Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 41: CÔNG TÁC
Tống Thanh thừa dịp rút điện thoại về.
Thật ra, cô không hề biết được số điện thoại của Nhà họ Hà.
Nhìn thấy Tống Thanh nhẫn nhịn, Bà Tống mới hài lòng nói: “Được rồi, ta và Ngọc Nhan chỉ qua đây xem con sống như thế nào thôi. Con không sao thì ta yên tâm rồi. Không có việc gì nữa thì, chúng ta đi trước đây.”
Sau khi để lại câu nói này, Bà Tống mới mang theo túi xách rời khỏi.
Tống Thanh mất hồn ngồi trên ghế sôpha, cô ôm chặt lấy đầu, cảm thấy thất bại vô cùng.
Cô thật sự nghi ngờ, cô và anh trai thật ra không phải là con của bà ta sinh ra.
Trên đời này, liệu có người mẹ nào như vậy cơ chứ?
Tống Thanh không hề khóc, vì nước mắt của cô đã cạn hết cả rồi.
Trong giây phút họ bày mưu tính kế bắt anh rời khỏi nhà, thì tất cả những tình cảm và gửi gắm của cô đối với Nhà họ Tống, cũng đã tan thành mây khói hết rồi.
Tống Thanh nghỉ ngơi một hồi lâu, sau đó mới mệt mỏi đứng dậy, tắt hết đèn trong phòng, mang theo thức ăn trong tủ lạnh, xoay người rời khỏi biệt thự.
Tống Thanh không biết rằng, từng cử động của cô thật ra đều bị người nhìn thấy.
Người đàn ông đem chìa khóa đến cho Tống Thanh trong hôn lễ hôm đó, sau khi xem đoạn phim quay từ camera mà thuộc hạ của hắn mang tới, chợt nhoẻn miệng lên: “Người phụ nữ này, quả nhiên rất thú vị. Không biết Nhật Dương sau khi để vuột mất người phụ nữ này thì có hối hận hay không nữa? A, thôi kệ, tốt nhất là ta không nên quá nhiều chuyện!”
“Vậy chúng ta có cần phải tiếp tục theo dõi cô ấy không?” Một thuộc hạ hỏi.
“Không cần nữa. Cứ để mặc cho cô ấy muốn làm gì thì làm.” Người đàn ông vui vẻ cười nói: “Dù sao thì Nhật Dương cũng không dự định sẽ nảy sinh ra bất cứ mối quan hệ thực tế nào với cô ta.”
Tống Thanh xách theo đồ đạc về căn nhà mà cô đã thuê, vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy Tống Linh vẫn đang kiên trì vẽ những đường kẻ.
Thế nhưng, bức vẽ mà anh vẽ bây giờ đã không còn là mật khẩu két sắt của Tống Cương nữa, mà là bảng vẽ mặt bằng của nhà triển lãm tuốt ba ngã tư đằng kia.
Tống Thanh đặt thức ăn vào trong tủ lạnh, nói với Tống Linh: “Anh, em đã tìm một bảo mẫu cho anh, sau này khi em không có ở nhà, thì bảo mẫu này sẽ ở bên cạnh anh có được không?”
Cây cọ trên tay Tống Linh bị khựng lại: “Không được.”
Tống Thanh cười lên, nhanh chóng ngồi đến bên cạnh Tống Linh: “Nhưng mà Thanh Thanh còn phải đi làm việc kiếm tiền mà! Thanh Thanh không kiếm tiền, thì Thanh Thanh sẽ không vui!”
Tống Linh nghe đến câu Thanh Thanh sẽ không vui, trên mặt anh liền hiện ra một sắc mặt vô cùng khó xử.
Đối với Tống Linh mà nói, người em gái Thanh Thanh là người rất quan trọng.
Tống Thanh tiếp tục ôm lấy Tống Linh nói: “Bảo mẫu chỉ ở bên anh một lúc thôi, đợi đến khi em tan ca về nhà thì em sẽ ở lại bên cạnh anh có được không?”
Tống Linh vẫn không hề lên tiếng.
“Đợi đến khi Tống Thanh kiếm đủ tiền, thì sẽ dẫn theo anh đến một nơi không ai tìm được chúng ta, sau đó chúng ta sẽ vĩnh viễn không rời xa nhau, có được không nào?” Tống Thanh dịu dàng nói với Tống Linh.
Nghe thấy Tống Thanh nói vĩnh viễn không rời xa nhau, Tống Linh mới cười lên ngay lập tức, gật đầu lia lịa: “Được.”
