Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-663
CHƯƠNG 663
Hà Nhật Dương nhặt tờ giấy ghi chú lên, trên đó có nét chữ rất non: “Sáng nay khi baba chải đầu cho con, đã làm tay bị thương, mami nói, loại băng keo cá nhân này có thể chữa lành các vết thương, cho nên, con tặng cho baba mấy miếng băng keo cá nhân nè.”
Nhìn vào tờ giấy ghi chú, Hà Nhật Dương nở một nụ cười.
Ánh mắt rất trìu mến, và tình yêu thương tràn đầy.
Đây chính là sự kế thừa của tình yêu, là sự nối tiếp của tình yêu!
Năm xưa Hà Nhật Dương và Tống Thanh còn nhỏ, cô bé Tống Thanh chỉ mới năm tuổi đã nhặt được cậu bé Hà Nhật Dương với thương tích đầy mình, và đã giúp cậu bé này dán đầy băng keo cá nhân trên người.
Bây giờ Hà Nhật Dương cực khổ thắt tóc cho công chúa nhỏ, bất cẩn làm tay bị thương, công chúa Tống Hà cũng đã tặng băng keo cá nhân cho anh.
Những miếng băng keo cá nhân này chính là tình yêu mà!
Sao mà nỡ sử dụng chứ?
Hà Nhật Dương cầm mấy miếng băng keo cá nhân lên, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, cũng không nỡ sử dụng.
Thật ra vết thương đó không đáng là gì, chỉ là do công chúa nhỏ đã phát hiện ra nó.
Tuy miệng công chúa nhỏ không nói, nhưng đều để hết trong lòng.
Tâm ý này, có bao nhiêu tiền cũng không đổi lấy được.
Nhìn thấy Hà Nhật Dương cẩn thận cất giữ món quà của Tống Hà tặng, và xem nó như bảo bối, Tống Linh đứng dậy, nói: “Quà đã được mang đến rồi, anh phải đi về đây. Nhật Dương, hi vọng sớm có một ngày nhìn thấy em bước vào nhà họ Tống lần nữa.”
“Cám ơn anh. Ngày đó sẽ không xa.” Hà Nhật Dương nhìn thẳng vào Tống Linh, hơi nhếch miệng, nụ cười mang đầy vẻ tự tin: “Phải rồi, Sùng Minh cũng đang ở đây, có muốn gặp anh ta không?”
Tống Linh lắc đầu: “Lúc anh ấy muốn gặp anh, sẽ xuất hiện trước mặt anh. Anh ấy đã chọn cách rời khỏi, thì chắc là chuyện gì đó rất quan trọng mới làm thế. Anh đi đây. Nghỉ sớm đi.”
Hà Nhật Dương tiễn Tống Linh đến trước cửa, sau khi tiễn Tống Linh rời khỏi, anh không thèm quay đầu mà nói: “Ra đây đi, người cũng đi mất rồi.”
Tiếp đó, cánh cửa căn phòng phía sau mở ra, Sùng Minh bước ra.
Hà Nhật Dương nhướng mày, quay lưng nhìn Sùng Minh với ánh mắt rạng ngời, quay lưng đi về hướng phòng ngủ: “Vào đây đi, Tiểu Hà mang cho anh chút quà năm mới nè.”
Sùng Minh không hề có chút do dự, bước thẳng vào trong.
Anh cũng rất muốn biết, công chúa nhỏ đã chuẩn bị quà gì cho anh.
Rất là mong đợi đó, được chưa?
Vừa vào cửa, Sùng Minh đã chạy thẳng đến bên bàn, cẩn thận mở cái hộp ra, bên trong là một chiếc bánh kem nhỏ, còn có một tấm thiệp viết tay be bé nữa: “Tặng cho mợ món quà năm mới, Tiểu Hà đã tự làm nó đó!
Hà Nhật Dương đứng kế bên vừa nhìn thấy, đã cảm thấy hơi nhói lòng, và thẩn thờ bước ra ngoài.
Sùng Minh cười tít cả mắt cầm lấy món quà và đi ra.
Hà Nhật Dương ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Tống Linh vừa dến, sao anh lại trốn anh ấy chứ? Chẳng phải anh muốn anh ấy thực hiện lời hứa sao?”
Người Sùng Minh nhún vai, quay đầu, nhìn Hà Nhật Dương với nhiều ẩn ý, nói: “Tôi tưởng anh sẽ hiểu chứ.”
