Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 43: TỐI NAY Ở CÙNG PHÒNG
Trong lúc ăn cơm thì Tống Thanh vẫn không hề cảm thấy có gì bất thường cả.
Đợi đến khi ngủ, thì Tống Thanh mới phát hiện ra vấn đề.
Lần này cô đi quá gấp rút, không hề đem theo bất cứ vật dụng cá nhân nào cả!
Bây giờ đi mua, có còn kịp nữa không?
Trong khi Tống Thanh đang băn khoăn thì Hà Nhật Dương đột nhiên nói: “Sao vậy? Muốn đi mua sắm ư?”
Tống Thanh kinh ngạc nhìn hắn, không phải chứ? Con người này là con sâu trong bụng của cô hay sao?
Sao lại biết hết tất cả những gì cô đang nghĩ vậy?
“Đi thôi, đúng lúc tôi cũng phải ra ngoài một phen.” Hà Nhật Dương đột nhiên mở miệng nói.
Tống Thanh có chút mơ hồ, đến giờ này rồi mà liệu hắn còn việc gì nữa chứ?
Thôi mặc kệ hắn đi, cô phải nhanh chóng đi mua những vật dụng của cô.
Tống Thanh cảm thấy từ khi quen biết Hà Nhật Dương đến nay, mức độ mặt dày của cô đang tăng trưởng với tốc độ nhanh chóng.
Mấy ngày trước cô còn rất mong muốn có thể nhanh chóng thoát khỏi người đàn ông này, nhưng bây giờ sau khi nghe nói hắn sẽ trả lương cao cho cô, nên cô mới mặt dày lập tức đồng ý làm nhà tạo mẫu độc quyền của hắn.
Bây giờ thì tốt rồi, không còn chút sĩ diện nào cả, chỉ cần có thể tiết kiệm tiền, tiêu ít tiền thì cô tuyệt đối sẽ không chọn lựa chọn điều nào khác cả.
Ai kêu cô nghèo chứ?
Hà Nhật Dương bước từng bước dài rời khỏi căn phòng, Tống Thanh liền đi theo ngay phía sau.
Lý Xuân bọn họ đang đứng trước cửa, bước đi theo sau Tống Thanh một cách ăn ý.
“Ơ... phiền anh dẫn tôi đến một trung tâm thương mại gần nhất quanh đây là được rồi.
Đôi mắt của Hà Nhật Dương khẽ nhắm lại, khóe mắt hơi liếc về phía Tống Thanh, hắn nở một cười mê hoặc, nhưng lại không trả lời gì hết.
Tống Thanh cứ tưởng Hà Nhật Dương đã đồng ý rồi, liền im lặng theo sau hắn bước lên xe.
Đợi đến khi tới trung tâm thương mại, Tống Thanh xuống xe, vừa định chào tạm biệt Hà Nhật Dương, thì ai ngờ Hà Nhật Dương cũng theo cô xuống xe.
“Lý Xuân đi theo là được rồi, những người khác cứ đi về đi.” Hà Nhật Dương ra lệnh.
Mấy người trợ lý lần lượt xoay người rời khỏi, chỉ có Lý Xuân nghe lệnh đi theo ở phía sau.
Tống Thanh hơi do dự nói: “Vậy... tôi đi vào trong trước. Gặp lại sau!”
Vừa dứt lời. không đợi Hà Nhật Dương trả lời, Tống Thanh bèn như một con thỏ bị làm hết hồn vậy, co giò lên chạy mất.
Hà Nhật Dương nhìn bóng dáng của Tống Thanh, lắc đầu không nói nên lời.
Chạy gì mà nhanh dữ vậy...
Không bị sếp theo sau, Tống Thanh mới có thể thật sự thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chọn lựa những đồ dùng hằng ngày của mình, đến lúc chọn đồ ngủ thì Tống Thanh mới do dự một hồi.
Thật ra cô rất thích những bộ đồ ngủ hình thú anime.
Thế nhưng, tối nay phải ngủ cùng một phòng với sếp.
Tuy một người ngủ trong phòng một người ngủ ghế sô-pha, vả lại khoảng cách giữa giường và ghế sô-pha cũng khá xa.
Thế nhưng cô cứ cảm thấy không thích hợp lắm.
Nhưng mà... nên làm sao với chiếc áo ngủ mà cô rất yêu thích này đây...
Đúng lúc Tống Thanh đang do dự, thì một bàn tay đẹp đẽ đột nhiên giật lấy đôi tai thỏ từ tay cô. nhanh chóng đội lên đầu của Tống Thanh, giọng điệu trêu chọc nói: “Ồ, cũng giống lắm.”
