Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-438
CHƯƠNG 438:
Lửa giận trong lòng của Lưu Nghĩa liền hạ xuống.
Nếu suy nghĩ theo khía cạnh, thì đúng là có việc như vậy.
Cô ấy chỉ là do bị những lời nói của cha mình khiêu lên ngọn lửa, chứ không biểu thị cô ấy đã thực sự mất đi lý trí.
Nếu cô ấy đúng là người không lý trí, đã sớm chạy tìm Tôn Dương Dương rồi.
Đã bao nhiêu năm không tìm, là bởi vì do cô ấy có đầu óc.
“Cô ấy nói rõ cho mình biết, không muốn chen vào giữa mẹ nuôi cha nuôi. Và cuộc giới thiệu lần này, chỉ là một sự nhầm lẫn. Nhưng mà, mẹ nuôi nắm bắt thông tin rất nhanh, chuyện này bị cha nuôi trấn áp, người biết sự việc này không quá mười người. Mẹ nuôi lại có thể biết được, có thể nói rằng mẹ nuôi đã sắp đặt người bên cạnh cha nuôi. Cha nuôi rất mẫn cảm, cho nên mới nổi giận. Suy cho cùng người từng làm trong xã hội đen, rất tối kỵ với việc người bên cạnh phản bội mình.” Tống Thanh giải thích đơn giản.
Lưu Nghĩa gật gật đầu.
Những lời này của Tống Thanh, Lưu Nghĩa cũng rất đồng ý.
“Cho nên, bạn xem, thật sự việc này không nghiêm trong như bạn nghĩ. Chỉ là do quá để ý, cho nên mới kích động như vậy.” Tống Thanh nói: “Cha nuôi bao nhiêu năm nay đối xử với bạn như thế nào, Tiểu Nghĩa, trong lòng bạn phải hiểu rõ hơn chứ? Nếu ông ấy muốn tìm người đàn bà khác, thì giờ phút nào cũng đều được, đâu cần phải đợi tới năm mươi tuổi? Ông ấy không phải tới già không có người cần!”
Lưu Nghĩa gật đầu bảo: “Bạn nói rất hợp lý. Xem ra, đúng là do mình lỗ mãng rồi.”
Tống Thanh mỉm cười lắc đầu: “Làm rõ sự việc cũng tốt, để tránh tương lai lại có hiểu lầm.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên phía trước có một chiếc xe dừng lại.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa trong một phút nhìn qua, ánh mắt vừa nhìn sang thì hai người liền ngơ ngác.
Người trong xe, là Vũ Ngọc Bình và Phương Khanh Hân,
Hai người họ, sao lại tới đây?
Tống Thanh và Lưu Nghĩa cùng ánh mắt đối phương, vẻ mặt mang đầy nghi vấn.
Sắc mặt của Lưu Nghĩa, không được tốt lắm.
Tống Thanh cũng không nói câu nào, im lặng nhìn phía người trong xe.
Hiện giờ Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa trên danh nghĩa chưa phải là bạn trai bạn gái, anh ấy có quyền theo đuổi phụ nữ khác.
Lưu Nghĩa tầm nhìn liền quay về phía khác, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tống Thanh cắn môi nói: “Có cần xem thử họ không”
“Có gì xem đâu?” Lưu Nghĩa chau mày: “Những người không liên can.”
Tống Thanh lướt nhìn Lưu Nghĩa, nếu như không liên can, vẻ mặt cô ấy sẽ không bị khó coi như vậy.
Lưu Nghĩa có chút không nhẫn nại và thúc giục Tống Thanh: “Thanh Thanh, chúng ta đừng có bao đồng. Vũ Ngọc Bình anh ấy có quyền làm bất kỳ chuyện gì.”
Tống Thanh liền than thở, đành lái xe rời khỏi.
Trong phút giây Tống Thanh đang lái xe rời đi, Vũ Ngọc Bình vừa đúng lúc ngẩng đầu lên, không may thay lại nhìn thấy được Lưu Nghĩa đang ngồi trong ghế ngồi phụ.
Vũ Ngọc Bình trong lòng nghĩ, chết rồi.
