Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-425
CHƯƠNG 425:
Hà Nhật Dương tự nhận mình là một người máu lạnh.
Mặc dù trước đây hắn không phải hoàn toàn máu lạnh như bây giờ.
Bản thân hắn cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên biến thành như vậy.
Dường như chỉ trong một đêm, hắn từ một người rất tốt, rất hiếu thảo lại lập tức biến thành động vật máu lạnh.
Ngoại trừ bà hắn ra, hắn thậm chí không muốn qua lại thân thiết với bất kỳ một người nào.
Ngay cả ba mẹ của hắn cũng vậy.
Hà Nhật Dương mơ hồ đoán được trong một năm kia đã xảy ra chuyện gì đó có liên quan tới ba mẹ mình.
Nhưng hắn vẫn lựa chọn trốn tránh, không muốn tìm hiểu sâu hơn về chuyện này.
Có thể như bây giờ cũng không có gì không tốt cả.
Nhưng sau khi gặp được Tống Thanh thì suy nghĩ này lại tự nhiên lặng lẽ thay đổi.
Bản thân hắn cũng không phát hiện ra điều này.
Tất cả đều hoàn thành trong lặng lẽ.
Chờ tới khi hắn nhận thức được điều này thì hắn đã cảm thấy có hứng thú đối với Tống Thanh rồi.
Nếu như ngay từ lúc đầu hắn đi gặp Tống Thanh chỉ là do trợ lý Lý Xuân và Lý Hạ giật dây thì hiện tại hắn lại muốn chủ động gặp Tống Thanh.
Từ bị động đến chủ động lại chỉ tốn thời gian có mấy ngày.
Trong nhận thức của hắn bây giờ, đây là người duy nhất khiến hắn làm như vậy.
Tống Thanh ở phòng bên cạnh cũng trằn trọc mãi không thể nào ngủ được.
Mình thật đúng là gặp quỷ rồi.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên mình đi tới phòng bếp đó nhưng lại có thể tự đi đúng đường!
Trời ạ, cho tới bây giờ mình mới nhớ ra.
Mình ở trong biệt thự lớn như vậy lại không hề lạc đường?
Bây giờ mình nằm trong phòng này, vì sao luôn cảm thấy như trước đây mình đã từng ngủ qua vậy?
A, mình nhất định phát điên rồi!
Tại sao mình lại có ảo giác như vậy?
Chẳng lẽ là do vừa rồi mình ở chung với Hà Nhật Dương quá mức hòa hợp sao?
Hay là nam sắc của hắn ta ảnh hưởng tới phán đoán của mình rồi?
Hoặc là mình bắt đầu mơ ước tới vẻ đẹp của hắn ta?
Không phải như vậy chứ?
Ôi mình rầu rĩ chết mất.
Mình nhất định đang mắc chứng hoang tưởng rồi!
Không ngờ mình lại dám mơ ước muốn trở thành người phụ nữ của Hà Nhật Dương?
Tống Thanh lật qua lật lại rất lâu mới ngủ được, mà Hà Nhật Dương cứ thức trắng đêm không ngủ.
Bởi vì trong đầu hắn đều là hình ảnh của Tống Thanh ở phòng bên cạnh.
Hắn nghĩ Tống Thanh đã ngủ chưa?
Tống Thanh có ngủ ngon không?
Tống Thanh có cảm giác đặc biệt giống như hắn không?
Phần ký ức bị mất đi của Tống Thanh liệu có liên quan tới hắn hay không?
Người chồng trước của Tống Thanh là ai?
Nếu như Tống Thanh không có cảm giác đặc biệt giống mình thì mình phải làm sao đây?
Nếu như đây chỉ là tình cảm của riêng mình thì mình nên làm thế nào?
Vô số ý nghĩ cứ hành hạ Hà Nhật Dương.
Cho nên sáng hôm sau khi thức dậy, Tống Thanh nhìn thấy Hà Nhật Dương liền giật mình.
Hắn vốn không có bệnh mà bây giờ lại có vài phần mệt mỏi.
