Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Tại sao lại quay về
Cánh tay như sắp trật khớp, Lê Diệp giãy giụa, nức nở mấy tiếng, đưa mắt nhìn nơi này. Nhất thời cô giật mình, lớn tiếng la lên, “Tôi không muốn! Doãn Chính Đạc! Tôi không muốn vào!”
“Sao không tiếp tục giả chết đi?” Anh nghiến răng nghiến lợi, như thể muốn ăn thịt cô vậy, bàn tay tóm lấy cô cứng, lạnh như sắt, “Tiếp tục giả vờ không thiết tha gì nữa đi, xem tôi có tha cho cô hay không!”
Cả đường nghiêng ngả lảo đảo, xương cốt của Lê Diệp gần như bị anh bóp nát. Doãn Chính Đạc không hề nhẹ nhàng, vừa tóm vừa lôi cô tiến vào cửa.
Bảo vệ nghe thấy tiếng liền chạy ra, lại bị sự hùng hổ của Doãn Chính Đạc dọa, đứng xa hỏi có cần giúp gì không, vừa thấy Doãn Chính Đạc liếc mắt một cái lập tức không dám tới gần nữa.
Nơi này là Hạm Bích Các. Bình thường Doãn Chính Đạc ở tại nhà lớn của Doãn gia, nhưng anh cũng có chỗ ở khác. Ở đây tấc đất tấc vàng, xa hoa hào nhoáng, nhưng nơi đây lại là cơn ác mộng của Lê Diệp.
Quét vân tay, Doãn Chính Đạc giơ chân đạp tung cửa, kéo Lê Diệp vào phòng khách. Giơ tay lên, anh quẳng cô xuống sô pha.
Sắc mặt Lê Diệp trắng bệch, mái tóc rối tung, ngoài bờ vai còn run rẩy, thì không nhìn ra ở cô một điểm nào cho thấy cô còn sống.
Cả quãng đường vừa rồi cũng khiến Doãn Chính Đạc mệt mỏi. Anh thở dốc, đưa tay kéo cà vạt. Nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, anh quay đầu đi đến bên tủ rượu, lấy một chai ra, bật nắp rồi đưa lên miệng.
Mùi rượu mạnh nhanh chóng tỏa ra, cả căn phòng trong phút chốc tràn ngập hương thơm thanh khiết nhưng cay nồng.
Một hơi tu hết nửa chai, Doãn Chính Đạc đặt mạnh chai rượu xuống. Vạt áo sang trọng thấm đầy rượu, nhưng anh không quan tâm.
Lau khóe miệng, hai mắt anh hơi đỏ, từng bước từng bước lại gần cô gái đang ngồi trên sô pha.
Chiếc sô pha làm bằng da màu trắng, bên trên trải tấm thảm có hoa văn vàng, đơn giản lại sang trọng, nhưng lại dây một vết máu rất lớn.
Không biết là do ngã từ trên xe lăn xuống hay do ban nãy bị Doãn Chính Đạc lôi đi, đầu gối Lê Diệp bị trầy một mảng da, từ miệng vết thương đỏ ngầurỉ ra một thứ chất lỏng.
Doãn Chính Đạc chậm rãi hạ thấp người, lại nhìn cô chằm chằm. Anh như vậy có chút đáng sợ, tựa như dã thú trong đêm tối vậy.
“Tại sao cô lại quay về?” Câu hỏi gần như tràn qua kẽ răng của anh, từng chữ đều bị gằn rất nặng nề.
Mí mắt Lê Diệp giật giật, mái tóc rối tung cản trở tầm nhìn, cô chỉ mơ hồ thấy gương mặt anh. Khóe môi giật giật, nhưng lại không nói ra lời nào.
Doãn Chính Đạc cũng không nói nữa. Anh nhìn cô chằm chằm, dùng ánh mắt thâm sâu mà đáng sợ để nhìn cô. Nếu ánh mắt anh là ngọn lửa, thì cô sợ rằng mình đã cháy rụi thành tro bụi từ lâu rồi.
Một cô gái như thế này, toàn thân trên dưới đều vô cùng thảm hại, lại khiến anh chán ghét đến mức hận không thể đâm nghìn nhát dao…
Doãn Chính Đạc nắm chặt tay lại, khớp ngón tay răng rắc. Lê Diệp hơi mệt mỏi, thật ra cô tình nguyện để anh bóp chết mình cho nhanh xong hết mọi chuyện, nhưng cô là kẻ không được vận mệnh chiếu cố, mọi hy vọng của cô, cho tới bây giờ đều không được thực hiện.
Nắm tay rồi lại buông tay, buông rồi lại nắm, đến cuối cùng Doãn Chính Đạc vẫn không hề ra tay.
Anh thở ra đầy mùi rượu, dựa lưng vào bàn trà, rất lâu sau vẫn không có phản ứng gì, nhưng đôi mắt đỏ ngầu đó vẫn chưa hề rời khỏi cô.
Nằm sấp một lúc, Lê Diệp mới lấy lại chút sức lực, cũng có thể cảm nhận được cơn đau. Cô cảm thấy toàn thân như bị lột bỏ lớp da vậy.