Xảy ra chuyện lớn rồi đây!
Thanh Thanh Và Tiểu Nghĩa sao lại ở đây?
Việc này sao giải thích rõ ràng được đây!
Vũ Ngọc Bình trong một phút liền lái xe đi theo sau.
Tống Thanh nhìn thấy bóng xe trong kính chiếu hậu, liền hỏi Lưu Nghĩa: “Anh ấy theo lên rồi, sao đây?”
“Thoát khỏi anh ấy!” Lưu Nghĩa ngay tức thì trả lời.
Tống Thanh liền lấy chân đạp lên ga, đánh lái sang hướng khác, một vòng xoay liền xoạt qua, kéo xa cự ly với Vũ Ngọc Bình.
Vũ Ngọc Bình thấy vậy, sao lại không biết là xảy ra chuyện gì?
Không cần nói gì, cứ chạy theo thôi!
Tống Thanh nhìn thấy chiếu sau theo sau: “Ở đây có nhiều người đi bộ, không tiện tăng tốc.”
Lưu Nghĩa không lên tiếng.
Tống Thanh nói tiếp: “Nếu anh ấy đuổi theo như vậy sao không hỏi thử anh ấy có chuyện gì. Không thì coi như mình có tật giật mình.”
Lưu Nghĩa gật đầu trong sự im lặng.
Tống Thanh liền lái xe chạy nhanh tới trạm dừng xe tạm thời trên lề đường.
Quả nhiên, xe của Vũ Ngọc Bình cũng dừng lại.
Vũ Ngọc Bình xuống xe liền chạy tới hỏi: “Thanh Thanh, Tiểu Nghĩa, sao hai người ở đây?”
Tống Thanh nhìn anh ấy nói: “Thật ra em cũng muốn hỏi anh câu này.”
Tống Thanh lướt nhìn Phương Khanh Hân đang ở trong xe, tiếp tục hỏi: “Hẹn hò với Cô Phương?”
Sắc mặt Vũ Ngọc Bình có chút biến đổi: “Thanh Thanh, anh là người như vậy ư?”
“Có cần em dọn cho hai người không?” Tống Thanh tiếp tục hỏi.
Không đợi Vũ Ngọc Bình trả lời, Lưu Nghĩa cũng đẩy cửa xe đi xuống, tay vuốt tóc ngắn, có chút phóng túng.
“Không, Vũ Ngọc Bình và mình sẽ đi chỗ khác nói chuyện.” Lưu Nghĩa bảo: “Ở đây cản trở người khác, cũng không tốt lắm.”
Nói hết câu này, Lưu Nghĩa liền dẫn đầu đi tới phía công viên nhỏ bên góc phố.
Vũ Ngọc Bình gật đầu với Tống Thanh, liền đi theo sau.
Sau khi Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình rời khỏi, Tống Thanh ngồi trong xe chờ đợi.
Vũ Ngọc Bình định giơ tay kéo lấy Lưu Nghĩa, Lưa Nghĩa liền khéo léo tránh xa.
“Tiểu Nghĩa, hãy nghe anh giải thích, anh và Phương Khanh Hân tới đây chỉ là vì công chuyện thôi.” Vũ Ngọc Bình cố hết sức muốn giải thích rõ ràng.
“Ừa.” Lưu Nghĩa lạnh nhạt đáp lại.
“Em có phải đang tức giận không?” Vũ Ngọc Bình hỏi.
“Không có.”Lưu Nghĩa vẫn tiếp tục lạnh nhạt đáp lại
“Phương Khanh Hân thay mặt Nhà họ Phương cần bàn với Nhật Dương về việc hợp tác hạng mục giải trí của Nam Sơn, Anh là thay Nhật Dương đi một chuyến.” Vũ Ngọc Bình nói tiếp: “Ở đây là ranh giới với Nam Sơn, cho nên chúng anh qua đây xem xem, năng lượng phúc xạ của xung quanh.”
Lưu Nghĩa lạnh lẽo nhìn phía Vũ Ngọc Bình, không có trả lời câu nào.
