Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-426
CHƯƠNG 426:
Vẻ mặt Hà Nhật Dương bất ngờ: “Hả? Chúng cháu?”
Vì sao bà nội lại muốn mời Tống Thanh ăn cơm?
Hai người quen biết ư?
Vẻ mặt Tống Thanh ngỡ ngàng nhìn Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương biến sắc, chẳng lẽ có liên quan tới mình ư?
Không phải là lại có nhầm lẫn gì đấy chứ?
Hà lão phu nhân nói: “Sao vậy? Cháu đã mấy ngày không về nhà ăn cơm rồi? Ta đã chừng này tuổi rồi, muốn gặp cháu mình mà cũng không được ư?”
“Bà nội!” Hà Nhật Dương bất đắc dĩ nói.
Từ sau khi bỏ xuống gánh nặng phải bảo dưỡng tuổi thọ ba năm trước, Hà lão phu nhân càng ngày càng giống như một đứa trẻ.
“Bà nội, cháu về thì được, nhưng cô ấy…” Hà Nhật Dương không rõ lắm, hỏi: “Nhà họ Hà không phải là vẫn cấm người ngoài ra vào sao?”
“Thanh Thanh không phải là người ngoài! Là người nhà mà!” Hà lão phu nhân nhấn mạnh.
“Được rồi.” Hà Nhật Dương chỉ đành đồng ý: “Cháu sẽ dẫn cô ấy về.”
Nói xong câu này trong lòng Hà Nhật Dương bỗng có cảm giác gì đó kỳ lạ.
Giống như hắn đã tìm được tâm hồn về vậy.
Dẫn cô ấy về nhà.
Dẫn tâm hồn về nhà.
Khóe mắt Hà Nhật Dương bỗng hơi ẩm ướt.
Cúp điện thoại, Hà Nhật Dương lẳng lặng một lát rồi nói với Tống Thanh: “Bà nội vừa nói muốn anh đưa em về nhà ăn cơm.”
Ầm…Ly nước trong tay Tống Thanh không cầm chặt nổi nữa: “Hả?”
Vẻ mặt Tống Thanh ngỡ ngàng không hiểu gì: “Tôi không nghe nhầm chứ?”
Hà Nhật Dương thở dài: “Không nhầm đâu, bà nội nói, cảm ơn em tối qua đã chăm sóc anh, vì vậy muốn mời em ăn cơm, coi như cảm ơn.”
“Không, không cần đâu, không cần khách sáo.” Tống Thanh vội vã xua tay: “Tôi không để trong lòng đâu.”
“Lát nữa anh lái xe đưa em qua đó.” Hà Nhật Dương quay người bước đi, hoàn toàn không cho Tống Thanh cơ hội để từ chối.
Tống Thanh đứng nguyên tại chỗ, sững sờ hồi lâu, há to miệng, căn bản là không định thần lại được.
Tình huống gì đây?
Vì sao lão Hà lão phu nhân lại mời mình ăn cơm?
Đây là bữa cơm gì?
Vì sao người nhà họ Hà đều nhiệt tình với mình như vậy?
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào đây?
Tống Thanh mang theo vẻ mặt hoài nghi thu dọn bàn ăn.
Quả nhiên, không lâu sau Hà Nhật Dương đã thay quần áo, nói với Tống Thanh: “Phòng khách có quần áo, em thay đồ rồi cùng anh về nhà.”
Tống Thanh sợ hãi một hồi.
Vì sao cuộc nói chuyện này lại dọa người như vậy chứ?
Sao lại có cảm giác giống như cùng hắn ta về gặp trưởng bối vậy chứ?
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi nhanh!” Hà Nhật Dương nghiêm túc nói.
Tống Thanh chỉ có thể hốt hoảng gật đầu: “À vâng.”
Tống Thanh trở lại phòng khách, mở tủ đồ ra nhìn, thực sự là thấy ma rồi.
Vì sao quần áo ở đây đều là số đo của mình vậy?
Hơn nữa không có một bộ nào lệch size.
Tống Thanh là nhà thiết kế, không cần nhìn nhãn cũng biết được size của những bộ đồ này.
Bao nhiêu năm đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh rồi.
Tống Thanh suy nghĩ, lần này là đến Nhà họ Hà, không thể quá lỗ mảng.
Vì vậy chọn một bộ váy liền màu đỏ rất lịch sự, trang điểm đơn giản, đeo một ít đồ trang sức trang nhã, chọn một đôi bông tai trân châu, không chọn trang sức nào khác nữa, chỉ lấy một chiếc đồng hồ.
Hà Nhật Dương không phải đợi lâu, Tống Thanh rất nhanh đã ra rồi.
Hà Nhật Dương vừa ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Tống Thanh bước đến, cả người ngẩn ra như bị sét đánh vậy!
Hình ảnh này quả thực quá đỗi thân quen!
Hắn có thể chắc chắn một trăm phần trăm, trước đây đã từng gặp Tống Thanh!
Nếu không, động tác xuống lầu của Tống Thanh, sẽ không quen mắt đến mức này!
Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương nhìn mình không chớp mắt, nhịn không được liền quan sát lại mình một lượt: “Sao vậy? Tôi mặc thế này không hợp ư?”
Hà Nhật Dương lắc đầu: “Không phải, rất hợp, rất hợp.”
Lúc này Tống Thanh mới yên tâm.
Đợi đến lúc Tống Thanh bước tới trước mặt, Hà Nhật Dương giơ tay chỉnh lại lọn tóc cho cô.
Động tác này rất tự nhiên, như thể đã làm rất nhiều lần rồi.
“Đi thôi.” Ánh mắt Hà Nhật Dương sâu thẳm.
Hắn nhất định phải tìm lại được ký ức năm đó!
Hắn tin rằng, chỉ cần ở gần Tống Thanh lâu hơn, mọi ký ức đều sẽ được hóa giải!
Hắn cứ tin tưởng trong vô thức như vậy.
Hà Nhật Dương đi phía trước, Tống Thanh theo sau.
Hà Nhật Dương đột nhiên dừng bước.
Có gì đó không đúng?
Tống Thanh cũng dừng bước: “Sao vậy?”
Hà Nhật Dương cúi đầu nhìn Tống Thanh.
Với chiều cao của hắn, có thể dễ dàng thu gọn cả người Tống Thanh vào trong tầm mắt.
Hà Nhật Dương suy nghĩ, giơ cánh tay lên
Tống Thanh sững sờ, lập tức kịp phản ứng lại ý đồ của Hà Nhật Dương.
Tống Thanh sợ hãi mang theo chút ngại ngùng, đặt cánh tay mình lên cánh tay kia của Hà Nhật Dương.
Lúc Tống Thanh giữ cánh tay Hà Nhật Dương lại, khóe miệng Hà Nhật Dương rốt cuộc hiện lên ý cười.
Đúng, đúng là thiếu điểm này.
Hai người cùng đi ra ngoài, cảm giác như đã cùng trải qua những năm tháng dài đằng đẵng cùng nhau vậy.
Ánh mắt Hà Nhật Dương toát lên ý cười, cả người đều phô ra một cảm giác hạnh phúc.
Tống Thanh đi bên cạnh Hà Nhật Dương, trong lòng luôn cảm thấy một sự an nhàn khó hiểu.
Hình như đứng bên cạnh hắn, cả thế giới đều trong bàn tay.
Rõ ràng là lần đầu tiên gần gũi như vậy, nhưng lại cảm nhận được cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào mà trước giờ chưa từng có.
Rất nhanh, Hà Nhật Dương dẫn Tống Thanh tới Nhà họ Hà.
Lái xe đến cửa, Hà quản gia đã đứng chờ trước cửa rồi.
“Thiếu gia, Cô Tống, rốt cuộc hai người cũng đến rồi.” Hà quản gia tươi cười nói.
Tống Thanh mơ màng nhìn Hà quản gia: “Xin chào, cho hỏi trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Sao cháu lại cảm thấy bà rất quen nhỉ?”
Nếu như người khác nói câu này, Hà quản gia sẽ không để ý.
Nhưng sau khi Tống Thanh nói xong câu này, khóe mắt Hà quản gia bỗng ươn ướt.
“Thật ư? Tôi cũng cảm thấy đã quen cô từ rất lâu rồi.” Hà quản gia cố nén nước mắt, nói: “Nói ra thì chúng ta có duyên, cho dù đã xảy ra chuyện gì, cho dù đã trải qua những gì, cho dù đã qua bao lâu, chúng ta cũng sẽ như lúc ban đầu.”
