Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190: Sinh mệnh mới đã đến
Cuộc sống bỗng yên bình trở lại. Lê Thiên Tố không gọi điện hay có bất kỳ hành động ngáng chân nào nữa, nhưng còn không xác định được ý đồ của cô ta thế nào, Doãn Chính Đạc vẫn phải cực kỳ cẩn thận.
Từng ngày trôi qua, Lê Diệp cũng gần đến ngày sinh. Vẫn là tâm trạng hồi hộp, đứa bé còn chưa ra đời, chẳng ai có thể đoán được liệu sẽ xảy ra chuyện gì nữa hay không.
Hi Hi nghe nói mình sắp có em trai hoặc em gái nên cũng trông ngóng từng ngày. Trong ý thức của nó, nó sắp có thêm một món đồ chơi biết đi biết nói, lại còn muốn đề phòng mình là anh mà bị đánh lén mới khoa trương.
Qua chuyện lần trước, Lê Thiên Tố có vẻ yên phận. Tuy không biết cô ta đã đi chưa, nhưng dù sao đây cũng không phải phạm vi của đám người đó nên không dễ dàng để thích gì làm nấy một cách ngông nghênh. Đáng tiếc, việc người đàn bà kia lấy đi hai mạng người không có bằng chứng xác thực nào, về phần phá án thế nào thì đành trông vào cảnh sát mà thôi.
Loáng cái mà đã gần tới ngày dự sinh, người căng thẳng hơn cả Lê Diệp, chính là Doãn Chính Đạc.
Chẳng phải lần đầu được làm bố, nhưng đây là lần đầu tiên đối mặt với việc đứa nhỏ chào đời. Kiến thức sản khoa của anh, xem ra còn nhiều hơn cả cô. Các tình huống có thể xảy ra, anh đều đã chuẩn bị. Nếu lại có chuyện bất ngờ, anh chỉ sợ mình không đủ chu đáo, hại hai mẹ con phải chịu khổ. Về phần là con trai hay con gái, anh chẳng rảnh mà nghĩ nữa, anh cũng giống như tất cả các ông bố bà mẹ khác, chỉ cần con ra đời không thiếu đi tay chân là đã tạ ơn ông trời rồi.
Cách thời gian dự sinh bảy ngày, Lê Diệp vẫn không có phản ứng gì. Hằng ngày, Doãn Chính Đạc thường về sớm chăm sóc cô. Tập bài thể dục trợ sinh theo băng hướng dẫn một lúc xong, Lê Diệp chẳng có vẻ gì, nhưng Doãn Chính Đạc thì đầm đìa mồ hôi. Anh nằm vật sang bên cạnh, “Ông nội cả mẹ nói, lúc em sinh, họ sẽ đến.”
Mãi lâu sau này, Doãn Chính Đạc mới nói cho họ biết tin. Trước đó, hai người còn bàn chuyện ly hôn, người trong nhà đã từng ngăn cản, nhưng rốt cuộc vẫn biết tính Doãn Chính Đạc nói một không hai. Chẳng thể ngờ, họ lại về với nhau, rồi lại còn có con. Ông cụ đương nhiên là rất vui, đến tuổi đó rồi, chẳng có chuyện gì khiến ông sung sướng hơn là được bế thêm vài đứa chắt. Trần Oanh thì vốn vẫn u buồn vì chuyện của Doãn Kính Lam, nhưng sau khi nghe tin Lê Diệp mang thai cũng rất mừng, thường xuyên sai người mang thuốc bổ đến, con cháu mình, yêu thương thế nào cũng thấy không đủ.
Thật ra, Lê Diệp lại khá xấu hổ. Ly hôn không thành, lại còn có đứa thứ hai, chuyện này kể ra ai mà chẳng buồn cười.
“Ông nội bảo, đứa thứ hai để bọn mình tự đặt tên.”, Doãn Chính Đạc vẫn rối tinh rối mù, “Anh nghĩ mãi vẫn thấy không ổn, em có ý tưởng nào không?”
Lê Diệp cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cái tên thôi, dễ nghe dễ nhớ là được rồi.
