Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-78
CHƯƠNG 78: CÙNG CHUNG XẤU HỔ
CHƯƠNG 78: CÙNG CHUNG XẤU HỔ
Hà Nhật Dương chưa từng mua qua những thứ này bao giờ.
À không, hắn chưa từng bước vào cửa hàng tiện lợi bao giờ.
Bây giờ bắt hắn phải đi mua đồ của con gái, hắn thật sự không biết nên tìm ở đâu cả.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy gì thì lấy thứ đó, trong chốc lát đã lấy được rất nhiều thứ trên tay.
Những khách hàng mua sắm đêm khuya khi nhìn thấy một nam thần đẹp trai cực kỳ như vậy, nhưng lại mua cả đống băng vệ sinh, chợt mở to mắt và đứng ngơ ngác tại đó hết cả.
Những bà khách hàng càng tập trung ánh mắt về phía Hà Nhật Dương nhiều hơn nữa.
Người đàn ông nửa đêm chạy ra ngoài mua băng vệ sinh cho vợ của mình, là rất tốt có biết không!
Hà Nhật Dương cố gắng chịu đựng áp lực từ vô số ánh mắt trong cửa hàng tiện lợi, hắn nhanh chóng đi tới quầy thu ngân, mở ví ra nắm lấy một đống tiền sau đó ném xuống rời khỏi.
“Khoan khoan, hãy đợi đã! Dù vợ của anh có gấp như thế nào đi nữa, thì cũng phải quét mã mới tính tiền được!” Nhân viên thu ngân là một phụ nữ tầm bốn mươi mấy tuổi, kêu Hà Nhật Dương lại: “Nếu không thì tôi không có cách nào kết ca được!”
Hà Nhật Dương chỉ có thế cắn chặt răng quay về, nhìn người đó từ từ quét mã vạch trên sản phẩm.
Lúc này thì những bà khách hàng lập tức chồm tới, mỗi người một câu nói: “Chàng trai à, cậu mua cho vợ của cậu phải không? Đúng là một người chồng tốt mà!”
Khuôn mặt bảnh bao tuấn tú của Hà Nhật Dương, lúc này chợt ửng đỏ lên, hắn chỉ có thể gật đầu qua loa mà thôi.
Nhìn thấy biểu hiện của Hà Nhật Dương, những bà khách đó chợt cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Đúng rồi, làm chồng thì phải chăm sóc cho vợ của mình chu đáo như vậy. Chàng trai à, cậu kết hôn bao lâu rồi? Có đứa con nào chưa? Có tính sinh đứa thứ hai không?” Những bà khách hàng nhiệt tình này quả thật cứ như cái loa vậy, ép cho vị đế vương khiến trời đất cũng phải rung chuyển, bao nhiêu người phải điên cuồng này chợt thê thảm như một tên nhóc vắt mũi chưa sạch vậy.
Hà Nhật Dương cắn chặt răng nghe những bà thím này lảm nhảm, đợi đến khi người thu ngân tính tiền xong, hắn không đợi để lấy tiền thối nữa, cầm theo chiếc túi phóng nhanh ra ngoài.
Tống Thanh ngồi trong xe đã nhìn thấy hết tất cả quá trình.
Những bực tức mà hôm nay Tống Thanh đã phải chịu đựng đã tan biến hết, cô ôm lấy gối ôm nhìn Hà Nhật Dương bị cả đống bà thím nhiệt tình dặn dò những việc cần chú ý, cô cười đến nỗi không cách nào ngừng lại được, suýt nữa thì khản cả giọng.
Hà Nhật Dương thê thảm quay trở về, vừa lên xe thì đã nhìn thấy Tống Thanh cười ra hết nước mắt, tức giận nhét chiếc túi đó vào trong tay Tống Thanh, nhếch mắt lên: “Còn cười nữa ư?”
Tống Thanh lập tức làm động tác kéo miệng lại.
Cô ấy không cười nữa, nhưng cô ấy đã nín cười đến nỗi nước mắt cũng phải chảy hết ra ngoài cả rồi.
Hà Nhật Dương giận dữ nhìn chằm chằm Tống Thanh.
Hắn vốn dĩ muốn dùng khí thế trên thương trường để ức hiếp cô, nhưng không biết tại sao, đối với người khác, hắn vẫn cứ lạnh lùng cao quý bất khả xâm phạm đến vậy.
