Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-724
CHƯƠNG 724
“Đến căn hộ nhà họ Hà.” Hà Nhật Dương trả lời: “Chẳng phải Tiểu Hà rất thích kiến trúc của căn hộ nhà họ Hà sao? Nghe nói, hai ngày nay bên đó đang trang trí nhà. Có hoa mà con thích nhất, có món tráng miệng con thích nhất, còn có quần áo đẹp mà con thích nhất nữa.”
Tống Hà ríu rít nói: “Người ta làm gì bị khuất phục bởi quần áo đẹp chứ! Hứ, con không phải vậy đâu! Ơ, Nhưng mà, là quần áo đẹp thế nào ạ?”
Câu nói cuối cùng của Tống Hà, đã chốt được vấn đề rồi.
Vẻ mặt đáng yêu, quả thật làm cho tim mọi người đang có mặt phải tan chảy!
Tống Thanh cũng không nhịn được, đã bật cười ra tiếng.
Quần áo của công chúa nhỏ còn nhiều hơn cô.
Đành chịu, cả hai bên gia đình đều yêu thương con bé, nên quần áo nhiều đến nỗi đếm không hết.
Nhiều quần áo chỉ mặc có một lần là cất vào một bên.
Tống Thanh cũng đã nói nhiều lần rồi, nhưng, mọi người vẫn cứ thích may quần áo cho công chúa nhỏ!
Tống Hà cũng yêu cái đẹp, và tính yêu cái đẹp này không biết thừa hưởng từ ai.
Vừa yêu cái đẹp vừa yêu bản thân.
Ơ, tính cách này, hình như của tổng tài Hạ phải không?
Mọi người tự biết và cùng nhau nhìn qua hướng Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương vẫy vẫy tay, nói với Tiểu Xuân: “Nào, cho con bé xem hình đi.”
Còn có hình nữa sao?
Phút chốc mắt Tống Hà sáng hẳn lên!
Tống Thanh ngồi kế bên vẫn đang tiếp tục nói giúp: “Tuy s.a của em đã đứng vững ở tỉnh Nghệ An rồi, nhưng so về năng lực thiết kế, vẫn còn thua xa thầy. À, phải rồi, thầy Charles của em, chính là nhà thiết kế thời trang chuyên dụng của tập đoàn Hà thị.”
Tống Duệ cũng thêm chút gia vị vào: “Ôi, vậy quần áo của Tiểu Hà, cũng do ông ấy đích thân thiết kế à.”
“Đương nhiên rồi!” Tống Thanh cười tủm tỉm trả lời: “Sản phẩm mà được thầy đích thân thiết kế thì đó chắc chắn là cực phẩm. Vả lại, bộ sưu tập này không có công khai bán bên ngoài, toàn thế giới chỉ có một bộ thôi đó.”
Tống Hà quả nhiên động lòng rồi!
Là sản phẩm của thầy mami!
Thích quá đi thích quá đi.
Tống Hà ngồi ở bên đó, đấu tranh phân vân nửa ngày trời, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: “Con đến nhà họ Hà ăn lễ, có thể không gọi Baba không?”
Hà Nhật Dương ngậm miệng cười và gật đầu: “Được.”
Tống Hà cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tống Thanh lại buồn bã hỏi: “Vậy con gọi ông ấy là gì?”
Tống Hà đáng ra đã thở phào nhẹ nhõm, bây giờ nghe Tống Thanh hỏi vậy, thế là lại bắt đầu bối rối.
Lúc nãy, khi ở trong phòng, Tống Duệ đã chịu thua, chủ động gọi baba rồi!
Bây giờ chỉ còn một mình cô bé kiên quyết không gọi thôi!
Tuy cô bé vẫn không muốn gọi baba, nhưng mami đã ngủ chung phòng với ông ấy rồi, vả lại anh hai cũng gọi baba rồi!
Rối quá đi!
Kêu hay là không kêu đây?
Hà Nhật Dương nhìn thấy ánh mắt bối rối của Tống Hà, bình tĩnh nói’: ‘Kêu gì cũng được, không sao hết. Cả nhà với nhau, không cần phân biệt rõ ràng quá.”
Tiểu Hạ đứng kế bên cuối cùng cũng không kiềm chế được phải lên tiếng: “Nhưng mà nhưng mà, đã là ruột thịt thì mãi mãi cũng không thể chia cắt được mà!”