Tống Thanh đột nhiên xoay đầu lại, nhìn thấy Hà Nhật Dương đang đứng kế bên mình, sau đó hắn đã đem chiếc áo ngủ hình thú cực kỳ dễ thương đó cho người bán hàng: “Gói cái này lại.”
Đôi mắt của người bán hàng cứ lưu lại trên người Hà Nhật Dương, ngay đến câu nói của hắn cũng không hề nghe thấy.
Đẹp trai quá...
Lý Xuân khẽ ho một cái, chợt đứng ngay trước mặt người bán hàng, che mất tầm nhìn của cô ta: “Phiền cô thanh toán giùm.”
Tống Thanh ngước đầu nhìn Hà Nhật Dương: “Hay là để tôi...”
“Đi thôi.” Hà Nhật Dương không hề nghe Tống Thanh giải thích, bước chân rời khỏi.
Tống Thanh nhanh chóng nhìn về phía Lý Xuân đang thanh toán, trong lòng nghĩ: “Số tiền đó, mình nên trả cho anh ấy như thế nào đây? Rút ra một triệu để trước mặt anh ấy, nói đây là tiền của chiếc áo ngủ mà tôi trả anh ư?
Sao đột nhiên cảm thấy có chút kỳ kỳ?
Tốc độ của Lý Xuân cũng rất nhanh, sau khi thanh toán xong, anh nhanh chóng rượt theo Hà Nhật Dương và Tống Thanh, vả lại còn vô cùng lịch sự xách hết những thứ khác của Tống Thanh mua.
Tống Thanh không ngừng nói lời cám ơn Lý Xuân, Lý Xuân nhỏ tiếng nói: “Tôi xin nhắc nhở nhẹ với cô, đừng nên nhắc những việc liên quan đến tiền, nếu không thì tổng giám đốc sẽ không vui đâu.”
Ơ...
Được thôi...
Về đến khách sạn, Tống Thanh ngoan ngoãn ngồi im trong phòng khách, đợi Hà Nhật Dương tắm xong thì mới đi tắm rửa.
Không bao lâu, Hà Nhật Dương quả nhiên đã tắm xong với tốc độ chóng mặt, chỉ mặc một chiếc quần ngủ từ phòng tắm đi ra.
Cao 1.88m, tỷ lệ hoàng kim hoàn hảo, khiến đôi chân của hắn thon dài vô cùng.
Vùng tam giác ngược rắn chắc vô cùng, tám múi cơ bụng rất sống động.
Cơ bắp đó rắn chắc đến nỗi không thể tin được.
Đường V-cut...
Đường line quyến rũ ở bụng...
Bắp chuột to lớn...
Tống Thanh vốn dĩ phải nhìn ra chỗ khác, nhưng không cách nào kiềm chế được, vừa mới nhìn lướt qua, thì đã không cách nào dời ánh mắt ra được nữa rồi.
Khoảng khắc ấy, trong đầu của Tống Thanh chỉ còn đọng lại một từ cứ lập đi lập lại: Perfect...
Hà Nhật Dương ngước đầu lên, liền nhìn thấy Tống Thanh đang tròn xoe đôi mắt nhìn hắn.
Đương nhiên hắn biết rằng thân hình của hắn tốt cỡ nào rồi, nhưng hắn sẽ không thừa nhận, hắn chỉ cố tình đi ra như vậy từ phòng tắm mà thôi...
Thật kỳ lạ, rõ ràng hắn rất ghét bị phụ nữ chủ động bám dính vào hắn, nhưng lại rất thích thú khi nhìn thấy sắc mặt ngơ ngác của Tống Thanh khi nhìn hắn như vậy.
Hà Nhật Dương nhoẻn miệng lên: “Sao còn chưa đi tắm đi?”
“A... a!” Tống Thanh lập tức đứng dậy, ôm lấy áo ngủ chạy vào phòng tắm.
Chạy đến nửa đường cô đột nhiên nhớ ra, những dụng cụ để đi tắm của cô còn chưa đem vào, lập tức xoay người và cúi đầu xuống quay về lấy.
Kết quả là do cô quá hoang mang, nên đã đụng thẳng vào tường.
“A, đau đau đau quá...” Tống Thanh đau đớn ôm lấy trán của mình, chết rồi, trên trán nhất định đã đỏ chót rồi.
“Phì.” Hà Nhật Dương không kiềm chế được, không nể mặt cô nữa và cười phì ra.