“Tiểu Nghĩa, anh đối với em là thật lòng.” Vũ Ngọc Bình miệng muốn kêu khổ, anh ấy thà Lưu Nghĩa giống những cô khác vừa khóc vừa chửi, anh ấy còn có thể an ủi đối phương.
Nhưng mà Lưu Nghĩa lại nhìn anh ấy với ánh mắt lạnh lùng, không chút động đậy, lại càng khiến anh ấy không biết xử lý như thế nào.
Hai người cũng không có nói tiếp gì, bỗng chốc vắng lạnh.
Vũ Ngọc Bình lòng cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại có chút không can tâm.
Lưu Nghĩa trong lòng rất bấn loạn, chuyện của ba mẹ mình vẫn còn lộn xộn, lại ở đây nghe Vũ Ngọc Bình giải thích hết nửa ngày, càng bực bội tận đáy lòng.
Trong lúc này, điện thoại Hà Nhật Dương cuối cùng cũng giải cứu cho Vũ Ngọc Bình.
“Đang ở đâu?” Hà Nhật Dương cũng mang theo tình trạng không bình tĩnh hỏi: “Cô ấy đã không lên online một ngày rồi!”
Đúng vậy!
Từ tối hôm qua sau khi hỏi câu hỏi đó, Hà Nhật Dương đã không ngủ được!
Anh ấy cứ ngồi sẵn trước máy vi tính, để đợi Tống Thanh lên mạng!
Nhưng mà chờ hoài chờ hoài, chờ tới bây giờ, cũng đã tới ba giờ chiều rồi, Tống Thanh vẫn chưa lên mạng!
Hà Nhật Dương chưa từng đợi một người như vậy.
Đợi tới có chút cảm giác rất dài đằng đằng.
Vì muốn đợi Tống Thanh lên online, anh ấy kể cả việc của công ty cũng không lo, trực tiếp kêu người khác xử lý.
Kết quả đợi tới giờ, cũng không đợi được!
Hà Nhật Dương cũng không nhịn được, muốn kiếm Vũ Ngọc Bình kể khổ.
Vũ Ngọc Bình nghe máy, liền nói rằng: “Tôi còn đang ở thành phố kế bên, à đúng rồi, Thanh Thanh và TIểu Nghĩa cũng ở đây.”
“Cái gì” Hà Nhật Dương liền đứng dậy lên.
Anh ấy đợi suốt nửa ngày, cảm tình cô ấy vốn không có ở nhà?
Hà Nhật Dương ngay tức thì nói: “Tôi lập tức tới ngay!”
“Ê ê ê ê.” Vũ Ngọc Bình chưa nói hết câu, bên đó đã gác điện thoại.
Vũ Ngọc Bình cầm điện thoại nói với lưu Nghĩa: “Nhật Dương sao rồi ta? lòng như lửa đốt ư?”
Lưu Nghĩa ánh mắt nhìn sang hướng khác, lạnh lùng nói: “Chắc có chuyện gấp gì. Nếu anh không có chuyện gì nói thì, tôi xin về đây.”
Nói hết câu, Lưu Nghĩa liền quay người đi.
Vũ Ngọc Bình vừa nhìn liền nghĩ, chuyện chưa giải thích rõ ràng, sao có thể để cho cô ấy đi được?
Trong lúc cấp bách, Vũ Ngọc Bình liền từ phía sau ôm lấy Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa trong giây lát định tấn công lại, Vũ Ngọc Bình ngay tức thì nói: “Em cho dù ném anh xuống đất, anh cũng sẽ không cho em đi”
Lưu Nghĩa nghe được câu này, không động đậy nữa, mặc cho Vũ Ngọc Bình từ phía sau ôm lấy mình.