Tống Hà hơi cuối đầu, suy nghĩ về tâm sự nhỏ của mình.
Tống Thanh ăn luôn miếng thức ăn cuối cùng, nói: “Được rồi các con, nhiệm vụ hôm nay của các con, chính là tác hợp cậu ba và mợ ba tương lai của các con! Có biết chưa?”
Tống Thanh đưa tay lên vuốt đầu Tống Hà, nói: “Tiểu Hà, nhất là con đó, con là chủ lực, hiểu chưa?”
Tống Hà trong chốc lát bị Tống Thanh chuyển hướng tập trung, gật đầu lia lịa: “Mami yên tâm! Con nhất định sẽ cố gắng để dì Mạc Thu làm mợ ba của con!”
Tống Thanh nói với Tống Duệ: “Con chịu trách nhiệm cho đoạn kết nhé, hiểu chưa?”
Tống Duệ ngay lập tức hiểu ý của Tống Thanh, gật đầu lia lịa nói: “Mami yên tâm! Con sẽ không để Tiểu Hà làm hỏng chuyện đâu!”
Tống Hà chề môi: “Người ta không có vậy đâu!”
“Ừ ừ ừ, Tiểu Hà không làm vậy đâu. Tiểu Hà ngoan!” Tống Duệ vuốt ve má của Tống Hà, vẻ mặt thật đáng yêu.
Tống Thanh đứng lên rồi nói: “Tiểu Hạ, có thể phiền anh đưa hai đứa nhỏ qua bên kia không? Sáng nay trời chưa sáng anh tôi đã ra ngoài để giúp thấy anh ấy rồi, đành phải làm phiền anh vậy.”
“Tuân lệnh, thiếu phu nhân!” Tiểu Hạ đứng dậy ngay lập tức, cười hi hí nói: Tiểu thiếu gia, công chúa nhỏ, chúng ta đi thôi!”
Tống Duệ và Tống Hà cùng nhảy xuống ghế ngay, đồng thời quay lại vẫy tay chào Tống Thanh và Hà Nhật Dương: “Chúng con đi đây, tạm biệt!”
Tiểu Hạ vui vẻ đưa Tống Duệ và Tống Hà đi tìm Tống Nhị.
Tống Nhị hiện giờ đang ở trong một ngôi biệt thự ở ngoại ô, biệt thự này là tài sản riêng của một người bạn anh ta, xung quanh không có ai, Tống Nhị là người thích sự yên tĩnh, nên đã chọn nơi này để ở tạm một thời gian.
Tiểu Hạ đưa hai đứa nhỏ đến, Tống Nhị từ sớm đã đứng đợi ngay cửa rồi.
“Cậu ba!” Tống Hà liền nhảy xuống xe, đôi chân ngắn chạy thật nhanh về phía Tống Nhị.
Tống Nhị vừa nhìn thấy Tống Hà, vẻ mặt lạnh lùng đột nhiên cười tươi như hoa.
Liều thuốc công chú nhỏ này đúng là đặc biệt thật!
Cho dù là công chúa lớn Tống Thanh hay công chúa nhỏ Tống Hà, đều là bảo bối của cả đám đàn ông trong nhà họ Tống!
Tống Duệ cũng chạy theo sau: “Cậu ba, chúng con tới rồi!”
“Ngoan!” Tống Nhị chỉ vuốt vuốt đầu Tống Duệ, chứ không cười tươi như hoa.
Ừ thì Tống Duệ cũng đã quen rồi.
Thật đó!
Nhà họ Tống, ai ai cũng đều như vậy!
Tống Nhị ẵm lấy Tống Hà, còn tay kia nắm lấy tay Tống Duệ, gật đầu nói với Tiểu Hạ: “Hai đứa ở chỗ tôi, anh cứ yên tâm. Nếu Tiểu Thanh bận quá, thì tối nay cứ ngủ ở chỗ tôi. Yên tâm, chỗ này của tôi yên tĩnh lắm, cũng không có người bậy bạ.”
Tiểu Hạ cười rồi gật đầu: “Dạ, tôi nhất định sẽ chuyển lời cho thiếu phu nhân!”
Tống Nhị gật đầu, tiện thể hỏi thêm: “Hà Nhật Dương về rồi chứ?”
“Dạ, sáng nay tổng tài đã về rồi ạ.” Tiểu Hạ trả lời: “Anh có việc gì à?”
“Không có gì, chuyển lời cho Hà Nhật Dương dùm tôi, kêu anh ta bảo vệ cho Tiểu Thanh thật tốt.” Tống Nhị nói giọng điềm đảm: “Nếu không, anh ta đừng hòng bước vào nhà họ Tống.”
Tiểu Hạ cười: “Dạ được, tôi nhất định sẽ nói lại nguyên văn cho tổng tài biết. Vậy tôi xin phép về trước nhé!”
Tống Nhị gật đầu.
Tống Hà và Tống Duệ nhìn Tiểu Hạ vẫy tay: “Chào tạm biệt chú Tiểu Hạ!”
“Tạm biệt, tiểu thiếu gia, công chúa nhỏ!” Tiểu Hạ cũng mỉm cười vẫy tay chào, sau đó cáo biệt Tống Nhị: “Hẹn gặp lại, anh Tống Nhị!”
Tiểu Hạ nhảy lên xe, nhấn ga chạy thẳng ra ngoài.
Tống Hà quay đầu nhìn qua trái nhìn qua phải, không nhịn được liền hỏi: “Chỗ này yên tĩnh quá! Tại sao không có ai ở?”
“Tại vì đang qua lễ mà!” Tống Nhị trả lời: “Chỗ này đa số là khu nghĩ dưỡng, chỉ khi đến mùa hè, mới có nhiều người ở. Đi thôi, chúng ta vào nhà rồi nói. Chẳng phải các con suốt ngày đòi học võ sao? Dạo gần đây baba của tụi con không có ở bên tụi con nhiều, để cậu ba chơi với tụi con nhé!”
Tống Duệ vui vẻ gật đầu: “Dạ!”
Tống Hà lại bắt đầu bối rối.
Bây giờ cả thế giới đều biết Hà Nhật Dương là baba của mình rồi.
Thật ra, nếu không thừa nhận thì có được không nhỉ?
Vừa bước vào, đã nhìn thấy Mạc Thu mang trái cây từ trong bếp ra.
Tống Duệ vừa thấy Mạc Thu, đã nhanh chóng giơ tay: “Dì Mạc Thu, đây là trái cây tặng cho dì nè!”
“Đến căn hộ nhà họ Hà.” Hà Nhật Dương trả lời: “Chẳng phải Tiểu Hà rất thích kiến trúc của căn hộ nhà họ Hà sao? Nghe nói, hai ngày nay bên đó đang trang trí nhà. Có hoa mà con thích nhất, có món tráng miệng con thích nhất, còn có quần áo đẹp mà con thích nhất nữa.”
Tống Hà ríu rít nói: “Người ta làm gì bị khuất phục bởi quần áo đẹp chứ! Hứ, con không phải vậy đâu! Ơ, Nhưng mà, là quần áo đẹp thế nào ạ?”
Câu nói cuối cùng của Tống Hà, đã chốt được vấn đề rồi.
Vẻ mặt đáng yêu, quả thật làm cho tim mọi người đang có mặt phải tan chảy!
Tống Thanh cũng không nhịn được, đã bật cười ra tiếng.
Quần áo của công chúa nhỏ còn nhiều hơn cô.
Đành chịu, cả hai bên gia đình đều yêu thương con bé, nên quần áo nhiều đến nỗi đếm không hết.
Nhiều quần áo chỉ mặc có một lần là cất vào một bên.
Tống Thanh cũng đã nói nhiều lần rồi, nhưng, mọi người vẫn cứ thích may quần áo cho công chúa nhỏ!
Tống Hà cũng yêu cái đẹp, và tính yêu cái đẹp này không biết thừa hưởng từ ai.
Vừa yêu cái đẹp vừa yêu bản thân.
Ơ, tính cách này, hình như của tổng tài Hạ phải không?
Mọi người tự biết và cùng nhau nhìn qua hướng Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương vẫy vẫy tay, nói với Tiểu Xuân: “Nào, cho con bé xem hình đi.”
Còn có hình nữa sao?
Phút chốc mắt Tống Hà sáng hẳn lên!
Tống Thanh ngồi kế bên vẫn đang tiếp tục nói giúp: “Tuy s.a của em đã đứng vững ở tỉnh Nghệ An rồi, nhưng so về năng lực thiết kế, vẫn còn thua xa thầy. À, phải rồi, thầy Charles của em, chính là nhà thiết kế thời trang chuyên dụng của tập đoàn Hà thị.”
