Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-560
CHƯƠNG 560
Ngày thứ 3 sau khi Tống Duệ, Tống Hà tới thành phố H, cuối cùng cũng tới trường mầm non mới báo danh!
Ngày này, hai đứa trẻ đều mặc lên người bộ đồng phục xinh đẹp, ngồi trên xe Tống Thanh vui vẻ đến trường.Vừa tới cổng trường, Tống Duệ, Tống Hà đều phải thốt lên kinh ngạc.Trường đẹp quá!
Lần đầu tiên bọn họ thấy được ngôi trường đẹp như thế này, hệt như thành quách nước Anh!
Các trường mầm non khác đều xây như trong phim hoạt hình, lòe loẹt, nhiều màu sắc.Ngôi trường này lại giống như thành quách hoàng gia, vừa cao quý vừa có khí chất.Nhưng cũng không giống với các thành quách bình thường khác chỉ trang nghiêm mà không sống động.Trường mầm non ở đây chọn màu sắc khá nhã nhặn, tạo nên một vương quốc Anh trong mơ.Tống Thanh lái xe tới cổng trường, check thẻ xong mới có thể vào trong.Tống Thanh lái xe qua đó.Tống Duệ và Tống Hà bò lên cửa sổ, ngây ngốc nhìn những vương quốc cổ tích hai bên đường!
Trời đất, trường mầm non cũng có thể làm được đến mức này sao?
Nơi đây hệt như thế giới trong truyện cổ tích!
Tống Thanh nói: “Hai con đến đây học thì phải ngoan đó! Những đứa trẻ học ở đây trừ nhà giàu ra còn có quý tộc thực thụ.”
Tống Duệ gật đầu: “Mami yên tâm, chúng con không gây chuyện đâu.”
Tống Hà chu môi: “Mami yên tâm, chúng con chẳng thèm gây chuyện! Lúc ở Đông Bắc không thì đến đây cũng sẽ không!”
Tống Thanh cười: “Đúng đúng, mami nói sai rồi! Tiểu Hà ngoan như vậy, sao có thể gây chuyện chứ? Nhưng các con cũng phải thiết lập quan hệ tốt với các bạn ở đây đó.”
Tống Hà vui vẻ: “Tiểu Hà sẽ không để mami lo lắng!”
Tống Thanh cười, lái xe tới phòng giáo vụ.Vừa xuống xe, trưởng phòng giáo vụ và hiệu trưởng đều đứng đó nhiệt tình tiếp đón.Bọn họ đã nhận được thông báo từ sớm.Hai vị tới hôm nay là người thừa kế sau này của tậ đoàn Hà thị, nhưng thân phận của họ rất bí mật, cần phải giữ kín, trừ hai người có mặt ở đây ra, không được tiết lộ với bất cứ kẻ nào!
Vậy nên, trưởng phòng giáo vụ và hiệu trưởng đợi ở đây trong tâm trạng nơm nớp lo sợ, vừa khách sáo, vừa cung kính.Tống Thanh dắt con xuống xe, đối phương cung kính chào hỏi: “Phu nhân, tiểu thư, thiếu gia.”
Tống Thanh xua tay: “Đừng gọi như vậy! Đám trẻ tới đây học, chính là học sinh, phải theo quy tắc ở đây.”
Tống Thanh nói xong, dắt hai đứa trẻ nói: “Chào mọi người đi con.”
Tống Duệ và Tống Hà ngoan ngoãn: “Chào hiệu trưởng, chào trưởng phòng ạ!”
Hiệu trưởng và trưởng phòng vội gật đầu: “Tốt tốt. Phu nhân, mời đi bên này làm thủ tục nhập học. Hai đứa bé năm nay mới hơn 3 tuổi, nên có thể học ở lớp nhỏ. Phu nhân yên tâm, chỗ chúng tôi là nơi đào tạo nhân tài, những gì dạy cho các bé đều là những thứ tốt nhất.”
“Tôi tin tưởng khả năng dạy học của trường mình, tôi hiểu rồi, mời.” Tống Thanh gật đầu nói: “Tôi giao bọn trẻ cho các ông!”