“Tôi biết em đang giận. Nhưng mà cách em giận dữ rất đặc biệt, anh cũng không biết cách làm sao dỗ dành em.” Vũ Ngọc Bình ngoan ngoãn bảo: “Những kinh nghiệm trước đây của anh, đem trước mặt em như là một trò cười. Anh không phải là muốn khoe khoang kinh nghiệm anh phong phú như thế nào, mà là, ở trước mặt em, kinh nghiệm chỉ là con số không. Anh hiện giờ như là một thằng ngốc một thằng ngu xuẩn một thằng khờ muốn giải thích nói rõ tình hình, nhưng lại không biết nói như thế nào! Tiểu Nghĩa, tuy rằng anh là một mình đi ra ngoài, nhưng mà không phải là chuyện như em nhìn thấy, chúng anh đi ra đây là vì muốn gặp riêng một người, cho nên mới không tiện dẫn trợ lý và tài xế. Chứ không phải là trốn tới đây hẹn hò! Muốn hẹn hò thì trực tiếp tới khách sạn mở một phòng còn hơn, chứ đâu cần phải ở bãi đậu xe?”
Lưu Nghĩa miệng động đậy.
Vũ Ngọc Bình không thấy được, tiếp tục vội vã giải thích: “Thêm nữa, anh hiện tại rất ghét những kiểu người phụ nữ đó. Nhu nhược và yếu ớt có gì tốt đâu? Đương nhiên, anh không có nói là Thanh Thanh không tốt, Thanh Thanh tuy rằng bề ngoài yếu ớt, nhưng nội tâm rất kiên cường. Hiện giờ mắt thẩm mỹ của anh sớm đã thay đổi! Không thì em xem, mấy năm nay bên cạnh anh không có một bóng hot girl nào! Tiểu Nghĩa, hãy tin anh một lần được không? Anh đúng là chẳng hề có làm chuyện lỗi lầm gì với em cả!”
“Anh vốn là người độc thân, anh có tư cách theo đuổi bất kỳ người nào.” Lưu Nghĩa lạnh nhạt trả lời: “Em không có tư cách nói này nọ!”
“Em có! Em có tư cách đó! Em nói không thích anh đi với người nào, anh sẽ không đi với người đó!” Vũ Ngọc Bình liền ngắt lời Lưu Nghĩa, gấp rút nói: “Anh để tâm em rất là nhiều, em có biết không? Anh đặc biệt sợ em hiểu lầm, đặc biệt sợ em tức giận! Càng đặc biệt sợ giữa chúng ta sẽ giống như Nhật Dương và Thanh Thanh vậy xảy ra hiểu lầm!”
“Người khác không biết rõ, em với anh chẳng lẽ không thấy rõ sao? Anh người họ yêu thương nhau bao nhiêu, thì tổn thương bấy nhiêu! Sự hiểu lầm một khi xảy ra, thì sẽ khó lòng mà giải thích, rất dễ tổn thương người khác! Anh không muốn với em như vậy! Tiểu Nghĩa, em không phải là Thanh Thanh, em đừng suy nghĩ nhiều được không?” Vũ Ngọc Bình bộc lộ hết những tâm sự trong lòng của mình ra ngoài.
Ánh mắt Lưu Nghĩa quả nhiên dịu hiền lại.
“Nhưng mà chúng mình chưa phải là người yêu với nhau.” Lưu Nghĩa nói tiếp.
“Trong lòng anh, em sớm là người bạn gái của anh!” Vũ Ngọc Bình giận hờn nói: “Không đúng, là vợ chưa cưới! Ai cũng không thể nào thay thế được sự tồn tại của em! Cho dù ba mẹ anh phản đối, suốt đời này anh cũng sẽ không quay về ngôi nhà đó, anh sẽ ở cùng với em! Không em có thể tách rời chúng ta! Ai dám anh sẽ đánh người đó!”
Lưu Nghĩa cuối cùng không nhìn lên, bật cười lên.
Nghe được giọng cười Lưu Nghĩa, Vũ Ngọc Bình trong lòng liền thờ phào nhẹ nhõm.
“Em không còn giận nữa chứ?” Vũ Ngọc Bình dè dặt hỏi.
“Giận cái gì? Muốn tức giận cũng là tức giận người khác, không liên can tới anh.” Lưu Nghĩa than vãn nói: “Được rồi, anh bận việc của anh đi, em cũng phải đi làm việc của em.”
“Đúng rồi, em với Thanh Thanh đến đây làm gì vậy?” Vũ Ngọc Bình tới giờ mới nhớ hỏi vấn đề này.