Cuối cùng cũng được sự đồng ý của Tống Linh, Tống Thanh mới cảm thấy yên tâm.
Ngày hôm sau bảo mẫu đã đến nhà cô.
Bởi vì Tống Linh thật sự quá đẹp trai, nên Tống Thanh mới cố tình tìm một người bảo mẫu nam.
Để có thể gầy dựng nên tình cảm giữa bảo mẫu với Tống Linh, Tống Thanh lúc nào cũng ở bên cạnh họ. Dù làm việc gì cũng cho bảo mẫu tham gia với nhau.
Sau đó cô nói với bảo mẫu những việc mà Tống Linh kiêng kỵ, và một số việc cần chú ý khác.
Ba ngày sau, Tống Linh cuối cùng cũng không phản kháng việc bảo mẫu nam tiếp cận mình nữa rồi.
Bảo mẫu nam tên là Lê Huy, năm nay 50 mấy tuổi. là một người đàn ông hiền lành từ bi.
Tống Thanh nhìn thấy ông ấy khỏe khoắn sạch sẽ như vậy, cho nên mới giao cho ông ấy chăm lo cho Tống Linh.
Tống Thanh vừa mới sắp xếp xong cho bảo mẫu và Tống Linh thì tin nhắn của Hà Nhật Dương lại được gửi đến: “Nửa tiếng sau, Cảnh Hòa Trang Viên.”
Tống Thanh sau khi nhận được tin nhắn của Hà Nhật Dương, liền nói với bảo mẫu: “Chú Huy, con phải đi làm việc đây, làm phiền chú chăm sóc cho anh trai của con.”
Lê Huy mỉm cười gật đầu: “Thẩm tiểu thư xin hãy yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
Tống Thanh xoay người qua ôm lấy Tống Linh: “Anh, em đi làm đây, anh ở nhà phải ngoan nha!”
Tống Linh buồn bã tiễn Tống Thanh ra khỏi nhà, sau đó lại chìm đắm vào trong thế giới của riêng mình, kiên trì vẽ những đường cong đó.
Tống Thanh xách theo hộp công cụ nhanh chóng bay tới Cảnh Hòa Trang Viên.
Cô vừa tời cửa lớn của Trang Viên, thì thấy Hà Nhật Dương vừa mới dẫn theo bốn người trợ lý hàng đầu đi ra, chuẩn bị lên xe rời khỏi đó.
Ủa? Không phải anh ta gọi cô qua đây để tạo mẫu cho anh ta sao?
Anh ta cũng đã ra khỏi cửa rồi, thì sao tạo mẫu được?
Vả lại, bộ dạng ngày hôm nay của anh ta đã rất tốt rồi, hoàn toàn không cần phải chỉnh sửa thêm gì nữa.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh, chỉ gật đầu nói: “Lên xe.”
Tống Thanh ngơ ngác một hồi mới chui vào xe.
Nhìn thấy chiếc xe rời khỏi vị trí cũ, Tống Thanh mới cất giọng hỏi: “Chúng ta phải đi đâu đây?”
“Đi Hải Phòng.” Hà Nhật Dương trả lời một cách ngắn gọn.
“Cái gì?” Tống Thanh nghe xong liền đứng phắt dậy, nhưng lại quên mất mình đang ở trong xe, đột nhiên đụng đầu vào nóc xe, đau đến nỗi cô phải ôm lấy đầu rên lên đau đớn.
Hà Nhật Dương bực bội nhìn cô: “Ngốc chết đi được.”
Tống Thanh hoàn toàn mặc kệ lời phê bình này, mở miệng nói: “Chúng ta phải đi bao lâu?”
“Ba ngày.” Hà Nhật Dương khẽ nhíu mày lại: “Làm nhà tạo mẫu độc quyền của tôi, thì đương nhiên phải đi theo lịch trình của tôi rồi.
Tống Thanh há to miệng ra.
Nếu cô đi công tác theo hắn, thì anh trai biết phải làm sao đây?
Anh ấy không nhìn thấy cô, nhất định sẽ nổi điên lên mất.
Tống Thanh lập tức nhắn tin cho Lê Huy, hỏi thăm ông ấy có thể ở nhà với anh trai ba ngày không, ba ngày này sẽ trả lương gấp đôi cho ông ấy.
Lê Huy đồng ý một cách thẳng thắn.
Nhìn thấy Lê Huy đồng ý, Tống Thanh mới có thể yên tâm.