Hà Nhật Dương cười nói: “Sao lúc trước cháu không biết văn thơ của bà lại hay như vậy nhỉ?”
Hà quản gia khẽ nở nụ cười: “Đúng vậy, từng này tuổi đầu rồi, lại trở nên văn thơ hơn! Nào nào nào, nhanh vào đi!”
Tống Thanh cảm thấy có cảm giác thân thiết không rõ với người phụ nữ trung niên lông mày hơi sắc nét này.
Tống Thanh chủ động tiến lên kéo tay Hà quản gia lại: “Hà quản gia, cháu còn nhỏ tuổi, nếu như có chỗ nào không đúng, mong bà phê bình chỉ giáo ạ.”
Hà quản gia mỉm cười, câu này bốn năm trước cô cũng đã nói rồi.
Bốn năm sau cô vẫn không khác gì bốn năm trước.
“Nói gì vậy, vốn nên như vậy mà.” Hà quản gia vỗ vỗ bàn tay Tống Thanh, nói: “Vào trong đi, lão phu nhân sớm đã mong cháu rồi.”
Hà quản gia dẫn Hà Nhật Dương và Tống Thanh tới trước biệt thự của Hà lão phu nhân. Quả nhiên Hà lão phu nhân đang nóng lòng chờ cô, lại không giữ thân phận mà chạy tới trước cửa, kiễng chân mong mỏi.
Nhìn thấy Hà lão phu nhân như thế, Tống Thanh thấy cay mũi, khóe mắt đỏ lên.
“Thanh Thanh về rồi.” Hà lão phu nhân nhìn thấy Tống Thanh, gạt cháu mình sang một bên, kéo lấy tay Tống Thanh, tha thiết nói: “Đã lâu lắm rồi cháu không về thăm bà nội, có phải cháu không cần bà nội nữa rồi không?”
Tống Thanh ngẩn ngơ: “Lão phu nhân.”
“Gì mà lão phu nhân! Gọi là bà nội!” Hà lão phu nhân nghiêm mặt nói.
“Hả?” Tống Thanh lập tức quay đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương cũng rất kinh ngạc, nhưng hắn không hề ngăn cản.
Mặc dù đúng là bà nội quá nhiệt tình với Tống Thanh, nhưng Hà Nhật Dương lại không hề thấy bất mãn.
Thấy Hà Nhật Dương không hề phản ứng, Tống Thanh mới gọi: “Cháu chào bà nội.”
“Tốt, tốt quá rồi, về là tốt rồi, về nhà là tốt rồi! Chúng ta vẫn là người một nhà.” Khóe mắt Hà lão phu nhân đỏ ửng lên.
Hà quản gia quay người đi, lén lau nước mắt.
Hà quản gia dìu Hà lão phu nhân, nói: “Mọi người đều đến cả rồi, người có thể yên tâm ngồi xuống được chưa ạ?”
Hà lão phu nhân nắm lấy tay Tống Thanh không buông, cháu trai vứt một bên không ngó tới rồi, thao thao bất tuyệt nói chuyện với Tống Thanh.
Tống Thanh vốn là người được các cụ già yêu mến.
Cho dù là trước đây hay bây giờ, cho dù là Nhà họ Tống hay là Nhà họ Hà.
Cho dù là người lạ, ngay cả một bà lão trên đường cũng đặc biệt yêu mến kiểu con gái giống như Tống Thanh.
Hà lão phu nhân đã nhắc suốt bốn năm, cuối cùng cô cũng đã trở về, Hà lão phu nhân thật sự kích động, hưng phấn đến mức không kể xiết.
Hà Nhật Dương không ngờ rằng dẫn Tống Thanh về nhà, bà nội lại vui đến vậy.
Bốn năm qua, bà nội chưa từng vui như thế.
Bây giờ bà nội quả thực tựa như một đứa trẻ vậy.
Hà lão phu nhân hỏi Tống Thanh rất nhiều chuyện, còn Tống Thanh thì có gì nói đó. Tuy Hà lão phu nhân đã sớm biết được tình hình của cô, nhưng nghe chính miệng Tống Thanh nói, vẫn cảm thấy vui hơn nhiều.
Hà quản gia dâng trà lên theo thói quen lúc trước.
Tống Thanh nhấp một ngụm, nhất thời ngây cả người.
Sao Hà quản gia lại biết được khẩu vị của mình?