Tống Thanh vừa xoa trán, vừa nhanh chóng đem đồ của mình vào trong phòng tắm.
Căn phòng tắm cực kỳ lớn.
Những vật dụng của Hà Nhật Dương được đặt qua một bên, còn bên kia được để trống.
Tống Thanh do dự một hồi, sau đó cô mới chịu để đồ đạc của mình qua bên còn lại.
Một bên là những đồ dùng do chính tay các chuyên gia hàng đầu quốc tế tạo ra, còn một bên là hàng siêu thị.
Tống Thanh thở dài một tiếng, thò tay vỗ lấy chai dầu gội 150 nghìn mà cô vừa mới mua từ siêu thị: “Đừng quá tự ti, tuy giá trị của tụi bây không giống nhau, nhưng công dụng đều như nhau cả.”
Tuy rằng khách sạn có cung cấp cho những dụng cụ thương hiệu lớn, nhưng riêng về mặt này, Tống Thanh có thói quen hầu như rất giống với Hà Nhật Dương.
Đó chính là chỉ dùng đồ của mình thôi, không dùng những thứ mà khách sạn cung cấp.
Thân phận của Hà Nhật Dương quá cao sang, chỉ dùng những thứ được đặc chế riêng cho mình
Còn Tống Thanh, lại bởi vì cứ cố chấp yêu thích mùi hương được nhiều người dân đón nhận.
Tống Thanh nhanh chóng điều chỉnh nhiệt độ của nước, đặt mình dưới dòng nước nóng, chà rửa một cách sạch sẽ, tống khứ hết tất cả những cơn mệt mỏi ra ngoài.
Nhìn cái bồn tắm tinh tế như vậy, Tống Thanh rất muốn có thể thoải mái ngâm người vào đó.
Giờ này, chắc Hà Nhật Dương đã ngủ rồi.
Hay là...
Tống Thanh cẩn thận nghe ngóng động tỉnh bên ngoài, ừ, chắc chắn bên ngoài đã không còn tiếng động gì nữa rồi.
Tống Thanh vui mừng đổ sữa tắm của mình vào trong bồn, tiện tay cột tóc lại, sau đó nhảy vào bồn tắm và thoải mái nằm trong đó.
Aaaaa. Thật thoải mái...
Aaaaa. Nhiều bong bóng quá đi..
Đợi đến khi ngủ, thì Tống Thanh mới phát hiện ra vấn đề.
Lần này cô đi quá gấp rút, không hề đem theo bất cứ vật dụng cá nhân nào cả!
Bây giờ đi mua, có còn kịp nữa không?
Trong khi Tống Thanh đang băn khoăn thì Hà Nhật Dương đột nhiên nói: “Sao vậy? Muốn đi mua sắm ư?”
Tống Thanh kinh ngạc nhìn hắn, không phải chứ? Con người này là con sâu trong bụng của cô hay sao?
Sao lại biết hết tất cả những gì cô đang nghĩ vậy?
“Đi thôi, đúng lúc tôi cũng phải ra ngoài một phen.” Hà Nhật Dương đột nhiên mở miệng nói.
Tống Thanh có chút mơ hồ, đến giờ này rồi mà liệu hắn còn việc gì nữa chứ?
Thôi mặc kệ hắn đi, cô phải nhanh chóng đi mua những vật dụng của cô.
Tống Thanh cảm thấy từ khi quen biết Hà Nhật Dương đến nay, mức độ mặt dày của cô đang tăng trưởng với tốc độ nhanh chóng.
Mấy ngày trước cô còn rất mong muốn có thể nhanh chóng thoát khỏi người đàn ông này, nhưng bây giờ sau khi nghe nói hắn sẽ trả lương cao cho cô, nên cô mới mặt dày lập tức đồng ý làm nhà tạo mẫu độc quyền của hắn.
Bây giờ thì tốt rồi, không còn chút sĩ diện nào cả, chỉ cần có thể tiết kiệm tiền, tiêu ít tiền thì cô tuyệt đối sẽ không chọn lựa chọn điều nào khác cả.
Ai kêu cô nghèo chứ?
Hà Nhật Dương bước từng bước dài rời khỏi căn phòng, Tống Thanh liền đi theo ngay phía sau.
Lý Xuân bọn họ đang đứng trước cửa, bước đi theo sau Tống Thanh một cách ăn ý.
“Ơ... phiền anh dẫn tôi đến một trung tâm thương mại gần nhất quanh đây là được rồi.
