Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-606
CHƯƠNG 606
Tiểu Hạ chần chừ một lát, rồi trả lời: “Việc của tổng giám đốc, tôi không dám hỏi.”
Tống Thanh liền đứng lên.
Lưu Nghĩa giơ tay kéo Tống Thanh xuống: “Tiểu Thanh, bình tĩnh!”
“Ngày mai là lễ mừng thọ của bà nội, hôm nay ba mẹ quay về, đương nhiên phải về nhà rồi! Nếu Nhật Dương không biết...” Lời của Tống Thanh, hơi ngập ngừng, rồi lại nói: “Anh là nói, Nhật Dương sớm đã biết rồi mà còn vờ như không biết?”
Lưu Nghĩa thở dài: “Năm đó sau khi cậu gặp chuyện, Tiểu Hạ, anh dẫn Tiểu Hà mang quà đến cho Tiểu Duệ trước đi. Tiểu Duệ nhận được quà nhất định sẽ rất vui.”
Tiểu Hạ gật đầu, dẫn Tống Hà rời đi.
Đợi sau khi bọn họ đi, Lưu Nghĩa mới tiếp tục nói: “Năm đó sau khi cậu xảy ra chuyện, lão phu nhân nhà họ Hà công khai đuổi họ ra khỏi nhà, không thèm nhìn mặt. Chuyện này rất nhiều người đều biết. Vì vậy, Hà Nhật Dương có lẽ cũng biết họ quay về, nhưng ngại lão phu nhân nên không để bọn họ trở về! Dù sao lão phu nhân cũng đã tám mươi tư tuổi rồi, không thể tức giận. Nếu như để lão phu nhân xảy ra chuyện gì, cậu thấy ai có thể gánh được trách nhiệm này đây?”
Tống Thanh dần dần bình tĩnh lại: “Cậu nói đúng, là mình kích động quá.”
Lưu Nghĩa tiếp tục nói: “Bà cụ Hà tuy đã nghỉ ngơi, không còn đảm nhiệm chức vụ gì trong tập đoàn Hà thị nữa. Nhưng dù sao bà ấy cũng là lão thái quân nhà họ Hà, nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể nói mà không giữ lời cơ chứ?”
“Tớ hiểu.” Tống Thanh hít sâu một hơi, giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Tiểu Nghĩa, tớ ra ngoài một lát.”
“Cậu muốn đến gặp họ?” Lưu Nghĩa hỏi.
Tống Thanh gật đầu.
Lưu Nghĩa nói: “Có cần tớ đi cùng không?”
Tống Thanh lắc đầu: “Họ âm thầm về nước, chắc là muốn quay về nhà. Bây giờ tớ không có bất kỳ nguy hiểm gì nữa. Chí ít họ sẽ không làm gì tớ đâu.”
“Được rồi, có chuyện gì gọi điện nhé.” Lưu Nghĩa cũng đứng lên, ném chìa khóa của mình cho Tống Thanh: “Đi xe của tớ đi, như thế sẽ không ai biết cậu ra ngoài.”
Biển số xe của Tống Thanh, mọi người đều nhớ rõ.
Cô vừa ra ngoài, quả thật rất dễ bị chú ý.
Tống Thanh cũng không khách sáo với Lưu Nghĩa, trực tiếp lấy chiếc xe Porche Lưu Nghĩa vừa mới mua đi ra ngoài.
Tống Thanh gọi số điện thoại mà Tiểu Hạ đưa, Hà Quốc Tường nhận điện thoại của Tống Thanh, dường như không hề bất ngờ, rất nhanh liền hẹn Tống Thanh ra địa điểm gặp mặt.
Tống Thanh lái xe đến một khách sạn bốn sao ở vùng ngoại ô phía nam. Vừa dừng xe, Hà Quốc Tường liền gửi số phòng cho Tống Thanh.
Tống Thanh biết, đây là thói quen của họ.
Bởi vậy cũng không bất ngờ.
Tống Thanh đi thang máy loáng cái đã đến tầng lầu, theo trình tự tìm đến phòng của Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.
