Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198: Ác mộng
Nửa đêm.
Choàng tỉnh giấc, Lê Diệp ngồi bật dậy, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô vội vàng nhìn xung quanh, Doãn Chính Đạc đang ngủ, Hi Hi nằm trong lòng anh, hai bố con ngủ rất ngon lành. Cô lau trán, mồ hôi ướt nhẹp. Cô lại rón rén đi đến cạnh chiếc giường nhỏ. Đô Đô cũng đang ngủ, con bé ngày một lớn, không còn quấy khóc như hồi mới sinh. Kéo chăn đắp cho con bé, rồi Lê Diệp thừ ra nhìn nó một lúc. Con bé còn quá nhỏ, phải qua nhiều tháng nhiều năm nữa thì mới trưởng thành, mới có thể khiến bố mẹ yên tâm để nó độc lập sải cánh ra thế giới ngoài kia.
Cơn ác mộng vừa rồi khiến cô vẫn còn sợ cho đến bây giờ. Đã lâu lắm rồi cô không mơ giấc mơ nào đáng sợ như vậy. Cô mơ thấy mình biến thành con quái vật như lời Hi Hi nói, cô vừa xuất hiện, tụi nhỏ đều sợ đến mức hét toáng lên rồi bỏ trốn, chẳng riêng gì tụi nhỏ, mọi người đều né tránh cô. Cô nhìn thấy Doãn Chính Đạc, cô dùng hết sức lực gọi tên anh, nhưng anh vẫn dắt hai đứa trẻ đi, trốn cô như trốn bệnh dịch vậy. Tuy đó chỉ là một giấc mơ, nhưng cái cảm giác cô độc ấy vẫn khiến cả người cô rét run, ngồi yên lặng một lúc lâu mà vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Trên chiếc giường lớn, Doãn Chính Đạc mơ màng mở mắt ra, thấy cô ngồi thẫn thờ cạnh giường con gái, anh thều thào nói, “Ngồi đấy làm gì, sang đây ngủ đi.”
Lê Diệp quay đầu lại, thấy Doãn Chính Đạc xốc chăn lên, “Lại đây.”
Cô nằm vào chăn, anh lập tức giang tay ôm lấy vai cô, vỗ về trấn an cô, “Mau ngủ đi.”
Lê Diệp nhìn anh. Anh vẫn chưa tỉnh, hiện giờ nói gì làm gì, sáng mai chưa chắc đã nhớ, nhưng anh vẫn biết gọi cô lại nằm, biết ôm cô, bảo cô mau ngủ đi. Thật ra, chỉ cần hành động đơn giản ấy thôi lại khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cảnh trong mơ là giả, hơi ấm cơ thể anh mới là thật.
Anh vẫn nắm chặt vai cô. Cô nằm yên một lát thì cùng anh và hai đứa nhỏ chìm vào giấc ngủ lần thứ hai.
***
Trường học.
Tan học, Lê Tuyết Ca đeo ba lô đi ra ngoài, vừa mới tới cổng đã bị Châu Đạt cùng một đám người chặn lại.
Cô nhìn xung quanh, vừa lùi về phía sau vừa cảnh cáo, “Các anh muốn làm gì! Đừng có lại đây, tôi hét lên đấy!”
Trên mặt Châu Đạt vẫn còn vết bầm tím, thấy cô bảo sẽ hét lên, Châu Đạt hừ một tiếng, “Mày hét đi! Cho người ta đến đây phân xử, cái đồ đê tiện nhà mày, làm cho tao ngủ rồi trộm tiền của tao, xong lại còn gọi người đến đánh tao, mày ra đây, xem người ta đồng tình với mày không nào!”
Giờ Lê Tuyết Ca mới thấy cậu ta không biết xấu hổ đến mức nào, “Tôi lấy tiền của anh bao giờ, anh đừng có mà ăn nói linh tinh nhá!”
“Tao nói thế nào mày quản được chắc? Tao cứ thích làm to chuyện này lên đấy, tao sẽ tìm hiệu trưởng trường mày, để bà ta nhận xét xem, sinh viên ra ngoài bán thân thì có cho ở lại học tiếp được không, đuổi cổ mày là còn nhẹ đấy!”
“Anh là đồ khốn nạn!”, Lê Tuyết Ca tức tối giậm chân, “Anh không nói được lấy một câu thật thà, sao anh lại dám nói dối trắng trợn như thế chứ!”
“Mày hét to lên tí nữa đi, cho cả trường mày biết mày là cái loại gì…”, Châu Đạt tóm lấy cánh tay Lê Tuyết Ca. Bản thân cô cũng không muốn gây sự chú ý ở đây, nếu lời nói lung tung của Châu Đạt để người khác nghe thấy, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch nổi.
“Mày làm cho tao chịu nhục rồi, tao phải đòi lại hết.”, Châu Đạt chỉ vào vết tím trên mặt, ánh mắt nhìn cô không có một chút ý tốt nào, “Đi theo tao!”
Lê Tuyết Ca lập tức giãy giụa, “Đừng có động vào tôi, cái đồ ghê tởm nhà anh!”
Châu Đạt kéo tóc cô, “Mẹ kiếp, mày vẫn tưởng mày là đại tiểu thư nhà họ Lê à? Nhà họ Lê toi lâu rồi! Vẫn còn ra vẻ, tưởng tao không biết chắc! Chơi đùa mày thôi, thế là nể mặt mày lắm rồi, không thì mày nghĩ mày là ai chứ! Mẹ kiếp!”
Còn đang giằng co, bỗng sắc mặt Châu Đạt cứng đờ, cậu ta kéo Lê Tuyết Ca chắn trước mặt mình, như thể đang cực kỳ bối rối.
Lê Tuyết Ca ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ngay hình ảnh người đàn ông ngậm điếu thuốc lá hút dở ở phía không xa, bộ dạng thong dong như đang xem trò vui.
Tóc cô bị Châu Đạt tóm đến phát đau, thấy Vương Mãnh vẫn đứng yên nhìn, cô hơi bực mình, “Anh đứng đực ra đấy làm gì!”
Vương Mãnh nhức đầu, đưa mắt nhìn Châu Đạt, “Mẹ cậu không dạy cậu, bắt nạt con gái là biểu hiện của đồ khốn à?”
“Mày nói nhảm vừa thôi, mày thì không phải đồ khốn chắc, tốt nhất là hôm nay đánh một trận đi!”. Nói xong, Châu Đạt ra hiệu cho đám người xung quanh xông lên.