Còn nữa, vì sao mình lại có cảm giác thân thuộc với ngôn nhà cao cấp tráng lệ như lâm viên này nhỉ?
Vì sao lại có cảm giác thân thiết với tất cả mọi thứ ở đây chứ?
Hà lão phu nhân nói: “Thanh Thanh à, sau này không có việc gì thì về thăm bà nội nhé. Năm nay bà đã tám mươi tư tuổi rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa.”
“Bà nội.” Hà Nhật Dương và Tống Thanh đồng thời kêu lên.
Hà quản gia cũng nói: “Lão phu nhân lại thế rồi! Người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, có thể sống tới lúc thấy chắt trai cưới vợ sinh con!”
“Đừng dỗ ta nữa, sức khỏe của ta, ta tự biết.” Hà lão phu nhân xua xua tay nói: “Ta chỉ hi vọng người một nhà chúng ta có thể sớm ngày đoàn tụ. Tuổi ta đã cao, không chịu được sự chia li nữa.”
Tống Thanh hơi lúng túng.
Hà Nhật Dương sờ mũi không nói gì cả.
Sau khi ăn xong cơm, Hà Nhật Dương dẫn Tống Thanh ra ngoài đi dạo, nói: “Những lời hôm nay bà nội nói, em đừng quá để ý. Bà nội lớn tuổi rồi, nên muốn anh và anh trai kết hôn, kết quả, cho dù là anh ấy hay anh đều vẫn chưa lấy vợ. Vì vậy, có thể là bà nội hiểu lầm em là bạn gái anh.”
Hà Nhật Dương nói xong câu này, liếc nhanh Tống Thanh một cái.
Gò má Tống Thanh đỏ ửng cả lên.
Trong lòng Hà Nhật Dương chợt thấy ngọt ngào: Tống Thanh không phủ nhận!
“Có điều, nếu như em rảnh thì thường xuyên đến thăm bà nội nhé, anh bận rộn công việc, rất ít khi về nhà.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Bà nội thích em như vậy. Em có thể giả bộ làm bạn gái anh để an ủi bà một chút được không?”
Tống Thanh ngơ người, ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương: “Hả?”
Vẻ mặt Hà Nhật Dương bất ngờ: “Hả? Chúng cháu?”
Vì sao bà nội lại muốn mời Tống Thanh ăn cơm?
Hai người quen biết ư?
Vẻ mặt Tống Thanh ngỡ ngàng nhìn Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương biến sắc, chẳng lẽ có liên quan tới mình ư?
Không phải là lại có nhầm lẫn gì đấy chứ?
Hà lão phu nhân nói: “Sao vậy? Cháu đã mấy ngày không về nhà ăn cơm rồi? Ta đã chừng này tuổi rồi, muốn gặp cháu mình mà cũng không được ư?”
“Bà nội!” Hà Nhật Dương bất đắc dĩ nói.
Từ sau khi bỏ xuống gánh nặng phải bảo dưỡng tuổi thọ ba năm trước, Hà lão phu nhân càng ngày càng giống như một đứa trẻ.
“Bà nội, cháu về thì được, nhưng cô ấy…” Hà Nhật Dương không rõ lắm, hỏi: “Nhà họ Hà không phải là vẫn cấm người ngoài ra vào sao?”
“Thanh Thanh không phải là người ngoài! Là người nhà mà!” Hà lão phu nhân nhấn mạnh.
“Được rồi.” Hà Nhật Dương chỉ đành đồng ý: “Cháu sẽ dẫn cô ấy về.”
Nói xong câu này trong lòng Hà Nhật Dương bỗng có cảm giác gì đó kỳ lạ.
Giống như hắn đã tìm được tâm hồn về vậy.
Dẫn cô ấy về nhà.
Dẫn tâm hồn về nhà.
Khóe mắt Hà Nhật Dương bỗng hơi ẩm ướt.
Cúp điện thoại, Hà Nhật Dương lẳng lặng một lát rồi nói với Tống Thanh: “Bà nội vừa nói muốn anh đưa em về nhà ăn cơm.”
Ầm…Ly nước trong tay Tống Thanh không cầm chặt nổi nữa: “Hả?”
Vẻ mặt Tống Thanh ngỡ ngàng không hiểu gì: “Tôi không nghe nhầm chứ?”
Hà Nhật Dương thở dài: “Không nhầm đâu, bà nội nói, cảm ơn em tối qua đã chăm sóc anh, vì vậy muốn mời em ăn cơm, coi như cảm ơn.”
“Không, không cần đâu, không cần khách sáo.” Tống Thanh vội vã xua tay: “Tôi không để trong lòng đâu.”
“Lát nữa anh lái xe đưa em qua đó.” Hà Nhật Dương quay người bước đi, hoàn toàn không cho Tống Thanh cơ hội để từ chối.
Tống Thanh đứng nguyên tại chỗ, sững sờ hồi lâu, há to miệng, căn bản là không định thần lại được.
Tình huống gì đây?
Vì sao lão Hà lão phu nhân lại mời mình ăn cơm?
Đây là bữa cơm gì?
Vì sao người nhà họ Hà đều nhiệt tình với mình như vậy?
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào đây?
Tống Thanh mang theo vẻ mặt hoài nghi thu dọn bàn ăn.
Quả nhiên, không lâu sau Hà Nhật Dương đã thay quần áo, nói với Tống Thanh: “Phòng khách có quần áo, em thay đồ rồi cùng anh về nhà.”
Tống Thanh sợ hãi một hồi.
Vì sao cuộc nói chuyện này lại dọa người như vậy chứ?
Sao lại có cảm giác giống như cùng hắn ta về gặp trưởng bối vậy chứ?
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi nhanh!” Hà Nhật Dương nghiêm túc nói.
Tống Thanh chỉ có thể hốt hoảng gật đầu: “À vâng.”
Tống Thanh trở lại phòng khách, mở tủ đồ ra nhìn, thực sự là thấy ma rồi.
Vì sao quần áo ở đây đều là số đo của mình vậy?
Hơn nữa không có một bộ nào lệch size.
Tống Thanh là nhà thiết kế, không cần nhìn nhãn cũng biết được size của những bộ đồ này.
Bao nhiêu năm đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh rồi.
Tống Thanh suy nghĩ, lần này là đến Nhà họ Hà, không thể quá lỗ mảng.
Vì vậy chọn một bộ váy liền màu đỏ rất lịch sự, trang điểm đơn giản, đeo một ít đồ trang sức trang nhã, chọn một đôi bông tai trân châu, không chọn trang sức nào khác nữa, chỉ lấy một chiếc đồng hồ.
Hà Nhật Dương không phải đợi lâu, Tống Thanh rất nhanh đã ra rồi.
Hà Nhật Dương vừa ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Tống Thanh bước đến, cả người ngẩn ra như bị sét đánh vậy!
Hình ảnh này quả thực quá đỗi thân quen!
Hắn có thể chắc chắn một trăm phần trăm, trước đây đã từng gặp Tống Thanh!
Nếu không, động tác xuống lầu của Tống Thanh, sẽ không quen mắt đến mức này!
Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương nhìn mình không chớp mắt, nhịn không được liền quan sát lại mình một lượt: “Sao vậy? Tôi mặc thế này không hợp ư?”
Hà Nhật Dương lắc đầu: “Không phải, rất hợp, rất hợp.”
Lúc này Tống Thanh mới yên tâm.
Đợi đến lúc Tống Thanh bước tới trước mặt, Hà Nhật Dương giơ tay chỉnh lại lọn tóc cho cô.
Động tác này rất tự nhiên, như thể đã làm rất nhiều lần rồi.
“Đi thôi.” Ánh mắt Hà Nhật Dương sâu thẳm.
Hắn nhất định phải tìm lại được ký ức năm đó!
Hắn tin rằng, chỉ cần ở gần Tống Thanh lâu hơn, mọi ký ức đều sẽ được hóa giải!
Hắn cứ tin tưởng trong vô thức như vậy.
Hà Nhật Dương đi phía trước, Tống Thanh theo sau.
Hà Nhật Dương đột nhiên dừng bước.
Có gì đó không đúng?
Tống Thanh cũng dừng bước: “Sao vậy?”
Hà Nhật Dương cúi đầu nhìn Tống Thanh.
Với chiều cao của hắn, có thể dễ dàng thu gọn cả người Tống Thanh vào trong tầm mắt.
Hà Nhật Dương suy nghĩ, giơ cánh tay lên
Tống Thanh sững sờ, lập tức kịp phản ứng lại ý đồ của Hà Nhật Dương.
