Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-79
CHƯƠNG 79: LÀM MẤT MẶT NHÀ HỌ PHƯƠNG
CHƯƠNG 79: LÀM MẤT MẶT NHÀ HỌ PHƯƠNG
Phương Khanh Hân rất tức giận, vô cùng tức giận!
Cô lại đập vỡ hết tất cả mọi thứ trong phòng một lần nữa!
Dấu tay năm ngón trên mặt cô, trông đáng sợ ghê tởm vô cùng khi cô ta tức giận.
Đúng một tiếng mấy trước đây, cô vừa về đến nhà, còn chưa kịp chào hỏi gia đình thì đã bị cha của cô đánh cho một bạt tay vào mặt.
Ông cụ Phương chỉ vào mũi của Phương Khanh Hân chửi mắng rất lâu, chỉ trích cô đã phá hoại hết việc hợp tác giữa Nhà họ Hà và Nhà họ Phương.
Phương Khanh Hân mới biết được, việc mà cô sai khiến Dư Bảo làm, đã bị lộ ra hết rồi.
Bây giờ Hà Nhật Dương đánh cho những đám người đó bầm tím hết cả mặt, không cách nào tự đi lại được, sau đó hắn lại vứt hết những người đó ra trước cửa nhà của cô.
Nhà họ Hà đã thể hiện rõ thái độ của họ rồi.
Dám đụng đến người của Hà Nhật Dương, trở mặt thì trở mặt, dù sao thì Nhà họ Hà hoàn toàn không sợ gì cả!
Cũng giống như Hà Nhật Dương đã nói, là Nhà họ Phương cầu xin Nhà họ Hà chứ không phải Nhà họ Hà cầu xin Nhà họ Phương!
Phương Khanh Hân dường như vẫn cứ làm đảo lộn vị trí của hai nhà với nhau.
Tuy Nhà họ Phương là đệ nhất gia tộc của tỉnh H, nhưng đừng quên rằng, Nhà họ Hà chính là gia tộc lớn khắp tam châu: Châu Âu, Châu Á, Châu Phi.
Sau khi người của Hà Nhật Dương đem những người đó tới, thì cũng sẵn tiện để lại một câu cho Ông cụ Phương: Nếu Nhà họ Phương muốn lớn mạnh độc nhất, thì Nhà họ Hà cũng nóng lòng chờ đợi kết quả tốt đẹp đó.
Chỉ vỏn vẹn một câu này thôi, nhưng cũng đủ để Ông cụ Phương phải cong lưng xuống, tuôn ra toàn những lời nịnh hót, mới có thể khiến cho những người của Hà Nhật Dương hài lòng rời khỏi.
Vì thế, khi Phương Khanh Hân về nhà, mới bị Ông cụ Phương tát cho một bạt tay.
Phương Khanh Hân nổi giận rồi.
Cô ném vỡ hết tất cả những thứ có thể ném trong phòng của mình, nhưng như vậy cũng không thể hả giận, bèn tiện tay tát cô hầu gái đứng gần cô mấy bạt tay liên tục, sau đó mới chịu dừng lại.
Phương Khanh Hân tức giận gào thét: “Hà Nhật Dương, anh dám đối xử với tôi như vậy ư! Tống Thanh, mày ngon lắm! Để xem Hà Nhật Dương có thể bảo vệ mày đến chừng nào!”
Đúng lúc này, bên ngoài một cô người hầu gõ cửa: “Tiểu thư, thiếu gia về rồi.”
Phương Khanh Hân nghe thấy câu này, chợt mở to mắt ra: “Anh trai về rồi ư? Anh ấy đang ở đâu?”
“Thiếu gia bây giờ đang ở trong thư phòng của lão gia, anh ấy nói một lát sẽ tới thăm cô.” Cô người hầu ngoan ngoãn trả lời, cô ấy không dám đi tới trước nửa bước, dù sao thì cảnh tượng Phương Khanh Hân đánh người lúc nãy, cô ấy đã nhìn thấy rất rõ ràng rồi.