Đôi mắt của Hà Nhật Dương khẽ nhắm lại, khóe mắt hơi liếc về phía Tống Thanh, hắn nở một cười mê hoặc, nhưng lại không trả lời gì hết.
Tống Thanh cứ tưởng Hà Nhật Dương đã đồng ý rồi, liền im lặng theo sau hắn bước lên xe.
Đợi đến khi tới trung tâm thương mại, Tống Thanh xuống xe, vừa định chào tạm biệt Hà Nhật Dương, thì ai ngờ Hà Nhật Dương cũng theo cô xuống xe.
“Lý Xuân đi theo là được rồi, những người khác cứ đi về đi.” Hà Nhật Dương ra lệnh.
Mấy người trợ lý lần lượt xoay người rời khỏi, chỉ có Lý Xuân nghe lệnh đi theo ở phía sau.
Tống Thanh hơi do dự nói: “Vậy... tôi đi vào trong trước. Gặp lại sau!”
Vừa dứt lời. không đợi Hà Nhật Dương trả lời, Tống Thanh bèn như một con thỏ bị làm hết hồn vậy, co giò lên chạy mất.
Hà Nhật Dương nhìn bóng dáng của Tống Thanh, lắc đầu không nói nên lời.
Chạy gì mà nhanh dữ vậy...
Không bị sếp theo sau, Tống Thanh mới có thể thật sự thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chọn lựa những đồ dùng hằng ngày của mình, đến lúc chọn đồ ngủ thì Tống Thanh mới do dự một hồi.
Thật ra cô rất thích những bộ đồ ngủ hình thú anime.
Thế nhưng, tối nay phải ngủ cùng một phòng với sếp.
Tuy một người ngủ trong phòng một người ngủ ghế sô-pha, vả lại khoảng cách giữa giường và ghế sô-pha cũng khá xa.
Thế nhưng cô cứ cảm thấy không thích hợp lắm.
Nhưng mà... nên làm sao với chiếc áo ngủ mà cô rất yêu thích này đây...
Đúng lúc Tống Thanh đang do dự, thì một bàn tay đẹp đẽ đột nhiên giật lấy đôi tai thỏ từ tay cô. nhanh chóng đội lên đầu của Tống Thanh, giọng điệu trêu chọc nói: “Ồ, cũng giống lắm.”
Tống Thanh đột nhiên xoay đầu lại, nhìn thấy Hà Nhật Dương đang đứng kế bên mình, sau đó hắn đã đem chiếc áo ngủ hình thú cực kỳ dễ thương đó cho người bán hàng: “Gói cái này lại.”
Đôi mắt của người bán hàng cứ lưu lại trên người Hà Nhật Dương, ngay đến câu nói của hắn cũng không hề nghe thấy.
Đẹp trai quá...
Lý Xuân khẽ ho một cái, chợt đứng ngay trước mặt người bán hàng, che mất tầm nhìn của cô ta: “Phiền cô thanh toán giùm.”
Tống Thanh ngước đầu nhìn Hà Nhật Dương: “Hay là để tôi...”
“Đi thôi.” Hà Nhật Dương không hề nghe Tống Thanh giải thích, bước chân rời khỏi.
Tống Thanh nhanh chóng nhìn về phía Lý Xuân đang thanh toán, trong lòng nghĩ: “Số tiền đó, mình nên trả cho anh ấy như thế nào đây? Rút ra một triệu để trước mặt anh ấy, nói đây là tiền của chiếc áo ngủ mà tôi trả anh ư?
Sao đột nhiên cảm thấy có chút kỳ kỳ?
Tốc độ của Lý Xuân cũng rất nhanh, sau khi thanh toán xong, anh nhanh chóng rượt theo Hà Nhật Dương và Tống Thanh, vả lại còn vô cùng lịch sự xách hết những thứ khác của Tống Thanh mua.
Tống Thanh không ngừng nói lời cám ơn Lý Xuân, Lý Xuân nhỏ tiếng nói: “Tôi xin nhắc nhở nhẹ với cô, đừng nên nhắc những việc liên quan đến tiền, nếu không thì tổng giám đốc sẽ không vui đâu.”
Ơ...
Được thôi...
Về đến khách sạn, Tống Thanh ngoan ngoãn ngồi im trong phòng khách, đợi Hà Nhật Dương tắm xong thì mới đi tắm rửa.
Không bao lâu, Hà Nhật Dương quả nhiên đã tắm xong với tốc độ chóng mặt, chỉ mặc một chiếc quần ngủ từ phòng tắm đi ra.
