Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-608
CHƯƠNG 608
Bà cụ Hà cười cười: “Đứa bé ngốc này, bà và bà ngoại cháu rồi cũng phải rời khỏi thế gian này. Bây giờ bà ấy cũng giống ta, chỉ là còn quá nhiều vướng bận chưa buông được, mà cũng có thể là chưa kịp buông xuống thì Diêm Vương đã không đợi được nữa rồi. Đến lúc đó, các cháu chỉ có thể tự dựa vào bản thân mà thôi.”
Nước mắt của Tống Thanh lập tức rơi xuống: “Bà nội, bà không được nói nhưng lời không may như thế!”
“Được rồi, không nói, ta không nói nữa.” Bà cụ Hà giơ tay lau nước mắt cho Tống Thanh: “Cháu đã chăm sóc hai đứa trẻ rất tốt, ta rất hài lòng, cũng rất yêu quý chúng.”
“Bà nội, chúng cháu đang cố gắng, không bao lâu nữa chúng cháu có thể mang Tiểu Duệ và Tiểu Hà về nhà rồi. Tiểu Hà chắc là được thừa hưởng sự hiểu thuận của Hà gia nhiều nhất, vì vậy mà khúc mắc giữa nó và ba ruột rất sâu. Nhật Dương phải từ từ thì mới có thể làm cho Tiểu Hà chấp nhận anh ấy lần nữa.” Tống Thanh giải thích: “Tiểu Hà vẫn là một đứa trẻ rất ngoan ạ.”
“Ta hiểu rồi.” Bà cụ Hà gật đầu.
Đúng thế, những đứa trẻ của Hà gia đều rất hiểu thuận với mẹ.
Hà Quốc Tường đối với Bà cụ Hà.
Hà Nhật Dương đối với Vưu Tâm Nguyệt.
Tống Duệ, Tống Hà đối với Tống Thanh.
Hiếu thuận là phẩm chất tốt đẹp gia truyền, được thừa hưởng từ trong xương tủy.
Người Việt Nam rất coi trọng hai chữ hiếu thuận, thứ được truyền đi truyền lại hàng nghìn năm thì nhất định sẽ có đạo lý.
Tống gia coi trọng chữ hiếu thì Hà gia cũng thế.
Vì vậy, đây không phải tật xấu gì cả.
Bà cụ Hà có thể hiểu được.
“Lúc ở Đức, có thể do cháu quá bận rộn nên mới dẫn đến chuyện Tiểu Hà không hiểu cho ba nó. Nhưng mà, những chuyện này rồi cũng sẽ được giải quyết thôi ạ.” Tống Thanh lau vệt nước mắt rồi nói: “Bây giờ, Nhật Dương và bọn trẻ sống với nhau rất hòa thuận. Tiểu Hà cũng càng ngày càng thích anh ấy. Tin rằng không bao lâu nữa, chúng cháu có thể giải thích rõ ràng với Tiểu Hà.”
“Được, bà tin cháu.” Bà cụ Hà mỉm cười nói.
“Vậy, những thứ này bà cứ nhận trước nhé! Cho dù tạm thời không tha thứ thì những thứ này cũng là những thứ do ba mẹ vất vả tìm kiếm, đều là những thứ có lợi cho sức khỏe của bà cả! Bà nhận đi ạ! Coi như nể mặt cháu dâu, Tiểu Duệ và Tiểu Hà, bà nhận đi ạ!” Tống Thanh cầu khẩn.
“Được, nể mặt cháu, ta sẽ nhận!” Bà cụ Hà vỗ vào vai Tống Thanh rồi nói: “Đúng là làm khó cho cháu! Đúng rồi, ngày mai, Nhật Kỳ sẽ mang bạn gái về nhà. Mặc dù cháu là cháu là dâu thứ nhưng dù sao cháu cũng là chủ nhân của Hà gia, đứng luống cuống nhé.”
“Cháu biết rồi, thưa bà nội!” Lúc này, Tống Thanh mới vui vẻ lên.