Hà Nhật Dương lợi dụng cơ hội lại yêu cầu Tống Thanh ở nhà mình thêm một thời gian.
Về phần những người khác trong trang viên Cảnh Hoa sao?
À, đơn giản lại tiếp tục cho bọn họ nghỉ thêm là được chứ gì!
Tống Thanh do dự một lát nói: “Thật ra tôi cũng muốn ở lại đây chăm sóc cho anh, nhưng bên Tú Trường….”
Hà Nhật Dương hờ hững nói: “Chuyện đó thì đơn giản, em cứ giao cho Lý Xuân là được rồi. Anh ta sẽ làm cho em hài lòng.”
Quả nhiên, sáng sớm hôm đó Lý Xuân lại tới xin chỉ thị: “Tiểu thư Seven, đây là bảng tiến độ bên Tú Trường. Tất cả sân bãi đều đã được dựng xong, có vài chỗ thiếu sót thì tôi cũng đã bổ sung rồi. Mời cô xem qua. Mặt khác, trong những người kia có vài người thích hợp với thương hiệu S.A nên tôi cũng đã tiến hành loại ra và thay thế. Mặc dù có cô Triệu Văn Văn làm người mẫu chính trên cơ bản đã ổn thỏa, nhưng người mẫu khác cũng rất quan trọng. Tôi đã liên hệ với mấy người mẫu thích hợp với các trang phục này để tiến hành mặc thử. Đây là ảnh các cô ấy chụp thử, nếu như cô không có ý kiến gì thì có thể dùng các cô ấy để thay thế cho những người mẫu ban đầu? Mặt khác, đây là bảng lương của mấy người mẫu mới này. Bởi vì chuyện này là do tôi tự ý thay thế cho nên chi phi tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi đã bàn qua với các cô ấy về bảng lương này, có mấy người bằng lòng hợp tác lâu dài với S.A, bởi vậy đồng ý giảm 20% cho lần này.”
Tống Thanh há hốc miệng nhìn Lý Xuân.
Hắn có cần giỏi như vậy không?
Hắn có cần tài hoa hơn người như vậy không?
Hắn có cần giải quyết nhanh gọn và quyết đoán như thế không?
Hắn có cần làm việc tích cực như vậy không?
Đây là chuyện của S.A mà, không phải chuyện của tập đoàn tài chính Hà thị nhé!
Hắn là trợ lý cao cấp nhất của tập đoàn tài chính Hà thị mà lại đi làm chuyện của S.A như vậy thật sự có ổn không?
Hà Nhật Dương, anh thật sự không thấy ngại sao?
Tôi lại là người muốn cạnh tranh với anh đấy!
Lý Xuân thấy Tống Thanh không nói gì thì tiếp tục báo cáo công việc: “Ngày hôm qua tôi đã kiểm tra những phương diện khác của Tú Trường, phát hiện bên phía an ninh có hơi yếu. Đến lúc đó những người tới Tú Trường đều là người có danh vọng, những người này đòi hỏi tương đối cao về tính an toàn và bí mật. Bởi vậy, tôi đã làm chủ tăng cường về bên an ninh cùng với các biện pháp bảo mật. Về chi phí cho việc này, tôi cũng sẽ chi trả. Tiểu thư Seven vừa về nước chắc hẳn cần tiêu tiền rất nhiều. Tôi thì không sao, tôi ở tập đoàn tài chính Hà thị làm việc đã nhiều năm như vậy, tích trữ được rất nhiều tiền. Về điểm này, mong tiểu thư Seven không cần khách sáo.”
“Tôi sao có thể không biết xấu hổ như vậy được? Không, không được.” Tống Thanh lập tức trả lời ngay: “Cám ơn anh đã giúp tôi làm nhiều chuyện như vậy. Quả thật, tôi vừa về nước đã làm show trình diễn ở Nước T nên có ít kinh nghiệm. Thật sự phải cám ơn anh.”
Hà Nhật Dương hờ hững nói: “Được rồi, phần chi phí này cứ tính vào anh đi. Dù sao cũng là do em chăm sóc anh nên mới khiến em không thể để ý tới nó.”
