• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (78 Viewers)

  • Chap-437

CHƯƠNG 437:




Tống Thanh lắc lắc đầu.
Lưu Vân lập tức nói: “Đây là con gái tôi!”
Tôn Dương Dương cười lên: “Lão đại, yên tâm. Em sẽ không làm gì cô bé đâu! Chỉ đơn thuần nói chuyện với nhau thôi.”
Tống Thanh liền nói: “Thế chúng ta ra ngoài?”
Tôn Dương Dương gật đầu.
Tống Thanh liền quay đầu an ủi Lưu Vân: “Cha nuôi, chúng con đi ra trước.”
Lưu Vân gật đầu và nhìn Tống Thanh với ánh mắt phức tạp, đưa tay vuốt đầu Tống Thanh: “Nếu như con là con gái ruột của cha thì hay biết mấy. Tiểu Nghĩa nếu biết hiểu chuyện như con thì cha đây cũng không tức giận nhiều.”
“Con cũng là con gái ruột của người ạ.” Tống Thanh chân mày cong cong cười: “Con luôn coi người là cha của mình cơ!”
Lưu Vân bật cười: “Được, đi đi.”
Tống Thanh cùng với Tôn Dương Dương ra ngoài, nhưng không có đi xa, chỉ quay người đi tới phòng kế bên.
Tôn Dương Dương kéo chiếc ghế ngồi bảo: “Ngồi đi, ở đây không có người ngoài.”
“Cám ơn dì Tôn.” Tống Thanh ngoan ngoãn ở bên cạnh ngồi xuống.
“Có muốn nghe câu chuyện cô kể không?” Tôn Dương Dương rót cho mình một ly rượu, và đưa cho Tống Thanh, Tống Thanh vẩy vẩy tay, Tôn Dương Dương cũng không miễn cưỡng, tự mình tự rót tự uống.
Tống Thanh gật đầu nói: “Đương nhiên muốn. Mỗi một người đều có quyền biểu đạt mình.”
Tôn Dương Dương cười lên một cái, nhịn không nổi phải khen một câu: “Tống Tử Dao đúng là sinh được một con gái giỏi. Câu chuyện nếu phải kể, phải kể từ hai mươi mấy năm trước. Nghiêm khắc mà nói thì phải kể từ ba mươi năm trước.”
Tống Thanh gật đầu.
Trong một khía cạnh, Tống Thanh đúng là một thính giả thích hợp. Người khác đang trong lúc kể chuyện, cô ấy sẽ không cắt ngang câu chuyện của đối phương.
Đây cũng là một nguyên nhân mà rất nhiều người thích kiếm Tống Thanh thổ lộ tâm sự.
“Lầu đầu tiên gặp được Lưu Vân, khi đó tôi mới mười mấy tuổi. Lúc đó người ba bạo lực của tôi dùng roi quất mẹ tôi, tôi trốn ở một góc toàn thân run rẩy. Tôi muốn bảo vệ mẹ tôi, nhưng tôi không có cách chống chọi người cha sau khi say rượu. Cháu đoán đúng. Cha tôi rất giàu có, ở bên ngoài một đống tiểu tam tiểu tứ, do mẹ tôi không sinh được con trai, cho nên mới luôn bị đánh đập chửi mắng. Tiểu tam tiểu tứ bên ngoài nuôi bao nhiêu đứa con, đứa nào đứa này áo ấm no nê. Còn tôi, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Vào ngày đó, mẹ tôi dắt tôi đi tìm cha mình xin phí sinh hoạt, kết quả bị cha mình đánh đập dữ dội. Và cũng trong lúc đó, Lưu Vân đã xuất hiện, anh ấy sau khi biết được nội tình, liền giật lấy roi da, ra sức dạy dỗ một trận người ba của tôi.”
