Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-527
CHƯƠNG 527
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đã ngủ một giấc khá dài.Hai người đã bận rộn đến sáng, thế thì ngày thứ hai đương nhiên phải ngủ bù rồi!
Còn phải nói sao?
Rừ rừ rừ rừ
Trong lúc Tống Thanh ngủ bù, Trịnh Bảo gửi tin nhắn đến, nhưng cô đang ngủ mà, điện thoại thì để chế độ rung, làm sao nghe được chứ.Trịnh Bảo vội vàng nhắn tin cho Tống Thanh như vậy là vì anh ta không còn chịu đựng được nữa rồi!
Mấy ngày nay, anh đã đưa ba mẹ về quê tổ tiên để thư giản và nghĩ dưỡng.Đáng ra đây là chuyện vui, nhưng anh lại không ngờ rằng, ông chú của Trịnh Bảo, Triển Hiểu Lâm đột nhiên xuất hiện, nói bọn họ đã chiếm tài sản của tổ tiên để lại cho ông ta, và yêu cầu ba của Trịnh Bảo phải chia lại một phần cho ông ấy!
Trịnh Bảo vốn định giải quyết ông chú này, nhưng Triển Hiểu Lâm vô tình nhắc đến Tống Thanh và Tống Linh.Trịnh Bảo liền thay đổi ý định.Anh ta cũng mới lần đầu biết được, ba mẹ của Tống Thanh Tống Linh, trên danh nghĩ lại là anh em với Triển Hiểu Lâm!
Mối quan hệ này, đừng nói Trịnh Bảo không biết, ngay cả ba mẹ Trịnh Bảo cũng không ngờ tới.Năm xưa, ba Trịnh Bảo đã ra khỏi nhà lúc còn rất trẻ, ra ngoài kia tự mình kiếm sống.Ba mẹ Triển Hiểu Lâm cũng không ở dưới quê, gia đình hai bên không liên lạc gì mấy, cho nên tình hình thế nào cũng không biết.Vì vậy Triển Hiểu Lâm không biết mình có một người anh họ, và sau trận động đất ở Đường Sơn, đã từng nhận nuôi một bé trai.Vả lại bé trai được nhận nuôi, lại là ba ruột của Tống Thanh
Và khi biết được các mối quan hệ này, Trịnh Bảo chỉ có thể kiềm chế cơn giận của mình, để đối phó với ông ta.Nhưng tin nhắn của anh nhắn cho Tống Thanh, không có tin nào được trả lời.Trịnh Bảo có chút bực bội.Lúc này, Triển Hiểu Lâm dẫn vợ con mình đến ngồi lì ở đó, và không muốn rời khỏi.Cặp trai gái của Triển Hiểu Lâm lạnh lùng đứng qua một bên, con gái thì bận trang điểm, con trai thì đang hết sưc tập trung vào chơi game.Vợ chồng Triển Hiểu Lâm thì đang chiến đấu quyết liệt với ba mẹ bệnh tật của Trịnh Bảo.“Không phải em nói chứ, anh họ, chị dâu. Căn nhà này là do ông nội năm xưa để lại, tuy lúc đó không có chỉ định là sẽ cho ai, nhưng chúng ta đều là con cháu nhà họ Triển, chẳng phải chúng ta đều có quyền thừa kế sao?” Triển Hiểu Lâm không biết xấu hổ, nói tiếp: “Em không phải người không nói lý, anh chị muốn ở cũng được, nhưng cũng phải chào hỏi em một tiếng chứ? Cứ về mà không báo tiếng nào, vậy là ý gì đây?”
“Thế em muốn thế nào?” Ba Trịnh Bảo nhíu mày nhìn anh ta: “Vợ anh đã mắc phải ung thư giai đoạn cuối rồi, anh chị có ở đây được bao lâu đâu?”
