa rồi.
Phương Khanh Hân đứng bên cạnh Phương Mạn Luân, nghiêm chỉnh đàng hoàng.
Phương Khanh Hân nhìn xung quanh một lượt, nhưng không thấy bóng dáng Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình.
Bốn năm trước, sau khi cô nói rất nhiều lời ám chỉ với Vũ Ngọc Bình, Vũ Ngọc Bình cũng không có thêm hành động gì.
Phương Khanh Hân vừa định ra tay, không ngờ liền bị Phương Mạn Luân lấy lý do tiếp tục việc học, đưa cô vào một trường nữ sinh quý tộc ở miền Bắc.
Trường nữ sinh quý tộc tổ chức theo mô hình khép kín, mỗi lần Phương Khanh Hân trở về đều vội vội vàng vàng, muốn tìm Vũ Ngọc Bình tâm sự, nhưng Vũ Ngọc Bình không ở trong nước thì lại ra nước ngoài, tóm lại là không ở nhà.
Phương Khanh Hân chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn năm trôi qua.
Chuyện này quả thực là Phương Mạn Luân cố ý.
Khi Phương lão gia tử nói với Phương Mạn Luân, ông quyết định giữ Phương Khanh Hân ở lại, bên ngoài Phương Mạn Luân vẫn tỏ ra bình thường, nhưng oán khí từ đáy lòng khiến hắn suýt nữa thì nổi khùng.
Suy đi tính lại, cuối cùng tìm được một cái cớ đẩy Phương Khanh Hân đến học viện quý tộc để nơi đó họ trông chừng.
Đúng lúc đó Tống Thanh xảy ra chuyện, Phương Mạn Luân cũng quyết tâm tàn nhẫn một lần, nhét Phương Khanh Hân vào trường bỏ mặc.
Bây giờ Tống Thanh về nước, Phương Khanh Hân mới coi như hết lệnh cấm túc, được phép trở về.
Thực ra, nếu nói là lệnh cấm túc của Phương Khanh Hân, không bằng nói là quân cờ nuôi bốn năm, cuối cùng cũng phát huy được tác dụng rồi!
Khi Hà Nhật Dương quên Tống Thanh, nếu Phương Khanh Hân có thể khiến Hà Nhật Dương yêu cô.
Vậy thì Tống Thanh chẳng phải là của Phương Mạn Luân rồi sao?
Đối với Phương Khanh Hân, Hà Nhật Dương là chấp niệm của cô, nhưng cô cũng không muốn buông tha Vũ Ngọc Bình.
Tốt nhất là có thể gả cho Hà Nhật Dương, lại có thể tiếp tục làm bạn tri kỷ của Vũ Ngọc Bình.
Thấy Tống Thanh và Hà Nhật Dương ở bên nhau, cô cực kì khó chịu.
Thấy Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình ở bên nhau, cô cùng cực kì bực bội.
Mỗi người đều đang âm thầm tính toán trong lòng, phải xem ai tính ai chuẩn hơn.
Tống Thanh chạy vào bếp, thấy Lưu Nghĩa đang ngồi trên băng ghế, lơ đãng đánh trứng trong bát, không nhịn được hỏi: "Cậu sao vậy? Cứ như người mất hồn thế?".
Lưu Nghĩa giờ mới hoàn hồn, đưa trứng cho Tống Thanh, đáp: "Không có gì".
"Vớ vẩn! Nhìn vành mắt đen sì của cậu xem! Tối qua làm gì, không ngủ ngon à?". Tống Thanh thực sự muốn lấy một chiếc gương soi vào mặt Lưu Nghĩa: "Trước đây cậu đâu có như vậy!".
Ánh mắt Lưu Nghĩa hơi hoảng loạn và bối rối, nói: "Ơ kìa, không có gì chính là không có gì! Cậu đừng hỏi nữa!".
"Được rồi, cậu phải tự biết chăm sóc bản thân đó. Mình đi làm bữa sáng". Tống Thanh nói: "Nhớ nhóm lửa giúp mình! Đừng giống như sáng hôm qua, suýt nữa thì đốt cháy cái bếp luôn".
"Biết rồi mà!". Lưu Nghĩa trừng mắt: "Đừng coi thường năng lực học tập của anh Nghĩa nhà cậu!".
Tống Thanh nhìn quanh, hỏi: "Ơ? Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình đi đâu cả rồi?".
"Chắc là đi nói chuyện?". Lưu Nghĩa thuận miệng đáp.
Tống Thanh nhìn Lưu Nghĩa chăm chăm, không bình thường, rất không bình thường!
Tiểu Nghĩa nhất định có tâm sự!
Tống Thanh làm rất nhanh gọn, thoáng cái đã nấu xong trứng, cắm xong cơm, còn nấu xong một bát canh.
Ở đây điều kiện có hạn, mọi người đều không quá cầu kì.
Dù sao tới đây là để trải nghiệm cuộc sống, chứ không phải tới làm cậu ấm cô chiêu!
Tống Thanh định trộn thêm chút rau dưa, thế là ok rồi!
Nhưng mà bây giờ có thêm Phương Mạn Luân và Phương Khanh Hân, có phải nên làm nhiều hơn không nhỉ?
Tống Thanh đang lo lắng, vừa cúi đầu thì thấy Lưu Nghĩa đang châm lửa, liền vội vàng lao tới!
Tống Thanh cuống quýt đá bớt que củi ra, vậy mới không gây ra hỏa hoạn.
Tống Thanh xoa xoa tay, nói: "Tiểu Nghĩa, hôm nay cậu rất không bình thường!".
Lưu Nghĩa cúi mặt hỏi lại Tống Thanh: "Tống Thanh, mình hỏi cậu một chuyện nhé".
Tống Thanh gật đầu: "Cậu hỏi đi".
"Cậu nói xem, nếu một người từng rất thích một người khác, vì bị người đó từ chối, liệu có thực sự buông tay không?". Lưu Nghĩa hỏi.
Tống Thanh ngồi bên cạnh Lưu Nghĩa, nghĩ một chút rồi đáp: "Vậy phải xem yêu có sâu đậm hay không, hay có đáng hay không, hoặc phải xem thời gian dài hay ngắn. Chuyện này rất khó nói. Tình cảm, là chuyện khó lý giải nhất".
"Vậy cậu nói xem, nếu một người đàn ông luôn đáp ứng mọi yêu cầu của một cô gái, vậy có phải là đến bây giờ anh ấy vẫn chưa từng quên cô ta?". Lưu Nghĩa hỏi tiếp.
Bình luận facebook