Lửa giận trong lòng của Lưu Nghĩa liền hạ xuống.
Nếu suy nghĩ theo khía cạnh, thì đúng là có việc như vậy.
Cô ấy chỉ là do bị những lời nói của cha mình khiêu lên ngọn lửa, chứ không biểu thị cô ấy đã thực sự mất đi lý trí.
Nếu cô ấy đúng là người không lý trí, đã sớm chạy tìm Tôn Dương Dương rồi.
Đã bao nhiêu năm không tìm, là bởi vì do cô ấy có đầu óc.
“Cô ấy nói rõ cho mình biết, không muốn chen vào giữa mẹ nuôi cha nuôi. Và cuộc giới thiệu lần này, chỉ là một sự nhầm lẫn. Nhưng mà, mẹ nuôi nắm bắt thông tin rất nhanh, chuyện này bị cha nuôi trấn áp, người biết sự việc này không quá mười người. Mẹ nuôi lại có thể biết được, có thể nói rằng mẹ nuôi đã sắp đặt người bên cạnh cha nuôi. Cha nuôi rất mẫn cảm, cho nên mới nổi giận. Suy cho cùng người từng làm trong xã hội đen, rất tối kỵ với việc người bên cạnh phản bội mình.” Tống Thanh giải thích đơn giản.
Lưu Nghĩa gật gật đầu.
Những lời này của Tống Thanh, Lưu Nghĩa cũng rất đồng ý.
“Cho nên, bạn xem, thật sự việc này không nghiêm trong như bạn nghĩ. Chỉ là do quá để ý, cho nên mới kích động như vậy.” Tống Thanh nói: “Cha nuôi bao nhiêu năm nay đối xử với bạn như thế nào, Tiểu Nghĩa, trong lòng bạn phải hiểu rõ hơn chứ? Nếu ông ấy muốn tìm người đàn bà khác, thì giờ phút nào cũng đều được, đâu cần phải đợi tới năm mươi tuổi? Ông ấy không phải tới già không có người cần!”
Lưu Nghĩa gật đầu bảo: “Bạn nói rất hợp lý. Xem ra, đúng là do mình lỗ mãng rồi.”
Tống Thanh mỉm cười lắc đầu: “Làm rõ sự việc cũng tốt, để tránh tương lai lại có hiểu lầm.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên phía trước có một chiếc xe dừng lại.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa trong một phút nhìn qua, ánh mắt vừa nhìn sang thì hai người liền ngơ ngác.
Người trong xe, là Vũ Ngọc Bình và Phương Khanh Hân,
Hai người họ, sao lại tới đây?
Tống Thanh và Lưu Nghĩa cùng ánh mắt đối phương, vẻ mặt mang đầy nghi vấn.
Sắc mặt của Lưu Nghĩa, không được tốt lắm.
Tống Thanh cũng không nói câu nào, im lặng nhìn phía người trong xe.
Hiện giờ Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa trên danh nghĩa chưa phải là bạn trai bạn gái, anh ấy có quyền theo đuổi phụ nữ khác.
Lưu Nghĩa tầm nhìn liền quay về phía khác, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tống Thanh cắn môi nói: “Có cần xem thử họ không”
“Có gì xem đâu?” Lưu Nghĩa chau mày: “Những người không liên can.”
Tống Thanh lướt nhìn Lưu Nghĩa, nếu như không liên can, vẻ mặt cô ấy sẽ không bị khó coi như vậy.
Lưu Nghĩa có chút không nhẫn nại và thúc giục Tống Thanh: “Thanh Thanh, chúng ta đừng có bao đồng. Vũ Ngọc Bình anh ấy có quyền làm bất kỳ chuyện gì.”
Tống Thanh liền than thở, đành lái xe rời khỏi.
Trong phút giây Tống Thanh đang lái xe rời đi, Vũ Ngọc Bình vừa đúng lúc ngẩng đầu lên, không may thay lại nhìn thấy được Lưu Nghĩa đang ngồi trong ghế ngồi phụ.
Vũ Ngọc Bình trong lòng nghĩ, chết rồi.