“Ôi, anh họ, đâu có nói vậy được.” Vợ Triển Hiểu Lâm liền nhảy vào, nói: “Bây giờ y học phát triển như thế, con người ta không chết dễ vậy đâu! Mọi người cứ ở đây, không sao hết, đến chào hỏi trước là được rồi.”
“Được, bây giờ xem như chúng ta đã chào hỏi nhau rồi.” ba Trịnh Bảo cũng có vẻ áy náy, nói: “Mọi người vẫn muốn tiếp tục ngồi đây sao?”
Triển Hiểu Lâm cười hí ha hí hửng, nói: “Là thế này, anh họ. Dạo này em kẹt quá. Hay là em bán phần tài sản thừa kế của em cho anh nhé? Tuy căn nhà này cũng cũ rồi, nhưng năm xưa ông nội đã bỏ rất nhiều công sức và tiền bạc để tu sửa nó đó. Hay là vậy, anh cứ cho đại em tám trăm triệu hay một tỷ gì đó, em sẽ chuyển luôn phần của em cho anh!”
Nghe Triển Hiểu Lâm ra giá cao như thế, cả nhà Trịnh Bảo đã cười phá lên.“Không phải em nói khoác chứ. Nhà họ Triển chúng ta không bao giờ làm việc thiện mà không mong lấy hồi báo. Năm xưa nếu không phải vì ba mẹ em rãnh rỗi không gì làm, nhận nuôi thằng bé từ vụ động đất ở Đường Sơn, thì em cũng không phải căng thẳng thế! Chắc mọi người không biết, đứa cháu trai cháu gái của em tên Tống Thanh và Tống Linh, đã gạt bảo bối gia truyền của nhà em đi mất rồi! Trị giá mất trăm triệu lận!” Triển Hiểu Lâm vẻ mặt hận thù, vỗ vào đùi nói với ba Trịnh Bảo: “Nếu như bốn năm trước, em lấy lại được bảo bối của ba mẹ để lại, thì bọn em đâu cần đến số tiền của anh chứ?”
Trịnh Bảo đột nhiên nhận ra: “Cái gì? Chú quen Tống Thanh à?”
“Quen chứ! Chẳng phải chúng là con của Lâm Vũ Tường sao?” Triển Hiểu Lâm liền nhìn qua hướng Trịnh Bảo: “Sao vậy? con cũng quen biết con bé à? Vậy con mau chóng nói với nó một tiếng, chú ruột của nó sắp chết đói rồi đây! Nó có quan tâm không? Nếu không thì, chú sẽ kiện lên tòa đấy!”
Nghe cách nói chuyện của Triển Hiểu Lâm, quả thật khiến cho gia đình Trịnh Bảo phải há hốc mồm miệng.Con gái Triển Hiểu Lâm không còn kiên nhẫn được nữa, nói: “Có chút chuyện thôi, mà nói hoài không xong à? Mau đưa tiền ra là xong chứ gì!”
Con trai Triển Hiểu Lâm cũng lạnh nhạt nói: “Con còn phải về chơi game! Có thể nhanh lên được không?”
Cả nhà Trịnh Bảo càng không biết nói gì.Nói sao đi nữa, ba mẹ Trịnh Bảo cũng là trưởng bối, và thím thì đang bệnh nặng, bọn họ không hỏi thăm một tiếng đã đành, mà còn muốn thừa nước đục thả câu!
Cho dù là người ngoài chắc cũng không nỡ làm việc như vậy, đúng không?
Huống chi đều là người trong gia đình họ Triển chứ?
Gia đình Trịnh Bảo nhìn nhau.Nếu chỉ là chuyện của gia đính mình thì còn nói được.Nhưng có liên quan đến Tống Thanh, bọn họ không muốn làm liên lụy đến Tống Thanh.Trịnh Bảo nói ngay: “Thế này đi, dù sao ở đây cũng có nhiều phòng. Mọi người muốn ở lại thì cứ ở lại đi. Chuyện này, tạm thời chưa biết phải phân chia thế nào, căn nhà này cũng không đáng một tỷ. Vả lại mấy vật trang trí nội thất và đồ điện đều do gia đình con mua, chắc chú không đòi chia luôn chứ?”
