• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (103 Viewers)

  • Chap-722

CHƯƠNG 722




Phương gia cũng không ai có thể ép anh đi ngủ với người phụ nữ mình không thích!
Triệu Văn Văn bị Phương mạn luân làm cho xấu mặt, tuy là rất đau buồn, nhưng cũng phải nói: “Cám ơn sự bao dung của anh. Tôi chỉ muốn bàn với anh, khi nào chúng ta hủy hôn ước? Dù sao thứ anh cần, anh cũng đã có được rồi. Nhà họ Triệu đối với anh mà nói, đã không còn giá trị lợi dụng, đúng không?”
Phương mạn luân nhìn thẳng vào mặt Triệu Văn Văn, khóe miệng nở nụ cười vẻ nhạo bang: “Phải đó! Nhà họ Triệu đối với tôi mà nói, địch thực đã hết dùng được rồi! E rằng Hà Nhật Dương có chống lưng cho nhà họ Triệu, thì thứ mà tôi muốn có, cũng đã có được rồi! Tuy nhiên, cô muốn chia tay, là chuyện không thể!”
Triệu Văn Văn đột nhiên nói với tông giọng cao: “Tại sao?”
“Chia tay với cô, sao Tiểu Thanh yên tâm được chứ?” Phương mạn luân tiếp tục quay lưng nhìn ra cảnh trăng bên ngoài, nói: “Tôi đã nói rồi, cô có thể chơi thoải mái, đừng chơi đến mức có con riêng là được.”
Nói xong câu này, Phương mạn luân quay lưng bỏ đi, hoàn toàn không cho Triệu Văn Văn có cơ hội nói tiếp.
Triệu Văn Văn tức giận nhìn theo bóng dáng Phương mạn luân, đôi tay cáu thật chặt vào phía sau ghế sofa, một hồi lâu mới trút được cơn giận.
Khi cặp mắt ngước nhìn lên lần nữa, thì khóe mắt đã ướt đẫm.
Cô ấy dù có tự làm khổ mình thế nào cũng không ai thương hại cô.
Cô cố tình ăn chơi sa đọa với đám người mẫu trẻ trong giới thời trang, không phải vì muốn có được sự chú ý của Phương mạn luân đâu!
Mà muốn để Trình Thiên Cát nhìn thấy đó!
Nhưng, Trình Thiên Cát chưa bao giờ hỏi câu nào.
Một câu cũng không có.
Trong lòng anh ấy trong mắt anh ấy, có phải chỉ nhìn thấy Tống Thanh không?
Người muốn quan tâm, thì không thể quan tâm.
Người không muốn quan tâm, thì quyết sẽ không quan tâm.
Cuộc sống, sao cứ phức tạp vậy chứ?
Triệu Văn Văn rất muốn biết, Trình Thiện Cát dạo này đang bận việc gì.
Nhưng ngay cả cái bóng, cô ấy còn không nhìn thấy được, thì làm sao mà tìm được chứ?
Cô ấy còn có thể làm được gì?
Ngoài việc mang trên mình danh nghĩa đại thiếu phu nhân phương gia, thì cô có thể làm được gì chứ?
Không làm được gì hết.
Triệu Văn Văn bật cười, đứng lên từ ghế sofa, một lần nữa cầm điện thoại lên gọi cho đám người mẫu trẻ.
Bây giờ, cô chỉ có thể tìm được một chút sự an ủi từ đám người mẫu trẻ này thôi.
E rằng, những niềm an ủi này thật ra cũng không có tác dụng gì với cô.
Mặt trăng hướng tây, cảnh đêm thật nồng nàn.
Tống Thanh ngủ rất ngon.
Vì Hà Nhật Dương đang quay trở về!
Cuối cùng cô cũng chờ được ngày anh quay về rồi!
Tống Thanh đang trong cơn mơ và có vẻ đã mơ một giấc mơ rất đẹp, vì khóe miệng luôn mỉm cười vui vẻ.
Trong cơn mơ này, vì yêu, mà nó đã trở nên ngọt ngào hết sức.
Khi trời bắt đầu sáng, cửa phòng biệt thự cuối cùng đã mở ra.
Hà Nhật Dương tranh thủ đi về lúc ban đêm, và cuối cùng khi trời sáng đã kịp về đến nhà.
Anh suy nghĩ một lúc, không bước lên lầu, mà quay người rời khỏi.
Cứ để bọn họ ngủ thật ngon đi.
Hà Nhật Dương giơ ngón tay lên đặt trước miệng, những người khác nói nhỏ lại, nhẹ nhàng rời khỏi.
Khi trời sáng hẳn, Tống Thanh ngáp một hơi rồi xuống nhà.
Vừa xuống đến, Tống Thanh đã nhìn thấy Hà Nhật Dương ngồi ăn sáng trên bàn rồi.
Tống Thanh xém chút tưởng mình hoa mắt, cô phải dụi mắt đến mấy lần.
Đúng rồi, là Hà Nhật Dương!
Anh ấy đã về thật rồi!
Hà Nhật Dương nhìn lên, nở nụ cười thật tươi: “Chảo buổi sáng, Tiểu Thanh.”
Tống Thanh nghe giọng Hà Nhật Dương, mới dám khẳng định, anh ấy trở về thật rồi!
Tống Thanh vui mừng hét lên thật to và chạy qua đó.
Hà Nhật Dương cũng phóng qua đó như tên lửa, ôm chầm lấy Tống Thanh, xoay tại chỗ hai vòng, cuối đầu hôn nhẹ vào tran Tống Thanh: “Nhớ anh không?”
Tống Thanh dịu dàng trả lời: “Nhớ.”
“Nhớ chỗ nào?” Hà Nhật Dương hỏi tiếp.
Tống Thanh đỏ mặt, nói nhỏ dến nổi không nghe được: “Chỗ nào cũng nhớ.”
Hà Nhật Dương nhấc Tống Thanh lên ẵm ngang người, bước lên lầu trên,
“Anh làm gì vậy?” Tống Thanh bất ngờ, nhìn Hà Nhật Dương.
“Cho em ăn no.” Hà Nhật Dương nhếch mắt, vẻ mặt trêu ghẹo: “Ăn sáng!”
“Vậy tại sao chúng ta không ăn ở nhà hàng?” Tống Thanh vẫn không hiểu: “Anh muốn đi đâu?”
“Phòng của em, giường của em, cho em ăn no!” Hà Nhật Dương cười nham hiểm: “Bữa sáng của chúng ta phải ăn trên giường! Hôm nay em muốn ăn bao lâu thì ăn bấy lâu, muốn ăn mùi gì thì cứ ăn mùi đó, muốn ăn tư thế
Tống Thanh cuối cùng đã phản ứng kịp.
Trời ơi! Sao chồng cô ấy lại trở nên háu sắc đến vậy chứ?
Tống Thanh vui mừng cũng may các con vẫn chưa thức, nếu không thì làm sao mà giải thích đây!
Hà Nhật Dương làm sao mà không đoán được suy nghĩ của Tống Thanh chứ, suy nghĩ của cô ấy đã thể hiện hết trên mặt rồi, được chưa?
Hà Nhật Dương bật ra tiếng cười nhỏ, ẵm Tống Thanh vào phòng ngủ.
Cửa phòng khóa trái, ẵm Tống Thanh đi thẳng đến giường.
Ơ, thời gian này, quả thật rất thích hợp để ăn sáng.
Chỉ là ăn theo cách nào, thì phải xem người đó thích thế nào rồi!
Bữa sáng này của Tống Thanh, phải nói là ăn đến mỏi tay mỏi chân.
Đợi khi cô tắm sạch sẽ, một lần nữa đứng trước mặt Hà Nhật Dương, cô cắn răng nhấn mạnh: “Được rồi, không được qua đây nữa nhé!”
Hà Nhật Dương cười to, vẻ mặt thích thú đứng dựa vào giường, nhếch mắt, nói giọng mê hoặc: “Em chắc chứ?”
Gương mặt Tống Thanh đỏ chót!
Cô đã mệt lả người rồi, phải làm sao đây!
Hà Nhật Dương chọc ghẹo đủ rồi, mới vỗ vỗ vào chỗ kế bên mình, nói: “Được rồi, không đùa với em nữa, nào, qua đây, có chuyện cần nói với em.”
Tống Thanh lúc này mới chề môi quay về giường, dựa vào lòng của Hà Nhật Dương, cắn Hà Nhật Dương một cái trừng phạt anh: “Cũng tại anh!”
“Phải phải phải, tại anh tại anh.” Hà Nhật Dương phản ứng lại: “Tiểu Thanh, em nói, nếu em chính là Thất Tiên Tử đó, và anh là ông đại đế kia. Nếu chúng ta trả lại lưu ly bảo kính thì có phải chúng ta sẽ biến mất không?”
Sự rụt rè vốn có của Tống Thanh đột nhiên biến mất.
Phải đó, sao cô chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này nhì?
Tống Thanh ngay lập tức trở nên nghiêm túc.
Nếu mình biến mất thì phải làm sao?
Không, không thể biến mất!
Trên thế giới này, vẫn còn nhiều người đáng quan tâm như người thân, bạn bè, đồng nghiệp!
Không, không thể nào!
Các con không thể không có ba mẹ, ba mẹ hai bên không thể mất đi con cái! Mỗi người trong nhà cũng không thể mất đi người thân!
Hà Nhật Dương nhìn thấy sắc mặt của Tống Thanh thay đổi một cách ghê gớm, liền nắm lấy tay cô, hôn vào môi, nói: “Đừng lo lắng, có thể sự việc không tồi tệ như mình đã nghỉ.”
Ánh mắt Tống Thanh sáng lên, nói: “Có nói sao đi nữa, thì chúng ta cũng nên chuẩn bị tinh thần trước.”
“Chuyện này tất nhiên.” Hà Nhật Dương hạ giọng: “Không cần biết kiếp trước chúng ta thế nào. Kiếp này, chúng ta sẽ ở đây, mãi không chia lìa.”
Tống Thanh dùng hết sức ôm lấy eo Hà Nhật Dương, nói: “Phải, chúng ta sẽ mãi không chia lìa.”
Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa, giọng của Tống Hà vọng từ ngoài vào: “Mami, dậy đi mami!”
Nghe giọng của công chúa nhỏ, Tống Thanh liền liếc mắt qua Hà Nhật Dương: “Được rồi, dậy thôi! Hôm nay phải đưa Tống Duệ Tống Hà qua chỗ anh ba. Để anh giúp trông chừng tụi nhỏ một ngày.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom