Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-491
CHƯƠNG 491:
Tống Thanh ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: “Tớ vừa rồi hình như nhìn thấy Phương Khanh Hân?”
Lưu Nghĩa bật cười: “Sao lại có thể? Phương Khanh Hân làm gì có ở đây.”
Cô ấy đêm hôm trước còn đang ở cùng với Vũ Ngọc Bình.
Làm sao có thể ở đây được?
Tống Thanh ngẩn ngơ nói: “Nhưng vừa rồi thật sự tớ nhìn thấy cô ấy. Cô ấy hình như bị một đám người bắt lên một chiếc xe, Tiểu Nghĩa, dù nói gì chăng nữa cô ấy cũng là em gái của Phương Mạn Luân. Tớ có phải nên đi qua xem thử?”
Lưu Nghĩa cũng đứng dậy theo: “Cậu xác định không phải hoa mắt?”
Lưu Nghĩa nghe được thông tin này, phản ứng đầu tiên chính là gọi điện cho Vũ Ngọc Bình.
Nói trắng ra, Tống Thanh và Lưu Nghĩa đều không phải loại người máu lạnh vô tình.
Ngược lại, đều là người có trái tim nhân hậu nhiệt tình.
Cho dù Lưu Nghĩa rất e ngại quan hệ giữa Phương Khanh Hân và Vũ Ngọc Bình, nhưng khi đối diện với sự nguy hại, cô ấy vẫn lựa chọn sự lương thiện.
Tống Thanh nói: “Tớ không rõ! Bọn họ vừa mới lái xe rời khỏi, nếu giờ chúng ta đuổi theo, vẫn còn kịp.”
“Còn ngây ra đó làm gì? Đuổi theo!” Lưu Nghĩa liền lấy theo túi của Tống Thanh, kéo theo Tống Thanh chạy ra ngoài.
Người không biết chuyện còn nghĩ hai người uống cà phê xong không trả tiền.
Tống Thanh cũng tỉnh người ra, vừa chạy vừa kiếm chìa khóa xe.
Chờ hai người chạy đến trước xe, cửa xe đã mở ra.
Hai người liền nhảy vào trong điên cuồng đuổi theo.
Trùng hợp là, hôm nay là cuối tuần, trên đường xe rất đông, do đó kẹt xe.
Tống Thanh lái xe, từ xa đã nhắm lấy chiếc xe đem Phương Khanh Hân đi.
Tất nhiên, muốn nói tại sao lại dễ tìm được như thế, đó là vì trên con đường này, vì chỉ có hai chiếc xe đó là xe hiệu.
Tống Thanh lái chiếc Ferrari, còn đối phương lái chiếc Land Rover.
Xe này ở nơi khác, cũng không tính là tốt mấy.
Nhưng đây chỉ là một thành phố nhỏ loại ba, cho nên xe trên đường phần lớn đều dưới 200 triệu, ít thấy được xe hiệu trên tỷ.
Cho nên, Tống Thanh muốn tìm lấy đối phương, cũng rất dễ dàng.
Dựa vào tính năng của xe tốt, cũng may là Tống Thanh thích chơi xe thể thao, quẹo qua quẹo lại, Tống Thanh đã đuổi kịp theo xe của đối phương.
Đối phương hình như không quan tâm việc Tống Thanh có theo hay không, cứ thế mà chạy đi.
Chiếc Land Rover nhanh chóng chạy ra phạm vi thành phố, dừng trước biệt thự ở ngoại ô.
Chiếc Land Rover vừa dừng lại, Phương Khanh Hân quả nhiên bị người ta đem ra xe.
“Chết tiệt! Quả thật là Phương Khanh Hân!” Lưu Nghĩa kêu lớn: “Tớ gọi cho Vũ Ngọc Bình!”
Tống Thanh khẩn trương hỏi: “Cậu tại sao muốn gọi cho cậu ấy?”
