Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-75
CHƯƠNG 75: CHỮ MẤT MẶT VIẾT NHƯ THẾ NÀO?
CHƯƠNG 75: CHỮ MẤT MẶT VIẾT NHƯ THẾ NÀO?
Hà Nhật Dương bế Tống Thanh lên xe, nhưng hắn vẫn không thể bỏ cô xuống được.
Bởi vì chỉ cần bỏ cô ấy xuống, thì Tống Thanh sẽ lại bám dính vào hắn, như một con bạch tuộc vậy dính hoài không buông.
Hà Nhật Dương cười đau khổ, hắn cúi đầu nhìn vào khuôn mặt đỏ chót của Tống Thanh, bất lực nói: “dù gì thì tôi vẫn là người đàn ông bình thường, cô cứ dự định... đùa với lửa như vậy sao?”
Tống Thanh ư lên một tiếng, âm thanh lười biếng như tiếng mèo kêu vậy, nhưng cũng rất giống như đang làm nũng với hắn.
Tiếng rên này, khiến ngọn lửa trong lòng hắn càng bùng cháy nóng bỏng hơn nữa.
Lý Xuân ráng nhịn cười, nói: “Tổng giám đốc, hay là ngài ngồi lên chiếc xe đằng sau quay về được không?”
Hà Nhật Dương gật đầu, bây giờ không cách nào lái xe đua được nữa rồi.
Lúc ấy hắn quá nóng vội, không màng đến đó là xe gì, cứ cầm lấy một chiếc chìa khóa rồi phóng lên xe.
May là Lý Xuân bọn họ đều có thể đuổi theo kịp.
“Lập tức về Trang viên Cảnh Hoa, sẵn tiện thông báo cho Bác sĩ Tô, kêu ông tới đây ngay.” Hà Nhật Dương lập tức bế Tống Thanh đi về phía chiếc xe đằng sau.
Tốc độ của Hà Nhật Dương rất nhanh.
Khi hắn đến nhà, thì Bác sĩ Tô đã đợi sẵn trong nhà rồi.
“Bác sĩ Tô, thật xin lỗi ông, cứ phải làm phiền đến ông hoài.” Hà Nhật Dương gật đầu xin lỗi vị Bác sĩ Tô đã trên sáu mươi tuổi đó: “Ông là bác sĩ riêng của bà nội, phiền ông phải đích thân qua đây, tôi thật áy náy quá.”
Bác sĩ Tô nhìn thấy Hà Nhật Dương ẵm Tống Thanh trên tay, lập tức nhận ra đây chính là cô gái bị bệnh sốt cao không khỏi lúc ba tháng trước.
Nhưng không ngờ cậu hai của Nhà họ Hà vốn nổi tiếng máu lạnh tàn khốc kia, cũng có thể lộ ra bộ dạng dịu dàng của mình, thật khiến người khác phải mở mang tầm mắt mà.
Bác sĩ Tẩn lập tức cười nói: “Không sao cả, có thể phục vụ cho Nhà họ Hà, là chức trách vốn có của tôi. Cô gái này bị sao thế?”
Hà Nhật Dương cười đau khổ: “Bị người khác hãm hại, sau đó bị bỏ thuốc. Làm phiền bác sĩ!”
Bác sĩ Tô gật đầu, ông cũng đã phát hiện ra điều gì đó từ sắc mặt và phản ứng của Tống Thanh.
Người con gái có thể khiến cho cậu hai xem trọng như vậy, xem ra chỉ có thể là người mà cậu hai vô cùng yêu thương mà thôi.
Rõ ràng cô gái này đã trúng độc dược cực mạnh như vậy, nhưng anh ta vẫn không nỡ đụng chạm đến một ngón tay của cô, lại để cho mình chữa trị.
Có thể thấy rằng, cậu hai thật sự đã rung động rồi.
Tống Thanh tỉnh dậy trong cơn mơ màng, vừa mở mắt thì đã nhìn thấy cô đang ngồi trong bồn tắm.
Ủa? Cô đang ôm cái gì thế này?
Vòng tay êm ái quá, còn bộ ngực này nữa...
Đợi đã...
Vòng tay?
Bộ ngực ư?
Tống Thanh chợt mở to mắt ra!
Cô chỉ nhìn thấy mình đang nằm trên người Hà Nhật Dương, ôm chặt lấy hắn, ôm rất chặt, y hệt như con bạch tuộc vậy...
Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao cô lại ngồi trong bồn tắm với Hà Nhật Dương chứ?
Cô vẫn còn nhớ một điều rất mơ hồ, hình như cô đã nắm lấy cái gì đó, rất chặt và không chịu buông ra
Đợi đã, thứ mà cô nắm chặt và không chịu buông ấy, chính là Hà Nhật Dương sao?
Tống Thanh bịt miệng của mình lại, nuốt hết tất cả tiếng hét vào trong bụng mình!
Không được la lên, nhất định không được la!
Tống Thanh quan sát tỉ mỉ, chẳng lẽ Hà Nhật Dương đang say ngủ ư?
Cô đã ngâm người chung với hắn bao lâu rồi?
Nhưng cái bồn tắm này vẫn khá tốt, có chức năng cân bằng nhiệt độ, ngâm lâu như vậy, mà nước vẫn không hề nguội đi.
Tống Thanh cẩn thận bò xuống người Hà Nhật Dương, ai ngờ chính vì cô duy trì tư thế này quá lâu, nên tay chân đều tê liệt hết rồi.
Vừa nhúc nhích một cái thì đã đụng trúng eo của hắn.
Hà Nhật Dương bị Tống Thanh đụng trúng, chợt tỉnh dậy ngay lập tức.
Vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy Tống Thanh vô cùng xấu hổ nhìn hắn.
Hà Nhật Dương bèn bực bội nói: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?”
Khuôn mặt Tống Thanh đỏ chót, cô cúi đầu nói: “Xin lỗi... tôi, tôi cũng không biết sao lại...”
“Tôi đã phải bế cô suốt ba tiếng đồng hồ rồi, cô có thể leo xuống được chưa?” Hà Nhật Dương lắc đầu một cách không nói nên lời.
Hắn bế cô leo lên giường cho bác sĩ kiểm tra, ai ngờ dùng cách nào đi nữa cô cũng không chịu buông tay ra, người khác kéo cũng không cách nào kéo ra được.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể bế cô để bác sĩ chích thuốc cho, sau đó lại bế cô vào cùng ngâm thuốc.
Được thôi, ngâm như vậy thì ngay đến sự ham muốn của hắn cũng bị dập tắt hết cả rồi.
Tống Thanh chỉ cảm thấy càng mất mặt hơn, cô cúi đầu xuống vô cùng thấp.
Hà Nhật Dương giơ tay vác đôi chân của Tống Thanh lên, sau đó bế cô ra khỏi bồn tắm, toàn thân ướt nhẹp đi tới phòng thay đồ bên ngoài.
Hà Nhật Dương cầm lấy một chiếc khăn lông ném lên đầu Tống Thanh: “Cô đi tắm đi, toàn thân cô đều là mùi thuốc.”
“Vâng.” Tống Thanh cũng không hề kéo khăn ra, cứ như thế cúi đầu đi về phía phòng tắm tắm cho sạch sẽ.
Đến lúc này, Tống Thanh mới hoàn hồn trở lại, cô thật sự đã được Hà Nhật Dương cứu rồi.
Vả lại Hà Nhật Dương cũng không nhân cơ hội giở trò xấu xa với cô, mà còn mang cô về nhà cùng ngâm thuốc trong bồn để bài trừ độc tố trong người nữa.
Bỗng dưng, có một cảm giác hạnh phúc nho nhỏ, lan truyền khắp toàn thân cô.
Trong lúc cô tuyệt vọng nhất, hắn từ trên trời rơi xuống.
Cứ như một vị thần vậy, cứu cô khỏi sự đau khổ...
Sao lại giống y hệt như những tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình vậy.
Tống Thanh cảm thấy khuôn mặt của mình chợt nóng bừng lên.
Rất xấu hổ, nhưng cũng rất... vui.
Sau khi tắm xong, Tống Thanh nhìn hình dáng của mình trong gương, khuôn mặt đỏ ứng trông kiều diễm vô cùng.
Cô biết, đây không phải do thuốc còn sót lại trong người, mà là bởi vì... Hà Nhật Dương.
Nếu chồng của cô là Hà Nhật Dương, thì thật tốt biết bao.
Có lẽ, cô thật sự sẽ không ngại nếu nảy sinh ra mối quan hệ gì đó với hắn...
A, trời ơi, cô đang nghĩ gì thế này!
Sao cô lại muốn cùng Hà Nhật Dương...
Không được, không được!
Hắn là em trai của chồng cô cơ mà!
Không thể nghĩ như vậy được!
Tống Thanh dựa vào tường, sự giá lạnh trên bức tường ấy, có thể khiến cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Cô đã rất mất mặt rồi, nhưng tuyệt đối không thể làm những việc mất mặt hơn nữa!
Cô ấy, chỉ cần có thể duy trì mối quan hệ như vậy với hắn là được.
Không thể phá vỡ, cũng không thể... mơ ước.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hà Nhật Dương hơi lo lắng hỏi: “Có phải cô còn chưa loại bỏ được hết thuốc không?”
Tống Thanh nhanh chóng vỗ vào khuôn mặt của minh, ép bản thân phải tỉnh táo lại, lớn tiếng trả lời: “Tôi không sao, tôi đã tắm xong hết rồi.”
Tống Thanh nhanh chóng vừa lau khô tóc vừa ra khỏi phòng tắm.
Đợi Tống Thanh ra ngoài, mới phát hiện Hà Nhật Dương đã tắm xong từ phòng tắm khác rồi.
Tống Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, len lén che giấu đi những sự rung động lúc nãy, nói với Hà Nhật Dương: “Cám ơn anh đã cứu tôi. Nhưng mà, tôi phải về nhà một chuyến, để xác nhận một số việc.”
“Xác nhận việc gì?” Hà Nhật Dương vừa lau tóc vừa nói.
Dù cho tóc của hắn vô cùng rối loạn, nhưng sức hấp dẫn chết người ấy vẫn khiến người ta phải nghĩ ngợi lung tung.
Tống Thanh nghĩ, có lẽ vẫn không nên cho hắn biết chuyện của anh trai cô.
Dù sao thì, sau này cô vẫn phải cao chạy xa bay với anh mình, rời khỏi tỉnh H một cách triệt để, cho nên những người liên quan đến chuyện này càng ít càng tốt.
Tống Thanh tự tìm một cái cớ nào đó: “A, chứng minh nhân dân... của tôi, ví tiền nữa, hình như đều không thấy nữa rồi, tôi phải về đó tìm thử.”
Ánh mắt của Hà Nhật Dương liếc về phía cái bàn bên kia: “Cô nói cái này sao?”
CHƯƠNG 75: CHỮ MẤT MẶT VIẾT NHƯ THẾ NÀO?
Hà Nhật Dương bế Tống Thanh lên xe, nhưng hắn vẫn không thể bỏ cô xuống được.
Bởi vì chỉ cần bỏ cô ấy xuống, thì Tống Thanh sẽ lại bám dính vào hắn, như một con bạch tuộc vậy dính hoài không buông.
Hà Nhật Dương cười đau khổ, hắn cúi đầu nhìn vào khuôn mặt đỏ chót của Tống Thanh, bất lực nói: “dù gì thì tôi vẫn là người đàn ông bình thường, cô cứ dự định... đùa với lửa như vậy sao?”
Tống Thanh ư lên một tiếng, âm thanh lười biếng như tiếng mèo kêu vậy, nhưng cũng rất giống như đang làm nũng với hắn.
Tiếng rên này, khiến ngọn lửa trong lòng hắn càng bùng cháy nóng bỏng hơn nữa.
Lý Xuân ráng nhịn cười, nói: “Tổng giám đốc, hay là ngài ngồi lên chiếc xe đằng sau quay về được không?”
Hà Nhật Dương gật đầu, bây giờ không cách nào lái xe đua được nữa rồi.
Lúc ấy hắn quá nóng vội, không màng đến đó là xe gì, cứ cầm lấy một chiếc chìa khóa rồi phóng lên xe.
May là Lý Xuân bọn họ đều có thể đuổi theo kịp.
“Lập tức về Trang viên Cảnh Hoa, sẵn tiện thông báo cho Bác sĩ Tô, kêu ông tới đây ngay.” Hà Nhật Dương lập tức bế Tống Thanh đi về phía chiếc xe đằng sau.
Tốc độ của Hà Nhật Dương rất nhanh.
Khi hắn đến nhà, thì Bác sĩ Tô đã đợi sẵn trong nhà rồi.
“Bác sĩ Tô, thật xin lỗi ông, cứ phải làm phiền đến ông hoài.” Hà Nhật Dương gật đầu xin lỗi vị Bác sĩ Tô đã trên sáu mươi tuổi đó: “Ông là bác sĩ riêng của bà nội, phiền ông phải đích thân qua đây, tôi thật áy náy quá.”