Triển Hiểu Lâm quả thật đã có ý định như thế!
Bán mấy món đồ điện đó, cũng có thể đổi lại được một số tiến chứ bộ!
Vợ Triển Hiểu Lâm vừa cắn hạt dưa vừa điên cuồng phun vỏ hạt dưa xuống đất, nói một cách ngang ngược: “Ở thì ở chứ, ai sợ ai! Dù sao đạo lý cũng đứng về phía chúng ta! Cho dù đi đến đâu, cũng không để người khác nghĩ mình vô lý, đúng không? Ôi, em nói, Triển Hiểu Lâm à, chẳng phải anh khoe anh có cháu trai cháu gái rất giàu có sao? Bọn chúng đã gạt mất bảo bối của nhà chúng ta rồi, có phải nên đền tiến cho chúng ta không? Chẳng phải anh nói đã dò la được chỗ của chúng rồi sao? Mau đi đi chứ!”
Triển Hiểu Lâm trả lời giọng từ tốn: “Anh biết rồi anh biết rồi! Phải làm từng bước một chứ. Phải làm rõ mọi chuyện với anh họ và chị dâu ở đây trước đã, rồi chúng ta mới đi tìm hai đứa cháu để đòi tiền! Năm xưa ba mẹ anh đã nuôi dưỡng ba ruột của chúng nó, bây giờ đến lượt chúng phải tỏ lòng hiếu kính với anh rồi!”
Gia đình Trịnh Bảo càng không biết nói gì.Thế là, cả nhà Triển Hiểu Lâm đã ở lại trong căn nhà tổ tiên này.Mấy người này, ai nấy đều không biết giữ yên lặng, cứ la hét um sùm, ồn ào làm cho mẹ Trịnh Bảo đau cả đầu.Đáng ra sức khỏe bà ấy đang ngày càng khỏe hơn, mà với tình hình này, thì chắc lại trở về như cũ rồi.Nhiều lần Trịnh Bảo muốn đuổi cổ gia đình đáng ghét này đi rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không thể mang rắc rối đến cho Tống Thanh được, bèn tiếp tục chịu đựng.
Nếu Triển Hiểu Lâm chết tại đây, cảnh sát nhất định sẽ đi điều tra Tống Thanh.Mà điều tra thì sớm muộn sự việc cũng sẽ được phơi bày, Món bảo bối mà Triển Hiểu Lâm nhắc đến, xem ra không phải món vật tầm thường.Tống Thanh thì chắc chắn không phải loại người tham lam.Xem ra món vật này mang trên mình rất nhiều bí mật, mà còn là bí mật không được công khai.Lỡ như Triển Hiểu Lâm thật sự xảy ra chuyện, bí mật này sẽ có tám mươi phần trăm bị lộ, sẽ rất bất lợi cho Tống Thanh.Đây là điều Trịnh Bảo không muốn nhìn thấy.Nhưng Tống Thanh mãi vẫn không trả lời tin nhắn, anh ta cũng không nói được gì, chỉ còn cách đưa ba mẹ ra khách sạn bên ngoài ở tạm, mặc cho gia đình Triển Hiểu Lâm chiếm lấy căn nhà của mình.Đợi đến khi Tống Thanh xem được tin nhắn này thì cũng đến giờ trưa rồi.Tống Thanh gọi điện thoại ngay cho Trịnh Bảo: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cuối cùng em cũng gọi đến rồi sao. Cả nhà Triển Hiểu Lâm đang ở dưới quê, ép ba mẹ anh bồi thường tiền cho ông ấy. Còn nói, bọn em đã lấy mất một thứ bảo bối của gia đình ông ấy, đã biết bọn em đang ở đâu rồi, chuẩn bị lên đài truyền hình vạch trần bọn em đó!” Trịnh Bảo nói ngắn gọn: “Có phải có chuyện này không?”