Xảy ra chuyện lớn rồi đây!
Thanh Thanh Và Tiểu Nghĩa sao lại ở đây?
Việc này sao giải thích rõ ràng được đây!
Vũ Ngọc Bình trong một phút liền lái xe đi theo sau.
Tống Thanh nhìn thấy bóng xe trong kính chiếu hậu, liền hỏi Lưu Nghĩa: “Anh ấy theo lên rồi, sao đây?”
“Thoát khỏi anh ấy!” Lưu Nghĩa ngay tức thì trả lời.
Tống Thanh liền lấy chân đạp lên ga, đánh lái sang hướng khác, một vòng xoay liền xoạt qua, kéo xa cự ly với Vũ Ngọc Bình.
Vũ Ngọc Bình thấy vậy, sao lại không biết là xảy ra chuyện gì?
Không cần nói gì, cứ chạy theo thôi!
Tống Thanh nhìn thấy chiếu sau theo sau: “Ở đây có nhiều người đi bộ, không tiện tăng tốc.”
Lưu Nghĩa không lên tiếng.
Tống Thanh nói tiếp: “Nếu anh ấy đuổi theo như vậy sao không hỏi thử anh ấy có chuyện gì. Không thì coi như mình có tật giật mình.”
Lưu Nghĩa gật đầu trong sự im lặng.
Tống Thanh liền lái xe chạy nhanh tới trạm dừng xe tạm thời trên lề đường.
Quả nhiên, xe của Vũ Ngọc Bình cũng dừng lại.
Vũ Ngọc Bình xuống xe liền chạy tới hỏi: “Thanh Thanh, Tiểu Nghĩa, sao hai người ở đây?”
Tống Thanh nhìn anh ấy nói: “Thật ra em cũng muốn hỏi anh câu này.”
Tống Thanh lướt nhìn Phương Khanh Hân đang ở trong xe, tiếp tục hỏi: “Hẹn hò với Cô Phương?”
Sắc mặt Vũ Ngọc Bình có chút biến đổi: “Thanh Thanh, anh là người như vậy ư?”
“Có cần em dọn cho hai người không?” Tống Thanh tiếp tục hỏi.
Không đợi Vũ Ngọc Bình trả lời, Lưu Nghĩa cũng đẩy cửa xe đi xuống, tay vuốt tóc ngắn, có chút phóng túng.
“Không, Vũ Ngọc Bình và mình sẽ đi chỗ khác nói chuyện.” Lưu Nghĩa bảo: “Ở đây cản trở người khác, cũng không tốt lắm.”
Nói hết câu này, Lưu Nghĩa liền dẫn đầu đi tới phía công viên nhỏ bên góc phố.
Vũ Ngọc Bình gật đầu với Tống Thanh, liền đi theo sau.
Sau khi Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình rời khỏi, Tống Thanh ngồi trong xe chờ đợi.
Vũ Ngọc Bình định giơ tay kéo lấy Lưu Nghĩa, Lưa Nghĩa liền khéo léo tránh xa.
“Tiểu Nghĩa, hãy nghe anh giải thích, anh và Phương Khanh Hân tới đây chỉ là vì công chuyện thôi.” Vũ Ngọc Bình cố hết sức muốn giải thích rõ ràng.
“Ừa.” Lưu Nghĩa lạnh nhạt đáp lại.
“Em có phải đang tức giận không?” Vũ Ngọc Bình hỏi.
“Không có.”Lưu Nghĩa vẫn tiếp tục lạnh nhạt đáp lại
“Phương Khanh Hân thay mặt Nhà họ Phương cần bàn với Nhật Dương về việc hợp tác hạng mục giải trí của Nam Sơn, Anh là thay Nhật Dương đi một chuyến.” Vũ Ngọc Bình nói tiếp: “Ở đây là ranh giới với Nam Sơn, cho nên chúng anh qua đây xem xem, năng lượng phúc xạ của xung quanh.”
Lưu Nghĩa lạnh lẽo nhìn phía Vũ Ngọc Bình, không có trả lời câu nào.