Hà Nhật Dương nhíu mày, rồi cưới phá lên: “Ủa?”
“Bây giờ là giai đoạn điều động quan trọng của Tống Nhị, cho dù tôi muốn tìm Tống Linh để thực hiện lời hứa, thì cũng phải chờ mọi chuyện ổn định trước đã.” Ánh mắt ác ma của Sùng Minh nhìn qua: “Đã đợi bốn năm mấy rồi, không lẽ không đợi được thêm vài ngày?”
“Nói cũng đúng.” Hà Nhật Dương nở nụ cười nhẹ: “Thế, chúc ngủ ngon nhé!”
“Ngủ ngon!” Sùng Minh đung đưa món quà trên tay, vẻ mặt không giấu được niềm vui to lớn này: “Công chúa nhỏ quả là công chúa nhỏ, không uổng công thương yêu nó.”
Nghe Sùng Minh nói vậy, Hà Nhật Dương cũng nở nụ cười vui vẻ và lắc đầu.
Tống Linh vừa về đến nhà họ Tống, ngay lập tức có người nói với anh: “Lục thiếu gia, anh nhanh lên, chỉ đợi một mình anh để khai tiệc đó!”
Tống Linh gật đầu: “Được rồi, tôi đến ngay.”
Tống Linh vừa vào cửa, quả nhiên mọi người đã ngồi vây quanh nhau, chuẩn bị ăn cơm.
“Bà ngoại, xin lỗi bà, con về trễ.” Tống Linh nói xong với Bạ cụ Tống, đã chạy qua làm một động tác tay với Tống Hà.
Bạ cụ Tống cười và nói: “Mau ngồi xuống đi, hai cậu cháu đang làm trò gì không biết?”
Tống Hà cười hi hí rồi trả lời: “Đây là bí mật nhỏ của cháu và cậu đó!”
Người ngồi trong bàn tiệc đều cười lên: “Ôi, công chúa nhỏ của chúng ta bắt đầu có bí mật của riêng mình rồi nhé! Có phải đã thích một hoàng tử nhỏ nào đó, mà không dám nói ra, chỉ để cho một mình cậu biết không hả?”
“Tuy Tống Hà chỉ mới ba tuổi rưỡi, nhưng cô bé cũng biết mắc cỡ đến đỏ mặt: “Tiểu Hà không có đâu.”
Mọi người đều cùng cười phá lên.
Tống Linh vừa ngồi vào, mọi người đã bắt đầu ăn.
Trong lúc ăn, Tống Tứ đã nói với Tống Duệ Tống Hà: “Ngày mai cậu sẽ đưa hai con đến chơi ở một nơi rất thú vị.”
Tống Duệ và Tống Hà liền nhìn anh: “Đi đâu ạ?”
Tống Tứ cười vẻ bí ẩn: “Một nơi mà tụi con tuyệt đối sẽ rất thích. Thế nào? Có đi không?”
“Dạ đi!” Tống Duệ và Tống Hà cùng gật đầu, sau đó nhìn Tống Thanh, rồi nói: “Mami cũng đi chứ?”
Tống Thanh mỉm cười trả lời: “Mami không đi, tụi con đi chơi vui vẻ với cậu nhé.”
Tống Hà vẻ mặt thắc mắc: “Sao mọi người ai cũng bí ẩn thế? Rột cuộc là một nơi thế nào vậy?”
“Đến rồi con sẽ biết thôi!” Tất cả mọi người trong bàn ăn đều đồng thanh trả lời.
Ôi ôi ôi, càng tò mò hơn rồi phải làm sao đây?
Có vẻ đang rất mong đợi vào ngày mai, nên Tống Hà Tống Duệ từ sớm đã lên giường đi ngủ rồi.
Ngày hôm nay, quả là bận rộn.
Đến khi trời tối và mọi người đi nghỉ hết rồi, Tống Thanh ru các con ngủ xong, cô đã qua phòng Tống Tử Dao.
Tống Tử Dao vẫn chưa ngủ, rõ ràng là đang đợi Tống Thanh.
“Mẹ, con xin lỗi, chuyện lúc ban ngày.” Tống Thanh ngồi xuống, bắt đầu xin lỗi: “Đáng ra con không định. Nhưng mà, nhà họ Nhạc đúng là không phù hợp.”
Sau khi Tống Tử Dao xếp xong bộ đồ trên tay, mang để vào trong tủ quần áo, mới trả lời: “Mẹ biết rồi.”