Xem ra một lát nữa khi tới nơi cần đến, chắc cô phải gọi video call cho anh ấy, thì mới có thể dỗ dành anh ấy được.
Tống Thanh cứ ngồi kế bên suy nghĩ lung tung, nhưng lại không hề phát hiện Hà Nhật Dương từ lúc nãy đã luôn chăm chú nhìn cô.
Hà Nhật Dương cứ cảm thấy trên người cô gái này ẩn chứa không ít bí mật.
Hắn vốn dĩ không có hứng thú gì với bí mật của người khác, nhưng kể từ ngày cô ấy hát qua bài hát đó trong nhà ăn, thì đột nhiên hắn lại muốn biết hết tất cả mọi chuyện liên quan đến cô gái này.
Hắn không muốn sai người khác điều tra về cô, chỉ muốn nghe chính miệng cô ấy tiết lộ cho hắn mà thôi.
Một tay Tống Thanh chống cằm, cô vừa nhìn phong cảnh ngoài khung cửa sổ đang nhanh chóng lui về phía sau, ánh mắt cô dần dần trở nên xa xăm.
Khuôn mặt nghiêng về một bên, bộc lột hết tất cả các hoang mang lo sợ trong lòng cô.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Hà Nhật Dương cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
“Hả?” Tống Thanh ngồi đối diện hoang mang xoay đầu lại, đụng ngay vào đôi mắt sáng như bầu trời sao của hắn.
Ánh mắt của hắn như biển cả, như bầu trời đêm, vô cùng sâu sắc, khiến người khác không thể nào nhìn thấu được.
Không ai có thể đoán được tâm trạng và cảm xúc của hắn trong giây phút này.
Tống Thanh đương nhiên cũng không thể.
Tống Thanh mở miệng ra, hơi hoảng hốt nói: “Tôi... chưa từng rời xa nhà qua lần nào cả.”
“Ồ?” Hà Nhật Dương híp mắt xuống: “Cô cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Tống Thanh không hề lên tiếng.
“Không muốn trả lời sao? Vậy thì, tôi đổi một câu hỏi để hỏi cô.” Hà Nhật Dương tự nhiên hôm nay chỉ muốn moi ra một ít bí mật từ miệng của cô gái này: “Trịnh Bảo là ai vậy?”
Thật ra, cô không hề biết được số điện thoại của Nhà họ Hà.
Nhìn thấy Tống Thanh nhẫn nhịn, Bà Tống mới hài lòng nói: “Được rồi, ta và Ngọc Nhan chỉ qua đây xem con sống như thế nào thôi. Con không sao thì ta yên tâm rồi. Không có việc gì nữa thì, chúng ta đi trước đây.”
Sau khi để lại câu nói này, Bà Tống mới mang theo túi xách rời khỏi.
Tống Thanh mất hồn ngồi trên ghế sôpha, cô ôm chặt lấy đầu, cảm thấy thất bại vô cùng.
Cô thật sự nghi ngờ, cô và anh trai thật ra không phải là con của bà ta sinh ra.
Trên đời này, liệu có người mẹ nào như vậy cơ chứ?
Tống Thanh không hề khóc, vì nước mắt của cô đã cạn hết cả rồi.
Trong giây phút họ bày mưu tính kế bắt anh rời khỏi nhà, thì tất cả những tình cảm và gửi gắm của cô đối với Nhà họ Tống, cũng đã tan thành mây khói hết rồi.
Tống Thanh nghỉ ngơi một hồi lâu, sau đó mới mệt mỏi đứng dậy, tắt hết đèn trong phòng, mang theo thức ăn trong tủ lạnh, xoay người rời khỏi biệt thự.
Tống Thanh không biết rằng, từng cử động của cô thật ra đều bị người nhìn thấy.
Người đàn ông đem chìa khóa đến cho Tống Thanh trong hôn lễ hôm đó, sau khi xem đoạn phim quay từ camera mà thuộc hạ của hắn mang tới, chợt nhoẻn miệng lên: “Người phụ nữ này, quả nhiên rất thú vị. Không biết Nhật Dương sau khi để vuột mất người phụ nữ này thì có hối hận hay không nữa? A, thôi kệ, tốt nhất là ta không nên quá nhiều chuyện!”
“Vậy chúng ta có cần phải tiếp tục theo dõi cô ấy không?” Một thuộc hạ hỏi.
“Không cần nữa. Cứ để mặc cho cô ấy muốn làm gì thì làm.” Người đàn ông vui vẻ cười nói: “Dù sao thì Nhật Dương cũng không dự định sẽ nảy sinh ra bất cứ mối quan hệ thực tế nào với cô ta.”
Tống Thanh xách theo đồ đạc về căn nhà mà cô đã thuê, vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy Tống Linh vẫn đang kiên trì vẽ những đường kẻ.
Thế nhưng, bức vẽ mà anh vẽ bây giờ đã không còn là mật khẩu két sắt của Tống Cương nữa, mà là bảng vẽ mặt bằng của nhà triển lãm tuốt ba ngã tư đằng kia.
Tống Thanh đặt thức ăn vào trong tủ lạnh, nói với Tống Linh: “Anh, em đã tìm một bảo mẫu cho anh, sau này khi em không có ở nhà, thì bảo mẫu này sẽ ở bên cạnh anh có được không?”
Cây cọ trên tay Tống Linh bị khựng lại: “Không được.”
Tống Thanh cười lên, nhanh chóng ngồi đến bên cạnh Tống Linh: “Nhưng mà Thanh Thanh còn phải đi làm việc kiếm tiền mà! Thanh Thanh không kiếm tiền, thì Thanh Thanh sẽ không vui!”
Tống Linh nghe đến câu Thanh Thanh sẽ không vui, trên mặt anh liền hiện ra một sắc mặt vô cùng khó xử.
Đối với Tống Linh mà nói, người em gái Thanh Thanh là người rất quan trọng.
Tống Thanh tiếp tục ôm lấy Tống Linh nói: “Bảo mẫu chỉ ở bên anh một lúc thôi, đợi đến khi em tan ca về nhà thì em sẽ ở lại bên cạnh anh có được không?”
Tống Linh vẫn không hề lên tiếng.
“Đợi đến khi Tống Thanh kiếm đủ tiền, thì sẽ dẫn theo anh đến một nơi không ai tìm được chúng ta, sau đó chúng ta sẽ vĩnh viễn không rời xa nhau, có được không nào?” Tống Thanh dịu dàng nói với Tống Linh.
Nghe thấy Tống Thanh nói vĩnh viễn không rời xa nhau, Tống Linh mới cười lên ngay lập tức, gật đầu lia lịa: “Được.”
Cuối cùng cũng được sự đồng ý của Tống Linh, Tống Thanh mới cảm thấy yên tâm.
Ngày hôm sau bảo mẫu đã đến nhà cô.
Bởi vì Tống Linh thật sự quá đẹp trai, nên Tống Thanh mới cố tình tìm một người bảo mẫu nam.
Để có thể gầy dựng nên tình cảm giữa bảo mẫu với Tống Linh, Tống Thanh lúc nào cũng ở bên cạnh họ. Dù làm việc gì cũng cho bảo mẫu tham gia với nhau.
Sau đó cô nói với bảo mẫu những việc mà Tống Linh kiêng kỵ, và một số việc cần chú ý khác.
Ba ngày sau, Tống Linh cuối cùng cũng không phản kháng việc bảo mẫu nam tiếp cận mình nữa rồi.
Bảo mẫu nam tên là Lê Huy, năm nay 50 mấy tuổi. là một người đàn ông hiền lành từ bi.
Tống Thanh nhìn thấy ông ấy khỏe khoắn sạch sẽ như vậy, cho nên mới giao cho ông ấy chăm lo cho Tống Linh.
Tống Thanh vừa mới sắp xếp xong cho bảo mẫu và Tống Linh thì tin nhắn của Hà Nhật Dương lại được gửi đến: “Nửa tiếng sau, Cảnh Hòa Trang Viên.”
Tống Thanh sau khi nhận được tin nhắn của Hà Nhật Dương, liền nói với bảo mẫu: “Chú Huy, con phải đi làm việc đây, làm phiền chú chăm sóc cho anh trai của con.”
Lê Huy mỉm cười gật đầu: “Thẩm tiểu thư xin hãy yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
Tống Thanh xoay người qua ôm lấy Tống Linh: “Anh, em đi làm đây, anh ở nhà phải ngoan nha!”
Tống Linh buồn bã tiễn Tống Thanh ra khỏi nhà, sau đó lại chìm đắm vào trong thế giới của riêng mình, kiên trì vẽ những đường cong đó.
Tống Thanh xách theo hộp công cụ nhanh chóng bay tới Cảnh Hòa Trang Viên.