Lại là một cuộc hỗn chiến. Lê Tuyết Ca có phần lo cho Vương Mãnh, hôm đó anh ta một đấu một với Châu Đạt nên dễ dàng chiếm thế thượng phong, còn hôm nay là một chọi năm, có ba đầu sáu tay cũng vẫn thiệt.
Nhân lúc Châu Đạt cũng nhập cuộc, Lê Tuyết Ca chạy vội đến phòng bảo vệ gọi người đến, đám người của Châu Đạt lập tức bị giải tán.
Thấy mặt Vương Mãnh nở hoa, Lê Tuyết Ca bèn bĩu môi, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị mấy chú bảo vệ nghiêm khắc phê bình. Chú bảo vệ dẫn cô vào phòng bảo vệ hỏi han một hồi, cuối cùng, chú ấy nhìn cô, “Cô bé, phải lấy chuyện học hành làm đầu, còn trẻ nên phải chú ý chuyện sinh hoạt cá nhân cho nó đúng mực!”
Bị giáo huấn một trận, Lê Tuyết Ca không biết nói gì. Là tại cô không có kinh nghiệm đối nhân xử thế, mắt nhìn người kém, chẳng thể trách ai được.
Rời khỏi phòng bảo vệ, cô nhìn Vương Mãnh, anh ta có vẻ khá thảm hại, còn thảm hơn cả Châu Đạt.
“Anh học khoa nào đấy?”, lúc nào cũng chạm mặt, tự nhiên Lê Tuyết Ca lại cảm thấy anh ta là bạn cùng trường, có điều nhìn anh ta hơi già.
“Tôi đến lấy áo.”, Vương Mãnh xua tay, có vẻ không dư sức nói nhiều với cô.
Lôi một cái bọc từ trong cặp ra, Lê Tuyết Ca đưa cho anh ta. Từ bé đến lớn mới giặt quần áo có đúng một lần, vậy mà lại là cho người xa lạ này.
Vương Mãnh cầm cái gọi, quay đầu định đi.
“Này! Có cần tôi đến bệnh viện cùng anh không? Mép anh rách cả ra rồi này!”, Lê Tuyết Ca đuổi theo anh ta, anh ta lắc đầu, tỏ vẻ muốn tự đi.
“Rốt cuộc anh là ai?”, Lê Tuyết Ca cảm thấy không bình thường chút nào. Mình không biết anh ta, anh ta lại cứ liên tục xuất hiện bên cạnh mình, hơn nữa, anh ta còn nói là biết mình. Hai lần vừa rồi đều phải nhờ anh ta giúp, tại sao anh ta lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Nghĩ thế nào cũng thấy không phải là trùng hợp đi ngang qua.
Vương Mãnh ngồi vào xe, thấy cô vẫn cứ bám lấy thì nghiêm túc nói, “Tôi là Lôi Phong*.”
*Là một chiến sĩ của quân Giải phóng Trung Quốc
Nói xong, anh ta phóng xe đi thẳng.
Lê Tuyết Ca bị anh ta trêu tức liền hét lên, “Anh tưởng tôi là đồ ngu chắc!”
***
Văn phòng.
Vương Mãnh vừa soi gương bôi thuốc, vừa nói với người đàn ông ngồi ở phía đối diện, “Sếp à, tôi thế này tính là tai nạn lao động nhé, mấy thằng ôn con kia ra tay rắn kinh, nếu tôi mà không luyện võ mấy năm thì có khi đã chẳng trụ nổi rồi.”
Một tờ chi phiếu được đưa ra, đương nhiên là thừa để mua thuốc.
Vương Mãnh cất đi, rồi nhìn Doãn Chính Đạc, “Sếp rộng rãi quá.”
Hơn nửa năm nay chẳng làm gì, chỉ phục vụ cho Doãn Chính Đạc, điều tra đông điều tra tây, gần như thành cấp dưới chuyên trách cho anh. Có điều như vậy cũng được, chỉ làm một vụ mà kiếm được cả đống tiền, tính ra còn hơn cả ngược xuôi nhận hàng trăm vụ khác nhau.
“Cuối cùng tôi cũng tìm ra được tay bác sĩ cho ông Doãn thuốc rồi, quan hệ giữa ông Doãn với ông ta không tệ đâu, ông ta vẫn còn nhớ một vài chi tiết, nhưng mà muốn rõ hơn thì phải nói chuyện thêm với ông ta. Ông ta bảo, lúc ông Doãn qua đời, hoàn toàn phù hợp với tình trạng phát bệnh, ông ta cảm thấy không có gì bất thường cả. Về chuyện có phải là trúng độc hay không, mối hoài nghi này, tôi vẫn chưa nói với ông ta.”
Doãn Chính Đạc gật đầu, làm vậy là đúng, chưa xác định được rốt cuộc Doãn Trung Minh chết vì cái gì, hồi xưa ông ấy lại qua đời khi phát bệnh, chẳng có điểm nghi vấn, nếu tùy tiện hỏi bác sĩ có phải Doãn Trung Minh chết do trúng độc hay không, không chừng sẽ lại có sóng gió.
“Tiếp tục điều tra, mất bao lâu cũng phải tìm ra đáp án chính xác, chuyện tiền nong không phải lo.”. Doãn Chính Đạc đứng dậy, đưa mắt nhìn vết thương trên mặt Vương Mãnh, “Bên Tuyết Ca, tôi sẽ cho người khác làm, anh nghỉ trước vài ngày đi, chuyên tâm điều tra chuyện của bố tôi.”
Vương Mãnh gật đầu, tiễn anh ra khỏi cửa.
Quay về phòng, anh ta ngáp một cái. Đàn ông độc thân, đói cũng lười nấu cơm, úp một bát mì ăn liền, húp hết sạch nước rồi lăn ra ngủ.
Có điều, anh ta chắc chắn sẽ không tha cho thằng ranh đã đánh mình. Vừa tỉnh ngủ, anh ta đã nghĩ ngay đến vấn đề xử lý đám oắt con đấy thế nào.
***
Loáng một cái đã lại hết một tháng.
Thời tiết dễ chịu, Lê Diệp bèn đưa hai đứa nhỏ ra vườn phơi nắng. Hi Hi ôm cái ô tô đồ chơi chạy tới chạy lui, không biết mệt là gì, còn Đô Đô thì ngồi trong xe đẩy, tóm lấy món đồ treo trên xe nghịch say mê.
Chơi với hai đứa nhỏ, Lê Tuyết Ca tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ. Người nhà họ Lê vốn luôn tự cho là mình hơn người, họ đều cảm thấy Lê Diệp là giống ngoại lai, dù có thế nào cũng sẽ chẳng thể hơn được họ, nhưng hiện tại, nhà họ Lê thì chìm trong một màu ảm đạm đến vô vọng, ngược lại, Lê Diệp sống ở đây, ấm áp thoải mái. Lê Tuyết Ca thỉnh thoảng lại sang chơi với hai đứa nhỏ, tiện thể hít thở bầu không khí tuyệt vời ở đây, chứ thật sự nhà họ Lê chẳng phải là nơi có thể ở lâu được.
Lê Diệp học thím Kim móc tất cho hai đứa nhỏ, tuy không quá thuần thục nhưng vẫn làm ra hình ra dạng. Thấy Lê Tuyết Ca cứ liên tục thất thần, cô hỏi: “Sao thế, dạo này còn đi làm thêm không?”
Lê Tuyết Ca nói, “Em phải thi, ít có thời gian đi lắm.”
Lê Diệp gật đầu. Chuyện của Tuyết Ca và Châu Đạt, Doãn Chính Đạc đã nói hết cho cô nghe, gặp phải người chả mấy tốt đẹp, biết là được rồi, không cần thiết phải nhắc lại.
“Chuyên tâm học hành cũng tốt, em còn trẻ, nói đến cùng thì vẫn là một đứa bé.”, Lê Diệp cũng không yên tâm để cô ấy yêu đương, Tuyết Ca dù có lớn đến đâu vẫn ít hiểu biết hơn bạn bè đồng trang lứa nhiều.
“Làm gì có đứa bé nào to xác như em.”, Lê Tuyết Ca tự giễu, nhưng lại lập tức để lộ ra vẻ phiền muộn.
“Sao vậy? Trông cứ như đang có tâm sự ấy.”, Lê Diệp là người từng trải, từ vẻ mặt của cô ấy có thể nắm bắt được điều gì đó.
“Em…”, Lê Tuyết Ca đỏ mặt một cách khó hiểu, “Không có gì đâu…”
“Thích ai à?”, Lê Diệp lật tẩy cô nàng.
“Ôi xời!”, Lê Tuyết Ca cuống quýt phủ nhận, “Không có đâu! Em chẳng thèm thích cái loại người đấy!”, nói xong, cô nàng vội che miệng, “Em chưa nói gì đâu nhé!”
Lê Diệp chỉ sợ cô ấy lại nhìn sai người, “Thích ai đó cũng đâu phải xấu hổ, hôm nào đưa đến đây ăn bữa cơm, chị xem giúp em.”
“Em dẫn anh ta đến làm gì…”, Lê Tuyết Ca bĩu môi, ra vẻ khinh thường, “Với cả, cái người đấy chả biết chạy đi đâu rồi, không thấy bóng dáng đâu hết.”
Nghe không hiểu ý của cô ấy, Lê Diệp tỏ ra nghi hoặc, “Cậu ta đi đâu?”
Lê Tuyết Ca cũng không biết tên kia đi đâu, sau trận đánh nhau với Châu Đạt ở trường là chẳng thấy bóng dáng anh ta nữa. Đám Châu Đạt cũng không đến gây phiền phức nữa, ngày tháng lại trở về nhịp điệu như trước, bình lặng không một gợn sóng.
Cái tên kia, đến rồi đi không một dấu tích, cũng chẳng biết khi nào mới lại xuất hiện…
Lê Tuyết Ca lắc đầu, “Không có chuyện gì đâu, em chẳng thích ai cả, chị Diệp Diệp đoán sai rồi!”
Thấy cô ấy có vẻ thiếu tự nhiên, Lê Diệp mỉm cười. Lúc thích một người, ánh mắt sẽ sáng lên. Tuy không biết người ấy là ai, nhưng thoạt nhìn, cô thấy Lê Tuyết Ca trông thẹn thùng nữ tính hơn lúc ở bên Châu Đạt.
“Phải rồi, chị Diệp Diệp.”, Lê Tuyết Ca nói, “Hôm qua em nghe chú thím hai nói chuyện, ý của họ hình như là Lê Thiên Tố sắp về đấy.”
Lê Diệp thầm run lên, “Thật không?”
Lê Tuyết Ca gật đầu, “Chắc là thế đấy, em nghe chú thím hai nói cái gì mà chuẩn bị đi gặp con gái, còn nói là cục diện công ty đang rối rắm, đành phải trông cậy Lê Thiên Tố ra tay. Không biết lâu nay cô ta đi đâu, nói thế thì xem ra giờ cũng có vẻ ghê gớm đấy.”
Trước đây bác cả qua đời đột ngột, toàn bộ chi cả chìm trong bi thương nên chẳng để ý gì đến chuyện khác. Lần trước Lê Thiên Tố trở về không công khai, người biết hành tung của cô ta rất ít. Mới đi không được bao lâu, giờ cô ta lại về, dù gì đi nữa vẫn khiến người ta cảm thấy khó mà bình yên được.
“Thật ra em chỉ mong cô ta đừng có về nữa.”, Lê Tuyết Ca bĩu môi, “Cô ta hại chết Sơ Vũ, tâm tính ác như ma, em thật sự không chịu nổi cái kiểu nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật của cô ta, em mà tìm ra chứng cứ á, em báo cảnh sát luôn, cho cô ta chịu trừng phạt.”
Lê Diệp đè cánh tay cô ấy lại, “Tuyết Ca, đừng hành động thiếu suy nghĩ, cũng đừng để cô ta biết em đã phát hiện được gì, giờ cô ta điên rồi, chuyện gì cũng làm được hết.”
“Em không sợ cô ta.”, Lê Tuyết Ca hừ hừ.
“Em phải lo cho cả mẹ và anh trai nữa chứ, họ không thể chịu thêm đả kích gì nữa đâu.”
Lê Tuyết Ca nghe nhắc đến mẹ thì trong lòng lại buồn rầu, cô ấy thở dài. Sau khi bố mất, anh trai chẳng thèm về nhà, chỉ có mỗi mẹ ở nhà, cả ngày chui trong phòng tụng kinh Phật, cả người không có lấy một chút sinh khí.
“Em không tin là không có cách gì trị cô ta.”, Lê Tuyết Ca bất bình, “Cô ta khốn nạn như thế, nhất định sẽ gặp báo ứng.”
Lê Diệp thở dài, chỗ dựa của Lê Thiên Tố quá vững chắc, muốn động vào cô ta chẳng phải chuyện dễ dàng. Cảnh sát bắt cô ta vào đồn, cô ta cũng chỉ làm như đi ngang qua một sân khấu, sau lại được ra một cách đơn giản. Làm cách khác thì chẳng thể, bên cạnh cô ta có đến cả tầng tầng lớp lớp người bảo vệ.
“Chỗ dựa của cô ta có chắc đến đâu thì cũng chỉ là chỗ dựa mà thôi.”, Lê Tuyết Ca bĩu môi, “Ngày nào đấy người ta chẳng yêu chiều cô ta nữa là sẽ đá cô ta đi ngay, chẳng phải cô ta sẽ trắng tay sao, lúc đấy á, xem cô ta hoành hành ngang ngược được đến đâu.”
Lê Diệp không hé răng, tay vẫn mải miết làm nốt việc dở dang, nhưng vẻ mặt thì hiện chút đăm chiêu.
***
Đang xử lý công việc ở công ty, Doãn Chính Đạc nhận được điện thoại.
Anh đưa mắt nhìn, có người gửi tin nhắn hình ảnh đến. Tiện tay mở ra, nghĩ là chuyện công việc, nhưng vừa nhìn thì sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
Cảnh tượng trong ảnh, anh đã từng nhìn thấy.
Đó là con búp bê vải bị cắt đến rách nát, thoạt nhiên khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Lại có tin nhắn đến, “Đã lâu không gặp…”
Anh có nghe Lê Diệp nói đến chuyện Lê Thiên Tố sắp về, ngày tháng mới yên bình chưa được bao lâu thì cô ta lại về quấy phá. Người đàn bà ác độc đáng giận, tự tung tự tác, thật sự chẳng còn xứng làm người nữa.
Anh đặt di động xuống, trong lòng thầm tính toán chuyện phải làm. Có điều, nhiều tình huống thường xảy ra mà chẳng thể đoán trước được, anh không sợ, nhưng lại lo lắng, ngộ nhỡ anh sơ sẩy thì Lê Diệp và hai đứa nhỏ sẽ chịu tổn thương.
“Anh không biết em nhớ anh thế nào đâu.”, phía bên kia lại gửi thêm một tin nhắn.
Doãn Chính Đạc cảm thấy vô cùng ghê tởm, không do dự một giây, anh xóa thẳng tin nhắn đi.
Ở một nơi nào đó, đợi lâu mà không nhận được hồi âm, Lê Thiên Tố nắm chặt chiếc di động, trên mặt hiện vẻ phẫn nộ.
Cô ta quay lại bao lâu nay, ngày nào cũng phải ở cạnh một lão già, rõ ràng là ghê đến tận óc mà vẫn phải ra sức nịnh nọt. Lần này trong nhà có chuyện, lão ta bận xử lý nên không rảnh quản cô ta, tìm được cơ hội, cô ta vội vàng về nước.
Không cần làm xong hết việc, chỉ cần một việc là đủ rồi…
Khi cô ta còn sống, cô ta phải nhìn thấy Lê Diệp rời khỏi Doãn Chính Đạc, gì cũng được, nhưng chỉ có một điều duy nhất khiến cô ta không thể chịu được là Doãn Chính Đạc sống hạnh phúc với người phụ nữ khác.
Con của hai người họ, cũng là thứ tồn tại thừa thãi nhất.
Siết chặt di động, gương mặt cô ta đầy vẻ thù hằn.
Bên ngoài có người phục vụ gõ cửa, cô ta mang theo cơn tức giận chưa tiêu tan mà gọi cậu ta vào.
Vô tình liếc mắt một cái, cô ta nhất thời sửng sốt. Chỉ lướt qua, cô ta còn tưởng rằng gặp được Doãn Chính Đạc.
Người nhân viên kia đặt đồ xuống, xin phép đi ra.
“Khoan đã.”, Lê Thiên Tố đến cạnh cậu ta, nhìn trái ngó phải, quả thật là rất giống, nhất là sườn mặt giống như lột.
Cô ta mê muội giơ tay vuốt ve gương mặt anh chàng.
Anh chàng trẻ bị cô ta dọa cho cứng đơ, cấp trên đã dặn không được đắc tội với khách ở phòng này, cậu ta vừa sợ hãi, vừa cố nhẫn nại.
“Ra rót rượu, uống với tôi hai ly.”, Lê Thiên Tố nhìn theo cậu ta, không hề chớp mắt, tâm trạng bực bội vừa rồi lập tức sáng sủa hẳn. Quá giống, giống đến mức khiến cô ta cảm thấy đây là Doãn Chính Đạc.
Cầm lấy ly rượu, cô ta kéo cánh tay anh chàng phục vụ, nở nụ cười lẳng lơ, “Anh hai Doãn, đêm nay uống rượu với em đi!”
Anh chàng kia không dám phản kháng, cô ta bảo uống, anh ta uống. Không chống được nồng độ rượu, anh ta nhanh chóng gục xuống.
Lê Thiên Tố cũng lâng lâng, đặt ly rượu xuống, ôm cậu ta rồi bắt đầu lột quần áo của cậu ta.
Anh chàng phục vụ kháng cự một lát, nhưng chẳng mấy chốc, hai người đã quấn lấy nhau.
***
Nhà họ Doãn.
Bữa tối đều có món mình thích, ăn hơn hai bát, Doãn Chính Đạc có vẻ rất thoải mái, không hề nhìn ra bị ảnh hưởng gì bởi chuyện ban ngày.
Nhưng Lê Diệp vẫn lo lắng, cô biết Lê Thiên Tố đã về. Lần này, Lê Thiên Tố không hề mai danh ẩn tích, cô ta đường hoàng đến Lê Thị, xử lý một loạt khoản nợ của công ty, lấy lại không ít thể diện cho chi hai.
“Ăn nhiều một chút…”, Lê Diệp đẩy cho anh đĩa rau, lo thì lo, nhưng không nên nhắc đến, tránh cho mọi người đều không vui.
Anh biết nỗi băn khoăn của cô, “Yên tâm đi, anh biết nên làm thế nào.”
“Anh biết em nghĩ cái gì mà bảo em yên tâm hả?”, Lê Diệp nhìn anh.
“Anh biết chứ.”, anh cười cười, “Diệp Nhi, lần này, chúng ta không làm bên bị động nữa, địch đến thì phải dùng súng săn mới chuẩn.”
“Đừng cứng rắn với cô ta quá, em không muốn anh xảy ra chuyện gì.”
“Yên tâm đi.”, Doãn Chính Đạc nhắc cô ăn cơm, lại quay ra trêu Đô Đô và Hi Hi, tuyệt nhiên không hề có vẻ lo lắng gì.
Trong lòng Lê Diệp cứ thấp thỏm không yên, chỉ mong mọi sự bình an.
';
Choàng tỉnh giấc, Lê Diệp ngồi bật dậy, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô vội vàng nhìn xung quanh, Doãn Chính Đạc đang ngủ, Hi Hi nằm trong lòng anh, hai bố con ngủ rất ngon lành. Cô lau trán, mồ hôi ướt nhẹp. Cô lại rón rén đi đến cạnh chiếc giường nhỏ. Đô Đô cũng đang ngủ, con bé ngày một lớn, không còn quấy khóc như hồi mới sinh. Kéo chăn đắp cho con bé, rồi Lê Diệp thừ ra nhìn nó một lúc. Con bé còn quá nhỏ, phải qua nhiều tháng nhiều năm nữa thì mới trưởng thành, mới có thể khiến bố mẹ yên tâm để nó độc lập sải cánh ra thế giới ngoài kia.
Cơn ác mộng vừa rồi khiến cô vẫn còn sợ cho đến bây giờ. Đã lâu lắm rồi cô không mơ giấc mơ nào đáng sợ như vậy. Cô mơ thấy mình biến thành con quái vật như lời Hi Hi nói, cô vừa xuất hiện, tụi nhỏ đều sợ đến mức hét toáng lên rồi bỏ trốn, chẳng riêng gì tụi nhỏ, mọi người đều né tránh cô. Cô nhìn thấy Doãn Chính Đạc, cô dùng hết sức lực gọi tên anh, nhưng anh vẫn dắt hai đứa trẻ đi, trốn cô như trốn bệnh dịch vậy. Tuy đó chỉ là một giấc mơ, nhưng cái cảm giác cô độc ấy vẫn khiến cả người cô rét run, ngồi yên lặng một lúc lâu mà vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Trên chiếc giường lớn, Doãn Chính Đạc mơ màng mở mắt ra, thấy cô ngồi thẫn thờ cạnh giường con gái, anh thều thào nói, “Ngồi đấy làm gì, sang đây ngủ đi.”
Lê Diệp quay đầu lại, thấy Doãn Chính Đạc xốc chăn lên, “Lại đây.”
Cô nằm vào chăn, anh lập tức giang tay ôm lấy vai cô, vỗ về trấn an cô, “Mau ngủ đi.”
Lê Diệp nhìn anh. Anh vẫn chưa tỉnh, hiện giờ nói gì làm gì, sáng mai chưa chắc đã nhớ, nhưng anh vẫn biết gọi cô lại nằm, biết ôm cô, bảo cô mau ngủ đi. Thật ra, chỉ cần hành động đơn giản ấy thôi lại khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cảnh trong mơ là giả, hơi ấm cơ thể anh mới là thật.
Anh vẫn nắm chặt vai cô. Cô nằm yên một lát thì cùng anh và hai đứa nhỏ chìm vào giấc ngủ lần thứ hai.
***
Trường học.
Tan học, Lê Tuyết Ca đeo ba lô đi ra ngoài, vừa mới tới cổng đã bị Châu Đạt cùng một đám người chặn lại.
Cô nhìn xung quanh, vừa lùi về phía sau vừa cảnh cáo, “Các anh muốn làm gì! Đừng có lại đây, tôi hét lên đấy!”
Trên mặt Châu Đạt vẫn còn vết bầm tím, thấy cô bảo sẽ hét lên, Châu Đạt hừ một tiếng, “Mày hét đi! Cho người ta đến đây phân xử, cái đồ đê tiện nhà mày, làm cho tao ngủ rồi trộm tiền của tao, xong lại còn gọi người đến đánh tao, mày ra đây, xem người ta đồng tình với mày không nào!”
Giờ Lê Tuyết Ca mới thấy cậu ta không biết xấu hổ đến mức nào, “Tôi lấy tiền của anh bao giờ, anh đừng có mà ăn nói linh tinh nhá!”
“Tao nói thế nào mày quản được chắc? Tao cứ thích làm to chuyện này lên đấy, tao sẽ tìm hiệu trưởng trường mày, để bà ta nhận xét xem, sinh viên ra ngoài bán thân thì có cho ở lại học tiếp được không, đuổi cổ mày là còn nhẹ đấy!”
“Anh là đồ khốn nạn!”, Lê Tuyết Ca tức tối giậm chân, “Anh không nói được lấy một câu thật thà, sao anh lại dám nói dối trắng trợn như thế chứ!”
“Mày hét to lên tí nữa đi, cho cả trường mày biết mày là cái loại gì…”, Châu Đạt tóm lấy cánh tay Lê Tuyết Ca. Bản thân cô cũng không muốn gây sự chú ý ở đây, nếu lời nói lung tung của Châu Đạt để người khác nghe thấy, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch nổi.
“Mày làm cho tao chịu nhục rồi, tao phải đòi lại hết.”, Châu Đạt chỉ vào vết tím trên mặt, ánh mắt nhìn cô không có một chút ý tốt nào, “Đi theo tao!”
Lê Tuyết Ca lập tức giãy giụa, “Đừng có động vào tôi, cái đồ ghê tởm nhà anh!”
Châu Đạt kéo tóc cô, “Mẹ kiếp, mày vẫn tưởng mày là đại tiểu thư nhà họ Lê à? Nhà họ Lê toi lâu rồi! Vẫn còn ra vẻ, tưởng tao không biết chắc! Chơi đùa mày thôi, thế là nể mặt mày lắm rồi, không thì mày nghĩ mày là ai chứ! Mẹ kiếp!”
Còn đang giằng co, bỗng sắc mặt Châu Đạt cứng đờ, cậu ta kéo Lê Tuyết Ca chắn trước mặt mình, như thể đang cực kỳ bối rối.
Lê Tuyết Ca ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ngay hình ảnh người đàn ông ngậm điếu thuốc lá hút dở ở phía không xa, bộ dạng thong dong như đang xem trò vui.
Tóc cô bị Châu Đạt tóm đến phát đau, thấy Vương Mãnh vẫn đứng yên nhìn, cô hơi bực mình, “Anh đứng đực ra đấy làm gì!”
Vương Mãnh nhức đầu, đưa mắt nhìn Châu Đạt, “Mẹ cậu không dạy cậu, bắt nạt con gái là biểu hiện của đồ khốn à?”
“Mày nói nhảm vừa thôi, mày thì không phải đồ khốn chắc, tốt nhất là hôm nay đánh một trận đi!”. Nói xong, Châu Đạt ra hiệu cho đám người xung quanh xông lên.
Lại là một cuộc hỗn chiến. Lê Tuyết Ca có phần lo cho Vương Mãnh, hôm đó anh ta một đấu một với Châu Đạt nên dễ dàng chiếm thế thượng phong, còn hôm nay là một chọi năm, có ba đầu sáu tay cũng vẫn thiệt.
Nhân lúc Châu Đạt cũng nhập cuộc, Lê Tuyết Ca chạy vội đến phòng bảo vệ gọi người đến, đám người của Châu Đạt lập tức bị giải tán.
Thấy mặt Vương Mãnh nở hoa, Lê Tuyết Ca bèn bĩu môi, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị mấy chú bảo vệ nghiêm khắc phê bình. Chú bảo vệ dẫn cô vào phòng bảo vệ hỏi han một hồi, cuối cùng, chú ấy nhìn cô, “Cô bé, phải lấy chuyện học hành làm đầu, còn trẻ nên phải chú ý chuyện sinh hoạt cá nhân cho nó đúng mực!”
Bị giáo huấn một trận, Lê Tuyết Ca không biết nói gì. Là tại cô không có kinh nghiệm đối nhân xử thế, mắt nhìn người kém, chẳng thể trách ai được.
Rời khỏi phòng bảo vệ, cô nhìn Vương Mãnh, anh ta có vẻ khá thảm hại, còn thảm hơn cả Châu Đạt.
“Anh học khoa nào đấy?”, lúc nào cũng chạm mặt, tự nhiên Lê Tuyết Ca lại cảm thấy anh ta là bạn cùng trường, có điều nhìn anh ta hơi già.
“Tôi đến lấy áo.”, Vương Mãnh xua tay, có vẻ không dư sức nói nhiều với cô.
Lôi một cái bọc từ trong cặp ra, Lê Tuyết Ca đưa cho anh ta. Từ bé đến lớn mới giặt quần áo có đúng một lần, vậy mà lại là cho người xa lạ này.
Vương Mãnh cầm cái gọi, quay đầu định đi.
“Này! Có cần tôi đến bệnh viện cùng anh không? Mép anh rách cả ra rồi này!”, Lê Tuyết Ca đuổi theo anh ta, anh ta lắc đầu, tỏ vẻ muốn tự đi.
“Rốt cuộc anh là ai?”, Lê Tuyết Ca cảm thấy không bình thường chút nào. Mình không biết anh ta, anh ta lại cứ liên tục xuất hiện bên cạnh mình, hơn nữa, anh ta còn nói là biết mình. Hai lần vừa rồi đều phải nhờ anh ta giúp, tại sao anh ta lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Nghĩ thế nào cũng thấy không phải là trùng hợp đi ngang qua.
Vương Mãnh ngồi vào xe, thấy cô vẫn cứ bám lấy thì nghiêm túc nói, “Tôi là Lôi Phong*.”
*Là một chiến sĩ của quân Giải phóng Trung Quốc
Nói xong, anh ta phóng xe đi thẳng.
Lê Tuyết Ca bị anh ta trêu tức liền hét lên, “Anh tưởng tôi là đồ ngu chắc!”
***
Văn phòng.
Vương Mãnh vừa soi gương bôi thuốc, vừa nói với người đàn ông ngồi ở phía đối diện, “Sếp à, tôi thế này tính là tai nạn lao động nhé, mấy thằng ôn con kia ra tay rắn kinh, nếu tôi mà không luyện võ mấy năm thì có khi đã chẳng trụ nổi rồi.”
Một tờ chi phiếu được đưa ra, đương nhiên là thừa để mua thuốc.
Vương Mãnh cất đi, rồi nhìn Doãn Chính Đạc, “Sếp rộng rãi quá.”
Hơn nửa năm nay chẳng làm gì, chỉ phục vụ cho Doãn Chính Đạc, điều tra đông điều tra tây, gần như thành cấp dưới chuyên trách cho anh. Có điều như vậy cũng được, chỉ làm một vụ mà kiếm được cả đống tiền, tính ra còn hơn cả ngược xuôi nhận hàng trăm vụ khác nhau.
“Cuối cùng tôi cũng tìm ra được tay bác sĩ cho ông Doãn thuốc rồi, quan hệ giữa ông Doãn với ông ta không tệ đâu, ông ta vẫn còn nhớ một vài chi tiết, nhưng mà muốn rõ hơn thì phải nói chuyện thêm với ông ta. Ông ta bảo, lúc ông Doãn qua đời, hoàn toàn phù hợp với tình trạng phát bệnh, ông ta cảm thấy không có gì bất thường cả. Về chuyện có phải là trúng độc hay không, mối hoài nghi này, tôi vẫn chưa nói với ông ta.”
Doãn Chính Đạc gật đầu, làm vậy là đúng, chưa xác định được rốt cuộc Doãn Trung Minh chết vì cái gì, hồi xưa ông ấy lại qua đời khi phát bệnh, chẳng có điểm nghi vấn, nếu tùy tiện hỏi bác sĩ có phải Doãn Trung Minh chết do trúng độc hay không, không chừng sẽ lại có sóng gió.
“Tiếp tục điều tra, mất bao lâu cũng phải tìm ra đáp án chính xác, chuyện tiền nong không phải lo.”. Doãn Chính Đạc đứng dậy, đưa mắt nhìn vết thương trên mặt Vương Mãnh, “Bên Tuyết Ca, tôi sẽ cho người khác làm, anh nghỉ trước vài ngày đi, chuyên tâm điều tra chuyện của bố tôi.”
Vương Mãnh gật đầu, tiễn anh ra khỏi cửa.
Quay về phòng, anh ta ngáp một cái. Đàn ông độc thân, đói cũng lười nấu cơm, úp một bát mì ăn liền, húp hết sạch nước rồi lăn ra ngủ.
Có điều, anh ta chắc chắn sẽ không tha cho thằng ranh đã đánh mình. Vừa tỉnh ngủ, anh ta đã nghĩ ngay đến vấn đề xử lý đám oắt con đấy thế nào.
***
Loáng một cái đã lại hết một tháng.
Thời tiết dễ chịu, Lê Diệp bèn đưa hai đứa nhỏ ra vườn phơi nắng. Hi Hi ôm cái ô tô đồ chơi chạy tới chạy lui, không biết mệt là gì, còn Đô Đô thì ngồi trong xe đẩy, tóm lấy món đồ treo trên xe nghịch say mê.
Chơi với hai đứa nhỏ, Lê Tuyết Ca tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ. Người nhà họ Lê vốn luôn tự cho là mình hơn người, họ đều cảm thấy Lê Diệp là giống ngoại lai, dù có thế nào cũng sẽ chẳng thể hơn được họ, nhưng hiện tại, nhà họ Lê thì chìm trong một màu ảm đạm đến vô vọng, ngược lại, Lê Diệp sống ở đây, ấm áp thoải mái. Lê Tuyết Ca thỉnh thoảng lại sang chơi với hai đứa nhỏ, tiện thể hít thở bầu không khí tuyệt vời ở đây, chứ thật sự nhà họ Lê chẳng phải là nơi có thể ở lâu được.
Lê Diệp học thím Kim móc tất cho hai đứa nhỏ, tuy không quá thuần thục nhưng vẫn làm ra hình ra dạng. Thấy Lê Tuyết Ca cứ liên tục thất thần, cô hỏi: “Sao thế, dạo này còn đi làm thêm không?”
Lê Tuyết Ca nói, “Em phải thi, ít có thời gian đi lắm.”
Lê Diệp gật đầu. Chuyện của Tuyết Ca và Châu Đạt, Doãn Chính Đạc đã nói hết cho cô nghe, gặp phải người chả mấy tốt đẹp, biết là được rồi, không cần thiết phải nhắc lại.
“Chuyên tâm học hành cũng tốt, em còn trẻ, nói đến cùng thì vẫn là một đứa bé.”, Lê Diệp cũng không yên tâm để cô ấy yêu đương, Tuyết Ca dù có lớn đến đâu vẫn ít hiểu biết hơn bạn bè đồng trang lứa nhiều.
“Làm gì có đứa bé nào to xác như em.”, Lê Tuyết Ca tự giễu, nhưng lại lập tức để lộ ra vẻ phiền muộn.
“Sao vậy? Trông cứ như đang có tâm sự ấy.”, Lê Diệp là người từng trải, từ vẻ mặt của cô ấy có thể nắm bắt được điều gì đó.
“Em…”, Lê Tuyết Ca đỏ mặt một cách khó hiểu, “Không có gì đâu…”
“Thích ai à?”, Lê Diệp lật tẩy cô nàng.
“Ôi xời!”, Lê Tuyết Ca cuống quýt phủ nhận, “Không có đâu! Em chẳng thèm thích cái loại người đấy!”, nói xong, cô nàng vội che miệng, “Em chưa nói gì đâu nhé!”
Lê Diệp chỉ sợ cô ấy lại nhìn sai người, “Thích ai đó cũng đâu phải xấu hổ, hôm nào đưa đến đây ăn bữa cơm, chị xem giúp em.”
“Em dẫn anh ta đến làm gì…”, Lê Tuyết Ca bĩu môi, ra vẻ khinh thường, “Với cả, cái người đấy chả biết chạy đi đâu rồi, không thấy bóng dáng đâu hết.”
Nghe không hiểu ý của cô ấy, Lê Diệp tỏ ra nghi hoặc, “Cậu ta đi đâu?”
Lê Tuyết Ca cũng không biết tên kia đi đâu, sau trận đánh nhau với Châu Đạt ở trường là chẳng thấy bóng dáng anh ta nữa. Đám Châu Đạt cũng không đến gây phiền phức nữa, ngày tháng lại trở về nhịp điệu như trước, bình lặng không một gợn sóng.
Cái tên kia, đến rồi đi không một dấu tích, cũng chẳng biết khi nào mới lại xuất hiện…
Lê Tuyết Ca lắc đầu, “Không có chuyện gì đâu, em chẳng thích ai cả, chị Diệp Diệp đoán sai rồi!”
Thấy cô ấy có vẻ thiếu tự nhiên, Lê Diệp mỉm cười. Lúc thích một người, ánh mắt sẽ sáng lên. Tuy không biết người ấy là ai, nhưng thoạt nhìn, cô thấy Lê Tuyết Ca trông thẹn thùng nữ tính hơn lúc ở bên Châu Đạt.
“Phải rồi, chị Diệp Diệp.”, Lê Tuyết Ca nói, “Hôm qua em nghe chú thím hai nói chuyện, ý của họ hình như là Lê Thiên Tố sắp về đấy.”
Lê Diệp thầm run lên, “Thật không?”
Lê Tuyết Ca gật đầu, “Chắc là thế đấy, em nghe chú thím hai nói cái gì mà chuẩn bị đi gặp con gái, còn nói là cục diện công ty đang rối rắm, đành phải trông cậy Lê Thiên Tố ra tay. Không biết lâu nay cô ta đi đâu, nói thế thì xem ra giờ cũng có vẻ ghê gớm đấy.”
Trước đây bác cả qua đời đột ngột, toàn bộ chi cả chìm trong bi thương nên chẳng để ý gì đến chuyện khác. Lần trước Lê Thiên Tố trở về không công khai, người biết hành tung của cô ta rất ít. Mới đi không được bao lâu, giờ cô ta lại về, dù gì đi nữa vẫn khiến người ta cảm thấy khó mà bình yên được.
“Thật ra em chỉ mong cô ta đừng có về nữa.”, Lê Tuyết Ca bĩu môi, “Cô ta hại chết Sơ Vũ, tâm tính ác như ma, em thật sự không chịu nổi cái kiểu nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật của cô ta, em mà tìm ra chứng cứ á, em báo cảnh sát luôn, cho cô ta chịu trừng phạt.”
Lê Diệp đè cánh tay cô ấy lại, “Tuyết Ca, đừng hành động thiếu suy nghĩ, cũng đừng để cô ta biết em đã phát hiện được gì, giờ cô ta điên rồi, chuyện gì cũng làm được hết.”
“Em không sợ cô ta.”, Lê Tuyết Ca hừ hừ.
“Em phải lo cho cả mẹ và anh trai nữa chứ, họ không thể chịu thêm đả kích gì nữa đâu.”
Lê Tuyết Ca nghe nhắc đến mẹ thì trong lòng lại buồn rầu, cô ấy thở dài. Sau khi bố mất, anh trai chẳng thèm về nhà, chỉ có mỗi mẹ ở nhà, cả ngày chui trong phòng tụng kinh Phật, cả người không có lấy một chút sinh khí.
“Em không tin là không có cách gì trị cô ta.”, Lê Tuyết Ca bất bình, “Cô ta khốn nạn như thế, nhất định sẽ gặp báo ứng.”
Lê Diệp thở dài, chỗ dựa của Lê Thiên Tố quá vững chắc, muốn động vào cô ta chẳng phải chuyện dễ dàng. Cảnh sát bắt cô ta vào đồn, cô ta cũng chỉ làm như đi ngang qua một sân khấu, sau lại được ra một cách đơn giản. Làm cách khác thì chẳng thể, bên cạnh cô ta có đến cả tầng tầng lớp lớp người bảo vệ.
“Chỗ dựa của cô ta có chắc đến đâu thì cũng chỉ là chỗ dựa mà thôi.”, Lê Tuyết Ca bĩu môi, “Ngày nào đấy người ta chẳng yêu chiều cô ta nữa là sẽ đá cô ta đi ngay, chẳng phải cô ta sẽ trắng tay sao, lúc đấy á, xem cô ta hoành hành ngang ngược được đến đâu.”
Lê Diệp không hé răng, tay vẫn mải miết làm nốt việc dở dang, nhưng vẻ mặt thì hiện chút đăm chiêu.
***
Đang xử lý công việc ở công ty, Doãn Chính Đạc nhận được điện thoại.
Anh đưa mắt nhìn, có người gửi tin nhắn hình ảnh đến. Tiện tay mở ra, nghĩ là chuyện công việc, nhưng vừa nhìn thì sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
Cảnh tượng trong ảnh, anh đã từng nhìn thấy.
Đó là con búp bê vải bị cắt đến rách nát, thoạt nhiên khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Lại có tin nhắn đến, “Đã lâu không gặp…”
Anh có nghe Lê Diệp nói đến chuyện Lê Thiên Tố sắp về, ngày tháng mới yên bình chưa được bao lâu thì cô ta lại về quấy phá. Người đàn bà ác độc đáng giận, tự tung tự tác, thật sự chẳng còn xứng làm người nữa.
Anh đặt di động xuống, trong lòng thầm tính toán chuyện phải làm. Có điều, nhiều tình huống thường xảy ra mà chẳng thể đoán trước được, anh không sợ, nhưng lại lo lắng, ngộ nhỡ anh sơ sẩy thì Lê Diệp và hai đứa nhỏ sẽ chịu tổn thương.
“Anh không biết em nhớ anh thế nào đâu.”, phía bên kia lại gửi thêm một tin nhắn.
Doãn Chính Đạc cảm thấy vô cùng ghê tởm, không do dự một giây, anh xóa thẳng tin nhắn đi.
Ở một nơi nào đó, đợi lâu mà không nhận được hồi âm, Lê Thiên Tố nắm chặt chiếc di động, trên mặt hiện vẻ phẫn nộ.
Cô ta quay lại bao lâu nay, ngày nào cũng phải ở cạnh một lão già, rõ ràng là ghê đến tận óc mà vẫn phải ra sức nịnh nọt. Lần này trong nhà có chuyện, lão ta bận xử lý nên không rảnh quản cô ta, tìm được cơ hội, cô ta vội vàng về nước.
Không cần làm xong hết việc, chỉ cần một việc là đủ rồi…
Khi cô ta còn sống, cô ta phải nhìn thấy Lê Diệp rời khỏi Doãn Chính Đạc, gì cũng được, nhưng chỉ có một điều duy nhất khiến cô ta không thể chịu được là Doãn Chính Đạc sống hạnh phúc với người phụ nữ khác.
Con của hai người họ, cũng là thứ tồn tại thừa thãi nhất.
Siết chặt di động, gương mặt cô ta đầy vẻ thù hằn.
Bên ngoài có người phục vụ gõ cửa, cô ta mang theo cơn tức giận chưa tiêu tan mà gọi cậu ta vào.
Vô tình liếc mắt một cái, cô ta nhất thời sửng sốt. Chỉ lướt qua, cô ta còn tưởng rằng gặp được Doãn Chính Đạc.
Người nhân viên kia đặt đồ xuống, xin phép đi ra.
“Khoan đã.”, Lê Thiên Tố đến cạnh cậu ta, nhìn trái ngó phải, quả thật là rất giống, nhất là sườn mặt giống như lột.
Cô ta mê muội giơ tay vuốt ve gương mặt anh chàng.
Anh chàng trẻ bị cô ta dọa cho cứng đơ, cấp trên đã dặn không được đắc tội với khách ở phòng này, cậu ta vừa sợ hãi, vừa cố nhẫn nại.
“Ra rót rượu, uống với tôi hai ly.”, Lê Thiên Tố nhìn theo cậu ta, không hề chớp mắt, tâm trạng bực bội vừa rồi lập tức sáng sủa hẳn. Quá giống, giống đến mức khiến cô ta cảm thấy đây là Doãn Chính Đạc.
Cầm lấy ly rượu, cô ta kéo cánh tay anh chàng phục vụ, nở nụ cười lẳng lơ, “Anh hai Doãn, đêm nay uống rượu với em đi!”
Anh chàng kia không dám phản kháng, cô ta bảo uống, anh ta uống. Không chống được nồng độ rượu, anh ta nhanh chóng gục xuống.
Lê Thiên Tố cũng lâng lâng, đặt ly rượu xuống, ôm cậu ta rồi bắt đầu lột quần áo của cậu ta.
Anh chàng phục vụ kháng cự một lát, nhưng chẳng mấy chốc, hai người đã quấn lấy nhau.
***
Nhà họ Doãn.
Bữa tối đều có món mình thích, ăn hơn hai bát, Doãn Chính Đạc có vẻ rất thoải mái, không hề nhìn ra bị ảnh hưởng gì bởi chuyện ban ngày.
Nhưng Lê Diệp vẫn lo lắng, cô biết Lê Thiên Tố đã về. Lần này, Lê Thiên Tố không hề mai danh ẩn tích, cô ta đường hoàng đến Lê Thị, xử lý một loạt khoản nợ của công ty, lấy lại không ít thể diện cho chi hai.
“Ăn nhiều một chút…”, Lê Diệp đẩy cho anh đĩa rau, lo thì lo, nhưng không nên nhắc đến, tránh cho mọi người đều không vui.
Anh biết nỗi băn khoăn của cô, “Yên tâm đi, anh biết nên làm thế nào.”
“Anh biết em nghĩ cái gì mà bảo em yên tâm hả?”, Lê Diệp nhìn anh.
“Anh biết chứ.”, anh cười cười, “Diệp Nhi, lần này, chúng ta không làm bên bị động nữa, địch đến thì phải dùng súng săn mới chuẩn.”
“Đừng cứng rắn với cô ta quá, em không muốn anh xảy ra chuyện gì.”
“Yên tâm đi.”, Doãn Chính Đạc nhắc cô ăn cơm, lại quay ra trêu Đô Đô và Hi Hi, tuyệt nhiên không hề có vẻ lo lắng gì.
Trong lòng Lê Diệp cứ thấp thỏm không yên, chỉ mong mọi sự bình an.
';
Bình luận facebook