“Hôm nay con và anh hai đích thực đã hơi quá đáng, nhưng cô Nhạc Linh đó nói chuyện với mẹ như thế, chúng con thật không thể nào chấp nhận được.” Tống Thanh cắn môi và nói: “Chúng con có thể không nói đến gia cảnh của đối phương, nhưng lại rất để tâm đến gia giáo của đối phương. Tạm thời chú Nhạc chưa nhìn ra được chỗ bất ổn, nhưng đã dạy dỗ ra con cái như thế, thì chỉ có thể nói là bị thiếu sót trong việc giáo dục một cách nghiêm trọng. Mẹ, mẹ hay mềm lòng, tính tình hiền lành, mẹ mà gả qua đó, sẽ bị thiệt thòi đó!”
Tống Tử Dao kéo khăn choàng trên người, rồi bình tĩnh nói: “Mẹ biết.”
“Mẹ, mẹ giận thì cứ la con đi, đừng trách anh hai.” Tống Thanh lại nói: “Tất cả đều là chủ ý của con, không liên quan đền anh hai.”
Tống Tử Dao mỉm cười hiền từ: “Con bé ngốc này.”
Tống Tử Dao đi đến bên cạnh Tống Thanh và ngồi xuống, rót ly nước cho Tống Thanh, nói: “Vân Khê có nói với mẹ, con cái của Nhạc gia rất khó gần. Mẹ cũng có đắn đo về chuyện này, cho nên đó cũng là lý do mẹ không muốn nói với các con.”
Tống Thanh nhận lấy ly nước, rồi đặt nó lên bàn, và ôm chầm lấy Tống Tử Dao: “Có phải tình cảm của con dành cho ba đã làm ảnh hưởng đến mẹ không?”
Tống Tử Dao không nói gì.
“Mẹ, con xin lỗi!” Tống Thanh dùng sức ép chặt hai bắp tay: “Mẹ, thật sự xin lỗi mẹ!”
“Không liên quan đến con.” Tống Tử Dao than một hơi nhẹ rồi nói: “Mẹ biết tình cảm con dành cho ba con rất nhiều. Nhưng làm sao nó có thể ảnh hưởng đến mẹ chứ? Do mẹ cũng cảm thấy không hợp nên mới công khai sớm chút thôi.”
Hà Nhật Dương nhặt tờ giấy ghi chú lên, trên đó có nét chữ rất non: “Sáng nay khi baba chải đầu cho con, đã làm tay bị thương, mami nói, loại băng keo cá nhân này có thể chữa lành các vết thương, cho nên, con tặng cho baba mấy miếng băng keo cá nhân nè.”
Nhìn vào tờ giấy ghi chú, Hà Nhật Dương nở một nụ cười.
Ánh mắt rất trìu mến, và tình yêu thương tràn đầy.
Đây chính là sự kế thừa của tình yêu, là sự nối tiếp của tình yêu!
Năm xưa Hà Nhật Dương và Tống Thanh còn nhỏ, cô bé Tống Thanh chỉ mới năm tuổi đã nhặt được cậu bé Hà Nhật Dương với thương tích đầy mình, và đã giúp cậu bé này dán đầy băng keo cá nhân trên người.
Bây giờ Hà Nhật Dương cực khổ thắt tóc cho công chúa nhỏ, bất cẩn làm tay bị thương, công chúa Tống Hà cũng đã tặng băng keo cá nhân cho anh.
Những miếng băng keo cá nhân này chính là tình yêu mà!
Sao mà nỡ sử dụng chứ?
Hà Nhật Dương cầm mấy miếng băng keo cá nhân lên, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, cũng không nỡ sử dụng.
Thật ra vết thương đó không đáng là gì, chỉ là do công chúa nhỏ đã phát hiện ra nó.
Tuy miệng công chúa nhỏ không nói, nhưng đều để hết trong lòng.
Tâm ý này, có bao nhiêu tiền cũng không đổi lấy được.
Nhìn thấy Hà Nhật Dương cẩn thận cất giữ món quà của Tống Hà tặng, và xem nó như bảo bối, Tống Linh đứng dậy, nói: “Quà đã được mang đến rồi, anh phải đi về đây. Nhật Dương, hi vọng sớm có một ngày nhìn thấy em bước vào nhà họ Tống lần nữa.”
“Cám ơn anh. Ngày đó sẽ không xa.” Hà Nhật Dương nhìn thẳng vào Tống Linh, hơi nhếch miệng, nụ cười mang đầy vẻ tự tin: “Phải rồi, Sùng Minh cũng đang ở đây, có muốn gặp anh ta không?”
