Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 8 HÔN LỄ MỘT NGƯỜI
CHƯƠNG 8: HÔN LỄ MỘT NGƯỜI
Người đàn ông này rốt cuộc là người như thế nào?
Tại sao rõ ràng trông qua có vẻ xấu xa đến mức làm người ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại khiến người ta hoàn toàn không căm hận nổi?
Sau khi về đến nhà họ Tống, Tống Thanh ngã đầu xuống giường, nằm suốt một tuần lễ mới hoàn toàn hồi phục.
Trong những ngày tháng nằm liệt trên giường, không biết Tống Thanh đã rơi bao nhiêu nước mắt, cô sắp xếp lại những hồi ức về mình và Trịnh Bảo hết lần này đến lần khác, niêm phong nó hết lần này đến lần khác.
Những thứ Trịnh Bảo tặng cô được thu gom lại, đóng vào một chiếc thùng lớn, cô thuê một căn hộ nhỏ, đưa toàn bộ hồi ức về anh và khóa chặt trong căn hộ đó.
Trịnh Bảo đã không còn nữa, tình yêu của cô cũng cùng anh xuống mồ.
Gả cho ai đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nếu như hi sinh cuộc hôn nhân của cô có thể đổi thấy tiền chữa bệnh cho anh trai.
Xứng đáng.
Sau khi hoàn toàn hồi phục, Tống Thanh chủ động tìm bà Tống, ngỏ ý rằng cô bằng lòng thay Tống Ngọc Nhan gả vào nhà họ Hà.
Nhìn thấy Tống Thanh chủ động như thế, Tống Cương và bà Tống vô cùng hài lòng.
Cũng bởi vì sự chủ động của Tống Thanh, bà Tống cũng buông lỏng sự quản thúc với Tống Thanh, ngầm đồng ý cho cô đi thăm Trịnh Bảo hết lần này đến lần khác.
Ba tháng sau, Tống Thanh lại ôm một bó hoa bách hợp tới ngồi trước mộ của Trịnh Bảo.
“Trịnh Bảo, đây là lần cuối cùng em đến thăm anh. Em phải gả cho người khác rồi.” Tống Thanh tựa đầu vào bia mộ, nhìn tấm ảnh trên tấm bia mà lầm bầm tự nói với bản thân mình: “Em không thay lòng đổi dạ, em không phải lòng người khác, em chỉ thay Tống Ngọc Nhan gả cho người khác mà thôi. Bởi vì nhà họ Tống muốn con gái cưng của mình được gả vào gia đình thực sự danh giá, cho nên hôn ước vốn thuộc về cô ấy rơi xuống đầu em. Không có anh, em gả cho ai cũng không còn ý nghĩa gì nữa, em cũng không quan tâm đối phương có phải người giàu sang gì không, có phải gia đình danh giá không, có quyền thừa kế hay không, có phải con nuôi con nhặt hay không. Người đó không phải anh, cho nên tất cả đều không còn ý nghĩa gì.”
Tống Thanh chật vật lau nước mắt trên mặt mình: “Sau khi em gả cho người khác, anh ở trên thiên đường phải sống thật tốt. Nếu như gặp được một cô gái đối xử tốt với anh, anh cứ.. anh cứ...”
Tống Thanh đột nhiên không nói tiếp được nữa.
“Trịnh Bảo, kiếp sau, nếu vẫn có thể gặp nhau, đừng bỏ lại em như thế này nữa nhé.” Tống Thanh quệt mạnh những giọt nước mắt của mình: “Em đi đây! Lần này em thực sự phải đi đây!”
Bỏ lại một câu nói như vậy, Tống Thanh vừa gạt nước mắt vừa khổ sở chạy trốn khỏi khu nghĩa trang.
Nhưng nước mắt của cô càng lúc càng rơi nhiều, sau cùng Tống Thanh hạ quyết tâm, chôn vùi đoạn tình cảm này, chôn thật sâu.
Ngày kết hôn nhanh chóng tới gần.
Hôn lễ được tổ chức ở một lễ đường nhỏ vùng ngoại thành.
Nhà họ Hà chỉ có vài thành viên không quan trọng đến dự, thậm chí chú rể còn không xuất hiện.
Tống Cương thấy nhà họ Hà không coi trọng hôn lễ này đến mức ấy, ngay giữa buổi lễ, ông ta nghênh ngang rời đi, vứt bỏ Tống Thanh một mình giữa phòng nghỉ trong lễ đường.
Khi nghe được tin này, Tống Thanh không vui cũng chẳng buồn, một mình cô mặc váy cưới trắng muốt, từ từ tiến vào lễ đường, đứng trước mặt cha xứ.
Đám đông chỉ còn vài người ngóng chuyện, khi nhìn thấy Tống Thanh, bỗng dưng xôn xao hẳn lên.
Một người đàn ông của nhà họ Hà nhìn Tống Thanh với vẻ hứng thú, không khỏi bóp cằm mình với vẻ nghiền ngẫm.
“Thưa cha, xin cha tuyên đọc kết quả luôn đi ạ.” Một mình Tống Thanh đứng trước mặt cha xứ: “Một mình con cũng có thể hoàn thành hôn lễ này.”
Cha xứ chưa từng thấy buổi hôn lễ nào như thế này, mất một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn được, nghe thấy Tống Thanh nói như thế mới quay đầu nhìn người đại diện cho nhà họ Hà.
Người đàn ông đó gật đầu với cha xứ, bấy giờ cha xứ mới bắt đầu buổi lễ chỉ có một người này, theo đúng trình tự.