Cô vừa tời cửa lớn của Trang Viên, thì thấy Hà Nhật Dương vừa mới dẫn theo bốn người trợ lý hàng đầu đi ra, chuẩn bị lên xe rời khỏi đó.
Ủa? Không phải anh ta gọi cô qua đây để tạo mẫu cho anh ta sao?
Anh ta cũng đã ra khỏi cửa rồi, thì sao tạo mẫu được?
Vả lại, bộ dạng ngày hôm nay của anh ta đã rất tốt rồi, hoàn toàn không cần phải chỉnh sửa thêm gì nữa.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh, chỉ gật đầu nói: “Lên xe.”
Tống Thanh ngơ ngác một hồi mới chui vào xe.
Nhìn thấy chiếc xe rời khỏi vị trí cũ, Tống Thanh mới cất giọng hỏi: “Chúng ta phải đi đâu đây?”
“Đi Hải Phòng.” Hà Nhật Dương trả lời một cách ngắn gọn.
“Cái gì?” Tống Thanh nghe xong liền đứng phắt dậy, nhưng lại quên mất mình đang ở trong xe, đột nhiên đụng đầu vào nóc xe, đau đến nỗi cô phải ôm lấy đầu rên lên đau đớn.
Hà Nhật Dương bực bội nhìn cô: “Ngốc chết đi được.”
Tống Thanh hoàn toàn mặc kệ lời phê bình này, mở miệng nói: “Chúng ta phải đi bao lâu?”
“Ba ngày.” Hà Nhật Dương khẽ nhíu mày lại: “Làm nhà tạo mẫu độc quyền của tôi, thì đương nhiên phải đi theo lịch trình của tôi rồi.
Tống Thanh há to miệng ra.
Nếu cô đi công tác theo hắn, thì anh trai biết phải làm sao đây?
Anh ấy không nhìn thấy cô, nhất định sẽ nổi điên lên mất.
Tống Thanh lập tức nhắn tin cho Lê Huy, hỏi thăm ông ấy có thể ở nhà với anh trai ba ngày không, ba ngày này sẽ trả lương gấp đôi cho ông ấy.
Lê Huy đồng ý một cách thẳng thắn.
Nhìn thấy Lê Huy đồng ý, Tống Thanh mới có thể yên tâm.
Xem ra một lát nữa khi tới nơi cần đến, chắc cô phải gọi video call cho anh ấy, thì mới có thể dỗ dành anh ấy được.
Tống Thanh cứ ngồi kế bên suy nghĩ lung tung, nhưng lại không hề phát hiện Hà Nhật Dương từ lúc nãy đã luôn chăm chú nhìn cô.
Hà Nhật Dương cứ cảm thấy trên người cô gái này ẩn chứa không ít bí mật.
Hắn vốn dĩ không có hứng thú gì với bí mật của người khác, nhưng kể từ ngày cô ấy hát qua bài hát đó trong nhà ăn, thì đột nhiên hắn lại muốn biết hết tất cả mọi chuyện liên quan đến cô gái này.
Hắn không muốn sai người khác điều tra về cô, chỉ muốn nghe chính miệng cô ấy tiết lộ cho hắn mà thôi.
Một tay Tống Thanh chống cằm, cô vừa nhìn phong cảnh ngoài khung cửa sổ đang nhanh chóng lui về phía sau, ánh mắt cô dần dần trở nên xa xăm.
Khuôn mặt nghiêng về một bên, bộc lột hết tất cả các hoang mang lo sợ trong lòng cô.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Hà Nhật Dương cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
“Hả?” Tống Thanh ngồi đối diện hoang mang xoay đầu lại, đụng ngay vào đôi mắt sáng như bầu trời sao của hắn.
Ánh mắt của hắn như biển cả, như bầu trời đêm, vô cùng sâu sắc, khiến người khác không thể nào nhìn thấu được.
Không ai có thể đoán được tâm trạng và cảm xúc của hắn trong giây phút này.
Tống Thanh đương nhiên cũng không thể.
Tống Thanh mở miệng ra, hơi hoảng hốt nói: “Tôi... chưa từng rời xa nhà qua lần nào cả.”
“Ồ?” Hà Nhật Dương híp mắt xuống: “Cô cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Tống Thanh không hề lên tiếng.
“Không muốn trả lời sao? Vậy thì, tôi đổi một câu hỏi để hỏi cô.” Hà Nhật Dương tự nhiên hôm nay chỉ muốn moi ra một ít bí mật từ miệng của cô gái này: “Trịnh Bảo là ai vậy?”
Bình luận facebook