Tống Thanh lúc này đã hồi phục lại trí nhớ, đương nhiên cô biết thứ bảo bối mà Trịnh Bảo nói là gì rồi.Nhưng món cổ vật bằng đồng đó đã để lại trong cung điện ngầm của đại đế rồi, chắc chắn không thể lấy lại được.“Cái này” Tống Thanh hơi do dự, trả lời: “Phải, đích thực ba em đã lấy nó đi. Nhưng, món vật đó thật sự không trả lại được.”
Trịnh Bảo thở mạnh một hơi: “Quả nhiên là thật. Vậy em định làm thế nào? Cứ để ông ấy quấy rối à?”
“Không thì, cho ông ta ít tiền là được.” Tống Thanh suy nghĩ rồi nói.“Loại người này, không có dễ xong với họ đâu. Em chỉ cần cho một lần, là ông ta sẽ được voi đòi tiên, đến xin một trăm lần đó.” Trịnh Bảo nói.“Thì cũng không còn cách nào khác. Phải rồi, dì thế nào rồi?” Tống Thanh quan tâm hỏi
“Vẫn thế thôi, nhưng gặp phải gia đình Triển Hiểu Lâm đã bị họ làm cho đau cả đầu, anh đã đưa họ ra khách sạn ở rồi. Anh chỉ muốn hỏi em chuyện này vậy thôi, còn lại em không cần lo.” Trịnh Bảo nói: “Em ở bên ngoài, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Em biết rồi.” Tống Thanh nói: “Hay là, kể chuyện này cho Nhật Dương biết. Để anh ấy giải quyết, có thể sẽ tốt hơn đó.”
Trịnh Bảo nghe Tống Thanh nói vậy, trong lòng có chút không được vui.Anh ta biết rõ mình không bằng Hà Nhật Dương, nhưng nói ra từ miệng Tống Thanh, quả thật Trịnh Bảo có chút không chấp nhận được.Vì vậy Trịnh Bảo đã nói: “Không cần! Chuyện nhỏ thế này đâu cần Hà Nhật Dương phải ra tay chứ? Anh tự giải quyết được rồi! Yên tâm, Sau này Triển Hiểu Lâm sẽ không dám làm gì em nữa đâu.”
“Vậy anh định làm thế nào?” Tống Thanh hỏi.“Được rồi, đừng hỏi nữa. Sau này em sẽ biết.” Trịnh Bảo nói xong câu này, liền ngắt máy.Tống Thanh ngắt máy với vẻ mặt nghi ngờ, Hà Nhật Dương vừa khâu cúc áo vừa bước đến gần: “Điện thoại của ai vậy?”
Tống Thanh trả lời: “Cả nhà Triển Hiểu Lâm quả thật đã chạy về quê, ép chú và dì đền tiền cho họ. Còn nói là đã tìm được chỗ ở của em và anh hai, chuẩn bị vạch trần chuyện của bọn em. Đại khái nói bọn em đã lấy đi món đồ thuộc về gia đình họ Triển.”
Hà Nhật Dương liền cười lớn: “Chỉ là trò hề thôi mà. Yên tâm, anh sẽ cho người đi giải quyết.”
Tống Thanh lắc đầu: “Trịnh Bảo nói, anh ấy sẽ đi giải quyết chuyện này.”
“Sao cũng được, anh ta muốn giải quyết thì cứ để anh ta giải quyết.” Hà Nhật Dương hôn vào trán Tống Thanh: “Em không cần phải bận tâm gì hết, cứ vui vẻ hạnh phúc là được rồi. Mọi thứ cứ để anh. Hiểu chưa?”
Tống Thanh mỉm cười, sà vào lòng Hà Nhật Dương, vui vẻ nói: “Em biết mà, nơi nào có anh, là nơi đó sẽ an toàn”
“Vậy mới ngoan chứ.” Hà Nhật Dương khen rồi lại hôn Tống Thanh: “Đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đã ngủ một giấc khá dài.Hai người đã bận rộn đến sáng, thế thì ngày thứ hai đương nhiên phải ngủ bù rồi!
