Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-558
CHƯƠNG 558
Câu này của Tống Hà suýt nữa đã dọa linh hồn của những người có mặt ở đây!
Trời ơi tiểu công chúa, trực giác của con có cần chuẩn như vậy không?
Con bảo chúng ta phải làm thế nào đây?
Dù sao thì Hà Nhật Dương cũng là người có kinh nghiệm thực tế phong phú, khả năng phản ứng siêu tốt, nghe thấy Tống Hà nói như vậy anh lập tức híp mắt cười trả lời: “Bởi vì tương lai chúng ta có thể là người một nhà! Vậy nên đây gọi là tướng người nhà. Con xem, con và mẹ con là người một nhà vì vậy hai người trông rất giống nhau, hai vợ chồng người khác cũng sẽ rất giống nhau, đó gọi là tướng phu thê. Chẳng phải vừa nãy con nói cho phép chú theo đuổi mẹ con rồi sao? Vậy thì tương lai chúng ta cũng sẽ là người một nhà, đây gọi là duyên phận.”
Dù sao thì Tống Hà vẫn còn nhỏ, sau khi nghe lời giải thích của Hà Nhật Dương liền nghiêng đầu nghĩ rất lâu, hình như chú ấy nói có lý, tuy vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó là lạ lẫn vào.Tống Thanh lặng lẽ nhìn chồng mình trơ tráo đánh tráo khái nhiệm ức hiếp con gái, cô chọn cách im lặng không lên tiếng.Tiểu Hà bố con gian trá lắm con đừng học theo nhé!
Trong phòng bếp, Lưu Nghĩa ngó đầu ra rồi nói: “Đừng đứng ngốc nghếch ở đó nữa, lát nữa ăn cơm rồi đấy.”
Nghe thấy lời Lưu Nghĩa Tống Thanh lập tức nói: “Được rồi, bọn trẻ giao cho anh, em vào nhà bếp giúp đỡ.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Được.”
Hà Nhật Dương ôm hai đứa trẻ một tay một đứa đi đến phía trước sofa mới thả chúng xuống.Nhìn thấy trên bàn có bày cờ tướng anh cười ngay lập tức: “Con thích chơi cái này?”
Tống Duệ nhìn Hà Nhật Dương bằng ánh mắt thách thức: “Dám chơi với con một ván không?”
“Được.” Hà Nhật Dương lập tức ngồi xuống bày ra trận thế.Tống Duệ cũng nhanh chóng chuyển cái ghế nhỏ của mình qua để đối đầu với Hà Nhật Dương.Hà Nhật Dương ngẩng đầu nhìn Tống Hà: “Có muốn cùng chơi không?”
Tống Hà không phục hỏi: “Không phải chú định cùng lúc chơi cờ với bọn con đấy chứ? Đừng có coi thường IQ của chúng con! Hừ!”
“Có gì không được?” Hà Nhật Dương cười lớn bá đạo nói: “Chơi không?”
“Chơi thì chơi!” Tống Hà không phục, con bé cũng chuyển một bộ cờ quân khác đến: “Dám chơi cờ này với con không?”
Hà Nhật Dương cười thoải mái: “Chơi.”
Thế là, Tống Duệ và Tống Hà lần lượt ngồi ở hai phương hướng, Hà Nhật Dương ngồi ở giữa, một lúc hai việc, vừa chơi cờ tướng vừa Tống Duệ vừa chơi cờ quân với Tống Hà.Ban đầu Tống Duệ và Tống Hà thật sự không cho rằng Hà Nhật Dương có thể chơi cả hai loại cờ cùng lúc.Phải biết cách chơi của hai bộ cờ này là hoàn toàn khác nhau.Chơi hai loại cờ cùng lúc nói thì dễ làm thì khó.Đừng nhìn Tống Duệ và Tống Hà mới hơn ba tuổi, nhưng gen của người ta khác biệt, IQ đó thật sự tương đương với đứa trẻ mười mấy tuổi.Cho nên lúc bắt đầu Tống Duệ và Tống Hà đối chiến bằng tư thái nhẹ nhàng.Nhưng đi mãi đi mãi sắc mặt của Tống Duệ và Tống Hà đều thay đổi.Đường cờ của Hà Nhật Dương sắc bén quá rồi!
Khi sự bá đạo này thể hiện ở trên bàn cờ quả thực là chơi ván nào thắng ván đó.Lưng Tống Duệ đổ mồ hôi, bị Hà Nhật Dương vây đánh đã tiến thoái lưỡng nan không còn đường sống nữa.Tống Hà đỡ hơn một chút nhưng khi bị Hà Nhật Dương truy sát cũng khó có thể tiếp tục được.Đánh hết ván thứ nhất Hà Nhật Dương chiến thắng.Tống Duệ và Tống Hà im lặng rất lâu.Hai anh em nhìn nhau đột nhiên rất muốn khóc.Trước đây hai đứa trẻ luôn bắt nạt người khác, lần này lại bị người khác bắt nạt!
Tống Duệ càng ẩm ức hơn, người bắt nạt nó lại là bố ruột nó! Nó đi đâu nói lý đây?
Ánh mắt Tống Hà lại sáng lên, người đàn ông mạnh mẽ như vậy làm bố dượng của mình chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Hà Nhật Dương nhìn thấy hai đứa trẻ không phục lập tức nói: “Có muốn chơi lại một lần không?”
“Chơi!” Tống Duệ và Tống Hà lập tức đồng thanh trả lời.Hai anh em dùng lực nắm tay lại, hai bên cổ vũ lẫn nhau, cùng nhau đối chiến với Hà Nhật Dương.Nhìn thấy hai em anh Hà thuận như vậy, mắt của Hà Nhật Dương tràn ngập ý cười.Ván cờ được bắt đầu lại.Lần này Tống Duệ và Tống Hà không dám chủ quan nữa.Từ bước đầu tiên trở đi bọn trẻ đã bắt đầu tiến bước nào rào bước đó.Hà Nhật Dương cũng rất nhanh thông qua việc chơi cờ để biết được tính cách và nước cờ của hai đứa trẻ.Tống Duệ rất thận trọng, sẽ không dễ dàng mạo hiểm, làm việc sẽ suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định. Vì vậy nó sẽ vòng qua cạm bẫy của Hà Nhật Dương, nó chọn cách an toàn hơn để quay về.Tống Hà tính cách rất thẳng thắn, con bé thuộc loại anh hùng dân gian điển hình không cầu giang sơn ổn định, chỉ cầu sảng khoái cố chấp.Hà Nhật Dương nghĩ đến khi bản thân xuống mộ lần thứ ba đã từng xuất hiện một ảo giác đó là có một nhân cách khác ẩn giấu trong cơ thể mình rất giống với Tống Duệ bây giờ.Xem ra Tống Duệ đã kế thừa mặ trầm ổn của bản thân.Còn Tống Hà lại thừa kế sự điên cuồng và cố chấp nhiệt huyết của Hà Nhật Dương khi anh còn là một thiếu niên.Hà Nhật Dương cứ nghĩ đến việc tố chất riêng của hai đứa trẻ này đều bắt nguồn từ gen của mình, trong lòng thấy rất ngọt ngào.Lần này Hà Nhật Dương cũng điều chỉnh chiến thuật.Anh áp dụng chiến lược và bố cục khác nhau.
Tống Duệ tính tình thận trọng anh liền xây dựng cờ trong cờ, mê trong mê, hết lần này đến lần khác dẫn dụ Tống Duệ.Sau đó anh để Tống Duệ thấy sau khi nó từ bỏ cơ hội sẽ có tổn thất gì từ đó quan sát Tống Duệ có hối hận không, sau khi hối hận có trở nên vội vàng không?