Tống Thanh sợ hãi mang theo chút ngại ngùng, đặt cánh tay mình lên cánh tay kia của Hà Nhật Dương.
Lúc Tống Thanh giữ cánh tay Hà Nhật Dương lại, khóe miệng Hà Nhật Dương rốt cuộc hiện lên ý cười.
Đúng, đúng là thiếu điểm này.
Hai người cùng đi ra ngoài, cảm giác như đã cùng trải qua những năm tháng dài đằng đẵng cùng nhau vậy.
Ánh mắt Hà Nhật Dương toát lên ý cười, cả người đều phô ra một cảm giác hạnh phúc.
Tống Thanh đi bên cạnh Hà Nhật Dương, trong lòng luôn cảm thấy một sự an nhàn khó hiểu.
Hình như đứng bên cạnh hắn, cả thế giới đều trong bàn tay.
Rõ ràng là lần đầu tiên gần gũi như vậy, nhưng lại cảm nhận được cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào mà trước giờ chưa từng có.
Rất nhanh, Hà Nhật Dương dẫn Tống Thanh tới Nhà họ Hà.
Lái xe đến cửa, Hà quản gia đã đứng chờ trước cửa rồi.
“Thiếu gia, Cô Tống, rốt cuộc hai người cũng đến rồi.” Hà quản gia tươi cười nói.
Tống Thanh mơ màng nhìn Hà quản gia: “Xin chào, cho hỏi trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Sao cháu lại cảm thấy bà rất quen nhỉ?”
Nếu như người khác nói câu này, Hà quản gia sẽ không để ý.
Nhưng sau khi Tống Thanh nói xong câu này, khóe mắt Hà quản gia bỗng ươn ướt.
“Thật ư? Tôi cũng cảm thấy đã quen cô từ rất lâu rồi.” Hà quản gia cố nén nước mắt, nói: “Nói ra thì chúng ta có duyên, cho dù đã xảy ra chuyện gì, cho dù đã trải qua những gì, cho dù đã qua bao lâu, chúng ta cũng sẽ như lúc ban đầu.”
Hà Nhật Dương cười nói: “Sao lúc trước cháu không biết văn thơ của bà lại hay như vậy nhỉ?”
Hà quản gia khẽ nở nụ cười: “Đúng vậy, từng này tuổi đầu rồi, lại trở nên văn thơ hơn! Nào nào nào, nhanh vào đi!”
Tống Thanh cảm thấy có cảm giác thân thiết không rõ với người phụ nữ trung niên lông mày hơi sắc nét này.
Tống Thanh chủ động tiến lên kéo tay Hà quản gia lại: “Hà quản gia, cháu còn nhỏ tuổi, nếu như có chỗ nào không đúng, mong bà phê bình chỉ giáo ạ.”
Hà quản gia mỉm cười, câu này bốn năm trước cô cũng đã nói rồi.
Bốn năm sau cô vẫn không khác gì bốn năm trước.
“Nói gì vậy, vốn nên như vậy mà.” Hà quản gia vỗ vỗ bàn tay Tống Thanh, nói: “Vào trong đi, lão phu nhân sớm đã mong cháu rồi.”
Hà quản gia dẫn Hà Nhật Dương và Tống Thanh tới trước biệt thự của Hà lão phu nhân. Quả nhiên Hà lão phu nhân đang nóng lòng chờ cô, lại không giữ thân phận mà chạy tới trước cửa, kiễng chân mong mỏi.
Nhìn thấy Hà lão phu nhân như thế, Tống Thanh thấy cay mũi, khóe mắt đỏ lên.
“Thanh Thanh về rồi.” Hà lão phu nhân nhìn thấy Tống Thanh, gạt cháu mình sang một bên, kéo lấy tay Tống Thanh, tha thiết nói: “Đã lâu lắm rồi cháu không về thăm bà nội, có phải cháu không cần bà nội nữa rồi không?”
Tống Thanh ngẩn ngơ: “Lão phu nhân.”
“Gì mà lão phu nhân! Gọi là bà nội!” Hà lão phu nhân nghiêm mặt nói.
“Hả?” Tống Thanh lập tức quay đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương cũng rất kinh ngạc, nhưng hắn không hề ngăn cản.