Co co đầu gối, cô biết là có chảy máu. Máu chảy xuống thảm, chói mắt như một bông hoa rực rỡ.
';
“Sao không tiếp tục giả chết đi?” Anh nghiến răng nghiến lợi, như thể muốn ăn thịt cô vậy, bàn tay tóm lấy cô cứng, lạnh như sắt, “Tiếp tục giả vờ không thiết tha gì nữa đi, xem tôi có tha cho cô hay không!”
Cả đường nghiêng ngả lảo đảo, xương cốt của Lê Diệp gần như bị anh bóp nát. Doãn Chính Đạc không hề nhẹ nhàng, vừa tóm vừa lôi cô tiến vào cửa.
Bảo vệ nghe thấy tiếng liền chạy ra, lại bị sự hùng hổ của Doãn Chính Đạc dọa, đứng xa hỏi có cần giúp gì không, vừa thấy Doãn Chính Đạc liếc mắt một cái lập tức không dám tới gần nữa.
Nơi này là Hạm Bích Các. Bình thường Doãn Chính Đạc ở tại nhà lớn của Doãn gia, nhưng anh cũng có chỗ ở khác. Ở đây tấc đất tấc vàng, xa hoa hào nhoáng, nhưng nơi đây lại là cơn ác mộng của Lê Diệp.
Quét vân tay, Doãn Chính Đạc giơ chân đạp tung cửa, kéo Lê Diệp vào phòng khách. Giơ tay lên, anh quẳng cô xuống sô pha.
Sắc mặt Lê Diệp trắng bệch, mái tóc rối tung, ngoài bờ vai còn run rẩy, thì không nhìn ra ở cô một điểm nào cho thấy cô còn sống.
Cả quãng đường vừa rồi cũng khiến Doãn Chính Đạc mệt mỏi. Anh thở dốc, đưa tay kéo cà vạt. Nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, anh quay đầu đi đến bên tủ rượu, lấy một chai ra, bật nắp rồi đưa lên miệng.
Mùi rượu mạnh nhanh chóng tỏa ra, cả căn phòng trong phút chốc tràn ngập hương thơm thanh khiết nhưng cay nồng.
Một hơi tu hết nửa chai, Doãn Chính Đạc đặt mạnh chai rượu xuống. Vạt áo sang trọng thấm đầy rượu, nhưng anh không quan tâm.
Lau khóe miệng, hai mắt anh hơi đỏ, từng bước từng bước lại gần cô gái đang ngồi trên sô pha.
Chiếc sô pha làm bằng da màu trắng, bên trên trải tấm thảm có hoa văn vàng, đơn giản lại sang trọng, nhưng lại dây một vết máu rất lớn.
Không biết là do ngã từ trên xe lăn xuống hay do ban nãy bị Doãn Chính Đạc lôi đi, đầu gối Lê Diệp bị trầy một mảng da, từ miệng vết thương đỏ ngầurỉ ra một thứ chất lỏng.
Doãn Chính Đạc chậm rãi hạ thấp người, lại nhìn cô chằm chằm. Anh như vậy có chút đáng sợ, tựa như dã thú trong đêm tối vậy.
“Tại sao cô lại quay về?” Câu hỏi gần như tràn qua kẽ răng của anh, từng chữ đều bị gằn rất nặng nề.
Mí mắt Lê Diệp giật giật, mái tóc rối tung cản trở tầm nhìn, cô chỉ mơ hồ thấy gương mặt anh. Khóe môi giật giật, nhưng lại không nói ra lời nào.
Doãn Chính Đạc cũng không nói nữa. Anh nhìn cô chằm chằm, dùng ánh mắt thâm sâu mà đáng sợ để nhìn cô. Nếu ánh mắt anh là ngọn lửa, thì cô sợ rằng mình đã cháy rụi thành tro bụi từ lâu rồi.
Một cô gái như thế này, toàn thân trên dưới đều vô cùng thảm hại, lại khiến anh chán ghét đến mức hận không thể đâm nghìn nhát dao…
Doãn Chính Đạc nắm chặt tay lại, khớp ngón tay răng rắc. Lê Diệp hơi mệt mỏi, thật ra cô tình nguyện để anh bóp chết mình cho nhanh xong hết mọi chuyện, nhưng cô là kẻ không được vận mệnh chiếu cố, mọi hy vọng của cô, cho tới bây giờ đều không được thực hiện.
Nắm tay rồi lại buông tay, buông rồi lại nắm, đến cuối cùng Doãn Chính Đạc vẫn không hề ra tay.
Anh thở ra đầy mùi rượu, dựa lưng vào bàn trà, rất lâu sau vẫn không có phản ứng gì, nhưng đôi mắt đỏ ngầu đó vẫn chưa hề rời khỏi cô.
Nằm sấp một lúc, Lê Diệp mới lấy lại chút sức lực, cũng có thể cảm nhận được cơn đau. Cô cảm thấy toàn thân như bị lột bỏ lớp da vậy.
Co co đầu gối, cô biết là có chảy máu. Máu chảy xuống thảm, chói mắt như một bông hoa rực rỡ.
';
Bình luận facebook