Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-626
CHƯƠNG 626
Trong chốc lát, Sùng Minh ôm lấy Tống Hà leo lên sườn núi.
Ở đó có mười mấy hộ gia đình đang sống, hiển nhiên là những nhà dân sinh sống ở đây.
Nhưng mà chưa đợi Tống Hà hít mũi bật khóc, Sùng Minh đã mở miệng nói rằng: “không cần khóc nữa.”
Tống Hà ngơ ngác: “Tại sao ạ?”
“Ở đây kể cả cột điện cũng không có, nói chi đến có dây điện thoại?” Sùng Minh ôm Tống Hà tiếp tục đi lên trước: “Có lẽ ở đây cũng không mấy người sinh sống. Lúc nãy nhìn thấy ống khói, hình như là ở đây, chúng ta đi xem thử, kiếm được một miếng ăn cũng tốt.
Tống Hà sau khi khóc no nê, cuối cùng cũng có lương tâm hỏi rằng: “Mợ ôm con có mệt nhọc không?”
Sùng Minh nhìn về cô bé: “giờ cũng nhớ tới hỏi thăm à?”
Tống Hà liền làm mặt quỷ: “Người ta lúc nãy đang đau lòng mà.”
Sùng Minh đổi tay khác ôm lấy Tống Hà: “Cân nặng như vậy không khó gì. Chú ôm năm mươi cân cũng có thể chạy nhanh tới năm cây số, mà còn duy trì được sức mạnh chiến đấu.”
“Mợ giỏi quá!” Tống Hà cầm lòng không đặng giơ cao ngón cái, khen ngợi Sùng Minh.
Sùng Minh không nghĩ tới, anh ấy có một ngày lại được một con bé ba tuổi khen ngợi.
Á, cảm giác này dường như không tệ.
Do đó, Sùng Minh vui vẻ tiếp nhận: “Cũng được thôi!
“Mợ ơi, ở đây sao yên tĩnh và vắng vẻ vậy?” Tống Hà nhìn trái nhìn phải, được người có chiều cao cao ôm mình đúng là sướng, tầm nhìn rất là rộng quá đi. Hèn chi nhiều người thích tăng chiều cao vậy.
“Có lẽ ở đây hoang vu rồi” Sùng Minh chau mày đáp lại: “Chú không phải là người của nước này, cháu hỏi chú, chú hỏi ai?”
Tống Hà bĩu môi nói: “Mợ không dễ thương chút nào, đang nói chuyện với người đẹp cũng không biết vòng vo.”
“Chú đã có cậu cậu con rồi, đâu cần thiết phải đi nịnh nọt những người đẹp khác.” Sùng Minh thẳng thắn trả lời.
Và câu trả lời này của Sùng Minh khiến cho Tống Hà rất thích!
Tống Hà ôm lấy gò má Sùng Minh hôn một cái: “Đúng á! Tiểu Hà thích mợ ở chỗ là người đối với tình cảm rất thuần thúy!”
Sùng Minh quay đầu nhìn Tống Hà, nhéo nhéo mặt Tống Hà, người trước giờ có trái tim lạnh cóng, cũng cảm thấy cô bé này rất dễ thương!
Ồ, anh ấy cuối cùng cũng biết dùng từ dễ thương rồi.
Sùng Minh bước đạp con đường nhỏ không biết đã hoang phế bao lâu để đi lên trên, cuối cùng kiếm được một chỗ đang bốc ra làn khói.
Đó là một ông lão ốm gầy đang cầm một tô lớn ngồi trên ngạch cửa ăn đồ. Trong đó đều là những món ăn thô sơ, chỉ là ăn đủ no mà thôi.
Ông cụ nhìn thấy một người ngoại quốc ôm lấy một búp bê xinh xắn như tiểu tiên nữ đang đi tới đây, suýt nữa bị sợ tới chạy bỏ đi.
“Thưa cụ, chúng con đi ngang qua, xin cho con hỏi ở đây là chỗ nào? Cho hỏi có chỗ nào có thể gọi điện thoại không ạ?” Giọng nói véo von của Tống Hà mang một chút ngọt ngào.
Ông cụ cuối cùng cũng không sợ hãi nhiều.
Ánh mắt thoáng hiện lấp lánh trả lời: “Ở đây không có điện thoại! Không có đâu! Đều dọn hết rồi!”
