Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-77
CHƯƠNG 77: CÔ MUA? TÔI MUA?
CHƯƠNG 77: CÔ MUA? TÔI MUA?
Tống Thanh ấp úng nói: “Không, không có gì... tôi, tôi chợt muốn ra ngoài mua đồ thôi...”
Sao mình có thể mở miệng nói trước mặt nhiều người như vậy để lấy miếng băng vệ sinh cơ chứ!
Hà Nhật Dương nhíu mày lên: “Mua đồ ư? Bây giờ sao?”
Tống Thanh thê thảm gật đầu, hai tay để đằng sau, mở miệng nói: “Tôi có thể mượn xe của anh một lát không?”
Tầm nhìn của Hà Nhật Dương nhanh chóng lướt về phía tay của Tống Thanh.
Cô ấy đang định làm cái quái gì thế này?
Trong lúc này, lại có thêm một chất dịch nóng bỏng đột nhiên chảy xuống.
Sắc mặt của Tống Thanh bây giờ đã không thể dùng từ ngại ngùng để diễn tả hết được nữa rồi
Tống Thanh mặc kệ hết tất cả, xoay người chạy nhanh như gió về phía phòng ngủ.
Hà Nhật Dương không hiểu mô tê gì cả.
Dường như đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động chạy về phòng như vậy...
Hừ, không bình thường chút nào!
Hà Nhật Dương lập tức quyết định đi theo cô về phòng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tống Thanh xông vào phòng tắm mở ra xem, quả nhiên, đèn đỏ của cô đã tới rồi.
Xem ra do bị bỏ thuốc mê nên mới tới sớm hơn dự định.
Làm sao đây? Nên làm sao đây?
Hà Nhật Dương ngay đến trang phục của phụ nữ còn không có, nên nhất định băng vệ sinh cũng sẽ không tồn tại ở đây được.
Át xì...
Đúng lúc này, Hà Nhật Dương đứng bên ngoài gõ cửa nói: “Cô không sao chứ?”
“Không sao!” Tống Thanh thốt miệng nói, sau đó lại cảm thấy bất ổn: “A, Có có có!”
Giọng nói thấp trầm của Hà Nhật Dương vang vào bên trong: “Nè, rốt cuộc cô bị gì vậy?”
“Tôi... tôi...” Tống Thanh cắn chặt răng, vô cùng khó xử nói: “Anh có thể kêu một cô người hầu tới đây một lát không?”
Tại sao lại phải bắt họ qua đây?” Hà Nhật Dương chưa làm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì hắn tuyệt đối sẽ không chịu đầu hàng.
Tống Thanh rối đến nổi sắp bứt trụi hết mái tóc của mình rồi, những việc như vậy, làm sao cô có thể nói với một người đàn ông chứ?
Vả lại người đàn ông này lại là em trai của chồng cô nữa!
Thôi được rồi, quan hệ của cô và hắn, dường như đã phát triển theo phương hướng càng ngày càng quái dị rồi.
Tuy vậy, nhưng vẫn chưa đủ để cô phải mở miệng nói với hắn chuyện này được!
“Nếu cô không nói, thì tôi sẽ không kêu người qua.” Hà Nhật Dương càng ngày càng thích uy hiếp cô.
Tống Thanh quả thật căm hận hắn vô cùng.
“Được rồi, tôi nói!” Tống Thanh cắn chặt răng đến nỗi chảy hết cả máu răng: “Tôi muốn hỏi cô ấy, có mang theo băng vệ sinh trên người không! Như vậy thì anh vừa lòng rồi chứ gì?”
Phía ngoài cửa chợt im lặng một hồi lâu.
Đúng lúc Tống Thanh tưởng Hà Nhật Dương ngại ngùng đi khỏi rồi, thì chợt có một giọng cười đáng ghét của hắn truyền đến: “Hahahaha... Thì ra cô... Hahahaha, cười chết đi được... Hahahaha...”
Nè, anh cười cái con khỉ gì chứ!
Anh mau kêu người tới đây nhanh đi!
Tôi vẫn còn đang ngồi trên bồn cầu đây nè!
Hà Nhật Dương cười một hồi lâu, mới nói: “Tôi nói đùa thôi, sao tôi lại có thể mở miệng hỏi người hầu những chuyện này chứ? Tôi đường đường là cậu hai của Nhà họ Hà, tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị!”
Nè, tôi đâu nói là bắt anh phải đi hỏi chứ?
