Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-627
CHƯƠNG 627
Chỉ là Tiểu Hạ và Lưu Nghĩa họ sẽ không sao chứ?
Tống Thanh hồi tưởng lại khoảnh khắc khi đó bị dồn ép nhảy xuống, cảm thấy mình vào phút giây đó, thiệt là cực kỳ dũng cảm.
Mình nhảy xuống dưới cũng không chết, thế những người khác, Sùng Minh và Tống Hà cũng bình an rời khỏi chứ?
Nghĩ tới Tống Hà, trái tim Tống Thanh lại thấy lo lắng.
Tống Thanh mặc kệ toàn người bê bối, ngọ nguậy từ dưới đất đứng lên, mắt nhìn xung quanh cũng không thấy một khúc gỗ nào cả.
Tống Thanh đành phải khập khiễng tiến lên phía trước.
Đây là đâu?
Tại sao không một bóng người?
Tống Thanh nhìn qua nhìn lại.
Chỗ này là một vùng đồi núi, nước sông chảy qua giữa hai đồi núi, hai bên hông đều là ruộng bậc thang đã được khai khẩn.
Bây giờ là mùa đông, và cũng là cuối năm, nên trong cánh đồng dường như có một tí lúa nào cả.
Tống Thanh có thể kết luận, gần đây nhất định có người dân sinh sống.
Chỉ cần xuôi theo dòng sông chảy xuống mà đi, thì nhất định sẽ thấy được con người.
Tống Thanh đi rất chầm chậm, và cảm thấy lạnh rét.
Một luồng gió thổi qua, thổi lạnh tới nỗi Tống Thanh toàn người run rẩy.
Mái tóc dài lù xù dính vào trên mặt, bị cơn gió thổi qua, như một chiếc nhỏ tát vào gò má mình, cú tát rất là đau.
Tống Thanh thừa lúc không có người, cởi áo ra vắt khô áo và tóc, rồi mặc lại trên người, và cảm thấy cơn lạnh đã bớt đi một chút
“Tiểu Hà, Tiểu Nghĩa các người ở đâu?” Tống Thanh vừa đi vừa hét, nhưng mà trên núi hoang vu, chỉ có sự hồi âm của một mình cô ấy.
Tống Thanh cũng không biết mình đã đi bao lâu, gần đi tới một đoạn gần như con đường chính, thì đột nhiên có chút mắc đái.
Tống Thanh liền nhớ ra, mình có lẽ đã uống một hơi bụng nước trong lúc chìm trong nước, trong lúc đi bộ thì đã tiêu hóa hết.
Tống Thanh cười gượng, cũng được coi như chống bụng đói.
Ở dã ngoại không như ở nhà cần quan tâm ý tứ, Tống Thanh cũng mặc kệ vấn đề có xấu hổ hay không, chuẩn bị tìm một chỗ nào giải quyết.
Tống Thanh mới vừa chỉnh sửa quần áo, thì thấy được phía dưới con đường lại có một thôn trang rất lớn.
Tống Thanh vui mừng hớn hở, mặc cho vết thương trên mắt cá chân, người bị vấp ngã đi xuống dưới.
Do quá gấp rút, Tống Thanh lại bị té ngã.
Nhưng Tống Thanh cũng không màng tới.
Đợi tới khi Tống Thanh định bước vào thôn trang, thì bị người dân trong thôn trang bao vây.Tống Thanh lập tức nói: “Xin lỗi, tôi là người vô ý đi tới đây. Tôi có thể mượn mọi người điện thoại được không? Tôi cho tiền!”
Tống Thanh mau chóng tìm kiếm túi tiền, thì đột nhiên nhớ lại, tất cả đồ dùng của mình đều để trên xe.
Trên người ngoại trừ chiếc đồng hồ đeo tay Cartier ra thì không còn vật gì có giá trị nữa.
Tống Thanh cắn răng tháo chiếc đồng hồ, nói: “Tôi dùng chiếc đồng hồ này làm phí điện thoại, Xin cho tôi mượn điện thoại được không?”
Trong lúc này, một đàn bà mập mạp mặt đầy khôn ngoan từ đoàn người chen chúc ra, ánh mắt nhìn Tống Thanh từ đầu đến chân, nói rằng: “Cô là ai? Cô sao đến được chỗ chúng tôi?”
“Tôi là tham gia hoạt động dã ngoại, kết quả bị thất lạc với những người khác. Ví tiền và chứng từ đều bị mất hết, trên người tôi chỉ còn lại chiếc đồng hồ này, tôi xin thề, đồng hồ này thật sự trị giá tới ba trăm triệu Việt Nam lận!” Tống Thanh lập tức trả lời: “Xin cho tôi mượn điện thoại di động để gọi cuộc gọi được không?”
Người đàn bà mập mạp dòm chiếc hồ trên tay Tống Thanh với ánh mắt tham vọng, nói: “Đi, theo tôi tới đây.”:
Người trong thôn nhìn thấy Tống Thanh đi theo người đàn bà mập mạp đó, ngay tức thì thì thầm lỗ tai, chỉ chỉ chỏ chỏ.
Tống Thanh cũng không biết họ đang chỉ chỏ gì, mắt nhìn mình từ đầu đến chân, mình ngoại trừ hơi bê bối ra, dường như đâu còn gì bất thường?
Người đàn bà mập mạp cắn hạt dưa nói: “Em gái, em là người ngoại địa à?”
“À dạ.” Tống Thanh đáp lại.
Người đàn bà mập mạp ánh mặt thoát hiện lóe sáng, vẻ mặt tỏ vẻ hài lòng, tiếp tục hỏi: “Em gái, Nhìn em tuổi tác không được lớn lắm! Tới hai mươi tuổi chưa?”
Tống Thanh mỉm cười: “Em hai mươi bảy rồi.”
“Dô, nhìn không ra!” Người đàn bà mập mạp không phục nhìn về phía Tống Thanh, nói rằng: “Chăm sóc tốt đấy!”
Tống Thanh cười cười, không nói.
Trong chốc lát đã tới nhà người đàn bà mập mạp.
Có vẻ nhà ở của người đàn bà mập mạp điều kiện rất tốt trong thôn này.
Do đất đai địa lý ở đây, tầng một cơ bản không có người ở, đều để những thứ linh tinh hoặc gia súc, lầu hai mới dành cho người ở và kho chứa đồ.
Tống Thanh theo lên cầu thang, người đàn bà mập mạp tùy tiện chọn một bộ áo trong tủ đưa cho Tống Thanh: “Thay đi.”
“Cám ơn cám ơn!”Tống Thanh mau chóng tỏ lời cảm ơn: “Có thể cho mượn điện thoại được?”
“Đợi chút.” người đàn bà mập mạp lại nhìn Tống Thanh lần nữa.
Do quần áo ướt sũng, cơ bản đều ướt nhẹp bám dính vào người.
Cho nên đường cong thon thả của Tống Thanh đều lộ ra rõ ràng.
Tống Thanh bị người đàn bà mập mạp nhìn với ánh mặt đầy tham vọng, cái ánh nhìn này cảm thấy thực sự không tự nhiên, chỉ đành cười gượng gạo.
Người đàn bà mập mạp quay người đi ra ngoài, Tống Thanh cũng cảm thấy lạnh cóng không chịu nỗi, mau chóng thay quần áo ngay.
Quần áo của người đàn bà mập mạp kích cỡ quá rộng rãi. Nhưng mà, vẫn có thể mặc thành đầm.
Mặc như vậy, càng thể hiện thân thể của Tống Thanh thon gọn như thế nào.
Tống Thanh làm khô mái tóc, tùy tiện cột lên, ở trong phòng ngồi đợi nóng ruột, cuối cùng cũng đợi được người đàn bà mập mạp.
Người đàn bà mập mạp đưa một chiếc điện thoại cho Tống Thanh: “Nè, cho cô, đồng hồ cô đưa cho tôi.”
Tống Thanh lập tức giao đồng hồ, lấy được điện thoại liền nhanh chóng gọi số điện thoại di động của Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương dường như nghe máy ngay lập tức: “Alo có tin ư.”
“Nhật Dương! Em là Tống Thanh.” Tống Thanh nhanh chóng nói: “Em không sao, em tìm được một nông thôn mượn tạm điện thoại để gọi. Nhưng mà Tiểu Nghĩa và Tiểu Hạ bị thất lạc! Tiểu Hà cùng với Sùng Minh cũng bị thất lạc nữa!”
Hà Nhật Dương không ngờ rằng sẽ đợi được cuộc gọi của Tống Thanh.
Trong khoảnh khắc nghe được giọng nói của Tống Thanh, Hà Nhật Dương muốn quỳ xuống đa tạ ông Trời!
Ông trời có mắt!
Tiểu Thanh của anh ấy đã bình an vô sự!
“Vị trí của em đang ở đâu? Gửi cho anh! Anh sẽ đi tìm em!” Hà Nhật Dương lập tức đứng dậy lên nói.
“Em…”Tống Thanh định nói, thì điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng tic, bên đó liền không có tiếng động: “Alo alo alo Nhật Dương? Alo?”
Tống Thanh liền nhìn vào điện thoại, thì ra điện thoại hết pin tự động tắt máy rồi!
Trời ơi!
Sao lại như vậy!
Tống Thanh gần muốn chửi mắng la hét lên?
Hà Nhật Dương đang vui mừng, đang đợi Tống Thanh gửi địa chỉ, Nhưng nói chưa dứt câu thì điện thoại bị gác đi!
Hà Nhật Dương mau chóng gọi lại, điện thoại bị tắt máy!
Hà Nhật Dương tức tới muốn ném điện thoại đi!
Đáng chết!
Rốt cuộc ở đâu?
Hà Nhật Dương không có hơi tức giận, lập tức kiếm Tiểu Xuân: “Bây giờ có thể phân tích địa chỉ của số điện thoại này không?”
Tiểu Xuân trả lời: “Chỉ có thể xác định khu vực, không thể nào định vị được. Tiểu Thu và Tiểu Đông vẫn còn đang ở Malaysia bên đó, chỉ có họ mới giải mã được.”
FUCK!
Hà Nhật Dương bực bội đi tới đi lui ở căn phòng, mấy lần đều muốn xông ra ngoài, nhưng chạy tới cánh cửa lại cắn răng quay về.
“Hà tổng, không thì mình đi cầu xin Phương Tổng giúp đỡ.” Tiểu Xuân đề nghị bào: “Anh ấy hiện giờ chắc cũng đang tìm phu nhân.”
Đúng là một câu nói đánh thức người trong mộng!
Chỉ là Tiểu Hạ và Lưu Nghĩa họ sẽ không sao chứ?
Tống Thanh hồi tưởng lại khoảnh khắc khi đó bị dồn ép nhảy xuống, cảm thấy mình vào phút giây đó, thiệt là cực kỳ dũng cảm.
Mình nhảy xuống dưới cũng không chết, thế những người khác, Sùng Minh và Tống Hà cũng bình an rời khỏi chứ?
Nghĩ tới Tống Hà, trái tim Tống Thanh lại thấy lo lắng.
Tống Thanh mặc kệ toàn người bê bối, ngọ nguậy từ dưới đất đứng lên, mắt nhìn xung quanh cũng không thấy một khúc gỗ nào cả.
Tống Thanh đành phải khập khiễng tiến lên phía trước.
Đây là đâu?
Tại sao không một bóng người?
Tống Thanh nhìn qua nhìn lại.
Chỗ này là một vùng đồi núi, nước sông chảy qua giữa hai đồi núi, hai bên hông đều là ruộng bậc thang đã được khai khẩn.
Bây giờ là mùa đông, và cũng là cuối năm, nên trong cánh đồng dường như có một tí lúa nào cả.
Tống Thanh có thể kết luận, gần đây nhất định có người dân sinh sống.
Chỉ cần xuôi theo dòng sông chảy xuống mà đi, thì nhất định sẽ thấy được con người.
Tống Thanh đi rất chầm chậm, và cảm thấy lạnh rét.
Một luồng gió thổi qua, thổi lạnh tới nỗi Tống Thanh toàn người run rẩy.
Mái tóc dài lù xù dính vào trên mặt, bị cơn gió thổi qua, như một chiếc nhỏ tát vào gò má mình, cú tát rất là đau.
Tống Thanh thừa lúc không có người, cởi áo ra vắt khô áo và tóc, rồi mặc lại trên người, và cảm thấy cơn lạnh đã bớt đi một chút
“Tiểu Hà, Tiểu Nghĩa các người ở đâu?” Tống Thanh vừa đi vừa hét, nhưng mà trên núi hoang vu, chỉ có sự hồi âm của một mình cô ấy.
Tống Thanh cũng không biết mình đã đi bao lâu, gần đi tới một đoạn gần như con đường chính, thì đột nhiên có chút mắc đái.
Tống Thanh liền nhớ ra, mình có lẽ đã uống một hơi bụng nước trong lúc chìm trong nước, trong lúc đi bộ thì đã tiêu hóa hết.
Tống Thanh cười gượng, cũng được coi như chống bụng đói.
Ở dã ngoại không như ở nhà cần quan tâm ý tứ, Tống Thanh cũng mặc kệ vấn đề có xấu hổ hay không, chuẩn bị tìm một chỗ nào giải quyết.
Tống Thanh mới vừa chỉnh sửa quần áo, thì thấy được phía dưới con đường lại có một thôn trang rất lớn.
Tống Thanh vui mừng hớn hở, mặc cho vết thương trên mắt cá chân, người bị vấp ngã đi xuống dưới.
Do quá gấp rút, Tống Thanh lại bị té ngã.
Nhưng Tống Thanh cũng không màng tới.
Đợi tới khi Tống Thanh định bước vào thôn trang, thì bị người dân trong thôn trang bao vây.Tống Thanh lập tức nói: “Xin lỗi, tôi là người vô ý đi tới đây. Tôi có thể mượn mọi người điện thoại được không? Tôi cho tiền!”
Tống Thanh mau chóng tìm kiếm túi tiền, thì đột nhiên nhớ lại, tất cả đồ dùng của mình đều để trên xe.
Trên người ngoại trừ chiếc đồng hồ đeo tay Cartier ra thì không còn vật gì có giá trị nữa.
Tống Thanh cắn răng tháo chiếc đồng hồ, nói: “Tôi dùng chiếc đồng hồ này làm phí điện thoại, Xin cho tôi mượn điện thoại được không?”
Trong lúc này, một đàn bà mập mạp mặt đầy khôn ngoan từ đoàn người chen chúc ra, ánh mắt nhìn Tống Thanh từ đầu đến chân, nói rằng: “Cô là ai? Cô sao đến được chỗ chúng tôi?”
“Tôi là tham gia hoạt động dã ngoại, kết quả bị thất lạc với những người khác. Ví tiền và chứng từ đều bị mất hết, trên người tôi chỉ còn lại chiếc đồng hồ này, tôi xin thề, đồng hồ này thật sự trị giá tới ba trăm triệu Việt Nam lận!” Tống Thanh lập tức trả lời: “Xin cho tôi mượn điện thoại di động để gọi cuộc gọi được không?”
Người đàn bà mập mạp dòm chiếc hồ trên tay Tống Thanh với ánh mắt tham vọng, nói: “Đi, theo tôi tới đây.”:
Người trong thôn nhìn thấy Tống Thanh đi theo người đàn bà mập mạp đó, ngay tức thì thì thầm lỗ tai, chỉ chỉ chỏ chỏ.
Tống Thanh cũng không biết họ đang chỉ chỏ gì, mắt nhìn mình từ đầu đến chân, mình ngoại trừ hơi bê bối ra, dường như đâu còn gì bất thường?
Người đàn bà mập mạp cắn hạt dưa nói: “Em gái, em là người ngoại địa à?”
“À dạ.” Tống Thanh đáp lại.
Người đàn bà mập mạp ánh mặt thoát hiện lóe sáng, vẻ mặt tỏ vẻ hài lòng, tiếp tục hỏi: “Em gái, Nhìn em tuổi tác không được lớn lắm! Tới hai mươi tuổi chưa?”
Tống Thanh mỉm cười: “Em hai mươi bảy rồi.”
“Dô, nhìn không ra!” Người đàn bà mập mạp không phục nhìn về phía Tống Thanh, nói rằng: “Chăm sóc tốt đấy!”
Tống Thanh cười cười, không nói.
Trong chốc lát đã tới nhà người đàn bà mập mạp.
Có vẻ nhà ở của người đàn bà mập mạp điều kiện rất tốt trong thôn này.
Do đất đai địa lý ở đây, tầng một cơ bản không có người ở, đều để những thứ linh tinh hoặc gia súc, lầu hai mới dành cho người ở và kho chứa đồ.
Tống Thanh theo lên cầu thang, người đàn bà mập mạp tùy tiện chọn một bộ áo trong tủ đưa cho Tống Thanh: “Thay đi.”
“Cám ơn cám ơn!”Tống Thanh mau chóng tỏ lời cảm ơn: “Có thể cho mượn điện thoại được?”
“Đợi chút.” người đàn bà mập mạp lại nhìn Tống Thanh lần nữa.
Do quần áo ướt sũng, cơ bản đều ướt nhẹp bám dính vào người.
Cho nên đường cong thon thả của Tống Thanh đều lộ ra rõ ràng.
Tống Thanh bị người đàn bà mập mạp nhìn với ánh mặt đầy tham vọng, cái ánh nhìn này cảm thấy thực sự không tự nhiên, chỉ đành cười gượng gạo.
Người đàn bà mập mạp quay người đi ra ngoài, Tống Thanh cũng cảm thấy lạnh cóng không chịu nỗi, mau chóng thay quần áo ngay.
Quần áo của người đàn bà mập mạp kích cỡ quá rộng rãi. Nhưng mà, vẫn có thể mặc thành đầm.
Mặc như vậy, càng thể hiện thân thể của Tống Thanh thon gọn như thế nào.
Tống Thanh làm khô mái tóc, tùy tiện cột lên, ở trong phòng ngồi đợi nóng ruột, cuối cùng cũng đợi được người đàn bà mập mạp.
Người đàn bà mập mạp đưa một chiếc điện thoại cho Tống Thanh: “Nè, cho cô, đồng hồ cô đưa cho tôi.”
Tống Thanh lập tức giao đồng hồ, lấy được điện thoại liền nhanh chóng gọi số điện thoại di động của Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương dường như nghe máy ngay lập tức: “Alo có tin ư.”
“Nhật Dương! Em là Tống Thanh.” Tống Thanh nhanh chóng nói: “Em không sao, em tìm được một nông thôn mượn tạm điện thoại để gọi. Nhưng mà Tiểu Nghĩa và Tiểu Hạ bị thất lạc! Tiểu Hà cùng với Sùng Minh cũng bị thất lạc nữa!”
Hà Nhật Dương không ngờ rằng sẽ đợi được cuộc gọi của Tống Thanh.
Trong khoảnh khắc nghe được giọng nói của Tống Thanh, Hà Nhật Dương muốn quỳ xuống đa tạ ông Trời!
Ông trời có mắt!
Tiểu Thanh của anh ấy đã bình an vô sự!
“Vị trí của em đang ở đâu? Gửi cho anh! Anh sẽ đi tìm em!” Hà Nhật Dương lập tức đứng dậy lên nói.
“Em…”Tống Thanh định nói, thì điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng tic, bên đó liền không có tiếng động: “Alo alo alo Nhật Dương? Alo?”
Tống Thanh liền nhìn vào điện thoại, thì ra điện thoại hết pin tự động tắt máy rồi!
Trời ơi!
Sao lại như vậy!
Tống Thanh gần muốn chửi mắng la hét lên?
Hà Nhật Dương đang vui mừng, đang đợi Tống Thanh gửi địa chỉ, Nhưng nói chưa dứt câu thì điện thoại bị gác đi!
Hà Nhật Dương mau chóng gọi lại, điện thoại bị tắt máy!
Hà Nhật Dương tức tới muốn ném điện thoại đi!
Đáng chết!
Rốt cuộc ở đâu?
Hà Nhật Dương không có hơi tức giận, lập tức kiếm Tiểu Xuân: “Bây giờ có thể phân tích địa chỉ của số điện thoại này không?”
Tiểu Xuân trả lời: “Chỉ có thể xác định khu vực, không thể nào định vị được. Tiểu Thu và Tiểu Đông vẫn còn đang ở Malaysia bên đó, chỉ có họ mới giải mã được.”
FUCK!
Hà Nhật Dương bực bội đi tới đi lui ở căn phòng, mấy lần đều muốn xông ra ngoài, nhưng chạy tới cánh cửa lại cắn răng quay về.
“Hà tổng, không thì mình đi cầu xin Phương Tổng giúp đỡ.” Tiểu Xuân đề nghị bào: “Anh ấy hiện giờ chắc cũng đang tìm phu nhân.”
Đúng là một câu nói đánh thức người trong mộng!
Bình luận facebook