Trong lòng Lý Xuân thầm cho điểm khen ngợi!
Chủ tịch, không uổng công tôi làm nền cho cậu nhiều như vậy, cuối cùng thì cậu cũng lên tiếng rồi!
Đúng, đúng, đúng, cậu cứ tiếp tục lấy lòng như vậy đi!
Cố gắng thể hiện nhiều vào!
“Sao có thể làm như vậy được?” Tống Thanh còn muốn cự tuyệt thì Hà Nhật Dương đã quyết định: “Cứ quyết định như vậy đi. Lý Xuân, anh cứ dựa theo phương án này mà làm việc đi! Ngay hôm nay Thanh Thanh không đi tới nơi đó được, sức khỏe của tôi không tốt nên chuyện trong công ty anh cứ xem xét mà giải quyết!”
Lý Xuân ngầm hiểu nên lập tức chào rồi rời đi.
Lý Hạ đang đợi chờ ở cửa, vừa nhìn thấy được Lý Xuân đi ra với vẻ mặt tươi cười, hắn đã biết mọi chuyện đều thuận lợi!
Lý Xuân kích động không nhịn được nói: “Cuối cùng thì chủ tịch cũng đã có hành động! Nếu như tôi không đoán sai, chủ tịch đã có ý nghĩ với thiếu phu nhân rồi!”
Lý Hạ vừa nghe được Lý Xuân nói như vậy, thiếu chút nữa hưng phấn tới nhảy dựng lên.
“Đi thôi, ngày hôm nay tất cả mọi người không nên quấy rầy chủ tịch và thiếu phu nhân. Nói với quản gia cho tất cả mọi người trong trang viên Cảnh Hoa tiếp tục nghỉ!” Lý Xuân lôi kéo Lý Hạ rời đi: “Để cho bọn họ từ từ nói chuyện yêu đương đi!”
Lý Xuân và Lý Hạ vui vẻ rời đi.
Lúc này, cả một trang viên Cảnh Hoa lớn như vậy cũng chỉ có hai người Tống Thanh và Hà Nhật Dương.
“Thật sự phải làm phiền em rồi.” Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “Anh không nghĩ tới bình thường sức khỏe của mình tốt như vậy, nói bệnh là bệnh ngay được.”
Hahaha, hắn ngã bệnh gì chứ?
Chẳng qua chỉ là thức đêm mà thôi!
Tống Thanh không biết chuyện này nên chỉ có thể gật đầu nói: “Không sao đâu. Chúng ta xem như là hàng xóm thì cũng nên chăm sóc cho nhau.”
Hà Nhật Dương mỉm cười nhìn Tống Thanh.
“Tôi đi làm bữa sáng. Anh có muốn ăn món gì không?” Tống Thanh hỏi.
“Không, em làm món gì cũng được.” Hà Nhật Dương thoáng cười.
Hắn muốn xác định lại một lần nữa xem có phải mình tìm đúng mùi vị đó hay không.
Tống Thanh gật đầu rồi đứng dậy đi tới phòng bếp, rất nhanh cô lại làm xong một bàn thức ăn cho bữa sáng.
“Anh rửa tay rồi ăn đi.” Tống Thanh bưng ra món ăn cuối cùng.
Lần trước khi còn ở trên núi, cho dù Tống Thanh cũng nấu ăn nhưng lúc đó là mọi người cùng nấu.
Lưu Nghĩa không nỡ để Tống Thanh phải chịu nổi khổ của khói bụi nên phần lớn đều do cô tự làm.
Nhưng bữa sáng ở trong trang viên Cảnh Hoa này lại hoàn toàn do một mình Tống Thanh nấu ra.
Hà Nhật Dương và Tống Thanh ngồi đối diện nhau.
Trong giây phút cả hai cùng ngồi xuống, không hiểu sao trong đầu hai người đều hiện lên một hình ảnh.
Trong hình ảnh đó, hai người cũng giống như bây giờ, ngồi đối diện nhau cùng ăn sáng.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương cùng cảm thấy hoảng hốt.
Ảo giác càng ngày càng nhiều rồi.