Nhưng khi đối với Tống Thanh, thì dường như hắn không thể nào lạnh lùng được nữa.
Hình như là, hắn không nỡ...
Nhìn thấy Tống Thanh nhịn đau khổ như vậy, hắn không còn cách nào khác, bèn nói: “Muốn cười thì cười đi...”
Quả nhiên, một giây sau, Tống Thanh rất nể mặt hắn liền phá lên cười ngay lập tức.
Đợi đến khi Tống Thanh cười gần xong rồi, cô mới lau đi nước mắt nói: “Nhật Dương, thật ra bộ dạng lúc này của anh, thật sự rất dễ thương, anh có biết không?”
Nghe thấy Tống Thanh nói như vậy, khóe mắt thon dài của Hà Nhật Dương chợt cong lên.
Được thôi, hắn thừa nhận, hắn thích lời bình luận này.
Không, hắn thích lời bình luận này của Tống Thanh đối với hắn.
“Cô đó...” Hà Nhật Dương giơ tay ra chạm mạnh vào chóp mũi của Tống Thanh: “Không có lần sau đâu!”
“Vâng vâng vâng! Tuân lệnh!” Tống Thanh lập tức làm một động tác giơ tay kiểu cảnh sát.
Hà Nhật Dương lắc đầu, nổ máy xe trở về.
Đi được một lát, Tống Thanh cẩn thận nhìn vào Hà Nhật Dương: “Vậy, anh đã từng thấy qua cảnh tượng xấu hổ nhất của tôi, tôi cũng vậy, vậy chúng ta huề nhau hết rồi! Ai cũng không được nói ra hết nha!”
Đôi mắt của Hà Nhật Dương nhếch lên, hắn liếc cô một cái: “Hứ”
Tống Thanh giơ tay nhéo lấy bắp tay của hắn, mỉm cười nói: “Được không?”
“Được rồi.” Hà Nhật Dương thở dài một tiếng: “Chúng ta đã huề nhau hết rồi!”
Vừa dứt lời, Hà Nhật Dương bèn nhịn không được cười nữa.
Hắn hình như, càng ngày càng thích cảm giác ở bên cạnh tiểu nha đầu này rồi.
Tống Thanh lúc này mới có thể nhoẻn miệng cười lên, cô cúi đầu mở chiếc túi ra, chợt kêu lên: “Ủa? Tại sao anh lại mua tã lót của em bé chi vậy? Ồ... Hèn gì mấy dì đó hỏi anh có muốn đẻ thêm một đứa không...”
Vầng thái dương của Hà Nhật Dương vừa mới trở về trạng thái bình thường thị đột nhiên lại giật mạnh nữa rồi.
Người phụ nữ này...
Đúng là ít ăn học mà...
Tống Thanh nhìn thấy trên trán của Hà Nhật Dương nổi đầy gân xanh, lập tức ý thức đến việc lỡ miệng của mình, bèn vẽ một chữ x lên miệng, thể hiện cô sẽ không nói gì nữa!
Hà Nhật Dương giận dữ liếc cô một cái, sau đó tiếp tục tập trung vào lái xe.
Khi về đến nhà, Tống Thanh nhanh chóng đi đến toilet.
Khi ra ngoài, thì Tống Thanh mới có thể thật sự thở phào nhẹ nhõm!
Tống Thanh nhìn vào tấm ga trải giường, tấm ga trắng tinh được làm từ thủ công đó, chắc sẽ không bị cô làm dơ trong tối nay chứ...
Tối nay Hà Nhật Dương không đi ngủ sớm, hắn đã đem một số công việc về phòng để xử lý.
Tống Thanh ngoan ngoãn ngồi một bên cùng hắn.
Hà Nhật Dương đột nhiên ngước đầu nhìn Tống Thanh, chớp chớp mắt nói: “Hôm nay khi xảy ra chuyện đó, tại sao cô không nhắc đến tên tôi trước mặt họ?”
Tống Thanh vô cùng hoang mang: “Tại sao phải nhắc đến tên của anh?”
Hà Nhật Dương cảm thấy tuyệt vọng cô cùng.
Được thôi, người phụ nữ này dường như chưa hoàn toàn cho rằng cô ấy là người phụ nữ của hắn.
Được thôi, theo tình hình mà nói, dường như cô thật sự không phải...
Trong lòng Hà Nhật Dương, chợt nảy lên một suy nghĩ.