“Tiểu Nghĩa, anh đối với em là thật lòng.” Vũ Ngọc Bình miệng muốn kêu khổ, anh ấy thà Lưu Nghĩa giống những cô khác vừa khóc vừa chửi, anh ấy còn có thể an ủi đối phương.
Nhưng mà Lưu Nghĩa lại nhìn anh ấy với ánh mắt lạnh lùng, không chút động đậy, lại càng khiến anh ấy không biết xử lý như thế nào.
Hai người cũng không có nói tiếp gì, bỗng chốc vắng lạnh.
Vũ Ngọc Bình lòng cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại có chút không can tâm.
Lưu Nghĩa trong lòng rất bấn loạn, chuyện của ba mẹ mình vẫn còn lộn xộn, lại ở đây nghe Vũ Ngọc Bình giải thích hết nửa ngày, càng bực bội tận đáy lòng.
Trong lúc này, điện thoại Hà Nhật Dương cuối cùng cũng giải cứu cho Vũ Ngọc Bình.
“Đang ở đâu?” Hà Nhật Dương cũng mang theo tình trạng không bình tĩnh hỏi: “Cô ấy đã không lên online một ngày rồi!”
Đúng vậy!
Từ tối hôm qua sau khi hỏi câu hỏi đó, Hà Nhật Dương đã không ngủ được!
Anh ấy cứ ngồi sẵn trước máy vi tính, để đợi Tống Thanh lên mạng!
Nhưng mà chờ hoài chờ hoài, chờ tới bây giờ, cũng đã tới ba giờ chiều rồi, Tống Thanh vẫn chưa lên mạng!
Hà Nhật Dương chưa từng đợi một người như vậy.
Đợi tới có chút cảm giác rất dài đằng đằng.
Vì muốn đợi Tống Thanh lên online, anh ấy kể cả việc của công ty cũng không lo, trực tiếp kêu người khác xử lý.
Kết quả đợi tới giờ, cũng không đợi được!
Hà Nhật Dương cũng không nhịn được, muốn kiếm Vũ Ngọc Bình kể khổ.
Vũ Ngọc Bình nghe máy, liền nói rằng: “Tôi còn đang ở thành phố kế bên, à đúng rồi, Thanh Thanh và TIểu Nghĩa cũng ở đây.”
“Cái gì” Hà Nhật Dương liền đứng dậy lên.
Anh ấy đợi suốt nửa ngày, cảm tình cô ấy vốn không có ở nhà?
Hà Nhật Dương ngay tức thì nói: “Tôi lập tức tới ngay!”
“Ê ê ê ê.” Vũ Ngọc Bình chưa nói hết câu, bên đó đã gác điện thoại.
Vũ Ngọc Bình cầm điện thoại nói với lưu Nghĩa: “Nhật Dương sao rồi ta? lòng như lửa đốt ư?”
Lưu Nghĩa ánh mắt nhìn sang hướng khác, lạnh lùng nói: “Chắc có chuyện gấp gì. Nếu anh không có chuyện gì nói thì, tôi xin về đây.”
Nói hết câu, Lưu Nghĩa liền quay người đi.
Vũ Ngọc Bình vừa nhìn liền nghĩ, chuyện chưa giải thích rõ ràng, sao có thể để cho cô ấy đi được?
Trong lúc cấp bách, Vũ Ngọc Bình liền từ phía sau ôm lấy Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa trong giây lát định tấn công lại, Vũ Ngọc Bình ngay tức thì nói: “Em cho dù ném anh xuống đất, anh cũng sẽ không cho em đi”
Lưu Nghĩa nghe được câu này, không động đậy nữa, mặc cho Vũ Ngọc Bình từ phía sau ôm lấy mình.