Còn phải nói sao?
Rừ rừ rừ rừ
Trong lúc Tống Thanh ngủ bù, Trịnh Bảo gửi tin nhắn đến, nhưng cô đang ngủ mà, điện thoại thì để chế độ rung, làm sao nghe được chứ.Trịnh Bảo vội vàng nhắn tin cho Tống Thanh như vậy là vì anh ta không còn chịu đựng được nữa rồi!
Mấy ngày nay, anh đã đưa ba mẹ về quê tổ tiên để thư giản và nghĩ dưỡng.Đáng ra đây là chuyện vui, nhưng anh lại không ngờ rằng, ông chú của Trịnh Bảo, Triển Hiểu Lâm đột nhiên xuất hiện, nói bọn họ đã chiếm tài sản của tổ tiên để lại cho ông ta, và yêu cầu ba của Trịnh Bảo phải chia lại một phần cho ông ấy!
Trịnh Bảo vốn định giải quyết ông chú này, nhưng Triển Hiểu Lâm vô tình nhắc đến Tống Thanh và Tống Linh.Trịnh Bảo liền thay đổi ý định.Anh ta cũng mới lần đầu biết được, ba mẹ của Tống Thanh Tống Linh, trên danh nghĩ lại là anh em với Triển Hiểu Lâm!
Mối quan hệ này, đừng nói Trịnh Bảo không biết, ngay cả ba mẹ Trịnh Bảo cũng không ngờ tới.Năm xưa, ba Trịnh Bảo đã ra khỏi nhà lúc còn rất trẻ, ra ngoài kia tự mình kiếm sống.Ba mẹ Triển Hiểu Lâm cũng không ở dưới quê, gia đình hai bên không liên lạc gì mấy, cho nên tình hình thế nào cũng không biết.Vì vậy Triển Hiểu Lâm không biết mình có một người anh họ, và sau trận động đất ở Đường Sơn, đã từng nhận nuôi một bé trai.Vả lại bé trai được nhận nuôi, lại là ba ruột của Tống Thanh
Và khi biết được các mối quan hệ này, Trịnh Bảo chỉ có thể kiềm chế cơn giận của mình, để đối phó với ông ta.Nhưng tin nhắn của anh nhắn cho Tống Thanh, không có tin nào được trả lời.Trịnh Bảo có chút bực bội.Lúc này, Triển Hiểu Lâm dẫn vợ con mình đến ngồi lì ở đó, và không muốn rời khỏi.Cặp trai gái của Triển Hiểu Lâm lạnh lùng đứng qua một bên, con gái thì bận trang điểm, con trai thì đang hết sưc tập trung vào chơi game.Vợ chồng Triển Hiểu Lâm thì đang chiến đấu quyết liệt với ba mẹ bệnh tật của Trịnh Bảo.“Không phải em nói chứ, anh họ, chị dâu. Căn nhà này là do ông nội năm xưa để lại, tuy lúc đó không có chỉ định là sẽ cho ai, nhưng chúng ta đều là con cháu nhà họ Triển, chẳng phải chúng ta đều có quyền thừa kế sao?” Triển Hiểu Lâm không biết xấu hổ, nói tiếp: “Em không phải người không nói lý, anh chị muốn ở cũng được, nhưng cũng phải chào hỏi em một tiếng chứ? Cứ về mà không báo tiếng nào, vậy là ý gì đây?”
“Thế em muốn thế nào?” Ba Trịnh Bảo nhíu mày nhìn anh ta: “Vợ anh đã mắc phải ung thư giai đoạn cuối rồi, anh chị có ở đây được bao lâu đâu?”
“Ôi, anh họ, đâu có nói vậy được.” Vợ Triển Hiểu Lâm liền nhảy vào, nói: “Bây giờ y học phát triển như thế, con người ta không chết dễ vậy đâu! Mọi người cứ ở đây, không sao hết, đến chào hỏi trước là được rồi.”