Mặc dù đúng là bà nội quá nhiệt tình với Tống Thanh, nhưng Hà Nhật Dương lại không hề thấy bất mãn.
Thấy Hà Nhật Dương không hề phản ứng, Tống Thanh mới gọi: “Cháu chào bà nội.”
“Tốt, tốt quá rồi, về là tốt rồi, về nhà là tốt rồi! Chúng ta vẫn là người một nhà.” Khóe mắt Hà lão phu nhân đỏ ửng lên.
Hà quản gia quay người đi, lén lau nước mắt.
Hà quản gia dìu Hà lão phu nhân, nói: “Mọi người đều đến cả rồi, người có thể yên tâm ngồi xuống được chưa ạ?”
Hà lão phu nhân nắm lấy tay Tống Thanh không buông, cháu trai vứt một bên không ngó tới rồi, thao thao bất tuyệt nói chuyện với Tống Thanh.
Tống Thanh vốn là người được các cụ già yêu mến.
Cho dù là trước đây hay bây giờ, cho dù là Nhà họ Tống hay là Nhà họ Hà.
Cho dù là người lạ, ngay cả một bà lão trên đường cũng đặc biệt yêu mến kiểu con gái giống như Tống Thanh.
Hà lão phu nhân đã nhắc suốt bốn năm, cuối cùng cô cũng đã trở về, Hà lão phu nhân thật sự kích động, hưng phấn đến mức không kể xiết.
Hà Nhật Dương không ngờ rằng dẫn Tống Thanh về nhà, bà nội lại vui đến vậy.
Bốn năm qua, bà nội chưa từng vui như thế.
Bây giờ bà nội quả thực tựa như một đứa trẻ vậy.
Hà lão phu nhân hỏi Tống Thanh rất nhiều chuyện, còn Tống Thanh thì có gì nói đó. Tuy Hà lão phu nhân đã sớm biết được tình hình của cô, nhưng nghe chính miệng Tống Thanh nói, vẫn cảm thấy vui hơn nhiều.
Hà quản gia dâng trà lên theo thói quen lúc trước.
Tống Thanh nhấp một ngụm, nhất thời ngây cả người.
Sao Hà quản gia lại biết được khẩu vị của mình?
Còn nữa, vì sao mình lại có cảm giác thân thuộc với ngôn nhà cao cấp tráng lệ như lâm viên này nhỉ?
Vì sao lại có cảm giác thân thiết với tất cả mọi thứ ở đây chứ?
Hà lão phu nhân nói: “Thanh Thanh à, sau này không có việc gì thì về thăm bà nội nhé. Năm nay bà đã tám mươi tư tuổi rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa.”
“Bà nội.” Hà Nhật Dương và Tống Thanh đồng thời kêu lên.
Hà quản gia cũng nói: “Lão phu nhân lại thế rồi! Người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, có thể sống tới lúc thấy chắt trai cưới vợ sinh con!”
“Đừng dỗ ta nữa, sức khỏe của ta, ta tự biết.” Hà lão phu nhân xua xua tay nói: “Ta chỉ hi vọng người một nhà chúng ta có thể sớm ngày đoàn tụ. Tuổi ta đã cao, không chịu được sự chia li nữa.”
Tống Thanh hơi lúng túng.
Hà Nhật Dương sờ mũi không nói gì cả.
Sau khi ăn xong cơm, Hà Nhật Dương dẫn Tống Thanh ra ngoài đi dạo, nói: “Những lời hôm nay bà nội nói, em đừng quá để ý. Bà nội lớn tuổi rồi, nên muốn anh và anh trai kết hôn, kết quả, cho dù là anh ấy hay anh đều vẫn chưa lấy vợ. Vì vậy, có thể là bà nội hiểu lầm em là bạn gái anh.”
Hà Nhật Dương nói xong câu này, liếc nhanh Tống Thanh một cái.
Gò má Tống Thanh đỏ ửng cả lên.
Trong lòng Hà Nhật Dương chợt thấy ngọt ngào: Tống Thanh không phủ nhận!
“Có điều, nếu như em rảnh thì thường xuyên đến thăm bà nội nhé, anh bận rộn công việc, rất ít khi về nhà.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Bà nội thích em như vậy. Em có thể giả bộ làm bạn gái anh để an ủi bà một chút được không?”
Tống Thanh ngơ người, ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương: “Hả?”
Bình luận facebook