Tống Thanh gõ vài cái lên cửa thì cửa phòng được mở ra.
Cách một cánh cửa, nhưng đã cách biệt ròng rã tròn bốn năm trời.
“Ba, mẹ.” Tống Thanh nhẹ nhàng lên tiếng: “Đã lâu không gặp.”
Một câu ba mẹ khiến Vưu Tâm Nguyệt bỗng xoay người lại.
Bà không dám nhận.Hà Quốc Tường gật đầu, nói: “Vào đi.”
Tống Thanh bước vào phòng, phát hiện trong phòng chất đầy đồ đạc.
Hà Quốc Tường nhìn thấy ánh mắt Tống Thanh, giải thích rằng: “Những thứ này đều là thu thập nhiều năm, một phần là cho con, một phần cho các cháu, một phần cho bà nội con. Nhưng mà, cuối cùng vẫn không thể tặng.”
Tống Thanh im lặng.
“Ngồi đi.” Hà Quốc Tường nói: “Con đến, Nhật Dương có biết không?”
Tống Thanh lắc đầu, nói: “Con tự tới đây, không thông báo với ai cả. Con nghe Tiểu Hà nói, hai người đã gặp nó rồi.”
“Tiểu Hà thật ngoan, rất giống con.” Cuối cùng Vưu Tâm Nguyệt cũng lên tiếng: “Cuối cùng nhà họ Hà cũng có được một cô con gái rồi.”
“Đúng vậy.” Tống Thanh nói.
Mỉm cười nói: “Ngũ quan của Tiểu Hà giống con, khuôn mặt và khung xương thì vô cùng giống bà nội.”
Gene nhà họ Hà thật mạnh nha.
Tống Hà là con gái, còn là biểu tượng rõ ràng của nhà họ Hà.
“Tiểu Duệ, Tiểu Hà mấy năm nay vất vả rồi.” Vưu Tâm Nguyệt cắn môi nói: “Tiểu Thanh, mẹ nợ con một lời xin lỗi.”
Đôi mắt Tống Thanh rủ xuống, âm thanh nhẹ nhàng: “Đều qua cả rồi mà.”
“Thời gian có thể qua đi, nhưng mà lỗi lầm vẫn cứ ở đó. Thực ra, bốn năm trước lúc ở nghĩa trang, mẹ đã hối hận rồi. Chỉ là, mẹ quá hiếu thắng, đến mức phạm phải lỗi lớn. Tiểu Thanh, mẹ xin lỗi.” Cuối cùng Vưu Tâm Nguyệt cũng nói ra được câu này.
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Vưu Tâm Nguyệt, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cho dù bà không phải là hung thủ giết chết ba cô nhưng bà vẫn là người đã đào phần mộ của ba!
Nhưng nghĩ lại, cô mình làm khảo cổ, không phải là cũng đào mộ của người khác ư?
Mình đã hai lần vào phần mộ của thiên đế, không phải là đã quấy rầy thiên đế và Thất tiên tử yên ngủ hay sao?
Những việc này, không phân đúng sai, còn nói gì được chứ?
Nhưng lời nói tha thứ, Tống Thanh vẫn không nói ra được. Hành động của cô coi như đã tha thứ cho Vưu Tâm Nguyệt rồi.
Dù sao thì bọn họ cũng là trưởng bối.
Dù sao bọn họ cũng là bố mẹ của Hà Nhật Dương.
Cứ coi như nể mặt Hà Nhật Dương, Tống Thanh cũng không muốn truy cứu tới cùng nữa.
“Mấy năm nay người luôn gửi bưu kiện đến là mẹ ạ?” Tống Thanh nói: “Bọn trẻ rất thích.”
Ánh mắt Vưu Tâm Nguyệt càng thêm phức tạp: “Vậy là tốt rồi.”
Tống Thanh tiếp tục nói: “Nếu như ba mẹ đã về rồi, chi bằng nghĩ cách để bà nội tha thứ rồi về nhà đi ạ! Thế giới bên ngoài có tốt đẹp, có náo nhiệt thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn phải về nhà mà.”