Tống Thanh lắc đầu cố gắng ném những hình ảnh này ra khỏi đầu.
Không được, thật sự không được mà.
Mình không thể nào có suy nghĩ với Hà Nhật Dương được!
Mình thật sự không thể trèo cao được!
Mắt phượng của Hà Nhật Dương lại chớp chớp.
Chỉ cần ở lâu với Tống Thanh, hình như ký ức hiện ra lại càng nhiều.
Lẽ nào, trước kia mình và Tống Thanh đã từng ở cùng một chỗ rồi sao?
Vừa nghĩ tới khả năng này, nhịp tim của Hà Nhật Dương đột nhiên tăng lên nhanh.
Nếu như trước đây hai người đã từng ở chung, vậy… vậy hai đứa con của Tống Thanh có phải cũng liên quan tới mình hay không?
Tim Hà Nhật Dương đột nhiên thắt lại.
Hình như hắn đang liên tưởng đến một chuyện gì đó rất đáng sợ.
Làm sao có thể như vậy được?
Con của Tống Thanh làm sao có thể liên quan tới mình chứ?
Nếu như hai đứa trẻ kia là của mình, tại sao mình lại không có ký ức gì về chúng?
Người nhà hắn làm sao có thể cho phép mấy đứa trẻ đó sống ở bên ngoài như vậy được?
Không, không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng này!
Hà Nhật Dương hoảng hốt cúi đầu, không dám nhìn về phía Tống Thanh nữa.
Chẳng lẽ là do mình thật sự yêu Tống Thanh, cho nên mới tưởng tượng con cô ấy cũng là con mình?
Ha ha, mình quả thực gặp quỷ rồi mà!
Trước đây chỉ nghe nói, một khi người phụ nữ thích một người đàn ông sẽ tự tưởng tượng ra cảnh tượng sau khi kết hôn cùng người đó.
Vì sao mình cũng lại đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy được?
Hà Nhật Dương cúi đầu ăn bữa sáng.
Mình phải làm sao bây giờ?
Mình càng lúc càng thích mùi vị của bữa sáng này?
Chẳng lẽ vì bữa sáng mà mình lại kết hôn với Tống Thanh sao?
Kết hôn?
Hà Nhật Dương thoáng cái đã bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hãi.
Tại sao mình lại đột nhiên có ý nghĩ này chứ?
Nhất định là do mình không được nghỉ ngơi tốt nên mới có ý nghĩ kỳ quái như vậy.
Trong cả bữa ăn sáng, hai người đều không nói gì.
Mỗi người đều có tâm sự, khiến bữa sáng vốn đã yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn.
Sau khi ăn sáng xong, Tống Thanh vừa muốn chuẩn bị thu dọn bàn ăn thì điện thoại của Hà Nhật Dương lại đổ chuông.
Đó là phía bên dinh thự của Nhà họ Hà gọi tới.
Điện thoại vừa được kết nối thì Hà lão phu nhân lại vui mừng hỏi: “Nghe nói đêm qua Thanh Thanh ở lại chỗ của cháu đúng không?”
Hà Nhật Dương ngẩng đầu vội vàng liếc mắt nhìn Tống Thanh sau đó đứng dậy, khẽ nói: “Bà!”
“Ha ha ha ha, tốt, tốt, tốt, ngủ lại là tốt, ngủ lại là tốt!” Hà lão phu nhân hài lòng đến mức nói cũng nói không được đầy đủ ý.
Cuối cùng thì cháu trai và cháu dâu lại ở cùng một chỗ!
Như vậy có phải chắt mình sẽ nhanh chóng trở lại hay không?
Hà lão phu nhân rất hạnh phúc!
“Bà, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Hà Nhật Dương khẽ nói: “Chúng cháu mới ăn sáng xong, cô ấy đang còn ở đây.”
Hà lão phu nhân nghe nói vậy lại càng hài lòng hơn!
“Nếu hai người đều ở cùng một chỗ thì tốt rồi, buổi trưa cả hai về nhà lớn ăn cơm đi.” Hà lão phu nhân nói.
Hà Nhật Dương tự nhận mình là một người máu lạnh.
Mặc dù trước đây hắn không phải hoàn toàn máu lạnh như bây giờ.
Bản thân hắn cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên biến thành như vậy.
Dường như chỉ trong một đêm, hắn từ một người rất tốt, rất hiếu thảo lại lập tức biến thành động vật máu lạnh.
Ngoại trừ bà hắn ra, hắn thậm chí không muốn qua lại thân thiết với bất kỳ một người nào.
Ngay cả ba mẹ của hắn cũng vậy.
Hà Nhật Dương mơ hồ đoán được trong một năm kia đã xảy ra chuyện gì đó có liên quan tới ba mẹ mình.
Nhưng hắn vẫn lựa chọn trốn tránh, không muốn tìm hiểu sâu hơn về chuyện này.
Có thể như bây giờ cũng không có gì không tốt cả.
Nhưng sau khi gặp được Tống Thanh thì suy nghĩ này lại tự nhiên lặng lẽ thay đổi.
Bản thân hắn cũng không phát hiện ra điều này.
Tất cả đều hoàn thành trong lặng lẽ.
Chờ tới khi hắn nhận thức được điều này thì hắn đã cảm thấy có hứng thú đối với Tống Thanh rồi.
Nếu như ngay từ lúc đầu hắn đi gặp Tống Thanh chỉ là do trợ lý Lý Xuân và Lý Hạ giật dây thì hiện tại hắn lại muốn chủ động gặp Tống Thanh.
Từ bị động đến chủ động lại chỉ tốn thời gian có mấy ngày.
Trong nhận thức của hắn bây giờ, đây là người duy nhất khiến hắn làm như vậy.
Tống Thanh ở phòng bên cạnh cũng trằn trọc mãi không thể nào ngủ được.
Mình thật đúng là gặp quỷ rồi.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên mình đi tới phòng bếp đó nhưng lại có thể tự đi đúng đường!
Trời ạ, cho tới bây giờ mình mới nhớ ra.
Mình ở trong biệt thự lớn như vậy lại không hề lạc đường?
Bây giờ mình nằm trong phòng này, vì sao luôn cảm thấy như trước đây mình đã từng ngủ qua vậy?
A, mình nhất định phát điên rồi!
Tại sao mình lại có ảo giác như vậy?
Chẳng lẽ là do vừa rồi mình ở chung với Hà Nhật Dương quá mức hòa hợp sao?
Hay là nam sắc của hắn ta ảnh hưởng tới phán đoán của mình rồi?
Hoặc là mình bắt đầu mơ ước tới vẻ đẹp của hắn ta?
Không phải như vậy chứ?
Ôi mình rầu rĩ chết mất.
Mình nhất định đang mắc chứng hoang tưởng rồi!
Không ngờ mình lại dám mơ ước muốn trở thành người phụ nữ của Hà Nhật Dương?
Tống Thanh lật qua lật lại rất lâu mới ngủ được, mà Hà Nhật Dương cứ thức trắng đêm không ngủ.
Bởi vì trong đầu hắn đều là hình ảnh của Tống Thanh ở phòng bên cạnh.
Hắn nghĩ Tống Thanh đã ngủ chưa?
Tống Thanh có ngủ ngon không?
Tống Thanh có cảm giác đặc biệt giống như hắn không?
Phần ký ức bị mất đi của Tống Thanh liệu có liên quan tới hắn hay không?
Người chồng trước của Tống Thanh là ai?
Nếu như Tống Thanh không có cảm giác đặc biệt giống mình thì mình phải làm sao đây?
Nếu như đây chỉ là tình cảm của riêng mình thì mình nên làm thế nào?
Vô số ý nghĩ cứ hành hạ Hà Nhật Dương.
Cho nên sáng hôm sau khi thức dậy, Tống Thanh nhìn thấy Hà Nhật Dương liền giật mình.
Hắn vốn không có bệnh mà bây giờ lại có vài phần mệt mỏi.
Hà Nhật Dương lợi dụng cơ hội lại yêu cầu Tống Thanh ở nhà mình thêm một thời gian.