Bác sĩ Tô nhìn thấy Hà Nhật Dương ẵm Tống Thanh trên tay, lập tức nhận ra đây chính là cô gái bị bệnh sốt cao không khỏi lúc ba tháng trước.
Nhưng không ngờ cậu hai của Nhà họ Hà vốn nổi tiếng máu lạnh tàn khốc kia, cũng có thể lộ ra bộ dạng dịu dàng của mình, thật khiến người khác phải mở mang tầm mắt mà.
Bác sĩ Tẩn lập tức cười nói: “Không sao cả, có thể phục vụ cho Nhà họ Hà, là chức trách vốn có của tôi. Cô gái này bị sao thế?”
Hà Nhật Dương cười đau khổ: “Bị người khác hãm hại, sau đó bị bỏ thuốc. Làm phiền bác sĩ!”
Bác sĩ Tô gật đầu, ông cũng đã phát hiện ra điều gì đó từ sắc mặt và phản ứng của Tống Thanh.
Người con gái có thể khiến cho cậu hai xem trọng như vậy, xem ra chỉ có thể là người mà cậu hai vô cùng yêu thương mà thôi.
Rõ ràng cô gái này đã trúng độc dược cực mạnh như vậy, nhưng anh ta vẫn không nỡ đụng chạm đến một ngón tay của cô, lại để cho mình chữa trị.
Có thể thấy rằng, cậu hai thật sự đã rung động rồi.
Tống Thanh tỉnh dậy trong cơn mơ màng, vừa mở mắt thì đã nhìn thấy cô đang ngồi trong bồn tắm.
Ủa? Cô đang ôm cái gì thế này?
Vòng tay êm ái quá, còn bộ ngực này nữa...
Đợi đã...
Vòng tay?
Bộ ngực ư?
Tống Thanh chợt mở to mắt ra!
Cô chỉ nhìn thấy mình đang nằm trên người Hà Nhật Dương, ôm chặt lấy hắn, ôm rất chặt, y hệt như con bạch tuộc vậy...
Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao cô lại ngồi trong bồn tắm với Hà Nhật Dương chứ?
Cô vẫn còn nhớ một điều rất mơ hồ, hình như cô đã nắm lấy cái gì đó, rất chặt và không chịu buông ra
Đợi đã, thứ mà cô nắm chặt và không chịu buông ấy, chính là Hà Nhật Dương sao?
Tống Thanh bịt miệng của mình lại, nuốt hết tất cả tiếng hét vào trong bụng mình!
Không được la lên, nhất định không được la!
Tống Thanh quan sát tỉ mỉ, chẳng lẽ Hà Nhật Dương đang say ngủ ư?
Cô đã ngâm người chung với hắn bao lâu rồi?
Nhưng cái bồn tắm này vẫn khá tốt, có chức năng cân bằng nhiệt độ, ngâm lâu như vậy, mà nước vẫn không hề nguội đi.
Tống Thanh cẩn thận bò xuống người Hà Nhật Dương, ai ngờ chính vì cô duy trì tư thế này quá lâu, nên tay chân đều tê liệt hết rồi.
Vừa nhúc nhích một cái thì đã đụng trúng eo của hắn.
Hà Nhật Dương bị Tống Thanh đụng trúng, chợt tỉnh dậy ngay lập tức.
Vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy Tống Thanh vô cùng xấu hổ nhìn hắn.
Hà Nhật Dương bèn bực bội nói: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?”
Khuôn mặt Tống Thanh đỏ chót, cô cúi đầu nói: “Xin lỗi... tôi, tôi cũng không biết sao lại...”
“Tôi đã phải bế cô suốt ba tiếng đồng hồ rồi, cô có thể leo xuống được chưa?” Hà Nhật Dương lắc đầu một cách không nói nên lời.
Hắn bế cô leo lên giường cho bác sĩ kiểm tra, ai ngờ dùng cách nào đi nữa cô cũng không chịu buông tay ra, người khác kéo cũng không cách nào kéo ra được.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể bế cô để bác sĩ chích thuốc cho, sau đó lại bế cô vào cùng ngâm thuốc.
Được thôi, ngâm như vậy thì ngay đến sự ham muốn của hắn cũng bị dập tắt hết cả rồi.
