Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-525
CHƯƠNG 525
Mắt Hà Nhật Dương hơi nhướng lên: “Muốn.”
Nghe câu trả lời của Hà Nhật Dương, Sùng Minh quả nhiên cười to lên, nói: “Người đời khó mà ngờ được, đường đường là Hà Nhật Dương - Tổng tài của tập đoàn Hà thị, lại là một người có tham vọng mãnh liệt như thế đấy?”
“Trên đời này, có ai mà không có tham vọng?” Hà Nhật Dương cười nhẹ: “Nếu không có đủ số tiền cược, anh nghĩ, trên đó có đánh giá tôi tốt thế không?”
“Gian thật!” Sùng Minh lắc đầu: “Gia đình họ Tống gặp phải anh, đúng là không may cho họ rồi.“Không dám không dám.” Hà Nhật Dương càng cười gian hơn: “Được rồi, đừng phí lời nữa. Anh còn thăm dò được chuyện gì nữa?”
Sùng Minh vừa đưa tay lên, đám người đó rút lui như thủy triều, chỉ còn lại người đàn ông dở sống dở chết, nằm hấp hối dười đất.
Sùng Minh không giết anh ta, là để anh ta phải chết trong sự hoảng sợ.Hành hạ anh ta từng chút một.Rồi mới từ từ chết đi.“Địa bàn của Charley rất nhiều, một mình tôi ăn không hết, nhưng để tìm được một người phù hợp để cùng ăn thì đích thực không phải chuyện dễ dàng.” Sùng Minh đợi đến khi không còn ai xung quanh, cũng không muốn nói vòng vo với Hà Nhật Dương nữa, mà nói thẳng vào vấn đề luôn.
Hà Nhật Dương không dẫn theo ai qua đây, cũng đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi.Sùng Minh không thể nhìn không ra.Tất cả đều là người thông minh mà.Một trong số các địa bàn của anh ta nằm ở Tây Á, tôi không ăn được. Thuộc về anh.” Sùng Minh nói đơn giản: “Địa bàn bên Châu Âu, thuộc về tôi, tôi có thể tiêu hóa hết.”
Hà Nhật Dương hơi nhíu mày, nói: “Anh đúng là tính giỏi thật! Địa bàn bên châu Âu là miếng thịt mỡ to. Còn địa bàn nghèo nàn bên Tây Á thì cho tôi à?”
“Biết ngay anh sẽ nói vậy mà.” Sùng Minh nhìn lướt qua Hà Nhật Dương: “Địa bàn bên châu Âu, cho phép thế lực của anh thâm nhập vào, vậy được rồi chứ?”
Ngón tay suông dài của Hà Nhật Dương đang nhẹ nhàng chạm vào một câu slogan của thập niên tám mươi được treo trên tường, nói một cách chậm rãi: “Nếu tôi nói địa bàn châu Âu thuộc về tôi, và tôi cho phép thế lực của anh thâm nhập vào thì sao? Anh có đồng ý không?”
“Thế anh còn muốn cái gì?”Sùng Minh biết chắc buổi đàm phán này không suôn sẽ vậy đâu.Muốn tùy tiện đá Hà Nhật Dương ra ngoài, là chuyện mà nghĩ cũng không cần nghĩ!
Anh ta không cắn thêm vài miếng là may lắm rồi!
Nhưng Sùng Minh chỉ có thể hợp tác với Hà Nhật Dương.Tại vì, anh ta thật sự đã đắc tội với rất nhiều người.Vả lại Hà Nhật Dương có bùa hộ thân, có kim bài miễn tử. Có thể bảo vệ anh ta làm rất nhiều chuyện.Cho nên dù biết mình thiệt thòi, anh vẫn sẽ hợp tác với Hà Nhật Dương.Hà Nhật Dương chính vì đã nắm bắt được điểm yếu này của Sùng Minh, vả lại còn dùng Tống Linh để uy hiếp anh ta, cho nên dù không muốn thì Sùng Minh vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.Ai biểu anh ta ham muốn có được Tống Linh chứ?
Không nghe lời thì có thể làm được gì?
“Tôi cần một phần ba thị trường bên châu Âu, và Tây Á, Trung Á đều thuộc về tôi, còn châu Phi thì chúng ta cùng quản lý. Còn Châu Mỹ và châu Úc, tôi không hứng thú lắm, cho anh luôn. Chỉ cần là địa bàn của Charley, thì cả hai chúng ta đều phải cùng nhau chiếm lấy. Nhưng, chỉ trong giới hạn địa bàn của Charley.” Hà Nhật Dương tiện thể nói luôn.Sùng Minh biết Hạ Nhât Ninh xấu, nhưng không ngờ Hà Nhật Dương lại xấu đến mức độ này!
“Trung Á và Tây Á đều thuộc về anh à? Vậy cả châu Á chẳng phải đều là của anh rồi à! Còn Châu Phi, cái gì mà tôi với anh cùng quản lý? Có ba mẹ anh ở châu Phi, người của tôi sao dám làm việc chứ? Anh còn chiếm một phần ba của châu Âu, vậy tôi còn có thể kiếm bao nhiêu tiền đây?” Sùng Minh phản đối ngay lập tức: “Không được, châu Âu phải thuộc về tôi.”
“Chẳng phải còn châu Mỹ và châu Úc sao?” Hà Nhật Dương tiếp tục tận hưởng xung quanh khu vực công xưởng cũ kỹ mang đầy mùi máu tanh một cách nhàn hạ, có vẻ không giống đang đàm phán, mà giống đang đi du lịch.
“Nói đùa gì vậy! Địa bàn bên châu Mỹ và châu Úc của Charley chỉ đếm trên đầu ngón tay, có được bao nhiêu chỗ chứ?” Sùng Minh cảm thấy tim mình như muốn nổ tung.Trong phút chốc anh ta hối hận, anh ta thật sự phải hợp tác với con ác quỷ đội lốt thiên thần như Hà Nhật Dương sao?
“Nè, đâu có nói vậy được.” Hà Nhật Dương quay đầu, cười rạng rỡ: “Chân muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt. Huống hồ, đừng tưởng tôi không biết, anh vẫn đang dòm ngó miếng đất bên châu Phi.”
Sùng Minh sờ vào cằm: “Gì?”
Hà Nhật Dương nói nhỏ nhẹ: “Những gì tôi cho anh, đều là những thứ mang lại lợi ích cho anh trong lương lai. Chắc anh không muốn, để anh vợ của tôi phải phiêu bạt với anh suốt đời chứ? Châu Phi, có lẽ là một nơi tốt để an dưỡng tuổi già đó.”
Ánh mắt Sùng Minh vẫn đang lo lắng.Hà Nhật Dương đã đưa tay lên xem đồng hồ, nói: “Anh cứ từ từ mà suy nghĩ. Tôi phải về đây. Không có tôi bên cạnh, Thanh Thanh sẽ không ngủ được. Đương nhiên, loại người cô đơn lẻ bóng, không có được người mình muốn như anh sẽ không thể nào hiểu được tâm trạng này.”
Sùng Minh nhìn Hà Nhật Dương không nói gì.Nếu không phải vì đánh không lại Hà Nhật Dương, nếu không phải vì Hà Nhật Dương là đối tượng cần phải hợp tác của anh ngay lúc này, nếu không phải vì Hà Nhật Dương là em rễ của Tống Linh, thì anh ta thật sự rất muốn đánh người đó!
Hà Nhật Dương nói xong, liền quay lưng bỏ đi.Không thèm quan tâm Sùng Minh có đang phân vân không, không thèm hỏi anh ta có đồng ý không!
Dù sao thì, anh cũng đã quyết định thế rồi!
Những người khác chỉ cần làm theo thôi!
Sùng Minh nhìn bóng dáng Hà Nhật Dương rời khỏi, hơi nhếch miệng, ánh mắt ma quỷ lóe lên, nhẹ nhàng đưa tay ra dấu.Một người đứng nấp trong một góc chạy ra như một bóng ma: “Anh Sùng Minh.”
“Chuyển giao hết tất cả tài sản của Charley đi.” Sùng Minh ra lệnh một cách đơn giản.“Thế, chuyện này có cần phải thông báo cho Hà Nhật Dương biết không?” Đối phương vẻ lo ngại.“Còn thông báo gì nữa? đã phân chia rõ địa bàn rồi.” Sùng Minh nói vẻ nham hiểm: “Đương nhiên, địa bàn là của anh ta, nhưng có một số thứ, có thể được chuyển giao hết trước ngày dự định mà. Thiết nghĩ, Hà Nhật Dương cũng đoán được, tôi đã tự giấu cho mình không ít bảo bối, nên mới cần nhiều địa bàn như thế. Nói ra thì, cả hai đều là chiếc đèn không dầu. Như nhau cả thôi.”
“Dạ, thưa anh Sùng Minh.” Đối phương lập tức quay đi thực hiện mệnh lệnh.Khi Sùng Minh vừa định đi, thì người đàn ông đang vật vã dưới đất, không chịu được hét lên: “Anh Sùng Minh, anh cho tôi được toại nguyện đi! Anh hãy giết chết tôi đi! Tôi đã nói hết chuyện cần nói rồi, tôi thật sự không biết gì hết.”
Sùng Minh nhìn anh ta một cách từ tốn: “Vậy nếu đốt chết anh thì sao? Hay là từng nhát từng nhát dao đâm vào hả?”
“Xin anh hãy cho tôi một phát sung, giết chết tôi đi!” Anh ta cố gắng kéo nửa thân dưới, ướt đẫm vết máu của mình bò qua phía Sùng Minh: “tôi biết mình không sống nổi nữa rồi, nhưng thế này thì quả là đáng sợ.”
“Lúc anh nhắm súng vào tôi, sao không cảm thấy đáng sợ hả?” Sùng Minh trả lời với giọng từ tốn: “Tôi đã từ bi lắm rồi, không kéo dài thời gian chết của anh lên quá ba tiếng. Yên tâm, nửa tiếng sau, anh sẽ gặp được thượng đế. Chúc ngủ ngon.”
Sùng Minh nói xong câu này, quay lưng bỏ đi.Bỏ lại người đàn ông lê lếch nửa thân dưới, nằm ở đó la hét không ngừng.
Sùng Minh cũng có vẻ khá hài lòng.Tối nay, xem ra không tốn công đến đây.Tống Thanh lăn qua lăn lại trên giường, hoài vẫn không thể ngủ được.Cứ đợi chờ và đợi chờ.Đợi đến hơn nửa đêm, khi trời sắp sáng, cuối cùng mới nghe được tiếng chuông cửa.Tống Thanh ngồi bật dậy trên giường, vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Nhât Ninh đang phủi nước trên đầu mình đi vào.Hà Nhật Dương bất ngờ: “Anh làm em thức hả?”
Tống Thanh lắc đầu, mắt sáng rực nhìn thẳng vào Hạ Nhât Ninh.Hà Nhật Dương bị Tống Thanh phát hiện nước sương phủ đầy đầu: “Anh sao vậy?”
Trong tích tắc, Tống Thanh nhảy xuống giường. bước đi thật nhanh, và ngay lập tức sà vào lòng Hà Nhật Dương, ôm chặt lấy eo của anh, có chết cũng không buông tay.Hà Nhật Dương thấy cô vợ bé bỏng của mình chủ động chạy đến ôm như thế, niềm vui đó được ví như nở hoa trong tim!
Nhưng mà, lý trí của anh không hề bị cảm xúc nở hoa trong tim làm phân tán, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Tống Thanh, dịu dàng hỏi: “Mơ thấy mình phát tài à? Sao lại vui như thế chứ?”
“Nhật Dương” Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương, vẻ mặt kích động và bất an, hai tay nắm chặt lấy áo của Hà Nhật Dương, kích động đến nỗi các ngón tay đều đang run lên.“Hả?”Hà Nhật Dương nhíu mày, ánh mắt vẻ khó hiểu.“Nhật Dương, bao nhiêu năm qua, có phải em đã làm sai rất nhiều việc không?” Tống Thanh hỏi anh với vẻ bất an: “Tình cảm anh dành cho em, có còn giống như xưa không?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Hà Nhật Dương đưa tay lên xoa đầu Tống Thanh: “Chắc là gặp ác mộng rồi phải không?”
“Trả lời em đi!” Tống Thanh càng căng thẳng bất an hơn.“Không giống.” Hà Nhật Dương trả lời.Đột nhiên ánh mắt Tống Thanh nhìn thẳng, vẻ mặt có chút thất vọng, và các ngón tay tự nhiên buông ra.Vì anh ấy đã mất trí nhớ, nên tình cảm dành cho mình đã thay đổi rồi ư?
Tình cảm mà anh ấy dành cho mình hiện giờ, chỉ là tình cảm mới được vun đắp, không bao gồm những tình cảm trong quá khứ ư?
Hà Nhật Dương nhìn ánh mắt Tống Thanh, biết ngay cô đang nghĩ gì.Hà Nhật Dương đưa tay lên ngắt vào mũi Tống Thanh, và chậm chạp bổ sung thêm một câu: “Tình cảm ngày xưa là một, còn tình cảm bây giờ là mười. Tại vì, ngay khoảnh khắc anh phục hồi lại ký ức, tình yêu mà anh dành cho em, phút chốc đã được tăng lên rất nhiều lần. Lúc trước, đã thiệt thòi cho em quá rồi. Lần này, sẽ không để em phải chịu thêm thiệt thòi gì nữa! Bao gồm cả bản thân anh!”
Tống Thanh vốn đang buồn rầu, bỗng dưng mắt sáng hẳn lên.Khi Tống Thanh ngẩng đầu lên nhìn Hà Nhật Dương lần nữa, nước mắt đã chảy ra từ hai bên khóe mắt, cố nén giọng rồi nói: “Nhật Dương, em nhớ lại mọi chuyện rồi! Em nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi!”
Lần này, đến lượt Hà Nhật Dương bất động: “Em nói gì cơ?”
Tống Thanh một lần nữa sà vào lòng Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, hôm nay em đã nhớ lại hết mọi thứ! Tất cả mọi thứ, tất cả, tất cả! Nhật Dương, có phải chúng ta đã có thể ở bên nhau suốt đời rồi không? Em rất sợ, rất sợ đây chỉ là một giấc mơ! Khi tỉnh dậy, có phải chúng ta lại phải rời xa nhau!”
Hà Nhật Dương nhanh chóng ôm lấy Tống Thanh, dùng sức ôm chặt lấy cô, như đang ôm cả thế giới vào lòng.“Thanh Thanh, Thanh Thanh.” Hà Nhật Dương vừa khóc vừa gọi tên cô, Tống Thanh cố hết sức trả lời anh: “Em đây!”
“Thanh Thanh, tin anh đi! Chúng ta sẽ không xa nhau nữa! Sau này không xa nhau nữa!” Hà Nhật Dương phút chốc đã rơi nước mắt.Anh đợi ngày này đã rất lâu rất lâu rồi.Ông trời không phụ lòng anh.Cuối cùng cũng để anh đợi được rồi!
“Cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không thể chia cắt chúng ta.” Hà Nhật Dương cuối đầu hôn Tống Thanh: “Thanh Thanh, Thanh Thanh của anh, cuối cùng cũng về rồi.”
Hà Nhật Dương ẵm Tống Thanh lên, đôi tay Tống Thanh quàng vào người Hà Nhật Dương, nhiệt tình ôm lấy anh.Người vừa quay một vòng, đã ngã lên giường.Không giống với sự tác hợp lần trước.Lần này, tình yêu đã tràn đầy, sự quyết tâm cũng tràn đầy!
Mắt Hà Nhật Dương hơi nhướng lên: “Muốn.”
Nghe câu trả lời của Hà Nhật Dương, Sùng Minh quả nhiên cười to lên, nói: “Người đời khó mà ngờ được, đường đường là Hà Nhật Dương - Tổng tài của tập đoàn Hà thị, lại là một người có tham vọng mãnh liệt như thế đấy?”
“Trên đời này, có ai mà không có tham vọng?” Hà Nhật Dương cười nhẹ: “Nếu không có đủ số tiền cược, anh nghĩ, trên đó có đánh giá tôi tốt thế không?”
“Gian thật!” Sùng Minh lắc đầu: “Gia đình họ Tống gặp phải anh, đúng là không may cho họ rồi.“Không dám không dám.” Hà Nhật Dương càng cười gian hơn: “Được rồi, đừng phí lời nữa. Anh còn thăm dò được chuyện gì nữa?”
Sùng Minh vừa đưa tay lên, đám người đó rút lui như thủy triều, chỉ còn lại người đàn ông dở sống dở chết, nằm hấp hối dười đất.
Sùng Minh không giết anh ta, là để anh ta phải chết trong sự hoảng sợ.Hành hạ anh ta từng chút một.Rồi mới từ từ chết đi.“Địa bàn của Charley rất nhiều, một mình tôi ăn không hết, nhưng để tìm được một người phù hợp để cùng ăn thì đích thực không phải chuyện dễ dàng.” Sùng Minh đợi đến khi không còn ai xung quanh, cũng không muốn nói vòng vo với Hà Nhật Dương nữa, mà nói thẳng vào vấn đề luôn.
Hà Nhật Dương không dẫn theo ai qua đây, cũng đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi.Sùng Minh không thể nhìn không ra.Tất cả đều là người thông minh mà.Một trong số các địa bàn của anh ta nằm ở Tây Á, tôi không ăn được. Thuộc về anh.” Sùng Minh nói đơn giản: “Địa bàn bên Châu Âu, thuộc về tôi, tôi có thể tiêu hóa hết.”
Hà Nhật Dương hơi nhíu mày, nói: “Anh đúng là tính giỏi thật! Địa bàn bên châu Âu là miếng thịt mỡ to. Còn địa bàn nghèo nàn bên Tây Á thì cho tôi à?”
“Biết ngay anh sẽ nói vậy mà.” Sùng Minh nhìn lướt qua Hà Nhật Dương: “Địa bàn bên châu Âu, cho phép thế lực của anh thâm nhập vào, vậy được rồi chứ?”
Ngón tay suông dài của Hà Nhật Dương đang nhẹ nhàng chạm vào một câu slogan của thập niên tám mươi được treo trên tường, nói một cách chậm rãi: “Nếu tôi nói địa bàn châu Âu thuộc về tôi, và tôi cho phép thế lực của anh thâm nhập vào thì sao? Anh có đồng ý không?”
“Thế anh còn muốn cái gì?”Sùng Minh biết chắc buổi đàm phán này không suôn sẽ vậy đâu.Muốn tùy tiện đá Hà Nhật Dương ra ngoài, là chuyện mà nghĩ cũng không cần nghĩ!
Anh ta không cắn thêm vài miếng là may lắm rồi!
Nhưng Sùng Minh chỉ có thể hợp tác với Hà Nhật Dương.Tại vì, anh ta thật sự đã đắc tội với rất nhiều người.Vả lại Hà Nhật Dương có bùa hộ thân, có kim bài miễn tử. Có thể bảo vệ anh ta làm rất nhiều chuyện.Cho nên dù biết mình thiệt thòi, anh vẫn sẽ hợp tác với Hà Nhật Dương.Hà Nhật Dương chính vì đã nắm bắt được điểm yếu này của Sùng Minh, vả lại còn dùng Tống Linh để uy hiếp anh ta, cho nên dù không muốn thì Sùng Minh vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.Ai biểu anh ta ham muốn có được Tống Linh chứ?
Không nghe lời thì có thể làm được gì?
“Tôi cần một phần ba thị trường bên châu Âu, và Tây Á, Trung Á đều thuộc về tôi, còn châu Phi thì chúng ta cùng quản lý. Còn Châu Mỹ và châu Úc, tôi không hứng thú lắm, cho anh luôn. Chỉ cần là địa bàn của Charley, thì cả hai chúng ta đều phải cùng nhau chiếm lấy. Nhưng, chỉ trong giới hạn địa bàn của Charley.” Hà Nhật Dương tiện thể nói luôn.Sùng Minh biết Hạ Nhât Ninh xấu, nhưng không ngờ Hà Nhật Dương lại xấu đến mức độ này!
“Trung Á và Tây Á đều thuộc về anh à? Vậy cả châu Á chẳng phải đều là của anh rồi à! Còn Châu Phi, cái gì mà tôi với anh cùng quản lý? Có ba mẹ anh ở châu Phi, người của tôi sao dám làm việc chứ? Anh còn chiếm một phần ba của châu Âu, vậy tôi còn có thể kiếm bao nhiêu tiền đây?” Sùng Minh phản đối ngay lập tức: “Không được, châu Âu phải thuộc về tôi.”
“Chẳng phải còn châu Mỹ và châu Úc sao?” Hà Nhật Dương tiếp tục tận hưởng xung quanh khu vực công xưởng cũ kỹ mang đầy mùi máu tanh một cách nhàn hạ, có vẻ không giống đang đàm phán, mà giống đang đi du lịch.
“Nói đùa gì vậy! Địa bàn bên châu Mỹ và châu Úc của Charley chỉ đếm trên đầu ngón tay, có được bao nhiêu chỗ chứ?” Sùng Minh cảm thấy tim mình như muốn nổ tung.Trong phút chốc anh ta hối hận, anh ta thật sự phải hợp tác với con ác quỷ đội lốt thiên thần như Hà Nhật Dương sao?
“Nè, đâu có nói vậy được.” Hà Nhật Dương quay đầu, cười rạng rỡ: “Chân muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt. Huống hồ, đừng tưởng tôi không biết, anh vẫn đang dòm ngó miếng đất bên châu Phi.”
Sùng Minh sờ vào cằm: “Gì?”
Hà Nhật Dương nói nhỏ nhẹ: “Những gì tôi cho anh, đều là những thứ mang lại lợi ích cho anh trong lương lai. Chắc anh không muốn, để anh vợ của tôi phải phiêu bạt với anh suốt đời chứ? Châu Phi, có lẽ là một nơi tốt để an dưỡng tuổi già đó.”
Ánh mắt Sùng Minh vẫn đang lo lắng.Hà Nhật Dương đã đưa tay lên xem đồng hồ, nói: “Anh cứ từ từ mà suy nghĩ. Tôi phải về đây. Không có tôi bên cạnh, Thanh Thanh sẽ không ngủ được. Đương nhiên, loại người cô đơn lẻ bóng, không có được người mình muốn như anh sẽ không thể nào hiểu được tâm trạng này.”
Sùng Minh nhìn Hà Nhật Dương không nói gì.Nếu không phải vì đánh không lại Hà Nhật Dương, nếu không phải vì Hà Nhật Dương là đối tượng cần phải hợp tác của anh ngay lúc này, nếu không phải vì Hà Nhật Dương là em rễ của Tống Linh, thì anh ta thật sự rất muốn đánh người đó!
Hà Nhật Dương nói xong, liền quay lưng bỏ đi.Không thèm quan tâm Sùng Minh có đang phân vân không, không thèm hỏi anh ta có đồng ý không!
Dù sao thì, anh cũng đã quyết định thế rồi!
Những người khác chỉ cần làm theo thôi!
Sùng Minh nhìn bóng dáng Hà Nhật Dương rời khỏi, hơi nhếch miệng, ánh mắt ma quỷ lóe lên, nhẹ nhàng đưa tay ra dấu.Một người đứng nấp trong một góc chạy ra như một bóng ma: “Anh Sùng Minh.”
“Chuyển giao hết tất cả tài sản của Charley đi.” Sùng Minh ra lệnh một cách đơn giản.“Thế, chuyện này có cần phải thông báo cho Hà Nhật Dương biết không?” Đối phương vẻ lo ngại.“Còn thông báo gì nữa? đã phân chia rõ địa bàn rồi.” Sùng Minh nói vẻ nham hiểm: “Đương nhiên, địa bàn là của anh ta, nhưng có một số thứ, có thể được chuyển giao hết trước ngày dự định mà. Thiết nghĩ, Hà Nhật Dương cũng đoán được, tôi đã tự giấu cho mình không ít bảo bối, nên mới cần nhiều địa bàn như thế. Nói ra thì, cả hai đều là chiếc đèn không dầu. Như nhau cả thôi.”
“Dạ, thưa anh Sùng Minh.” Đối phương lập tức quay đi thực hiện mệnh lệnh.Khi Sùng Minh vừa định đi, thì người đàn ông đang vật vã dưới đất, không chịu được hét lên: “Anh Sùng Minh, anh cho tôi được toại nguyện đi! Anh hãy giết chết tôi đi! Tôi đã nói hết chuyện cần nói rồi, tôi thật sự không biết gì hết.”
Sùng Minh nhìn anh ta một cách từ tốn: “Vậy nếu đốt chết anh thì sao? Hay là từng nhát từng nhát dao đâm vào hả?”
“Xin anh hãy cho tôi một phát sung, giết chết tôi đi!” Anh ta cố gắng kéo nửa thân dưới, ướt đẫm vết máu của mình bò qua phía Sùng Minh: “tôi biết mình không sống nổi nữa rồi, nhưng thế này thì quả là đáng sợ.”
“Lúc anh nhắm súng vào tôi, sao không cảm thấy đáng sợ hả?” Sùng Minh trả lời với giọng từ tốn: “Tôi đã từ bi lắm rồi, không kéo dài thời gian chết của anh lên quá ba tiếng. Yên tâm, nửa tiếng sau, anh sẽ gặp được thượng đế. Chúc ngủ ngon.”
Sùng Minh nói xong câu này, quay lưng bỏ đi.Bỏ lại người đàn ông lê lếch nửa thân dưới, nằm ở đó la hét không ngừng.
Sùng Minh cũng có vẻ khá hài lòng.Tối nay, xem ra không tốn công đến đây.Tống Thanh lăn qua lăn lại trên giường, hoài vẫn không thể ngủ được.Cứ đợi chờ và đợi chờ.Đợi đến hơn nửa đêm, khi trời sắp sáng, cuối cùng mới nghe được tiếng chuông cửa.Tống Thanh ngồi bật dậy trên giường, vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Nhât Ninh đang phủi nước trên đầu mình đi vào.Hà Nhật Dương bất ngờ: “Anh làm em thức hả?”
Tống Thanh lắc đầu, mắt sáng rực nhìn thẳng vào Hạ Nhât Ninh.Hà Nhật Dương bị Tống Thanh phát hiện nước sương phủ đầy đầu: “Anh sao vậy?”
Trong tích tắc, Tống Thanh nhảy xuống giường. bước đi thật nhanh, và ngay lập tức sà vào lòng Hà Nhật Dương, ôm chặt lấy eo của anh, có chết cũng không buông tay.Hà Nhật Dương thấy cô vợ bé bỏng của mình chủ động chạy đến ôm như thế, niềm vui đó được ví như nở hoa trong tim!
Nhưng mà, lý trí của anh không hề bị cảm xúc nở hoa trong tim làm phân tán, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Tống Thanh, dịu dàng hỏi: “Mơ thấy mình phát tài à? Sao lại vui như thế chứ?”
“Nhật Dương” Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương, vẻ mặt kích động và bất an, hai tay nắm chặt lấy áo của Hà Nhật Dương, kích động đến nỗi các ngón tay đều đang run lên.“Hả?”Hà Nhật Dương nhíu mày, ánh mắt vẻ khó hiểu.“Nhật Dương, bao nhiêu năm qua, có phải em đã làm sai rất nhiều việc không?” Tống Thanh hỏi anh với vẻ bất an: “Tình cảm anh dành cho em, có còn giống như xưa không?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Hà Nhật Dương đưa tay lên xoa đầu Tống Thanh: “Chắc là gặp ác mộng rồi phải không?”
“Trả lời em đi!” Tống Thanh càng căng thẳng bất an hơn.“Không giống.” Hà Nhật Dương trả lời.Đột nhiên ánh mắt Tống Thanh nhìn thẳng, vẻ mặt có chút thất vọng, và các ngón tay tự nhiên buông ra.Vì anh ấy đã mất trí nhớ, nên tình cảm dành cho mình đã thay đổi rồi ư?
Tình cảm mà anh ấy dành cho mình hiện giờ, chỉ là tình cảm mới được vun đắp, không bao gồm những tình cảm trong quá khứ ư?
Hà Nhật Dương nhìn ánh mắt Tống Thanh, biết ngay cô đang nghĩ gì.Hà Nhật Dương đưa tay lên ngắt vào mũi Tống Thanh, và chậm chạp bổ sung thêm một câu: “Tình cảm ngày xưa là một, còn tình cảm bây giờ là mười. Tại vì, ngay khoảnh khắc anh phục hồi lại ký ức, tình yêu mà anh dành cho em, phút chốc đã được tăng lên rất nhiều lần. Lúc trước, đã thiệt thòi cho em quá rồi. Lần này, sẽ không để em phải chịu thêm thiệt thòi gì nữa! Bao gồm cả bản thân anh!”
Tống Thanh vốn đang buồn rầu, bỗng dưng mắt sáng hẳn lên.Khi Tống Thanh ngẩng đầu lên nhìn Hà Nhật Dương lần nữa, nước mắt đã chảy ra từ hai bên khóe mắt, cố nén giọng rồi nói: “Nhật Dương, em nhớ lại mọi chuyện rồi! Em nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi!”
Lần này, đến lượt Hà Nhật Dương bất động: “Em nói gì cơ?”
Tống Thanh một lần nữa sà vào lòng Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, hôm nay em đã nhớ lại hết mọi thứ! Tất cả mọi thứ, tất cả, tất cả! Nhật Dương, có phải chúng ta đã có thể ở bên nhau suốt đời rồi không? Em rất sợ, rất sợ đây chỉ là một giấc mơ! Khi tỉnh dậy, có phải chúng ta lại phải rời xa nhau!”
Hà Nhật Dương nhanh chóng ôm lấy Tống Thanh, dùng sức ôm chặt lấy cô, như đang ôm cả thế giới vào lòng.“Thanh Thanh, Thanh Thanh.” Hà Nhật Dương vừa khóc vừa gọi tên cô, Tống Thanh cố hết sức trả lời anh: “Em đây!”
“Thanh Thanh, tin anh đi! Chúng ta sẽ không xa nhau nữa! Sau này không xa nhau nữa!” Hà Nhật Dương phút chốc đã rơi nước mắt.Anh đợi ngày này đã rất lâu rất lâu rồi.Ông trời không phụ lòng anh.Cuối cùng cũng để anh đợi được rồi!
“Cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không thể chia cắt chúng ta.” Hà Nhật Dương cuối đầu hôn Tống Thanh: “Thanh Thanh, Thanh Thanh của anh, cuối cùng cũng về rồi.”
Hà Nhật Dương ẵm Tống Thanh lên, đôi tay Tống Thanh quàng vào người Hà Nhật Dương, nhiệt tình ôm lấy anh.Người vừa quay một vòng, đã ngã lên giường.Không giống với sự tác hợp lần trước.Lần này, tình yêu đã tràn đầy, sự quyết tâm cũng tràn đầy!
Bình luận facebook