“Nên làm mà.” Hiệu trưởng nhiệt tình đáp lời.Tống Thanh thuận lợi làm xong thủ tục nhập học cho hai đứa trẻ, vốn định xem năng lực thích nghi của hai con nhưng công ty gọi điện tới, Tống Thanh phải rời đi ngay lập tức.Tống Duệ và Tống Hà rất thông minh, biết Tống Thanh không yên tâm về bọn họ, lập tức chạy qua nhập hội với đám bạn mới.Nhìn Tống Duệ và Tống Hà Hà nhập với mọi người, Tống Thanh mới yên tâm rời đi.Lúc Tống Thanh chưa đi, thế giới còn Hà bình, yên ổn.Nhưng Tống Thanh vừa đi…
Rõ ràng hôm nay Tống Duệ vừa mới chuyển tới đây nhưng trước mặt cậu chất đầy quà tặng của các bạn nhỏ trong trường.Đúng, tất cả đều do con gái tặng!
Bởi vì mấy cô bé cảm thấy Tống Duệ hệt như hoàng tử bước ra từ cổ tích.Nho nhã lễ độ, khiêm tốn hào phóng, vừa thông minh vừa có bản lãnh, vẽ tranh cũng đẹp! Hơn nữa, cậu ấy còn rất đẹp trai!
Lại nhìn Tống Hà, trước mắt Tống Hà cũng có một đống đồ ăn.Còn vì sao lại là đồ ăn ư, đó là vì Tống Hà vô tình nói ra một câu: “Mình thấy con mèo đáng thương ở cổng phụ trường mầm non đói tới mức sắp đi không nổi rồi, mình muốn kiếm chút đồ ăn để đút cho nó.Vậy nên đám con trai trong trường người nào người nấy đến nhà ăn trộm đồ về cho cô bé!
Đây chính là lợi ích của việc xinh đẹp hơn người!
Hai đứa bé này ngay ngày đầu tiên chuyển tới đây đã đè ép đám trẻ khác chỉ bằng một câu nói!
Ánh sáng trên người họ quá chói mắt, cuối cùng cũng khiến vài đứa nhỏ không thoải mái.Vậy nên, một đứa trẻ hung hăng chạy tới trước mặt Tống Duệ muốn quyết đấu với cậu.Tống Duệ hời hợt hỏi cậu ta, cậu muốn đấu thế nào? Thi văn hay thi võ?
Bạn nhỏ hung hăng hỏi lại Tống Duệ, thế nào là thi văn, thế nào là thi võ?
Tống Duệ trả lời: thi văn là so tài năng, thi võ là so ai đánh nhau giỏi!
Bạn nhỏ hung hăng lập tức trả lời: đương nhiên là đấu võ rồi!
Vậy là bạn nhỏ hung hăng còn chưa tới gần Tống Duệ đã bị Tống Duệ cho một cú nhẹ nhàng qua vai, ấn xuống đất!
“Có phục không?” Tống Duệ vẫn ấn chặt cậu bạn hung hăng.“Không phục!” Bạn nhỏ đó cắn răng nghiến lợi trả lời.“Đánh tiếp!” Tống Duệ lập tức buông lỏng tay, tha cho cậu bạn hung hăng kia.Cậu bạn kia một lần nữa xông về phía Tống Duệ.Tống Duệ nghiêng người, hoàn hảo tránh được, nhân lúc bạn nhỏ kia còn đang xoa bóp cơ thể, cậu cho một cước gạt chân vô cùng đẹp mắt.Bịch, cậu bạn hung hăng bị gạt ngã xuống, miệng đầy bùn đất!
“Có phục không?” Tống Duệ từ trên cao nhìn xuống, hỏi.“Không phục!” Cậu bạn hung hăng sắp khóc đến nơi.Cậu sắp 5 tuổi rồi, vậy mà bị đứa bé 3 tuổi đánh bại hai lần! Nếu cậu nhận thua, làm sao bảo vệ được ngôi vị bá chủ trường mầm non?
Không được, cậu thề chết cũng phải bảo vệ ngôi vị này!
“Tiếp tục!” Tống Duệ nhảy về chỗ cũ, khí phách hất tóc.“Wow, đẹp trai quá!” Mắt đám con gái trong trường toàn bộ biến thành ngôi sao, nhìn Tống Duệ bằng ánh mắTống Hàâm mộ.Tư thế vừa nãy của cậu đẹp đến ngất ngây!
Nam thần! Cậu là nam thần của trường mầm non chúng ta!
Một cô bé sợ hãi hỏi Tống Duệ: “Duệ hoàng tử, tại sao động tác của cậu đẹp như vậy?”
Tống Duệ ngại ngùng trả lời: “Hả? Cái này tôi được học từ nhỏ!”
Lúc này, cậu bạn bị đánh từ dưới đất bò dậy, tức giận hét: “Tống Duệ, nếu như hôm nay tôi còn thua cậu, tôi sẽ nhường vị trí đại ca trường mầm non cho cậu!”
Tống Duệ vẻ mặt mờ mịt: “Nhưng tôi không muốn làm đại ca!”
“Hừ, tôi không tin bản thân đánh không nổi cậu! Tiếp tục!” Cậu bạn hung hăng a một tiếng, tiếp tục xông về phía Tống Duệ.Động tác của cậu bạn hung hăng rất nhanh, Tống Duệ không kịp tránh, cả người ngả về phía sau, một né đòn hoàn hảo, tiếp đó ngay tại thời khắc Tống Duệ lộn người trên không, chân phải cậu móc vào cằm cậu bạn hung hăng, chân trái theo sát phía sau.Bốp bốp, cậu bạn hung hăng bị đá hai phát, nằm bò trên mặt đất không dậy nổi.Sau khi Tống Duệ thực hiện cú lộn người trên không đã tiếp đất một cách đẹp mắt.Đám con gái xung quanh hò hét đến lạc giọng!
Trời ạ, Duệ hoàng tử đẹp trai quá!
Đẹp đến ngất ngây!
Chúng tôi là fan của cậu
Cậu bạn hung hăng cuối cùng cũng không bò dậy nổi, òa khóc: “Tôi mặc kệ, mặc kệ, tôi muốn làm đại ca trường mầm non! Huhuhu.”
Tống Duệ đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt không hiểu: “Tôi không nói muốn làm đại ca mà. Là cậu muốn quyết đấu với tôi chứ.”
Đám con gái vây chặt Tống Duệ, tặng quà cho cậu.Tống Duệ càng không hiểu gì.Tại sao đám con gái trong trường mầm non đều như vậy?
Tại sao học sinh nữ trong trường quý tộc cũng như vậy?
Cậu không muốn chơi đùa với con gái đâu
So với cách Tống Duệ dùng võ công đánh bại đại ca tiền nhiệm của trường, Tống Hà chinh phục những người khác vô cùng dễ dàng.Tống Hà biết hát, biết nhảy còn dạy các bạn khác nhảy mấy làn điệu dân tộc.Bởi vì Tần Trân làm cho Tống Hà trang phục của 54 dân tộc, nên Tống Hà cũng học được khá nhiều điệu nhảy của các dân tộc.Tống Hà ở một góc trường, đưa theo không ít các bạn nhỏ, múa hát tưng bừng rất vui vẻ.Hai đứa trẻ dùng cách của mình, chỉ trong vòng một ngày đã có một đám fan hâm mộ, còn thu được một lượng lớn đồ ăn.Hiệu trưởng chứng kiến mọi chuyện, chỉ muốn khóc ra tiếng.Năng lực tụ tập bậc này, bọn họ thật sự mới có 3 tuổi?
Thật sao?
Tống Thanh giải quyết xong chuyện công ty, gọi điện cho hiệu trưởng trường mầm non, hỏi thăm xem hai đứa bé liệu có quen với môi trường học mới không.Hiệu trưởng rất muốn nói, quen chứ, cực kỳ quen là đằng khác!