“Tôi biết rồi.”Phương Khanh Hân đột nhiên nén giận lại.
Chỉ cần anh ấy trở về, thì tất cả sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều rồi.
Không lâu sau, một người đàn ông dung mạo tuấn tú, khí chất nho nhã từ bên ngoài đi vào, vừa mới vào cửa thì đã thấy một mớ hỗn độn trong phòng.
Người đàn ông đó bèn nhíu mày lại: “Sao vậy? Sao còn chưa thu dọn nữa?”
Đúng lúc này, Phương Khanh Hân xông ra từ trong phòng, ôm lấy người đàn ông đó, khóc nức nở: “Anh, cuối cùng anh cũng trở về rồi. Anh mà còn không về, thì em gái ruột này của anh sẽ bị ăn hiếp đến chết mất!”
Người đàn ông mỉm cười sờ vào đầu của Phương Khanh Hân: “Ủa? Anh chỉ biết rằng trước giờ chỉ có em ăn hiếp người khác, chứ không biết lại có người nào đó dám ăn hiếp em.”
Phương Khanh Hân lập tức đứng thẳng người lên, chỉ vào khuôn mặt đỏ chót của cô nói: “Nè, không ngờ ba lại đánh em đó.”
Người đàn ông gật đầu: “Lúc nãy anh đã nghe ba nói qua việc này rồi. Tại sao em lại đi dây dưa với Hà Nhật Dương chứ? Không phải anh đã sớm nói với em rồi sao? người đàn ông này không thể động chạm đến được.”
Phương Khanh Hân chợt không chịu nổi nữa, không ngừng lắc lư cánh tay của người đàn ông này: “Anh, tại sao anh lại bên vực người ngoài vậy!”
Người đàn ông này thở dài một tiếng nói: “Khanh Hân, trên đời này em có thể đụng chạm đến bất kỳ ai, nhưng chỉ duy nhất Hà Nhật Dương là không thể. Dù em có đụng chạm đến anh cả của hắn là Hà Nhật Khang cũng không sao cả, nhưng Hà Nhật Dương bề ngoài hắn cứ luôn miệng cười nói, là một người đàn ông tử tế, nhưng em có biết thủ đoạn của hắn tàn bạo đến thế nào không? Em có biết hắn đã từng ra tay khiến cho một gia tộc hơn một trăm năm phải tan biến mất không? Em có biết trước kia có một tên nhà giàu xúc phạm đến hắn, kết quả là người đó phải đi bắt cá ở tuốt Singapore không?”
“Hắn chỉ đánh người của em sau đó mang qua đây, thì đã nể mặt Nhà họ Phương lắm rồi. Nếu hắn không nể mặt Nhà họ Phương, e là Nhà họ Phương sẽ trở thành đối tượng bị đánh chìm tiếp theo của hắn.” Người đàn ông ôn hòa nói.
Phương Khanh Hân chợt đẩy người đàn ông này ra, sắc mặt càng ngày càng khó coi: “Anh, khó khăn lắm anh mới về nhà được, nhưng chỉ để giáo huấn cho em thôi sao?”
“Khanh Hân, tranh giành đàn ông không phải tranh giành như vậy.” Người đàn ông thở dài một tiếng: “Người phụ nữ đó là ai? Sao lại có thể khiến cho đứa em gái ngoan ngoãn vâng lời của anh bức xúc đến vậy?”
“Cô ta chỉ là một tiện nhân mà thôi.” Sự ác độc trong ánh mắt của Phương Khanh Hân cứ lộ rõ hết ra ngoài: “Chỉ là một nhà tạo mẫu nhỏ bé mà thôi, mà cũng dám tranh giành đàn ông với em ư?”