Hay là, để cô ấy trở thành người phụ nữ của mình thật sự?
Suy nghĩ này, cứ đột nhiên xuất hiện trong đầu của Hà Nhật Dương như vậy.
Sau đó, Hà Nhật Dương mới nhớ đến người phụ nữ mà mình phải kết hôn thay cho anh cả, chợt cảm thấy vô cùng phiền phức.
Đột nhiên hắn cảm thấy hối hận khi phải kết hôn thay cho anh cả!
Nếu hắn bây giờ vẫn còn chưa kết hôn, thì có phải Tống Thanh đã có thể ở lại bên hắn rồi không?
Nhưng nếu hắn đã kết hôn rồi, thì chỉ sợ Tống Thanh không đồng ý với việc làm người thứ ba đâu?
Dù sao thì, người phụ nữ này trông có vẻ yếu đuối, nhưng thật ra rất có suy nghĩ của riêng mình, rất kiên quyết...
Hà Nhật Dương dời mắt ra một cách nhanh chóng: “Không sao cả, cô đi nghỉ ngơi trước đi. Tôi còn có chút việc phải xử lí.”
Tống Thanh cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của Hà Nhật Dương, cô cũng không hỏi thêm nữa, bèn gật đầu: “Được thôi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Tống Thanh đứng dậy rời khỏi, trở về chiếc giường, lật chăn lên, sau đó thoải mái nằm xuống.
Hà Nhật Dương nhìn vào bóng lưng của Tống Thanh, ánh mắt chợt trở nên phức tạp hẳn lên.
Có lẽ do hắn nghĩ nhiều rồi.
Có lẽ, cô ấy vốn không hề muốn...
Hà Nhật Dương đột nhiên cảm thấy bực bội vô cùng, hoàn toàn không thể tiếp tục xem những thứ trong tay nữa.
Xem ra, hắn nên về nhà lớn để nói chuyện đàng hoàng với bà nội rồi.
Tống Thanh hoàn toàn không biết tại sao Hà Nhật Dương lại trở nên nhiều tâm sự như vậy, cô đã sớm chìm sâu vào giấc ngủ mất tiêu rồi.
Vả lại còn ngủ rất ngon rất ngon nữa.
CHƯƠNG 78: CÙNG CHUNG XẤU HỔ
Hà Nhật Dương chưa từng mua qua những thứ này bao giờ.
À không, hắn chưa từng bước vào cửa hàng tiện lợi bao giờ.
Bây giờ bắt hắn phải đi mua đồ của con gái, hắn thật sự không biết nên tìm ở đâu cả.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy gì thì lấy thứ đó, trong chốc lát đã lấy được rất nhiều thứ trên tay.
Những khách hàng mua sắm đêm khuya khi nhìn thấy một nam thần đẹp trai cực kỳ như vậy, nhưng lại mua cả đống băng vệ sinh, chợt mở to mắt và đứng ngơ ngác tại đó hết cả.
Những bà khách hàng càng tập trung ánh mắt về phía Hà Nhật Dương nhiều hơn nữa.
Người đàn ông nửa đêm chạy ra ngoài mua băng vệ sinh cho vợ của mình, là rất tốt có biết không!
Hà Nhật Dương cố gắng chịu đựng áp lực từ vô số ánh mắt trong cửa hàng tiện lợi, hắn nhanh chóng đi tới quầy thu ngân, mở ví ra nắm lấy một đống tiền sau đó ném xuống rời khỏi.
“Khoan khoan, hãy đợi đã! Dù vợ của anh có gấp như thế nào đi nữa, thì cũng phải quét mã mới tính tiền được!” Nhân viên thu ngân là một phụ nữ tầm bốn mươi mấy tuổi, kêu Hà Nhật Dương lại: “Nếu không thì tôi không có cách nào kết ca được!”
Hà Nhật Dương chỉ có thế cắn chặt răng quay về, nhìn người đó từ từ quét mã vạch trên sản phẩm.
Lúc này thì những bà khách hàng lập tức chồm tới, mỗi người một câu nói: “Chàng trai à, cậu mua cho vợ của cậu phải không? Đúng là một người chồng tốt mà!”
Khuôn mặt bảnh bao tuấn tú của Hà Nhật Dương, lúc này chợt ửng đỏ lên, hắn chỉ có thể gật đầu qua loa mà thôi.