Người đàn ông này rốt cuộc là người như thế nào?
Tại sao rõ ràng trông qua có vẻ xấu xa đến mức làm người ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại khiến người ta hoàn toàn không căm hận nổi?
Sau khi về đến nhà họ Tống, Tống Thanh ngã đầu xuống giường, nằm suốt một tuần lễ mới hoàn toàn hồi phục.
Trong những ngày tháng nằm liệt trên giường, không biết Tống Thanh đã rơi bao nhiêu nước mắt, cô sắp xếp lại những hồi ức về mình và Trịnh Bảo hết lần này đến lần khác, niêm phong nó hết lần này đến lần khác.
Những thứ Trịnh Bảo tặng cô được thu gom lại, đóng vào một chiếc thùng lớn, cô thuê một căn hộ nhỏ, đưa toàn bộ hồi ức về anh và khóa chặt trong căn hộ đó.
Trịnh Bảo đã không còn nữa, tình yêu của cô cũng cùng anh xuống mồ.
Gả cho ai đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nếu như hi sinh cuộc hôn nhân của cô có thể đổi thấy tiền chữa bệnh cho anh trai.
Xứng đáng.
Sau khi hoàn toàn hồi phục, Tống Thanh chủ động tìm bà Tống, ngỏ ý rằng cô bằng lòng thay Tống Ngọc Nhan gả vào nhà họ Hà.
Nhìn thấy Tống Thanh chủ động như thế, Tống Cương và bà Tống vô cùng hài lòng.
Cũng bởi vì sự chủ động của Tống Thanh, bà Tống cũng buông lỏng sự quản thúc với Tống Thanh, ngầm đồng ý cho cô đi thăm Trịnh Bảo hết lần này đến lần khác.
Ba tháng sau, Tống Thanh lại ôm một bó hoa bách hợp tới ngồi trước mộ của Trịnh Bảo.
“Trịnh Bảo, đây là lần cuối cùng em đến thăm anh. Em phải gả cho người khác rồi.” Tống Thanh tựa đầu vào bia mộ, nhìn tấm ảnh trên tấm bia mà lầm bầm tự nói với bản thân mình: “Em không thay lòng đổi dạ, em không phải lòng người khác, em chỉ thay Tống Ngọc Nhan gả cho người khác mà thôi. Bởi vì nhà họ Tống muốn con gái cưng của mình được gả vào gia đình thực sự danh giá, cho nên hôn ước vốn thuộc về cô ấy rơi xuống đầu em. Không có anh, em gả cho ai cũng không còn ý nghĩa gì nữa, em cũng không quan tâm đối phương có phải người giàu sang gì không, có phải gia đình danh giá không, có quyền thừa kế hay không, có phải con nuôi con nhặt hay không. Người đó không phải anh, cho nên tất cả đều không còn ý nghĩa gì.”
Tống Thanh chật vật lau nước mắt trên mặt mình: “Sau khi em gả cho người khác, anh ở trên thiên đường phải sống thật tốt. Nếu như gặp được một cô gái đối xử tốt với anh, anh cứ.. anh cứ...”
Tống Thanh đột nhiên không nói tiếp được nữa.
“Trịnh Bảo, kiếp sau, nếu vẫn có thể gặp nhau, đừng bỏ lại em như thế này nữa nhé.” Tống Thanh quệt mạnh những giọt nước mắt của mình: “Em đi đây! Lần này em thực sự phải đi đây!”
Bỏ lại một câu nói như vậy, Tống Thanh vừa gạt nước mắt vừa khổ sở chạy trốn khỏi khu nghĩa trang.
Nhưng nước mắt của cô càng lúc càng rơi nhiều, sau cùng Tống Thanh hạ quyết tâm, chôn vùi đoạn tình cảm này, chôn thật sâu.
Ngày kết hôn nhanh chóng tới gần.
Hôn lễ được tổ chức ở một lễ đường nhỏ vùng ngoại thành.
Nhà họ Hà chỉ có vài thành viên không quan trọng đến dự, thậm chí chú rể còn không xuất hiện.
Tống Cương thấy nhà họ Hà không coi trọng hôn lễ này đến mức ấy, ngay giữa buổi lễ, ông ta nghênh ngang rời đi, vứt bỏ Tống Thanh một mình giữa phòng nghỉ trong lễ đường.
Khi nghe được tin này, Tống Thanh không vui cũng chẳng buồn, một mình cô mặc váy cưới trắng muốt, từ từ tiến vào lễ đường, đứng trước mặt cha xứ.
Đám đông chỉ còn vài người ngóng chuyện, khi nhìn thấy Tống Thanh, bỗng dưng xôn xao hẳn lên.
Một người đàn ông của nhà họ Hà nhìn Tống Thanh với vẻ hứng thú, không khỏi bóp cằm mình với vẻ nghiền ngẫm.
“Thưa cha, xin cha tuyên đọc kết quả luôn đi ạ.” Một mình Tống Thanh đứng trước mặt cha xứ: “Một mình con cũng có thể hoàn thành hôn lễ này.”
Cha xứ chưa từng thấy buổi hôn lễ nào như thế này, mất một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn được, nghe thấy Tống Thanh nói như thế mới quay đầu nhìn người đại diện cho nhà họ Hà.
Người đàn ông đó gật đầu với cha xứ, bấy giờ cha xứ mới bắt đầu buổi lễ chỉ có một người này, theo đúng trình tự.
Bình luận facebook