Tôi chỉ muốn anh kêu cô ấy qua đây, để tôi hỏi mà!
Tổng giám đốc Hà anh đừng có tự suy diễn như vậy chứ!
“Nhưng mà, tôi có thể lái xe dẫn cô đi mua.” Sau khi Hà Nhật Dương cười xong, bèn nghiêm túc nói.
Tống Thanh thở dài một tiếng.
Được thôi, so với cô tự ra ngoài mua thì cũng như nhau thôi.
Tống Thanh bèn buồn rầu nói: “Vậy anh ở ngoài đợi tôi... tôi sẽ xong ngay.”
Hà Nhật Dương quả nhiên đã xoay người rời đi.
Tống Thanh ủ rũ giơ tay sờ vào mặt.
Tất cả những chuyện mất mặt trong hai mươi ba năm nay, cô đều đã làm hết trước mặt Hà Nhật Dương trong mấy ngày nay cả rồi.
Quả nhiên hắn chính là khắc tinh của cô mà!
A di đà phật, cầu xin ông trời hãy cho những điều tốt lành hãy đến với con!
Mong phật tổ phù hộ, nhất định phải cho con bình yên qua hết năm nay.
Đến khi lấy được đủ tiền, thì con sẽ cao chạy xa bay!
Sẽ không bao giờ trở về nữa!
Tống Thanh vừa từ trong toilet đi ra, đã nhìn thấy Hà Nhật Dương đã thay đồ xong, hắn đứng nghiêng về phía cửa, cười như không cười nhìn chằm chằm vào cô.
Tống Thanh ủ rủ: “Muốn cười thì cười đi, dù sao thì những chuyện tức cười của tôi, anh là người chứng kiến nhiều nhất mà.”
Hà Nhật Dương quả nhiên không hề nể mặt cô cười ha hả: “Thì ra cô cũng biết à?”
Hứ, còn phải nói sao!
Nếu không phải bởi vì anh, thì tôi cũng đâu có mất mặt như vậy?
Tống Thanh tức giận nghĩ như vậy trong lòng, nhưng lại không dám thốt ra bằng miệng.
“Đi thôi.” Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh một cái, xoay người đi xuống lầu.
Tống Thanh ôm lấy bụng, sau đó mới từ từ đi theo hắn xuống lầu.
Vừa bước ra cửa chính thì đã có một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc đang đậu ở đó.
Tống Thanh từ từ ngồi vào trong xe, nhìn Hà Nhật Dương lái xe rời khỏi.
Lúc này đã là rất khuya rồi, tất cả trung tâm thương mại hay siêu thị cũng đã đóng cửa hết rồi, nên chỉ có thể đến cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24 để mua mà thôi.
Lần đầu tiên Tống Thanh cảm kích trong thành phố này còn có một loại cửa hàng tiện lợi mở cửa thâu đêm suốt sáng như vậy.
Nếu không thì, cô cũng không biết tối nay phải làm sao nữa.
Chiếc xe dừng ngay trước cửa của cửa hàng, Tống Thanh vừa mới xuống xe thì sắc mặt chợt tái xanh lại!
A, chết rồi!
Chết rồi, chết rồi, chết thật rồi!
Quần áo của cô, chắc chắn đã dính vào hết rồi...
Biểu hiện của Tống Thanh khiến Hà Nhật Dương nhíu mày lên: “Nè, cô lại bị sao vậy?”
Tống Thanh rất muốn khóc to: “Tấm nệm xe của anh, giá bao nhiêu tiền vậy?”
Ánh mắt của Hà Nhật Dương lướt qua chỗ Tống Thanh ngồi, sau đó liếc cô một cái: “Một bộ 900 triệu. Làm hư một cái, thì phải thay hết nguyên bộ.”
“Hả? 900 triệu ư...” Tống Thanh cảm thấy cuộc đời của mình ảm đạm vô cùng.
Cô lại tự dưng tăng thêm món nợ 900 triệu nữa rồi!
Được thôi, dù gì thì cũng đã nợ quá nhiều rồi!
900 triệu thì 900 triệu!
Bây giờ điều quan trọng nhất, là cô làm sao đi mua băng vệ sinh đây!
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương với ánh mắt van xin.
Hà Nhật Dương lập tức hiểu ra: “Không lẽ cô dự định kêu tôi đi mua sao?”
Tống Thanh nhìn hắn với ánh mắt vô tôi, khẽ gật đầu xuống.
“Đùa à!” Hà Nhật Dương trả lời: “Tôi mà đi mua, truyền ra ngoài thì...”
Tống Thanh lập tức dùng ánh mắt van xin nhìn vào hắn, không ngừng chắp tay lại y hệt như một con thỏ con nài nỉ hắn: “Cầu xin anh mà... có được không?”
Lời từ chối của Hà Nhật Dương chợt bị chặn đứng lại ngay trong cổ họng hắn.
Hắn có thể nói rằng, Tống Thanh bây giờ rất dễ thương, hắn rất muốn thò tay ra để vò đầu cô ấy được không?
“Tổng giám đốc Hà, à không, Hà Nhật Dương... à không... anh Dương... cầu xin anh mà, có được không?” Để có thể thuyết phục Hà Nhật Dương mua băng vệ sinh giùm cô, Tống Thanh thật sự đã không còn kiêng nể gì nữa rồi, ngay đến việc kêu hắn là anh Dương cũng có thể thốt ra được nữa.
Phải biết rằng, trong lúc bình thường, đây là câu mà có đánh chết cô ấy cũng sẽ không kêu ra được!
Còn bây giờ, không cần đánh chết nữa, cô ấy cũng đã quyết định phải bán đứng tiết tháo của cô ấy rồi!
Một tiếng “anh Dương” của Tống Thanh, cũng có thể chọc thủng được nơi mềm mại nhất trong lòng của Hà Nhật Dương
Đôi mắt hắn dịu dàng trở lại, nhìn vào cửa hàng, sau đó lại nhìn nét mặt van xin của Tống Thanh, chợt cảm thấy mềm lòng hẳn đi.
Sự mềm lòng này là một căn bệnh, nhất định phải chữa!
Hà Nhật Dương giận dữ liếc Tống Thanh một cái: “Không có lần sau nữa!”
Vừa dứt lời, Hà Nhật Dương đã mở cửa xe ra ngay, rải những bước chân dài về phía cửa hàng tiện lợi.
Nhìn thấy Hà Nhật Dương bước đi với khí thế oai phong lẫm liệt và mạnh mẽ như vậy, cô chợt cảm thấy Hà Nhật Dương thật dễ thương.
CHƯƠNG 77: CÔ MUA? TÔI MUA?
Tống Thanh ấp úng nói: “Không, không có gì... tôi, tôi chợt muốn ra ngoài mua đồ thôi...”
Sao mình có thể mở miệng nói trước mặt nhiều người như vậy để lấy miếng băng vệ sinh cơ chứ!
Hà Nhật Dương nhíu mày lên: “Mua đồ ư? Bây giờ sao?”
Tống Thanh thê thảm gật đầu, hai tay để đằng sau, mở miệng nói: “Tôi có thể mượn xe của anh một lát không?”
Tầm nhìn của Hà Nhật Dương nhanh chóng lướt về phía tay của Tống Thanh.
Cô ấy đang định làm cái quái gì thế này?
Trong lúc này, lại có thêm một chất dịch nóng bỏng đột nhiên chảy xuống.
Sắc mặt của Tống Thanh bây giờ đã không thể dùng từ ngại ngùng để diễn tả hết được nữa rồi
Tống Thanh mặc kệ hết tất cả, xoay người chạy nhanh như gió về phía phòng ngủ.
Hà Nhật Dương không hiểu mô tê gì cả.
Dường như đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động chạy về phòng như vậy...
Hừ, không bình thường chút nào!
Hà Nhật Dương lập tức quyết định đi theo cô về phòng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tống Thanh xông vào phòng tắm mở ra xem, quả nhiên, đèn đỏ của cô đã tới rồi.
Xem ra do bị bỏ thuốc mê nên mới tới sớm hơn dự định.
Làm sao đây? Nên làm sao đây?
Hà Nhật Dương ngay đến trang phục của phụ nữ còn không có, nên nhất định băng vệ sinh cũng sẽ không tồn tại ở đây được.
Át xì...
Đúng lúc này, Hà Nhật Dương đứng bên ngoài gõ cửa nói: “Cô không sao chứ?”
“Không sao!” Tống Thanh thốt miệng nói, sau đó lại cảm thấy bất ổn: “A, Có có có!”
Giọng nói thấp trầm của Hà Nhật Dương vang vào bên trong: “Nè, rốt cuộc cô bị gì vậy?”
“Tôi... tôi...” Tống Thanh cắn chặt răng, vô cùng khó xử nói: “Anh có thể kêu một cô người hầu tới đây một lát không?”
Tại sao lại phải bắt họ qua đây?” Hà Nhật Dương chưa làm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì hắn tuyệt đối sẽ không chịu đầu hàng.
Tống Thanh rối đến nổi sắp bứt trụi hết mái tóc của mình rồi, những việc như vậy, làm sao cô có thể nói với một người đàn ông chứ?
Vả lại người đàn ông này lại là em trai của chồng cô nữa!
Thôi được rồi, quan hệ của cô và hắn, dường như đã phát triển theo phương hướng càng ngày càng quái dị rồi.
Tuy vậy, nhưng vẫn chưa đủ để cô phải mở miệng nói với hắn chuyện này được!
“Nếu cô không nói, thì tôi sẽ không kêu người qua.” Hà Nhật Dương càng ngày càng thích uy hiếp cô.
Tống Thanh quả thật căm hận hắn vô cùng.
“Được rồi, tôi nói!” Tống Thanh cắn chặt răng đến nỗi chảy hết cả máu răng: “Tôi muốn hỏi cô ấy, có mang theo băng vệ sinh trên người không! Như vậy thì anh vừa lòng rồi chứ gì?”
Phía ngoài cửa chợt im lặng một hồi lâu.
Đúng lúc Tống Thanh tưởng Hà Nhật Dương ngại ngùng đi khỏi rồi, thì chợt có một giọng cười đáng ghét của hắn truyền đến: “Hahahaha... Thì ra cô... Hahahaha, cười chết đi được... Hahahaha...”
Nè, anh cười cái con khỉ gì chứ!
Anh mau kêu người tới đây nhanh đi!
Tôi vẫn còn đang ngồi trên bồn cầu đây nè!
Hà Nhật Dương cười một hồi lâu, mới nói: “Tôi nói đùa thôi, sao tôi lại có thể mở miệng hỏi người hầu những chuyện này chứ? Tôi đường đường là cậu hai của Nhà họ Hà, tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị!”
Nè, tôi đâu nói là bắt anh phải đi hỏi chứ?
Tôi chỉ muốn anh kêu cô ấy qua đây, để tôi hỏi mà!
Tổng giám đốc Hà anh đừng có tự suy diễn như vậy chứ!
“Nhưng mà, tôi có thể lái xe dẫn cô đi mua.” Sau khi Hà Nhật Dương cười xong, bèn nghiêm túc nói.
Tống Thanh thở dài một tiếng.
Được thôi, so với cô tự ra ngoài mua thì cũng như nhau thôi.
Tống Thanh bèn buồn rầu nói: “Vậy anh ở ngoài đợi tôi... tôi sẽ xong ngay.”
Hà Nhật Dương quả nhiên đã xoay người rời đi.
Tống Thanh ủ rũ giơ tay sờ vào mặt.
Tất cả những chuyện mất mặt trong hai mươi ba năm nay, cô đều đã làm hết trước mặt Hà Nhật Dương trong mấy ngày nay cả rồi.
Quả nhiên hắn chính là khắc tinh của cô mà!
A di đà phật, cầu xin ông trời hãy cho những điều tốt lành hãy đến với con!
Mong phật tổ phù hộ, nhất định phải cho con bình yên qua hết năm nay.
Đến khi lấy được đủ tiền, thì con sẽ cao chạy xa bay!
Sẽ không bao giờ trở về nữa!
Tống Thanh vừa từ trong toilet đi ra, đã nhìn thấy Hà Nhật Dương đã thay đồ xong, hắn đứng nghiêng về phía cửa, cười như không cười nhìn chằm chằm vào cô.
Tống Thanh ủ rủ: “Muốn cười thì cười đi, dù sao thì những chuyện tức cười của tôi, anh là người chứng kiến nhiều nhất mà.”
Hà Nhật Dương quả nhiên không hề nể mặt cô cười ha hả: “Thì ra cô cũng biết à?”
Hứ, còn phải nói sao!
Nếu không phải bởi vì anh, thì tôi cũng đâu có mất mặt như vậy?
Tống Thanh tức giận nghĩ như vậy trong lòng, nhưng lại không dám thốt ra bằng miệng.
“Đi thôi.” Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh một cái, xoay người đi xuống lầu.
Tống Thanh ôm lấy bụng, sau đó mới từ từ đi theo hắn xuống lầu.
Vừa bước ra cửa chính thì đã có một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc đang đậu ở đó.
Tống Thanh từ từ ngồi vào trong xe, nhìn Hà Nhật Dương lái xe rời khỏi.
Lúc này đã là rất khuya rồi, tất cả trung tâm thương mại hay siêu thị cũng đã đóng cửa hết rồi, nên chỉ có thể đến cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24 để mua mà thôi.
Lần đầu tiên Tống Thanh cảm kích trong thành phố này còn có một loại cửa hàng tiện lợi mở cửa thâu đêm suốt sáng như vậy.
Nếu không thì, cô cũng không biết tối nay phải làm sao nữa.
Chiếc xe dừng ngay trước cửa của cửa hàng, Tống Thanh vừa mới xuống xe thì sắc mặt chợt tái xanh lại!
A, chết rồi!
Chết rồi, chết rồi, chết thật rồi!
Quần áo của cô, chắc chắn đã dính vào hết rồi...
Biểu hiện của Tống Thanh khiến Hà Nhật Dương nhíu mày lên: “Nè, cô lại bị sao vậy?”
Tống Thanh rất muốn khóc to: “Tấm nệm xe của anh, giá bao nhiêu tiền vậy?”
Ánh mắt của Hà Nhật Dương lướt qua chỗ Tống Thanh ngồi, sau đó liếc cô một cái: “Một bộ 900 triệu. Làm hư một cái, thì phải thay hết nguyên bộ.”
“Hả? 900 triệu ư...” Tống Thanh cảm thấy cuộc đời của mình ảm đạm vô cùng.
Cô lại tự dưng tăng thêm món nợ 900 triệu nữa rồi!
Được thôi, dù gì thì cũng đã nợ quá nhiều rồi!
900 triệu thì 900 triệu!
Bây giờ điều quan trọng nhất, là cô làm sao đi mua băng vệ sinh đây!
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương với ánh mắt van xin.
Hà Nhật Dương lập tức hiểu ra: “Không lẽ cô dự định kêu tôi đi mua sao?”
Tống Thanh nhìn hắn với ánh mắt vô tôi, khẽ gật đầu xuống.
“Đùa à!” Hà Nhật Dương trả lời: “Tôi mà đi mua, truyền ra ngoài thì...”
Tống Thanh lập tức dùng ánh mắt van xin nhìn vào hắn, không ngừng chắp tay lại y hệt như một con thỏ con nài nỉ hắn: “Cầu xin anh mà... có được không?”
Lời từ chối của Hà Nhật Dương chợt bị chặn đứng lại ngay trong cổ họng hắn.
Hắn có thể nói rằng, Tống Thanh bây giờ rất dễ thương, hắn rất muốn thò tay ra để vò đầu cô ấy được không?
“Tổng giám đốc Hà, à không, Hà Nhật Dương... à không... anh Dương... cầu xin anh mà, có được không?” Để có thể thuyết phục Hà Nhật Dương mua băng vệ sinh giùm cô, Tống Thanh thật sự đã không còn kiêng nể gì nữa rồi, ngay đến việc kêu hắn là anh Dương cũng có thể thốt ra được nữa.
Phải biết rằng, trong lúc bình thường, đây là câu mà có đánh chết cô ấy cũng sẽ không kêu ra được!
Còn bây giờ, không cần đánh chết nữa, cô ấy cũng đã quyết định phải bán đứng tiết tháo của cô ấy rồi!
Một tiếng “anh Dương” của Tống Thanh, cũng có thể chọc thủng được nơi mềm mại nhất trong lòng của Hà Nhật Dương
Đôi mắt hắn dịu dàng trở lại, nhìn vào cửa hàng, sau đó lại nhìn nét mặt van xin của Tống Thanh, chợt cảm thấy mềm lòng hẳn đi.
Sự mềm lòng này là một căn bệnh, nhất định phải chữa!
Hà Nhật Dương giận dữ liếc Tống Thanh một cái: “Không có lần sau nữa!”
Vừa dứt lời, Hà Nhật Dương đã mở cửa xe ra ngay, rải những bước chân dài về phía cửa hàng tiện lợi.
Nhìn thấy Hà Nhật Dương bước đi với khí thế oai phong lẫm liệt và mạnh mẽ như vậy, cô chợt cảm thấy Hà Nhật Dương thật dễ thương.
Bình luận facebook