“Cũng từ đó, tôi mới biết được, đối với một số người tàn bạo không được nói lương thiện. Dùng vũ lực trị vũ lực, dùng chém giết trị chém giết, đây là cách hiệu quả trực tiếp nhất. Tôi bắt đầu mô phỏng những hành động của anh ấy, bắt đầu dũng cảm đứng lên bảo vệ mẹ mình, cho dù tôi cũng bị trận đòn chung nhưng cũng chấp nhận. Cho tới một ngày, tôi vô ý nghe được cha mình định bán tôi cho một ông già, chỉ vì để đổi được một cơ hội hợp tác trong công việc làm ăn của ông ấy. Mẹ tôi năn nỉ khổ sở, lại bị ông ấy trót chặt trên cột và treo ngược đánh đập.”
“Tôi một mình chạy thoát ra ngoài. Nhưng mà thế giới rộng lớn như vậy, tôi có thể đi đâu? Và cũng trong lúc đó, tôi lại gặp được Lưu Vân. Không ngờ anh ấy cũng nhớ mặt tôi, sau khi biết được tình trạng của tôi, dẫn tôi xông vào trong, cứu được người mẹ đang hấp hối. Thế nhưng, đợi chúng tôi chở vô bệnh viện, mọi chuyện đã muộn rồi, mẹ tôi đã không được cứu kịp, ba ngày sau qua đời. Tôi muốn báo thù, tôi muốn người cha cầm thú đó trả giá mọi thứ những việc đã làm ra. Lưu Vân hỏi tôi, muốn theo anh ấy làm việc không? Như vậy mới báo thù được.”
“Tôi không do dự đã gật đầu đồng ý. Từ đó về sau, tôi đã đi một con đường không đúng đắn. Tôi từ một cô gái yếu ớt trở thành một lão đại có địa bàn, và sau đó cùng với Lưu Vân gác tay chuyển làm doanh nghiệp, trở thành một bà chủ của công ty. Thực ra chỉ là thay đổi chiến trường, trận chiến vẫn cứ đánh tiếp tục.” Tôn Dương Dương bảo: “Cháu không chê cô lải nhải chứ?”
Tống Thanh lắc lắc đầu.
“Vậy được. Đây là câu chuyện phía sau của tôi. Tiếp sau đây kể là chuyện tình cảm. Đúng, tôi thừa nhận, tôi đích thực có cảm tình với lão đại. Ba mươi năm rồi, nói không cảm tình, mới đúng là dối trá!” Tôn Dương Dương cười nhạo, nói tiếp: “Tôi không phải chưa từng yêu thầm anh ấy. Chỉ là, tôi biết người lão đại thích vẫn là Từ Vân Khê. Chuyện trong lòng này tôi đã chôn sâu rất kỹ. Không ai biết cả.”
Tôn Dương Dương nói tới đây, dường như người đang ngập vào trong hồi ức trầm lặng.
Tống Thanh cũng không có nhắc nhở cô ấy, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
“Lúc lão đại kết hôn với Từ Vân Khê, tôi uống say đến mức tệ hại. Sau đó tôi mất tích ba tháng. Dùng ba tháng này chôn vùi tất cả. Tôi tưởng tôi đã ngụy trang rất tốt, nhưng cũng có người thấy được sơ hở. Tôi bị người ta hãm hại. Cô Tống, dù cô tin hay không, tôi cũng phải nói, mười năm trước cái xiêm y tặng cho lão đại, không phải do tôi mua. Mà là người khác đem tặng cho lão đại, thông qua tay tôi nhét vô tủ lão đại. Bởi vì, người khác nói cho tôi biết, cái đó là món vật lão đại yêu cầu phải mua, cho nên tôi cũng không nghĩ nhiều mà tùy tiện bỏ vào trong.”
“Đợi sau khi sự việc bùng phát, một mình lão đại tự ôm hết trách nhiệm, Từ Vân Khê cũng vì lão đại bao che tôi mà cãi lộn um sùm, dẫn tới ly hôn.” Tôn Dương Dương nói tiếp: “Sau khi xảy ra chuyện đó, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là may mắn, mà là lập tức điều tra những người bên cạnh. Làm nghề như chúng tôi, mỗi ngày đều phải thấp thỏm lo sợ. Đây là có người dự tính ly gián mối quan hệ lão đại với tôi. Cô Tống cô hiểu rõ chứ?”
Tống Thanh cũng phản ứng lại, gật đầu với vẻ mặt trầm trọng.
Tôn Dương Dương là vị tướng đắc lực của Lưu Vân. Đương nhiên cũng là mục tiêu của vô số người.
Ly gián được tình cảm của hai người họ, chặt mất Tôn Dương Dương, cũng giống như chặt mất đi một bắp tay của Lưu Vân.
Đối với Lưu Vân là một đả kích chí mạng
Việc này trong trận chiến thương trường là một thủ đoạn rất dễ thấy.
“Sau đó sự việc đã điều tra ra, thế nhưng việc đó không có đưa lên ánh sáng. Bời vì kẻ nội gián đó có quan hệ rất lớn với Từ Vân Khê, không khéo lại chuốc thêm phiền phức. Nếu như đem sự việc này vạch trần ra ngoài, thì sẽ là một sự đả kích đối với sự nghiệp nhảy múa của Từ Vân Khê. Lão Đại là người rất thương vợ. Cho nên ông ấy chọn cách bịt miệng không nói, chúng ta đều coi như sự việc đó chưa từng xảy ra. Lão đại cũng vì cuộc hôn nhân này mà bù đắp, nhưng mà, Từ Vân Khê hình như không tiếp nhận.”
“Cho tới hôm nay, tôi cũng có thể nói như vậy. Tôi Tôn Dương Dương đỉnh thiên lập địa, đứng ngồi ngay thẳng. Còn việc người khác có tin hay không, đó là chuyện của người khác. Chỉ cần lão đại một ngày tin tưởng tôi, tôi vẫn là tướng sĩ của lão đại. Tôn Dương Dương tôi đã bốn mươi mấy tuổi rồi, muốn người đàn ông nào mà giành không được? Lại phải dùng những thủ đoạn hạ thấp như vậy?” Tôn Dương Dương nói tới đây, tinh thần gần như đang rất kích động: “Tôi cũng thừa nhận, tôi vẫn chưa kết hôn, đích thực có rất nhiều cơ hội lợi dụng. Thế nhưng ai nói phụ nữ cuộc đời nhất định phải đi tới con đường kết hôn sinh con chứ?”
“Ừa.” Tống Thanh gật đầu, hỏi: “Lần này có người định giới thiệu tác hợp hai người, là chuyện như thế nào?”
“hớ hớ. Lần này là do một người nhiều chuyện.” Tôn Dương Dương cười nhạo lên: “Tự tôn tự tác ở đó giới thiệu. Đừng có để ý.”
“Thế dì tôn nghĩ sao ạ? Huống chi cha nuôi hiện giờ đúng là đang độc thân.” Tống Thanh hỏi.
“Còn nghĩ sao? Lưu Nghĩa lớn như vậy rồi, cô nghĩ tôi có thể làm mẹ kế tốt không? Nếu không làm tốt, còn nghĩ gì?” Tôn Dương Dương cười nhạo hỏi ngược lại.
Tống Thanh mỉm cười.
Cô ấy hiểu ý Tôn Dương Dương.
Tôn Dương Dương cực kỳ thông minh bình tĩnh và dứt khoát.
Người phụ nữ như vậy, tuyệt đối không để lại dây dưa.
Đương nhiên, tình yêu không là duy nhất, thậm chí có thể nói không có quan trọng.
Không kể tới Lưu Vân hiện giờ vẫn còn không thể quên được Từ Vân Khê, nói riêng Lưu Nghĩa, ông ấy rất thương con gái, nếu không thì không nuông chiều con gái đi học đấm boxing.
Nếu như Lưu Nghĩa cực liệt phản đối, Lưu Vân cũng không thể không nghĩ tới suy nghĩ của con gái.
Cho nên, mọi người thật sự đã sáng tỏ hết.