Cao 1.88m, tỷ lệ hoàng kim hoàn hảo, khiến đôi chân của hắn thon dài vô cùng.
Vùng tam giác ngược rắn chắc vô cùng, tám múi cơ bụng rất sống động.
Cơ bắp đó rắn chắc đến nỗi không thể tin được.
Đường V-cut...
Đường line quyến rũ ở bụng...
Bắp chuột to lớn...
Tống Thanh vốn dĩ phải nhìn ra chỗ khác, nhưng không cách nào kiềm chế được, vừa mới nhìn lướt qua, thì đã không cách nào dời ánh mắt ra được nữa rồi.
Khoảng khắc ấy, trong đầu của Tống Thanh chỉ còn đọng lại một từ cứ lập đi lập lại: Perfect...
Hà Nhật Dương ngước đầu lên, liền nhìn thấy Tống Thanh đang tròn xoe đôi mắt nhìn hắn.
Đương nhiên hắn biết rằng thân hình của hắn tốt cỡ nào rồi, nhưng hắn sẽ không thừa nhận, hắn chỉ cố tình đi ra như vậy từ phòng tắm mà thôi...
Thật kỳ lạ, rõ ràng hắn rất ghét bị phụ nữ chủ động bám dính vào hắn, nhưng lại rất thích thú khi nhìn thấy sắc mặt ngơ ngác của Tống Thanh khi nhìn hắn như vậy.
Hà Nhật Dương nhoẻn miệng lên: “Sao còn chưa đi tắm đi?”
“A... a!” Tống Thanh lập tức đứng dậy, ôm lấy áo ngủ chạy vào phòng tắm.
Chạy đến nửa đường cô đột nhiên nhớ ra, những dụng cụ để đi tắm của cô còn chưa đem vào, lập tức xoay người và cúi đầu xuống quay về lấy.
Kết quả là do cô quá hoang mang, nên đã đụng thẳng vào tường.
“A, đau đau đau quá...” Tống Thanh đau đớn ôm lấy trán của mình, chết rồi, trên trán nhất định đã đỏ chót rồi.
“Phì.” Hà Nhật Dương không kiềm chế được, không nể mặt cô nữa và cười phì ra.
Tống Thanh vừa xoa trán, vừa nhanh chóng đem đồ của mình vào trong phòng tắm.
Căn phòng tắm cực kỳ lớn.
Những vật dụng của Hà Nhật Dương được đặt qua một bên, còn bên kia được để trống.
Tống Thanh do dự một hồi, sau đó cô mới chịu để đồ đạc của mình qua bên còn lại.
Một bên là những đồ dùng do chính tay các chuyên gia hàng đầu quốc tế tạo ra, còn một bên là hàng siêu thị.
Tống Thanh thở dài một tiếng, thò tay vỗ lấy chai dầu gội 150 nghìn mà cô vừa mới mua từ siêu thị: “Đừng quá tự ti, tuy giá trị của tụi bây không giống nhau, nhưng công dụng đều như nhau cả.”
Tuy rằng khách sạn có cung cấp cho những dụng cụ thương hiệu lớn, nhưng riêng về mặt này, Tống Thanh có thói quen hầu như rất giống với Hà Nhật Dương.
Đó chính là chỉ dùng đồ của mình thôi, không dùng những thứ mà khách sạn cung cấp.
Thân phận của Hà Nhật Dương quá cao sang, chỉ dùng những thứ được đặc chế riêng cho mình
Còn Tống Thanh, lại bởi vì cứ cố chấp yêu thích mùi hương được nhiều người dân đón nhận.
Tống Thanh nhanh chóng điều chỉnh nhiệt độ của nước, đặt mình dưới dòng nước nóng, chà rửa một cách sạch sẽ, tống khứ hết tất cả những cơn mệt mỏi ra ngoài.
Nhìn cái bồn tắm tinh tế như vậy, Tống Thanh rất muốn có thể thoải mái ngâm người vào đó.
Giờ này, chắc Hà Nhật Dương đã ngủ rồi.
Hay là...
Tống Thanh cẩn thận nghe ngóng động tỉnh bên ngoài, ừ, chắc chắn bên ngoài đã không còn tiếng động gì nữa rồi.
Tống Thanh vui mừng đổ sữa tắm của mình vào trong bồn, tiện tay cột tóc lại, sau đó nhảy vào bồn tắm và thoải mái nằm trong đó.
Aaaaa. Thật thoải mái...
Aaaaa. Nhiều bong bóng quá đi..
Bình luận facebook