Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 6 LẨM NHẨM TRONG MƠ
CHƯƠNG 6: LẨM NHẨM TRONG MƠ
Hà Nhật Dương nhanh chóng lái xe rời khỏi đó, quay thẳng về trang viên Cảnh Hoa.
Trên đường đi, Hà Nhật Dương đã thông báo cho bác sĩ riêng của gia đình.
Khi anh về tới nơi, bác sĩ gia đình đã dẫn theo y tá, cung kính chờ sẵn.
Nhìn thấy Hà Nhật Dương bế một người con gái theo kiểu công chúa, bác sĩ và y tá lập tức bước lên phía trước: “Tổng giám đốc Hà, cứ giao cho chúng tôi.”
Hà Nhật Dương do dự trong chốc lát rồi nói: “Thôi, để tôi đưa vào trong.”
Vào trong phòng, căn cứ theo bệnh tình của Tống Thanh, bác sĩ nhanh chóng chuẩn bị truyền nước cho cô.
“Tổng giám đốc Hà, cô ấy chỉ bị nhiễm lạnh nên sốt cao không khỏi, chỉ cần nghỉ ngơi cẩn thận sẽ hạ sốt thôi.” Bác sĩ báo cáo tình hình với Hà Nhật Dương: “Có cần để y tá ở lại không ạ?”
“Không cần đâu bác sĩ Tô.” Hà Nhật Dương gật đầu lễ phép: “Làm phiền bác sĩ rồi.”
Bác sĩ Tô gật gật đầu, để lại lượng thuốc đủ dùng rồi lặng lẽ rời đi.
Tống Thanh vẫn đang hôn mê, dường như mơ thấy chuyện gì đó, mi mắt ngân ngấn nước, khóc như một đứa trẻ bị thương. Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh rơi nước mắt, không hiểu sao lại nhớ tới vết bớt đỏ trên xương quai xanh của cô.
Nhất thời không kiềm chế được, Hà Nhật Dương đưa tay nhẹ nhàng cởi cúc áo sơ mi của Tống Thanh.
Không đợi anh chạm tới vết bớt đỏ như đốm lửa kia, Tống Thanh đột nhiên túm lấy bàn tay anh, áp nó lên mặt cô.
Hà Nhật Dương vừa định nhướn mày thì phát hiện ra cô vẫn đang hôn mê.
Động tác này chỉ là động tác trong vô thức của cô.
Mặt của cô nóng bừng bừng, nóng đến mức Hà Nhật Dương có cảm giác mình cũng bắt đầu xao động.
Làn da cô rất đẹp, chưa từng bị đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da đầu độc, tươi tắn, mọng nước và đàn hồi, cảm giác rất vừa tay khiến Hà Nhật Dương không hề có ý rút lại.
“Trịnh Bảo...” Một câu lẩm nhẩm buột ra khỏi miệng cô khiến bàn tay của Hà Nhật Dương như đông cứng lại.
Không hiểu sao, anh thấy hơi tức giận.
Trong lúc ngủ mê mà cô ấy gọi tên của người đàn ông khác?
Ánh mắt của Hà Nhật Dương lộ vẻ sửng sốt, anh rút ngón tay ra, quay người định đi.
Tống Thanh trong cơn mơ cảm nhận được bàn tay áp trên mặt mình đã rút ra, nước mắt càng rơi càng nhiều, từ lẩm nhẩm biến thành nghẹn ngào: “Anh cứ bỏ đi như thế, bỏ lại một mình em, em phải làm sao đây? Em phải làm sao đây?”
Hà Nhật Dương cứng người, không kìm lòng được mà quay đầu nhìn Tống Thanh vẫn đang khóc trong giấc mơ như một đứa trẻ, thở dài một tiếng rồi bỏ đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, Tống Thanh phát hiện mình lại đổi địa điểm rồi.
Được rồi, mấy ngày nay tinh thần của cô hoảng loạn vô cùng, mỗi lần hoàn hồn được, dường như đều đến một nơi khác nhau.
Quay đầu nhìn kim truyền cắm trên cánh tay mình, Tống Thanh ngồi thẳng dậy, rút kim ra, vươn tay sờ trán thấy mình đã không còn sốt nữa rồi.
Thôi đừng tiêu tiền lung tung nữa, mình đã không còn đồng nào trên người rồi.
Cô lảo đảo đẩy cửa phòng ra, bỗng nhiên không biết mình đang ở chỗ nào.
Trước mắt là căn biệt thư vô cùng tinh tế và hoa lệ, đèn chùm bằng thủy tinh đáng giá cả tỷ đồng, giấy dán tường lộng lẫy, những bức tranh sơn dầu với giá trị trên trời, tấm thảm có hình thiên nga đen được dệt thủ công hoàn toàn đánh mạnh vào thị giác.
Mỗi một chi tiết ở nơi này đều nói lên được thân phận tôn quý và sự xa hoa của chủ nhân sở hữu.
Tống Thanh bỗng chốc hoảng hốt, vô thức quay đầu muốn trốn chạy.
Nhưng cô đẩy cửa mấy căn phòng liền mà vẫn không tìm được đường ra.
Căn biệt thự rộng lớn đến mức không giống lẽ thường này dường như đã biến thành một con quái vật ăn thịt người, một khi đã bị nuốt vào bụng rồi, không thể nào vùng ra khỏi gọng kìm của nó được nữa.
Ngay khi Tống Thanh không biết nên làm thế nào, cô lùi về sau một bước, cánh cửa phòng phía sau vang lên tiếng cọt kẹt rồi mở ra.
Tống Thanh quay phắt lại, lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám nhạt cùng quần dài xám đậm đang biếng nhác tựa lên khung cửa sổ, nho nhã thưởng thức hồng trà.
