• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (104 Viewers)

  • Chap-450

CHƯƠNG 450:




Tống Thanh và Lưu Nghĩa vừa xuất hiện, đã lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt.
Tống Thanh quá tinh tế, Lưu Nghĩa rất năng động.
Mộng hồi Trường An nhìn thấy Tống Thanh từ xa, chạy qua chào hỏi Tống Thanh: “chào, gái đẹp! Hôm qua chúng ta vừa gặp nhau đó! Em là thành viên trong bang nào đấy?”
Tống Thanh nhìn đối phương, chỉ cười và chào gật đầu, cô không trả lời câu hỏi của đối phương.
Khi Tống Thanh không cười trông cô rất lạnh nhạt, nhưng một khi đã cười, như trăm hoa đua nở, khiến người nhìn có cảm giác rất nhẹ nhàng và an nhiên.
Nụ cười này của Tống Thanh, lập tức khiến Mộng hồi Trường An ngẩn ngơ.
Mộng hồi Trường An nói với những đồng đội khác cũng đang ngẩn ngơ như mình: “tôi không lừa các bạn chứ? Đúng là đẹp thật sự?”
“Đúng là người đẹp đấy! Một chàng thanh niên người nhỏ nhắn đứng cạnh đó nói: “thật không ngờ, cuộc gặp mặt lần này, ngoài Chuồn chuồn tím ra, còn có một cô gái xinh đẹp xuất sắc đến vậy! Khí chất thật là tốt!
Chuồn chuồn tím không phục đã ho nhẹ một tiếng.
Chàng thanh niên kia lập tức không nói gì nữa
Đội trưởng liền nói: “mọi người đừng đoán mò nữa. Chắc chắn cô ấy đã có bang hội rồi, và còn là bang lớn mạnh nữa! Hoặc có thể là không cùng sever với chúng ta.
“Lầy này 4 sever gộp lại, chả phải có cơ hộp gặp được sao.” Có người nói xen vào: “người đẹp thì ai chả thích, chỉ là chào hỏi thôi mà, Chuồn chuồn tím cũng đâu nhỏ mọn đến thế, có đúng không?”
Đội trường thấy thương Chuồn chuồn tím, nói với mọi người: “được rồi được rồi, đừng có nói nữa.”
Mộng hồi Trường An không phục lẩm bẩm: “đội trưởng bạn thiên vị Chuồn chuồn tím quá đấy, tôi có nói điêu đâu.”
Tôi là Thanh Thanh và Lưu Nghĩa đi qua đám đông, đến quầy điểm danh, tìm thấy tên mình, sau khi lĩnh biển tên, cô đeo lên người.
Khi Tống Thanh đeo biển tên ‘ Tôi là Thanh Thanh’ lên người, những người xung quanh đột nhiên kêu lên: “trời ơi, hóa ra cô chính là vợ của Đại thần! Hóa ra cô đẹp đến vậy!”
Tôi là Thanh Thanh mỉm cười tỏ lòng xin lỗi mọi người.
Lưu Nghĩa cũng đeo biển tên lên người, trong đám đông lại một trận xôn xao: “hóa ra cô chính ra hiệp khách thần bí đã chém chết đối thủ hơn hẳn mình 12 cấp! Trời ơi, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng!”
Lưu Nghĩa gật đầu trông rất ngầu, coi như trả lời mọi người.
Những người đến quầy điểm danh lấy biển tên càng lúc càng đông, đám đông càng lúc càng náo nhiện.
Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh Phan Ly cũng đã có mặt, họ đều đã lấy biển tên của mình.
Anh ta đã đến rồi, chẳng lẽ lại không qua lấy biển tên sao?
Còn nữa, Thà phụ thiên hạ không phụ nàng không phải anh ta đã đến khách sạn rồi sao?
Sao anh ta vẫn chưa có mặt.
Mọi người thấy Tống Thanh cứ nhìn xung quanh, đều biết cô đang tìm ai, nhưng không ai nói ra, cứ giả vờ không biết.
Họ muốn tận mắt chứng kiến cảnh Tống Thanh nhìn thấy Hà Nhật Dương, lúc đó nét mặt cô sẽ như thế nào đây!
Để ghi lại khoảnh khắc này, điện thoại đều đã bật sẵn chế độ quay video rồi.
Nhất định không thể bỏ qua từng nét mặt lúc đó.
Bang hội Tống Thanh chỉ có mấy người này, ngoài cô ra, tất cả đều là các cao thủ cấp Đại thần đó!
Ngoài Hà Nhật Dương là Đại thần siêu cấp, Tống Duệ và Tống Hà cũng là cấp Đại thần.
Nếu không phải vậy, sao Tam Nhân Bang của họ lại huênh hoang đến thế chứ.
Nhưng, Tống Hà và Tống Duệ không thể đến được.
Tống Thanh sẽ đại diện cho cả đội.
Phía công ty game tìm Tống Thanh xác nhận mấy việc, Tống Thanh đã kiên trì ký tên lên các giấy tờ.
Tống Thanh vừa ký tên mắt vừa ngóng nhìn, vẫn không tìm thấy bóng dáng đó.
Những người trong bang khác, lần lượt chạy ra chào hỏi Tống Thanh, một số người đã từng hợp tác trong các trận chiến, nên mọi người nói chuyện rất rôm rả.
Tống Thanh khách sáo chào hỏi mọi người.
Vừa đúng lúc này, ngoài kia tự nhiên xôn xao.
Trong đám đông thỉnh thoảng lại có người hét toáng lên.
Tống Thanh nhìn về hướng đó.
Hà Nhật Dương đến rồi,
Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương đang đứng giữa đám đông.
Hà Nhật Dương nhìn ngay thấy Tống Thanh, anh đứng từ trên cao nhìn xuống, bắt gặp ngay Tống Thanh, đôi mắt phượng đang cười, từ từ bước những bước chân rộng đi về phía cô.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau. Những người đứng cách trong đám đông, đều tự nhiên đúng gọn sang một bên, để không gian trống cho hai người.
Không còn cách nào khác, vì khí thế của người đàn ông này quá mạnh.
Một sức mạnh vô hình, khiến mọi người ai nấy đêu tự nhiên dẹp sang một bên.
Hôm nay Hà Nhật Dương mặc chiếc quần bò màu đen rất giản dị và chiêc áo sơ mi trắng rất phổ thông nhưng lại cực kỳ kén người mặc, tất nhiên đừng nhìn bộ đồ đơn giản vậy thôi, nhưng rất đáng giá đó.
Tống Thanh nhìn qua đã đoán ngay ra giá tiền bộ đồ, chắc chắn không dưới hai trăm ngàn USD.
Hà Nhật Dương đi thẳng về phía Tống Thanh, anh dừng lại khi cách Tống Thanh nửa mét.
Đôi mắt phượng của anh hơi nheo, khóe miệng hơi cười: “em đang chờ anh?”
Tống Thanh đỏ mặt trả lời: “không có đâu!”
“Ồ, thật sao?”Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh đầy ẩn ý: “vậy em đang đợi ai đấy?”
Thấy Hà Nhật Dương trêu trọc vợ mình, Lưu Nghĩa, Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh Phan Ly đều lắc đầu lia lịa.
“Tất nhiên là em đang chờ đồng đội của mình rồi!” Tống Thanh vẫn cố chống chế: “anh ta nói hôm nay sẽ đến đấy! Cho nên em đang chờ anh ấy! Đội em có mỗi em và anh ta, cho nên tất nhiên là chờ người đó rồi!”
“Vậy sao?’ khóe miệng Hà Nhật Dương càng cười rộng hơn, sự trêu trọc trong mắt càng rõ hơn: “mong rằng lát nữa sẽ không khiến e thất vọng!”
“Thất vọng, tại sao lại phải thất vọng chứ?” Tống Thanh mặt ngơ ngác
Lưu Nghĩa lấy tay che mặt: “tớ không nhìn thấy không nghe thấy cài gì hết!”
Hà Nhật Dương quay người đi ký tên, rồi nhận biển tên của mình.
Giây phút Hà Nhật Dương đeo biển tên ‘Thà phụ thiên hạ không phụ nàng’ lên trước ngực.
Toàn bộ hội trường phát ra tiếng hít hơi thật mạnh.
Mắt và mồm Tống Thanh dần dần càng mở càng to cứ to dần to dần lên.
Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình âm thầm nhấc máy điện thoại lên, hướng camera về Tống Thanh.
Tống Thanh lấy tay chỉ vào biển tên trước ngực Hà Nhật Dương, vẻ mặt hoảng sợ, lắp ba lắp bắp nói: “anh anh, anh chính là chính là thà thà thà thà thà, Thà phụ thiên hạ không phụ nàng?”
Hà Nhật Dương gật đầu cười tủm tỉm.
“Em em.” Tống Thanh vẫn cứ lắp ba lắp bắp không nói lên lời: “chúng chúng ta.”
“Nương tử, đã lâu không gặp.” Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương hơi cong, nửa cười nửa không cười chào Tống Thanh: “phu quân đến rồi đây.”
“A a a a.” Tống Thanh lấy tay bịt miệng mình, không nói được thêm từ nào nữa, vẻ mặt rất hoảng sợ!
Sao lại sao lại sao lạ thế chứ!
Hà Nhật Dương chính là Thà phụ thiên hạ không phụ nàng.
Trời ơi!
Đừng có đùa thế được không!
Tổn thọ đấy!
Mình còn kết hôn với anh ta trong game rồi chứ!
Anh anh anh có phải sớm đã biết mình là ‘ Tôi là Thanh Thanh’ trong game rồi.
Đừng thế chứ!
Xấu hổ chết đi được!
Lưu Nghĩa vừa cầm máy quay vừa đánh giá: “biểu cảm này, chắc nữ diễn viên xuất sắc nhất cũng khó mà làm được?’Vũ Ngọc Bình cũng hưởng ứng theo: “chắc chắn phải là giải nữ diễn viên xuất sắc nhất Oscar mới xứng tầm.”
Nhìn phản ứng của Tống Thanh, Hà Nhật Dương rất vui
Thanh Thanh của anh, sao lại đáng yêu đến thế chứ.
Tại sao cô ấy lại khác người đến thế chứ.
Hà Nhật Dương mở hai tay ra với tư thế muốn ôm: “chẳng lẽ em không muốn ôm lấy phu quân mình sao?”
Tống Thanh đứng im tại chỗ, cô đứng đơ người ở đó hoàn toàn không động đậy gì.
Phu. Quân.
Phu quân của mình hóa ra là Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương chủ động bước lên một bước, ôm lấy Tống Thanh .
Giây phút một lần nữa lại được ôm cô vào lòng, Hà Nhật Dương nhắm mắt cảm nhận niềm hạnh phúc.
Đây chính là người anh yêu nhất, là vợ của anh, là tất cả những gì cuộc đời này anh cần.
Lúc này Tống Thanh mới hoàn hồn.
Hà Nhật Dương chính là Thà phụ thiên hạ không phụ nàng.
Đây đúng là một tin bom tấn.
Bị Hà Nhật Dương ôm được một lúc, Tống Thanh đẩy anh ra, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “sao hôm qua anh không nói đi?”
“Anh muốn cho em một bất ngờ!” Hà Nhật Dương cười, trong mắt anh ngoài Tống Thanh ra, không còn một ai khác.
Những người xung quanh thấy Hà Nhật Dương cười, tập thể hóa đá.
Quá. Quá đẹp trai mất!
Nhưng một khi đã cười, như chim hót trên cành hoa! Đẹp như hoa nở mùa xuân!
Chờ chút, cái gì nam thần và nữ thần quen nhau ở ngoài đời!
Thế chúng ta mới nói là tổn thọ đấy! Hết cơ hội rồi!
Tống Thanh nhìn anh tức giận nói: “rõ ràng là rất hoảng sợ đấy anh biết không!’
Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình cùng mọi người hài lòng cất điện thoại vào túi.
Đoạn viedeo này nhất định phải lưu giữ cẩn thận, mai sau mỗi năm sẽ mở cho Tống Thanh xem một lần!
Phương Mạn Luân và Phương Khanh Hân cũng đã đến.
Vừa vào cửa nhìn ngay thấy cảnh Hà Nhật Dương và Tống Thanh ôm nhau.
Vẻ mặt bình tĩnh của Phương Mạn Luân lúc này không thể nào bình tĩnh được nữa.
Phương Mạn Luân đứng đơ tại chỗ, mặt đen như than.
Phương Khanh Hân than nhẹ một tiếng trong lòng, tự nhủ: em đã nói là không kịp rồi còn gì? Cứ không chịu tin cơ!
Nhưng, lấy Tống Thanh đả kích anh ta một chút cũng không tồi.
Không anh ta cứ nghĩ mình độc chiến tài sản Nhà họ Phương là không biết trời cao đất rộng nữa.
Nhưng khi, Phương Khanh Hân nhìn thấy Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình đang đứng bên kia vừa cười vừa nói chuyện, mặt cũng đen như than.
Phương Khanh Hân giờ không có hứng thú với Hà Nhật Dương nữa, nhưng cô luôn coi Vũ Ngọc Bình là vật sở hữu riêng của mình.
Thấy Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa cười nói với nhau, cảm giác của cô như các bà vợ bắt gặp chồng đi với bồ vậy, trong người tức điên như đống lửa đang cháy.
Vì ở đó có quá nhiều người.
Nên không mấy ai để ý nét mặt Phương Mạn Luân và Phương Khanh Hân khó coi như thế nào.
Vì sự chú ý của rất nhiều người đã dồn hết vào Hà Nhật Dương và Tống Thanh.
Trong đám đông, nét mặt của Chuồn chuồn tím là khó coi nhất.
Cô không ngờ tới, người đàn ông đẹp trai này, hóa ra chính là Đệ nhất nam thần toàn khu vực!
Cô càng không ngờ tới, người khác luôn khen vẻ đẹp của cô là vừa đẹp vừa ngầu, nhưng Thà phụ thiên hạ không phụ nàng lại ngược lại, khiến chỉ số sắc đẹp của cô giảm đến 70%!
Dù cho là như vậy, anh ta vẫn là Đệ nhất nam thần đẹp nhất khu vực của《Đời như ảo mộng 》
Trước đây Chuồn chuồn tím luôn tự phụ cho rằng, trong cuộc họp mặt lần này, cô nhất định sẽ khiến các Nam thần toàn khu vực lác mắt.
Kết quả.
Anh ta chỉ nhìn thấy mỗi ‘Tôi là Thanh Thanh’
Hà Nhật Dương nhìn những người xung quanh, cười nhạt với họ, coi như là chào hỏi.
Hà Nhật Dương nắm lấy tay Tống Thanh rất tự nhiên, không cho Tống Thanh bất kỳ cơ hội nào thoát.
Tống Thanh lúc này vẫn chưa hoàn hồn, chưa kịp phản ứng lại hành động của Hà Nhật Dương.
Những game thủ xung quanh nhìn vậy, đã hiểu ngay.
Người ta đây là trở thành sự thật rồi đấy!
Cưới trong game không được tính, trở thành cặp đôi ngoài đời thật sự rồi đấy!
Mộng hồi Trường An vẻ mặt tiếc nuối nói: “nữ thần ơi, đây mới là nữ thần! Chỉ có Nam thần mới xứng tầm với nữ thần đẹp như vậy chứ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom