Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-661
CHƯƠNG 661
Ông chủ Nhạc tức quá toàn thân run lên.
Vì ông quá chiều mấy đứa con.
Nên mới xuất hiện cục diện như ngày hôm na.
Ông đúng là không còn mặt mũi xuống gặp người vợ kết tóc se tơ!
Điện thoại Nhạc Mỹ vừa dứt xong. Con trai Nhạc Thường cũng gọi đến.
Ông chủ Nhạc lại một lần nữa tức điên lên, ông mở điện thoại ra nghe.
Quả thật, mục đích của Nhạc Tường giống hệt Nhạc Mỹ, điện thoại vừa kết nối đã nói: “bố, nghe nói hôm nay bố gặp người củaTống gia? Thế nào rồi? Mọi người trao đổi với nhau ổn không? Bố, bố và dì Tống cũng lâu rồi, cũng đến lúc tính toán chuyện cưới xin! Bố, bố yên tâm, con là tuyệt đối ủng hộ hai người đến với nhau! Ngoài ra, bố ơi, con có chuyện này muốn nói với bố. Con mới có bạn gái rồi, là người thành phố, bên nhà người yêu con nói, bắt buộc phải mua nhà ở thành phố mới được. Bố, bố cũng biết đấy giá nhà năm nay tăng lên nhiều, con tính toán qua rồi, một căn nhà gọi là ổn thêm tiền sửa chữa kiểu gì cũng đến 20 tỷ! Bố ơi, nếu bố với dì Tống cưới nhau rồi, vậy công ty bố giao lại cho con tiếp quản đi. Con sẽ nỗ lực kiếm đủ tiền mua nhà.”
Toàn bộ tài sản của ông chủ Nhạc cũng chỉ đến hơn trăm tỷ.
Gọi là tài sản, là bao gồm tài sản cố định, tài sản vô hình, chứng khoán vân vân.
Ngoài những thứ này ra, vốn lưu động của ông chủ Nhạc cũng chỉ có mấy chục tỷ.
Phải nuôi hơn trăm nhân viên công ty, còn phải ứng phó với ba đứa con phá phách nữa.
Ông chủ Nhạc cảm thấy tâm thật sự mệt mỏi lắm rồi.
Nhưng nếu từ chối, họ lại lôi di chúc của người vợ kết tóc se tơ trước lúc lâm chung.
Người vợ này lại chính là nỗi đau không thể xoa dịu trong lòng ông chủ Nhạc, chỉ cần các con nhắc đến vợ, là ông lại nể tình vợ mà thỏa hiệp.
Dần dần cứ thế, ba đứa con này càng ngày càng đòi hỏi quá đáng.
Đến ngày hôm nay, sự quá đáng đã lên đến đỉnh điểm.
Ông chủ Nhạc cảm thấy dù mình có cố gắng phấn đấu đến mấy, cũng không chịu nổi mấy tên hút máu này chèn ép.
Sau khi Nhạc Tường cúp điện thoại, Nhạc Linh tỏ ra không hài lòng, nói: “Nhạc Tường quá đáng thật đấy! Còn dám đòi lấy công ty! Con là chị cả, nếu nói về lý con là người thừa kế mới đúng chứ! Bố, chuyện này bố không thể theo ý nó được! Nếu theo thứ tự thừa kế, còn chưa đến lượt nó!”
Ông chủ Nhạc thở dài một tiếng: “thứ tự thừa kế? Con muốn bố chết sớm đến thế sao?”
Lúc này Nhạc Linh mới đổi giọng, nói: “bố, con đâu phải là ý đó! Nhạc Tường và Nhạc Mỹ đều quá đáng quá! Con vẫn còn chưa đưa ra yêu cầu gì đây này!”
Ông chủ Nhạc nhìn sâu vào Nhạc Linh, đột nhiên ông cảm thấy, đời người đến nông nỗi này, quả là một bi kịch.
Ông chủ Nhạc không nói gì, ông xách túi lên, quay đầu đi luôn.
Nhạc Linh vẫn còn ở đó lẩm bẩm.Chờ sau khi ông chủ Nhạc rời đi, Nhạc Linh như nghĩ ra chuyện gì, đột nhiên gào to lên: “bố, bố còn chưa thanh toán tiền đấy!”
Tiếng kêu của Nhạc Linh, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh.
Khuôn mặt Nhạc Linh nóng rực lên.
Đúng là mất mặt mất ra tận ngoài đường rồi.
Một con phố thịnh vượng trong thành phố G, một chiếc xe Bentley lặng lẽ đỗ ở bên đường.
Tiểu Xuân bước nhẹ nhàng từ trong một cửa hàng bước ra, anh đi đến trước xe, kính xe hạ xuống, lộ ra dung nhan tuyệt trần của Hà Nhật Dương.
“Tổng tài, đúng là anh đã tìm được rồi! Kịm cương hồng phấn của tiệm này, đúng là bảo bối trấn tiệm đấy.” Tiểu Xuân vui mừng nói: “em đã mua nó lại rồi.”
Khóe miệng Hà Nhật Dương hơi nhếch lên: “đi thôi, đi tìm chỗ gắn lên.”
Tiểu Xuân lại lập tức nói: “nhưng mà, vừa rồi em có gặp một người quen, hình như anh ta cũng đang tìm kim cương màu hồng phấn.”
Hà Nhật Dương hơi nhíu mày: “ử.”
Tiểu Xuân không dám vòng vo, tiếp tục giải thích nói: “là Sùng Minh. Anh ta thấy em đi vào, đã quay người rời đi luôn rồi.”
Sùng Minh đến chỗ này, ngoài việc nhằm vào viên kim cương hồng phấn đó, chắc không còn mục đích nào khác.
Vì viên kim cương hồng phấn này là viên to nhất, trong nước ta hiện nay.
Kim cương hồng phấn tặng cho con gái thì thích hợp, nhưng tặng cho Tống Linh thì không thích hợp rồi.
Cho nên, Hà Nhật Dương nghĩ là hiểu ngay, Sùng Minh mua kim cương hồng phấn, chắc là định tặng cho công chúa nhỏ rồi.
Xem ra, công chúa nhỏ của anh lợi hại đến mức, chinh phục cả đường đường Quân chủ của thế giới hắc ám nữa.
Hà Nhật Dương cảm thấy hiếu kỳ, công chúa nhỏ của anh đã dùng thủ đoạn nào chinh phục Sùng Minh.
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương nhìn xuống, lóe lên một tia sáng, rồi nói: “nếu đã gặp ở đây, thì gặp nhau uống cốc cafe thôi.”
Tiểu Xuân đưa viên kim cương hồng phấn cho Hà Nhật Dương, lập tức quay người đi về.
Một lúc sau, điện thoại Hà Nhật Dương kêu lên.
Là điện thoại của Sùng Minh.
“Tôi đợi anh ở quán cafe ngã tư trên rẽ phải hướng 10 giờ.” Sùng Minh nói xong câu này, lập tức cúp máy luôn.
Khóe miệng Hà Nhật Dương hơi nhếch lên, anh bảo Tiểu Hạ lái xe qua đó.
Vừa đến nơi, Hà Nhật Dương đã phát hiện, cả quán cafe đã được bao trọn rồi.
Đây quả thật là thói quen của Sùng Minh.
Bất luận là đi đến đâu, biện pháp an toàn đều làm rất tốt.
Hà Nhật Dương vừa bước vào, lập tức có người dẫn anh đi quẹo trái quẹo phải đến 8 vòng còn chưa tới nơi.
Xem ra, quán cafe này là một trong những điểm căn cứ của Sùng Minh, chứ không phải anh đã bao trọn quán.
Vừa vào đến cửa, Hà Nhật Dương nhìn thấy Sùng Minh ngồi trước một cái bàn dài màu bạch kim, đang từ từ thưởng thức cafe.
“Sao lần trước anh không từ mà biệt?” Hà Nhật Dương cũng không khách sáo với Sùng Minh, ngồi ngay xuống trước mặt anh ta.
Sùng Minh để Hà Nhật Dương đến đây tìm anh ta, hiển nhiên là không coi Hà Nhật Dương là người ngoài rồi.
Sao lại là người ngoài được chứ.
Anh vợ của Hà Nhật Dương là người yêu của anh ta, con gái của Hà Nhật Dương là công chúa nhỏ của Sùng Minh.
Trời ơi, mối quan hệ này lằng nhằng quá.
Sùng Minh cười đểu một cái, nói: “tôi đã đưa Tiểu Hà trở về an toàn, nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành rồi.”
“Nghe nói, cậu nhà tôi đã đồng ý nhận lời đến với anh rồi?” Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương hơi nhếch lên, đuôi mắt chứa đầy nụ cười, cứ thế nhìn thẳng vào Sùng Minh: “cho nên anh đã đi một vòng to, để đến đây chọn trang sức?”
Biểu cảm quanh năm không đổi của Sùng Minh, không ngờ đã có chút thay đổi: “ừ, tôi nhìn thấy người của anh đến rồi, là biết anh cũng đến ra tay với viên kim cương hồng phấn này. Nếu đều là tặng cho công chúa nhỏ, ai mua cũng thế thôi.”
Hà Nhật Dương chỉ cười, anh không kìm nổi, cuối cùng vẫn nói ra câu hỏi đó: “công chúa nhỏ nhà tôi, đã chinh phục anh như thế nào?”
“Chỉ biết khóc, tôi chưa bao giờ thấy người con gái nào khóc giỏi, khóc hay đến thế.” Sùng Minh không kìm nổi nói luôn: “anh biết không? Nó chê tôi không biết dỗ dành nó, cho nên khóc nguyên một buổi sáng, chỉ tay dạy tôi phải dỗ dành nó như thế nào! Hà Nhật Dương, sao anh lại đẻ ra đứa con gái như thế chứ!”
Hà Nhật Dương nghe xong, không kìm nổi, cười sặc sụa.
Đến những người đứng bên cạnh, cũng suýt thì không kìm nổi.
“Nhưng, con thật sự rất đáng yêu.” Sùng Minh không kìm nổi lại nói tiếp: “con là người duy nhất trên thế gian này, lần đầu tiên nhìn thấy tôi mà không thấy sợ.”
Nghe Sùng Minh khoe con gái cưng của mình, vẻ mặt Hà Nhật Dương rất mãn nguyện
Đúng là công chúa nhỏ, cho dù là hơi cá tính, nhưng vẫn chinh phục tất cả mọi người.
“Tôi còn tìm được một viên kim cương xanh da trời.” Sùng Minh đặt một cái hộp lên bàn, đưa luôn cho Sùng Minh: “anh cầm lấy đi.”
Ông chủ Nhạc tức quá toàn thân run lên.
Vì ông quá chiều mấy đứa con.
Nên mới xuất hiện cục diện như ngày hôm na.
Ông đúng là không còn mặt mũi xuống gặp người vợ kết tóc se tơ!
Điện thoại Nhạc Mỹ vừa dứt xong. Con trai Nhạc Thường cũng gọi đến.
Ông chủ Nhạc lại một lần nữa tức điên lên, ông mở điện thoại ra nghe.
Quả thật, mục đích của Nhạc Tường giống hệt Nhạc Mỹ, điện thoại vừa kết nối đã nói: “bố, nghe nói hôm nay bố gặp người củaTống gia? Thế nào rồi? Mọi người trao đổi với nhau ổn không? Bố, bố và dì Tống cũng lâu rồi, cũng đến lúc tính toán chuyện cưới xin! Bố, bố yên tâm, con là tuyệt đối ủng hộ hai người đến với nhau! Ngoài ra, bố ơi, con có chuyện này muốn nói với bố. Con mới có bạn gái rồi, là người thành phố, bên nhà người yêu con nói, bắt buộc phải mua nhà ở thành phố mới được. Bố, bố cũng biết đấy giá nhà năm nay tăng lên nhiều, con tính toán qua rồi, một căn nhà gọi là ổn thêm tiền sửa chữa kiểu gì cũng đến 20 tỷ! Bố ơi, nếu bố với dì Tống cưới nhau rồi, vậy công ty bố giao lại cho con tiếp quản đi. Con sẽ nỗ lực kiếm đủ tiền mua nhà.”
Toàn bộ tài sản của ông chủ Nhạc cũng chỉ đến hơn trăm tỷ.
Gọi là tài sản, là bao gồm tài sản cố định, tài sản vô hình, chứng khoán vân vân.
Ngoài những thứ này ra, vốn lưu động của ông chủ Nhạc cũng chỉ có mấy chục tỷ.
Phải nuôi hơn trăm nhân viên công ty, còn phải ứng phó với ba đứa con phá phách nữa.
Ông chủ Nhạc cảm thấy tâm thật sự mệt mỏi lắm rồi.
Nhưng nếu từ chối, họ lại lôi di chúc của người vợ kết tóc se tơ trước lúc lâm chung.
Người vợ này lại chính là nỗi đau không thể xoa dịu trong lòng ông chủ Nhạc, chỉ cần các con nhắc đến vợ, là ông lại nể tình vợ mà thỏa hiệp.
Dần dần cứ thế, ba đứa con này càng ngày càng đòi hỏi quá đáng.
Đến ngày hôm nay, sự quá đáng đã lên đến đỉnh điểm.
Ông chủ Nhạc cảm thấy dù mình có cố gắng phấn đấu đến mấy, cũng không chịu nổi mấy tên hút máu này chèn ép.
Sau khi Nhạc Tường cúp điện thoại, Nhạc Linh tỏ ra không hài lòng, nói: “Nhạc Tường quá đáng thật đấy! Còn dám đòi lấy công ty! Con là chị cả, nếu nói về lý con là người thừa kế mới đúng chứ! Bố, chuyện này bố không thể theo ý nó được! Nếu theo thứ tự thừa kế, còn chưa đến lượt nó!”
Ông chủ Nhạc thở dài một tiếng: “thứ tự thừa kế? Con muốn bố chết sớm đến thế sao?”
Lúc này Nhạc Linh mới đổi giọng, nói: “bố, con đâu phải là ý đó! Nhạc Tường và Nhạc Mỹ đều quá đáng quá! Con vẫn còn chưa đưa ra yêu cầu gì đây này!”
Ông chủ Nhạc nhìn sâu vào Nhạc Linh, đột nhiên ông cảm thấy, đời người đến nông nỗi này, quả là một bi kịch.
Ông chủ Nhạc không nói gì, ông xách túi lên, quay đầu đi luôn.
Nhạc Linh vẫn còn ở đó lẩm bẩm.Chờ sau khi ông chủ Nhạc rời đi, Nhạc Linh như nghĩ ra chuyện gì, đột nhiên gào to lên: “bố, bố còn chưa thanh toán tiền đấy!”
Tiếng kêu của Nhạc Linh, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh.
Khuôn mặt Nhạc Linh nóng rực lên.
Đúng là mất mặt mất ra tận ngoài đường rồi.
Một con phố thịnh vượng trong thành phố G, một chiếc xe Bentley lặng lẽ đỗ ở bên đường.
Tiểu Xuân bước nhẹ nhàng từ trong một cửa hàng bước ra, anh đi đến trước xe, kính xe hạ xuống, lộ ra dung nhan tuyệt trần của Hà Nhật Dương.
“Tổng tài, đúng là anh đã tìm được rồi! Kịm cương hồng phấn của tiệm này, đúng là bảo bối trấn tiệm đấy.” Tiểu Xuân vui mừng nói: “em đã mua nó lại rồi.”
Khóe miệng Hà Nhật Dương hơi nhếch lên: “đi thôi, đi tìm chỗ gắn lên.”
Tiểu Xuân lại lập tức nói: “nhưng mà, vừa rồi em có gặp một người quen, hình như anh ta cũng đang tìm kim cương màu hồng phấn.”
Hà Nhật Dương hơi nhíu mày: “ử.”
Tiểu Xuân không dám vòng vo, tiếp tục giải thích nói: “là Sùng Minh. Anh ta thấy em đi vào, đã quay người rời đi luôn rồi.”
Sùng Minh đến chỗ này, ngoài việc nhằm vào viên kim cương hồng phấn đó, chắc không còn mục đích nào khác.
Vì viên kim cương hồng phấn này là viên to nhất, trong nước ta hiện nay.
Kim cương hồng phấn tặng cho con gái thì thích hợp, nhưng tặng cho Tống Linh thì không thích hợp rồi.
Cho nên, Hà Nhật Dương nghĩ là hiểu ngay, Sùng Minh mua kim cương hồng phấn, chắc là định tặng cho công chúa nhỏ rồi.
Xem ra, công chúa nhỏ của anh lợi hại đến mức, chinh phục cả đường đường Quân chủ của thế giới hắc ám nữa.
Hà Nhật Dương cảm thấy hiếu kỳ, công chúa nhỏ của anh đã dùng thủ đoạn nào chinh phục Sùng Minh.
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương nhìn xuống, lóe lên một tia sáng, rồi nói: “nếu đã gặp ở đây, thì gặp nhau uống cốc cafe thôi.”
Tiểu Xuân đưa viên kim cương hồng phấn cho Hà Nhật Dương, lập tức quay người đi về.
Một lúc sau, điện thoại Hà Nhật Dương kêu lên.
Là điện thoại của Sùng Minh.
“Tôi đợi anh ở quán cafe ngã tư trên rẽ phải hướng 10 giờ.” Sùng Minh nói xong câu này, lập tức cúp máy luôn.
Khóe miệng Hà Nhật Dương hơi nhếch lên, anh bảo Tiểu Hạ lái xe qua đó.
Vừa đến nơi, Hà Nhật Dương đã phát hiện, cả quán cafe đã được bao trọn rồi.
Đây quả thật là thói quen của Sùng Minh.
Bất luận là đi đến đâu, biện pháp an toàn đều làm rất tốt.
Hà Nhật Dương vừa bước vào, lập tức có người dẫn anh đi quẹo trái quẹo phải đến 8 vòng còn chưa tới nơi.
Xem ra, quán cafe này là một trong những điểm căn cứ của Sùng Minh, chứ không phải anh đã bao trọn quán.
Vừa vào đến cửa, Hà Nhật Dương nhìn thấy Sùng Minh ngồi trước một cái bàn dài màu bạch kim, đang từ từ thưởng thức cafe.
“Sao lần trước anh không từ mà biệt?” Hà Nhật Dương cũng không khách sáo với Sùng Minh, ngồi ngay xuống trước mặt anh ta.
Sùng Minh để Hà Nhật Dương đến đây tìm anh ta, hiển nhiên là không coi Hà Nhật Dương là người ngoài rồi.
Sao lại là người ngoài được chứ.
Anh vợ của Hà Nhật Dương là người yêu của anh ta, con gái của Hà Nhật Dương là công chúa nhỏ của Sùng Minh.
Trời ơi, mối quan hệ này lằng nhằng quá.
Sùng Minh cười đểu một cái, nói: “tôi đã đưa Tiểu Hà trở về an toàn, nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành rồi.”
“Nghe nói, cậu nhà tôi đã đồng ý nhận lời đến với anh rồi?” Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương hơi nhếch lên, đuôi mắt chứa đầy nụ cười, cứ thế nhìn thẳng vào Sùng Minh: “cho nên anh đã đi một vòng to, để đến đây chọn trang sức?”
Biểu cảm quanh năm không đổi của Sùng Minh, không ngờ đã có chút thay đổi: “ừ, tôi nhìn thấy người của anh đến rồi, là biết anh cũng đến ra tay với viên kim cương hồng phấn này. Nếu đều là tặng cho công chúa nhỏ, ai mua cũng thế thôi.”
Hà Nhật Dương chỉ cười, anh không kìm nổi, cuối cùng vẫn nói ra câu hỏi đó: “công chúa nhỏ nhà tôi, đã chinh phục anh như thế nào?”
“Chỉ biết khóc, tôi chưa bao giờ thấy người con gái nào khóc giỏi, khóc hay đến thế.” Sùng Minh không kìm nổi nói luôn: “anh biết không? Nó chê tôi không biết dỗ dành nó, cho nên khóc nguyên một buổi sáng, chỉ tay dạy tôi phải dỗ dành nó như thế nào! Hà Nhật Dương, sao anh lại đẻ ra đứa con gái như thế chứ!”
Hà Nhật Dương nghe xong, không kìm nổi, cười sặc sụa.
Đến những người đứng bên cạnh, cũng suýt thì không kìm nổi.
“Nhưng, con thật sự rất đáng yêu.” Sùng Minh không kìm nổi lại nói tiếp: “con là người duy nhất trên thế gian này, lần đầu tiên nhìn thấy tôi mà không thấy sợ.”
Nghe Sùng Minh khoe con gái cưng của mình, vẻ mặt Hà Nhật Dương rất mãn nguyện
Đúng là công chúa nhỏ, cho dù là hơi cá tính, nhưng vẫn chinh phục tất cả mọi người.
“Tôi còn tìm được một viên kim cương xanh da trời.” Sùng Minh đặt một cái hộp lên bàn, đưa luôn cho Sùng Minh: “anh cầm lấy đi.”
Bình luận facebook