Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-473
CHƯƠNG 473:
Tống Thanh ngay lúc này quả thật tâm trạng rối bời
Tối nay nghe được tin này, thật sự đã vượt quá mong đợi của cô, và càng bất ngờ hơn với lời nói của Hà Nhật Dương
“Thanh Thanh, không lẽ em không nhớ được một chút gì sao?” Người Hà Nhật Dương đột nhiên nghiêng về trước, khoảng cách hai người gần như thế đó.
Bọn người Lý Xuân Lý Hạ âm thầm lùi ra, đi qua bên cạnh ngắm cảnh.
Khi tổng tài và thiếu phu nhân nói chuyện tình cảm, thì không nên đứng đó làm kỳ đà cản mũi!
Tống Thanh hoàn toàn không biết đám người Lý Xuân đi từ lúc nào, chỉ biết thừ người ra.
Gương mặt của Hà Nhật Dương càng ngày càng gần hơn, gần đến nổi có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt.
Tống Thanh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đẩy Hà Nhật Dương ra, hoặc có thể nói, không nỡ đẩy anh ta ra.
Hà Nhật Dương bị ngăn cách bởi cái bàn, nâng cằm Tống Thanh lên, nhẹ nhàng hôn lên một cái.
Tim của Tống Thanh, ngay khoảnh khắc này gần như ngừng đập.
Không dám thở mạnh.
Ngón tay suông dài lướt đến chỗ nào là chỗ đó nóng hừng hực lên.
Ngay giây phút Hà Nhật Dương hôn cô, trong đầu Tống Thanh vang lên một giọng nói: “Nếu cô có thể yêu anh ta lần nữa, thì trí nhớ của cô sẽ được mở khóa.”
Mắt Tống Thanh đột nhiên đứng hình!
Giọng nói này, chủ nhân giọng nói này là ai?
Tại sao giọng nói cô ta lại ở trong đầu mình chứ?
Hà Nhật Dương không hề bỏ lỡ khoảnh khắc đang suy tư này của Tống Thanh, anh nói nhỏ nhẹ: “Có phải đã nhớ được gì không? Thấy không, đây chính là cách mở khóa chính xác nhất.”
Nói dứt câu, Hà Nhật Dương lại hôn thêm lần nữa và lần này hôn sâu hơn nhiều.
Linh hồn của Tống Thanh đang run rẩy, quả thật trong đầu cô ấy đang xuất hiện một hình ảnh trắng xóa.
Trong đó cô thấy những khoảnh khắc tươi đẹp của mình và Hà Nhật Dương.
Sự ngọt ngào đó, vào đến tận trong tim, ngọt đến nổi linh hồn của Tống Thanh cũng nhẹ hẳn đi.
Tống Thanh bất thình tình muốn nhớ lại nhiều ký ức hơn, nên cô đã chủ động ôm lấy mặt Hà Nhật Dương, đáp trả lại nụ hôn của Hà Nhật Dương.
Nhìn thấy tình yêu bé nhỏ của minh chủ động như thế, Hà Nhật Dương sao có thể không ra sức được chứ?
Hà Nhật Dương đẩy bàn qua một bên, để kéo gần khoảng cách của hai người lại, và lập tức ôm lấy Tống Thanh, hôn cô một cách mãnh liệt hơn.
Nhớ lại đi em, mau nhớ lại tất cà đi! Nhớ lại tất cả mọi chuyện đi, rồi chúng ta cùng nhau đối mặt!
Anh vòng tay qua eo Tống Thanh và ôm chặt lấy cô, anh ôm trọn cô vào trong lòng mình, anh mang tất cả sự yêu thương và sự hối lỗi, lẫn những sự đau thương của mình truyền hết cho Tống Thanh qua nụ hôn này.
Đôi tay Tống Thanh ôm lấy cổ Hà Nhật Dương, cho dù là bị động, thì cơ thể cô cũng đã phản ứng một cách tự nhiên và nguyên thủy nhất.
Ký ức trong đầu cô càng ngày càng nhiều, rất nhiều hình ảnh đếu giống với lời kể của Lưu Nghĩa.
Thì ra, cô đã từng yêu Hà Nhật Dương nhiều đến thế!
Thì ra hiện giờ tim cô đập nhanh thế, là vì cơ thể mình đã từng yêu anh ấy nhiều như thế!
Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương.
Trong lòng Tống Thanh không ngừng hô hoán tên này.
Cùng với tiếng hô hoán này, ký ức đang được mở khóa nhiều hơn.
Trong những ký ức đó, Tống Thanh nhìn thấy, hình ảnh cô khóc lóc phải đề nghị ly hôn với Hà Nhật Dương vì sự phản đối của Vưu Tâm Nguyệt, trái tim của Tống Thanh, đau như bị dao đâm vào vậy.
Nước mắt cứ thể mà tuôn trào.
Mắt Tống Thanh ướt đẫm nhìn Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương chậm chạp hôn vào vết nước mắt của Tống Thanh, một nụ hôn nhẹ nhàng, một nụ hôn chân thành, một nụ hôn đầy yêu thương.
Và còn e sợ nếu bất cẩn, sẽ làm đau cô ấy.
Không biết nụ hôn đó kéo dài bao lâu, và đợi đến khi hai người dừng lại, Tống Thanh đã có thể khẳng định rằng cô thật sự rất yêu Hà Nhật Dương.
Nhưng, đó chỉ là một phần ký ức, vẩn còn một số ký ức quan trọng chưa nhớ ra được.
Tống Thanh biết, chuyện này không thể nào vội vàng được.
Hà Nhật Dương thả Tống Thanh ra, miệng vẫn không ngừng tươi cười.
Anh biết mà!
Anh dùng cách này để tìm lại tất cả ký ức, và cách này nhất định sẽ hiệu quả với Tống Thanh!
Chỉ là hiệu quả hơi chậm một tí thôi.
KHông sao, hôn một lần không được, thì hôn hai lần, hai lần không được thì ba lần!
Hôn đến khi long trời lở đất, hôn hết cả cuộc đời này, anh không tin như vậy mà Tống Thanh vẫn không nhớ lại được!
Cho dù cô ấy không muốn nhớ lại cũng không sao!
Cũng hôn được cả đời rồi, sợ gì cô ấy không yêu mình lần nữa!
“Nhớ lại rồi chứ?” Hà Nhật Dương hỏi: “Nếu như chưa nhớ ra, anh có thể cố gắng hơn.”
Tống Thanh đỏ hết cả mặt.
“Nếu như hôn một lần không đủ, thì anh có thể làm tốt hơn nữa.” Hà Nhật Dương nói với vè mờ ám.
Trong chốc lát Tống Thanh hiểu được hàm ý câu nói làm tốt hơn nữa, nên mặt Tống Thanh càng đỏ hơn, đến nổi như sắp bể mạch máu!
Cho dù biết rõ mình và anh ấy từng là vợ chồng, nhưng nghe những lời này, vẫn cảm thấy xấu hổ chứ bộ!
“Nhớ được một ít rồi.” Tống Thanh sợ anh sẽ giao tiếp bằng một cách khác là“làm tốt hơn nữa”, nên nhanh chóng trả lời.
“Ôi, chỉ một chút thôi á. Xem ra sự nỗ lực của anh vẫn chưa đủ.” Hà Nhật Dương cười nhẹ.
Tống Thanh liền đẩy Hà Nhật Dương ra: “Đừng giỡn.”
Hai chữ này, là câu nói cửa miệng của Tống Thanh.
Mỗi khi Hà Nhật Dương chọc Tống Thanh, cô đều sẽ nói hai chữ này.
Giờ đây được nghe lại câu nói quen thuộc, Hà Nhật Dương quả thật vui mừng đến không tả nổi.
Hà Nhật Dương bước đến trước một bước, kéo lấy tay Tống Thanh, nghiêm túc nói: “Vậy, Thanh Thanh, em nói anh biết. Trong lòng em có anh không?”
Tống Thanh không dám trả lời câu hỏi này.
Cô sợ rằng sẽ lại xảy ra chuyện.
“Không muốn nhận, hay là không dám nhận?” Hà Nhật Dương thở một hơi nhẹ, ôm Tống Thanh vào lòng, nhẹ nhàng sờ vào đầu Tống Thanh, nói: “Nhưng em vẫn luôn nằm trong tim anh, chưa bao giờ rời khỏi. Bốn năm trước, khi anh quay về, anh biết mình đã mất đi trí nhớ của một năm, không những là trí nhờ của một năm, mà còn trái tim anh nữa, nó cũng đã mất đi rồi.”