Hà Nhật Dương nhanh chóng lái xe rời khỏi đó, quay thẳng về trang viên Cảnh Hoa.
Trên đường đi, Hà Nhật Dương đã thông báo cho bác sĩ riêng của gia đình.
Khi anh về tới nơi, bác sĩ gia đình đã dẫn theo y tá, cung kính chờ sẵn.
Nhìn thấy Hà Nhật Dương bế một người con gái theo kiểu công chúa, bác sĩ và y tá lập tức bước lên phía trước: “Tổng giám đốc Hà, cứ giao cho chúng tôi.”
Hà Nhật Dương do dự trong chốc lát rồi nói: “Thôi, để tôi đưa vào trong.”
Vào trong phòng, căn cứ theo bệnh tình của Tống Thanh, bác sĩ nhanh chóng chuẩn bị truyền nước cho cô.
“Tổng giám đốc Hà, cô ấy chỉ bị nhiễm lạnh nên sốt cao không khỏi, chỉ cần nghỉ ngơi cẩn thận sẽ hạ sốt thôi.” Bác sĩ báo cáo tình hình với Hà Nhật Dương: “Có cần để y tá ở lại không ạ?”
“Không cần đâu bác sĩ Tô.” Hà Nhật Dương gật đầu lễ phép: “Làm phiền bác sĩ rồi.”
Bác sĩ Tô gật gật đầu, để lại lượng thuốc đủ dùng rồi lặng lẽ rời đi.
Tống Thanh vẫn đang hôn mê, dường như mơ thấy chuyện gì đó, mi mắt ngân ngấn nước, khóc như một đứa trẻ bị thương. Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh rơi nước mắt, không hiểu sao lại nhớ tới vết bớt đỏ trên xương quai xanh của cô.
Nhất thời không kiềm chế được, Hà Nhật Dương đưa tay nhẹ nhàng cởi cúc áo sơ mi của Tống Thanh.
Không đợi anh chạm tới vết bớt đỏ như đốm lửa kia, Tống Thanh đột nhiên túm lấy bàn tay anh, áp nó lên mặt cô.
Hà Nhật Dương vừa định nhướn mày thì phát hiện ra cô vẫn đang hôn mê.
Động tác này chỉ là động tác trong vô thức của cô.
Mặt của cô nóng bừng bừng, nóng đến mức Hà Nhật Dương có cảm giác mình cũng bắt đầu xao động.
Làn da cô rất đẹp, chưa từng bị đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da đầu độc, tươi tắn, mọng nước và đàn hồi, cảm giác rất vừa tay khiến Hà Nhật Dương không hề có ý rút lại.
“Trịnh Bảo...” Một câu lẩm nhẩm buột ra khỏi miệng cô khiến bàn tay của Hà Nhật Dương như đông cứng lại.
Không hiểu sao, anh thấy hơi tức giận.
Trong lúc ngủ mê mà cô ấy gọi tên của người đàn ông khác?
Ánh mắt của Hà Nhật Dương lộ vẻ sửng sốt, anh rút ngón tay ra, quay người định đi.
Tống Thanh trong cơn mơ cảm nhận được bàn tay áp trên mặt mình đã rút ra, nước mắt càng rơi càng nhiều, từ lẩm nhẩm biến thành nghẹn ngào: “Anh cứ bỏ đi như thế, bỏ lại một mình em, em phải làm sao đây? Em phải làm sao đây?”
Hà Nhật Dương cứng người, không kìm lòng được mà quay đầu nhìn Tống Thanh vẫn đang khóc trong giấc mơ như một đứa trẻ, thở dài một tiếng rồi bỏ đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, Tống Thanh phát hiện mình lại đổi địa điểm rồi.
Được rồi, mấy ngày nay tinh thần của cô hoảng loạn vô cùng, mỗi lần hoàn hồn được, dường như đều đến một nơi khác nhau.
Quay đầu nhìn kim truyền cắm trên cánh tay mình, Tống Thanh ngồi thẳng dậy, rút kim ra, vươn tay sờ trán thấy mình đã không còn sốt nữa rồi.
Thôi đừng tiêu tiền lung tung nữa, mình đã không còn đồng nào trên người rồi.
Cô lảo đảo đẩy cửa phòng ra, bỗng nhiên không biết mình đang ở chỗ nào.
Trước mắt là căn biệt thư vô cùng tinh tế và hoa lệ, đèn chùm bằng thủy tinh đáng giá cả tỷ đồng, giấy dán tường lộng lẫy, những bức tranh sơn dầu với giá trị trên trời, tấm thảm có hình thiên nga đen được dệt thủ công hoàn toàn đánh mạnh vào thị giác.
Mỗi một chi tiết ở nơi này đều nói lên được thân phận tôn quý và sự xa hoa của chủ nhân sở hữu.
Tống Thanh bỗng chốc hoảng hốt, vô thức quay đầu muốn trốn chạy.
Nhưng cô đẩy cửa mấy căn phòng liền mà vẫn không tìm được đường ra.
Căn biệt thự rộng lớn đến mức không giống lẽ thường này dường như đã biến thành một con quái vật ăn thịt người, một khi đã bị nuốt vào bụng rồi, không thể nào vùng ra khỏi gọng kìm của nó được nữa.
Ngay khi Tống Thanh không biết nên làm thế nào, cô lùi về sau một bước, cánh cửa phòng phía sau vang lên tiếng cọt kẹt rồi mở ra.
Tống Thanh quay phắt lại, lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám nhạt cùng quần dài xám đậm đang biếng nhác tựa lên khung cửa sổ, nho nhã thưởng thức hồng trà.
Bình luận facebook