Nhìn thấy biểu hiện của Hà Nhật Dương, những bà khách đó chợt cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Đúng rồi, làm chồng thì phải chăm sóc cho vợ của mình chu đáo như vậy. Chàng trai à, cậu kết hôn bao lâu rồi? Có đứa con nào chưa? Có tính sinh đứa thứ hai không?” Những bà khách hàng nhiệt tình này quả thật cứ như cái loa vậy, ép cho vị đế vương khiến trời đất cũng phải rung chuyển, bao nhiêu người phải điên cuồng này chợt thê thảm như một tên nhóc vắt mũi chưa sạch vậy.
Hà Nhật Dương cắn chặt răng nghe những bà thím này lảm nhảm, đợi đến khi người thu ngân tính tiền xong, hắn không đợi để lấy tiền thối nữa, cầm theo chiếc túi phóng nhanh ra ngoài.
Tống Thanh ngồi trong xe đã nhìn thấy hết tất cả quá trình.
Những bực tức mà hôm nay Tống Thanh đã phải chịu đựng đã tan biến hết, cô ôm lấy gối ôm nhìn Hà Nhật Dương bị cả đống bà thím nhiệt tình dặn dò những việc cần chú ý, cô cười đến nỗi không cách nào ngừng lại được, suýt nữa thì khản cả giọng.
Hà Nhật Dương thê thảm quay trở về, vừa lên xe thì đã nhìn thấy Tống Thanh cười ra hết nước mắt, tức giận nhét chiếc túi đó vào trong tay Tống Thanh, nhếch mắt lên: “Còn cười nữa ư?”
Tống Thanh lập tức làm động tác kéo miệng lại.
Cô ấy không cười nữa, nhưng cô ấy đã nín cười đến nỗi nước mắt cũng phải chảy hết ra ngoài cả rồi.
Hà Nhật Dương giận dữ nhìn chằm chằm Tống Thanh.
Hắn vốn dĩ muốn dùng khí thế trên thương trường để ức hiếp cô, nhưng không biết tại sao, đối với người khác, hắn vẫn cứ lạnh lùng cao quý bất khả xâm phạm đến vậy.
Nhưng khi đối với Tống Thanh, thì dường như hắn không thể nào lạnh lùng được nữa.
Hình như là, hắn không nỡ...
Nhìn thấy Tống Thanh nhịn đau khổ như vậy, hắn không còn cách nào khác, bèn nói: “Muốn cười thì cười đi...”
Quả nhiên, một giây sau, Tống Thanh rất nể mặt hắn liền phá lên cười ngay lập tức.
Đợi đến khi Tống Thanh cười gần xong rồi, cô mới lau đi nước mắt nói: “Nhật Dương, thật ra bộ dạng lúc này của anh, thật sự rất dễ thương, anh có biết không?”
Nghe thấy Tống Thanh nói như vậy, khóe mắt thon dài của Hà Nhật Dương chợt cong lên.
Được thôi, hắn thừa nhận, hắn thích lời bình luận này.
Không, hắn thích lời bình luận này của Tống Thanh đối với hắn.
“Cô đó...” Hà Nhật Dương giơ tay ra chạm mạnh vào chóp mũi của Tống Thanh: “Không có lần sau đâu!”
“Vâng vâng vâng! Tuân lệnh!” Tống Thanh lập tức làm một động tác giơ tay kiểu cảnh sát.
Hà Nhật Dương lắc đầu, nổ máy xe trở về.
Đi được một lát, Tống Thanh cẩn thận nhìn vào Hà Nhật Dương: “Vậy, anh đã từng thấy qua cảnh tượng xấu hổ nhất của tôi, tôi cũng vậy, vậy chúng ta huề nhau hết rồi! Ai cũng không được nói ra hết nha!”
Đôi mắt của Hà Nhật Dương nhếch lên, hắn liếc cô một cái: “Hứ”
Tống Thanh giơ tay nhéo lấy bắp tay của hắn, mỉm cười nói: “Được không?”
“Được rồi.” Hà Nhật Dương thở dài một tiếng: “Chúng ta đã huề nhau hết rồi!”
Vừa dứt lời, Hà Nhật Dương bèn nhịn không được cười nữa.
Hắn hình như, càng ngày càng thích cảm giác ở bên cạnh tiểu nha đầu này rồi.