“Anh cứ tưởng sức khỏe của mình có vấn đề, nhưng bác sĩ Thái nói với anh, anh rất khỏe, anh khỏe đến không thể nào tin được. Nhưng anh biết, tình trạng của anh không được ổn. Năm đó, ba mẹ anh lại một lần nữa rời khỏi nhà họ Hà, bà nội đã giao hết trách nhiệm nhà họ Hà lên người anh, Anh lấy công việc ra để làm tê liệt bản thân. Nhưng rất kỳ lạ, mỗi năm cứ đến một ngày cố định, anh lại rất khó chịu và tự nhiên bật khóc. Sau này anh mới biết, ngày hôm đó, chính là ngày sinh ly tử biệt của chúng ta.”
Cơ thể Tống Thanh run lên.
“Anh tưởng mình xong rồi, cả đời này không còn hứng thú với phụ nữ. Thậm chí chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô độc suốt đời. Lúc đó anh thấy rất kỳ lạ, tại sao bà nội không hối anh lấy vợ, cũng không hối anh tìm bạn gái. Bây giờ anh mới hiểu, thì ra em đã sớm sinh cho anh một trai một gái. Anh mới hiểu được, trong lòng bà nội, vị trí nhị thiếu phu nhân, vẫn luôn thuộc về em.”
“Lúc đó anh vẫn chưa hiểu, sao anh lại ghét tất cả phụ nữ. Cho nên bên cạnh anh chỉ có Lý Xuân Lý Hạ Tiểu Thu Tiểu Đông mấy người bọ họ thôi, và không tiếp xúc với ai khác. Những nữ nhân viên cấp cao trong công ty, cũng do Lý Xuân làm việc trực tiếp. Sau này anh mới hiểu, cho dù anh đã quên em, nhưng cơ thể của anh vẫn trung thành với em. Anh từng nói với em, cả đời này cũng không phụ em. E là anh mất đi trí nhớ, thì cơ thể anh vẫn đang chấp hành lời thề đó. Thanh Thanh, lời thề này, sẽ có hiệu lực mãi mãi.”
Khóe mắt Tống Thanh ửng đỏ.
“Nếu em lựa chọn từ chối anh, thì lời hứa này cũng sẽ được thực hiện. Suốt đời này, ngoài em ra, thì người khác có tốt thế nào anh cũng không cần. Anh chỉ muốn em thôi.” Hà Nhật Dương giọng điệu nhẹ nhàng, nói chữ nào chữ đó đều đánh vào trong tim Tống Thanh, làm Tống Thanh cảm thấy rối bời.
“Anh cần gì phải làm thế chứ?” Tống Thanh không nhịn được bèn lên tiếng: “Anh không cần phải hành hạ bản thân như thế.”
“Hành hạ? Không, em sai rồi. Đây là niềm tin vào tình yêu.” Hà Nhật Dương nở nụ cười nhẹ: “Trung thành với niềm tin của mình, thì có gì sai chứ?”
“Tống Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Vẻ mặt Hà Nhật Dương nghiêm túc, chân thành.
Tuy là nói những lời mật ngọt, nhưng anh ta có vẻ như đang thề thốt, còn mang cả linh hồn của mình ra để tuyên thệ.
“Nếu như cuối cùng em vẫn không nhớ được thì sao?” Tống Thanh cố tình hỏi thế.
“Thì anh sẽ đợi em, một năm, mười năm, năm mươi năm, cả đời! Nếu cả đời không đủ? Thì khi nào em đến suối vàng, anh nhất định sẽ đi theo, theo em đến kiếp sau, em không nhớ, thì anh sẽ không bỏ cuộc!” Hà Nhật Dương trả lời một cách nghiêm túc.
Tống Thanh rươm rướm nước mắt, nói: “Đừng giỡn.”
“Không, đây không phải lời mật ngọt. Đây là sự thật.” Hà Nhật Dương nghiêm túc nói: “Ngay sau khi Thôi Nguyệt Lam đẩy em xuống vực, anh chỉ muốn nhảy xuống theo em. Em sống, anh sống. Em chết, anh cũng chết. Nếu em không còn trên đời này, thì anh sống cũng chỉ như người vô hồn. Em đi dâu, anh sẽ đi theo đó. Cho dù là lên núi hay xuống biển, anh cũng sẽ không rời xa em.”
Tống Thanh không nói gì.
“Có người nói với anh, anh ta muốn xin lỗi em. Nhưng vì em đã mất trí nhớ, anh ta không thể chính thức nói lời xin lỗi em. Cho nên, muốn hỏi em có thời gian không, có thể gặp anh ta một lần không.” Hà Nhật Dương mở miệng nói.
“Ơ! Ai thế!” Tống Thanh thắc mắc liền hỏi: “Xin lỗi? Tại sao?”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng sờ vào đầu Tống Thanh: “Có một số chuyện, đến lúc phải được làm rõ rồi. Thanh Thanh à, cho dù em có nhớ anh ta hay không, anh cũng phải hỏi em một câu. Em có còn nhớ lúc em năm tuổi, đã gặp được một anh bạn nhỏ không?”
“Ơ? Sao anh biết vậy?” Tống Thanh vẻ mặt tò mò.
Hà Nhật Dương thở nhẹ: “Em muốn anh trả lời câu này thế nào. Anh tưởng là em đã biết từ lâu rồi chứ, không ngờ, thông tin giữa chúng ta lại có sự thiếu sót như vậy. Bây giờ, người đó đang ở bên ngoài, em có muốn gặp không?”
Tống Thanh há to miệng: “Hả?”
“Đi gặp chút đi.” Hà Nhật Dương cười: “Chuyện này cũng kéo dài lâu lắm rồi, đến lúc phải kết thúc nó thôi.”
Tống Thanh vẻ mặt hên xui nhìn Hà Nhật Dương: “Có cần thiết vậy không?”
“Rất cần thiết đó!” Hà Nhật Dương trả lời vẻ nghiêm trọng.
“Được rồi, em tin anh.” Tống Thanh gật đầu, nói: “Em đi gặp anh ta.”
Hà Nhật Dương gật đầu mỉm cười.
Tống Thanh quay người đi ra ngoài.
Dưới gốc cây bên ngoài lều, có một người đàn ông cao và ốm, đang đứng dựa vào thân cây, cả người ẩn nấp dưới bóng cây.
Nếu không nhìn kỹ, cũng không phát hiện có người ở đó.
Giống như người và cảnh đã hòa vào làm một.
Tống Thanh định hình lại, nhìn vào đối phương và đi qua đó.
Ngay lúc Tống Thanh đang tiến đến gần, Trình Thiên Cát nhanh chòng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô.
Thanh Thanh, lâu rồi không gặp.
Tống Thanh ngay lúc này quả thật tâm trạng rối bời
Tối nay nghe được tin này, thật sự đã vượt quá mong đợi của cô, và càng bất ngờ hơn với lời nói của Hà Nhật Dương
“Thanh Thanh, không lẽ em không nhớ được một chút gì sao?” Người Hà Nhật Dương đột nhiên nghiêng về trước, khoảng cách hai người gần như thế đó.
Bọn người Lý Xuân Lý Hạ âm thầm lùi ra, đi qua bên cạnh ngắm cảnh.
Khi tổng tài và thiếu phu nhân nói chuyện tình cảm, thì không nên đứng đó làm kỳ đà cản mũi!
Tống Thanh hoàn toàn không biết đám người Lý Xuân đi từ lúc nào, chỉ biết thừ người ra.
Gương mặt của Hà Nhật Dương càng ngày càng gần hơn, gần đến nổi có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt.
Tống Thanh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đẩy Hà Nhật Dương ra, hoặc có thể nói, không nỡ đẩy anh ta ra.
Hà Nhật Dương bị ngăn cách bởi cái bàn, nâng cằm Tống Thanh lên, nhẹ nhàng hôn lên một cái.
Tim của Tống Thanh, ngay khoảnh khắc này gần như ngừng đập.
Không dám thở mạnh.
Ngón tay suông dài lướt đến chỗ nào là chỗ đó nóng hừng hực lên.
Ngay giây phút Hà Nhật Dương hôn cô, trong đầu Tống Thanh vang lên một giọng nói: “Nếu cô có thể yêu anh ta lần nữa, thì trí nhớ của cô sẽ được mở khóa.”
Mắt Tống Thanh đột nhiên đứng hình!
Giọng nói này, chủ nhân giọng nói này là ai?
Tại sao giọng nói cô ta lại ở trong đầu mình chứ?
Hà Nhật Dương không hề bỏ lỡ khoảnh khắc đang suy tư này của Tống Thanh, anh nói nhỏ nhẹ: “Có phải đã nhớ được gì không? Thấy không, đây chính là cách mở khóa chính xác nhất.”
Nói dứt câu, Hà Nhật Dương lại hôn thêm lần nữa và lần này hôn sâu hơn nhiều.
Linh hồn của Tống Thanh đang run rẩy, quả thật trong đầu cô ấy đang xuất hiện một hình ảnh trắng xóa.
Trong đó cô thấy những khoảnh khắc tươi đẹp của mình và Hà Nhật Dương.
Sự ngọt ngào đó, vào đến tận trong tim, ngọt đến nổi linh hồn của Tống Thanh cũng nhẹ hẳn đi.
Tống Thanh bất thình tình muốn nhớ lại nhiều ký ức hơn, nên cô đã chủ động ôm lấy mặt Hà Nhật Dương, đáp trả lại nụ hôn của Hà Nhật Dương.
Nhìn thấy tình yêu bé nhỏ của minh chủ động như thế, Hà Nhật Dương sao có thể không ra sức được chứ?
Hà Nhật Dương đẩy bàn qua một bên, để kéo gần khoảng cách của hai người lại, và lập tức ôm lấy Tống Thanh, hôn cô một cách mãnh liệt hơn.
Nhớ lại đi em, mau nhớ lại tất cà đi! Nhớ lại tất cả mọi chuyện đi, rồi chúng ta cùng nhau đối mặt!
Anh vòng tay qua eo Tống Thanh và ôm chặt lấy cô, anh ôm trọn cô vào trong lòng mình, anh mang tất cả sự yêu thương và sự hối lỗi, lẫn những sự đau thương của mình truyền hết cho Tống Thanh qua nụ hôn này.
Đôi tay Tống Thanh ôm lấy cổ Hà Nhật Dương, cho dù là bị động, thì cơ thể cô cũng đã phản ứng một cách tự nhiên và nguyên thủy nhất.
Ký ức trong đầu cô càng ngày càng nhiều, rất nhiều hình ảnh đếu giống với lời kể của Lưu Nghĩa.
Thì ra, cô đã từng yêu Hà Nhật Dương nhiều đến thế!
Thì ra hiện giờ tim cô đập nhanh thế, là vì cơ thể mình đã từng yêu anh ấy nhiều như thế!
Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương.
Trong lòng Tống Thanh không ngừng hô hoán tên này.
Cùng với tiếng hô hoán này, ký ức đang được mở khóa nhiều hơn.
Trong những ký ức đó, Tống Thanh nhìn thấy, hình ảnh cô khóc lóc phải đề nghị ly hôn với Hà Nhật Dương vì sự phản đối của Vưu Tâm Nguyệt, trái tim của Tống Thanh, đau như bị dao đâm vào vậy.
Nước mắt cứ thể mà tuôn trào.
Mắt Tống Thanh ướt đẫm nhìn Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương chậm chạp hôn vào vết nước mắt của Tống Thanh, một nụ hôn nhẹ nhàng, một nụ hôn chân thành, một nụ hôn đầy yêu thương.
Và còn e sợ nếu bất cẩn, sẽ làm đau cô ấy.
Không biết nụ hôn đó kéo dài bao lâu, và đợi đến khi hai người dừng lại, Tống Thanh đã có thể khẳng định rằng cô thật sự rất yêu Hà Nhật Dương.
Nhưng, đó chỉ là một phần ký ức, vẩn còn một số ký ức quan trọng chưa nhớ ra được.
Tống Thanh biết, chuyện này không thể nào vội vàng được.
Hà Nhật Dương thả Tống Thanh ra, miệng vẫn không ngừng tươi cười.
Anh biết mà!
Anh dùng cách này để tìm lại tất cả ký ức, và cách này nhất định sẽ hiệu quả với Tống Thanh!
Chỉ là hiệu quả hơi chậm một tí thôi.
KHông sao, hôn một lần không được, thì hôn hai lần, hai lần không được thì ba lần!
Hôn đến khi long trời lở đất, hôn hết cả cuộc đời này, anh không tin như vậy mà Tống Thanh vẫn không nhớ lại được!
Cho dù cô ấy không muốn nhớ lại cũng không sao!
Cũng hôn được cả đời rồi, sợ gì cô ấy không yêu mình lần nữa!
“Nhớ lại rồi chứ?” Hà Nhật Dương hỏi: “Nếu như chưa nhớ ra, anh có thể cố gắng hơn.”
Tống Thanh đỏ hết cả mặt.
“Nếu như hôn một lần không đủ, thì anh có thể làm tốt hơn nữa.” Hà Nhật Dương nói với vè mờ ám.
Trong chốc lát Tống Thanh hiểu được hàm ý câu nói làm tốt hơn nữa, nên mặt Tống Thanh càng đỏ hơn, đến nổi như sắp bể mạch máu!
Cho dù biết rõ mình và anh ấy từng là vợ chồng, nhưng nghe những lời này, vẫn cảm thấy xấu hổ chứ bộ!
“Nhớ được một ít rồi.” Tống Thanh sợ anh sẽ giao tiếp bằng một cách khác là“làm tốt hơn nữa”, nên nhanh chóng trả lời.
“Ôi, chỉ một chút thôi á. Xem ra sự nỗ lực của anh vẫn chưa đủ.” Hà Nhật Dương cười nhẹ.
Tống Thanh liền đẩy Hà Nhật Dương ra: “Đừng giỡn.”
Hai chữ này, là câu nói cửa miệng của Tống Thanh.
Mỗi khi Hà Nhật Dương chọc Tống Thanh, cô đều sẽ nói hai chữ này.
Giờ đây được nghe lại câu nói quen thuộc, Hà Nhật Dương quả thật vui mừng đến không tả nổi.
Hà Nhật Dương bước đến trước một bước, kéo lấy tay Tống Thanh, nghiêm túc nói: “Vậy, Thanh Thanh, em nói anh biết. Trong lòng em có anh không?”
Tống Thanh không dám trả lời câu hỏi này.
Cô sợ rằng sẽ lại xảy ra chuyện.
“Không muốn nhận, hay là không dám nhận?” Hà Nhật Dương thở một hơi nhẹ, ôm Tống Thanh vào lòng, nhẹ nhàng sờ vào đầu Tống Thanh, nói: “Nhưng em vẫn luôn nằm trong tim anh, chưa bao giờ rời khỏi. Bốn năm trước, khi anh quay về, anh biết mình đã mất đi trí nhớ của một năm, không những là trí nhờ của một năm, mà còn trái tim anh nữa, nó cũng đã mất đi rồi.”
“Anh cứ tưởng sức khỏe của mình có vấn đề, nhưng bác sĩ Thái nói với anh, anh rất khỏe, anh khỏe đến không thể nào tin được. Nhưng anh biết, tình trạng của anh không được ổn. Năm đó, ba mẹ anh lại một lần nữa rời khỏi nhà họ Hà, bà nội đã giao hết trách nhiệm nhà họ Hà lên người anh, Anh lấy công việc ra để làm tê liệt bản thân. Nhưng rất kỳ lạ, mỗi năm cứ đến một ngày cố định, anh lại rất khó chịu và tự nhiên bật khóc. Sau này anh mới biết, ngày hôm đó, chính là ngày sinh ly tử biệt của chúng ta.”
Cơ thể Tống Thanh run lên.
“Anh tưởng mình xong rồi, cả đời này không còn hứng thú với phụ nữ. Thậm chí chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô độc suốt đời. Lúc đó anh thấy rất kỳ lạ, tại sao bà nội không hối anh lấy vợ, cũng không hối anh tìm bạn gái. Bây giờ anh mới hiểu, thì ra em đã sớm sinh cho anh một trai một gái. Anh mới hiểu được, trong lòng bà nội, vị trí nhị thiếu phu nhân, vẫn luôn thuộc về em.”
“Lúc đó anh vẫn chưa hiểu, sao anh lại ghét tất cả phụ nữ. Cho nên bên cạnh anh chỉ có Lý Xuân Lý Hạ Tiểu Thu Tiểu Đông mấy người bọ họ thôi, và không tiếp xúc với ai khác. Những nữ nhân viên cấp cao trong công ty, cũng do Lý Xuân làm việc trực tiếp. Sau này anh mới hiểu, cho dù anh đã quên em, nhưng cơ thể của anh vẫn trung thành với em. Anh từng nói với em, cả đời này cũng không phụ em. E là anh mất đi trí nhớ, thì cơ thể anh vẫn đang chấp hành lời thề đó. Thanh Thanh, lời thề này, sẽ có hiệu lực mãi mãi.”
Khóe mắt Tống Thanh ửng đỏ.
“Nếu em lựa chọn từ chối anh, thì lời hứa này cũng sẽ được thực hiện. Suốt đời này, ngoài em ra, thì người khác có tốt thế nào anh cũng không cần. Anh chỉ muốn em thôi.” Hà Nhật Dương giọng điệu nhẹ nhàng, nói chữ nào chữ đó đều đánh vào trong tim Tống Thanh, làm Tống Thanh cảm thấy rối bời.
“Anh cần gì phải làm thế chứ?” Tống Thanh không nhịn được bèn lên tiếng: “Anh không cần phải hành hạ bản thân như thế.”
“Hành hạ? Không, em sai rồi. Đây là niềm tin vào tình yêu.” Hà Nhật Dương nở nụ cười nhẹ: “Trung thành với niềm tin của mình, thì có gì sai chứ?”
“Tống Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Vẻ mặt Hà Nhật Dương nghiêm túc, chân thành.
Tuy là nói những lời mật ngọt, nhưng anh ta có vẻ như đang thề thốt, còn mang cả linh hồn của mình ra để tuyên thệ.
“Nếu như cuối cùng em vẫn không nhớ được thì sao?” Tống Thanh cố tình hỏi thế.
“Thì anh sẽ đợi em, một năm, mười năm, năm mươi năm, cả đời! Nếu cả đời không đủ? Thì khi nào em đến suối vàng, anh nhất định sẽ đi theo, theo em đến kiếp sau, em không nhớ, thì anh sẽ không bỏ cuộc!” Hà Nhật Dương trả lời một cách nghiêm túc.
Tống Thanh rươm rướm nước mắt, nói: “Đừng giỡn.”
“Không, đây không phải lời mật ngọt. Đây là sự thật.” Hà Nhật Dương nghiêm túc nói: “Ngay sau khi Thôi Nguyệt Lam đẩy em xuống vực, anh chỉ muốn nhảy xuống theo em. Em sống, anh sống. Em chết, anh cũng chết. Nếu em không còn trên đời này, thì anh sống cũng chỉ như người vô hồn. Em đi dâu, anh sẽ đi theo đó. Cho dù là lên núi hay xuống biển, anh cũng sẽ không rời xa em.”
Tống Thanh không nói gì.
“Có người nói với anh, anh ta muốn xin lỗi em. Nhưng vì em đã mất trí nhớ, anh ta không thể chính thức nói lời xin lỗi em. Cho nên, muốn hỏi em có thời gian không, có thể gặp anh ta một lần không.” Hà Nhật Dương mở miệng nói.
“Ơ! Ai thế!” Tống Thanh thắc mắc liền hỏi: “Xin lỗi? Tại sao?”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng sờ vào đầu Tống Thanh: “Có một số chuyện, đến lúc phải được làm rõ rồi. Thanh Thanh à, cho dù em có nhớ anh ta hay không, anh cũng phải hỏi em một câu. Em có còn nhớ lúc em năm tuổi, đã gặp được một anh bạn nhỏ không?”
“Ơ? Sao anh biết vậy?” Tống Thanh vẻ mặt tò mò.
Hà Nhật Dương thở nhẹ: “Em muốn anh trả lời câu này thế nào. Anh tưởng là em đã biết từ lâu rồi chứ, không ngờ, thông tin giữa chúng ta lại có sự thiếu sót như vậy. Bây giờ, người đó đang ở bên ngoài, em có muốn gặp không?”
Tống Thanh há to miệng: “Hả?”
“Đi gặp chút đi.” Hà Nhật Dương cười: “Chuyện này cũng kéo dài lâu lắm rồi, đến lúc phải kết thúc nó thôi.”
Tống Thanh vẻ mặt hên xui nhìn Hà Nhật Dương: “Có cần thiết vậy không?”
“Rất cần thiết đó!” Hà Nhật Dương trả lời vẻ nghiêm trọng.
“Được rồi, em tin anh.” Tống Thanh gật đầu, nói: “Em đi gặp anh ta.”
Hà Nhật Dương gật đầu mỉm cười.
Tống Thanh quay người đi ra ngoài.
Dưới gốc cây bên ngoài lều, có một người đàn ông cao và ốm, đang đứng dựa vào thân cây, cả người ẩn nấp dưới bóng cây.
Nếu không nhìn kỹ, cũng không phát hiện có người ở đó.
Giống như người và cảnh đã hòa vào làm một.
Tống Thanh định hình lại, nhìn vào đối phương và đi qua đó.
Ngay lúc Tống Thanh đang tiến đến gần, Trình Thiên Cát nhanh chòng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô.
Thanh Thanh, lâu rồi không gặp.
Bình luận facebook