“Em đã điều tra qua rồi ư? Thật sự chỉ là nhà tạo mẫu thôi sao?” Người đàn ông nhạy cảm nắm bắt được một chút mấu chốt của câu chuyện: “Nếu chỉ là một nhà tạo mẫu nhỏ bé, thì sao cô ta lại tiếp cận Hà Nhật Dương được? Tất cả chúng ta đều biết, bên cạnh Hà Nhật Dương không bao giờ thiếu phụ nữ cả!”
Phương Khanh Hân chợt tỉnh ngộ ra.
Đúng vậy, sao cô ấy lại bỏ qua một điều quan trọng như vậy!
Người phụ nữ này rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí, dám đi mê hoặc Hà Nhật Dương chứ?
“Xem nào, ăn sung mặc sướng bao nhiêu năm nay, khiến em ngay đến tình báo của tình địch cũng bỏ sót rồi chứ gì?” Người đàn ông thò tay ra bắn vào trán của Phương Khanh Hân.
“Phương Mạn Luân, đau quá!” Phương Khanh Hân bị đối phương bắn đau đến nổi cáu gắt hẳn lên: “Đúng là em không có điều tra, nhưng thì có sao chứ? Trong tỉnh H, ai dám không nể mặt em? Sao em biết Hà Nhật Dương lại có hứng thú với con tiểu tiện nhân này! Cô ta tốt hơn em chỗ nào chứ? Em không thể phục được!”
Phương Mạn Luân khẽ cười: “Được rồi được rồi, em gái của tôi à. Chỉ là một nhà tạo mẫu nhỏ bé thôi mà, cũng đâu nhất thiết phải cáu gắt lên như vậy đâu? Đối phó với một người mà dùng thủ đoạn bắt cóc, là tầm thường nhất, khiến cô ta không đánh mà đầu hàng thì mới là thủ đoạn cao siêu nhất.”
“Em biết rồi!” Phương Khanh Hân cắn răng nói: “Em sẽ cho cô ta thấy được sự khác biệt của cô ta! Phương Khanh Hân này, không dễ dàng chịu thua như vậy đâu!”
Tống Thanh cầm lấy một ly hồng trà gừng trên tay, cô xấu hổ đến nỗi muốn rút nguyên khuôn mặt vào trong cổ mình luôn.
Khi cô người hầu bưng ly hồng trà gừng có tác dụng tăng cường sức khỏe trị cảm lạnh cho cô, ánh mắt tràn đầy ẩn ý phát ra từ cô người hầu, khiến Tống Thanh muốn lơ đi cũng không được!
Cái tên Hà Nhật Dương này...
Tống Thanh cầm lấy ly trà uống ừng ực, mở miệng hỏi: “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Cô người hầu lễ phép trả lời: “Thật xin lỗi cô, Cô Tống, tổng giám đốc không có dặn.”
Tống Thanh rầu rĩ nói: “Tôi đã ở đây suốt nguyên ngày rồi.”
Cô người hầu trả lời: “Tổng giám đốc dặn, trước khi cô hoàn toàn khỏi bệnh đều không được rời khỏi đây.”
Tống Thanh chỉ có thể bất lực xoay người qua, ngoan ngoãn đi đến lang cang ngắm phong cảnh.
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Thanh chợt reo lên, Tống Thanh chợt ngẩn người ra khi nhìn thấy số điện thoại trên đó.
Điện thoại này là khách hàng cũ gọi đến.
Không phải cô đã bị Phương Khanh Hân đóng băng rồi sao?
Sao lại còn có khách hàng gọi điện thoại cho cô nữa chứ?
Tống Thanh sau đó đã nhấc máy lên: “Xin chào, tôi là Tống Thanh.”
“Cô Tống, thật xin lỗi cô, trước kia vì mệnh lệnh của Cô Phương, nên tôi cũng không dám không nghe theo. Nhưng mà, xin chúc mừng cô, bắt đầu từ hôm nay, lệnh đóng băng của Cô Phương đối với cô đã được giải trừ rồi. Không biết cô có thể tới tạo mẫu cho tôi được không?”
CHƯƠNG 79: LÀM MẤT MẶT NHÀ HỌ PHƯƠNG
Phương Khanh Hân rất tức giận, vô cùng tức giận!
Cô lại đập vỡ hết tất cả mọi thứ trong phòng một lần nữa!
Dấu tay năm ngón trên mặt cô, trông đáng sợ ghê tởm vô cùng khi cô ta tức giận.
Đúng một tiếng mấy trước đây, cô vừa về đến nhà, còn chưa kịp chào hỏi gia đình thì đã bị cha của cô đánh cho một bạt tay vào mặt.
Ông cụ Phương chỉ vào mũi của Phương Khanh Hân chửi mắng rất lâu, chỉ trích cô đã phá hoại hết việc hợp tác giữa Nhà họ Hà và Nhà họ Phương.
Phương Khanh Hân mới biết được, việc mà cô sai khiến Dư Bảo làm, đã bị lộ ra hết rồi.
Bây giờ Hà Nhật Dương đánh cho những đám người đó bầm tím hết cả mặt, không cách nào tự đi lại được, sau đó hắn lại vứt hết những người đó ra trước cửa nhà của cô.
Nhà họ Hà đã thể hiện rõ thái độ của họ rồi.
Dám đụng đến người của Hà Nhật Dương, trở mặt thì trở mặt, dù sao thì Nhà họ Hà hoàn toàn không sợ gì cả!
Cũng giống như Hà Nhật Dương đã nói, là Nhà họ Phương cầu xin Nhà họ Hà chứ không phải Nhà họ Hà cầu xin Nhà họ Phương!
Phương Khanh Hân dường như vẫn cứ làm đảo lộn vị trí của hai nhà với nhau.
Tuy Nhà họ Phương là đệ nhất gia tộc của tỉnh H, nhưng đừng quên rằng, Nhà họ Hà chính là gia tộc lớn khắp tam châu: Châu Âu, Châu Á, Châu Phi.
Sau khi người của Hà Nhật Dương đem những người đó tới, thì cũng sẵn tiện để lại một câu cho Ông cụ Phương: Nếu Nhà họ Phương muốn lớn mạnh độc nhất, thì Nhà họ Hà cũng nóng lòng chờ đợi kết quả tốt đẹp đó.
Chỉ vỏn vẹn một câu này thôi, nhưng cũng đủ để Ông cụ Phương phải cong lưng xuống, tuôn ra toàn những lời nịnh hót, mới có thể khiến cho những người của Hà Nhật Dương hài lòng rời khỏi.
Vì thế, khi Phương Khanh Hân về nhà, mới bị Ông cụ Phương tát cho một bạt tay.
Phương Khanh Hân nổi giận rồi.
Cô ném vỡ hết tất cả những thứ có thể ném trong phòng của mình, nhưng như vậy cũng không thể hả giận, bèn tiện tay tát cô hầu gái đứng gần cô mấy bạt tay liên tục, sau đó mới chịu dừng lại.
Phương Khanh Hân tức giận gào thét: “Hà Nhật Dương, anh dám đối xử với tôi như vậy ư! Tống Thanh, mày ngon lắm! Để xem Hà Nhật Dương có thể bảo vệ mày đến chừng nào!”
Đúng lúc này, bên ngoài một cô người hầu gõ cửa: “Tiểu thư, thiếu gia về rồi.”
Phương Khanh Hân nghe thấy câu này, chợt mở to mắt ra: “Anh trai về rồi ư? Anh ấy đang ở đâu?”
“Thiếu gia bây giờ đang ở trong thư phòng của lão gia, anh ấy nói một lát sẽ tới thăm cô.” Cô người hầu ngoan ngoãn trả lời, cô ấy không dám đi tới trước nửa bước, dù sao thì cảnh tượng Phương Khanh Hân đánh người lúc nãy, cô ấy đã nhìn thấy rất rõ ràng rồi.