“Được, bây giờ xem như chúng ta đã chào hỏi nhau rồi.” ba Trịnh Bảo cũng có vẻ áy náy, nói: “Mọi người vẫn muốn tiếp tục ngồi đây sao?”
Triển Hiểu Lâm cười hí ha hí hửng, nói: “Là thế này, anh họ. Dạo này em kẹt quá. Hay là em bán phần tài sản thừa kế của em cho anh nhé? Tuy căn nhà này cũng cũ rồi, nhưng năm xưa ông nội đã bỏ rất nhiều công sức và tiền bạc để tu sửa nó đó. Hay là vậy, anh cứ cho đại em tám trăm triệu hay một tỷ gì đó, em sẽ chuyển luôn phần của em cho anh!”
Nghe Triển Hiểu Lâm ra giá cao như thế, cả nhà Trịnh Bảo đã cười phá lên.“Không phải em nói khoác chứ. Nhà họ Triển chúng ta không bao giờ làm việc thiện mà không mong lấy hồi báo. Năm xưa nếu không phải vì ba mẹ em rãnh rỗi không gì làm, nhận nuôi thằng bé từ vụ động đất ở Đường Sơn, thì em cũng không phải căng thẳng thế! Chắc mọi người không biết, đứa cháu trai cháu gái của em tên Tống Thanh và Tống Linh, đã gạt bảo bối gia truyền của nhà em đi mất rồi! Trị giá mất trăm triệu lận!” Triển Hiểu Lâm vẻ mặt hận thù, vỗ vào đùi nói với ba Trịnh Bảo: “Nếu như bốn năm trước, em lấy lại được bảo bối của ba mẹ để lại, thì bọn em đâu cần đến số tiền của anh chứ?”
Trịnh Bảo đột nhiên nhận ra: “Cái gì? Chú quen Tống Thanh à?”
“Quen chứ! Chẳng phải chúng là con của Lâm Vũ Tường sao?” Triển Hiểu Lâm liền nhìn qua hướng Trịnh Bảo: “Sao vậy? con cũng quen biết con bé à? Vậy con mau chóng nói với nó một tiếng, chú ruột của nó sắp chết đói rồi đây! Nó có quan tâm không? Nếu không thì, chú sẽ kiện lên tòa đấy!”
Nghe cách nói chuyện của Triển Hiểu Lâm, quả thật khiến cho gia đình Trịnh Bảo phải há hốc mồm miệng.Con gái Triển Hiểu Lâm không còn kiên nhẫn được nữa, nói: “Có chút chuyện thôi, mà nói hoài không xong à? Mau đưa tiền ra là xong chứ gì!”
Con trai Triển Hiểu Lâm cũng lạnh nhạt nói: “Con còn phải về chơi game! Có thể nhanh lên được không?”
Cả nhà Trịnh Bảo càng không biết nói gì.Nói sao đi nữa, ba mẹ Trịnh Bảo cũng là trưởng bối, và thím thì đang bệnh nặng, bọn họ không hỏi thăm một tiếng đã đành, mà còn muốn thừa nước đục thả câu!
Cho dù là người ngoài chắc cũng không nỡ làm việc như vậy, đúng không?
Huống chi đều là người trong gia đình họ Triển chứ?
Gia đình Trịnh Bảo nhìn nhau.Nếu chỉ là chuyện của gia đính mình thì còn nói được.Nhưng có liên quan đến Tống Thanh, bọn họ không muốn làm liên lụy đến Tống Thanh.Trịnh Bảo nói ngay: “Thế này đi, dù sao ở đây cũng có nhiều phòng. Mọi người muốn ở lại thì cứ ở lại đi. Chuyện này, tạm thời chưa biết phải phân chia thế nào, căn nhà này cũng không đáng một tỷ. Vả lại mấy vật trang trí nội thất và đồ điện đều do gia đình con mua, chắc chú không đòi chia luôn chứ?”
Triển Hiểu Lâm quả thật đã có ý định như thế!
Bán mấy món đồ điện đó, cũng có thể đổi lại được một số tiến chứ bộ!
Vợ Triển Hiểu Lâm vừa cắn hạt dưa vừa điên cuồng phun vỏ hạt dưa xuống đất, nói một cách ngang ngược: “Ở thì ở chứ, ai sợ ai! Dù sao đạo lý cũng đứng về phía chúng ta! Cho dù đi đến đâu, cũng không để người khác nghĩ mình vô lý, đúng không? Ôi, em nói, Triển Hiểu Lâm à, chẳng phải anh khoe anh có cháu trai cháu gái rất giàu có sao? Bọn chúng đã gạt mất bảo bối của nhà chúng ta rồi, có phải nên đền tiến cho chúng ta không? Chẳng phải anh nói đã dò la được chỗ của chúng rồi sao? Mau đi đi chứ!”
Triển Hiểu Lâm trả lời giọng từ tốn: “Anh biết rồi anh biết rồi! Phải làm từng bước một chứ. Phải làm rõ mọi chuyện với anh họ và chị dâu ở đây trước đã, rồi chúng ta mới đi tìm hai đứa cháu để đòi tiền! Năm xưa ba mẹ anh đã nuôi dưỡng ba ruột của chúng nó, bây giờ đến lượt chúng phải tỏ lòng hiếu kính với anh rồi!”
Gia đình Trịnh Bảo càng không biết nói gì.Thế là, cả nhà Triển Hiểu Lâm đã ở lại trong căn nhà tổ tiên này.Mấy người này, ai nấy đều không biết giữ yên lặng, cứ la hét um sùm, ồn ào làm cho mẹ Trịnh Bảo đau cả đầu.Đáng ra sức khỏe bà ấy đang ngày càng khỏe hơn, mà với tình hình này, thì chắc lại trở về như cũ rồi.Nhiều lần Trịnh Bảo muốn đuổi cổ gia đình đáng ghét này đi rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không thể mang rắc rối đến cho Tống Thanh được, bèn tiếp tục chịu đựng.
Nếu Triển Hiểu Lâm chết tại đây, cảnh sát nhất định sẽ đi điều tra Tống Thanh.Mà điều tra thì sớm muộn sự việc cũng sẽ được phơi bày, Món bảo bối mà Triển Hiểu Lâm nhắc đến, xem ra không phải món vật tầm thường.Tống Thanh thì chắc chắn không phải loại người tham lam.Xem ra món vật này mang trên mình rất nhiều bí mật, mà còn là bí mật không được công khai.Lỡ như Triển Hiểu Lâm thật sự xảy ra chuyện, bí mật này sẽ có tám mươi phần trăm bị lộ, sẽ rất bất lợi cho Tống Thanh.Đây là điều Trịnh Bảo không muốn nhìn thấy.Nhưng Tống Thanh mãi vẫn không trả lời tin nhắn, anh ta cũng không nói được gì, chỉ còn cách đưa ba mẹ ra khách sạn bên ngoài ở tạm, mặc cho gia đình Triển Hiểu Lâm chiếm lấy căn nhà của mình.Đợi đến khi Tống Thanh xem được tin nhắn này thì cũng đến giờ trưa rồi.Tống Thanh gọi điện thoại ngay cho Trịnh Bảo: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cuối cùng em cũng gọi đến rồi sao. Cả nhà Triển Hiểu Lâm đang ở dưới quê, ép ba mẹ anh bồi thường tiền cho ông ấy. Còn nói, bọn em đã lấy mất một thứ bảo bối của gia đình ông ấy, đã biết bọn em đang ở đâu rồi, chuẩn bị lên đài truyền hình vạch trần bọn em đó!” Trịnh Bảo nói ngắn gọn: “Có phải có chuyện này không?”
Tống Thanh lúc này đã hồi phục lại trí nhớ, đương nhiên cô biết thứ bảo bối mà Trịnh Bảo nói là gì rồi.Nhưng món cổ vật bằng đồng đó đã để lại trong cung điện ngầm của đại đế rồi, chắc chắn không thể lấy lại được.“Cái này” Tống Thanh hơi do dự, trả lời: “Phải, đích thực ba em đã lấy nó đi. Nhưng, món vật đó thật sự không trả lại được.”
Trịnh Bảo thở mạnh một hơi: “Quả nhiên là thật. Vậy em định làm thế nào? Cứ để ông ấy quấy rối à?”
“Không thì, cho ông ta ít tiền là được.” Tống Thanh suy nghĩ rồi nói.“Loại người này, không có dễ xong với họ đâu. Em chỉ cần cho một lần, là ông ta sẽ được voi đòi tiên, đến xin một trăm lần đó.” Trịnh Bảo nói.“Thì cũng không còn cách nào khác. Phải rồi, dì thế nào rồi?” Tống Thanh quan tâm hỏi
“Vẫn thế thôi, nhưng gặp phải gia đình Triển Hiểu Lâm đã bị họ làm cho đau cả đầu, anh đã đưa họ ra khách sạn ở rồi. Anh chỉ muốn hỏi em chuyện này vậy thôi, còn lại em không cần lo.” Trịnh Bảo nói: “Em ở bên ngoài, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Em biết rồi.” Tống Thanh nói: “Hay là, kể chuyện này cho Nhật Dương biết. Để anh ấy giải quyết, có thể sẽ tốt hơn đó.”
Trịnh Bảo nghe Tống Thanh nói vậy, trong lòng có chút không được vui.Anh ta biết rõ mình không bằng Hà Nhật Dương, nhưng nói ra từ miệng Tống Thanh, quả thật Trịnh Bảo có chút không chấp nhận được.Vì vậy Trịnh Bảo đã nói: “Không cần! Chuyện nhỏ thế này đâu cần Hà Nhật Dương phải ra tay chứ? Anh tự giải quyết được rồi! Yên tâm, Sau này Triển Hiểu Lâm sẽ không dám làm gì em nữa đâu.”
“Vậy anh định làm thế nào?” Tống Thanh hỏi.“Được rồi, đừng hỏi nữa. Sau này em sẽ biết.” Trịnh Bảo nói xong câu này, liền ngắt máy.Tống Thanh ngắt máy với vẻ mặt nghi ngờ, Hà Nhật Dương vừa khâu cúc áo vừa bước đến gần: “Điện thoại của ai vậy?”
Tống Thanh trả lời: “Cả nhà Triển Hiểu Lâm quả thật đã chạy về quê, ép chú và dì đền tiền cho họ. Còn nói là đã tìm được chỗ ở của em và anh hai, chuẩn bị vạch trần chuyện của bọn em. Đại khái nói bọn em đã lấy đi món đồ thuộc về gia đình họ Triển.”
Hà Nhật Dương liền cười lớn: “Chỉ là trò hề thôi mà. Yên tâm, anh sẽ cho người đi giải quyết.”
Tống Thanh lắc đầu: “Trịnh Bảo nói, anh ấy sẽ đi giải quyết chuyện này.”
“Sao cũng được, anh ta muốn giải quyết thì cứ để anh ta giải quyết.” Hà Nhật Dương hôn vào trán Tống Thanh: “Em không cần phải bận tâm gì hết, cứ vui vẻ hạnh phúc là được rồi. Mọi thứ cứ để anh. Hiểu chưa?”
Tống Thanh mỉm cười, sà vào lòng Hà Nhật Dương, vui vẻ nói: “Em biết mà, nơi nào có anh, là nơi đó sẽ an toàn”
“Vậy mới ngoan chứ.” Hà Nhật Dương khen rồi lại hôn Tống Thanh: “Đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Bình luận facebook