Tống Thanh chỉ cảm thấy càng mất mặt hơn, cô cúi đầu xuống vô cùng thấp.
Hà Nhật Dương giơ tay vác đôi chân của Tống Thanh lên, sau đó bế cô ra khỏi bồn tắm, toàn thân ướt nhẹp đi tới phòng thay đồ bên ngoài.
Hà Nhật Dương cầm lấy một chiếc khăn lông ném lên đầu Tống Thanh: “Cô đi tắm đi, toàn thân cô đều là mùi thuốc.”
“Vâng.” Tống Thanh cũng không hề kéo khăn ra, cứ như thế cúi đầu đi về phía phòng tắm tắm cho sạch sẽ.
Đến lúc này, Tống Thanh mới hoàn hồn trở lại, cô thật sự đã được Hà Nhật Dương cứu rồi.
Vả lại Hà Nhật Dương cũng không nhân cơ hội giở trò xấu xa với cô, mà còn mang cô về nhà cùng ngâm thuốc trong bồn để bài trừ độc tố trong người nữa.
Bỗng dưng, có một cảm giác hạnh phúc nho nhỏ, lan truyền khắp toàn thân cô.
Trong lúc cô tuyệt vọng nhất, hắn từ trên trời rơi xuống.
Cứ như một vị thần vậy, cứu cô khỏi sự đau khổ...
Sao lại giống y hệt như những tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình vậy.
Tống Thanh cảm thấy khuôn mặt của mình chợt nóng bừng lên.
Rất xấu hổ, nhưng cũng rất... vui.
Sau khi tắm xong, Tống Thanh nhìn hình dáng của mình trong gương, khuôn mặt đỏ ứng trông kiều diễm vô cùng.
Cô biết, đây không phải do thuốc còn sót lại trong người, mà là bởi vì... Hà Nhật Dương.
Nếu chồng của cô là Hà Nhật Dương, thì thật tốt biết bao.
Có lẽ, cô thật sự sẽ không ngại nếu nảy sinh ra mối quan hệ gì đó với hắn...
A, trời ơi, cô đang nghĩ gì thế này!
Sao cô lại muốn cùng Hà Nhật Dương...
Không được, không được!
Hắn là em trai của chồng cô cơ mà!
Không thể nghĩ như vậy được!
Tống Thanh dựa vào tường, sự giá lạnh trên bức tường ấy, có thể khiến cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Cô đã rất mất mặt rồi, nhưng tuyệt đối không thể làm những việc mất mặt hơn nữa!
Cô ấy, chỉ cần có thể duy trì mối quan hệ như vậy với hắn là được.
Không thể phá vỡ, cũng không thể... mơ ước.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hà Nhật Dương hơi lo lắng hỏi: “Có phải cô còn chưa loại bỏ được hết thuốc không?”
Tống Thanh nhanh chóng vỗ vào khuôn mặt của minh, ép bản thân phải tỉnh táo lại, lớn tiếng trả lời: “Tôi không sao, tôi đã tắm xong hết rồi.”
Tống Thanh nhanh chóng vừa lau khô tóc vừa ra khỏi phòng tắm.
Đợi Tống Thanh ra ngoài, mới phát hiện Hà Nhật Dương đã tắm xong từ phòng tắm khác rồi.
Tống Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, len lén che giấu đi những sự rung động lúc nãy, nói với Hà Nhật Dương: “Cám ơn anh đã cứu tôi. Nhưng mà, tôi phải về nhà một chuyến, để xác nhận một số việc.”
“Xác nhận việc gì?” Hà Nhật Dương vừa lau tóc vừa nói.
Dù cho tóc của hắn vô cùng rối loạn, nhưng sức hấp dẫn chết người ấy vẫn khiến người ta phải nghĩ ngợi lung tung.
Tống Thanh nghĩ, có lẽ vẫn không nên cho hắn biết chuyện của anh trai cô.
Dù sao thì, sau này cô vẫn phải cao chạy xa bay với anh mình, rời khỏi tỉnh H một cách triệt để, cho nên những người liên quan đến chuyện này càng ít càng tốt.
Tống Thanh tự tìm một cái cớ nào đó: “A, chứng minh nhân dân... của tôi, ví tiền nữa, hình như đều không thấy nữa rồi, tôi phải về đó tìm thử.”
Ánh mắt của Hà Nhật Dương liếc về phía cái bàn bên kia: “Cô nói cái này sao?”
Bình luận facebook