Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-472
CHƯƠNG 472:
Đối với con người Hà Nhật Dương, anh ta cũng am hiểu đôi chút.
Được rồi, cho dù anh ta không muốn hiểu cũng không được.
Đường đường là tổng tài có tiếng của nhà họ Hà kiêm người đứng đầu gia đình họ Hà.
Thử hỏi, trên đời này có ai không biết chứ?
Anh ta làm nghề này, cho dù không giao đấu với Hà Nhật Dương thì cũng phải hiểu biết đôi chút về anh ấy.
Bây giờ nhìn thấy anh ta và Tống Thanh cùng sánh vai như vậy, lòng Trịnh Bảo cảm thấy nhói đau.
Anh ta biết anh ta không thể nào đấu nổi với Hà Nhật Dương.
Nếu anh ta cứ đâm đầu vào, thì anh ta có thể biến thành tro bất cứ lúc nào.
Bốn năm trước, anh từng nghe người ta nói, không biết **oss của anh ta làm gì đắc tội với Hà Nhật Dương, và kết quả bị truy sát như một con chó.
Ngay cả **oss xuất quỷ nhập thần, mà cũng bị truy sát thảm hại như vậy.
Huống hồ chi là anh ta chứ?
Nhưng, mở to mắt nhìn Tống Thanh đi cùng với đối phương, anh lại cảm thấy tâm trạng rối bời.
Đàn ông trên đời này, phải chăng cũng có tâm tư như vậy?
Đối với người phụ nữ mình từng yêu thương, sẽ rất khó chấp nhận cô ấy vui vẻ trong vòng tay người khác.
Sau khi Hà Nhật Dương đưa Tống Thanh rời khỏi bệnh viện, anh chở cô đi đến một nơi không xa.
Đương nhiên, cũng là vì thành phố này quả thật không lớn.
Hà Nhật Dương đưa Tống Thanh đến một bãi cỏ lớn ở ngoại ô.
Mùa này đang là cuối thu, lá vàng rơi đầy dưới đất, và cũng là thời khắc đẹp nhất mùa thu.
Sau cơn gió lớn của đêm qua, lá vàng dướt đất dày lên hẳn, khi đạp lên, là có thể cảm nhận được độ dày của nó.
Tống Thanh không hiểu sao Hà Nhật Dương lại chọn chỗ này nói chuyện, đợi khi cô xuống xe, mới phát hiện gần đó có dựng một cái lều.
Cái lều rất là to, thiết kế rất đẹp, có chút giống nhà hát Sydney.
Cái lều màu đỏ rực được dựng trên bãi lá vàng, quả thật đẹp không tả nổi.
Hai người Lý Xuân Lý Hạ đích thân phục vụ, trải khăn bàn thật đẹp, và thức ăn lần lượt được dọn lên.
“Anh mời em đến đây ăn cơm à?” Tống Thanh cười khoái chí: “Hà Nhật Dương, anh đang theo đuổi em à?”
“Phải đó!” Hà Nhật Dương nháy mắt: “Nếu như một bữa ăn dã ngoại có thể theo đuổi được em, thế thì anh sẽ vui mừng đến điên lên mất.”
Tống Thanh mắt rưng rưng, nhưng quay đầu nhớ lại, nhớ về lời nói của Lưu Nghĩa, thế là cô ấy bắt đầu phân vân.
Cô thừa nhận, cô ấy có cảm giác mãnh liệt với Hà Nhật Dương.
Cô cũng thừa nhận, dù có phục hồi trí nhớ hay không, thì Hà Nhật Dương cũng có sức hút chết người.
Cô càng thừa nhận, làm lại từ đầu với Hà Nhật Dương, cũng là một trách nhiệm mà cô phải làm cho hai đứa nhỏ.
Nhưng, làm sao cô có thể vui vẻ ở bên cạnh con trai của hung thủ giết chết ba mình chứ?
Trước khi mình mất đi trí nhớ, đã quá yêu anh ta, cho nên mình đã đánh mất chính mình.
Nhưng hiện tại, mình đã mất trí nhớ, không lẽ cũng tha thứ cho anh ấy một cách vô điều kiện sao?
Hà Nhật Dương khá là thông minh, vừa nhìn là biết Tống Thanh đang phân vân, liền nói: “Ăn cơm trước được không? Tối nay chúng ta có rất nhiều thời gian, để nói mọi chuyện cho rõ ràng.”
Tống Thanh gật đầu.
Hà Nhật Dương đưa tay, Tống Thanh hơi do dự, cuối cùng cũng không giấu được lòng mình, đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay của anh ấy.
Hà Nhật Dương nở nụ cười ở khóe miệng, phút chốc nắm chặt ngón tay Tống Thanh.
Thanh Thanh, em đã chủ động đưa tay qua đây, thì anh sẽ không bỏ tay ra nữa!
Em hối hận, cũng trễ rồi.
Hà Nhật Dương khoác tay Tống Thanh bước đi với vẻ rất quý ông, đi vào trong lều, đích thân kéo ghế cho Tống Thanh
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương vẻ bất an, cảm giác hôm nay anh ta đến đây là có chuẩn bị trước.
Nhưng rốt cuộc đã chuẩn bị cái gì, trước mắt cô chưa biết gì hết.
Lý Xuân Lý Hạ Tiểu Thu Tiểu Đông đều đứng sang một bên, phục vụ hết mình.
Tống Thanh cuối đầu vừa nhìn, toàn bộ thức ăn đều là món mình thích hết.
Lần trước khi đến nhà họ Hà, còn cảm thấy kinh ngạc, cảm thấy trùng hợp.
Giờ thì xem ra, không phải là trùng hợp, mà là cố tình.
“Ăn cơm trước đi.” Hà Nhật Dương cầm đũa lên nói với Tống Thanh: “ăn xong mới có sức nói chuyện. ở đây không có người ngoài, em không cần phải khép nép quá. Cứ như ngày xưa được rồi.”
Giống như ngày xưa?
Làm sao em biết được ngày xưa em từng ăn cơm với anh thế nào?
Tống Thanh cầm đũa lên, trong lòng âm thầm nghĩ.
Nghĩ gì thì nghĩ, thức ăn cũng đâu làm ảnh hưởng mình.
Bận cả ngày trời, cô ấy cũng đói lắm rồi.
Tống Thanh thật sự đã tập trung và ăn thật nhiều.
Thấy Tống Thanh ăn vui vẻ như vậy, nụ cười Hà Nhật Dương chưa lúc nào tắt đi.
Hà Nhật Dương không ăn gì mấy, chỉ ngồi đó liên tục phục vụ cho Tống Thanh.
Tống Thanh chỉ cần ngồi ăn là được rồi.
Rất nhanh, Tống Thanh đã lắc đầu thể hiện no rồi.
Hà Nhật Dương lấy khăn giấy lau tay, nói: “Có muốn uống gì đó không?”
Tống Thanh nói: “Không cần, lát nữa còn phải đến bệnh viện nữa.”
Vừa nhắc đến bệnh viện, Hà Nhật Dương liền thay đổi sắc mặt.
“Thanh Thanh, hôm nay anh gọi em đến đây, là vì muốn giải thích rõ mọi chuyện với em.” Hà Nhật Dương nói xong câu này, nhìn Lý Xuân gật đầu ra hiệu.
Đám người Lý Hạ nhanh chóng dọn hết mọi thứ trên bàn, Lý Xuân mang máy tính xách tay ra, để nó lên bàn.
Hà Nhật Dương gõ nhẹ lên máy tính, đẩy qua cho Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương vẻ khó hiểu: “Không phải anh giống sư Huynh, định cho tiền em chứ?”
Hà Nhật Dương không nói gì, Lý Xuân không nhịn được bật cười.
“Em muốn tiền à?” Hà Nhật Dương cũng cười phá lên: “Được thôi, cho em hết đó, chịu không?”
Tống Thanh nói với vẻ ngại ngùng: “Em nói đùa thôi.”
“Anh thì nói thật đó.” Hà Nhật Dương nhướng mày, cười tủm tỉm.
Tống Thanh đỏ cả mặt.
Hà Nhật Dương đã mở một ppt, nói với Tống Thanh: “Đây mới là danh tính thật sự của tên hung thủ chấp hành mệnh lệnh năm xưa. Trong đó có một nhiệm vụ, chính là giết chết Lâm Vũ Tường.
Câu nói này đã thu hút sự tập trung của Tống Thanh.
Tống Thanh nhận lấy con chuột, bắt đầu nghiêm túc bấm xem tập tin ppt.
Trong thông tin thì nữ sát thủ này là một cô gái lai, rất là đẹp, thân hình rất bốc lửa.
Trên đó có viết tiểu sử của cô, bao gồm tất cả nhiệm vụ cô đã làm và tình trạng hoàn thành nhiệm vụ.
Trong số đó có một trang đã thu hút sự chú ý của Tống Thanh.
Nhiệm vụ đó chính là vụ án ám sát của hai mươi hai năm về trước.
Phần thông tin này đã thuật lại rõ ràng và chi tiết toàn bộ quá trình hành động của nữ sát thủ Jenny, bao gồm cả việc thu xếp sau khi ám sát nữa.
Tống Thanh càng xem thì sắc mặt càng tái nhạt.
Tống Thanh nhìn đi nhìn lại hình dáng của Jenny, cô đã khắc ghi thân hình này vào sâu trong đầu mình.
Hà Nhật Dương nói: “Em có thể gửi cho Tống Linh ngay bây giờ, nghe thử xem anh ấy nói gì.”
Ánh mắt Tống Thanh lóe sáng, và đã chuyển ngay tập tin ppt đó qua cho Tống Linh.
Sau khi gửi xong, chưa được bao lâu, Tống Linh đã gọi tới ngay: “Thanh Thanh, em có được cài này từ đâu vậy?”
“Anh. Anh thử nhận dạng xem.” Tống Thanh cầm chặt lấy điện thoại, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hà Nhật Dương, giọng nói run run của cô đã bán đứng cô rằng cô đang căng thẳng: “Anh có xác nhận đượd vóc dáng của người này có phải y chang người anh đã thấy lúc đó không?”
Giọng nói của Tống Linh cũng hơi run: “Đích thực là rất giống. Nhưng anh vẫn phải xác nhận lại cho thật kỹ.”
Tay Tống Thanh run còn lợi hại hơn: “Tên sát thủ đó còn có nét đặc trưng gì nữa không, ví dụ như dáng đi chẳng hạn, anh có nhớ được không?”
Tống Linh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đặc trưng à? Lúc đi bên vai trái hơi nghiêng một chút có tính không? Anh nghĩ chắc cô ta đã bị thương rất nghiêm trọng. Sao vậy? Điểm này quan trọng lắm hả?”
Tống Thanh nhanh chóng nhìn xuống hồ sơ chấn thương của Jenny.
Năm đó và tháng đó, Jenny đã tham gia một vụ đối đầu vũ khí, vai trái đã bị nứt vì đạn xuyên qua.
Tất cả đều trùng khớp.
Tim Tống Thanh đột nhiên đập rất nhanh.
Không lẽ, người giết chết ba năm xưa, thật sự không phải Vưu Tâm Nguyệt?
Tống Thanh nghe tim mình đập, thình thịch thình thịch càng ngày càng nhanh!
Tống Thanh cảm thấy môi mình đang lầm bầm, nhưng lại không nói ra được chữ nào, và ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Tống Thanh, để làm giảm sự căng thẳng của Tống Thanh: “Thanh Thanh, đây mới là sự thật. Năm xưa, mẹ anh nói bà ấy đã chính tay giết chết ba em, chỉ là vì bà ấy muốn chọc tức bà nội, chỉ là vì bà nội quá yêu thích em, cho nên mới làm liên lụy đến em.
“Những chuyện xảy ra sau đó, rất nhiều chuyện được thêm bớt vào. Tại vì đã làm sai, vì muốn che giấu, nên sai càng thêm sai. Nhưng ngay lúc chúng ta rơi xuống vực,bà ấy thật sự đã hối hận lắm rồi. Đương nhiên, anh không phải đang giải thích cho bà ấy điều gì hết, cũng không phải đang cầu xin em tha thứ. Mà mấy thứ này, là do bà ấy cho người gửi qua đây. Bà ấy chỉ không muốn mang trên mình gánh nặng này nữa.”
“Chuyện đúng sai của năm xưa, thì phải giải thích cho rõ ràng. Còn việc em tha thứ hay không, thì tùy vào em thôi.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Còn liên quan đến việc đào mộ ba em, bà ấy cũng không trốn tránh trách nhiệm. Lúc đó bà ấy thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ đơn giản là đi cướp mộ, cũng giống như ngôi mộ cổ của đại đế mà chúng ta đã đi vậy.”
“Bà ấy nói, không sai cũng đã sai rồi, lịch sử không thể thay đổi, nhưng bà nếu đồng ý đi tìm cách để bù đắp. Cho là suốt đời này em không chịu nhận bà ấy thì cũng không sao.” Vẻ mặt của Hà Nhật Dương đang dần nghiêm túc: “Mẹ anh chỉ là một sát thủ, nhìn thì tâm trí sắc sảo, thật ra khi giải quyết vấn đề thì lại chẳng ra gì hết. Đây cũng là một trong những lý do bà nội không thích mẹ anh. Đó là đại kỵ của người phụ nữ làm chủ gia đình, cho nên, mẹ anh lấy ba anh bao nhiêu năm rồi, cũng không có được sự thương yêu của bà nội. Trong lòng của mẹ, có sự oán trách cũng là lẽ đương nhiên.”
Tống Thanh nghe Hà Nhật Dương kể lại, từ từ bình phục tâm trạng của mình.
Tin tức nghe được trong đêm nay, quả thật là quá chấn động!
Chấn động đến nổi cô gần như không tiêu hóa nổi!
Hiện giờ cô còn chưa hồi phục được trí nhớ đã qua, nhưng cho dù là vậy, thì trong tận đáy lòng cũng đang chịu không nổi muốn hét lên thật to vì vui mừng.
Tuy nhiên khi nghe Vưu Tâm Nguyệt thừa nhận đã đào mộ ba mình, thì tâm trạng lại trùng xuống.
Đương nhiên, cũng chỉ hơi buồn tí thôi, chứ không đau thương quá nhiều.
Giết chết một người, và cướp mộ sau khi chết, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Chuyện xảy ra năm xưa, giờ anh có kể thế nào, thì em cũng sẽ không tin được hết. Cho nên, Thanh Thanh, mau nhớ lại đi em. Không cần biết em có quyết định thế nào, thì cũng phải hỏi lòng mình trước. Anh rất xin lỗi, đã mất đi bốn năm quan trọng nhất của cuộc đời, để em và các con phải trôi dạt bên ngoài, mà không biết gì hết. Thanh Thanh, nếu em vẫn yêu anh, hãy cho anh cơ hội bù đắp, được không? Lần này, anh dùng tính mạng để thề với trời, cho dù là xảy ra chuyện gì đi nữa, em và các con, sẽ luôn đứng ở vị trí đầu tiên trong lòng anh.”
Đối với con người Hà Nhật Dương, anh ta cũng am hiểu đôi chút.
Được rồi, cho dù anh ta không muốn hiểu cũng không được.
Đường đường là tổng tài có tiếng của nhà họ Hà kiêm người đứng đầu gia đình họ Hà.
Thử hỏi, trên đời này có ai không biết chứ?
Anh ta làm nghề này, cho dù không giao đấu với Hà Nhật Dương thì cũng phải hiểu biết đôi chút về anh ấy.
Bây giờ nhìn thấy anh ta và Tống Thanh cùng sánh vai như vậy, lòng Trịnh Bảo cảm thấy nhói đau.
Anh ta biết anh ta không thể nào đấu nổi với Hà Nhật Dương.
Nếu anh ta cứ đâm đầu vào, thì anh ta có thể biến thành tro bất cứ lúc nào.
Bốn năm trước, anh từng nghe người ta nói, không biết **oss của anh ta làm gì đắc tội với Hà Nhật Dương, và kết quả bị truy sát như một con chó.
Ngay cả **oss xuất quỷ nhập thần, mà cũng bị truy sát thảm hại như vậy.
Huống hồ chi là anh ta chứ?
Nhưng, mở to mắt nhìn Tống Thanh đi cùng với đối phương, anh lại cảm thấy tâm trạng rối bời.
Đàn ông trên đời này, phải chăng cũng có tâm tư như vậy?
Đối với người phụ nữ mình từng yêu thương, sẽ rất khó chấp nhận cô ấy vui vẻ trong vòng tay người khác.
Sau khi Hà Nhật Dương đưa Tống Thanh rời khỏi bệnh viện, anh chở cô đi đến một nơi không xa.
Đương nhiên, cũng là vì thành phố này quả thật không lớn.
Hà Nhật Dương đưa Tống Thanh đến một bãi cỏ lớn ở ngoại ô.
Mùa này đang là cuối thu, lá vàng rơi đầy dưới đất, và cũng là thời khắc đẹp nhất mùa thu.
Sau cơn gió lớn của đêm qua, lá vàng dướt đất dày lên hẳn, khi đạp lên, là có thể cảm nhận được độ dày của nó.
Tống Thanh không hiểu sao Hà Nhật Dương lại chọn chỗ này nói chuyện, đợi khi cô xuống xe, mới phát hiện gần đó có dựng một cái lều.
Cái lều rất là to, thiết kế rất đẹp, có chút giống nhà hát Sydney.
Cái lều màu đỏ rực được dựng trên bãi lá vàng, quả thật đẹp không tả nổi.
Hai người Lý Xuân Lý Hạ đích thân phục vụ, trải khăn bàn thật đẹp, và thức ăn lần lượt được dọn lên.
“Anh mời em đến đây ăn cơm à?” Tống Thanh cười khoái chí: “Hà Nhật Dương, anh đang theo đuổi em à?”
“Phải đó!” Hà Nhật Dương nháy mắt: “Nếu như một bữa ăn dã ngoại có thể theo đuổi được em, thế thì anh sẽ vui mừng đến điên lên mất.”
Tống Thanh mắt rưng rưng, nhưng quay đầu nhớ lại, nhớ về lời nói của Lưu Nghĩa, thế là cô ấy bắt đầu phân vân.
Cô thừa nhận, cô ấy có cảm giác mãnh liệt với Hà Nhật Dương.
Cô cũng thừa nhận, dù có phục hồi trí nhớ hay không, thì Hà Nhật Dương cũng có sức hút chết người.
Cô càng thừa nhận, làm lại từ đầu với Hà Nhật Dương, cũng là một trách nhiệm mà cô phải làm cho hai đứa nhỏ.
Nhưng, làm sao cô có thể vui vẻ ở bên cạnh con trai của hung thủ giết chết ba mình chứ?
Trước khi mình mất đi trí nhớ, đã quá yêu anh ta, cho nên mình đã đánh mất chính mình.
Nhưng hiện tại, mình đã mất trí nhớ, không lẽ cũng tha thứ cho anh ấy một cách vô điều kiện sao?
Hà Nhật Dương khá là thông minh, vừa nhìn là biết Tống Thanh đang phân vân, liền nói: “Ăn cơm trước được không? Tối nay chúng ta có rất nhiều thời gian, để nói mọi chuyện cho rõ ràng.”
Tống Thanh gật đầu.
Hà Nhật Dương đưa tay, Tống Thanh hơi do dự, cuối cùng cũng không giấu được lòng mình, đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay của anh ấy.
Hà Nhật Dương nở nụ cười ở khóe miệng, phút chốc nắm chặt ngón tay Tống Thanh.
Thanh Thanh, em đã chủ động đưa tay qua đây, thì anh sẽ không bỏ tay ra nữa!
Em hối hận, cũng trễ rồi.
Hà Nhật Dương khoác tay Tống Thanh bước đi với vẻ rất quý ông, đi vào trong lều, đích thân kéo ghế cho Tống Thanh
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương vẻ bất an, cảm giác hôm nay anh ta đến đây là có chuẩn bị trước.
Nhưng rốt cuộc đã chuẩn bị cái gì, trước mắt cô chưa biết gì hết.
Lý Xuân Lý Hạ Tiểu Thu Tiểu Đông đều đứng sang một bên, phục vụ hết mình.
Tống Thanh cuối đầu vừa nhìn, toàn bộ thức ăn đều là món mình thích hết.
Lần trước khi đến nhà họ Hà, còn cảm thấy kinh ngạc, cảm thấy trùng hợp.
Giờ thì xem ra, không phải là trùng hợp, mà là cố tình.
“Ăn cơm trước đi.” Hà Nhật Dương cầm đũa lên nói với Tống Thanh: “ăn xong mới có sức nói chuyện. ở đây không có người ngoài, em không cần phải khép nép quá. Cứ như ngày xưa được rồi.”
Giống như ngày xưa?
Làm sao em biết được ngày xưa em từng ăn cơm với anh thế nào?
Tống Thanh cầm đũa lên, trong lòng âm thầm nghĩ.
Nghĩ gì thì nghĩ, thức ăn cũng đâu làm ảnh hưởng mình.
Bận cả ngày trời, cô ấy cũng đói lắm rồi.
Tống Thanh thật sự đã tập trung và ăn thật nhiều.
Thấy Tống Thanh ăn vui vẻ như vậy, nụ cười Hà Nhật Dương chưa lúc nào tắt đi.
Hà Nhật Dương không ăn gì mấy, chỉ ngồi đó liên tục phục vụ cho Tống Thanh.
Tống Thanh chỉ cần ngồi ăn là được rồi.
Rất nhanh, Tống Thanh đã lắc đầu thể hiện no rồi.
Hà Nhật Dương lấy khăn giấy lau tay, nói: “Có muốn uống gì đó không?”
Tống Thanh nói: “Không cần, lát nữa còn phải đến bệnh viện nữa.”
Vừa nhắc đến bệnh viện, Hà Nhật Dương liền thay đổi sắc mặt.
“Thanh Thanh, hôm nay anh gọi em đến đây, là vì muốn giải thích rõ mọi chuyện với em.” Hà Nhật Dương nói xong câu này, nhìn Lý Xuân gật đầu ra hiệu.
Đám người Lý Hạ nhanh chóng dọn hết mọi thứ trên bàn, Lý Xuân mang máy tính xách tay ra, để nó lên bàn.
Hà Nhật Dương gõ nhẹ lên máy tính, đẩy qua cho Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương vẻ khó hiểu: “Không phải anh giống sư Huynh, định cho tiền em chứ?”
Hà Nhật Dương không nói gì, Lý Xuân không nhịn được bật cười.
“Em muốn tiền à?” Hà Nhật Dương cũng cười phá lên: “Được thôi, cho em hết đó, chịu không?”
Tống Thanh nói với vẻ ngại ngùng: “Em nói đùa thôi.”
“Anh thì nói thật đó.” Hà Nhật Dương nhướng mày, cười tủm tỉm.
Tống Thanh đỏ cả mặt.
Hà Nhật Dương đã mở một ppt, nói với Tống Thanh: “Đây mới là danh tính thật sự của tên hung thủ chấp hành mệnh lệnh năm xưa. Trong đó có một nhiệm vụ, chính là giết chết Lâm Vũ Tường.
Câu nói này đã thu hút sự tập trung của Tống Thanh.
Tống Thanh nhận lấy con chuột, bắt đầu nghiêm túc bấm xem tập tin ppt.
Trong thông tin thì nữ sát thủ này là một cô gái lai, rất là đẹp, thân hình rất bốc lửa.
Trên đó có viết tiểu sử của cô, bao gồm tất cả nhiệm vụ cô đã làm và tình trạng hoàn thành nhiệm vụ.
Trong số đó có một trang đã thu hút sự chú ý của Tống Thanh.
Nhiệm vụ đó chính là vụ án ám sát của hai mươi hai năm về trước.
Phần thông tin này đã thuật lại rõ ràng và chi tiết toàn bộ quá trình hành động của nữ sát thủ Jenny, bao gồm cả việc thu xếp sau khi ám sát nữa.
Tống Thanh càng xem thì sắc mặt càng tái nhạt.
Tống Thanh nhìn đi nhìn lại hình dáng của Jenny, cô đã khắc ghi thân hình này vào sâu trong đầu mình.
Hà Nhật Dương nói: “Em có thể gửi cho Tống Linh ngay bây giờ, nghe thử xem anh ấy nói gì.”
Ánh mắt Tống Thanh lóe sáng, và đã chuyển ngay tập tin ppt đó qua cho Tống Linh.
Sau khi gửi xong, chưa được bao lâu, Tống Linh đã gọi tới ngay: “Thanh Thanh, em có được cài này từ đâu vậy?”
“Anh. Anh thử nhận dạng xem.” Tống Thanh cầm chặt lấy điện thoại, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hà Nhật Dương, giọng nói run run của cô đã bán đứng cô rằng cô đang căng thẳng: “Anh có xác nhận đượd vóc dáng của người này có phải y chang người anh đã thấy lúc đó không?”
Giọng nói của Tống Linh cũng hơi run: “Đích thực là rất giống. Nhưng anh vẫn phải xác nhận lại cho thật kỹ.”
Tay Tống Thanh run còn lợi hại hơn: “Tên sát thủ đó còn có nét đặc trưng gì nữa không, ví dụ như dáng đi chẳng hạn, anh có nhớ được không?”
Tống Linh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đặc trưng à? Lúc đi bên vai trái hơi nghiêng một chút có tính không? Anh nghĩ chắc cô ta đã bị thương rất nghiêm trọng. Sao vậy? Điểm này quan trọng lắm hả?”
Tống Thanh nhanh chóng nhìn xuống hồ sơ chấn thương của Jenny.
Năm đó và tháng đó, Jenny đã tham gia một vụ đối đầu vũ khí, vai trái đã bị nứt vì đạn xuyên qua.
Tất cả đều trùng khớp.
Tim Tống Thanh đột nhiên đập rất nhanh.
Không lẽ, người giết chết ba năm xưa, thật sự không phải Vưu Tâm Nguyệt?
Tống Thanh nghe tim mình đập, thình thịch thình thịch càng ngày càng nhanh!
Tống Thanh cảm thấy môi mình đang lầm bầm, nhưng lại không nói ra được chữ nào, và ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Tống Thanh, để làm giảm sự căng thẳng của Tống Thanh: “Thanh Thanh, đây mới là sự thật. Năm xưa, mẹ anh nói bà ấy đã chính tay giết chết ba em, chỉ là vì bà ấy muốn chọc tức bà nội, chỉ là vì bà nội quá yêu thích em, cho nên mới làm liên lụy đến em.
“Những chuyện xảy ra sau đó, rất nhiều chuyện được thêm bớt vào. Tại vì đã làm sai, vì muốn che giấu, nên sai càng thêm sai. Nhưng ngay lúc chúng ta rơi xuống vực,bà ấy thật sự đã hối hận lắm rồi. Đương nhiên, anh không phải đang giải thích cho bà ấy điều gì hết, cũng không phải đang cầu xin em tha thứ. Mà mấy thứ này, là do bà ấy cho người gửi qua đây. Bà ấy chỉ không muốn mang trên mình gánh nặng này nữa.”
“Chuyện đúng sai của năm xưa, thì phải giải thích cho rõ ràng. Còn việc em tha thứ hay không, thì tùy vào em thôi.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Còn liên quan đến việc đào mộ ba em, bà ấy cũng không trốn tránh trách nhiệm. Lúc đó bà ấy thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ đơn giản là đi cướp mộ, cũng giống như ngôi mộ cổ của đại đế mà chúng ta đã đi vậy.”
“Bà ấy nói, không sai cũng đã sai rồi, lịch sử không thể thay đổi, nhưng bà nếu đồng ý đi tìm cách để bù đắp. Cho là suốt đời này em không chịu nhận bà ấy thì cũng không sao.” Vẻ mặt của Hà Nhật Dương đang dần nghiêm túc: “Mẹ anh chỉ là một sát thủ, nhìn thì tâm trí sắc sảo, thật ra khi giải quyết vấn đề thì lại chẳng ra gì hết. Đây cũng là một trong những lý do bà nội không thích mẹ anh. Đó là đại kỵ của người phụ nữ làm chủ gia đình, cho nên, mẹ anh lấy ba anh bao nhiêu năm rồi, cũng không có được sự thương yêu của bà nội. Trong lòng của mẹ, có sự oán trách cũng là lẽ đương nhiên.”
Tống Thanh nghe Hà Nhật Dương kể lại, từ từ bình phục tâm trạng của mình.
Tin tức nghe được trong đêm nay, quả thật là quá chấn động!
Chấn động đến nổi cô gần như không tiêu hóa nổi!
Hiện giờ cô còn chưa hồi phục được trí nhớ đã qua, nhưng cho dù là vậy, thì trong tận đáy lòng cũng đang chịu không nổi muốn hét lên thật to vì vui mừng.
Tuy nhiên khi nghe Vưu Tâm Nguyệt thừa nhận đã đào mộ ba mình, thì tâm trạng lại trùng xuống.
Đương nhiên, cũng chỉ hơi buồn tí thôi, chứ không đau thương quá nhiều.
Giết chết một người, và cướp mộ sau khi chết, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Chuyện xảy ra năm xưa, giờ anh có kể thế nào, thì em cũng sẽ không tin được hết. Cho nên, Thanh Thanh, mau nhớ lại đi em. Không cần biết em có quyết định thế nào, thì cũng phải hỏi lòng mình trước. Anh rất xin lỗi, đã mất đi bốn năm quan trọng nhất của cuộc đời, để em và các con phải trôi dạt bên ngoài, mà không biết gì hết. Thanh Thanh, nếu em vẫn yêu anh, hãy cho anh cơ hội bù đắp, được không? Lần này, anh dùng tính mạng để thề với trời, cho dù là xảy ra chuyện gì đi nữa, em và các con, sẽ luôn đứng ở vị trí đầu tiên trong lòng anh.”
Bình luận facebook