“Gọi là Vọng Vọng đi.”. Cô còn chưa nói, Doãn Chính Đạc đã lên tiếng.
Lê Diệp lập tức bĩu môi, “Đây mà là tên người sao?”
Oẳng oẳng*, có phải chó đâu chứ.
*Hai từ đồng âm
“Là vọng trong hi vọng ấy.”, Doãn Chính Đạc hùng hồn nói, “Anh tên là Hi Hi, em tên là Vọng Vọng, quá hay.”
Lời còn chưa dứt, bụng Lê Diệp bỗng nhói lên. Rõ ràng, tiểu quỷ trong bụng đang phản đối kịch liệt.
“Ai lại gọi là Vọng Vọng, nói ra người ta cười cho thối mũi!”, Lê Diệp liếc anh.
“Trẻ con mà, gọi gì chả thế. Hồi xưa, ông nội với bố anh toàn gọi anh là Tiểu nhị tử đấy thôi.”
Lê Diệp không nhịn được cười. Con gái không giống con trai, phải nhận được sự quan tâm tỉ mỉ hơn nhiều.
“Còn bảy ngày nữa…”, Doãn Chính Đạc nằm nhẩm tính. Càng đến gần ngày đó lại càng cảm thấy bồn chồn, trước kia còn cách những nửa năm nên không thấy từng ngày trôi qua cứ như bị giày vò thế này, ngóng ngóng trông trông, tính từng phút một.
Thật ra, Lê Diệp lại rất bình tĩnh, trong lòng cũng có chút căng thẳng nhưng chưa đến nỗi đứng ngồi không yên như anh. Đợt vừa rồi, ở nhà nhàm chán, cô đi mua ít nguyên liệu may cho đứa nhỏ bộ quần áo, không thạo lắm, chỉ tự mày mò làm nhưng cũng ra hình ra dạng. Cô đang khâu áo thì bỗng ngẩng đầu hỏi anh, “Lâu lắm rồi Lê Thiên Tố không có động tĩnh gì, chẳng lẽ cô ta đi thật rồi?”
“Chắc thế, nhưng mà cô ta có đi hay không thì vẫn cứ phải cẩn thận.”
Doãn Chính Đạc được biết là sau sự kiện kia, cô ta được thả ngay trong ngày, rồi sau đó thì không thấy xuất hiện nữa, bên khách sạn cũng chẳng còn bóng dáng cô ta, có lẽ đã đi thật rồi.
Cô ta gây chuyện khiến dư luận xôn xao như vậy, tuy Dick rất lợi hại nhưng cũng không thể ngang nhiên hoành hành. Có thể cô ta dịu lại chờ thời cơ hành động, cũng có thể là tạm thời lặng lẽ xuất chiêu. Bất luận thế nào thì cô ta vẫn là một mối họa lớn, chỉ cần một ngày còn cô ta thì lúc nào cũng như có quả bom hẹn giờ đang chạy.
Có điều, anh thật sự không nghĩ ra mình đã từng làm gì cô ta thậm tệ đến mức khiến cô ta oán giận mình kinh khủng như vậy. Con người đúng là giống phức tạp đến đáng sợ, một khi đã có dục vọng tham lam thì có thể cắn nuốt tất cả.
Hai người nói chuyện phiếm một lát thì Lê Diệp mệt rã rời nên đi ngủ trước.
Doãn Chính Đạc thì lại không ngủ được. Tâm trạng sắp làm bố khiến anh mấy ngày nay không buồn làm gì khác nữa, công việc cũng chỉ giải quyết qua loa. Anh đã bao nhiêu lần nghĩ đứa con thứ hai của mình sẽ trông như thế nào, tính tình ra sao, đừng bướng quá là được, nhưng nếu là con trai thì cũng không được quá nhu mì, như vậy thì vô cùng thiếu khí khái nam nhi. Lại nhớ có lần nghe nói con của một người bạn nào đó sinh ra đã có tật, lúc khám thai thì không có vấn đề gì, tới khi sinh ra mới nhìn thấy đứa bé khiếm khuyết. Bởi thế mà anh lại bất giác lo lắng, lại hối hận hôm đó mình uống quá nhiều rượu. Nhưng ngẫm ra, nếu không mượn rượu thì đêm đó anh sẽ chẳng có sức mạnh tồi tệ ấy để ép Lê Diệp, mà nếu thế thì chẳng biết bé hai nhà anh sẽ đầu thai vào nhà nào nữa.
Nếu tất cả đều như một quy luật nhân quả tuần hoàn, đứa bé đã đến thì nó nhất định sẽ là keo dính giữa anh và Lê Diệp. Nghĩ vậy, anh lại cảm thấy không nên lo lắng. Bất kể thế nào, anh cũng đều yêu nó, hơn nữa, con anh thì chắc chắn sẽ khỏe mạnh, sao có thể có vấn đề gì được.
Nửa đêm, Lê Diệp nằm ngủ cạnh anh, anh gối đầu lên cánh tay nghĩ ngợi một lúc rồi mới quyết định nhắm mắt ngủ.
Mơ mơ màng màng ngủ được một lúc, anh bỗng bị tiếng kêu của người phụ nữ bên cạnh đánh thức. Anh vùng dậy, thấy đầu cô đổ đầy mồ hôi thì luống cuống tay chân, “Sao thế? Em sao thế?”
Lê Diệp ôm bụng, “Đau bụng, hình như… sắp sinh rồi.”
Còn chưa đến ngày, Doãn Chính Đạc không ngờ lại nhanh như vậy. Kế hoạch đã lên hết cả, vậy mà đến phút chót thì lại quên tiệt. Ngồi thừ ra chừng nửa phút, anh mới định thần lại được, nhảy vội ra khỏi giường, vớ lung tung lấy bộ quần áo rồi bế Lê Diệp xuống dưới.
Dọc đường đi, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không dám lái nhanh vì sợ nguy hiểm, Doãn Chính Đạc toát mồ hôi, miệng thì không ngừng lẩm bẩm hỏi thím Kim, “Sao ra sớm thế, trước những một tuần cơ?”
Thím Kim cảm thấy cái vẻ sốt ruột này của anh rất buồn cười, “Trông cậu sợ đến mức này này… Ra trước một tuần là chuyện bình thường, đứa bé đã lớn lắm rồi, giờ có ra cũng không sao hết.”
Ai bảo không sao ra đây cho anh xem nào! Cả chặng đường, Doãn Chính Đạc không thể diễn tả được tâm trạng của mình, giày vò vô cùng, nghe Lê Diệp liên tục kêu đau mà lòng bàn tay anh ướt rượt.
Rốt cuộc cũng đến bệnh viện, anh lập tức cùng Lê Diệp vào phòng sinh.
Từ lần phát hiện tay bác sĩ có vấn đề, anh liền tăng độ cảnh giác, đồ Lê Diệp ăn thì anh phải thử trước, cô làm gì cũng không được rời khỏi tầm mắt anh.
Đi vào theo trong tâm trạng hoang mang, rối bời, anh nắm chặt tay Lê Diệp. Trước kia xem tivi, thấy phụ nữ sinh con cứ la hét om sòm, anh còn nghĩ là quá khoa trương đi, không ngờ lúc sinh con lại đau như vậy thật. Lê Diệp không ngừng run rẩy, hai răng cắn chặt, cả người căng cứng dồn sức.
Anh vốn đã lên kế hoạch rất chu toàn, rằng anh phải quay video, ghi lại quá trình đứa bé ra đời, anh ở cạnh đồng hành với cô chờ đứa bé, còn muốn tự tay cắt dây rốn. Nhưng đến phút chót thì chẳng cố được gì hết, chỉ có thể nắm tay Lê Diệp, vừa lau mồ hôi cho cô, vừa an ủi, cổ vũ cô. Ban tối cô không ăn mấy, nói là ăn không vào, giờ anh cực kỳ hối hận vì không ép cô ăn thêm một chút, thì giờ mới có sức. Hôn lên mu bàn tay cô, anh thấp giọng gọi tên cô.
Trong quá trình hỗn loạn ấy, toàn bộ tinh thần của cô dồn vào việc lấy sức để đứa bé được thuận lợi ra đời. Cô nghe thấy Doãn Chính Đạc gọi mình, cũng cảm nhận được sự hồi hộp và nỗi chờ mong của anh. Không giống lần sinh Hi Hi, lúc này đây, phòng sinh sạch sẽ, ấm áp, bàn tay được một người nắm lấy, có người cùng cô căng thẳng, cùng cô vận sức toàn thân. Tuy anh không thay được cô, cũng không thể thật sự tiếp hơi sức cho cô, nhưng Lê Diệp vẫn cảm thấy vô cùng an tâm. Khóe mắt cô ươn ướt, một luồng nhiệt lướt qua, rồi cô nghe thấy tiếng khóc nỉ non của con trẻ.
Doãn Chính Đạc lập tức bật dậy. Cô y tá bế đứa bé ra cho anh xem, “Là con gái.”
Doãn Chính Đạc cười thành tiếng ngay tức khắc, anh quay đầu nhìn Lê Diệp, “Con gái đấy, con gái thật đấy! Anh đã bảo mà!”
Lê Diệp mỉm cười yếu ớt, cả thế giới đều biết nó là con gái, mỗi anh không biết.
Cô y tá tiến hành tắm cho đứa bé, cân đo, rồi đặt nó xuống chiếc giường nhỏ.
Bấy giờ Doãn Chính Đạc mới nhớ ra, “Sao không để tôi cắt cuống rốn?”
Anh đâu có đưa ra yêu cầu, bác sĩ còn hơi đâu mà hỏi anh. Bỏ lỡ chuyện này, Doãn Chính Đạc hơi tiếc nuối, có điều bé hai chắc gì đã là đứa cuối cùng, tương lai còn cơ hội.
Chuẩn bị cùng cô chuyển sang phòng hậu sinh, anh lại chợt nhớ ra, “Thôi toi rồi… quên không báo cho mẹ cả ông nội.”
Lê Diệp bị anh làm cho dở khóc dở cười, vốn muốn để chồng vào cùng là để chia sẻ nỗi lo, ai mà ngờ được ông chồng này lại kích động đến thế, quá phiền đi.
';
Từng ngày trôi qua, Lê Diệp cũng gần đến ngày sinh. Vẫn là tâm trạng hồi hộp, đứa bé còn chưa ra đời, chẳng ai có thể đoán được liệu sẽ xảy ra chuyện gì nữa hay không.
Hi Hi nghe nói mình sắp có em trai hoặc em gái nên cũng trông ngóng từng ngày. Trong ý thức của nó, nó sắp có thêm một món đồ chơi biết đi biết nói, lại còn muốn đề phòng mình là anh mà bị đánh lén mới khoa trương.
Qua chuyện lần trước, Lê Thiên Tố có vẻ yên phận. Tuy không biết cô ta đã đi chưa, nhưng dù sao đây cũng không phải phạm vi của đám người đó nên không dễ dàng để thích gì làm nấy một cách ngông nghênh. Đáng tiếc, việc người đàn bà kia lấy đi hai mạng người không có bằng chứng xác thực nào, về phần phá án thế nào thì đành trông vào cảnh sát mà thôi.
Loáng cái mà đã gần tới ngày dự sinh, người căng thẳng hơn cả Lê Diệp, chính là Doãn Chính Đạc.
Chẳng phải lần đầu được làm bố, nhưng đây là lần đầu tiên đối mặt với việc đứa nhỏ chào đời. Kiến thức sản khoa của anh, xem ra còn nhiều hơn cả cô. Các tình huống có thể xảy ra, anh đều đã chuẩn bị. Nếu lại có chuyện bất ngờ, anh chỉ sợ mình không đủ chu đáo, hại hai mẹ con phải chịu khổ. Về phần là con trai hay con gái, anh chẳng rảnh mà nghĩ nữa, anh cũng giống như tất cả các ông bố bà mẹ khác, chỉ cần con ra đời không thiếu đi tay chân là đã tạ ơn ông trời rồi.
Cách thời gian dự sinh bảy ngày, Lê Diệp vẫn không có phản ứng gì. Hằng ngày, Doãn Chính Đạc thường về sớm chăm sóc cô. Tập bài thể dục trợ sinh theo băng hướng dẫn một lúc xong, Lê Diệp chẳng có vẻ gì, nhưng Doãn Chính Đạc thì đầm đìa mồ hôi. Anh nằm vật sang bên cạnh, “Ông nội cả mẹ nói, lúc em sinh, họ sẽ đến.”
Mãi lâu sau này, Doãn Chính Đạc mới nói cho họ biết tin. Trước đó, hai người còn bàn chuyện ly hôn, người trong nhà đã từng ngăn cản, nhưng rốt cuộc vẫn biết tính Doãn Chính Đạc nói một không hai. Chẳng thể ngờ, họ lại về với nhau, rồi lại còn có con. Ông cụ đương nhiên là rất vui, đến tuổi đó rồi, chẳng có chuyện gì khiến ông sung sướng hơn là được bế thêm vài đứa chắt. Trần Oanh thì vốn vẫn u buồn vì chuyện của Doãn Kính Lam, nhưng sau khi nghe tin Lê Diệp mang thai cũng rất mừng, thường xuyên sai người mang thuốc bổ đến, con cháu mình, yêu thương thế nào cũng thấy không đủ.
Thật ra, Lê Diệp lại khá xấu hổ. Ly hôn không thành, lại còn có đứa thứ hai, chuyện này kể ra ai mà chẳng buồn cười.
“Ông nội bảo, đứa thứ hai để bọn mình tự đặt tên.”, Doãn Chính Đạc vẫn rối tinh rối mù, “Anh nghĩ mãi vẫn thấy không ổn, em có ý tưởng nào không?”
Lê Diệp cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cái tên thôi, dễ nghe dễ nhớ là được rồi.
“Gọi là Vọng Vọng đi.”. Cô còn chưa nói, Doãn Chính Đạc đã lên tiếng.
Lê Diệp lập tức bĩu môi, “Đây mà là tên người sao?”
Oẳng oẳng*, có phải chó đâu chứ.
*Hai từ đồng âm
“Là vọng trong hi vọng ấy.”, Doãn Chính Đạc hùng hồn nói, “Anh tên là Hi Hi, em tên là Vọng Vọng, quá hay.”
Lời còn chưa dứt, bụng Lê Diệp bỗng nhói lên. Rõ ràng, tiểu quỷ trong bụng đang phản đối kịch liệt.
“Ai lại gọi là Vọng Vọng, nói ra người ta cười cho thối mũi!”, Lê Diệp liếc anh.
“Trẻ con mà, gọi gì chả thế. Hồi xưa, ông nội với bố anh toàn gọi anh là Tiểu nhị tử đấy thôi.”
Lê Diệp không nhịn được cười. Con gái không giống con trai, phải nhận được sự quan tâm tỉ mỉ hơn nhiều.
“Còn bảy ngày nữa…”, Doãn Chính Đạc nằm nhẩm tính. Càng đến gần ngày đó lại càng cảm thấy bồn chồn, trước kia còn cách những nửa năm nên không thấy từng ngày trôi qua cứ như bị giày vò thế này, ngóng ngóng trông trông, tính từng phút một.
Thật ra, Lê Diệp lại rất bình tĩnh, trong lòng cũng có chút căng thẳng nhưng chưa đến nỗi đứng ngồi không yên như anh. Đợt vừa rồi, ở nhà nhàm chán, cô đi mua ít nguyên liệu may cho đứa nhỏ bộ quần áo, không thạo lắm, chỉ tự mày mò làm nhưng cũng ra hình ra dạng. Cô đang khâu áo thì bỗng ngẩng đầu hỏi anh, “Lâu lắm rồi Lê Thiên Tố không có động tĩnh gì, chẳng lẽ cô ta đi thật rồi?”
“Chắc thế, nhưng mà cô ta có đi hay không thì vẫn cứ phải cẩn thận.”
Doãn Chính Đạc được biết là sau sự kiện kia, cô ta được thả ngay trong ngày, rồi sau đó thì không thấy xuất hiện nữa, bên khách sạn cũng chẳng còn bóng dáng cô ta, có lẽ đã đi thật rồi.
Cô ta gây chuyện khiến dư luận xôn xao như vậy, tuy Dick rất lợi hại nhưng cũng không thể ngang nhiên hoành hành. Có thể cô ta dịu lại chờ thời cơ hành động, cũng có thể là tạm thời lặng lẽ xuất chiêu. Bất luận thế nào thì cô ta vẫn là một mối họa lớn, chỉ cần một ngày còn cô ta thì lúc nào cũng như có quả bom hẹn giờ đang chạy.
Có điều, anh thật sự không nghĩ ra mình đã từng làm gì cô ta thậm tệ đến mức khiến cô ta oán giận mình kinh khủng như vậy. Con người đúng là giống phức tạp đến đáng sợ, một khi đã có dục vọng tham lam thì có thể cắn nuốt tất cả.
Hai người nói chuyện phiếm một lát thì Lê Diệp mệt rã rời nên đi ngủ trước.
Doãn Chính Đạc thì lại không ngủ được. Tâm trạng sắp làm bố khiến anh mấy ngày nay không buồn làm gì khác nữa, công việc cũng chỉ giải quyết qua loa. Anh đã bao nhiêu lần nghĩ đứa con thứ hai của mình sẽ trông như thế nào, tính tình ra sao, đừng bướng quá là được, nhưng nếu là con trai thì cũng không được quá nhu mì, như vậy thì vô cùng thiếu khí khái nam nhi. Lại nhớ có lần nghe nói con của một người bạn nào đó sinh ra đã có tật, lúc khám thai thì không có vấn đề gì, tới khi sinh ra mới nhìn thấy đứa bé khiếm khuyết. Bởi thế mà anh lại bất giác lo lắng, lại hối hận hôm đó mình uống quá nhiều rượu. Nhưng ngẫm ra, nếu không mượn rượu thì đêm đó anh sẽ chẳng có sức mạnh tồi tệ ấy để ép Lê Diệp, mà nếu thế thì chẳng biết bé hai nhà anh sẽ đầu thai vào nhà nào nữa.
Nếu tất cả đều như một quy luật nhân quả tuần hoàn, đứa bé đã đến thì nó nhất định sẽ là keo dính giữa anh và Lê Diệp. Nghĩ vậy, anh lại cảm thấy không nên lo lắng. Bất kể thế nào, anh cũng đều yêu nó, hơn nữa, con anh thì chắc chắn sẽ khỏe mạnh, sao có thể có vấn đề gì được.
Nửa đêm, Lê Diệp nằm ngủ cạnh anh, anh gối đầu lên cánh tay nghĩ ngợi một lúc rồi mới quyết định nhắm mắt ngủ.
Mơ mơ màng màng ngủ được một lúc, anh bỗng bị tiếng kêu của người phụ nữ bên cạnh đánh thức. Anh vùng dậy, thấy đầu cô đổ đầy mồ hôi thì luống cuống tay chân, “Sao thế? Em sao thế?”
Lê Diệp ôm bụng, “Đau bụng, hình như… sắp sinh rồi.”
Còn chưa đến ngày, Doãn Chính Đạc không ngờ lại nhanh như vậy. Kế hoạch đã lên hết cả, vậy mà đến phút chót thì lại quên tiệt. Ngồi thừ ra chừng nửa phút, anh mới định thần lại được, nhảy vội ra khỏi giường, vớ lung tung lấy bộ quần áo rồi bế Lê Diệp xuống dưới.
Dọc đường đi, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không dám lái nhanh vì sợ nguy hiểm, Doãn Chính Đạc toát mồ hôi, miệng thì không ngừng lẩm bẩm hỏi thím Kim, “Sao ra sớm thế, trước những một tuần cơ?”
Thím Kim cảm thấy cái vẻ sốt ruột này của anh rất buồn cười, “Trông cậu sợ đến mức này này… Ra trước một tuần là chuyện bình thường, đứa bé đã lớn lắm rồi, giờ có ra cũng không sao hết.”
Ai bảo không sao ra đây cho anh xem nào! Cả chặng đường, Doãn Chính Đạc không thể diễn tả được tâm trạng của mình, giày vò vô cùng, nghe Lê Diệp liên tục kêu đau mà lòng bàn tay anh ướt rượt.
Rốt cuộc cũng đến bệnh viện, anh lập tức cùng Lê Diệp vào phòng sinh.
Từ lần phát hiện tay bác sĩ có vấn đề, anh liền tăng độ cảnh giác, đồ Lê Diệp ăn thì anh phải thử trước, cô làm gì cũng không được rời khỏi tầm mắt anh.
Đi vào theo trong tâm trạng hoang mang, rối bời, anh nắm chặt tay Lê Diệp. Trước kia xem tivi, thấy phụ nữ sinh con cứ la hét om sòm, anh còn nghĩ là quá khoa trương đi, không ngờ lúc sinh con lại đau như vậy thật. Lê Diệp không ngừng run rẩy, hai răng cắn chặt, cả người căng cứng dồn sức.
Anh vốn đã lên kế hoạch rất chu toàn, rằng anh phải quay video, ghi lại quá trình đứa bé ra đời, anh ở cạnh đồng hành với cô chờ đứa bé, còn muốn tự tay cắt dây rốn. Nhưng đến phút chót thì chẳng cố được gì hết, chỉ có thể nắm tay Lê Diệp, vừa lau mồ hôi cho cô, vừa an ủi, cổ vũ cô. Ban tối cô không ăn mấy, nói là ăn không vào, giờ anh cực kỳ hối hận vì không ép cô ăn thêm một chút, thì giờ mới có sức. Hôn lên mu bàn tay cô, anh thấp giọng gọi tên cô.
Trong quá trình hỗn loạn ấy, toàn bộ tinh thần của cô dồn vào việc lấy sức để đứa bé được thuận lợi ra đời. Cô nghe thấy Doãn Chính Đạc gọi mình, cũng cảm nhận được sự hồi hộp và nỗi chờ mong của anh. Không giống lần sinh Hi Hi, lúc này đây, phòng sinh sạch sẽ, ấm áp, bàn tay được một người nắm lấy, có người cùng cô căng thẳng, cùng cô vận sức toàn thân. Tuy anh không thay được cô, cũng không thể thật sự tiếp hơi sức cho cô, nhưng Lê Diệp vẫn cảm thấy vô cùng an tâm. Khóe mắt cô ươn ướt, một luồng nhiệt lướt qua, rồi cô nghe thấy tiếng khóc nỉ non của con trẻ.
Doãn Chính Đạc lập tức bật dậy. Cô y tá bế đứa bé ra cho anh xem, “Là con gái.”
Doãn Chính Đạc cười thành tiếng ngay tức khắc, anh quay đầu nhìn Lê Diệp, “Con gái đấy, con gái thật đấy! Anh đã bảo mà!”
Lê Diệp mỉm cười yếu ớt, cả thế giới đều biết nó là con gái, mỗi anh không biết.
Cô y tá tiến hành tắm cho đứa bé, cân đo, rồi đặt nó xuống chiếc giường nhỏ.
Bấy giờ Doãn Chính Đạc mới nhớ ra, “Sao không để tôi cắt cuống rốn?”
Anh đâu có đưa ra yêu cầu, bác sĩ còn hơi đâu mà hỏi anh. Bỏ lỡ chuyện này, Doãn Chính Đạc hơi tiếc nuối, có điều bé hai chắc gì đã là đứa cuối cùng, tương lai còn cơ hội.
Chuẩn bị cùng cô chuyển sang phòng hậu sinh, anh lại chợt nhớ ra, “Thôi toi rồi… quên không báo cho mẹ cả ông nội.”
Lê Diệp bị anh làm cho dở khóc dở cười, vốn muốn để chồng vào cùng là để chia sẻ nỗi lo, ai mà ngờ được ông chồng này lại kích động đến thế, quá phiền đi.
';
Bình luận facebook