Chỉ là, người trong cuộc vẫn còn mơ hồ.
Tống Thanh thân là người ngoài cuộc, đương nhiên có thể nhìn thấu rõ sự việc.
Chỉ là mấy người đương sự đều bị tình cảm chi phối mà không thấy rõ được những việc này.
Tôn Dương Dương nói: “Lưu Nghĩa có người chị em như cô đúng là may mắn. Có cô đứng giữa khuyên can, cô bé đó mới không làm những chuyện quá mức.”
“Dì yên tâm, con sẽ khuyên Tiểu Nghĩa.” Tống Thanh bảo: “Dù thế nào, có một số hiểu lầm cần giải thích thì cũng nên giải thích. Tích trữ mấy mươi năm rồi, cũng không nên cho hiểu lầm này kéo dài lâu như vậy.”
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Tôn Dương Dương bảo: “Cám ơn cô đã lắng nghe câu chuyện.”
“Không, cháu phải cảm kích cô kể cho cháu nghe những lời nói xuất phát từ đáy lòng. Suy cho cùng, đối với cô mà nói, cháu cũng là một người ngoài.” Tống Thanh mỉm cười trả lời.
Đôi mắt Tôn Dương Dương thoáng hiện nỗi khen thưởng.
Sau khi nói chuyện xong với Tôn Dương Dương, Tống Thanh liền trở về trong xe.
Lưu Nghĩa quả nhiên vẫn còn khó chịu.
Tống Thanh đóng cửa xe liền nói: “Yoo, còn giận à.”
“Cha tôi nói gì với bạn? Có phải là ngụy biện không?” Lưu Nghĩa hỏi với ánh mắt phẫn nộ.
“Đi đi đi, chúng mình trước tiên đi chỗ khác mà lắng nghe tôi kể từ từ.” Tống Thanh giành lấy chìa khóa xe, đẩy Lưu Nghĩa ra một bên, tự mình lái xe đi lên phía trước.
Tống Thanh tùy ý đậu xe ở một chỗ tầng hầm dừng xe của trung tâm, ở đây yên tĩnh, không có người, rất thích hợp nói chuyện.
“Tiểu Nghĩa, tôi nghĩ bạn thật sự đã hiểu sai cái gì rồi.” Tống Thanh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã nói chuyện với Tôn Dương Dương, giữa họ là những điều không thể xảy ra.”
“Bà ấy nói như vậy ư?” Lưu Nghĩa hừm lên một tiếng: “Tôi không tin! Nếu bà ta không có suy nghĩ đó, tại sao lại không rời khỏi mà đi theo cha tôi?”
Tống Thanh nghiêm nghị nhìn Lưu Nghĩa nói: “Tiểu Nghĩa, bạn khác xa với những cô gái khác. Tôi hỏi bạn, bạn sẽ đặt mục tiêu của đời mình làm hôn nhân chứ?”
“Là ý gì?” Lưu Nghĩa hỏi.
“Bạn sẽ vì một đàn ông, buông bỏ sự nghiệp của bạn lý tưởng của bạn theo đuổi của bạn chỉ bởi vì yêu anh ta chứ?” Tống Thanh hỏi tiếp.
“Đùa à! Đương nhiên không thể!” Lưu Nghĩa lập tức phản bác: “Cuộc đời tôi không có nông cạn như vậy! Tôi không đến mức trở thành một bình bông! Đợi chút, bạn muốn nói, Tôn Dương Dương cũng nói với bạn như vậy? Cô ta ở bên cạnh cha mình là vì sự nghiệp, chứ không phải là tình cảm?”
“Bạn xem, bạn cũng nhìn rõ sự việc, tại sao người khác lại nhất định bị che đậy và lừa dối?” Tống Thanh than thở nói: “Đối với bạn sự nghiệp rất quan trọng lý tưởng rất quan trọng, thế đối với người khác mà nói, lý tưởng của cô ấy sự nghiệp của cô ấy cũng không quan trọng sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom