Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-490
CHƯƠNG 490:
Lúc này Vũ Ngọc Bình mặt đã biến sắc:” tại sao em lại biết chuyện này?”
“Sao vậy? Bị tôi vạch trần lời nói dối, vì vậy đứng ngồi không yên sao?” Lưu Nghĩa hừ một tiếng:” Vũ Ngọc Bình, Lưu Nghĩa tôi không phải là anh muốn theo đuổi thì theo đuổi, muốn chơi thì chơi! Anh tin không”
Lưu Nghĩa bước lên phia trước, một tay nắm lấy tay của Vũ Ngọc Bình, trực tiếp đè anh ta xuống giường, ở trên nhìn xuống, khẩu khí và ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo:” anh có tin, tôi sẽ làm anh cả đời thành thái giám!”
Vũ Ngọc Bình chỉ mặc một chiếc quần trong bị Lưu Nghĩa đè xuống giường, lặng lẽ ngắm nhìn Lưu Nghĩa, điềm tĩnh nói:” tin. Nhưng mà, trước khi hoạn anh, có muốn làm một chuyện chính thức vợ chồng?”
Cơ thể Lưu Nghĩa lập tức ép xuống:” trước khi chết còn muốn phong lưu một lần sao?”
Vũ Ngọc Bình trả lời:” không phải, chỉ là không muốn em cả đời không biết được sự tốt đẹp của anh. Nếu như em hoạn anh rồi, anh cũng cưới em chắc rồi! Trừ phi em giết anh, bằng không anh sẽ thông báo cho mọi người biết, ai dám cưới em là đối đầu với anh.”
“Anh” Lưu Nghĩa xém chút tức giận, chuẩn bị muốn đánh người, điện thoại liền reo lên.
Đây là nhạc chuông của Tống Thanh.
Lưu Nghĩa vì nghe điện thoại, liền tha cho Vũ Ngọc Bình, quay người nhảy xuống giường.
Nhìn thấy sau lưng của Lưu Nghĩa, Vũ Ngọc Bình thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm quá nguy hiểm quá.
Nghe điện thoại:” Thanh Thanh, có chuyện gì vậy?”
Tống Thanh dịu dàng nói:” hôm nay mình muốn đi thăm dì, cậu không phải nói muốn đi cùng mình sao? mình chỉ muốn hỏi cậu, nếu như cậu bận rồi thì thôi vậy, mình có thể tự đi được.”
Lưu Nghĩa lập tức nói:” mình đương nhiên đi rồi, bắt buộc phải đi! Cậu đi một mình mình làm sao yên tâm được? Hà Nhật Dương đâu? Anh ta không đưa cậu đi sao? À, chuyện này anh ấy ra mặt thật sự không thích hợp. Anh ấy có máu mặt như vậy, một khi xuất hiện, sẽ dọa người ta sợ mất. Cậu đợi mình, mình tới ngay! Cậu ăn cơm chưa? Có đói không? chúng ta có nên đi ăn chút gì không?”
Tống Thanh không nhịn được cười:” mình vẫn tốt, Lưu Nghĩa, cậu sao vậy? Cậu trước đây đâu có nói nhiều vậy!”
Tai Lưu Nghĩa chợt nóng lên:” được rồi, mình sẽ tới liền!”
Tắt điện thoại, Lưu Nghĩa không dám quay người.
Cô không dám thừa nhận, thời khắc cô đè Vũ Ngọc Bình xuống giường, cô thật sự có một chút ý nghĩ muốn ăn Vũ Ngọc Bình.
Mới sáng sớm, anh ta lại không mặc quần áo.
Từ trên xuống dưới không mặc gì!
Quan trọng là anh ta mặt không biến săc còn đùa giỡn nữa chứ!
Thật sự khiến người ta chịu không nổi mà!
Điều chỉnh lại tâm trạng, Lưu Nghĩa liền quay người rời đi.
Vũ Ngọc Bình lập tức ngồi dậy:” để anh đưa hai em đi. Dù gì anh cũng không có việc gì.”
“Không cần đâu.” Lưu Nghĩa trực tiếp từ chối:” bọn tôi hai người là đủ rồi. Nhà bọn họ không lớn, nhiều người đến, không thích hợp.”
Trên mặt Vũ Ngọc Bình thể hiện sự thất vọng.
Lưu Nghĩ không nán lại nữa, nhanh chóng rời khỏi.
Vừa ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy Tống Thanh đứng dựa tường ở ngoài cửa cười tinh nghịch.
“Chúng ta đi thôi.” Lưu Nghĩa không dám nhìn Tống Thanh, sợ bị phát hiện ra vấn đề.
Tống Thanh cũng không nói gì, chủ động tiến tới nắm lấy tay của Lưu Nghĩa đi ra ngoài.
Lưu Nghĩa nhìn thấy Tống Thanh vui như vậy, nhịn không được mỉm cười.
Một lần nữa đến Nhà họ Trịnh, Tống Thanh và Lưu Nghĩa mang đồ vào trong nhà bếp:” Dì, chúng con mang đến ít thuốc bổ. Bác sĩ nói, uống nhiều thuốc bổ sẽ rất tốt.”
Mẹ của Trịnh Bảo lau tay ra chào đón:” đứa trẻ này, sao lại mua đồ nữa rồi? Đến đến đây, nhanh ngồi xuống nào.”
Mẹ Trịnh Bảo kéo tay Tống Thanh và Lưu Nghĩa tới phòng khách, ấn ngồi xuống sofa, nói:” vừa đúng lúc, ta có chuyện muốn nói với con.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa nhìn nhau, trên đường đi hai người cũng đoán ra hôm nay sẽ có chuyện rồi.
Thật không ngờ, mẹ của Trịnh Bảo gấp gáp như vậy.
“Dì cứ nói.” Tống Thanh trả lời.
“Vốn dĩ nói con và Trịnh Bảo đính hôn.” Mẹ Trịnh Bảo lúng túng nói:” thật sự xin lỗi con Tống Thanh. Có thể không thể đính hôn được .”
Nghe được những lời của mẹ Trịnh Bảo, Tống Thanh và Lưu Nghĩa rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm!
Lại nói, ngày hôm qua Trịnh Bảo rốt cuộc đã nói gì, lại làm cho chú và dì đồng ý vậy chứ?
Mẹ Trịnh Bảo lấy từ trong túi ra một cái hộp.
Rất nhỏ và đẹp, nhìn là biết đồ đã lâu năm.
“Đây là vật năm đó ta gả cho chú của con, của hồi môn khi kết hôn. Vốn dĩ nghĩ rằng, đợi khi con và Trịnh Bảo kết hôn, sẽ đưa lại cho con.” Mẹ Trịnh Bảo mở hộp, trong hộp là một miếng ngọc bội ngọc lục bảo:” cái này, ta luôn giữ rất kĩ. Cho dù Trịnh Bảo có xảy ra chuyện lớn nào, đều không nghĩ đến sẽ bán nó. Bây giờ, Trịnh Bảo có lỗi với con, nó ở bên ngoài có người khác, nhưng mà, Nhà họ Trịnh vẫn chỉ thừa nhận đứa con dâu là con thôi. Vật này, con giữ lấy.”
Tống Thanh vội xua tay:” không không không, dì à, con không thể nhận. Con thật sự không thể nhận được!”
“Nhận lấy! Nói con nhận thì con cứ nhận! Người phụ nữ ở ngoài đó của Trịnh Bảo, là dẹp hay tròn ta đều không biết. Ta làm sao biết được cô ta có tư cách làm nữ chủ nhân của Nhà họ Trịnh hay không?” mẹ Trịnh Bảo nhất quyết nhét chiếc hộp vào tay Tống Thanh.” Coi như là con giữ dùm ta! Ta cũng không biết còn sống được bao lâu nữa. Chú của con là đàn ông, tư tưởng không tinh tế như phụ nữ. Vật của Nhà họ Trịnh, không thể tùy tiện đưa cho người khác được.
“Nhưng mà dì, con thật sự không thể nhận được!” Tống Thanh nói:” con có thể bảo quản, con sẽ viết giấy bảo quản cho dì.”
“Đứa trẻ này, tại sao lại cứ xem ta là người ngoài vậy? Nhiều năm như vậy rồi, con cho ta bao nhiêu là đồ, con có viết hợp đồng cho ta sao?” mẹ Trịnh Bảo không vui nói:” được rồi, ta còn chưa nói chuyện của Trịnh Bảo với con? Con cầm lấy trước đi!”
沈柒只能伸手接过了这个玉佩。
Tống Thanh chỉ có thể đưa tay nhận lấy ngọc bội.
“Trịnh Bảo ở bên ngoài mấy năm nay, cũng là thân bất do kỷ. Nó thay lòng, đây là sự thật không thể tranh cãi. Dì thật sự mất mặt!” Mẹ Trịnh Bảo thở dài, tiếp tục nói:” cho nên, Thanh Thanh, con có thể tha thứ cho Trịnh Bảo không? Nó thật sự là thân bất do kỷ!”
Tha thứ, đương nhiên tha thứ!
Tống Thanh gật đầu.
Mẹ Trịnh Bảo thở phào nhẹ nhõm:” ta biết con là đứa trẻ lương thiện. Là Trịnh Bảo nhà ta nợ con!”
“Không có, dì à. Con có thể hiểu được mà.” Tống Thanh vội nói:” thật ra con và Trịnh Bảo làm bạn cũng rất tốt mà.”
Lưu Nghĩa ho nhẹ một tiếng, ngắt lời Tống Thanh.
Lưu Nghĩa nói thêm vào:” đúng rồi, dì à, Trịnh Bảo và chú đi đâu rồi?”
Mẹ Trịnh Bảo mỉm cười, nói:” nguyện vọng lớn nhất của ta là được đi khắp nơi trên thế giới. Cho nên, Trịnh Bảo và chú con đi môi giới bán nhà rồi.”
Tống Thanh đột nhiên trợn tròn mắt:” cái gì? Bán nhà sao? Nhưng mà nếu như bán nhà rồi, sau này chú phải như thế nào?”
“Ở quê chúng ta cũng có một căn nhà. Ông ấy nói, đợi khi ta đi rồi, ông ấy cũng không muốn sống ở thành phố nữa.” mẹ Trịnh Bảo nói:” Trịnh Bảo cũng nói, nó cũng không muốn ở lại thành phố phát triển, cho nên, căn nhà này cũng không cần làm gì nữa. Nếu như ta còn có thể sống được thêm mấy ngày, thì đi về quê hít thở không khí trong lành. Cho nên, miếng ngọc bội này con hãy giữ kĩ. Nếu như vợ của Trịnh Bảo không tốt, miếng ngọc bội này, sẽ để lại cho con. Coi như là dì lưu lại cho con chút kỉ niệm. Sau này khi nào nhớ đến ta, không có thời gian đến viếng của ta, thì nhìn miếng ngọc bội vậy.”
“Dì.” Tống Thanh không chịu nổi khi nghe những câu nói như vậy, hễ nghe như vậy nước mắt liền chảy ra.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc. Đứa trẻ này, ta chưa khóc, con đã khóc rồi.” mẹ Trịnh Bảo ngẩng đầu lau nước mắt cho Tống Thanh:” kiếp này ta không có con gái, kiếp sau, nếu như có phúc phận, con làm con gái, con dâu của ta, ta đều bằng lòng!”
Tống Thanh nhẹ nhàng gật đầu:” dì, dì đừng nói như vậy. Nói không chừng nền y học sẽ có kì tích.”
“Không có kì tích rồi.” mẹ Trịnh Bảo lắc đầu nói:” hôm đó những lời bác sĩ nói với mấy con, ta thật ra đều nghe được hết rồi. Ta không còn sống được mấy ngày nữa. Thôi bỏ đi, có thể sống được một ngày thì tính một ngày vậy. Ta chỉ là không yên tâm ông ấy và Trịnh Bảo. Hai người họ phải nhờ con giúp đỡ quan tâm rồi!”
“Dì yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chú!” Tống Thanh nắm lấy tay mẹ Trịnh Bảo nói:” Dì, con xin lỗi.”
“Đứa trẻ ngốc, con nói xin lỗi gì chứ?” mẹ Trịnh Bảo vu vẻ cười, đưa tay lên sờ khuôn mặt Tống Thanh, lộ vẻ thương xót:” chưa kịp gặp lại con bao lâu đã phải đi rồi, thật là không nỡ!”
Lưu Nghĩa ngồi bên cũng bị làm cho cảm động.
Tống Thanh Và Lưu Nghĩa không ở lại lâu, chào tạm biệt rời khỏi.
Bởi vì bầu không khí này thật sự rất nặng nề.
Tống Thanh chỉ cần nhìn thấy mẹ Trịnh Bảo là muốn khóc, Lưu Nghĩa chỉ có thể đưa Tống Thanh đi về.
“Tiểu Nghĩa, trong lòng mình rất khó chịu.” Tống Thanh dựa vào lòng Lưu Nghĩa, không kiềm chế được nói.
“Được rồi, biết cậu khó chịu rồi.” Lưu Nghĩa vuốt lưng Tống Thanh:” họ làm như vậy cũng đúng rồi. Khi còn sống nên đi đây đó, cũng coi như là không còn nuối tiếc. Để gia đình họ vui vẻ ở chung với nhau. Chúng ta suy cho cùng vẫn là người ngoài.”
Tống Thanh gật đầu.
Hộp gấm cầm trong tay, lại trở nên bỏng tay như vậy.
Đây là vật gia truyền của Nhà họ Trịnh, làm sao có thể ở trong tay mình được?
Tống Thanh nói:” mình đem vật này trả lại cho Trịnh Bảo. Anh ấy muốn đưa cho ai, thì để anh ấy tự quyết định vậy.”
“Được. Mình đi cùng cậu.” Lưu Nghĩa trọng nghĩa khí nói.
Tống Thanh gật đầu, liền gửi tin nhắn cho Trịnh Bảo.
Trịnh Bảo trả lời rất nhanh:” anh đang cùng ba kí hợp đồng bán nhà, hai em kiếm chỗ nào đó đợi anh, anh rất nhanh sẽ tới.”
Tống Thanh nhìn tin nhắn, không nhịn được bèn nói;” bây giờ anh ấy đang kí hợp đồng? Nhanh như vậy sao?”
“Chắc là bán giá rẻ?” Lưu Nghĩa nói:” bán gấp như vậy, thì chắc chắn là bán giá rẻ. Vẫn là có người tình nguyện ra tay.”
Tống Thanh gật đầu, nói:’ vậy chúng ta kiếm nơi nào đó đợi anh ấy đi.”
Lưu Nghĩa cũng gật đầu.
Hai người vừa mới kiếm được một quán ăn ngồi xuống, còn chưa kịp gọi đồ uống, Tống Thanh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bên ngoài cửa, có một vài người đang ép một cô gái lên xe.
Cô gái này nhìn rất quen.
Chính là lúc này, cô gái đó quay đầu, hình như cũng nhìn thấy Tống Thanh bên trong cửa kính quán ăn.
Tống Thanh và dối phương đều sững người một lúc.
Đối phương không phải ai khác, chính là Phương Khanh Hân
Phương Khanh Hân làm sao có thể ở đây đươc?
Sau khi Phương Khanh Hân sững người, lập tức định nhìn Tống Thanh cầu cứu.
Nhưng Phương Khanh Hân chưa kịp nói gì, thì đã bị những người đàn ông lực lưỡng đó bắt lên xe.
Tống Thanh đột nhiên đứng lên, Lưu Nghĩa không hiểu gì hỏi:” cậu làm sao vậy?”
Lúc này Vũ Ngọc Bình mặt đã biến sắc:” tại sao em lại biết chuyện này?”
“Sao vậy? Bị tôi vạch trần lời nói dối, vì vậy đứng ngồi không yên sao?” Lưu Nghĩa hừ một tiếng:” Vũ Ngọc Bình, Lưu Nghĩa tôi không phải là anh muốn theo đuổi thì theo đuổi, muốn chơi thì chơi! Anh tin không”
Lưu Nghĩa bước lên phia trước, một tay nắm lấy tay của Vũ Ngọc Bình, trực tiếp đè anh ta xuống giường, ở trên nhìn xuống, khẩu khí và ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo:” anh có tin, tôi sẽ làm anh cả đời thành thái giám!”
Vũ Ngọc Bình chỉ mặc một chiếc quần trong bị Lưu Nghĩa đè xuống giường, lặng lẽ ngắm nhìn Lưu Nghĩa, điềm tĩnh nói:” tin. Nhưng mà, trước khi hoạn anh, có muốn làm một chuyện chính thức vợ chồng?”
Cơ thể Lưu Nghĩa lập tức ép xuống:” trước khi chết còn muốn phong lưu một lần sao?”
Vũ Ngọc Bình trả lời:” không phải, chỉ là không muốn em cả đời không biết được sự tốt đẹp của anh. Nếu như em hoạn anh rồi, anh cũng cưới em chắc rồi! Trừ phi em giết anh, bằng không anh sẽ thông báo cho mọi người biết, ai dám cưới em là đối đầu với anh.”
“Anh” Lưu Nghĩa xém chút tức giận, chuẩn bị muốn đánh người, điện thoại liền reo lên.
Đây là nhạc chuông của Tống Thanh.
Lưu Nghĩa vì nghe điện thoại, liền tha cho Vũ Ngọc Bình, quay người nhảy xuống giường.
Nhìn thấy sau lưng của Lưu Nghĩa, Vũ Ngọc Bình thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm quá nguy hiểm quá.
Nghe điện thoại:” Thanh Thanh, có chuyện gì vậy?”
Tống Thanh dịu dàng nói:” hôm nay mình muốn đi thăm dì, cậu không phải nói muốn đi cùng mình sao? mình chỉ muốn hỏi cậu, nếu như cậu bận rồi thì thôi vậy, mình có thể tự đi được.”
Lưu Nghĩa lập tức nói:” mình đương nhiên đi rồi, bắt buộc phải đi! Cậu đi một mình mình làm sao yên tâm được? Hà Nhật Dương đâu? Anh ta không đưa cậu đi sao? À, chuyện này anh ấy ra mặt thật sự không thích hợp. Anh ấy có máu mặt như vậy, một khi xuất hiện, sẽ dọa người ta sợ mất. Cậu đợi mình, mình tới ngay! Cậu ăn cơm chưa? Có đói không? chúng ta có nên đi ăn chút gì không?”
Tống Thanh không nhịn được cười:” mình vẫn tốt, Lưu Nghĩa, cậu sao vậy? Cậu trước đây đâu có nói nhiều vậy!”
Tai Lưu Nghĩa chợt nóng lên:” được rồi, mình sẽ tới liền!”
Tắt điện thoại, Lưu Nghĩa không dám quay người.
Cô không dám thừa nhận, thời khắc cô đè Vũ Ngọc Bình xuống giường, cô thật sự có một chút ý nghĩ muốn ăn Vũ Ngọc Bình.
Mới sáng sớm, anh ta lại không mặc quần áo.
Từ trên xuống dưới không mặc gì!
Quan trọng là anh ta mặt không biến săc còn đùa giỡn nữa chứ!
Thật sự khiến người ta chịu không nổi mà!
Điều chỉnh lại tâm trạng, Lưu Nghĩa liền quay người rời đi.
Vũ Ngọc Bình lập tức ngồi dậy:” để anh đưa hai em đi. Dù gì anh cũng không có việc gì.”
“Không cần đâu.” Lưu Nghĩa trực tiếp từ chối:” bọn tôi hai người là đủ rồi. Nhà bọn họ không lớn, nhiều người đến, không thích hợp.”
Trên mặt Vũ Ngọc Bình thể hiện sự thất vọng.
Lưu Nghĩ không nán lại nữa, nhanh chóng rời khỏi.
Vừa ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy Tống Thanh đứng dựa tường ở ngoài cửa cười tinh nghịch.
“Chúng ta đi thôi.” Lưu Nghĩa không dám nhìn Tống Thanh, sợ bị phát hiện ra vấn đề.
Tống Thanh cũng không nói gì, chủ động tiến tới nắm lấy tay của Lưu Nghĩa đi ra ngoài.
Lưu Nghĩa nhìn thấy Tống Thanh vui như vậy, nhịn không được mỉm cười.
Một lần nữa đến Nhà họ Trịnh, Tống Thanh và Lưu Nghĩa mang đồ vào trong nhà bếp:” Dì, chúng con mang đến ít thuốc bổ. Bác sĩ nói, uống nhiều thuốc bổ sẽ rất tốt.”
Mẹ của Trịnh Bảo lau tay ra chào đón:” đứa trẻ này, sao lại mua đồ nữa rồi? Đến đến đây, nhanh ngồi xuống nào.”
Mẹ Trịnh Bảo kéo tay Tống Thanh và Lưu Nghĩa tới phòng khách, ấn ngồi xuống sofa, nói:” vừa đúng lúc, ta có chuyện muốn nói với con.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa nhìn nhau, trên đường đi hai người cũng đoán ra hôm nay sẽ có chuyện rồi.
Thật không ngờ, mẹ của Trịnh Bảo gấp gáp như vậy.
“Dì cứ nói.” Tống Thanh trả lời.
“Vốn dĩ nói con và Trịnh Bảo đính hôn.” Mẹ Trịnh Bảo lúng túng nói:” thật sự xin lỗi con Tống Thanh. Có thể không thể đính hôn được .”
Nghe được những lời của mẹ Trịnh Bảo, Tống Thanh và Lưu Nghĩa rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm!
Lại nói, ngày hôm qua Trịnh Bảo rốt cuộc đã nói gì, lại làm cho chú và dì đồng ý vậy chứ?
Mẹ Trịnh Bảo lấy từ trong túi ra một cái hộp.
Rất nhỏ và đẹp, nhìn là biết đồ đã lâu năm.
“Đây là vật năm đó ta gả cho chú của con, của hồi môn khi kết hôn. Vốn dĩ nghĩ rằng, đợi khi con và Trịnh Bảo kết hôn, sẽ đưa lại cho con.” Mẹ Trịnh Bảo mở hộp, trong hộp là một miếng ngọc bội ngọc lục bảo:” cái này, ta luôn giữ rất kĩ. Cho dù Trịnh Bảo có xảy ra chuyện lớn nào, đều không nghĩ đến sẽ bán nó. Bây giờ, Trịnh Bảo có lỗi với con, nó ở bên ngoài có người khác, nhưng mà, Nhà họ Trịnh vẫn chỉ thừa nhận đứa con dâu là con thôi. Vật này, con giữ lấy.”
Tống Thanh vội xua tay:” không không không, dì à, con không thể nhận. Con thật sự không thể nhận được!”
“Nhận lấy! Nói con nhận thì con cứ nhận! Người phụ nữ ở ngoài đó của Trịnh Bảo, là dẹp hay tròn ta đều không biết. Ta làm sao biết được cô ta có tư cách làm nữ chủ nhân của Nhà họ Trịnh hay không?” mẹ Trịnh Bảo nhất quyết nhét chiếc hộp vào tay Tống Thanh.” Coi như là con giữ dùm ta! Ta cũng không biết còn sống được bao lâu nữa. Chú của con là đàn ông, tư tưởng không tinh tế như phụ nữ. Vật của Nhà họ Trịnh, không thể tùy tiện đưa cho người khác được.
“Nhưng mà dì, con thật sự không thể nhận được!” Tống Thanh nói:” con có thể bảo quản, con sẽ viết giấy bảo quản cho dì.”
“Đứa trẻ này, tại sao lại cứ xem ta là người ngoài vậy? Nhiều năm như vậy rồi, con cho ta bao nhiêu là đồ, con có viết hợp đồng cho ta sao?” mẹ Trịnh Bảo không vui nói:” được rồi, ta còn chưa nói chuyện của Trịnh Bảo với con? Con cầm lấy trước đi!”
沈柒只能伸手接过了这个玉佩。
Tống Thanh chỉ có thể đưa tay nhận lấy ngọc bội.
“Trịnh Bảo ở bên ngoài mấy năm nay, cũng là thân bất do kỷ. Nó thay lòng, đây là sự thật không thể tranh cãi. Dì thật sự mất mặt!” Mẹ Trịnh Bảo thở dài, tiếp tục nói:” cho nên, Thanh Thanh, con có thể tha thứ cho Trịnh Bảo không? Nó thật sự là thân bất do kỷ!”
Tha thứ, đương nhiên tha thứ!
Tống Thanh gật đầu.
Mẹ Trịnh Bảo thở phào nhẹ nhõm:” ta biết con là đứa trẻ lương thiện. Là Trịnh Bảo nhà ta nợ con!”
“Không có, dì à. Con có thể hiểu được mà.” Tống Thanh vội nói:” thật ra con và Trịnh Bảo làm bạn cũng rất tốt mà.”
Lưu Nghĩa ho nhẹ một tiếng, ngắt lời Tống Thanh.
Lưu Nghĩa nói thêm vào:” đúng rồi, dì à, Trịnh Bảo và chú đi đâu rồi?”
Mẹ Trịnh Bảo mỉm cười, nói:” nguyện vọng lớn nhất của ta là được đi khắp nơi trên thế giới. Cho nên, Trịnh Bảo và chú con đi môi giới bán nhà rồi.”
Tống Thanh đột nhiên trợn tròn mắt:” cái gì? Bán nhà sao? Nhưng mà nếu như bán nhà rồi, sau này chú phải như thế nào?”
“Ở quê chúng ta cũng có một căn nhà. Ông ấy nói, đợi khi ta đi rồi, ông ấy cũng không muốn sống ở thành phố nữa.” mẹ Trịnh Bảo nói:” Trịnh Bảo cũng nói, nó cũng không muốn ở lại thành phố phát triển, cho nên, căn nhà này cũng không cần làm gì nữa. Nếu như ta còn có thể sống được thêm mấy ngày, thì đi về quê hít thở không khí trong lành. Cho nên, miếng ngọc bội này con hãy giữ kĩ. Nếu như vợ của Trịnh Bảo không tốt, miếng ngọc bội này, sẽ để lại cho con. Coi như là dì lưu lại cho con chút kỉ niệm. Sau này khi nào nhớ đến ta, không có thời gian đến viếng của ta, thì nhìn miếng ngọc bội vậy.”
“Dì.” Tống Thanh không chịu nổi khi nghe những câu nói như vậy, hễ nghe như vậy nước mắt liền chảy ra.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc. Đứa trẻ này, ta chưa khóc, con đã khóc rồi.” mẹ Trịnh Bảo ngẩng đầu lau nước mắt cho Tống Thanh:” kiếp này ta không có con gái, kiếp sau, nếu như có phúc phận, con làm con gái, con dâu của ta, ta đều bằng lòng!”
Tống Thanh nhẹ nhàng gật đầu:” dì, dì đừng nói như vậy. Nói không chừng nền y học sẽ có kì tích.”
“Không có kì tích rồi.” mẹ Trịnh Bảo lắc đầu nói:” hôm đó những lời bác sĩ nói với mấy con, ta thật ra đều nghe được hết rồi. Ta không còn sống được mấy ngày nữa. Thôi bỏ đi, có thể sống được một ngày thì tính một ngày vậy. Ta chỉ là không yên tâm ông ấy và Trịnh Bảo. Hai người họ phải nhờ con giúp đỡ quan tâm rồi!”
“Dì yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chú!” Tống Thanh nắm lấy tay mẹ Trịnh Bảo nói:” Dì, con xin lỗi.”
“Đứa trẻ ngốc, con nói xin lỗi gì chứ?” mẹ Trịnh Bảo vu vẻ cười, đưa tay lên sờ khuôn mặt Tống Thanh, lộ vẻ thương xót:” chưa kịp gặp lại con bao lâu đã phải đi rồi, thật là không nỡ!”
Lưu Nghĩa ngồi bên cũng bị làm cho cảm động.
Tống Thanh Và Lưu Nghĩa không ở lại lâu, chào tạm biệt rời khỏi.
Bởi vì bầu không khí này thật sự rất nặng nề.
Tống Thanh chỉ cần nhìn thấy mẹ Trịnh Bảo là muốn khóc, Lưu Nghĩa chỉ có thể đưa Tống Thanh đi về.
“Tiểu Nghĩa, trong lòng mình rất khó chịu.” Tống Thanh dựa vào lòng Lưu Nghĩa, không kiềm chế được nói.
“Được rồi, biết cậu khó chịu rồi.” Lưu Nghĩa vuốt lưng Tống Thanh:” họ làm như vậy cũng đúng rồi. Khi còn sống nên đi đây đó, cũng coi như là không còn nuối tiếc. Để gia đình họ vui vẻ ở chung với nhau. Chúng ta suy cho cùng vẫn là người ngoài.”
Tống Thanh gật đầu.
Hộp gấm cầm trong tay, lại trở nên bỏng tay như vậy.
Đây là vật gia truyền của Nhà họ Trịnh, làm sao có thể ở trong tay mình được?
Tống Thanh nói:” mình đem vật này trả lại cho Trịnh Bảo. Anh ấy muốn đưa cho ai, thì để anh ấy tự quyết định vậy.”
“Được. Mình đi cùng cậu.” Lưu Nghĩa trọng nghĩa khí nói.
Tống Thanh gật đầu, liền gửi tin nhắn cho Trịnh Bảo.
Trịnh Bảo trả lời rất nhanh:” anh đang cùng ba kí hợp đồng bán nhà, hai em kiếm chỗ nào đó đợi anh, anh rất nhanh sẽ tới.”
Tống Thanh nhìn tin nhắn, không nhịn được bèn nói;” bây giờ anh ấy đang kí hợp đồng? Nhanh như vậy sao?”
“Chắc là bán giá rẻ?” Lưu Nghĩa nói:” bán gấp như vậy, thì chắc chắn là bán giá rẻ. Vẫn là có người tình nguyện ra tay.”
Tống Thanh gật đầu, nói:’ vậy chúng ta kiếm nơi nào đó đợi anh ấy đi.”
Lưu Nghĩa cũng gật đầu.
Hai người vừa mới kiếm được một quán ăn ngồi xuống, còn chưa kịp gọi đồ uống, Tống Thanh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bên ngoài cửa, có một vài người đang ép một cô gái lên xe.
Cô gái này nhìn rất quen.
Chính là lúc này, cô gái đó quay đầu, hình như cũng nhìn thấy Tống Thanh bên trong cửa kính quán ăn.
Tống Thanh và dối phương đều sững người một lúc.
Đối phương không phải ai khác, chính là Phương Khanh Hân
Phương Khanh Hân làm sao có thể ở đây đươc?
Sau khi Phương Khanh Hân sững người, lập tức định nhìn Tống Thanh cầu cứu.
Nhưng Phương Khanh Hân chưa kịp nói gì, thì đã bị những người đàn ông lực lưỡng đó bắt lên xe.
Tống Thanh đột nhiên đứng lên, Lưu Nghĩa không hiểu gì hỏi:” cậu làm sao vậy?”
Bình luận facebook