Tống Duệ cũng thêm chút gia vị vào: “Ôi, vậy quần áo của Tiểu Hà, cũng do ông ấy đích thân thiết kế à.”
“Đương nhiên rồi!” Tống Thanh cười tủm tỉm trả lời: “Sản phẩm mà được thầy đích thân thiết kế thì đó chắc chắn là cực phẩm. Vả lại, bộ sưu tập này không có công khai bán bên ngoài, toàn thế giới chỉ có một bộ thôi đó.”
Tống Hà quả nhiên động lòng rồi!
Là sản phẩm của thầy mami!
Thích quá đi thích quá đi.
Tống Hà ngồi ở bên đó, đấu tranh phân vân nửa ngày trời, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: “Con đến nhà họ Hà ăn lễ, có thể không gọi Baba không?”
Hà Nhật Dương ngậm miệng cười và gật đầu: “Được.”
Tống Hà cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tống Thanh lại buồn bã hỏi: “Vậy con gọi ông ấy là gì?”
Tống Hà đáng ra đã thở phào nhẹ nhõm, bây giờ nghe Tống Thanh hỏi vậy, thế là lại bắt đầu bối rối.
Lúc nãy, khi ở trong phòng, Tống Duệ đã chịu thua, chủ động gọi baba rồi!
Bây giờ chỉ còn một mình cô bé kiên quyết không gọi thôi!
Tuy cô bé vẫn không muốn gọi baba, nhưng mami đã ngủ chung phòng với ông ấy rồi, vả lại anh hai cũng gọi baba rồi!
Rối quá đi!
Kêu hay là không kêu đây?
Hà Nhật Dương nhìn thấy ánh mắt bối rối của Tống Hà, bình tĩnh nói’: ‘Kêu gì cũng được, không sao hết. Cả nhà với nhau, không cần phân biệt rõ ràng quá.”
Tiểu Hạ đứng kế bên cuối cùng cũng không kiềm chế được phải lên tiếng: “Nhưng mà nhưng mà, đã là ruột thịt thì mãi mãi cũng không thể chia cắt được mà!”
Tống Hà hơi cuối đầu, suy nghĩ về tâm sự nhỏ của mình.
Tống Thanh ăn luôn miếng thức ăn cuối cùng, nói: “Được rồi các con, nhiệm vụ hôm nay của các con, chính là tác hợp cậu ba và mợ ba tương lai của các con! Có biết chưa?”
Tống Thanh đưa tay lên vuốt đầu Tống Hà, nói: “Tiểu Hà, nhất là con đó, con là chủ lực, hiểu chưa?”
Tống Hà trong chốc lát bị Tống Thanh chuyển hướng tập trung, gật đầu lia lịa: “Mami yên tâm! Con nhất định sẽ cố gắng để dì Mạc Thu làm mợ ba của con!”
Tống Thanh nói với Tống Duệ: “Con chịu trách nhiệm cho đoạn kết nhé, hiểu chưa?”
Tống Duệ ngay lập tức hiểu ý của Tống Thanh, gật đầu lia lịa nói: “Mami yên tâm! Con sẽ không để Tiểu Hà làm hỏng chuyện đâu!”
Tống Hà chề môi: “Người ta không có vậy đâu!”
“Ừ ừ ừ, Tiểu Hà không làm vậy đâu. Tiểu Hà ngoan!” Tống Duệ vuốt ve má của Tống Hà, vẻ mặt thật đáng yêu.
Tống Thanh đứng lên rồi nói: “Tiểu Hạ, có thể phiền anh đưa hai đứa nhỏ qua bên kia không? Sáng nay trời chưa sáng anh tôi đã ra ngoài để giúp thấy anh ấy rồi, đành phải làm phiền anh vậy.”
“Tuân lệnh, thiếu phu nhân!” Tiểu Hạ đứng dậy ngay lập tức, cười hi hí nói: Tiểu thiếu gia, công chúa nhỏ, chúng ta đi thôi!”
Tống Duệ và Tống Hà cùng nhảy xuống ghế ngay, đồng thời quay lại vẫy tay chào Tống Thanh và Hà Nhật Dương: “Chúng con đi đây, tạm biệt!”
Tiểu Hạ vui vẻ đưa Tống Duệ và Tống Hà đi tìm Tống Nhị.