Tống Thanh lúc này mới có thể nhoẻn miệng cười lên, cô cúi đầu mở chiếc túi ra, chợt kêu lên: “Ủa? Tại sao anh lại mua tã lót của em bé chi vậy? Ồ... Hèn gì mấy dì đó hỏi anh có muốn đẻ thêm một đứa không...”
Vầng thái dương của Hà Nhật Dương vừa mới trở về trạng thái bình thường thị đột nhiên lại giật mạnh nữa rồi.
Người phụ nữ này...
Đúng là ít ăn học mà...
Tống Thanh nhìn thấy trên trán của Hà Nhật Dương nổi đầy gân xanh, lập tức ý thức đến việc lỡ miệng của mình, bèn vẽ một chữ x lên miệng, thể hiện cô sẽ không nói gì nữa!
Hà Nhật Dương giận dữ liếc cô một cái, sau đó tiếp tục tập trung vào lái xe.
Khi về đến nhà, Tống Thanh nhanh chóng đi đến toilet.
Khi ra ngoài, thì Tống Thanh mới có thể thật sự thở phào nhẹ nhõm!
Tống Thanh nhìn vào tấm ga trải giường, tấm ga trắng tinh được làm từ thủ công đó, chắc sẽ không bị cô làm dơ trong tối nay chứ...
Tối nay Hà Nhật Dương không đi ngủ sớm, hắn đã đem một số công việc về phòng để xử lý.
Tống Thanh ngoan ngoãn ngồi một bên cùng hắn.
Hà Nhật Dương đột nhiên ngước đầu nhìn Tống Thanh, chớp chớp mắt nói: “Hôm nay khi xảy ra chuyện đó, tại sao cô không nhắc đến tên tôi trước mặt họ?”
Tống Thanh vô cùng hoang mang: “Tại sao phải nhắc đến tên của anh?”
Hà Nhật Dương cảm thấy tuyệt vọng cô cùng.
Được thôi, người phụ nữ này dường như chưa hoàn toàn cho rằng cô ấy là người phụ nữ của hắn.
Được thôi, theo tình hình mà nói, dường như cô thật sự không phải...
Trong lòng Hà Nhật Dương, chợt nảy lên một suy nghĩ.
Hay là, để cô ấy trở thành người phụ nữ của mình thật sự?
Suy nghĩ này, cứ đột nhiên xuất hiện trong đầu của Hà Nhật Dương như vậy.
Sau đó, Hà Nhật Dương mới nhớ đến người phụ nữ mà mình phải kết hôn thay cho anh cả, chợt cảm thấy vô cùng phiền phức.
Đột nhiên hắn cảm thấy hối hận khi phải kết hôn thay cho anh cả!
Nếu hắn bây giờ vẫn còn chưa kết hôn, thì có phải Tống Thanh đã có thể ở lại bên hắn rồi không?
Nhưng nếu hắn đã kết hôn rồi, thì chỉ sợ Tống Thanh không đồng ý với việc làm người thứ ba đâu?
Dù sao thì, người phụ nữ này trông có vẻ yếu đuối, nhưng thật ra rất có suy nghĩ của riêng mình, rất kiên quyết...
Hà Nhật Dương dời mắt ra một cách nhanh chóng: “Không sao cả, cô đi nghỉ ngơi trước đi. Tôi còn có chút việc phải xử lí.”
Tống Thanh cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của Hà Nhật Dương, cô cũng không hỏi thêm nữa, bèn gật đầu: “Được thôi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Tống Thanh đứng dậy rời khỏi, trở về chiếc giường, lật chăn lên, sau đó thoải mái nằm xuống.
Hà Nhật Dương nhìn vào bóng lưng của Tống Thanh, ánh mắt chợt trở nên phức tạp hẳn lên.
Có lẽ do hắn nghĩ nhiều rồi.
Có lẽ, cô ấy vốn không hề muốn...
Hà Nhật Dương đột nhiên cảm thấy bực bội vô cùng, hoàn toàn không thể tiếp tục xem những thứ trong tay nữa.
Xem ra, hắn nên về nhà lớn để nói chuyện đàng hoàng với bà nội rồi.
Tống Thanh hoàn toàn không biết tại sao Hà Nhật Dương lại trở nên nhiều tâm sự như vậy, cô đã sớm chìm sâu vào giấc ngủ mất tiêu rồi.
Vả lại còn ngủ rất ngon rất ngon nữa.