Mặc dù Hà Nhật Khang là con nuôi của Hà gia, nhưng cũng thừa kế sự điên cuồng của gia tộc họ Hà như thường, vì theo đuổi tình yêu mà ba năm rồi không ở nhà.
Cuối cùng thì Hà Nhật Khang cũng khiến đối phương động lòng, năm nay hắn sẽ mang người yêu về nhà.
Tống Thanh cũng chuẩn bị cho người chị dâu chưa từng gặp mặt một món quà, ngày mai gặp mặt sẽ tặng.Tống Thanh ở lại chỗ Bà cụ Hà một lát rồi ra về.
Tống Thanh vừa đi, quản gia Hòa liền tới, bà nói với Bà cụ Hà: “Lão phu nhân, Tiểu Thanh sẽ hiểu tấm lòng của người thôi.”
Hà phu nhân được quản gia Hòa dìu dậy chầm chậm rồi bước ra ngoài mấy bước, bà nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ rồi nói: “Nếu như con bé có thể hiểu được tấm lòng của ta thì tốt. Nhưng mà bản tính của một người rất khó để thay đổi. Ta đoạn tuyệt một cách tàn nhẫn không phải chỉ vì địa vị của con bé mà còn liên quan đến sự dạy dỗ mà ta nhận được từ bé. Lúc còn nhỏ, ta đã được trải qua vô số chuyện đấu đá trong nội bộ gia đình. Lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như vậy thì làm sao có thể hiền lành được chứ? Vì vậy, năm đó, vì giữ vững vị trí chủ nhà mà ta với lão gia mới kề vai chiến đấu. Tiểu Thanh thì không giống thế. Con bé đã bị Tống Thúy và Tống Cương áp chế từ nhỏ nên mới tạo nên tính cách chịu đựng theo thói quen như bây giờ của nó.”
“Kiểu tính cách này rất dế khiến con bé không thể nắm được toàn bộ tình hình chung của sự việc đã xảy ra. Nhưng mà, Nhật Dương lại quá sắc bén, Nhật Dương và Tiểu Thanh sẽ bổ trợ cho nhau nên cũng không còn vấn đề gì quá lớn.” Bà cụ Hà tiếp tục nói: “Có Tiểu Thanh kềm hãm Nhật Dương, có Nhật Dương bảo vệ Tiểu Thanh. Cách này cũng rất tốt. Ta cảm thấy yến thọ ngày mai nhất định sẽ thuận lợi!”
Quản gia Hòa nói: “Lão phu nhân, người xem người đi, người lại suy nghĩ linh tinh rồi phải không? Ngày mai chúng ta không công khai yến thọ, chỉ mấy người thân thiết cùng nhau ăn bữa cơm thôi, vậy thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
“Chỉ mong thế.” Bà cụ Hà cười cười, bà quay người bước ra ngoài: “Đi, đi ra ngoài, tiện thể nói với bà dự định liên quan Tiểu Thanh.”
Mũi quản gia Hòa cay xè: “Vâng, lão phu nhân.”
“Sau này, khi ta đi rồi, nhờ bà chỉ dẫn cho Tiểu Thanh nhé.” Bà cụ Hà cười: “Con người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, tôi lên kế hoạch sớm một chút cũng không sao cả. Bên phía Tống gia, chắc cũng tính toán trước cả rồi. Chỉ là con cháu bên đó hưng thịnh nên kế hoạch của Tống gia cũng dễ dàng. Nhà họ Hà chúng ta là dòng độc đinh, không thể không tính đến chuyện này được.”
“Tôi hiểu rồi.” Quản gia Hòa trả lời, bà chầm chậm đỡ Bà cụ Hà đi ra ngoài.
Tống Thanh lái xe về biệt thự.
Vừa vào cửa đã thấy Lưu Nghĩa và hai đứa trẻ đang đánh cầu lông trong sân.
“Về rồi à?” Lưu Nghĩa thu vợt lại, cô nói với Tiểu Duệ: “Con đã hiểu chưa? Con từ từ tập luyện với Tiểu Hà nhé.”
Tiểu Duệ ra sức gật đầu rồi tiếp tục đánh cầu lông cùng Tống Hà.
Tống Thanh nói với Lưu Nghĩa: “Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện.”
Lúc hai người vào phòng, Tống Hà bỗng nhiên nhìn về phía bóng lưng Tống Thanh rồi nói với Tống Duệ: “Anh à, em có một dự cảm rất xấu.”
Tống Duệ giơ tay xoa đầu Tống Hà: “Đừng đoán mò nữa.”
“Không phải đoán mò.” Tống Hà ngước khuôn mặt nhỏ lên rồi nói: “Em cảm thấy mami có tâm sự rất nặng nề, hơn nữa, mẹ nuôi cũng biết chuyện nên đang khó xử. Những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là dự cảm rất không tốt.”
Tống Duệ ôm Tống Hà: “Tiểu Hà ngoan nào, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tống Thanh đóng cửa lại rồi quay đầu nói với Lưu Nghĩa: “Hôm nay tớ đã thu hoạch được rất nhiều.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lưu Nghĩa rót cho Tống Thanh một cốc nước rồi nhét vào tay Tống Thanh, lúc này cô mới ngồi xuống sô pha và nói: “Có phải bị cảm động rồi không?”
“Cậu đoán ra rồi à?” Tống Thanh cười cười: “Đúng thế, thực sự bị cảm động rồi. Tớ đẩy quà của ba mẹ lên phía trước thì bà nội liền biết ngay là tớ đã gặp ba mẹ. Bà nội không nói thêm gì cả, bà chỉ hỏi rằng tớ có hiểu vì sao lúc ngôi vị hoàng đế của các triều đại thay đổi thì hoàng đế cũ sẽ cắt chức hoặc lưu đày các đại thần thân cận bên mình không.”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Để tạo dựng uy tín thay cho hoàng đế mới, nhân tiện mua chuộc lòng người, củng cố vây cánh của mình.”
“Đúng thế, tớ cũng trả lời như vậy.” Tống Thanh trả lời: “Tớ hiểu ra ngay lý do vì sao bà nội làm như thế. Không thể không nói, suy nghĩ của bà nội vượt xa suy nghĩ của tớ. Ba năm trước, bà nội đã chuẩn bị hết những chuyện này rồi. Thậm chí lúc đó, tớ đã mất đi trí nhớ. Chẳng lẽ bà nội không lo lắng là tớ sẽ mãi mãi không nhớ lại à?”
Lưu Nghĩa nói: “Sự mạo hiểm trong chuyện này rất lớn. Nhưng lão phu nhân làm như vậy, có lẽ vì bà ấy đã có suy nghĩ khác hoặc là bà ấy rất tin tưởng vào cháu trai của mình đấy! Hoặc là, bà ấy sẽ nghĩ cách để khiến cậu quay về, vân vân.”
Tống Thanh cụp mắt nhìn Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, bà nội thương yêu tớ như thế khiến cho tớ rất lo sợ.”
“Được rồi, nếu như cậu đã hiểu được tấm lòng của lão phu nhân, vậy thì tốt rồi. Trên thế giới này luôn có người quan tâm cậu, yêu thương cậu, vì vậy, đừng để ý đến những tổn thương kia nữa.” Lưu Nghĩa ôm lấy Tống Thanh rồi nói: “Chúng ta phải nhìn về phía trước. Hai rắc rối trước mắt rồi chúng ta cũng sẽ có cách để từ từ giải quyết.”
Tống Thanh gật đầu, cô thở dài một hơi: “Mong là ngày mai sẽ thuận lợi.”
“Sẽ vậy thôi.” Lưu Nghĩa an ủi, trong lòng lại hiện lên sự tối tăm.
Dự cảm bất thường trong lòng cô càng ngày càng mãnh liệt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lúc Lưu Nghĩa và Tống Thanh cùng có dự cảm bất thường thì trong góc phòng của một thành phố khác, Phương Khanh Hân đang ăn cơm vui vẻ cùng ông chủ Kim.
“Em nói em sẽ giúp anh đối phó với Tống Linh à? Em định đối phó như thế nào?” Ông chủ Kim cầm khăn ăn lên, thô lỗ lau khóe miệng rồi hỏi.
Đáy mắt Phương Khanh Hân hiện lên một tia chán ghét.
So với Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình thì cái tên ông chủ Kim này còn thua xa cả Thái Bình Dương.
Nhưng cô ta hết cách rồi!
Phương Khanh Hân cúi đầu nói: “Ngày mai là đại thọ của Bà cụ Hà, đây là một cơ hội tốt.”
Ông chủ Kim nhất thời thích thú hỏi: “Ồ? Nói xem nào?”
Phương Khanh Hân chậm rãi đặt con dao trên tay xuống, cô ta nhấc ly rượu lên uống một ngụm rồi nói: “Không phải tối mai máy bay của chúng ta sẽ cất cánh sao? Chỉ cần bắt lấy Tống Linh trên đường là được rồi. Lúc trước, bên cạnh Tống Linh còn có Sùng Minh, nhưng bây giờ bọn họ đã chia tay rồi, bên cạnh Tống Linh không còn một ai nữa. Hiện tại, Hà Nhật Dương đã bị hai đứa trẻ hút hết sự chú ý rồi, Tống Thanh thì bận chuẩn bị cho thọ yến của Bà cụ Hà, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa chỉ lo nói chuyện yêu đương, Phan Thịnh và Phan Ly vốn không phải là người thích lo chuyện bao đồng. Vì vậy, bên cạnh Tống Linh sẽ không có ai hết.”
“Hơn nữa, vừa mới chia tay với Sùng Minh nên tinh thần của Tống Linh rất sa sút. Người như thế sẽ rất lơ là cảnh giác. Chỉ cần chúng ta tìm một chỗ không có máy quay ở giữa đường rồi kéo người lên trên xe, đánh ngất đi sau đó mang về Malaysia là được rồi. Đến Malaysia rồi thì là địa bàn của anh, Hà gia có muốn tìm cũng không thể tìm ra nổi. Chỉ cần thuộc hạ làm việc sạch sẽ, mỹ nhân này sẽ thuộc về anh cả đời!” Phương Khanh Hân chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt rất lạnh lùng còn miệng thì cứ cười không ngớt: “Chỉ là, ông chủ Kim, em giúp anh hoàn thành tâm nguyện thì anh cũng phải đáp ứng việc của em, không được hối hận đâu đấy? Dù sao em cũng là người bản địa, em rất rõ chỗ nào có máy quay, chỗ nào ra tay thuận tiện nhất! Hơn nữa, cũng chỉ có thể nhờ vào mối quan hệ của em mới có thể nhanh chóng rời khỏi Nghệ An. Ở Nghệ An, danh hiệu đại tiểu thư của Phương gia cũng có ích lắm đấy.”
Ông chủ Kim cười ha ha rồi nói: “Được! Chỉ cần bắt được Tống Linh, việc tôi đã hứa với em đương nhiên sẽ được làm đến nơi đến chốn! Vậy, tiếp theo phải nhờ cả vào em rồi.”
Phương Khanh Hân đứng dậy rồi nói: “Vậy thì Khanh Hân không thể ở đây cùng anh nữa rồi, em phải đi sắp xếp một chút. Nếu không, muốn mang người đi một cách bình an không phải là một chuyện dễ dàng đâu!”
“Được, em đi đi. Tôi đợi tin tốt của em.” Ôn chủ Kim cười sảng khoái.
Đúng là một tên đàn ông t*ng trùng lên tận não!
Vì mỹ sắc mà mà liều mạng đến cùng.
Bà cụ Hà cười cười: “Đứa bé ngốc này, bà và bà ngoại cháu rồi cũng phải rời khỏi thế gian này. Bây giờ bà ấy cũng giống ta, chỉ là còn quá nhiều vướng bận chưa buông được, mà cũng có thể là chưa kịp buông xuống thì Diêm Vương đã không đợi được nữa rồi. Đến lúc đó, các cháu chỉ có thể tự dựa vào bản thân mà thôi.”
Nước mắt của Tống Thanh lập tức rơi xuống: “Bà nội, bà không được nói nhưng lời không may như thế!”
“Được rồi, không nói, ta không nói nữa.” Bà cụ Hà giơ tay lau nước mắt cho Tống Thanh: “Cháu đã chăm sóc hai đứa trẻ rất tốt, ta rất hài lòng, cũng rất yêu quý chúng.”
“Bà nội, chúng cháu đang cố gắng, không bao lâu nữa chúng cháu có thể mang Tiểu Duệ và Tiểu Hà về nhà rồi. Tiểu Hà chắc là được thừa hưởng sự hiểu thuận của Hà gia nhiều nhất, vì vậy mà khúc mắc giữa nó và ba ruột rất sâu. Nhật Dương phải từ từ thì mới có thể làm cho Tiểu Hà chấp nhận anh ấy lần nữa.” Tống Thanh giải thích: “Tiểu Hà vẫn là một đứa trẻ rất ngoan ạ.”
“Ta hiểu rồi.” Bà cụ Hà gật đầu.
Đúng thế, những đứa trẻ của Hà gia đều rất hiểu thuận với mẹ.
Hà Quốc Tường đối với Bà cụ Hà.
Hà Nhật Dương đối với Vưu Tâm Nguyệt.
Tống Duệ, Tống Hà đối với Tống Thanh.
Hiếu thuận là phẩm chất tốt đẹp gia truyền, được thừa hưởng từ trong xương tủy.
Người Việt Nam rất coi trọng hai chữ hiếu thuận, thứ được truyền đi truyền lại hàng nghìn năm thì nhất định sẽ có đạo lý.
Tống gia coi trọng chữ hiếu thì Hà gia cũng thế.
Vì vậy, đây không phải tật xấu gì cả.
Bà cụ Hà có thể hiểu được.
“Lúc ở Đức, có thể do cháu quá bận rộn nên mới dẫn đến chuyện Tiểu Hà không hiểu cho ba nó. Nhưng mà, những chuyện này rồi cũng sẽ được giải quyết thôi ạ.” Tống Thanh lau vệt nước mắt rồi nói: “Bây giờ, Nhật Dương và bọn trẻ sống với nhau rất hòa thuận. Tiểu Hà cũng càng ngày càng thích anh ấy. Tin rằng không bao lâu nữa, chúng cháu có thể giải thích rõ ràng với Tiểu Hà.”
“Được, bà tin cháu.” Bà cụ Hà mỉm cười nói.
“Vậy, những thứ này bà cứ nhận trước nhé! Cho dù tạm thời không tha thứ thì những thứ này cũng là những thứ do ba mẹ vất vả tìm kiếm, đều là những thứ có lợi cho sức khỏe của bà cả! Bà nhận đi ạ! Coi như nể mặt cháu dâu, Tiểu Duệ và Tiểu Hà, bà nhận đi ạ!” Tống Thanh cầu khẩn.
“Được, nể mặt cháu, ta sẽ nhận!” Bà cụ Hà vỗ vào vai Tống Thanh rồi nói: “Đúng là làm khó cho cháu! Đúng rồi, ngày mai, Nhật Kỳ sẽ mang bạn gái về nhà. Mặc dù cháu là cháu là dâu thứ nhưng dù sao cháu cũng là chủ nhân của Hà gia, đứng luống cuống nhé.”
“Cháu biết rồi, thưa bà nội!” Lúc này, Tống Thanh mới vui vẻ lên.
Mặc dù Hà Nhật Khang là con nuôi của Hà gia, nhưng cũng thừa kế sự điên cuồng của gia tộc họ Hà như thường, vì theo đuổi tình yêu mà ba năm rồi không ở nhà.
Cuối cùng thì Hà Nhật Khang cũng khiến đối phương động lòng, năm nay hắn sẽ mang người yêu về nhà.
Tống Thanh cũng chuẩn bị cho người chị dâu chưa từng gặp mặt một món quà, ngày mai gặp mặt sẽ tặng.Tống Thanh ở lại chỗ Bà cụ Hà một lát rồi ra về.
Tống Thanh vừa đi, quản gia Hòa liền tới, bà nói với Bà cụ Hà: “Lão phu nhân, Tiểu Thanh sẽ hiểu tấm lòng của người thôi.”
Hà phu nhân được quản gia Hòa dìu dậy chầm chậm rồi bước ra ngoài mấy bước, bà nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ rồi nói: “Nếu như con bé có thể hiểu được tấm lòng của ta thì tốt. Nhưng mà bản tính của một người rất khó để thay đổi. Ta đoạn tuyệt một cách tàn nhẫn không phải chỉ vì địa vị của con bé mà còn liên quan đến sự dạy dỗ mà ta nhận được từ bé. Lúc còn nhỏ, ta đã được trải qua vô số chuyện đấu đá trong nội bộ gia đình. Lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như vậy thì làm sao có thể hiền lành được chứ? Vì vậy, năm đó, vì giữ vững vị trí chủ nhà mà ta với lão gia mới kề vai chiến đấu. Tiểu Thanh thì không giống thế. Con bé đã bị Tống Thúy và Tống Cương áp chế từ nhỏ nên mới tạo nên tính cách chịu đựng theo thói quen như bây giờ của nó.”
“Kiểu tính cách này rất dế khiến con bé không thể nắm được toàn bộ tình hình chung của sự việc đã xảy ra. Nhưng mà, Nhật Dương lại quá sắc bén, Nhật Dương và Tiểu Thanh sẽ bổ trợ cho nhau nên cũng không còn vấn đề gì quá lớn.” Bà cụ Hà tiếp tục nói: “Có Tiểu Thanh kềm hãm Nhật Dương, có Nhật Dương bảo vệ Tiểu Thanh. Cách này cũng rất tốt. Ta cảm thấy yến thọ ngày mai nhất định sẽ thuận lợi!”
Quản gia Hòa nói: “Lão phu nhân, người xem người đi, người lại suy nghĩ linh tinh rồi phải không? Ngày mai chúng ta không công khai yến thọ, chỉ mấy người thân thiết cùng nhau ăn bữa cơm thôi, vậy thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
“Chỉ mong thế.” Bà cụ Hà cười cười, bà quay người bước ra ngoài: “Đi, đi ra ngoài, tiện thể nói với bà dự định liên quan Tiểu Thanh.”
Mũi quản gia Hòa cay xè: “Vâng, lão phu nhân.”
“Sau này, khi ta đi rồi, nhờ bà chỉ dẫn cho Tiểu Thanh nhé.” Bà cụ Hà cười: “Con người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, tôi lên kế hoạch sớm một chút cũng không sao cả. Bên phía Tống gia, chắc cũng tính toán trước cả rồi. Chỉ là con cháu bên đó hưng thịnh nên kế hoạch của Tống gia cũng dễ dàng. Nhà họ Hà chúng ta là dòng độc đinh, không thể không tính đến chuyện này được.”
“Tôi hiểu rồi.” Quản gia Hòa trả lời, bà chầm chậm đỡ Bà cụ Hà đi ra ngoài.
Tống Thanh lái xe về biệt thự.
Vừa vào cửa đã thấy Lưu Nghĩa và hai đứa trẻ đang đánh cầu lông trong sân.
“Về rồi à?” Lưu Nghĩa thu vợt lại, cô nói với Tiểu Duệ: “Con đã hiểu chưa? Con từ từ tập luyện với Tiểu Hà nhé.”
Tiểu Duệ ra sức gật đầu rồi tiếp tục đánh cầu lông cùng Tống Hà.
Tống Thanh nói với Lưu Nghĩa: “Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện.”
Lúc hai người vào phòng, Tống Hà bỗng nhiên nhìn về phía bóng lưng Tống Thanh rồi nói với Tống Duệ: “Anh à, em có một dự cảm rất xấu.”
Tống Duệ giơ tay xoa đầu Tống Hà: “Đừng đoán mò nữa.”
“Không phải đoán mò.” Tống Hà ngước khuôn mặt nhỏ lên rồi nói: “Em cảm thấy mami có tâm sự rất nặng nề, hơn nữa, mẹ nuôi cũng biết chuyện nên đang khó xử. Những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là dự cảm rất không tốt.”
Tống Duệ ôm Tống Hà: “Tiểu Hà ngoan nào, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tống Thanh đóng cửa lại rồi quay đầu nói với Lưu Nghĩa: “Hôm nay tớ đã thu hoạch được rất nhiều.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lưu Nghĩa rót cho Tống Thanh một cốc nước rồi nhét vào tay Tống Thanh, lúc này cô mới ngồi xuống sô pha và nói: “Có phải bị cảm động rồi không?”
“Cậu đoán ra rồi à?” Tống Thanh cười cười: “Đúng thế, thực sự bị cảm động rồi. Tớ đẩy quà của ba mẹ lên phía trước thì bà nội liền biết ngay là tớ đã gặp ba mẹ. Bà nội không nói thêm gì cả, bà chỉ hỏi rằng tớ có hiểu vì sao lúc ngôi vị hoàng đế của các triều đại thay đổi thì hoàng đế cũ sẽ cắt chức hoặc lưu đày các đại thần thân cận bên mình không.”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Để tạo dựng uy tín thay cho hoàng đế mới, nhân tiện mua chuộc lòng người, củng cố vây cánh của mình.”
“Đúng thế, tớ cũng trả lời như vậy.” Tống Thanh trả lời: “Tớ hiểu ra ngay lý do vì sao bà nội làm như thế. Không thể không nói, suy nghĩ của bà nội vượt xa suy nghĩ của tớ. Ba năm trước, bà nội đã chuẩn bị hết những chuyện này rồi. Thậm chí lúc đó, tớ đã mất đi trí nhớ. Chẳng lẽ bà nội không lo lắng là tớ sẽ mãi mãi không nhớ lại à?”
Lưu Nghĩa nói: “Sự mạo hiểm trong chuyện này rất lớn. Nhưng lão phu nhân làm như vậy, có lẽ vì bà ấy đã có suy nghĩ khác hoặc là bà ấy rất tin tưởng vào cháu trai của mình đấy! Hoặc là, bà ấy sẽ nghĩ cách để khiến cậu quay về, vân vân.”
Tống Thanh cụp mắt nhìn Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, bà nội thương yêu tớ như thế khiến cho tớ rất lo sợ.”
“Được rồi, nếu như cậu đã hiểu được tấm lòng của lão phu nhân, vậy thì tốt rồi. Trên thế giới này luôn có người quan tâm cậu, yêu thương cậu, vì vậy, đừng để ý đến những tổn thương kia nữa.” Lưu Nghĩa ôm lấy Tống Thanh rồi nói: “Chúng ta phải nhìn về phía trước. Hai rắc rối trước mắt rồi chúng ta cũng sẽ có cách để từ từ giải quyết.”
Tống Thanh gật đầu, cô thở dài một hơi: “Mong là ngày mai sẽ thuận lợi.”
“Sẽ vậy thôi.” Lưu Nghĩa an ủi, trong lòng lại hiện lên sự tối tăm.
Dự cảm bất thường trong lòng cô càng ngày càng mãnh liệt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lúc Lưu Nghĩa và Tống Thanh cùng có dự cảm bất thường thì trong góc phòng của một thành phố khác, Phương Khanh Hân đang ăn cơm vui vẻ cùng ông chủ Kim.
“Em nói em sẽ giúp anh đối phó với Tống Linh à? Em định đối phó như thế nào?” Ông chủ Kim cầm khăn ăn lên, thô lỗ lau khóe miệng rồi hỏi.
Đáy mắt Phương Khanh Hân hiện lên một tia chán ghét.
So với Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình thì cái tên ông chủ Kim này còn thua xa cả Thái Bình Dương.
Nhưng cô ta hết cách rồi!
Phương Khanh Hân cúi đầu nói: “Ngày mai là đại thọ của Bà cụ Hà, đây là một cơ hội tốt.”
Ông chủ Kim nhất thời thích thú hỏi: “Ồ? Nói xem nào?”
Phương Khanh Hân chậm rãi đặt con dao trên tay xuống, cô ta nhấc ly rượu lên uống một ngụm rồi nói: “Không phải tối mai máy bay của chúng ta sẽ cất cánh sao? Chỉ cần bắt lấy Tống Linh trên đường là được rồi. Lúc trước, bên cạnh Tống Linh còn có Sùng Minh, nhưng bây giờ bọn họ đã chia tay rồi, bên cạnh Tống Linh không còn một ai nữa. Hiện tại, Hà Nhật Dương đã bị hai đứa trẻ hút hết sự chú ý rồi, Tống Thanh thì bận chuẩn bị cho thọ yến của Bà cụ Hà, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa chỉ lo nói chuyện yêu đương, Phan Thịnh và Phan Ly vốn không phải là người thích lo chuyện bao đồng. Vì vậy, bên cạnh Tống Linh sẽ không có ai hết.”
“Hơn nữa, vừa mới chia tay với Sùng Minh nên tinh thần của Tống Linh rất sa sút. Người như thế sẽ rất lơ là cảnh giác. Chỉ cần chúng ta tìm một chỗ không có máy quay ở giữa đường rồi kéo người lên trên xe, đánh ngất đi sau đó mang về Malaysia là được rồi. Đến Malaysia rồi thì là địa bàn của anh, Hà gia có muốn tìm cũng không thể tìm ra nổi. Chỉ cần thuộc hạ làm việc sạch sẽ, mỹ nhân này sẽ thuộc về anh cả đời!” Phương Khanh Hân chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt rất lạnh lùng còn miệng thì cứ cười không ngớt: “Chỉ là, ông chủ Kim, em giúp anh hoàn thành tâm nguyện thì anh cũng phải đáp ứng việc của em, không được hối hận đâu đấy? Dù sao em cũng là người bản địa, em rất rõ chỗ nào có máy quay, chỗ nào ra tay thuận tiện nhất! Hơn nữa, cũng chỉ có thể nhờ vào mối quan hệ của em mới có thể nhanh chóng rời khỏi Nghệ An. Ở Nghệ An, danh hiệu đại tiểu thư của Phương gia cũng có ích lắm đấy.”
Ông chủ Kim cười ha ha rồi nói: “Được! Chỉ cần bắt được Tống Linh, việc tôi đã hứa với em đương nhiên sẽ được làm đến nơi đến chốn! Vậy, tiếp theo phải nhờ cả vào em rồi.”
Phương Khanh Hân đứng dậy rồi nói: “Vậy thì Khanh Hân không thể ở đây cùng anh nữa rồi, em phải đi sắp xếp một chút. Nếu không, muốn mang người đi một cách bình an không phải là một chuyện dễ dàng đâu!”
“Được, em đi đi. Tôi đợi tin tốt của em.” Ôn chủ Kim cười sảng khoái.
Đúng là một tên đàn ông t*ng trùng lên tận não!
Vì mỹ sắc mà mà liều mạng đến cùng.
Bình luận facebook