“Tôi biết rồi.”Phương Khanh Hân đột nhiên nén giận lại.
Chỉ cần anh ấy trở về, thì tất cả sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều rồi.
Không lâu sau, một người đàn ông dung mạo tuấn tú, khí chất nho nhã từ bên ngoài đi vào, vừa mới vào cửa thì đã thấy một mớ hỗn độn trong phòng.
Người đàn ông đó bèn nhíu mày lại: “Sao vậy? Sao còn chưa thu dọn nữa?”
Đúng lúc này, Phương Khanh Hân xông ra từ trong phòng, ôm lấy người đàn ông đó, khóc nức nở: “Anh, cuối cùng anh cũng trở về rồi. Anh mà còn không về, thì em gái ruột này của anh sẽ bị ăn hiếp đến chết mất!”
Người đàn ông mỉm cười sờ vào đầu của Phương Khanh Hân: “Ủa? Anh chỉ biết rằng trước giờ chỉ có em ăn hiếp người khác, chứ không biết lại có người nào đó dám ăn hiếp em.”
Phương Khanh Hân lập tức đứng thẳng người lên, chỉ vào khuôn mặt đỏ chót của cô nói: “Nè, không ngờ ba lại đánh em đó.”
Người đàn ông gật đầu: “Lúc nãy anh đã nghe ba nói qua việc này rồi. Tại sao em lại đi dây dưa với Hà Nhật Dương chứ? Không phải anh đã sớm nói với em rồi sao? người đàn ông này không thể động chạm đến được.”
Phương Khanh Hân chợt không chịu nổi nữa, không ngừng lắc lư cánh tay của người đàn ông này: “Anh, tại sao anh lại bên vực người ngoài vậy!”
Người đàn ông này thở dài một tiếng nói: “Khanh Hân, trên đời này em có thể đụng chạm đến bất kỳ ai, nhưng chỉ duy nhất Hà Nhật Dương là không thể. Dù em có đụng chạm đến anh cả của hắn là Hà Nhật Khang cũng không sao cả, nhưng Hà Nhật Dương bề ngoài hắn cứ luôn miệng cười nói, là một người đàn ông tử tế, nhưng em có biết thủ đoạn của hắn tàn bạo đến thế nào không? Em có biết hắn đã từng ra tay khiến cho một gia tộc hơn một trăm năm phải tan biến mất không? Em có biết trước kia có một tên nhà giàu xúc phạm đến hắn, kết quả là người đó phải đi bắt cá ở tuốt Singapore không?”
“Hắn chỉ đánh người của em sau đó mang qua đây, thì đã nể mặt Nhà họ Phương lắm rồi. Nếu hắn không nể mặt Nhà họ Phương, e là Nhà họ Phương sẽ trở thành đối tượng bị đánh chìm tiếp theo của hắn.” Người đàn ông ôn hòa nói.
Phương Khanh Hân chợt đẩy người đàn ông này ra, sắc mặt càng ngày càng khó coi: “Anh, khó khăn lắm anh mới về nhà được, nhưng chỉ để giáo huấn cho em thôi sao?”
“Khanh Hân, tranh giành đàn ông không phải tranh giành như vậy.” Người đàn ông thở dài một tiếng: “Người phụ nữ đó là ai? Sao lại có thể khiến cho đứa em gái ngoan ngoãn vâng lời của anh bức xúc đến vậy?”
“Cô ta chỉ là một tiện nhân mà thôi.” Sự ác độc trong ánh mắt của Phương Khanh Hân cứ lộ rõ hết ra ngoài: “Chỉ là một nhà tạo mẫu nhỏ bé mà thôi, mà cũng dám tranh giành đàn ông với em ư?”
“Em đã điều tra qua rồi ư? Thật sự chỉ là nhà tạo mẫu thôi sao?” Người đàn ông nhạy cảm nắm bắt được một chút mấu chốt của câu chuyện: “Nếu chỉ là một nhà tạo mẫu nhỏ bé, thì sao cô ta lại tiếp cận Hà Nhật Dương được? Tất cả chúng ta đều biết, bên cạnh Hà Nhật Dương không bao giờ thiếu phụ nữ cả!”
Phương Khanh Hân chợt tỉnh ngộ ra.
Đúng vậy, sao cô ấy lại bỏ qua một điều quan trọng như vậy!
Người phụ nữ này rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí, dám đi mê hoặc Hà Nhật Dương chứ?
“Xem nào, ăn sung mặc sướng bao nhiêu năm nay, khiến em ngay đến tình báo của tình địch cũng bỏ sót rồi chứ gì?” Người đàn ông thò tay ra bắn vào trán của Phương Khanh Hân.
“Phương Mạn Luân, đau quá!” Phương Khanh Hân bị đối phương bắn đau đến nổi cáu gắt hẳn lên: “Đúng là em không có điều tra, nhưng thì có sao chứ? Trong tỉnh H, ai dám không nể mặt em? Sao em biết Hà Nhật Dương lại có hứng thú với con tiểu tiện nhân này! Cô ta tốt hơn em chỗ nào chứ? Em không thể phục được!”
Phương Mạn Luân khẽ cười: “Được rồi được rồi, em gái của tôi à. Chỉ là một nhà tạo mẫu nhỏ bé thôi mà, cũng đâu nhất thiết phải cáu gắt lên như vậy đâu? Đối phó với một người mà dùng thủ đoạn bắt cóc, là tầm thường nhất, khiến cô ta không đánh mà đầu hàng thì mới là thủ đoạn cao siêu nhất.”
“Em biết rồi!” Phương Khanh Hân cắn răng nói: “Em sẽ cho cô ta thấy được sự khác biệt của cô ta! Phương Khanh Hân này, không dễ dàng chịu thua như vậy đâu!”
Tống Thanh cầm lấy một ly hồng trà gừng trên tay, cô xấu hổ đến nỗi muốn rút nguyên khuôn mặt vào trong cổ mình luôn.
Khi cô người hầu bưng ly hồng trà gừng có tác dụng tăng cường sức khỏe trị cảm lạnh cho cô, ánh mắt tràn đầy ẩn ý phát ra từ cô người hầu, khiến Tống Thanh muốn lơ đi cũng không được!
Cái tên Hà Nhật Dương này...
Tống Thanh cầm lấy ly trà uống ừng ực, mở miệng hỏi: “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Cô người hầu lễ phép trả lời: “Thật xin lỗi cô, Cô Tống, tổng giám đốc không có dặn.”
Tống Thanh rầu rĩ nói: “Tôi đã ở đây suốt nguyên ngày rồi.”
Cô người hầu trả lời: “Tổng giám đốc dặn, trước khi cô hoàn toàn khỏi bệnh đều không được rời khỏi đây.”
Tống Thanh chỉ có thể bất lực xoay người qua, ngoan ngoãn đi đến lang cang ngắm phong cảnh.
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Thanh chợt reo lên, Tống Thanh chợt ngẩn người ra khi nhìn thấy số điện thoại trên đó.
Điện thoại này là khách hàng cũ gọi đến.
Không phải cô đã bị Phương Khanh Hân đóng băng rồi sao?
Sao lại còn có khách hàng gọi điện thoại cho cô nữa chứ?
Tống Thanh sau đó đã nhấc máy lên: “Xin chào, tôi là Tống Thanh.”
“Cô Tống, thật xin lỗi cô, trước kia vì mệnh lệnh của Cô Phương, nên tôi cũng không dám không nghe theo. Nhưng mà, xin chúc mừng cô, bắt đầu từ hôm nay, lệnh đóng băng của Cô Phương đối với cô đã được giải trừ rồi. Không biết cô có thể tới tạo mẫu cho tôi được không?”
Bình luận facebook