Tống Nhị hiện giờ đang ở trong một ngôi biệt thự ở ngoại ô, biệt thự này là tài sản riêng của một người bạn anh ta, xung quanh không có ai, Tống Nhị là người thích sự yên tĩnh, nên đã chọn nơi này để ở tạm một thời gian.
Tiểu Hạ đưa hai đứa nhỏ đến, Tống Nhị từ sớm đã đứng đợi ngay cửa rồi.
“Cậu ba!” Tống Hà liền nhảy xuống xe, đôi chân ngắn chạy thật nhanh về phía Tống Nhị.
Tống Nhị vừa nhìn thấy Tống Hà, vẻ mặt lạnh lùng đột nhiên cười tươi như hoa.
Liều thuốc công chú nhỏ này đúng là đặc biệt thật!
Cho dù là công chúa lớn Tống Thanh hay công chúa nhỏ Tống Hà, đều là bảo bối của cả đám đàn ông trong nhà họ Tống!
Tống Duệ cũng chạy theo sau: “Cậu ba, chúng con tới rồi!”
“Ngoan!” Tống Nhị chỉ vuốt vuốt đầu Tống Duệ, chứ không cười tươi như hoa.
Ừ thì Tống Duệ cũng đã quen rồi.
Thật đó!
Nhà họ Tống, ai ai cũng đều như vậy!
Tống Nhị ẵm lấy Tống Hà, còn tay kia nắm lấy tay Tống Duệ, gật đầu nói với Tiểu Hạ: “Hai đứa ở chỗ tôi, anh cứ yên tâm. Nếu Tiểu Thanh bận quá, thì tối nay cứ ngủ ở chỗ tôi. Yên tâm, chỗ này của tôi yên tĩnh lắm, cũng không có người bậy bạ.”
Tiểu Hạ cười rồi gật đầu: “Dạ, tôi nhất định sẽ chuyển lời cho thiếu phu nhân!”
Tống Nhị gật đầu, tiện thể hỏi thêm: “Hà Nhật Dương về rồi chứ?”
“Dạ, sáng nay tổng tài đã về rồi ạ.” Tiểu Hạ trả lời: “Anh có việc gì à?”
“Không có gì, chuyển lời cho Hà Nhật Dương dùm tôi, kêu anh ta bảo vệ cho Tiểu Thanh thật tốt.” Tống Nhị nói giọng điềm đảm: “Nếu không, anh ta đừng hòng bước vào nhà họ Tống.”
Tiểu Hạ cười: “Dạ được, tôi nhất định sẽ nói lại nguyên văn cho tổng tài biết. Vậy tôi xin phép về trước nhé!”
Tống Nhị gật đầu.
Tống Hà và Tống Duệ nhìn Tiểu Hạ vẫy tay: “Chào tạm biệt chú Tiểu Hạ!”
“Tạm biệt, tiểu thiếu gia, công chúa nhỏ!” Tiểu Hạ cũng mỉm cười vẫy tay chào, sau đó cáo biệt Tống Nhị: “Hẹn gặp lại, anh Tống Nhị!”
Tiểu Hạ nhảy lên xe, nhấn ga chạy thẳng ra ngoài.
Tống Hà quay đầu nhìn qua trái nhìn qua phải, không nhịn được liền hỏi: “Chỗ này yên tĩnh quá! Tại sao không có ai ở?”
“Tại vì đang qua lễ mà!” Tống Nhị trả lời: “Chỗ này đa số là khu nghĩ dưỡng, chỉ khi đến mùa hè, mới có nhiều người ở. Đi thôi, chúng ta vào nhà rồi nói. Chẳng phải các con suốt ngày đòi học võ sao? Dạo gần đây baba của tụi con không có ở bên tụi con nhiều, để cậu ba chơi với tụi con nhé!”
Tống Duệ vui vẻ gật đầu: “Dạ!”
Tống Hà lại bắt đầu bối rối.
Bây giờ cả thế giới đều biết Hà Nhật Dương là baba của mình rồi.
Thật ra, nếu không thừa nhận thì có được không nhỉ?
Vừa bước vào, đã nhìn thấy Mạc Thu mang trái cây từ trong bếp ra.
Tống Duệ vừa thấy Mạc Thu, đã nhanh chóng giơ tay: “Dì Mạc Thu, đây là trái cây tặng cho dì nè!”
Bình luận facebook