Tống Hà tiếp tục hỏi: “Dọn đi đâu ạ?”
“Đều dọn tới trên thị trấn bên ngoài cách đây khoảng một trăm dặm.” Ông cụ không xác định mà nhìn phía Sùng Minh, người đàn ông mặt mũi hung tợn, ông cụ bị anh ấy lướt nhìn qua tới chân toát mồ hôi lạnh.
Sùng Minh nhìn qua nhìn lại, những căn nhà ở đây đúng thật bị hoang phế hết.
Thảo nào, nơi đây kể cả dây điện cũng không có.
“Tại sao ông vẫn còn sinh sống ở đây?” Sùng Minh mở miệng hỏi.
Sùng Minh nói Tiếng Việt với chữ nghĩa rõ ràng.
Ông cụ mặt tỏ vẻ bất ngờ, đáp lại: “Tôi ở đây thả dê, thường năm đều thả dê ở đây cả. Chỉ tới đến tết mới đi lên thị trấn.”
Sùng Minh thả Tống Hà xuống, nói với Tống Hà: “Đi những căn nhà khác xem thử, xem coi có gì ăn không.”
Tống Hà gật đầu, cùng với Sùng Minh quay lưng đi.
Ông cụ đứng lên, nói: “Đừng tìm nữa, không có gì ăn hết! Lúc họ dọn đi đều mang sạch hết rồi!”
Tống Hà ngẩng đầu nhìn Sùng Minh: “Mợ ơi, tối nay chúng mình có được ăn không?”
“Được! Họ cho dù dọn hết, nhưng cũng sẽ để lại một chút.” Sùng Minh sờ đầu Tống Hà, nói rằng: “Ví dụ như, một số thực vật thân cây hay rễ mọc nhanh, đều có thể tự mình sinh trưởng tự nhiên.”
Mắt Tống Hà lại trợn tròn: “Mợ biết tìm chứ?”
“Biết.” Sùng Minh đơn giản trả lời.
Ánh mắt Tống Hà lộ rõ vẻ sùng bái.
Sùng Minh đột nhiên cảm giác có chút thành tựu.
Những chuyện này đối với anh ấy, đều là những chuyện đơn giản tới không thể đơn giản hơn nữa?”
Khi anh ấy hai tuổi thì đã biết làm những điều này rồi. Ở trong mắt của Tống Hà lại trở thành những việc rất vĩ đại.
Sùng Minh cảm giác anh có vẻ đã tìm được ý nghĩ của cuộc đời, đó chính là giáo dục tốt Tống Hà.
Ờ, mà điều kiện trước tiên là Hà Nhật Dương đồng ý mới được.
Sùng Minh dắt Tống Hà mau chóng đi tới sân trước sân sau của những căn nhà tìm kiếm.
Tống Hà theo phía sau Sùng Minh, nhìn anh ấy đào dưới đất cát mấy lần bằng những công cụ đơn giản như khúc gỗ và đá, lại đào ra được một đống củ khoai!
Tống Hà hết mực sùng bài!
Sùng Minh trong một hồi đã kiếm được một đống đồ ăn.
Ông cụ thả dê nhìn thấy Sùng Minh lại thật sự tìm được đồ ăn, người liền kinh ngạc.
Sùng Minh tìm một căn nhà bỏ không, chuyển thức ăn vào trong nhà xong thì nói với Tống Hà: “Một mình cháu ở đây sợ không?”
Tống Hà bảo: “Sợ!”
Sùng Minh cảm thấy bó tay, đành cúi người xuống bảo: “Đi, đi chung nào. Ăn những thứ này, cũng không đủ no. Tuy rằng chúng ta cũng có mấy con cá, nhưng mà, chú thấy chúng ta trong vòng một ngày cũng không thể ra khỏi được chỗ này. Cho nên chúng ta cần dự trữ nhiều thức ăn.”
“Thế chúng ta cần đi nơi khác đào thêm củ khoai nữa ư?” Tống Hà hỏi.
“Không, đi săn.” Sùng Minh đáp lại.
Tống Hà ngoan ngoãn đi theo Sùng Minh ra ngoài.
Sùng Minh với Tống Hà xem như là may mắn, còn Tống Thanh và Lưu Nghĩa thì lại không may như vậy.
Dù gì, Sùng Minh chuyên nghiệp hơn Lưu Nghĩa.
Sùng Minh còn biết cách bảo vệ mình như thế nào, và bảo vệ Tống Hà.
Mà Tống Thanh và Lưu Nghĩa trong lúc nhảy xuống dưới, vốn cùng nhảy chung với Tiểu Hạ.
Nhưng do sóng nước vỗ mạnh, ba người rơi xuống nước chung đều bị tách rời ra.
Tống Thanh không biết mình tỉnh dậy như thế nào.
Dù gì khi tỉnh dậy, toàn thế giới dường như chỉ còn lại mình.
Tống Thanh từ dưới đất đứng dậy lên thì cảm giác mắt cá chân bị đau.
Cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện mắt cá chân có chút bị sưng đỏ.
Chắc là bị đụng vào đâu đâu, và sự va chạm cũng không nhẹ.
Cũng may không phải bị bong gân, nếu bong gân thì coi như kết thúc, đừng mong đi khỏi nơi đây.
Tống Thanh đột nhiên định thần lại, tìm kiếm Tiểu Hạ và Lưu Nghĩa khắp nơi.
Nhưng mà toàn bộ nông cạn đều vắng vẻ, không có gì cả.
Dường như toàn thế giới chỉ còn lại mình cô ấy.
Tống Thanh nhanh chóng đưa tay sờ tìm điện thoại.
Điện thoại cô ấy không bị mất, nhưng khi mở ra coi, bên trong điện thoại đã vô nước, đừng nói là gọi điện, mở máy cũng là một vấn đề.
Điện thoại của Tống Thanh là loại điện thoại smartphone thường thấy trong thị trường, là loại không chống nước được, cơ bản khi vô nước rồi thì coi như hư hại luôn.
Tống Thanh không còn cách đành phải ném điện thoại xuống dưới đất, và giơ cánh tay nhìn thời gian, may là chiếc đồng hồ trên tay vẫn còn chạy.
Bây giờ đã là năm giờ chiều rồi.
Tống Thanh tính nhẩm thời gian, cô ấy có lẽ bị nước tạt ra cũng gần một tiếng đồng hồ.
Như vậy cũng không làm cô ấy chết đuối, thật là may mắn.
Trong chốc lát, Sùng Minh ôm lấy Tống Hà leo lên sườn núi.
Ở đó có mười mấy hộ gia đình đang sống, hiển nhiên là những nhà dân sinh sống ở đây.
Nhưng mà chưa đợi Tống Hà hít mũi bật khóc, Sùng Minh đã mở miệng nói rằng: “không cần khóc nữa.”
Tống Hà ngơ ngác: “Tại sao ạ?”
“Ở đây kể cả cột điện cũng không có, nói chi đến có dây điện thoại?” Sùng Minh ôm Tống Hà tiếp tục đi lên trước: “Có lẽ ở đây cũng không mấy người sinh sống. Lúc nãy nhìn thấy ống khói, hình như là ở đây, chúng ta đi xem thử, kiếm được một miếng ăn cũng tốt.
Tống Hà sau khi khóc no nê, cuối cùng cũng có lương tâm hỏi rằng: “Mợ ôm con có mệt nhọc không?”
Sùng Minh nhìn về cô bé: “giờ cũng nhớ tới hỏi thăm à?”
Tống Hà liền làm mặt quỷ: “Người ta lúc nãy đang đau lòng mà.”
Sùng Minh đổi tay khác ôm lấy Tống Hà: “Cân nặng như vậy không khó gì. Chú ôm năm mươi cân cũng có thể chạy nhanh tới năm cây số, mà còn duy trì được sức mạnh chiến đấu.”
“Mợ giỏi quá!” Tống Hà cầm lòng không đặng giơ cao ngón cái, khen ngợi Sùng Minh.
Sùng Minh không nghĩ tới, anh ấy có một ngày lại được một con bé ba tuổi khen ngợi.
Á, cảm giác này dường như không tệ.
Do đó, Sùng Minh vui vẻ tiếp nhận: “Cũng được thôi!
“Mợ ơi, ở đây sao yên tĩnh và vắng vẻ vậy?” Tống Hà nhìn trái nhìn phải, được người có chiều cao cao ôm mình đúng là sướng, tầm nhìn rất là rộng quá đi. Hèn chi nhiều người thích tăng chiều cao vậy.
“Có lẽ ở đây hoang vu rồi” Sùng Minh chau mày đáp lại: “Chú không phải là người của nước này, cháu hỏi chú, chú hỏi ai?”
Tống Hà bĩu môi nói: “Mợ không dễ thương chút nào, đang nói chuyện với người đẹp cũng không biết vòng vo.”
“Chú đã có cậu cậu con rồi, đâu cần thiết phải đi nịnh nọt những người đẹp khác.” Sùng Minh thẳng thắn trả lời.
Và câu trả lời này của Sùng Minh khiến cho Tống Hà rất thích!
Tống Hà ôm lấy gò má Sùng Minh hôn một cái: “Đúng á! Tiểu Hà thích mợ ở chỗ là người đối với tình cảm rất thuần thúy!”
Sùng Minh quay đầu nhìn Tống Hà, nhéo nhéo mặt Tống Hà, người trước giờ có trái tim lạnh cóng, cũng cảm thấy cô bé này rất dễ thương!
Ồ, anh ấy cuối cùng cũng biết dùng từ dễ thương rồi.
Sùng Minh bước đạp con đường nhỏ không biết đã hoang phế bao lâu để đi lên trên, cuối cùng kiếm được một chỗ đang bốc ra làn khói.
Đó là một ông lão ốm gầy đang cầm một tô lớn ngồi trên ngạch cửa ăn đồ. Trong đó đều là những món ăn thô sơ, chỉ là ăn đủ no mà thôi.
Ông cụ nhìn thấy một người ngoại quốc ôm lấy một búp bê xinh xắn như tiểu tiên nữ đang đi tới đây, suýt nữa bị sợ tới chạy bỏ đi.
“Thưa cụ, chúng con đi ngang qua, xin cho con hỏi ở đây là chỗ nào? Cho hỏi có chỗ nào có thể gọi điện thoại không ạ?” Giọng nói véo von của Tống Hà mang một chút ngọt ngào.
Ông cụ cuối cùng cũng không sợ hãi nhiều.
Ánh mắt thoáng hiện lấp lánh trả lời: “Ở đây không có điện thoại! Không có đâu! Đều dọn hết rồi!”
Tống Hà tiếp tục hỏi: “Dọn đi đâu ạ?”
“Đều dọn tới trên thị trấn bên ngoài cách đây khoảng một trăm dặm.” Ông cụ không xác định mà nhìn phía Sùng Minh, người đàn ông mặt mũi hung tợn, ông cụ bị anh ấy lướt nhìn qua tới chân toát mồ hôi lạnh.
Sùng Minh nhìn qua nhìn lại, những căn nhà ở đây đúng thật bị hoang phế hết.
Thảo nào, nơi đây kể cả dây điện cũng không có.
“Tại sao ông vẫn còn sinh sống ở đây?” Sùng Minh mở miệng hỏi.
Sùng Minh nói Tiếng Việt với chữ nghĩa rõ ràng.
Ông cụ mặt tỏ vẻ bất ngờ, đáp lại: “Tôi ở đây thả dê, thường năm đều thả dê ở đây cả. Chỉ tới đến tết mới đi lên thị trấn.”
Sùng Minh thả Tống Hà xuống, nói với Tống Hà: “Đi những căn nhà khác xem thử, xem coi có gì ăn không.”
Tống Hà gật đầu, cùng với Sùng Minh quay lưng đi.
Ông cụ đứng lên, nói: “Đừng tìm nữa, không có gì ăn hết! Lúc họ dọn đi đều mang sạch hết rồi!”
Tống Hà ngẩng đầu nhìn Sùng Minh: “Mợ ơi, tối nay chúng mình có được ăn không?”
“Được! Họ cho dù dọn hết, nhưng cũng sẽ để lại một chút.” Sùng Minh sờ đầu Tống Hà, nói rằng: “Ví dụ như, một số thực vật thân cây hay rễ mọc nhanh, đều có thể tự mình sinh trưởng tự nhiên.”
Mắt Tống Hà lại trợn tròn: “Mợ biết tìm chứ?”
“Biết.” Sùng Minh đơn giản trả lời.
Ánh mắt Tống Hà lộ rõ vẻ sùng bái.
Sùng Minh đột nhiên cảm giác có chút thành tựu.
Những chuyện này đối với anh ấy, đều là những chuyện đơn giản tới không thể đơn giản hơn nữa?”
Khi anh ấy hai tuổi thì đã biết làm những điều này rồi. Ở trong mắt của Tống Hà lại trở thành những việc rất vĩ đại.
Sùng Minh cảm giác anh có vẻ đã tìm được ý nghĩ của cuộc đời, đó chính là giáo dục tốt Tống Hà.
Ờ, mà điều kiện trước tiên là Hà Nhật Dương đồng ý mới được.
Sùng Minh dắt Tống Hà mau chóng đi tới sân trước sân sau của những căn nhà tìm kiếm.
Tống Hà theo phía sau Sùng Minh, nhìn anh ấy đào dưới đất cát mấy lần bằng những công cụ đơn giản như khúc gỗ và đá, lại đào ra được một đống củ khoai!
Tống Hà hết mực sùng bài!
Sùng Minh trong một hồi đã kiếm được một đống đồ ăn.
Ông cụ thả dê nhìn thấy Sùng Minh lại thật sự tìm được đồ ăn, người liền kinh ngạc.
Sùng Minh tìm một căn nhà bỏ không, chuyển thức ăn vào trong nhà xong thì nói với Tống Hà: “Một mình cháu ở đây sợ không?”
Tống Hà bảo: “Sợ!”
Sùng Minh cảm thấy bó tay, đành cúi người xuống bảo: “Đi, đi chung nào. Ăn những thứ này, cũng không đủ no. Tuy rằng chúng ta cũng có mấy con cá, nhưng mà, chú thấy chúng ta trong vòng một ngày cũng không thể ra khỏi được chỗ này. Cho nên chúng ta cần dự trữ nhiều thức ăn.”
“Thế chúng ta cần đi nơi khác đào thêm củ khoai nữa ư?” Tống Hà hỏi.
“Không, đi săn.” Sùng Minh đáp lại.
Tống Hà ngoan ngoãn đi theo Sùng Minh ra ngoài.
Sùng Minh với Tống Hà xem như là may mắn, còn Tống Thanh và Lưu Nghĩa thì lại không may như vậy.
Dù gì, Sùng Minh chuyên nghiệp hơn Lưu Nghĩa.
Sùng Minh còn biết cách bảo vệ mình như thế nào, và bảo vệ Tống Hà.
Mà Tống Thanh và Lưu Nghĩa trong lúc nhảy xuống dưới, vốn cùng nhảy chung với Tiểu Hạ.
Nhưng do sóng nước vỗ mạnh, ba người rơi xuống nước chung đều bị tách rời ra.
Tống Thanh không biết mình tỉnh dậy như thế nào.
Dù gì khi tỉnh dậy, toàn thế giới dường như chỉ còn lại mình.
Tống Thanh từ dưới đất đứng dậy lên thì cảm giác mắt cá chân bị đau.
Cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện mắt cá chân có chút bị sưng đỏ.
Chắc là bị đụng vào đâu đâu, và sự va chạm cũng không nhẹ.
Cũng may không phải bị bong gân, nếu bong gân thì coi như kết thúc, đừng mong đi khỏi nơi đây.
Tống Thanh đột nhiên định thần lại, tìm kiếm Tiểu Hạ và Lưu Nghĩa khắp nơi.
Nhưng mà toàn bộ nông cạn đều vắng vẻ, không có gì cả.
Dường như toàn thế giới chỉ còn lại mình cô ấy.
Tống Thanh nhanh chóng đưa tay sờ tìm điện thoại.
Điện thoại cô ấy không bị mất, nhưng khi mở ra coi, bên trong điện thoại đã vô nước, đừng nói là gọi điện, mở máy cũng là một vấn đề.
Điện thoại của Tống Thanh là loại điện thoại smartphone thường thấy trong thị trường, là loại không chống nước được, cơ bản khi vô nước rồi thì coi như hư hại luôn.
Tống Thanh không còn cách đành phải ném điện thoại xuống dưới đất, và giơ cánh tay nhìn thời gian, may là chiếc đồng hồ trên tay vẫn còn chạy.
Bây giờ đã là năm giờ chiều rồi.
Tống Thanh tính nhẩm thời gian, cô ấy có lẽ bị nước tạt ra cũng gần một tiếng đồng hồ.
Như vậy cũng không làm cô ấy chết đuối, thật là may mắn.
Bình luận facebook