Về phần những người khác trong trang viên Cảnh Hoa sao?
À, đơn giản lại tiếp tục cho bọn họ nghỉ thêm là được chứ gì!
Tống Thanh do dự một lát nói: “Thật ra tôi cũng muốn ở lại đây chăm sóc cho anh, nhưng bên Tú Trường….”
Hà Nhật Dương hờ hững nói: “Chuyện đó thì đơn giản, em cứ giao cho Lý Xuân là được rồi. Anh ta sẽ làm cho em hài lòng.”
Quả nhiên, sáng sớm hôm đó Lý Xuân lại tới xin chỉ thị: “Tiểu thư Seven, đây là bảng tiến độ bên Tú Trường. Tất cả sân bãi đều đã được dựng xong, có vài chỗ thiếu sót thì tôi cũng đã bổ sung rồi. Mời cô xem qua. Mặt khác, trong những người kia có vài người thích hợp với thương hiệu S.A nên tôi cũng đã tiến hành loại ra và thay thế. Mặc dù có cô Triệu Văn Văn làm người mẫu chính trên cơ bản đã ổn thỏa, nhưng người mẫu khác cũng rất quan trọng. Tôi đã liên hệ với mấy người mẫu thích hợp với các trang phục này để tiến hành mặc thử. Đây là ảnh các cô ấy chụp thử, nếu như cô không có ý kiến gì thì có thể dùng các cô ấy để thay thế cho những người mẫu ban đầu? Mặt khác, đây là bảng lương của mấy người mẫu mới này. Bởi vì chuyện này là do tôi tự ý thay thế cho nên chi phi tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi đã bàn qua với các cô ấy về bảng lương này, có mấy người bằng lòng hợp tác lâu dài với S.A, bởi vậy đồng ý giảm 20% cho lần này.”
Tống Thanh há hốc miệng nhìn Lý Xuân.
Hắn có cần giỏi như vậy không?
Hắn có cần tài hoa hơn người như vậy không?
Hắn có cần giải quyết nhanh gọn và quyết đoán như thế không?
Hắn có cần làm việc tích cực như vậy không?
Đây là chuyện của S.A mà, không phải chuyện của tập đoàn tài chính Hà thị nhé!
Hắn là trợ lý cao cấp nhất của tập đoàn tài chính Hà thị mà lại đi làm chuyện của S.A như vậy thật sự có ổn không?
Hà Nhật Dương, anh thật sự không thấy ngại sao?
Tôi lại là người muốn cạnh tranh với anh đấy!
Lý Xuân thấy Tống Thanh không nói gì thì tiếp tục báo cáo công việc: “Ngày hôm qua tôi đã kiểm tra những phương diện khác của Tú Trường, phát hiện bên phía an ninh có hơi yếu. Đến lúc đó những người tới Tú Trường đều là người có danh vọng, những người này đòi hỏi tương đối cao về tính an toàn và bí mật. Bởi vậy, tôi đã làm chủ tăng cường về bên an ninh cùng với các biện pháp bảo mật. Về chi phí cho việc này, tôi cũng sẽ chi trả. Tiểu thư Seven vừa về nước chắc hẳn cần tiêu tiền rất nhiều. Tôi thì không sao, tôi ở tập đoàn tài chính Hà thị làm việc đã nhiều năm như vậy, tích trữ được rất nhiều tiền. Về điểm này, mong tiểu thư Seven không cần khách sáo.”
“Tôi sao có thể không biết xấu hổ như vậy được? Không, không được.” Tống Thanh lập tức trả lời ngay: “Cám ơn anh đã giúp tôi làm nhiều chuyện như vậy. Quả thật, tôi vừa về nước đã làm show trình diễn ở Nước T nên có ít kinh nghiệm. Thật sự phải cám ơn anh.”
Hà Nhật Dương hờ hững nói: “Được rồi, phần chi phí này cứ tính vào anh đi. Dù sao cũng là do em chăm sóc anh nên mới khiến em không thể để ý tới nó.”