Một câu về nhà, khiến một đôi trưởng bối Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt suýt chút nữa thì rơi lệ rồi.
Hà Quốc Tường đúng là rất muốn về nhà!
Lần này ông đã giao những việc bên Châu Âu cho người khác lo liệu, chính là hạ quyết tâm về nước.
Dù cho không thể trở lại nhà họ Hà, cũng muốn dưỡng lão trong nước.
“Bà nội con đã nhiều tuổi rồi, không dám làm người tức giận.” Hà Quốc Tường lên tiếng: “Cứ từ từ thôi, không vội.”
“Ngày mai chính là đại thọ của bà nội.” Tống Thanh thở dài: “Con xin lỗi, ba mẹ, có lẽ con đến muộn rồi.”
“Đây không phải lỗi của con, vì sao lại nói xin lỗi?” Hà Quốc Tường gượng cười: “Con vẫn gọi chúng ta một tiếng ba mẹ là ta vui lắm rồi! Con rất giỏi, sinh cho nhà họ Hà chúng ta những đứa con ngoan như thế. Nhật Dương tìm được con, là phúc của nhà họ Hà chúng ta. Còn việc về nhà, không vội.”
Tống Thanh gật đầu, nhìn đồng hồ rồi nói: “Con không thể đi quá lâu, lát nữa con còn phải đến biệt thự bên kia xem tình hình lễ mừng thọ nữa. Tuy chỉ có người trong nhà tụ họp, nhưng cũng là đại thọ tám mươi tư của bà nội, những việc cần làm thì vẫn phải làm.”
“Tiểu Thanh, có thể giúp ta chuyển thứ này được không?” Hà Quốc Tường đưa cho Tống Thanh một chiếc hộp rất nhỏ: “Cứ coi như con tặng bà đi, đừng nhắc đến tên ta.”
Tống Thanh giơ tay lên nhận lấy: “Vâng, con sẽ đưa cho bà nội!”
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt cùng gật đầu, đứng lên.
Tống Thanh bước tới cửa, vẫy tay: “Ba mẹ đừng tiễn nữa, con đi đây. Có việc gì thì gọi điện thoại cho con nhé.”
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt gật đầu, Tống Thanh mới quay người bước đi.
Tống Thanh xuống thang máy, bỏ chiếc hộp vào trong túi, kiềm nén đau buồn, lấy lại tinh thần.
Tống Thanh vừa mở cửa xe, đằng sau truyền tới một giọng nói: “Tống Thanh? Sao cô lại ở đây?”
Tống Thanh ngoảnh đầu, lại nhìn thấy Phương Khanh Hân vừa xuống xe.
Chẳng lẽ Phương Khanh Hân cũng sống ở đây ư?
Tống Thanh không muốn cho Phương Khanh Hân biết mục đích mình tới đây, chỉ nhẹ nhàng gật đầu trả lời: “Tới gặp một người bạn cũ. Phương tiểu thư sống ở đây à?”
Phương Khanh Hân đóng cửa xe, đi về phía Tống Thanh, nhìn xe của Tống Thanh, nói: “Trong lòng cô nhất định là đang đắc ý lắm đúng không?”
Tống Thanh không hiểu gì nhìn cô ta: “Tại sao tôi phải đắc ý?”
“Tôi trở thành thế này, cô rất đắc ý đúng không?” Phương Khanh Hân cười giễu cợt, nói: “Bốn năm trước tôi tát cô một cái, tôi mất đi Hà Nhật Dương. Bốn năm sau, tôi chỉ là giả vờ yếu đuối vô tội một lần, lại mất đi Vũ Ngọc Bình. Tôi không hiểu, vì sao cô giả vờ yếu đuối thì có thể có được những thứ mà cô muốn, còn tôi giả vờ yếu đuối lại mất hết tất cả? Tống Thanh, tôi không hiểu, cô có thể nói cho tôi biết không?”
“Tôi không hiểu ý của cô.” Tống Thanh bình tĩnh nhìn Phương Khanh Hân: “Tôi không giả vờ yếu đuối.”
“Được thôi, vậy cô nói tôi nghe, tại sao Hà Nhật Dương lại thích cô? Tại sao anh tôi thích cô? Tại sao tất cả những người khác đều thích cô?” Phương Khanh Hân giơ tay vuốt lên mái tóc dài của Tống Thanh, ngắm nghía trong lòng bàn tay, ánh mắt hùng hổ dọa người nhìn Tống Thanh: “Tôi vẫn luôn không hiểu, trước đây tôi quá kiêu ngạo cho nên mới khiến người khác không thích, tôi có thể hiểu. Sau đó tôi học theo cô, làm một người phụ nữ ngoan ngoãn, giả vờ yếu đuối, giả vờ vô tội, giả vờ làm tất cả những thứ mà tôi chưa từng làm. Nhưng tại sao vẫn không có ai thích tôi?”
“Hà Nhật Dương thất bại, tôi nhận ra. Ngay từ lúc bắt đầu anh ấy đã không thích tôi. Vì thế, cho dù tôi có cố gắng thế nào thì anh ấy vẫn sẽ không thích tôi. Tôi chấp nhận số mệnh.” Phương Khanh Hân tiếp tục nói: “Tôi sẽ không ngu xuẩn như Thôi Nguyệt Lam, trực tiếp lấy trứng chọi đá tranh giành đàn ông với cô. Tôi nhận thua, tôi nhường. Nhưng Vũ Ngọc Bình thì sao? Từ lúc hai mươi tuổi anh ấy đã thích tôi rồi, vẫn cứ thích như vậy rất nhiều năm. Tại sao lại bị Lưu Nghĩa từ trên trời rơi xuống cắt ngang vậy chứ? Vấn đề này tôi thực sự nghĩ không ra. Yêu thầm mười năm, đều không bằng mấy ngày ở chung sao?”
“Người Vũ Ngọc Bình yêu là tôi mà! Là tôi! Tại sao đột nhiên lại thay đổi rồi? Tôi nói với anh ấy, tôi hối hận rồi, tôi muốn quay lại! Tại sao vẫn không chịu cho tôi cơ hội? Chờ đợi mười năm đó thì có là gì chứ?” Phương Khanh Hân không cam lòng: “Thua cô thì cũng thôi đi, thua Lưu Nghĩa, dựa vào cái gì? Cô ta có gì hơn tôi chứ? Cô ta lấy cái gì để so với tôi? Một kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ. Vũ Ngọc Bình sao lại như nhìn thấy quỷ vậy, bị cô ta mê hoặc, mê muội đến bất tỉnh, đến mất hết hồn phách?”
Tống Thanh bất đắc dĩ, nói: “Việc này, tôi cũng không biết nên nói thế nào?”
“Anh tôi, tôi không hề muốn gọi anh ta một tiếng anh. Hủy hoại con người tôi, sao xứng để được gọi một tiếng anh chứ? Chỉ đáng tiếc, tôi vẫn phải gọi anh ta là anh! Bởi vì, tôi vẫn cần mượn danh nghĩa phương gia để làm việc. Biết rõ rằng sẽ bị anh ta nuốt không chừa lại một mảnh xương, vẫn luôn phải nơm nớp lo sợ, giả tình giả ý với anh ta. Tống Thanh, cô nói xem, người đàn ông như thế có xứng làm anh của tôi không?” Phương Khanh Hân càng kích động hơn.
Tống Thanh bị Phương Khanh Hân dọa, nhịn không được lùi phía sau một bước: “Cô bình tĩnh.”
“Sao tôi bình tĩnh được? Bình tĩnh thế nào? Bây giờ tôi ở Malaysia đều phải bán tiếng cười mới có thể miễn cưỡng mà sống! Tôi là đại tiểu thư phương gia đấy! Tôi trở nên như thế này, tôi có thể trách ai chứ?” Phương Khanh Hân gào lên.
Tiểu Hạ chần chừ một lát, rồi trả lời: “Việc của tổng giám đốc, tôi không dám hỏi.”
Tống Thanh liền đứng lên.
Lưu Nghĩa giơ tay kéo Tống Thanh xuống: “Tiểu Thanh, bình tĩnh!”
“Ngày mai là lễ mừng thọ của bà nội, hôm nay ba mẹ quay về, đương nhiên phải về nhà rồi! Nếu Nhật Dương không biết...” Lời của Tống Thanh, hơi ngập ngừng, rồi lại nói: “Anh là nói, Nhật Dương sớm đã biết rồi mà còn vờ như không biết?”
Lưu Nghĩa thở dài: “Năm đó sau khi cậu gặp chuyện, Tiểu Hạ, anh dẫn Tiểu Hà mang quà đến cho Tiểu Duệ trước đi. Tiểu Duệ nhận được quà nhất định sẽ rất vui.”
Tiểu Hạ gật đầu, dẫn Tống Hà rời đi.
Đợi sau khi bọn họ đi, Lưu Nghĩa mới tiếp tục nói: “Năm đó sau khi cậu xảy ra chuyện, lão phu nhân nhà họ Hà công khai đuổi họ ra khỏi nhà, không thèm nhìn mặt. Chuyện này rất nhiều người đều biết. Vì vậy, Hà Nhật Dương có lẽ cũng biết họ quay về, nhưng ngại lão phu nhân nên không để bọn họ trở về! Dù sao lão phu nhân cũng đã tám mươi tư tuổi rồi, không thể tức giận. Nếu như để lão phu nhân xảy ra chuyện gì, cậu thấy ai có thể gánh được trách nhiệm này đây?”
Tống Thanh dần dần bình tĩnh lại: “Cậu nói đúng, là mình kích động quá.”
Lưu Nghĩa tiếp tục nói: “Bà cụ Hà tuy đã nghỉ ngơi, không còn đảm nhiệm chức vụ gì trong tập đoàn Hà thị nữa. Nhưng dù sao bà ấy cũng là lão thái quân nhà họ Hà, nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể nói mà không giữ lời cơ chứ?”
“Tớ hiểu.” Tống Thanh hít sâu một hơi, giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Tiểu Nghĩa, tớ ra ngoài một lát.”
“Cậu muốn đến gặp họ?” Lưu Nghĩa hỏi.
Tống Thanh gật đầu.
Lưu Nghĩa nói: “Có cần tớ đi cùng không?”
Tống Thanh lắc đầu: “Họ âm thầm về nước, chắc là muốn quay về nhà. Bây giờ tớ không có bất kỳ nguy hiểm gì nữa. Chí ít họ sẽ không làm gì tớ đâu.”
“Được rồi, có chuyện gì gọi điện nhé.” Lưu Nghĩa cũng đứng lên, ném chìa khóa của mình cho Tống Thanh: “Đi xe của tớ đi, như thế sẽ không ai biết cậu ra ngoài.”
Biển số xe của Tống Thanh, mọi người đều nhớ rõ.
Cô vừa ra ngoài, quả thật rất dễ bị chú ý.
Tống Thanh cũng không khách sáo với Lưu Nghĩa, trực tiếp lấy chiếc xe Porche Lưu Nghĩa vừa mới mua đi ra ngoài.
Tống Thanh gọi số điện thoại mà Tiểu Hạ đưa, Hà Quốc Tường nhận điện thoại của Tống Thanh, dường như không hề bất ngờ, rất nhanh liền hẹn Tống Thanh ra địa điểm gặp mặt.
Tống Thanh lái xe đến một khách sạn bốn sao ở vùng ngoại ô phía nam. Vừa dừng xe, Hà Quốc Tường liền gửi số phòng cho Tống Thanh.
Tống Thanh biết, đây là thói quen của họ.
Bởi vậy cũng không bất ngờ.
Tống Thanh đi thang máy loáng cái đã đến tầng lầu, theo trình tự tìm đến phòng của Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.
Tống Thanh gõ vài cái lên cửa thì cửa phòng được mở ra.
Cách một cánh cửa, nhưng đã cách biệt ròng rã tròn bốn năm trời.
“Ba, mẹ.” Tống Thanh nhẹ nhàng lên tiếng: “Đã lâu không gặp.”
Một câu ba mẹ khiến Vưu Tâm Nguyệt bỗng xoay người lại.
Bà không dám nhận.Hà Quốc Tường gật đầu, nói: “Vào đi.”
Tống Thanh bước vào phòng, phát hiện trong phòng chất đầy đồ đạc.
Hà Quốc Tường nhìn thấy ánh mắt Tống Thanh, giải thích rằng: “Những thứ này đều là thu thập nhiều năm, một phần là cho con, một phần cho các cháu, một phần cho bà nội con. Nhưng mà, cuối cùng vẫn không thể tặng.”
Tống Thanh im lặng.
“Ngồi đi.” Hà Quốc Tường nói: “Con đến, Nhật Dương có biết không?”
Tống Thanh lắc đầu, nói: “Con tự tới đây, không thông báo với ai cả. Con nghe Tiểu Hà nói, hai người đã gặp nó rồi.”
“Tiểu Hà thật ngoan, rất giống con.” Cuối cùng Vưu Tâm Nguyệt cũng lên tiếng: “Cuối cùng nhà họ Hà cũng có được một cô con gái rồi.”
“Đúng vậy.” Tống Thanh nói.
Mỉm cười nói: “Ngũ quan của Tiểu Hà giống con, khuôn mặt và khung xương thì vô cùng giống bà nội.”
Gene nhà họ Hà thật mạnh nha.
Tống Hà là con gái, còn là biểu tượng rõ ràng của nhà họ Hà.
“Tiểu Duệ, Tiểu Hà mấy năm nay vất vả rồi.” Vưu Tâm Nguyệt cắn môi nói: “Tiểu Thanh, mẹ nợ con một lời xin lỗi.”
Đôi mắt Tống Thanh rủ xuống, âm thanh nhẹ nhàng: “Đều qua cả rồi mà.”
“Thời gian có thể qua đi, nhưng mà lỗi lầm vẫn cứ ở đó. Thực ra, bốn năm trước lúc ở nghĩa trang, mẹ đã hối hận rồi. Chỉ là, mẹ quá hiếu thắng, đến mức phạm phải lỗi lớn. Tiểu Thanh, mẹ xin lỗi.” Cuối cùng Vưu Tâm Nguyệt cũng nói ra được câu này.
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Vưu Tâm Nguyệt, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cho dù bà không phải là hung thủ giết chết ba cô nhưng bà vẫn là người đã đào phần mộ của ba!
Nhưng nghĩ lại, cô mình làm khảo cổ, không phải là cũng đào mộ của người khác ư?
Mình đã hai lần vào phần mộ của thiên đế, không phải là đã quấy rầy thiên đế và Thất tiên tử yên ngủ hay sao?
Những việc này, không phân đúng sai, còn nói gì được chứ?
Nhưng lời nói tha thứ, Tống Thanh vẫn không nói ra được. Hành động của cô coi như đã tha thứ cho Vưu Tâm Nguyệt rồi.
Dù sao thì bọn họ cũng là trưởng bối.
Dù sao bọn họ cũng là bố mẹ của Hà Nhật Dương.
Cứ coi như nể mặt Hà Nhật Dương, Tống Thanh cũng không muốn truy cứu tới cùng nữa.
“Mấy năm nay người luôn gửi bưu kiện đến là mẹ ạ?” Tống Thanh nói: “Bọn trẻ rất thích.”
Ánh mắt Vưu Tâm Nguyệt càng thêm phức tạp: “Vậy là tốt rồi.”
Tống Thanh tiếp tục nói: “Nếu như ba mẹ đã về rồi, chi bằng nghĩ cách để bà nội tha thứ rồi về nhà đi ạ! Thế giới bên ngoài có tốt đẹp, có náo nhiệt thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn phải về nhà mà.”
Một câu về nhà, khiến một đôi trưởng bối Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt suýt chút nữa thì rơi lệ rồi.
Hà Quốc Tường đúng là rất muốn về nhà!
Lần này ông đã giao những việc bên Châu Âu cho người khác lo liệu, chính là hạ quyết tâm về nước.
Dù cho không thể trở lại nhà họ Hà, cũng muốn dưỡng lão trong nước.
“Bà nội con đã nhiều tuổi rồi, không dám làm người tức giận.” Hà Quốc Tường lên tiếng: “Cứ từ từ thôi, không vội.”
“Ngày mai chính là đại thọ của bà nội.” Tống Thanh thở dài: “Con xin lỗi, ba mẹ, có lẽ con đến muộn rồi.”
“Đây không phải lỗi của con, vì sao lại nói xin lỗi?” Hà Quốc Tường gượng cười: “Con vẫn gọi chúng ta một tiếng ba mẹ là ta vui lắm rồi! Con rất giỏi, sinh cho nhà họ Hà chúng ta những đứa con ngoan như thế. Nhật Dương tìm được con, là phúc của nhà họ Hà chúng ta. Còn việc về nhà, không vội.”
Tống Thanh gật đầu, nhìn đồng hồ rồi nói: “Con không thể đi quá lâu, lát nữa con còn phải đến biệt thự bên kia xem tình hình lễ mừng thọ nữa. Tuy chỉ có người trong nhà tụ họp, nhưng cũng là đại thọ tám mươi tư của bà nội, những việc cần làm thì vẫn phải làm.”
“Tiểu Thanh, có thể giúp ta chuyển thứ này được không?” Hà Quốc Tường đưa cho Tống Thanh một chiếc hộp rất nhỏ: “Cứ coi như con tặng bà đi, đừng nhắc đến tên ta.”
Tống Thanh giơ tay lên nhận lấy: “Vâng, con sẽ đưa cho bà nội!”
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt cùng gật đầu, đứng lên.
Tống Thanh bước tới cửa, vẫy tay: “Ba mẹ đừng tiễn nữa, con đi đây. Có việc gì thì gọi điện thoại cho con nhé.”
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt gật đầu, Tống Thanh mới quay người bước đi.
Tống Thanh xuống thang máy, bỏ chiếc hộp vào trong túi, kiềm nén đau buồn, lấy lại tinh thần.
Tống Thanh vừa mở cửa xe, đằng sau truyền tới một giọng nói: “Tống Thanh? Sao cô lại ở đây?”
Tống Thanh ngoảnh đầu, lại nhìn thấy Phương Khanh Hân vừa xuống xe.
Chẳng lẽ Phương Khanh Hân cũng sống ở đây ư?
Tống Thanh không muốn cho Phương Khanh Hân biết mục đích mình tới đây, chỉ nhẹ nhàng gật đầu trả lời: “Tới gặp một người bạn cũ. Phương tiểu thư sống ở đây à?”
Phương Khanh Hân đóng cửa xe, đi về phía Tống Thanh, nhìn xe của Tống Thanh, nói: “Trong lòng cô nhất định là đang đắc ý lắm đúng không?”
Tống Thanh không hiểu gì nhìn cô ta: “Tại sao tôi phải đắc ý?”
“Tôi trở thành thế này, cô rất đắc ý đúng không?” Phương Khanh Hân cười giễu cợt, nói: “Bốn năm trước tôi tát cô một cái, tôi mất đi Hà Nhật Dương. Bốn năm sau, tôi chỉ là giả vờ yếu đuối vô tội một lần, lại mất đi Vũ Ngọc Bình. Tôi không hiểu, vì sao cô giả vờ yếu đuối thì có thể có được những thứ mà cô muốn, còn tôi giả vờ yếu đuối lại mất hết tất cả? Tống Thanh, tôi không hiểu, cô có thể nói cho tôi biết không?”
“Tôi không hiểu ý của cô.” Tống Thanh bình tĩnh nhìn Phương Khanh Hân: “Tôi không giả vờ yếu đuối.”
“Được thôi, vậy cô nói tôi nghe, tại sao Hà Nhật Dương lại thích cô? Tại sao anh tôi thích cô? Tại sao tất cả những người khác đều thích cô?” Phương Khanh Hân giơ tay vuốt lên mái tóc dài của Tống Thanh, ngắm nghía trong lòng bàn tay, ánh mắt hùng hổ dọa người nhìn Tống Thanh: “Tôi vẫn luôn không hiểu, trước đây tôi quá kiêu ngạo cho nên mới khiến người khác không thích, tôi có thể hiểu. Sau đó tôi học theo cô, làm một người phụ nữ ngoan ngoãn, giả vờ yếu đuối, giả vờ vô tội, giả vờ làm tất cả những thứ mà tôi chưa từng làm. Nhưng tại sao vẫn không có ai thích tôi?”
“Hà Nhật Dương thất bại, tôi nhận ra. Ngay từ lúc bắt đầu anh ấy đã không thích tôi. Vì thế, cho dù tôi có cố gắng thế nào thì anh ấy vẫn sẽ không thích tôi. Tôi chấp nhận số mệnh.” Phương Khanh Hân tiếp tục nói: “Tôi sẽ không ngu xuẩn như Thôi Nguyệt Lam, trực tiếp lấy trứng chọi đá tranh giành đàn ông với cô. Tôi nhận thua, tôi nhường. Nhưng Vũ Ngọc Bình thì sao? Từ lúc hai mươi tuổi anh ấy đã thích tôi rồi, vẫn cứ thích như vậy rất nhiều năm. Tại sao lại bị Lưu Nghĩa từ trên trời rơi xuống cắt ngang vậy chứ? Vấn đề này tôi thực sự nghĩ không ra. Yêu thầm mười năm, đều không bằng mấy ngày ở chung sao?”
“Người Vũ Ngọc Bình yêu là tôi mà! Là tôi! Tại sao đột nhiên lại thay đổi rồi? Tôi nói với anh ấy, tôi hối hận rồi, tôi muốn quay lại! Tại sao vẫn không chịu cho tôi cơ hội? Chờ đợi mười năm đó thì có là gì chứ?” Phương Khanh Hân không cam lòng: “Thua cô thì cũng thôi đi, thua Lưu Nghĩa, dựa vào cái gì? Cô ta có gì hơn tôi chứ? Cô ta lấy cái gì để so với tôi? Một kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ. Vũ Ngọc Bình sao lại như nhìn thấy quỷ vậy, bị cô ta mê hoặc, mê muội đến bất tỉnh, đến mất hết hồn phách?”
Tống Thanh bất đắc dĩ, nói: “Việc này, tôi cũng không biết nên nói thế nào?”
“Anh tôi, tôi không hề muốn gọi anh ta một tiếng anh. Hủy hoại con người tôi, sao xứng để được gọi một tiếng anh chứ? Chỉ đáng tiếc, tôi vẫn phải gọi anh ta là anh! Bởi vì, tôi vẫn cần mượn danh nghĩa phương gia để làm việc. Biết rõ rằng sẽ bị anh ta nuốt không chừa lại một mảnh xương, vẫn luôn phải nơm nớp lo sợ, giả tình giả ý với anh ta. Tống Thanh, cô nói xem, người đàn ông như thế có xứng làm anh của tôi không?” Phương Khanh Hân càng kích động hơn.
Tống Thanh bị Phương Khanh Hân dọa, nhịn không được lùi phía sau một bước: “Cô bình tĩnh.”
“Sao tôi bình tĩnh được? Bình tĩnh thế nào? Bây giờ tôi ở Malaysia đều phải bán tiếng cười mới có thể miễn cưỡng mà sống! Tôi là đại tiểu thư phương gia đấy! Tôi trở nên như thế này, tôi có thể trách ai chứ?” Phương Khanh Hân gào lên.
Bình luận facebook