Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-448
CHƯƠNG 448:
Nghe được vấn đề của Hà Nhật Dương, Tiểu Hà vội vã lấy một phong thư trong túi ra đưa cho Hà Nhật Dương, nói: “Đương nhiên chưa rồi! Năm đó thiếu phu nhân đột nhiên mất tích, là chuyện gì thì tôi cũng không nhớ rõ. Khi tìm thấy cậu thì cậu cũng không nhớ gì cả. Vì vậy chúng tôi đem cất hết tất cả những vật liên quan đến thiếu phu nhân ở nhà, bao gồm cả giấy đăng kí kết hôn.”
Hà Nhật Dương nghe thấy có giấy đăng kí kết hôn, nhanh chóng lấy ra.
Khi hắn nhìn thấy ảnh chụp khó coi trên giấy đăng kí kết hôn thì cả người đều cảm thấy khó chịu.
Ảnh này nhìn giống như ảnh ghép vậy, không giống ảnh hai người vui vẻ chụp cùng nhau.
Không được, không được, về sau nhất định phải tìm cơ hội chụp lại hình kết hôn.
À, không đúng, hình như hắn còn chưa chụp ảnh cưới với Tống Thanh.
Vậy mà lại xảy ra sai sót như vậy!
Đáng chết!
Lý Xuân ở bên cạnh nói ra: “Tổng giám đốc, hiện giờ cậu và thiếu phu nhân vẫn là vợ chồng, cậu định tính thế nào?”
Ánh mắt Hà Nhật Dương lóe sáng, sau đó ổn định lại tinh thần, khóe miệng nhếch lên: “Cho dù cô ấy quên tôi, tôi cũng sẽ khiến cho cô ấy yêu tôi lần nữa! Tôi đã nhớ lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ, sao cô ấy lại không thể chứ?”
Nhìn thấy tổng giám đốc trở lại như trước kia, bốn người trợ lý vui mừng suýt khóc.
Tiểu Thu không thích nói chuyện cũng lên tiếng: “Tổng giám đốc, lần này đừng làm thiếu phu nhân chịu ấm ức nữa. Nhanh chóng tìm về thôi, còn có cả tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư nữa.”
Những người khác cũng đồng loạt gật đầu.
“Chắc chắn rồi!” Hà Nhật Dương nắm chặt giấy đăng kí kết hôn trong tay, cười xảo quyệt: “Thứ thuộc về tôi, người khác sao cướp đi được?”
“Mọi người đừng lo lắng, tổng giám đốc đã sớm có dự định rồi.” Tiểu Đông rất ít khi lên tiếng cũng mở miệng nói chuyện: “Mấy ngày nay tổng giám đốc luôn bảo tôi đi tìm tung tích của thiếu phu nhân, tiểu thư và thiếu gia, tôi biết tổng giám đốc sắp hành động rồi!”
Hà Nhật Dương nhìn Tiểu Đông một cái: “Tên nhóc này, biết nhẫn nhịn đó!”
Tiểu Đông gật đầu nói: “Làm trợ lý cao cấp của tổng giám đốc, nếu không biết nhẫn nhịn thì chính là tối kỵ.”
“Được rồi, mọi người trở về hết đi! Tôi muốn ở một mình.” Hà Nhật Dương nhìn đồ vật trên bàn, những thứ kia đều là hồi ức của hắn đó.
Hắn muốn nhớ ra từng chút, từng chút.
Không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Giống như hồi ức giữa hắn và Tống Thanh, trân quý như vậy, sao có thể bỏ sót điểm nào được?
Lý Xuân dẫn theo mọi người rời khỏi phòng, Hà Nhật Dương nhốt bản thân trong phòng, xem từng thứ một…
Mỗi khi hắn cầm vào một thứ, trong đầu hắn sẽ tự động hiện lên hồi ức giữa hắn và Tống Thanh.
Mỗi một hồi ức, đều khiến cho Hà Nhật Dương lệ rơi đầy mặt.
Hắn và Tống Thanh thực sự có rất nhiều, rất nhiều hồi ức.
Hỷ nộ ái ố, đắng cay ngọt bùi đủ cả.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được ý nghĩa lời nói trước đây của Vũ Ngọc Bình.
Đúng vậy, phải hắn tự mình nhớ ra mới có tác dụng.
Nếu như người khác nói lại cho hắn biết, hắn và Tống Thanh là vợ chồng.
Chỉ sợ hắn sẽ sinh ra cảm giác chán ghét!
Mà khi hắn không nhịn được, lại bị Tống Thanh hấp dẫn, hắn lại chủ động tiếp cận cô, tới gần cô, tìm hiểu cô.
Khi đó, những hồi ức này mới có thể hóa giải được.
Như vậy, năm đó, rốt cuộc là ai đã phong ấn trí nhớ của bọn họ?
Là ai?
Nhưng, Hà Nhật Dương không thể không thừa nhận, hắn rất cảm kích người đã phong ấn trí nhớ của bọn họ.
Nếu như Tống Thanh không mất trí nhớ, dưới sự đau lòng tột độ của cô, hai đứa bé kia sợ rằng không giữ được.
Người kia lại phong ấn trí nhớ của hắn.
Chỉ cần hắn gặp lại Tống Thanh lần nữa, đồng thời yêu cô thì trí nhớ sẽ được giải phong ấn.
Không thể không nói, chiêu này thật sự rất cao minh.
Chỉ cần yêu nhau lần nữa, như vậy chứng minh rằng duyên phận bọn họ rất sâu nặng.
Nếu như gặp thoáng qua, cũng không có hại gì.
Chẳng trách nhiều năm như vậy, hắn luôn cảm giác như trong lòng mình thiếu thứ gì đó, không thể lấp đầy.
Thì ra thứ hắn thiếu chính là Tống Thanh!
Bây giờ hắn đã nhớ lại được, yêu Tống Thanh thêm một lần nữa.
Vậy Tống Thanh thì sao?
Khi nào cô ấy mới yêu lại hắn lần nữa, tìm lại được trí nhớ?
Người cô ấy thích, không phải là hắn trong game sao?
Nhưng hắn nhớ rõ, khi kết hôn trong game, ánh mắt Tống Thanh lóe lên ánh sáng kì lạ.
Nghĩ tới đó, Hà Nhật Dương cảm thấy không ổn.
Dù người chơi trong game là hắn, nhưng hắn cũng đang ghen!
Không sai! Hắn ăn dấm chua của chính mình!
Còn nữa, lúc ăn cơm tối nay, Tống Thanh nói cô sẽ tham gia offline để gặp mặt một người.
Vì vậy, hắn càng ghen tị với chính mình!
Hừ! Cứ chờ xem hắn làm sao thu phục được bé con này.
Tống Thanh nằm trong bồn tắm, đưa tay chạm lên môi mình, trong đầu lại nhớ tới nụ hôn vừa rồi.
Gương mặt đỏ bừng.
Thật xấu hổ!
Đến tận giờ phút này cô mới lấy lại tinh thần!
Cô phản xạ quá chậm rồi!
Hiện giờ lấy lại tinh thần mới cảm thấy vô cùng xấu hổ!
Hắn hôn bất ngờ, nhưng lại hôn nghiêm túc chân thành như vậy.
Nhìn bộ dạng rơi lệ của hắn, cô lại đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Thật kỳ quái!
Sao cô lại đau lòng chứ?
Giống như cảm nhận được tâm tình của hắn, bị lây nhiễm sự bi thương của hắn.
Ôi! Sao hắn lại hôn cô vậy?
Sao cô không đẩy hắn ra?
Cô không đẩy hắn ra, liệu hắn có nghĩ cô nhìn trúng hắn không?
Mặc dù cô không phản đối chuyện này. Nhưng mà, cô và hắn còn chưa chính thức xác định quan hệ mà!
Cô và hắn chỉ giả vờ làm tình nhân mà thôi!
Chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Trong lúc Tống Thanh đang bối rối suy nghĩ, cô lại bỏ lỡ tiếng điện thoại đang vang lên bên ngoài thêm lần nữa.
Phương Mạn Luân gọi điện thoại cả đêm, nhưng không kết nối được.
Phương Mạn Luân tắt điện thoại, nhìn bữa tối trong ánh nến trước mặt, lập tức mất khẩu vị.
Hắn đẩy ghế rời đi, để lại khung cảnh thê lương.
Phương Khanh Hân nhìn đồ ăn đã nguội trên bàn, cũng quay người rời đi.
Cô có dự cảm, lần này anh trai cô sẽ bại dưới tay Hà Nhật Dương.
Quả nhiên, cho dù cố gắng hơn nữa, cũng không ngăn nổi ý trời mà!
Hà Nhật Dương và Tống Thanh dây dưa quá sâu, không phải người bình thường có thể chen vào được.
Hơn nữa, nói đến dây dưa, chính cô và Vũ Ngọc Bình cũng dây dưa không ít.
Cho nên, cô nhất định phải cướp Vũ Ngọc Bình về.
Không đoạt được Hà Nhật Dương, vậy thì đoạt Vũ Ngọc Bình!
Không biết Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa hiện giờ có đang ở cùng một chỗ không?
Phương Khanh Hân động tình rồi!
Lúc này, Lưu Nghĩa quả thực đang ở cùng một chỗ với Vũ Ngọc Bình.
Nhưng không chỉ có hai người bọn họ, còn có Phan Thịnh, Phan Ly và Tống Linh ở cùng.
Bọn họ đang ngồi thương lượng với nhau.
Có việc công, có cả việc tư.
Tất cả đều là người quen, dù sao thì nói chuyện gì cũng giống nhau.
Lúc này, hàn huyên tới chủ đề Tống Thanh và Hà Nhật Dương, Vũ Ngọc Bình cười ha ha đứng lên: “Hiện giờ tôi rất muốn biết, nếu Thanh Thanh biết Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng chính là Hà Nhật Dương thì sẽ có biểu cảm gì?”
Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi cũng tới đây vì chuyện đó! Ha ha!”
Lưu Nghĩa thở dài đỡ trán: “Mọi người tính kế bạn bè như vậy có ổn không đó?”
Vũ Ngọc Bình nói: “Thế này sao gọi là tính kế được? Đây là tác hợp, đúng không, Tống tổng?”
Ánh mắt Tống Linh liếc về phía Vũ Ngọc Bình, nói: “Tiểu Hà thích cậu ta, bằng không tôi sẽ không đồng ý để Tống Thanh phải chịu khổ.”
Vũ Ngọc Bình vỗ vai Tống Linh: “Lời này cậu nói sai rồi! Sao lại là chịu khổ? Cậu chỉ thấy lúc Thanh Thanh khóc thút thít, không thấy được lúc cô ấy mỉm cười hạnh phúc! Hơn nữa, Hà Nhật Dương đã không phải là Hà Nhật Dương của bốn năm trước nữa. Trải qua đả kích kia, khí chất cả người Hà Nhật Dương đều thay đổi. Tuy không nhớ rõ chuyện năm đó, nhưng trái tim Nhật Dương đã bị phong ấn lại. Cậu không thấy lúc Ngài Hà và phu nhân bị Hà lão phu nhân đuổi đi, Hà Nhật Dương cũng không nói gì sao? Chuyện năm đó, cậu biết rất ít cho nên mới có thành kiến với Hà Nhật Dương. Nếu như cậu biết Hà Nhật Dương vì Thanh Thanh đã chọn cách tự sát để đi theo Thanh Thanh, xem cậu có thành kiến được nữa không?”
Tống Linh kinh ngạc: “Tự sát?”
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Chi tiết chuyện đó tôi cũng không biết rõ ràng, là Tiểu Hà nói cho tôi biết. Thôi Nguyệt Lam đẩy Thanh Thanh, Hà Nhật Dương vì báo thù cho Thanh Thanh, dập đầu với cha mẹ để cắt đứt tình nghĩa rồi thả người nhảy xuống, đi theo Thanh Thanh. Nếu không phải bọn họ may mắn, hoặc gặp được kỳ tích gì đó thì có lẽ bọn họ đã làm một đôi vợ chồng mất mạng ở âm tào địa phủ rồi. Tình cảm của Hà Nhật Dương và Thanh Thanh không thể giả được. Trong lòng, trong mắt hắn đều là Thanh Thanh! Chỉ cần bọn họ gặp nhau lần nữa, tôi tin cho dù không có kí ức trước kia thì bọn họ cũng sẽ yêu nhau. Vì yêu mà họ quá vất vả rồi…”
“Đúng là Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng!” Phan Thịnh cảm thán nói: “Nhật Dương lấy cái tên này đúng là rất chuẩn!”
Phan Ly nói: “Không sai! Tôi cũng thấy vậy! Thật sự là vì một nụ cười của hồng nhan mà từ bỏ cả giang sơn. Thấy hắn khổ vì tình như vậy, làm bạn bè, sao có thể thờ ơ được?”
Lưu Nghĩa nói: “Mọi người nói vậy khiến tôi dễ chịu hơn nhiều, năm đó tôi đã từng oán hận anh ấy…”
“Đâu chỉ có em? Bọn tôi cũng oán hận đó!” Vũ Ngọc Bình nói: “Chúng tôi không chỉ là bạn bè của Hà Nhật Dương, mà còn là bạn của Thanh Thanh nữa. Những điều tốt đẹp của Thanh Thanh chúng tôi đều nhìn thấy, trên thế giới này, người thích hợp với Nhật Dương nhất chính là Thanh Thanh, cũng như vậy, người thích hợp nhất với Thanh Thanh cũng chỉ có Hà Nhật Dương. Nhưng hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện, đây đúng là đả kích quá lớn! Mọi người không thấy Phan Thịnh, Phan Ly đến tuổi này vẫn còn độc thân sao? Bị kích động quá mức đó!”
Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời lên tiếng: “Thôi đi, đừng lấy hai bọn tôi làm ví dụ! Chúng tôi nhìn thấy nhiều chuyện tình lắm rồi, sao dễ dàng bị đả kích như vậy được? Chỉ là không muốn bị tình yêu làm điên đảo đầu óc giống Hà Nhật Dương mà thôi. Cậu không thấy Tống Linh cũng độc thân sao? Độc thân có gì không tốt chứ?”
Tống Linh gật đầu phụ họa.
Vũ Ngọc Bình nhanh chóng nhìn sang Lưu Nghĩa, nắm tay cô, sau đó tranh cãi với Phan Thịnh, Phan Ly: “Tôi nguyện ý vì tình yêu mà mê muội! Chỉ cần người làm tôi mê muội là Tiểu Nghĩa thì cho dù có lún sâu vào mê muội tôi cũng đồng ý.”
Lưu Nghĩa nhanh chóng rút tay ra, trừng mắt với Vũ Ngọc Bình, hai tai đỏ bừng lên.
Dù cô có tính khí như con trai nhưng bị một đám người trêu chọc thì cô cũng biết thẹn thùng.
“Nói linh tinh gì đó?” Lưu Nghĩa lập tức đứng lên: “Tôi trở về xem Thanh Thanh, mọi người cứ nói chuyện đi!”
Nghe được vấn đề của Hà Nhật Dương, Tiểu Hà vội vã lấy một phong thư trong túi ra đưa cho Hà Nhật Dương, nói: “Đương nhiên chưa rồi! Năm đó thiếu phu nhân đột nhiên mất tích, là chuyện gì thì tôi cũng không nhớ rõ. Khi tìm thấy cậu thì cậu cũng không nhớ gì cả. Vì vậy chúng tôi đem cất hết tất cả những vật liên quan đến thiếu phu nhân ở nhà, bao gồm cả giấy đăng kí kết hôn.”
Hà Nhật Dương nghe thấy có giấy đăng kí kết hôn, nhanh chóng lấy ra.
Khi hắn nhìn thấy ảnh chụp khó coi trên giấy đăng kí kết hôn thì cả người đều cảm thấy khó chịu.
Ảnh này nhìn giống như ảnh ghép vậy, không giống ảnh hai người vui vẻ chụp cùng nhau.
Không được, không được, về sau nhất định phải tìm cơ hội chụp lại hình kết hôn.
À, không đúng, hình như hắn còn chưa chụp ảnh cưới với Tống Thanh.
Vậy mà lại xảy ra sai sót như vậy!
Đáng chết!
Lý Xuân ở bên cạnh nói ra: “Tổng giám đốc, hiện giờ cậu và thiếu phu nhân vẫn là vợ chồng, cậu định tính thế nào?”
Ánh mắt Hà Nhật Dương lóe sáng, sau đó ổn định lại tinh thần, khóe miệng nhếch lên: “Cho dù cô ấy quên tôi, tôi cũng sẽ khiến cho cô ấy yêu tôi lần nữa! Tôi đã nhớ lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ, sao cô ấy lại không thể chứ?”
Nhìn thấy tổng giám đốc trở lại như trước kia, bốn người trợ lý vui mừng suýt khóc.
Tiểu Thu không thích nói chuyện cũng lên tiếng: “Tổng giám đốc, lần này đừng làm thiếu phu nhân chịu ấm ức nữa. Nhanh chóng tìm về thôi, còn có cả tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư nữa.”
Những người khác cũng đồng loạt gật đầu.
“Chắc chắn rồi!” Hà Nhật Dương nắm chặt giấy đăng kí kết hôn trong tay, cười xảo quyệt: “Thứ thuộc về tôi, người khác sao cướp đi được?”
“Mọi người đừng lo lắng, tổng giám đốc đã sớm có dự định rồi.” Tiểu Đông rất ít khi lên tiếng cũng mở miệng nói chuyện: “Mấy ngày nay tổng giám đốc luôn bảo tôi đi tìm tung tích của thiếu phu nhân, tiểu thư và thiếu gia, tôi biết tổng giám đốc sắp hành động rồi!”
Hà Nhật Dương nhìn Tiểu Đông một cái: “Tên nhóc này, biết nhẫn nhịn đó!”
Tiểu Đông gật đầu nói: “Làm trợ lý cao cấp của tổng giám đốc, nếu không biết nhẫn nhịn thì chính là tối kỵ.”
“Được rồi, mọi người trở về hết đi! Tôi muốn ở một mình.” Hà Nhật Dương nhìn đồ vật trên bàn, những thứ kia đều là hồi ức của hắn đó.
Hắn muốn nhớ ra từng chút, từng chút.
Không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Giống như hồi ức giữa hắn và Tống Thanh, trân quý như vậy, sao có thể bỏ sót điểm nào được?
Lý Xuân dẫn theo mọi người rời khỏi phòng, Hà Nhật Dương nhốt bản thân trong phòng, xem từng thứ một…
Mỗi khi hắn cầm vào một thứ, trong đầu hắn sẽ tự động hiện lên hồi ức giữa hắn và Tống Thanh.
Mỗi một hồi ức, đều khiến cho Hà Nhật Dương lệ rơi đầy mặt.
Hắn và Tống Thanh thực sự có rất nhiều, rất nhiều hồi ức.
Hỷ nộ ái ố, đắng cay ngọt bùi đủ cả.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được ý nghĩa lời nói trước đây của Vũ Ngọc Bình.
Đúng vậy, phải hắn tự mình nhớ ra mới có tác dụng.
Nếu như người khác nói lại cho hắn biết, hắn và Tống Thanh là vợ chồng.
Chỉ sợ hắn sẽ sinh ra cảm giác chán ghét!
Mà khi hắn không nhịn được, lại bị Tống Thanh hấp dẫn, hắn lại chủ động tiếp cận cô, tới gần cô, tìm hiểu cô.
Khi đó, những hồi ức này mới có thể hóa giải được.
Như vậy, năm đó, rốt cuộc là ai đã phong ấn trí nhớ của bọn họ?
Là ai?
Nhưng, Hà Nhật Dương không thể không thừa nhận, hắn rất cảm kích người đã phong ấn trí nhớ của bọn họ.
Nếu như Tống Thanh không mất trí nhớ, dưới sự đau lòng tột độ của cô, hai đứa bé kia sợ rằng không giữ được.
Người kia lại phong ấn trí nhớ của hắn.
Chỉ cần hắn gặp lại Tống Thanh lần nữa, đồng thời yêu cô thì trí nhớ sẽ được giải phong ấn.
Không thể không nói, chiêu này thật sự rất cao minh.
Chỉ cần yêu nhau lần nữa, như vậy chứng minh rằng duyên phận bọn họ rất sâu nặng.
Nếu như gặp thoáng qua, cũng không có hại gì.
Chẳng trách nhiều năm như vậy, hắn luôn cảm giác như trong lòng mình thiếu thứ gì đó, không thể lấp đầy.
Thì ra thứ hắn thiếu chính là Tống Thanh!
Bây giờ hắn đã nhớ lại được, yêu Tống Thanh thêm một lần nữa.
Vậy Tống Thanh thì sao?
Khi nào cô ấy mới yêu lại hắn lần nữa, tìm lại được trí nhớ?
Người cô ấy thích, không phải là hắn trong game sao?
Nhưng hắn nhớ rõ, khi kết hôn trong game, ánh mắt Tống Thanh lóe lên ánh sáng kì lạ.
Nghĩ tới đó, Hà Nhật Dương cảm thấy không ổn.
Dù người chơi trong game là hắn, nhưng hắn cũng đang ghen!
Không sai! Hắn ăn dấm chua của chính mình!
Còn nữa, lúc ăn cơm tối nay, Tống Thanh nói cô sẽ tham gia offline để gặp mặt một người.
Vì vậy, hắn càng ghen tị với chính mình!
Hừ! Cứ chờ xem hắn làm sao thu phục được bé con này.
Tống Thanh nằm trong bồn tắm, đưa tay chạm lên môi mình, trong đầu lại nhớ tới nụ hôn vừa rồi.
Gương mặt đỏ bừng.
Thật xấu hổ!
Đến tận giờ phút này cô mới lấy lại tinh thần!
Cô phản xạ quá chậm rồi!
Hiện giờ lấy lại tinh thần mới cảm thấy vô cùng xấu hổ!
Hắn hôn bất ngờ, nhưng lại hôn nghiêm túc chân thành như vậy.
Nhìn bộ dạng rơi lệ của hắn, cô lại đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Thật kỳ quái!
Sao cô lại đau lòng chứ?
Giống như cảm nhận được tâm tình của hắn, bị lây nhiễm sự bi thương của hắn.
Ôi! Sao hắn lại hôn cô vậy?
Sao cô không đẩy hắn ra?
Cô không đẩy hắn ra, liệu hắn có nghĩ cô nhìn trúng hắn không?
Mặc dù cô không phản đối chuyện này. Nhưng mà, cô và hắn còn chưa chính thức xác định quan hệ mà!
Cô và hắn chỉ giả vờ làm tình nhân mà thôi!
Chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Trong lúc Tống Thanh đang bối rối suy nghĩ, cô lại bỏ lỡ tiếng điện thoại đang vang lên bên ngoài thêm lần nữa.
Phương Mạn Luân gọi điện thoại cả đêm, nhưng không kết nối được.
Phương Mạn Luân tắt điện thoại, nhìn bữa tối trong ánh nến trước mặt, lập tức mất khẩu vị.
Hắn đẩy ghế rời đi, để lại khung cảnh thê lương.
Phương Khanh Hân nhìn đồ ăn đã nguội trên bàn, cũng quay người rời đi.
Cô có dự cảm, lần này anh trai cô sẽ bại dưới tay Hà Nhật Dương.
Quả nhiên, cho dù cố gắng hơn nữa, cũng không ngăn nổi ý trời mà!
Hà Nhật Dương và Tống Thanh dây dưa quá sâu, không phải người bình thường có thể chen vào được.
Hơn nữa, nói đến dây dưa, chính cô và Vũ Ngọc Bình cũng dây dưa không ít.
Cho nên, cô nhất định phải cướp Vũ Ngọc Bình về.
Không đoạt được Hà Nhật Dương, vậy thì đoạt Vũ Ngọc Bình!
Không biết Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa hiện giờ có đang ở cùng một chỗ không?
Phương Khanh Hân động tình rồi!
Lúc này, Lưu Nghĩa quả thực đang ở cùng một chỗ với Vũ Ngọc Bình.
Nhưng không chỉ có hai người bọn họ, còn có Phan Thịnh, Phan Ly và Tống Linh ở cùng.
Bọn họ đang ngồi thương lượng với nhau.
Có việc công, có cả việc tư.
Tất cả đều là người quen, dù sao thì nói chuyện gì cũng giống nhau.
Lúc này, hàn huyên tới chủ đề Tống Thanh và Hà Nhật Dương, Vũ Ngọc Bình cười ha ha đứng lên: “Hiện giờ tôi rất muốn biết, nếu Thanh Thanh biết Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng chính là Hà Nhật Dương thì sẽ có biểu cảm gì?”
Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi cũng tới đây vì chuyện đó! Ha ha!”
Lưu Nghĩa thở dài đỡ trán: “Mọi người tính kế bạn bè như vậy có ổn không đó?”
Vũ Ngọc Bình nói: “Thế này sao gọi là tính kế được? Đây là tác hợp, đúng không, Tống tổng?”
Ánh mắt Tống Linh liếc về phía Vũ Ngọc Bình, nói: “Tiểu Hà thích cậu ta, bằng không tôi sẽ không đồng ý để Tống Thanh phải chịu khổ.”
Vũ Ngọc Bình vỗ vai Tống Linh: “Lời này cậu nói sai rồi! Sao lại là chịu khổ? Cậu chỉ thấy lúc Thanh Thanh khóc thút thít, không thấy được lúc cô ấy mỉm cười hạnh phúc! Hơn nữa, Hà Nhật Dương đã không phải là Hà Nhật Dương của bốn năm trước nữa. Trải qua đả kích kia, khí chất cả người Hà Nhật Dương đều thay đổi. Tuy không nhớ rõ chuyện năm đó, nhưng trái tim Nhật Dương đã bị phong ấn lại. Cậu không thấy lúc Ngài Hà và phu nhân bị Hà lão phu nhân đuổi đi, Hà Nhật Dương cũng không nói gì sao? Chuyện năm đó, cậu biết rất ít cho nên mới có thành kiến với Hà Nhật Dương. Nếu như cậu biết Hà Nhật Dương vì Thanh Thanh đã chọn cách tự sát để đi theo Thanh Thanh, xem cậu có thành kiến được nữa không?”
Tống Linh kinh ngạc: “Tự sát?”
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Chi tiết chuyện đó tôi cũng không biết rõ ràng, là Tiểu Hà nói cho tôi biết. Thôi Nguyệt Lam đẩy Thanh Thanh, Hà Nhật Dương vì báo thù cho Thanh Thanh, dập đầu với cha mẹ để cắt đứt tình nghĩa rồi thả người nhảy xuống, đi theo Thanh Thanh. Nếu không phải bọn họ may mắn, hoặc gặp được kỳ tích gì đó thì có lẽ bọn họ đã làm một đôi vợ chồng mất mạng ở âm tào địa phủ rồi. Tình cảm của Hà Nhật Dương và Thanh Thanh không thể giả được. Trong lòng, trong mắt hắn đều là Thanh Thanh! Chỉ cần bọn họ gặp nhau lần nữa, tôi tin cho dù không có kí ức trước kia thì bọn họ cũng sẽ yêu nhau. Vì yêu mà họ quá vất vả rồi…”
“Đúng là Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng!” Phan Thịnh cảm thán nói: “Nhật Dương lấy cái tên này đúng là rất chuẩn!”
Phan Ly nói: “Không sai! Tôi cũng thấy vậy! Thật sự là vì một nụ cười của hồng nhan mà từ bỏ cả giang sơn. Thấy hắn khổ vì tình như vậy, làm bạn bè, sao có thể thờ ơ được?”
Lưu Nghĩa nói: “Mọi người nói vậy khiến tôi dễ chịu hơn nhiều, năm đó tôi đã từng oán hận anh ấy…”
“Đâu chỉ có em? Bọn tôi cũng oán hận đó!” Vũ Ngọc Bình nói: “Chúng tôi không chỉ là bạn bè của Hà Nhật Dương, mà còn là bạn của Thanh Thanh nữa. Những điều tốt đẹp của Thanh Thanh chúng tôi đều nhìn thấy, trên thế giới này, người thích hợp với Nhật Dương nhất chính là Thanh Thanh, cũng như vậy, người thích hợp nhất với Thanh Thanh cũng chỉ có Hà Nhật Dương. Nhưng hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện, đây đúng là đả kích quá lớn! Mọi người không thấy Phan Thịnh, Phan Ly đến tuổi này vẫn còn độc thân sao? Bị kích động quá mức đó!”
Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời lên tiếng: “Thôi đi, đừng lấy hai bọn tôi làm ví dụ! Chúng tôi nhìn thấy nhiều chuyện tình lắm rồi, sao dễ dàng bị đả kích như vậy được? Chỉ là không muốn bị tình yêu làm điên đảo đầu óc giống Hà Nhật Dương mà thôi. Cậu không thấy Tống Linh cũng độc thân sao? Độc thân có gì không tốt chứ?”
Tống Linh gật đầu phụ họa.
Vũ Ngọc Bình nhanh chóng nhìn sang Lưu Nghĩa, nắm tay cô, sau đó tranh cãi với Phan Thịnh, Phan Ly: “Tôi nguyện ý vì tình yêu mà mê muội! Chỉ cần người làm tôi mê muội là Tiểu Nghĩa thì cho dù có lún sâu vào mê muội tôi cũng đồng ý.”
Lưu Nghĩa nhanh chóng rút tay ra, trừng mắt với Vũ Ngọc Bình, hai tai đỏ bừng lên.
Dù cô có tính khí như con trai nhưng bị một đám người trêu chọc thì cô cũng biết thẹn thùng.
“Nói linh tinh gì đó?” Lưu Nghĩa lập tức đứng lên: “Tôi trở về xem Thanh Thanh, mọi người cứ nói chuyện đi!”
Bình luận facebook