Bọn họ đã trở thành đàn anh đàn chị của cả cái trường mầm non này rồi.Tống Thanh nghe nói đám trẻ đã quen với môi trường mới, vậy mới yên tâm.Vừa cúp điện thoại xong, lại có người gọi tới.Phương Mạn Luân gọi tới hỏi thăm tình hình hai đứa bé, Tống Thanh cười cười kể lại một lượt.Phương Mạn Luân nói: “trường mầm non Vũ Ngọc Bình đầu tư này là trường học quý tộc nổi tiếng trong nước. Người học ở đây phần lớn là người nhà quý tộc, Tiểu Duệ và Tiểu Hà học ở đây chắc chắn không phải chịu uất ức gì.”
Tống Thanh thở dài một tiếng, nói: “Em chỉ mong hai đứa có một tuổi thơ vui vẻ.”
“Đúng rồi, hay là cuối tuần đưa hai đứa bé về nhà anh chơi đi?” Phương Mạn Luân ngỏ ý mời: “Quen biết lâu như vậy mà chưa mời về nhà chơi bao giờ.”
Phương Mạn Luân chứng kiến tận mắt sự ra đời của hai đứa trẻ.Tống Duệ và Tống Hà không lạ gì Phương Mạn Luân cả.Tống Thanh vốn định từ chối.Nhưng vừa nghĩ tới hai ngày ở Phương gia, Phương Mạn Luân luôn giữ khoảng cách an toàn với bản thân…
Cô lại tự hỏi, có phải mình nghĩ nhiều không?
Bây giờ Phương Mạn Luân đưa ra lời mời như vậy khiến Tống Thanh có chút khó xử.Phương Mạn Luân và hai đứa bé vô cùng quen thuộc, nếu cứ từ chối như vậy, e là không hợp cho lắm.Nhưng nếu đồng ý thì có phải cũng không hợp không?
Phương Mạn Luân cảm nhận được sự do dự của Tống Thanh, bèn nói: “Anh cũng không có ý gì. Chỉ là trong nhà lạnh lẽo quá, lúc mấy người ở đây còn đông vui, mấy người vừa đi, trong nhà như không có người ở. Anh cũng lâu lắm không gặp đám trẻ, vậy nên mới muốn mời chúng tới nhà chơi.”
Ngày thứ 3 sau khi Tống Duệ, Tống Hà tới thành phố H, cuối cùng cũng tới trường mầm non mới báo danh!
Ngày này, hai đứa trẻ đều mặc lên người bộ đồng phục xinh đẹp, ngồi trên xe Tống Thanh vui vẻ đến trường.Vừa tới cổng trường, Tống Duệ, Tống Hà đều phải thốt lên kinh ngạc.Trường đẹp quá!
Lần đầu tiên bọn họ thấy được ngôi trường đẹp như thế này, hệt như thành quách nước Anh!
Các trường mầm non khác đều xây như trong phim hoạt hình, lòe loẹt, nhiều màu sắc.Ngôi trường này lại giống như thành quách hoàng gia, vừa cao quý vừa có khí chất.Nhưng cũng không giống với các thành quách bình thường khác chỉ trang nghiêm mà không sống động.Trường mầm non ở đây chọn màu sắc khá nhã nhặn, tạo nên một vương quốc Anh trong mơ.Tống Thanh lái xe tới cổng trường, check thẻ xong mới có thể vào trong.Tống Thanh lái xe qua đó.Tống Duệ và Tống Hà bò lên cửa sổ, ngây ngốc nhìn những vương quốc cổ tích hai bên đường!
Trời đất, trường mầm non cũng có thể làm được đến mức này sao?
Nơi đây hệt như thế giới trong truyện cổ tích!
Tống Thanh nói: “Hai con đến đây học thì phải ngoan đó! Những đứa trẻ học ở đây trừ nhà giàu ra còn có quý tộc thực thụ.”
Tống Duệ gật đầu: “Mami yên tâm, chúng con không gây chuyện đâu.”
Tống Hà chu môi: “Mami yên tâm, chúng con chẳng thèm gây chuyện! Lúc ở Đông Bắc không thì đến đây cũng sẽ không!”
Tống Thanh cười: “Đúng đúng, mami nói sai rồi! Tiểu Hà ngoan như vậy, sao có thể gây chuyện chứ? Nhưng các con cũng phải thiết lập quan hệ tốt với các bạn ở đây đó.”
Tống Hà vui vẻ: “Tiểu Hà sẽ không để mami lo lắng!”
Tống Thanh cười, lái xe tới phòng giáo vụ.Vừa xuống xe, trưởng phòng giáo vụ và hiệu trưởng đều đứng đó nhiệt tình tiếp đón.Bọn họ đã nhận được thông báo từ sớm.Hai vị tới hôm nay là người thừa kế sau này của tậ đoàn Hà thị, nhưng thân phận của họ rất bí mật, cần phải giữ kín, trừ hai người có mặt ở đây ra, không được tiết lộ với bất cứ kẻ nào!
Vậy nên, trưởng phòng giáo vụ và hiệu trưởng đợi ở đây trong tâm trạng nơm nớp lo sợ, vừa khách sáo, vừa cung kính.Tống Thanh dắt con xuống xe, đối phương cung kính chào hỏi: “Phu nhân, tiểu thư, thiếu gia.”
Tống Thanh xua tay: “Đừng gọi như vậy! Đám trẻ tới đây học, chính là học sinh, phải theo quy tắc ở đây.”
Tống Thanh nói xong, dắt hai đứa trẻ nói: “Chào mọi người đi con.”
Tống Duệ và Tống Hà ngoan ngoãn: “Chào hiệu trưởng, chào trưởng phòng ạ!”
Hiệu trưởng và trưởng phòng vội gật đầu: “Tốt tốt. Phu nhân, mời đi bên này làm thủ tục nhập học. Hai đứa bé năm nay mới hơn 3 tuổi, nên có thể học ở lớp nhỏ. Phu nhân yên tâm, chỗ chúng tôi là nơi đào tạo nhân tài, những gì dạy cho các bé đều là những thứ tốt nhất.”
“Tôi tin tưởng khả năng dạy học của trường mình, tôi hiểu rồi, mời.” Tống Thanh gật đầu nói: “Tôi giao bọn trẻ cho các ông!”
“Nên làm mà.” Hiệu trưởng nhiệt tình đáp lời.Tống Thanh thuận lợi làm xong thủ tục nhập học cho hai đứa trẻ, vốn định xem năng lực thích nghi của hai con nhưng công ty gọi điện tới, Tống Thanh phải rời đi ngay lập tức.Tống Duệ và Tống Hà rất thông minh, biết Tống Thanh không yên tâm về bọn họ, lập tức chạy qua nhập hội với đám bạn mới.Nhìn Tống Duệ và Tống Hà Hà nhập với mọi người, Tống Thanh mới yên tâm rời đi.Lúc Tống Thanh chưa đi, thế giới còn Hà bình, yên ổn.Nhưng Tống Thanh vừa đi…
Rõ ràng hôm nay Tống Duệ vừa mới chuyển tới đây nhưng trước mặt cậu chất đầy quà tặng của các bạn nhỏ trong trường.Đúng, tất cả đều do con gái tặng!
Bởi vì mấy cô bé cảm thấy Tống Duệ hệt như hoàng tử bước ra từ cổ tích.Nho nhã lễ độ, khiêm tốn hào phóng, vừa thông minh vừa có bản lãnh, vẽ tranh cũng đẹp! Hơn nữa, cậu ấy còn rất đẹp trai!
Lại nhìn Tống Hà, trước mắt Tống Hà cũng có một đống đồ ăn.Còn vì sao lại là đồ ăn ư, đó là vì Tống Hà vô tình nói ra một câu: “Mình thấy con mèo đáng thương ở cổng phụ trường mầm non đói tới mức sắp đi không nổi rồi, mình muốn kiếm chút đồ ăn để đút cho nó.Vậy nên đám con trai trong trường người nào người nấy đến nhà ăn trộm đồ về cho cô bé!
Đây chính là lợi ích của việc xinh đẹp hơn người!
Hai đứa bé này ngay ngày đầu tiên chuyển tới đây đã đè ép đám trẻ khác chỉ bằng một câu nói!
Ánh sáng trên người họ quá chói mắt, cuối cùng cũng khiến vài đứa nhỏ không thoải mái.Vậy nên, một đứa trẻ hung hăng chạy tới trước mặt Tống Duệ muốn quyết đấu với cậu.Tống Duệ hời hợt hỏi cậu ta, cậu muốn đấu thế nào? Thi văn hay thi võ?
Bạn nhỏ hung hăng hỏi lại Tống Duệ, thế nào là thi văn, thế nào là thi võ?
Tống Duệ trả lời: thi văn là so tài năng, thi võ là so ai đánh nhau giỏi!
Bạn nhỏ hung hăng lập tức trả lời: đương nhiên là đấu võ rồi!
Vậy là bạn nhỏ hung hăng còn chưa tới gần Tống Duệ đã bị Tống Duệ cho một cú nhẹ nhàng qua vai, ấn xuống đất!
“Có phục không?” Tống Duệ vẫn ấn chặt cậu bạn hung hăng.“Không phục!” Bạn nhỏ đó cắn răng nghiến lợi trả lời.“Đánh tiếp!” Tống Duệ lập tức buông lỏng tay, tha cho cậu bạn hung hăng kia.Cậu bạn kia một lần nữa xông về phía Tống Duệ.Tống Duệ nghiêng người, hoàn hảo tránh được, nhân lúc bạn nhỏ kia còn đang xoa bóp cơ thể, cậu cho một cước gạt chân vô cùng đẹp mắt.Bịch, cậu bạn hung hăng bị gạt ngã xuống, miệng đầy bùn đất!
“Có phục không?” Tống Duệ từ trên cao nhìn xuống, hỏi.“Không phục!” Cậu bạn hung hăng sắp khóc đến nơi.Cậu sắp 5 tuổi rồi, vậy mà bị đứa bé 3 tuổi đánh bại hai lần! Nếu cậu nhận thua, làm sao bảo vệ được ngôi vị bá chủ trường mầm non?
Không được, cậu thề chết cũng phải bảo vệ ngôi vị này!
“Tiếp tục!” Tống Duệ nhảy về chỗ cũ, khí phách hất tóc.“Wow, đẹp trai quá!” Mắt đám con gái trong trường toàn bộ biến thành ngôi sao, nhìn Tống Duệ bằng ánh mắTống Hàâm mộ.Tư thế vừa nãy của cậu đẹp đến ngất ngây!
Nam thần! Cậu là nam thần của trường mầm non chúng ta!
Một cô bé sợ hãi hỏi Tống Duệ: “Duệ hoàng tử, tại sao động tác của cậu đẹp như vậy?”
Tống Duệ ngại ngùng trả lời: “Hả? Cái này tôi được học từ nhỏ!”
Lúc này, cậu bạn bị đánh từ dưới đất bò dậy, tức giận hét: “Tống Duệ, nếu như hôm nay tôi còn thua cậu, tôi sẽ nhường vị trí đại ca trường mầm non cho cậu!”
Tống Duệ vẻ mặt mờ mịt: “Nhưng tôi không muốn làm đại ca!”
“Hừ, tôi không tin bản thân đánh không nổi cậu! Tiếp tục!” Cậu bạn hung hăng a một tiếng, tiếp tục xông về phía Tống Duệ.Động tác của cậu bạn hung hăng rất nhanh, Tống Duệ không kịp tránh, cả người ngả về phía sau, một né đòn hoàn hảo, tiếp đó ngay tại thời khắc Tống Duệ lộn người trên không, chân phải cậu móc vào cằm cậu bạn hung hăng, chân trái theo sát phía sau.Bốp bốp, cậu bạn hung hăng bị đá hai phát, nằm bò trên mặt đất không dậy nổi.Sau khi Tống Duệ thực hiện cú lộn người trên không đã tiếp đất một cách đẹp mắt.Đám con gái xung quanh hò hét đến lạc giọng!
Trời ạ, Duệ hoàng tử đẹp trai quá!
Đẹp đến ngất ngây!
Chúng tôi là fan của cậu
Cậu bạn hung hăng cuối cùng cũng không bò dậy nổi, òa khóc: “Tôi mặc kệ, mặc kệ, tôi muốn làm đại ca trường mầm non! Huhuhu.”
Tống Duệ đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt không hiểu: “Tôi không nói muốn làm đại ca mà. Là cậu muốn quyết đấu với tôi chứ.”
Đám con gái vây chặt Tống Duệ, tặng quà cho cậu.Tống Duệ càng không hiểu gì.Tại sao đám con gái trong trường mầm non đều như vậy?
Tại sao học sinh nữ trong trường quý tộc cũng như vậy?
Cậu không muốn chơi đùa với con gái đâu
So với cách Tống Duệ dùng võ công đánh bại đại ca tiền nhiệm của trường, Tống Hà chinh phục những người khác vô cùng dễ dàng.Tống Hà biết hát, biết nhảy còn dạy các bạn khác nhảy mấy làn điệu dân tộc.Bởi vì Tần Trân làm cho Tống Hà trang phục của 54 dân tộc, nên Tống Hà cũng học được khá nhiều điệu nhảy của các dân tộc.Tống Hà ở một góc trường, đưa theo không ít các bạn nhỏ, múa hát tưng bừng rất vui vẻ.Hai đứa trẻ dùng cách của mình, chỉ trong vòng một ngày đã có một đám fan hâm mộ, còn thu được một lượng lớn đồ ăn.Hiệu trưởng chứng kiến mọi chuyện, chỉ muốn khóc ra tiếng.Năng lực tụ tập bậc này, bọn họ thật sự mới có 3 tuổi?
Thật sao?
Tống Thanh giải quyết xong chuyện công ty, gọi điện cho hiệu trưởng trường mầm non, hỏi thăm xem hai đứa bé liệu có quen với môi trường học mới không.Hiệu trưởng rất muốn nói, quen chứ, cực kỳ quen là đằng khác!
Bọn họ đã trở thành đàn anh đàn chị của cả cái trường mầm non này rồi.Tống Thanh nghe nói đám trẻ đã quen với môi trường mới, vậy mới yên tâm.Vừa cúp điện thoại xong, lại có người gọi tới.Phương Mạn Luân gọi tới hỏi thăm tình hình hai đứa bé, Tống Thanh cười cười kể lại một lượt.Phương Mạn Luân nói: “trường mầm non Vũ Ngọc Bình đầu tư này là trường học quý tộc nổi tiếng trong nước. Người học ở đây phần lớn là người nhà quý tộc, Tiểu Duệ và Tiểu Hà học ở đây chắc chắn không phải chịu uất ức gì.”
Tống Thanh thở dài một tiếng, nói: “Em chỉ mong hai đứa có một tuổi thơ vui vẻ.”
“Đúng rồi, hay là cuối tuần đưa hai đứa bé về nhà anh chơi đi?” Phương Mạn Luân ngỏ ý mời: “Quen biết lâu như vậy mà chưa mời về nhà chơi bao giờ.”
Phương Mạn Luân chứng kiến tận mắt sự ra đời của hai đứa trẻ.Tống Duệ và Tống Hà không lạ gì Phương Mạn Luân cả.Tống Thanh vốn định từ chối.Nhưng vừa nghĩ tới hai ngày ở Phương gia, Phương Mạn Luân luôn giữ khoảng cách an toàn với bản thân…
Cô lại tự hỏi, có phải mình nghĩ nhiều không?
Bây giờ Phương Mạn Luân đưa ra lời mời như vậy khiến Tống Thanh có chút khó xử.Phương Mạn Luân và hai đứa bé vô cùng quen thuộc, nếu cứ từ chối như vậy, e là không hợp cho lắm.Nhưng nếu đồng ý thì có phải cũng không hợp không?
Phương Mạn Luân cảm nhận được sự do dự của Tống Thanh, bèn nói: “Anh cũng không có ý gì. Chỉ là trong nhà lạnh lẽo quá, lúc mấy người ở đây còn đông vui, mấy người vừa đi, trong nhà như không có người ở. Anh cũng lâu lắm không gặp đám trẻ, vậy nên mới muốn mời chúng tới nhà chơi.”
Bình luận facebook