Ngoán tay Lưu Nghĩa liền dừng lại, nói: “Đúng thế, tại sao tớ phải gọi cho cậu ấy? Bỏ đi, dù gì tớ và Vũ Ngọc Bình là không thể nào, người tốt tớ làm tới cùng, tiễn phật tiễn đến tây thiên. Thành toàn cho họ vậy!”
Lưu Nghĩa đem số điện thoại của Vũ Ngọc Bình từ danh sách chặn ra, gọi điện thoại cho anh ấy: “Phương Khanh Hân bị bắt cóc, đưa đến một căn biệt thự ở ngoại ô. Bọn tớ đi theo qua đây, đối phương hình như với vẻ không quan tâm bọn tớ, rõ ràng là không sợ gì cả. Cô ấy nói cho cùng là bạn gái trước và hiện nay của cậu, tớ tốt bụng nhắc nhở cậu rồi đó.”
Nói dứt lời, Lưu Nghĩa không chờ Vũ Ngọc Bình nói gì, trực tiếp cúp máy, đem địa chỉ gửi sang.
Sau khi cúp máy, Lưu Nghĩa thấy Phương Khanh Hân ở nguyên chỗ cũ không ngừng vùng vẫy, liền không nhịn được, trực tiếp đẩy cửa xuống xe.
Lưu Nghĩa vừa xuống xe, đối phương liền rút súng chỉ vào Lưu Nghĩa: “Nhóc con, đừng lo chuyện bao đồng, đây không phải chuyện cậu nên quản.”
Lưu Nghĩa liền đứng lại.
Phương Khanh Hân hình như ngây ra. Cô ấy không ngờ rằng người đi theo lại là Lưu Nghĩa!
Tống Thanh thấy đối phương rút súng, sợ Lưu Nghĩa nhất thời bồng bộc, liền xuống xe, kéo lấy Lưu Nghĩa, thấp giọng nói: “Đừng kích động.”
“Yên tâm, tớ chưa ngốc đến thế.” Lưu Nghĩa nhỏ giọng trả lời.
Phương Khanh Hân đột nhiên thoát khỏi tay đối phương, hướng về phía Tống Thanh kêu lớn: “Tống Thanh, cô mau cứu tôi với! Chỉ có cô ra mặt, mới cứu được tôi!”
Tống Thanh chỉ vào mũi mình, với vẻ không hiểu: “Tôi?”
Quả nhiên, mấy người đàn ông rút súng kia nghe tên Tống Thanh, liền đều thu súng lại, cung kính mà chào hỏi với Tống Thanh: “Cô Tống.”
Tống Thanh mở to mắt: “Các người biết tối?”
Lưu Nghĩa cũng không kiềm được mà nói: “Trời à, mặt mũi cậu lớn thật.”
Mấy người áo eđn kia nói: “Cô Tống, xin đừng nhúng tay vào chuyện này. Chúng tôi là người của Cậu Phương, chứng tôi đưa đại tiểu thư tới đây, là chuyện riêng của Nhà họ Phương. Đại tiểu thư không từ mà biệt rời khỏi nhà, thiếu gia rất nóng giận, đây là muốn đem đại tiểu thư về nhà giải thích rõ ràng!”
Tống Thanh mới thở phào, nói: “Là vậy sao! Tôi còn tưởng cô ấy vô duyên vô cớ bị bắt cóc! Nếu đã là do sư huynh dặn dò, thế thì tôi không làm phiền nữa! Cáo từ!”
Phương Khanh Hân liền kêu lớn: “Không phải thế, không phải thế! Họ là muốn đem tôi đi bán! Ưm ưm ưm!”
Miệng của Phương Khanh Hân liền bị bịt lại, không cần biết cô ấy vùng vẫy như thế nào đều không nói ra được.
Nhìn bộ dạng vẫy vùng điên cuồng của Phương Khanh Hân, Tống Thanh liền bối rối.
Đối phương rốt cuộc có phải là người Phương Mạn Luân, tại sao lại thô bạo với Phương Khanh Hân như vậy?
Cô ấy tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư Nhà họ Phương!
Lưu Nghĩa cũng có cùng sự nghi ngờ đó!
Vào lúc này, điện thoại của Phương Mạn Luân gọi sang: “Alo, Thanh Thanh? Sao em đến đây? anh cho người đưa em vào.”
Nghe giọng của Phương Mạn Luân, Tống Thanh liền nói: “Mấy người đó thật sự là do anh kêu họ đem Phương Khanh Hân đi sao?’
“Đúng thế, Khanh Hân gây ra chuyện, lại lén lút bỏ chạy, anh cho người đem em ấy về để hỏi rõ.” Phương Mạn Luân nói một cách nhẹ nhàng ung dung: “Em đi cùng ai đến?”
Xem ra vừa rồi có người báo cáo với Phương Mạn Luân tình hình ở đây.
Mấy người đó không biết Lưu Nghĩa, chỉ nói Tống Thanh đi cùng một người đàn ông trẻ.
Tống Thanh trả lời nói: “Em đi cùng Lưu Nghĩa.”
“Ồ, là cô ấy sao! vừa đúng, hai người cùng vào đi. Anh vừa châm xong trà, nhiệt độ vừa được.” Phương Mạn Luân khẽ nói.
“Được.” Tống Thanh chỉ có thể trả lời như thế.
Cúp máy, liền có người đi qua, cung kính mời Tống Thanh và Lưu Nghĩa vào trong.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa chỉ có thể đi theo đối phương đi vào.
Tống Thanh vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Trịnh Bảo, đổi thời gian gặp mặt.
Tống Thanh cứ cảm thấy, hôm nay gặp Phương Mạn Luân ở đây có phần không bình thường.
Nhưng cụ thể ở đâu không bình thường, cô ấy không nói ra được.
Hai người nhanh chóng liền được đưa tới lầu cao nhất của biệt thự, đến một căn phòng vô cùng tráng lệ.
Vừa vào cửa, liền thấy Phương Mạn Luân ngồi bên đó, chậm rãi rót trà.
“Sư huynh?” Tống Thanh không nhịn được mở miệng: “Sao anh lại ở đây?”
“Có chút việc.” Phương Mạn Luân ngước mắt nhìn Tống Thanh, ánh mắt phức tạp.
Lưu Nghĩa khẽ ho một tiếng: “Xin lỗi, Cậu Phương, chúng tôi không phải cố ý theo qua đây.”
“Không sao. có thể ở đây gặp nhau, cũng là một loại duyên phận. Mời ngồi.” Phương Mạn Luân đưa tay, liền có người đem ghế sang.
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa ngồi đối diện Phương Mạn Luân.
Phương Mạn Luân đem trà đưa qua: “Vừa châm xong, mùi vị vừa hay.”
Tống Thanh đưa ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm, hỏi: “Vừa rồi người của anh thô bạo quá, nói cho cùng Phương Khanh Hân cũng là đại tiểu thư Nhà họ Phương! Không cần biết làm sai điều gì, đối với con gái như thế, thật sự được sao?”
“Vậy sao? Thế thì anh phải dặn dò cẩn thận bọn họ một lát. Lần sau đối với con gái, phải dịu dàng một chút.”Phương Mạn Luân nói một cách tự nhiên.
Lần sau?
Trong lòng Tống Thanh liền giật thót.
Câu nói này có ý gì?
Tống Thanh và Lưu Nghĩa trao đổi ánh mắt, đều không hiểu ý của Phương Mạn Luân.
“Sư huynh.” Tống Thanh do dự một lát, hỏi: “Anh đến đây để làm gì vậy?”
“Bàn việc làm ăn.” Phương Mạn Luân không che giấu: “Anh là người làm ăn, tự nhiên là đi khắp nơi kinh doanh. Sao thế? Em hứng thú với kinh doanh sao? Bất cứ lúc nào đều có thể đến công ty tìm anh, anh biết bao nhiêu, thì dạy em bấy nhiêu.”
“Không phải thế. Em đối với kinh doanh không hứng thú. S.a của em có thể được dựng nên, em đã cảm thấy rất mệt lắm rồi.” Tống Thanh vội xua tay nói: “Em chỉ là cảm thây thật trùng hợp.”
“Đúng là trùng hợp.” Phương Mạn Luân nhìn Tống Thanh với ý vị sâu xa, liền nói: “Giờ cũng sắp trưa rồi, ở đây dùng bữa? Một mình anh ăn cơm, cũng rất chán, cứ xem như trò chuyện cùng anh đi.”
“A, được ạ.” Tống Thanh gật đầu.
Khi mà Tống Thanh và Lưu Nghĩa được dẫn đến lầu trên cùng, Phương Khanh Hân bị đem đến một căn phòng ở lầu một.
Phương Khanh Hân liền bị đẩy vào trong phòng.
“Các người muốn làm gì? Tôi là đại tiểu thư Nhà họ Phương đấy!” Phương Khanh Hân giận dữ mà hét lớn.
“Thế thì mời đại tiểu thư tắm rửa thay quần áo đi.” Một người phụ nữ trên dưới 40 tuổi, với gương mặt gầy gò, lạnh nhạt mở miệng nói: “Đại tiểu thư làm sai việc, nên chịu sự trừng phạt!”
“Tắm rửa thay đồ? Các người rốt cuộc muốn làm gì?” Phương Khanh Hân khẩn trương nắm lấy cổ áo: “Tôi không tắm, các người muốn làm gì? Anh tôi đâu? Anh ấy ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy!”
“Đây là ý của đại thiếu gia.” Người phụ nữ đó trả lời nói: “Mời đại tiểu thư tranh thủ thời gian! Nếu như đại tiểu thư không phối hợp, thì đừng trách tôi thô bạo!”
Lời của người phụ nữ đó vừa dứt, liền đưa mắt ra dấu với người bên cạnh.
Một người phụ nữ với dáng vẻ người hầu, tiến lên một bước, đem một chiếc khăn tay trắng che lấy mũi của Phương Khanh Hân!
Phương Khanh Hân chỉ cảm thấy có một mùi khó chịu từ mũi truyền đến, cô ấy liền ý thức được đó là gì, cô ấy muốn vùng vẫy, muốn chạy trốn.
Nhưng tất cả đều không kịp nữa.
Phương Khanh Hân tuyệt vọng nhìn lấy mọi thứ trước mắt, cơ thể mềm nhũn, mắt liền mơ hồ.
Giây phút đó, trong đầu cô ấy chỉ có một câu nói: Xong rồi, tất cả xong rồi.
Người phụ nữ gầy gò lạnh nhạt nói: “Đem đại tiểu thư tắm rửa sạch sẽ, đưa đến giường của ông Ngô. Nếu như có sai sót gì, thì ai cũng đừng mong mà rời khỏi đây.”
Mọi người xung quanh đều cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu.
Phương Khanh Hân nhanh chóng bị đưa xuống, tắm rửa sạch sẻ, tạo dáng đẹp đẽ! Được trang điểm như một con búp bê, đưa đến một chiếc giường tinh tế.
Cô ấy vốn dĩ có dung mạo khá đẹp, trang điểm như thế càng đẹp hơn.
Không lâu sau, một người đàn ông lớn tuổi khoảng chừng sáu bảy chục tuổi, cười hehe đẩy cửa đi vào.
Nhìn người đẹp ngủ trên giường, người đàn ông lớn tuổi đó hài lòng gật đầu.
Phương Mạn Luân đang cùng Tống Thanh và Lưu Nghĩa ăn cơm, có người đi vào, bên tai Phương Mạn Luân khẽ nói: “Mọi chuyện đã làm theo lời của anh mà xử lý, ông Ngô rất hài lòng với đại tiểu thư. Bày tỏ rằng tuyến buôn bán Nhật Hàn, thuộc về anh.”
Tống Thanh ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: “Tớ vừa rồi hình như nhìn thấy Phương Khanh Hân?”
Lưu Nghĩa bật cười: “Sao lại có thể? Phương Khanh Hân làm gì có ở đây.”
Cô ấy đêm hôm trước còn đang ở cùng với Vũ Ngọc Bình.
Làm sao có thể ở đây được?
Tống Thanh ngẩn ngơ nói: “Nhưng vừa rồi thật sự tớ nhìn thấy cô ấy. Cô ấy hình như bị một đám người bắt lên một chiếc xe, Tiểu Nghĩa, dù nói gì chăng nữa cô ấy cũng là em gái của Phương Mạn Luân. Tớ có phải nên đi qua xem thử?”
Lưu Nghĩa cũng đứng dậy theo: “Cậu xác định không phải hoa mắt?”
Lưu Nghĩa nghe được thông tin này, phản ứng đầu tiên chính là gọi điện cho Vũ Ngọc Bình.
Nói trắng ra, Tống Thanh và Lưu Nghĩa đều không phải loại người máu lạnh vô tình.
Ngược lại, đều là người có trái tim nhân hậu nhiệt tình.
Cho dù Lưu Nghĩa rất e ngại quan hệ giữa Phương Khanh Hân và Vũ Ngọc Bình, nhưng khi đối diện với sự nguy hại, cô ấy vẫn lựa chọn sự lương thiện.
Tống Thanh nói: “Tớ không rõ! Bọn họ vừa mới lái xe rời khỏi, nếu giờ chúng ta đuổi theo, vẫn còn kịp.”
“Còn ngây ra đó làm gì? Đuổi theo!” Lưu Nghĩa liền lấy theo túi của Tống Thanh, kéo theo Tống Thanh chạy ra ngoài.
Người không biết chuyện còn nghĩ hai người uống cà phê xong không trả tiền.
Tống Thanh cũng tỉnh người ra, vừa chạy vừa kiếm chìa khóa xe.
Chờ hai người chạy đến trước xe, cửa xe đã mở ra.
Hai người liền nhảy vào trong điên cuồng đuổi theo.
Trùng hợp là, hôm nay là cuối tuần, trên đường xe rất đông, do đó kẹt xe.
Tống Thanh lái xe, từ xa đã nhắm lấy chiếc xe đem Phương Khanh Hân đi.
Tất nhiên, muốn nói tại sao lại dễ tìm được như thế, đó là vì trên con đường này, vì chỉ có hai chiếc xe đó là xe hiệu.
Tống Thanh lái chiếc Ferrari, còn đối phương lái chiếc Land Rover.
Xe này ở nơi khác, cũng không tính là tốt mấy.
Nhưng đây chỉ là một thành phố nhỏ loại ba, cho nên xe trên đường phần lớn đều dưới 200 triệu, ít thấy được xe hiệu trên tỷ.
Cho nên, Tống Thanh muốn tìm lấy đối phương, cũng rất dễ dàng.
Dựa vào tính năng của xe tốt, cũng may là Tống Thanh thích chơi xe thể thao, quẹo qua quẹo lại, Tống Thanh đã đuổi kịp theo xe của đối phương.
Đối phương hình như không quan tâm việc Tống Thanh có theo hay không, cứ thế mà chạy đi.
Chiếc Land Rover nhanh chóng chạy ra phạm vi thành phố, dừng trước biệt thự ở ngoại ô.
Chiếc Land Rover vừa dừng lại, Phương Khanh Hân quả nhiên bị người ta đem ra xe.
“Chết tiệt! Quả thật là Phương Khanh Hân!” Lưu Nghĩa kêu lớn: “Tớ gọi cho Vũ Ngọc Bình!”
Tống Thanh khẩn trương hỏi: “Cậu tại sao muốn gọi cho cậu ấy?”
Ngoán tay Lưu Nghĩa liền dừng lại, nói: “Đúng thế, tại sao tớ phải gọi cho cậu ấy? Bỏ đi, dù gì tớ và Vũ Ngọc Bình là không thể nào, người tốt tớ làm tới cùng, tiễn phật tiễn đến tây thiên. Thành toàn cho họ vậy!”
Lưu Nghĩa đem số điện thoại của Vũ Ngọc Bình từ danh sách chặn ra, gọi điện thoại cho anh ấy: “Phương Khanh Hân bị bắt cóc, đưa đến một căn biệt thự ở ngoại ô. Bọn tớ đi theo qua đây, đối phương hình như với vẻ không quan tâm bọn tớ, rõ ràng là không sợ gì cả. Cô ấy nói cho cùng là bạn gái trước và hiện nay của cậu, tớ tốt bụng nhắc nhở cậu rồi đó.”
Nói dứt lời, Lưu Nghĩa không chờ Vũ Ngọc Bình nói gì, trực tiếp cúp máy, đem địa chỉ gửi sang.
Sau khi cúp máy, Lưu Nghĩa thấy Phương Khanh Hân ở nguyên chỗ cũ không ngừng vùng vẫy, liền không nhịn được, trực tiếp đẩy cửa xuống xe.
Lưu Nghĩa vừa xuống xe, đối phương liền rút súng chỉ vào Lưu Nghĩa: “Nhóc con, đừng lo chuyện bao đồng, đây không phải chuyện cậu nên quản.”
Lưu Nghĩa liền đứng lại.
Phương Khanh Hân hình như ngây ra. Cô ấy không ngờ rằng người đi theo lại là Lưu Nghĩa!
Tống Thanh thấy đối phương rút súng, sợ Lưu Nghĩa nhất thời bồng bộc, liền xuống xe, kéo lấy Lưu Nghĩa, thấp giọng nói: “Đừng kích động.”
“Yên tâm, tớ chưa ngốc đến thế.” Lưu Nghĩa nhỏ giọng trả lời.
Phương Khanh Hân đột nhiên thoát khỏi tay đối phương, hướng về phía Tống Thanh kêu lớn: “Tống Thanh, cô mau cứu tôi với! Chỉ có cô ra mặt, mới cứu được tôi!”
Tống Thanh chỉ vào mũi mình, với vẻ không hiểu: “Tôi?”
Quả nhiên, mấy người đàn ông rút súng kia nghe tên Tống Thanh, liền đều thu súng lại, cung kính mà chào hỏi với Tống Thanh: “Cô Tống.”
Tống Thanh mở to mắt: “Các người biết tối?”
Lưu Nghĩa cũng không kiềm được mà nói: “Trời à, mặt mũi cậu lớn thật.”
Mấy người áo eđn kia nói: “Cô Tống, xin đừng nhúng tay vào chuyện này. Chúng tôi là người của Cậu Phương, chứng tôi đưa đại tiểu thư tới đây, là chuyện riêng của Nhà họ Phương. Đại tiểu thư không từ mà biệt rời khỏi nhà, thiếu gia rất nóng giận, đây là muốn đem đại tiểu thư về nhà giải thích rõ ràng!”
Tống Thanh mới thở phào, nói: “Là vậy sao! Tôi còn tưởng cô ấy vô duyên vô cớ bị bắt cóc! Nếu đã là do sư huynh dặn dò, thế thì tôi không làm phiền nữa! Cáo từ!”
Phương Khanh Hân liền kêu lớn: “Không phải thế, không phải thế! Họ là muốn đem tôi đi bán! Ưm ưm ưm!”
Miệng của Phương Khanh Hân liền bị bịt lại, không cần biết cô ấy vùng vẫy như thế nào đều không nói ra được.
Nhìn bộ dạng vẫy vùng điên cuồng của Phương Khanh Hân, Tống Thanh liền bối rối.
Đối phương rốt cuộc có phải là người Phương Mạn Luân, tại sao lại thô bạo với Phương Khanh Hân như vậy?
Cô ấy tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư Nhà họ Phương!
Lưu Nghĩa cũng có cùng sự nghi ngờ đó!
Vào lúc này, điện thoại của Phương Mạn Luân gọi sang: “Alo, Thanh Thanh? Sao em đến đây? anh cho người đưa em vào.”
Nghe giọng của Phương Mạn Luân, Tống Thanh liền nói: “Mấy người đó thật sự là do anh kêu họ đem Phương Khanh Hân đi sao?’
“Đúng thế, Khanh Hân gây ra chuyện, lại lén lút bỏ chạy, anh cho người đem em ấy về để hỏi rõ.” Phương Mạn Luân nói một cách nhẹ nhàng ung dung: “Em đi cùng ai đến?”
Xem ra vừa rồi có người báo cáo với Phương Mạn Luân tình hình ở đây.
Mấy người đó không biết Lưu Nghĩa, chỉ nói Tống Thanh đi cùng một người đàn ông trẻ.
Tống Thanh trả lời nói: “Em đi cùng Lưu Nghĩa.”
“Ồ, là cô ấy sao! vừa đúng, hai người cùng vào đi. Anh vừa châm xong trà, nhiệt độ vừa được.” Phương Mạn Luân khẽ nói.
“Được.” Tống Thanh chỉ có thể trả lời như thế.
Cúp máy, liền có người đi qua, cung kính mời Tống Thanh và Lưu Nghĩa vào trong.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa chỉ có thể đi theo đối phương đi vào.
Tống Thanh vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Trịnh Bảo, đổi thời gian gặp mặt.
Tống Thanh cứ cảm thấy, hôm nay gặp Phương Mạn Luân ở đây có phần không bình thường.
Nhưng cụ thể ở đâu không bình thường, cô ấy không nói ra được.
Hai người nhanh chóng liền được đưa tới lầu cao nhất của biệt thự, đến một căn phòng vô cùng tráng lệ.
Vừa vào cửa, liền thấy Phương Mạn Luân ngồi bên đó, chậm rãi rót trà.
“Sư huynh?” Tống Thanh không nhịn được mở miệng: “Sao anh lại ở đây?”
“Có chút việc.” Phương Mạn Luân ngước mắt nhìn Tống Thanh, ánh mắt phức tạp.
Lưu Nghĩa khẽ ho một tiếng: “Xin lỗi, Cậu Phương, chúng tôi không phải cố ý theo qua đây.”
“Không sao. có thể ở đây gặp nhau, cũng là một loại duyên phận. Mời ngồi.” Phương Mạn Luân đưa tay, liền có người đem ghế sang.
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa ngồi đối diện Phương Mạn Luân.
Phương Mạn Luân đem trà đưa qua: “Vừa châm xong, mùi vị vừa hay.”
Tống Thanh đưa ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm, hỏi: “Vừa rồi người của anh thô bạo quá, nói cho cùng Phương Khanh Hân cũng là đại tiểu thư Nhà họ Phương! Không cần biết làm sai điều gì, đối với con gái như thế, thật sự được sao?”
“Vậy sao? Thế thì anh phải dặn dò cẩn thận bọn họ một lát. Lần sau đối với con gái, phải dịu dàng một chút.”Phương Mạn Luân nói một cách tự nhiên.
Lần sau?
Trong lòng Tống Thanh liền giật thót.
Câu nói này có ý gì?
Tống Thanh và Lưu Nghĩa trao đổi ánh mắt, đều không hiểu ý của Phương Mạn Luân.
“Sư huynh.” Tống Thanh do dự một lát, hỏi: “Anh đến đây để làm gì vậy?”
“Bàn việc làm ăn.” Phương Mạn Luân không che giấu: “Anh là người làm ăn, tự nhiên là đi khắp nơi kinh doanh. Sao thế? Em hứng thú với kinh doanh sao? Bất cứ lúc nào đều có thể đến công ty tìm anh, anh biết bao nhiêu, thì dạy em bấy nhiêu.”
“Không phải thế. Em đối với kinh doanh không hứng thú. S.a của em có thể được dựng nên, em đã cảm thấy rất mệt lắm rồi.” Tống Thanh vội xua tay nói: “Em chỉ là cảm thây thật trùng hợp.”
“Đúng là trùng hợp.” Phương Mạn Luân nhìn Tống Thanh với ý vị sâu xa, liền nói: “Giờ cũng sắp trưa rồi, ở đây dùng bữa? Một mình anh ăn cơm, cũng rất chán, cứ xem như trò chuyện cùng anh đi.”
“A, được ạ.” Tống Thanh gật đầu.
Khi mà Tống Thanh và Lưu Nghĩa được dẫn đến lầu trên cùng, Phương Khanh Hân bị đem đến một căn phòng ở lầu một.
Phương Khanh Hân liền bị đẩy vào trong phòng.
“Các người muốn làm gì? Tôi là đại tiểu thư Nhà họ Phương đấy!” Phương Khanh Hân giận dữ mà hét lớn.
“Thế thì mời đại tiểu thư tắm rửa thay quần áo đi.” Một người phụ nữ trên dưới 40 tuổi, với gương mặt gầy gò, lạnh nhạt mở miệng nói: “Đại tiểu thư làm sai việc, nên chịu sự trừng phạt!”
“Tắm rửa thay đồ? Các người rốt cuộc muốn làm gì?” Phương Khanh Hân khẩn trương nắm lấy cổ áo: “Tôi không tắm, các người muốn làm gì? Anh tôi đâu? Anh ấy ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy!”
“Đây là ý của đại thiếu gia.” Người phụ nữ đó trả lời nói: “Mời đại tiểu thư tranh thủ thời gian! Nếu như đại tiểu thư không phối hợp, thì đừng trách tôi thô bạo!”
Lời của người phụ nữ đó vừa dứt, liền đưa mắt ra dấu với người bên cạnh.
Một người phụ nữ với dáng vẻ người hầu, tiến lên một bước, đem một chiếc khăn tay trắng che lấy mũi của Phương Khanh Hân!
Phương Khanh Hân chỉ cảm thấy có một mùi khó chịu từ mũi truyền đến, cô ấy liền ý thức được đó là gì, cô ấy muốn vùng vẫy, muốn chạy trốn.
Nhưng tất cả đều không kịp nữa.
Phương Khanh Hân tuyệt vọng nhìn lấy mọi thứ trước mắt, cơ thể mềm nhũn, mắt liền mơ hồ.
Giây phút đó, trong đầu cô ấy chỉ có một câu nói: Xong rồi, tất cả xong rồi.
Người phụ nữ gầy gò lạnh nhạt nói: “Đem đại tiểu thư tắm rửa sạch sẽ, đưa đến giường của ông Ngô. Nếu như có sai sót gì, thì ai cũng đừng mong mà rời khỏi đây.”
Mọi người xung quanh đều cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu.
Phương Khanh Hân nhanh chóng bị đưa xuống, tắm rửa sạch sẻ, tạo dáng đẹp đẽ! Được trang điểm như một con búp bê, đưa đến một chiếc giường tinh tế.
Cô ấy vốn dĩ có dung mạo khá đẹp, trang điểm như thế càng đẹp hơn.
Không lâu sau, một người đàn ông lớn tuổi khoảng chừng sáu bảy chục tuổi, cười hehe đẩy cửa đi vào.
Nhìn người đẹp ngủ trên giường, người đàn ông lớn tuổi đó hài lòng gật đầu.
Phương Mạn Luân đang cùng Tống Thanh và Lưu Nghĩa ăn cơm, có người đi vào, bên tai Phương Mạn Luân khẽ nói: “Mọi chuyện đã làm theo lời của anh mà xử lý, ông Ngô rất hài lòng với đại tiểu thư. Bày tỏ rằng tuyến buôn bán Nhật Hàn, thuộc về anh.”
Bình luận facebook