Tống Linh lắc đầu: “Lúc anh ấy muốn gặp anh, sẽ xuất hiện trước mặt anh. Anh ấy đã chọn cách rời khỏi, thì chắc là chuyện gì đó rất quan trọng mới làm thế. Anh đi đây. Nghỉ sớm đi.”
Hà Nhật Dương tiễn Tống Linh đến trước cửa, sau khi tiễn Tống Linh rời khỏi, anh không thèm quay đầu mà nói: “Ra đây đi, người cũng đi mất rồi.”
Tiếp đó, cánh cửa căn phòng phía sau mở ra, Sùng Minh bước ra.
Hà Nhật Dương nhướng mày, quay lưng nhìn Sùng Minh với ánh mắt rạng ngời, quay lưng đi về hướng phòng ngủ: “Vào đây đi, Tiểu Hà mang cho anh chút quà năm mới nè.”
Sùng Minh không hề có chút do dự, bước thẳng vào trong.
Anh cũng rất muốn biết, công chúa nhỏ đã chuẩn bị quà gì cho anh.
Rất là mong đợi đó, được chưa?
Vừa vào cửa, Sùng Minh đã chạy thẳng đến bên bàn, cẩn thận mở cái hộp ra, bên trong là một chiếc bánh kem nhỏ, còn có một tấm thiệp viết tay be bé nữa: “Tặng cho mợ món quà năm mới, Tiểu Hà đã tự làm nó đó!
Hà Nhật Dương đứng kế bên vừa nhìn thấy, đã cảm thấy hơi nhói lòng, và thẩn thờ bước ra ngoài.
Sùng Minh cười tít cả mắt cầm lấy món quà và đi ra.
Hà Nhật Dương ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Tống Linh vừa dến, sao anh lại trốn anh ấy chứ? Chẳng phải anh muốn anh ấy thực hiện lời hứa sao?”
Người Sùng Minh nhún vai, quay đầu, nhìn Hà Nhật Dương với nhiều ẩn ý, nói: “Tôi tưởng anh sẽ hiểu chứ.”
Hà Nhật Dương nhíu mày, rồi cưới phá lên: “Ủa?”
“Bây giờ là giai đoạn điều động quan trọng của Tống Nhị, cho dù tôi muốn tìm Tống Linh để thực hiện lời hứa, thì cũng phải chờ mọi chuyện ổn định trước đã.” Ánh mắt ác ma của Sùng Minh nhìn qua: “Đã đợi bốn năm mấy rồi, không lẽ không đợi được thêm vài ngày?”
“Nói cũng đúng.” Hà Nhật Dương nở nụ cười nhẹ: “Thế, chúc ngủ ngon nhé!”
“Ngủ ngon!” Sùng Minh đung đưa món quà trên tay, vẻ mặt không giấu được niềm vui to lớn này: “Công chúa nhỏ quả là công chúa nhỏ, không uổng công thương yêu nó.”
Nghe Sùng Minh nói vậy, Hà Nhật Dương cũng nở nụ cười vui vẻ và lắc đầu.
Tống Linh vừa về đến nhà họ Tống, ngay lập tức có người nói với anh: “Lục thiếu gia, anh nhanh lên, chỉ đợi một mình anh để khai tiệc đó!”
Tống Linh gật đầu: “Được rồi, tôi đến ngay.”
Tống Linh vừa vào cửa, quả nhiên mọi người đã ngồi vây quanh nhau, chuẩn bị ăn cơm.
“Bà ngoại, xin lỗi bà, con về trễ.” Tống Linh nói xong với Bạ cụ Tống, đã chạy qua làm một động tác tay với Tống Hà.
Bạ cụ Tống cười và nói: “Mau ngồi xuống đi, hai cậu cháu đang làm trò gì không biết?”
Tống Hà cười hi hí rồi trả lời: “Đây là bí mật nhỏ của cháu và cậu đó!”
Người ngồi trong bàn tiệc đều cười lên: “Ôi, công chúa nhỏ của chúng ta bắt đầu có bí mật của riêng mình rồi nhé! Có phải đã thích một hoàng tử nhỏ nào đó, mà không dám nói ra, chỉ để cho một mình cậu biết không hả?”
“Tuy Tống Hà chỉ mới ba tuổi rưỡi, nhưng cô bé cũng biết mắc cỡ đến đỏ mặt: “Tiểu Hà không có đâu.”
Mọi người đều cùng cười phá lên.
Tống Linh vừa ngồi vào, mọi người đã bắt đầu ăn.
Trong lúc ăn, Tống Tứ đã nói với Tống Duệ Tống Hà: “Ngày mai cậu sẽ đưa hai con đến chơi ở một nơi rất thú vị.”
Tống Duệ và Tống Hà liền nhìn anh: “Đi đâu ạ?”
Tống Tứ cười vẻ bí ẩn: “Một nơi mà tụi con tuyệt đối sẽ rất thích. Thế nào? Có đi không?”
“Dạ đi!” Tống Duệ và Tống Hà cùng gật đầu, sau đó nhìn Tống Thanh, rồi nói: “Mami cũng đi chứ?”
Tống Thanh mỉm cười trả lời: “Mami không đi, tụi con đi chơi vui vẻ với cậu nhé.”
Tống Hà vẻ mặt thắc mắc: “Sao mọi người ai cũng bí ẩn thế? Rột cuộc là một nơi thế nào vậy?”
“Đến rồi con sẽ biết thôi!” Tất cả mọi người trong bàn ăn đều đồng thanh trả lời.
Ôi ôi ôi, càng tò mò hơn rồi phải làm sao đây?
Có vẻ đang rất mong đợi vào ngày mai, nên Tống Hà Tống Duệ từ sớm đã lên giường đi ngủ rồi.
Ngày hôm nay, quả là bận rộn.
Đến khi trời tối và mọi người đi nghỉ hết rồi, Tống Thanh ru các con ngủ xong, cô đã qua phòng Tống Tử Dao.
Tống Tử Dao vẫn chưa ngủ, rõ ràng là đang đợi Tống Thanh.
“Mẹ, con xin lỗi, chuyện lúc ban ngày.” Tống Thanh ngồi xuống, bắt đầu xin lỗi: “Đáng ra con không định. Nhưng mà, nhà họ Nhạc đúng là không phù hợp.”
Sau khi Tống Tử Dao xếp xong bộ đồ trên tay, mang để vào trong tủ quần áo, mới trả lời: “Mẹ biết rồi.”
“Hôm nay con và anh hai đích thực đã hơi quá đáng, nhưng cô Nhạc Linh đó nói chuyện với mẹ như thế, chúng con thật không thể nào chấp nhận được.” Tống Thanh cắn môi và nói: “Chúng con có thể không nói đến gia cảnh của đối phương, nhưng lại rất để tâm đến gia giáo của đối phương. Tạm thời chú Nhạc chưa nhìn ra được chỗ bất ổn, nhưng đã dạy dỗ ra con cái như thế, thì chỉ có thể nói là bị thiếu sót trong việc giáo dục một cách nghiêm trọng. Mẹ, mẹ hay mềm lòng, tính tình hiền lành, mẹ mà gả qua đó, sẽ bị thiệt thòi đó!”
Tống Tử Dao kéo khăn choàng trên người, rồi bình tĩnh nói: “Mẹ biết.”
“Mẹ, mẹ giận thì cứ la con đi, đừng trách anh hai.” Tống Thanh lại nói: “Tất cả đều là chủ ý của con, không liên quan đền anh hai.”
Tống Tử Dao mỉm cười hiền từ: “Con bé ngốc này.”
Tống Tử Dao đi đến bên cạnh Tống Thanh và ngồi xuống, rót ly nước cho Tống Thanh, nói: “Vân Khê có nói với mẹ, con cái của Nhạc gia rất khó gần. Mẹ cũng có đắn đo về chuyện này, cho nên đó cũng là lý do mẹ không muốn nói với các con.”
Tống Thanh nhận lấy ly nước, rồi đặt nó lên bàn, và ôm chầm lấy Tống Tử Dao: “Có phải tình cảm của con dành cho ba đã làm ảnh hưởng đến mẹ không?”
Tống Tử Dao không nói gì.
“Mẹ, con xin lỗi!” Tống Thanh dùng sức ép chặt hai bắp tay: “Mẹ, thật sự xin lỗi mẹ!”
“Không liên quan đến con.” Tống Tử Dao than một hơi nhẹ rồi nói: “Mẹ biết tình cảm con dành cho ba con rất nhiều. Nhưng làm sao nó có thể ảnh hưởng đến mẹ chứ? Do mẹ cũng cảm thấy không hợp nên mới công khai sớm chút thôi.”
Bình luận facebook