“Tôi biết em đang giận. Nhưng mà cách em giận dữ rất đặc biệt, anh cũng không biết cách làm sao dỗ dành em.” Vũ Ngọc Bình ngoan ngoãn bảo: “Những kinh nghiệm trước đây của anh, đem trước mặt em như là một trò cười. Anh không phải là muốn khoe khoang kinh nghiệm anh phong phú như thế nào, mà là, ở trước mặt em, kinh nghiệm chỉ là con số không. Anh hiện giờ như là một thằng ngốc một thằng ngu xuẩn một thằng khờ muốn giải thích nói rõ tình hình, nhưng lại không biết nói như thế nào! Tiểu Nghĩa, tuy rằng anh là một mình đi ra ngoài, nhưng mà không phải là chuyện như em nhìn thấy, chúng anh đi ra đây là vì muốn gặp riêng một người, cho nên mới không tiện dẫn trợ lý và tài xế. Chứ không phải là trốn tới đây hẹn hò! Muốn hẹn hò thì trực tiếp tới khách sạn mở một phòng còn hơn, chứ đâu cần phải ở bãi đậu xe?”
Lưu Nghĩa miệng động đậy.
Vũ Ngọc Bình không thấy được, tiếp tục vội vã giải thích: “Thêm nữa, anh hiện tại rất ghét những kiểu người phụ nữ đó. Nhu nhược và yếu ớt có gì tốt đâu? Đương nhiên, anh không có nói là Thanh Thanh không tốt, Thanh Thanh tuy rằng bề ngoài yếu ớt, nhưng nội tâm rất kiên cường. Hiện giờ mắt thẩm mỹ của anh sớm đã thay đổi! Không thì em xem, mấy năm nay bên cạnh anh không có một bóng hot girl nào! Tiểu Nghĩa, hãy tin anh một lần được không? Anh đúng là chẳng hề có làm chuyện lỗi lầm gì với em cả!”
“Anh vốn là người độc thân, anh có tư cách theo đuổi bất kỳ người nào.” Lưu Nghĩa lạnh nhạt trả lời: “Em không có tư cách nói này nọ!”
“Em có! Em có tư cách đó! Em nói không thích anh đi với người nào, anh sẽ không đi với người đó!” Vũ Ngọc Bình liền ngắt lời Lưu Nghĩa, gấp rút nói: “Anh để tâm em rất là nhiều, em có biết không? Anh đặc biệt sợ em hiểu lầm, đặc biệt sợ em tức giận! Càng đặc biệt sợ giữa chúng ta sẽ giống như Nhật Dương và Thanh Thanh vậy xảy ra hiểu lầm!”
“Người khác không biết rõ, em với anh chẳng lẽ không thấy rõ sao? Anh người họ yêu thương nhau bao nhiêu, thì tổn thương bấy nhiêu! Sự hiểu lầm một khi xảy ra, thì sẽ khó lòng mà giải thích, rất dễ tổn thương người khác! Anh không muốn với em như vậy! Tiểu Nghĩa, em không phải là Thanh Thanh, em đừng suy nghĩ nhiều được không?” Vũ Ngọc Bình bộc lộ hết những tâm sự trong lòng của mình ra ngoài.
Ánh mắt Lưu Nghĩa quả nhiên dịu hiền lại.
“Nhưng mà chúng mình chưa phải là người yêu với nhau.” Lưu Nghĩa nói tiếp.
“Trong lòng anh, em sớm là người bạn gái của anh!” Vũ Ngọc Bình giận hờn nói: “Không đúng, là vợ chưa cưới! Ai cũng không thể nào thay thế được sự tồn tại của em! Cho dù ba mẹ anh phản đối, suốt đời này anh cũng sẽ không quay về ngôi nhà đó, anh sẽ ở cùng với em! Không em có thể tách rời chúng ta! Ai dám anh sẽ đánh người đó!”
Lưu Nghĩa cuối cùng không nhìn lên, bật cười lên.
Nghe được giọng cười Lưu Nghĩa, Vũ Ngọc Bình trong lòng liền thờ phào nhẹ nhõm.
“Em không còn giận nữa chứ?” Vũ Ngọc Bình dè dặt hỏi.
“Giận cái gì? Muốn tức giận cũng là tức giận người khác, không liên can tới anh.” Lưu Nghĩa than vãn nói: “Được rồi, anh bận việc của anh đi, em cũng phải đi làm việc của em.”
“Đúng rồi, em với Thanh Thanh đến đây làm gì vậy?” Vũ Ngọc Bình tới giờ mới nhớ hỏi vấn đề này.
Bình luận facebook