Trong lòng Lý Xuân thầm cho điểm khen ngợi!
Chủ tịch, không uổng công tôi làm nền cho cậu nhiều như vậy, cuối cùng thì cậu cũng lên tiếng rồi!
Đúng, đúng, đúng, cậu cứ tiếp tục lấy lòng như vậy đi!
Cố gắng thể hiện nhiều vào!
“Sao có thể làm như vậy được?” Tống Thanh còn muốn cự tuyệt thì Hà Nhật Dương đã quyết định: “Cứ quyết định như vậy đi. Lý Xuân, anh cứ dựa theo phương án này mà làm việc đi! Ngay hôm nay Thanh Thanh không đi tới nơi đó được, sức khỏe của tôi không tốt nên chuyện trong công ty anh cứ xem xét mà giải quyết!”
Lý Xuân ngầm hiểu nên lập tức chào rồi rời đi.
Lý Hạ đang đợi chờ ở cửa, vừa nhìn thấy được Lý Xuân đi ra với vẻ mặt tươi cười, hắn đã biết mọi chuyện đều thuận lợi!
Lý Xuân kích động không nhịn được nói: “Cuối cùng thì chủ tịch cũng đã có hành động! Nếu như tôi không đoán sai, chủ tịch đã có ý nghĩ với thiếu phu nhân rồi!”
Lý Hạ vừa nghe được Lý Xuân nói như vậy, thiếu chút nữa hưng phấn tới nhảy dựng lên.
“Đi thôi, ngày hôm nay tất cả mọi người không nên quấy rầy chủ tịch và thiếu phu nhân. Nói với quản gia cho tất cả mọi người trong trang viên Cảnh Hoa tiếp tục nghỉ!” Lý Xuân lôi kéo Lý Hạ rời đi: “Để cho bọn họ từ từ nói chuyện yêu đương đi!”
Lý Xuân và Lý Hạ vui vẻ rời đi.
Lúc này, cả một trang viên Cảnh Hoa lớn như vậy cũng chỉ có hai người Tống Thanh và Hà Nhật Dương.
“Thật sự phải làm phiền em rồi.” Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “Anh không nghĩ tới bình thường sức khỏe của mình tốt như vậy, nói bệnh là bệnh ngay được.”
Hahaha, hắn ngã bệnh gì chứ?
Chẳng qua chỉ là thức đêm mà thôi!
Tống Thanh không biết chuyện này nên chỉ có thể gật đầu nói: “Không sao đâu. Chúng ta xem như là hàng xóm thì cũng nên chăm sóc cho nhau.”
Hà Nhật Dương mỉm cười nhìn Tống Thanh.
“Tôi đi làm bữa sáng. Anh có muốn ăn món gì không?” Tống Thanh hỏi.
“Không, em làm món gì cũng được.” Hà Nhật Dương thoáng cười.
Hắn muốn xác định lại một lần nữa xem có phải mình tìm đúng mùi vị đó hay không.
Tống Thanh gật đầu rồi đứng dậy đi tới phòng bếp, rất nhanh cô lại làm xong một bàn thức ăn cho bữa sáng.
“Anh rửa tay rồi ăn đi.” Tống Thanh bưng ra món ăn cuối cùng.
Lần trước khi còn ở trên núi, cho dù Tống Thanh cũng nấu ăn nhưng lúc đó là mọi người cùng nấu.
Lưu Nghĩa không nỡ để Tống Thanh phải chịu nổi khổ của khói bụi nên phần lớn đều do cô tự làm.
Nhưng bữa sáng ở trong trang viên Cảnh Hoa này lại hoàn toàn do một mình Tống Thanh nấu ra.
Hà Nhật Dương và Tống Thanh ngồi đối diện nhau.
Trong giây phút cả hai cùng ngồi xuống, không hiểu sao trong đầu hai người đều hiện lên một hình ảnh.
Trong hình ảnh đó, hai người cũng giống như bây giờ, ngồi đối diện nhau cùng ăn sáng.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương cùng cảm thấy hoảng hốt.
Ảo giác càng ngày càng nhiều rồi.
Tống Thanh lắc đầu cố gắng ném những hình ảnh này ra khỏi đầu.
Không được, thật sự không được mà.
Mình không thể nào có suy nghĩ với Hà Nhật Dương được!
Mình thật sự không thể trèo cao được!
Mắt phượng của Hà Nhật Dương lại chớp chớp.
Chỉ cần ở lâu với Tống Thanh, hình như ký ức hiện ra lại càng nhiều.
Lẽ nào, trước kia mình và Tống Thanh đã từng ở cùng một chỗ rồi sao?
Vừa nghĩ tới khả năng này, nhịp tim của Hà Nhật Dương đột nhiên tăng lên nhanh.
Nếu như trước đây hai người đã từng ở chung, vậy… vậy hai đứa con của Tống Thanh có phải cũng liên quan tới mình hay không?
Tim Hà Nhật Dương đột nhiên thắt lại.
Hình như hắn đang liên tưởng đến một chuyện gì đó rất đáng sợ.
Làm sao có thể như vậy được?
Con của Tống Thanh làm sao có thể liên quan tới mình chứ?
Nếu như hai đứa trẻ kia là của mình, tại sao mình lại không có ký ức gì về chúng?
Người nhà hắn làm sao có thể cho phép mấy đứa trẻ đó sống ở bên ngoài như vậy được?
Không, không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng này!
Hà Nhật Dương hoảng hốt cúi đầu, không dám nhìn về phía Tống Thanh nữa.
Chẳng lẽ là do mình thật sự yêu Tống Thanh, cho nên mới tưởng tượng con cô ấy cũng là con mình?
Ha ha, mình quả thực gặp quỷ rồi mà!
Trước đây chỉ nghe nói, một khi người phụ nữ thích một người đàn ông sẽ tự tưởng tượng ra cảnh tượng sau khi kết hôn cùng người đó.
Vì sao mình cũng lại đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy được?
Hà Nhật Dương cúi đầu ăn bữa sáng.
Mình phải làm sao bây giờ?
Mình càng lúc càng thích mùi vị của bữa sáng này?
Chẳng lẽ vì bữa sáng mà mình lại kết hôn với Tống Thanh sao?
Kết hôn?
Hà Nhật Dương thoáng cái đã bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hãi.
Tại sao mình lại đột nhiên có ý nghĩ này chứ?
Nhất định là do mình không được nghỉ ngơi tốt nên mới có ý nghĩ kỳ quái như vậy.
Trong cả bữa ăn sáng, hai người đều không nói gì.
Mỗi người đều có tâm sự, khiến bữa sáng vốn đã yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn.
Sau khi ăn sáng xong, Tống Thanh vừa muốn chuẩn bị thu dọn bàn ăn thì điện thoại của Hà Nhật Dương lại đổ chuông.
Đó là phía bên dinh thự của Nhà họ Hà gọi tới.
Điện thoại vừa được kết nối thì Hà lão phu nhân lại vui mừng hỏi: “Nghe nói đêm qua Thanh Thanh ở lại chỗ của cháu đúng không?”
Hà Nhật Dương ngẩng đầu vội vàng liếc mắt nhìn Tống Thanh sau đó đứng dậy, khẽ nói: “Bà!”
“Ha ha ha ha, tốt, tốt, tốt, ngủ lại là tốt, ngủ lại là tốt!” Hà lão phu nhân hài lòng đến mức nói cũng nói không được đầy đủ ý.
Cuối cùng thì cháu trai và cháu dâu lại ở cùng một chỗ!
Như vậy có phải chắt mình sẽ nhanh chóng trở lại hay không?
Hà lão phu nhân rất hạnh phúc!
“Bà, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Hà Nhật Dương khẽ nói: “Chúng cháu mới ăn sáng xong, cô ấy đang còn ở đây.”
Hà lão phu nhân nghe nói vậy lại càng hài lòng hơn!
“Nếu hai người đều ở cùng một chỗ thì tốt rồi, buổi trưa cả hai về nhà lớn ăn cơm đi.” Hà lão phu nhân nói.
Bình luận facebook