Điều khiến Hà Nhật Dương bất ngờ là sau khi Tống Duệ nhìn thấy bản thân bỏ lỡ cơ hội lại không hối hận vội vàng quá mức mà vẫn thận trọng đi tiếp theo bố cục của mình.Đây là tố chất mà người thừa kế một gia tộc chắc chắc phải có!
Tống Duệ rất phù hợp với điểm này!
Nếu bà nội biết điểm này bà nhất định sẽ rất vui phải không?
Hà Nhật Dương lại quan sát Tống Hà.Hà Nhật Dương áp dụng chính sách lung lạc, chiến lược đánh một hạt bắp cho một trái táo tàu.Quả nhiên Tống Hà cũng mềm lòng với Hà Nhật Dương, không còn hùng hổ dọa người như vậy, nước đi cùng dần dần nhẹ nhàng hơn.Hà Nhật Dương liền hiểu nha đầu Tống Hà này là kiểu người miệng cứng lòng mềm điển hình.Ai có được sự công nhận của con bé nó sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng người đó.Đây là việc tốt cũng là việc xấu.Nhưng con bé là con gái, điểm này không phải chí mạng.Khi trưởng thành quan niệm của con bé sẽ thay đổi.Điểm này chắc là theo Tống Linh rồi.Đây chính là Hà Nhật Dương.Thông qua hai ván cờ anh đã lập thực hiểu rõ tính cách của Tống Duệ và Tống Hà rồi.Cho nên hai tiểu quỷ Tống Duệ và Tống Hà so với bố của chúng vẫn còn kém xa!
Nhìn thấy họ chơi cờ rất hăng say, Tống Thanh không nhịn được nói với Lưu Nghãi: “Ba bố con chơi cũng hăng say lắm! Cậu nói xem Tiểu Hà sẽ chấp nhận Hà Nhật Dương chứ?”
Lưu Nghĩa vỗ vai Tống Thanh nói: “Được rồi, đừng lo việc này nữa! Nhìn dáng vẻ chung sống của họ xem cũng Hà thuận lắm mà! Hà Nhật Dương là người thông minh, anh ấy còn có thể kiểm soát được doanh nghiệp hơn triệu nhân viên, còn có thể không đối phó được với hai tiểu quỷ sao?”
Có câu nói này của Lưu Nghĩa Tống Thanh mới thấy yên tâm.Chuông cửa vang lên, Tống Thanh lo sẽ làm phiền ba bố con chơi cờ liền nhanh chóng ra mở cửa.Vũ Ngọc Bình ôm một cái rương đứng ở ngoài cửa, cười nói: “Anh đến ăn chực đây! Đây là nước hoa quả vừa vận chuyển từ Úc về cho bọn trẻ uống thử.”
Tống Thanh cũng không khách sáo với anh: “Anh mang vào nhà bếp đi.”
Vũ Ngọc Bình vừa bước vào đã nhìn thấy Hà Nhật Dương chơi cờ với hai đứa trẻ, anh nhanh chóng chuyển nước hoa quả vào nhà bếp rồi chạy ra ngoài quan sát.Tống Duệ và Tống Hà lúc này đang bước vào giai đoạn gay cấn của trận đấu không thể phân tâm cho nên không chào hỏi Vũ Ngọc Bình mà tập trung tinh thần tính xem bước tiếp theo đi thế nào.Điều Vũ Ngọc Bình giỏi nhất là gì?
Là đánh bạc!
Cho nên anh chỉ cần quét mắt là nhìn ra tâm tư của Hà Nhật Dương.Vũ Ngọc Bình cười ngồi ở bên cạnh tiếp tục quan sát.Chưa được bao lâu, Tống Thanh cũng lau tóc từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Hà Nhật Dương đang chơi cờ với bọn trẻ cũng qua đó xem náo nhiệt.Mọi người đều là sinh vật IQ cao cho nên đều hiểu đạo lý không nói chuyện khi chơi cờ.Không cần đợi ván cờ này chơi xong lại có một vị khách không mời mà đến nữa!
Lần này Tống Thanh và Lưu Nghĩa cùng lúc nhìn nhau đồng thanh nói: “Lại là ai đến nữa vậy?
Tống Thanh bất lực nói: “Mình đi xem sao! Tiểu Duệ và Tiểu Hà hôm nay qua đây cũng không phải bí mật gì. Xem ra mọi người đều muốn đến đây ăn chực!”
Lưu Nghĩa cười nói: “Có lẽ là đều tò mò về hai đứa trẻ này chăng?”
Tống Thanh gật đầu: “Có khả năng”.Tống Thanh quay người đi mở cửa, vừa mở cửa cô liền ngây người ra.Có ba người đứng ở trước cửa, đúng vậy, Phan Thịnh, Phan Ly và Sùng Minh đều đến rồi.Phan Thịnh, Phan Ly lập tức giải thích: “Khi bọn anh đi đến cổng nhà liền gặp anh Sùng Minh cứ ngập ngừng ở khu dân cư cho nên bọn anh liền mời anh ấy đến luôn.”
Ánh mắt láu cá của Sùng Minh đảo tới đảo lui, có vẻ như hơi ngượng ngùng.“Vào đi! Xem ra tối nay phải nấu nhiều một chút rồi.” Tống Thanh cười nói: “Bọn họ đang chơi cờ.”
Phan Thịnh, Phan Ly và Sùng Minh ngẩng đầu nhìn, được đấy, một đám người lớn ngồi xem trẻ con chời cờ!
Thế là họ cũng qua đó xem!
Tống Duệ và Tống Hà bị một đám người lớn vây quanh nhìn vẫn rất điềm tĩnh chơi cờ như cũ.Tố chất tâm lý của bọn trẻ làm mấy người lớn ở đó đều không nhịn được mà liên tục gật đầu.Quả nhiên là con của Hà Nhật Dương!
Khí chất này giống hệt với bố ruột của chúng!
Khi Hà Nhật Dương đồng thời đánh hai con cờ thì Tống Duệ và Tống Hà cùng lúc thảm bại.Tống Duệ và Tống Hà ngây ngốc nhìn bàn cờ, hai đứa trẻ vẫn mang vẻ mặt khó có thể tin được.Hai đứa trẻ lại có thể thua?
Hơn nữa còn là cùng lúc?
Hà Nhật Dương thu tay về cười nói: “Hai đứa có thành tích này đã là rất không tồi rồi! Chú Văn khi còn nhỏ như hai đứa còn không biết trên bàn cờ có bao nhiêu quân cơ!”
Vũ Ngọc Bình lập tức phản kháng: “Tại sao lại nhắc đến lịch sử đen của tôi? Có phải lại là Phan Thịnh Phan Ly nói cho cậu không?”
Những người khác đồng thời cười lên.Tống Duệ và Tống Hà lúc này mới định thần lại, đứng lên chào các trưởng bối.Tống Duệ nhìn Vũ Ngọc Bình ngoan ngoãn gọi: “Chào chú Văn.”
Tống Hà nhìn Vũ Ngọc Bình: “Chú muốn con gọi chú là chú Văn hay là ba nuôi?”
Mắt Vũ Ngọc Bình lập tức sáng lên!
Đều nói trực giác của đứa trẻ này khác biệt, bây giờ xem ra thật sự rất khác biệt! Làm sao con bé nhận ra được nhỉ?
“Tiểu Hà, tại sao con lại nói như vậy?” Mắt hoa đào của Vũ Ngọc Bình cười híp lại, dáng vẻ thật sự có hơi giống con sói.“Khăn quàng trên người chú là đồ đôi với mẹ nuôi! Chú đến ăn chực là vì mẹ nuôi đúng không?” Tống Hà nói líu lo.Vũ Ngọc Bình lập tức không nói gì nữa.Chẳng phải nha đầu này luôn đánh cờ sao? Ngay cả chi tiết nhỏ như vậy con bé cũng nhận ra?
Câu này của Tống Hà suýt nữa đã dọa linh hồn của những người có mặt ở đây!
Trời ơi tiểu công chúa, trực giác của con có cần chuẩn như vậy không?
Con bảo chúng ta phải làm thế nào đây?
Dù sao thì Hà Nhật Dương cũng là người có kinh nghiệm thực tế phong phú, khả năng phản ứng siêu tốt, nghe thấy Tống Hà nói như vậy anh lập tức híp mắt cười trả lời: “Bởi vì tương lai chúng ta có thể là người một nhà! Vậy nên đây gọi là tướng người nhà. Con xem, con và mẹ con là người một nhà vì vậy hai người trông rất giống nhau, hai vợ chồng người khác cũng sẽ rất giống nhau, đó gọi là tướng phu thê. Chẳng phải vừa nãy con nói cho phép chú theo đuổi mẹ con rồi sao? Vậy thì tương lai chúng ta cũng sẽ là người một nhà, đây gọi là duyên phận.”
Dù sao thì Tống Hà vẫn còn nhỏ, sau khi nghe lời giải thích của Hà Nhật Dương liền nghiêng đầu nghĩ rất lâu, hình như chú ấy nói có lý, tuy vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó là lạ lẫn vào.Tống Thanh lặng lẽ nhìn chồng mình trơ tráo đánh tráo khái nhiệm ức hiếp con gái, cô chọn cách im lặng không lên tiếng.Tiểu Hà bố con gian trá lắm con đừng học theo nhé!
Trong phòng bếp, Lưu Nghĩa ngó đầu ra rồi nói: “Đừng đứng ngốc nghếch ở đó nữa, lát nữa ăn cơm rồi đấy.”
Nghe thấy lời Lưu Nghĩa Tống Thanh lập tức nói: “Được rồi, bọn trẻ giao cho anh, em vào nhà bếp giúp đỡ.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Được.”
Hà Nhật Dương ôm hai đứa trẻ một tay một đứa đi đến phía trước sofa mới thả chúng xuống.Nhìn thấy trên bàn có bày cờ tướng anh cười ngay lập tức: “Con thích chơi cái này?”
Tống Duệ nhìn Hà Nhật Dương bằng ánh mắt thách thức: “Dám chơi với con một ván không?”
“Được.” Hà Nhật Dương lập tức ngồi xuống bày ra trận thế.Tống Duệ cũng nhanh chóng chuyển cái ghế nhỏ của mình qua để đối đầu với Hà Nhật Dương.Hà Nhật Dương ngẩng đầu nhìn Tống Hà: “Có muốn cùng chơi không?”
Tống Hà không phục hỏi: “Không phải chú định cùng lúc chơi cờ với bọn con đấy chứ? Đừng có coi thường IQ của chúng con! Hừ!”
“Có gì không được?” Hà Nhật Dương cười lớn bá đạo nói: “Chơi không?”
“Chơi thì chơi!” Tống Hà không phục, con bé cũng chuyển một bộ cờ quân khác đến: “Dám chơi cờ này với con không?”
Hà Nhật Dương cười thoải mái: “Chơi.”
Thế là, Tống Duệ và Tống Hà lần lượt ngồi ở hai phương hướng, Hà Nhật Dương ngồi ở giữa, một lúc hai việc, vừa chơi cờ tướng vừa Tống Duệ vừa chơi cờ quân với Tống Hà.Ban đầu Tống Duệ và Tống Hà thật sự không cho rằng Hà Nhật Dương có thể chơi cả hai loại cờ cùng lúc.Phải biết cách chơi của hai bộ cờ này là hoàn toàn khác nhau.Chơi hai loại cờ cùng lúc nói thì dễ làm thì khó.Đừng nhìn Tống Duệ và Tống Hà mới hơn ba tuổi, nhưng gen của người ta khác biệt, IQ đó thật sự tương đương với đứa trẻ mười mấy tuổi.Cho nên lúc bắt đầu Tống Duệ và Tống Hà đối chiến bằng tư thái nhẹ nhàng.Nhưng đi mãi đi mãi sắc mặt của Tống Duệ và Tống Hà đều thay đổi.Đường cờ của Hà Nhật Dương sắc bén quá rồi!
Khi sự bá đạo này thể hiện ở trên bàn cờ quả thực là chơi ván nào thắng ván đó.Lưng Tống Duệ đổ mồ hôi, bị Hà Nhật Dương vây đánh đã tiến thoái lưỡng nan không còn đường sống nữa.Tống Hà đỡ hơn một chút nhưng khi bị Hà Nhật Dương truy sát cũng khó có thể tiếp tục được.Đánh hết ván thứ nhất Hà Nhật Dương chiến thắng.Tống Duệ và Tống Hà im lặng rất lâu.Hai anh em nhìn nhau đột nhiên rất muốn khóc.Trước đây hai đứa trẻ luôn bắt nạt người khác, lần này lại bị người khác bắt nạt!
Tống Duệ càng ẩm ức hơn, người bắt nạt nó lại là bố ruột nó! Nó đi đâu nói lý đây?
Ánh mắt Tống Hà lại sáng lên, người đàn ông mạnh mẽ như vậy làm bố dượng của mình chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Hà Nhật Dương nhìn thấy hai đứa trẻ không phục lập tức nói: “Có muốn chơi lại một lần không?”
“Chơi!” Tống Duệ và Tống Hà lập tức đồng thanh trả lời.Hai anh em dùng lực nắm tay lại, hai bên cổ vũ lẫn nhau, cùng nhau đối chiến với Hà Nhật Dương.Nhìn thấy hai em anh Hà thuận như vậy, mắt của Hà Nhật Dương tràn ngập ý cười.Ván cờ được bắt đầu lại.Lần này Tống Duệ và Tống Hà không dám chủ quan nữa.Từ bước đầu tiên trở đi bọn trẻ đã bắt đầu tiến bước nào rào bước đó.Hà Nhật Dương cũng rất nhanh thông qua việc chơi cờ để biết được tính cách và nước cờ của hai đứa trẻ.Tống Duệ rất thận trọng, sẽ không dễ dàng mạo hiểm, làm việc sẽ suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định. Vì vậy nó sẽ vòng qua cạm bẫy của Hà Nhật Dương, nó chọn cách an toàn hơn để quay về.Tống Hà tính cách rất thẳng thắn, con bé thuộc loại anh hùng dân gian điển hình không cầu giang sơn ổn định, chỉ cầu sảng khoái cố chấp.Hà Nhật Dương nghĩ đến khi bản thân xuống mộ lần thứ ba đã từng xuất hiện một ảo giác đó là có một nhân cách khác ẩn giấu trong cơ thể mình rất giống với Tống Duệ bây giờ.Xem ra Tống Duệ đã kế thừa mặ trầm ổn của bản thân.Còn Tống Hà lại thừa kế sự điên cuồng và cố chấp nhiệt huyết của Hà Nhật Dương khi anh còn là một thiếu niên.Hà Nhật Dương cứ nghĩ đến việc tố chất riêng của hai đứa trẻ này đều bắt nguồn từ gen của mình, trong lòng thấy rất ngọt ngào.Lần này Hà Nhật Dương cũng điều chỉnh chiến thuật.Anh áp dụng chiến lược và bố cục khác nhau.
Tống Duệ tính tình thận trọng anh liền xây dựng cờ trong cờ, mê trong mê, hết lần này đến lần khác dẫn dụ Tống Duệ.Sau đó anh để Tống Duệ thấy sau khi nó từ bỏ cơ hội sẽ có tổn thất gì từ đó quan sát Tống Duệ có hối hận không, sau khi hối hận có trở nên vội vàng không?
Điều khiến Hà Nhật Dương bất ngờ là sau khi Tống Duệ nhìn thấy bản thân bỏ lỡ cơ hội lại không hối hận vội vàng quá mức mà vẫn thận trọng đi tiếp theo bố cục của mình.Đây là tố chất mà người thừa kế một gia tộc chắc chắc phải có!
Tống Duệ rất phù hợp với điểm này!
Nếu bà nội biết điểm này bà nhất định sẽ rất vui phải không?
Hà Nhật Dương lại quan sát Tống Hà.Hà Nhật Dương áp dụng chính sách lung lạc, chiến lược đánh một hạt bắp cho một trái táo tàu.Quả nhiên Tống Hà cũng mềm lòng với Hà Nhật Dương, không còn hùng hổ dọa người như vậy, nước đi cùng dần dần nhẹ nhàng hơn.Hà Nhật Dương liền hiểu nha đầu Tống Hà này là kiểu người miệng cứng lòng mềm điển hình.Ai có được sự công nhận của con bé nó sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng người đó.Đây là việc tốt cũng là việc xấu.Nhưng con bé là con gái, điểm này không phải chí mạng.Khi trưởng thành quan niệm của con bé sẽ thay đổi.Điểm này chắc là theo Tống Linh rồi.Đây chính là Hà Nhật Dương.Thông qua hai ván cờ anh đã lập thực hiểu rõ tính cách của Tống Duệ và Tống Hà rồi.Cho nên hai tiểu quỷ Tống Duệ và Tống Hà so với bố của chúng vẫn còn kém xa!
Nhìn thấy họ chơi cờ rất hăng say, Tống Thanh không nhịn được nói với Lưu Nghãi: “Ba bố con chơi cũng hăng say lắm! Cậu nói xem Tiểu Hà sẽ chấp nhận Hà Nhật Dương chứ?”
Lưu Nghĩa vỗ vai Tống Thanh nói: “Được rồi, đừng lo việc này nữa! Nhìn dáng vẻ chung sống của họ xem cũng Hà thuận lắm mà! Hà Nhật Dương là người thông minh, anh ấy còn có thể kiểm soát được doanh nghiệp hơn triệu nhân viên, còn có thể không đối phó được với hai tiểu quỷ sao?”
Có câu nói này của Lưu Nghĩa Tống Thanh mới thấy yên tâm.Chuông cửa vang lên, Tống Thanh lo sẽ làm phiền ba bố con chơi cờ liền nhanh chóng ra mở cửa.Vũ Ngọc Bình ôm một cái rương đứng ở ngoài cửa, cười nói: “Anh đến ăn chực đây! Đây là nước hoa quả vừa vận chuyển từ Úc về cho bọn trẻ uống thử.”
Tống Thanh cũng không khách sáo với anh: “Anh mang vào nhà bếp đi.”
Vũ Ngọc Bình vừa bước vào đã nhìn thấy Hà Nhật Dương chơi cờ với hai đứa trẻ, anh nhanh chóng chuyển nước hoa quả vào nhà bếp rồi chạy ra ngoài quan sát.Tống Duệ và Tống Hà lúc này đang bước vào giai đoạn gay cấn của trận đấu không thể phân tâm cho nên không chào hỏi Vũ Ngọc Bình mà tập trung tinh thần tính xem bước tiếp theo đi thế nào.Điều Vũ Ngọc Bình giỏi nhất là gì?
Là đánh bạc!
Cho nên anh chỉ cần quét mắt là nhìn ra tâm tư của Hà Nhật Dương.Vũ Ngọc Bình cười ngồi ở bên cạnh tiếp tục quan sát.Chưa được bao lâu, Tống Thanh cũng lau tóc từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Hà Nhật Dương đang chơi cờ với bọn trẻ cũng qua đó xem náo nhiệt.Mọi người đều là sinh vật IQ cao cho nên đều hiểu đạo lý không nói chuyện khi chơi cờ.Không cần đợi ván cờ này chơi xong lại có một vị khách không mời mà đến nữa!
Lần này Tống Thanh và Lưu Nghĩa cùng lúc nhìn nhau đồng thanh nói: “Lại là ai đến nữa vậy?
Tống Thanh bất lực nói: “Mình đi xem sao! Tiểu Duệ và Tiểu Hà hôm nay qua đây cũng không phải bí mật gì. Xem ra mọi người đều muốn đến đây ăn chực!”
Lưu Nghĩa cười nói: “Có lẽ là đều tò mò về hai đứa trẻ này chăng?”
Tống Thanh gật đầu: “Có khả năng”.Tống Thanh quay người đi mở cửa, vừa mở cửa cô liền ngây người ra.Có ba người đứng ở trước cửa, đúng vậy, Phan Thịnh, Phan Ly và Sùng Minh đều đến rồi.Phan Thịnh, Phan Ly lập tức giải thích: “Khi bọn anh đi đến cổng nhà liền gặp anh Sùng Minh cứ ngập ngừng ở khu dân cư cho nên bọn anh liền mời anh ấy đến luôn.”
Ánh mắt láu cá của Sùng Minh đảo tới đảo lui, có vẻ như hơi ngượng ngùng.“Vào đi! Xem ra tối nay phải nấu nhiều một chút rồi.” Tống Thanh cười nói: “Bọn họ đang chơi cờ.”
Phan Thịnh, Phan Ly và Sùng Minh ngẩng đầu nhìn, được đấy, một đám người lớn ngồi xem trẻ con chời cờ!
Thế là họ cũng qua đó xem!
Tống Duệ và Tống Hà bị một đám người lớn vây quanh nhìn vẫn rất điềm tĩnh chơi cờ như cũ.Tố chất tâm lý của bọn trẻ làm mấy người lớn ở đó đều không nhịn được mà liên tục gật đầu.Quả nhiên là con của Hà Nhật Dương!
Khí chất này giống hệt với bố ruột của chúng!
Khi Hà Nhật Dương đồng thời đánh hai con cờ thì Tống Duệ và Tống Hà cùng lúc thảm bại.Tống Duệ và Tống Hà ngây ngốc nhìn bàn cờ, hai đứa trẻ vẫn mang vẻ mặt khó có thể tin được.Hai đứa trẻ lại có thể thua?
Hơn nữa còn là cùng lúc?
Hà Nhật Dương thu tay về cười nói: “Hai đứa có thành tích này đã là rất không tồi rồi! Chú Văn khi còn nhỏ như hai đứa còn không biết trên bàn cờ có bao nhiêu quân cơ!”
Vũ Ngọc Bình lập tức phản kháng: “Tại sao lại nhắc đến lịch sử đen của tôi? Có phải lại là Phan Thịnh Phan Ly nói cho cậu không?”
Những người khác đồng thời cười lên.Tống Duệ và Tống Hà lúc này mới định thần lại, đứng lên chào các trưởng bối.Tống Duệ nhìn Vũ Ngọc Bình ngoan ngoãn gọi: “Chào chú Văn.”
Tống Hà nhìn Vũ Ngọc Bình: “Chú muốn con gọi chú là chú Văn hay là ba nuôi?”
Mắt Vũ Ngọc Bình lập tức sáng lên!
Đều nói trực giác của đứa trẻ này khác biệt, bây giờ xem ra thật sự rất khác biệt! Làm sao con bé nhận ra được nhỉ?
“Tiểu Hà, tại sao con lại nói như vậy?” Mắt hoa đào của Vũ Ngọc Bình cười híp lại, dáng vẻ thật sự có hơi giống con sói.“Khăn quàng trên người chú là đồ đôi với mẹ nuôi! Chú đến ăn chực là vì mẹ nuôi đúng không?” Tống Hà nói líu lo.Vũ Ngọc Bình lập tức không nói gì nữa.Chẳng phải nha đầu này luôn đánh cờ sao? Ngay cả chi tiết nhỏ như vậy con bé cũng nhận ra?
Bình luận facebook