Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Giang Miên đánh răng rửa mặt xong, Doãn Phỉ Dương sớm đã đứng trong nhà bếp.
“Anh Miên tới ăn luôn đi.” Doãn Phỉ Dương gọi, “Sáng nay em đi chạy bộ mua về, vẫn còn nóng đấy.”
Giang Miên đáp lời rồi ngồi xuống, vì chuyện ban nãy nên ánh mắt nhịn không nổi cứ trượt lên xuống trên cơ thể người đối diện.
Doãn Phỉ Dương tùy tiện xỏ đại một cái áo thun, trên cổ áo có vết gập.
Giang Miên nhìn thoáng qua, nhìn qua lại rồi nhịn không nổi nhắc nhở: “Phỉ Dương ơi, cổ áo kìa em, chỉnh lại đi.”
“Vâng?” Doãn Phỉ Dương nhìn anh, tay trái cầm sữa đậu nành, tay phải cầm bánh bao nhân thịt đang cắn dở.
“…Thôi, để anh chỉnh cho.” Giang Miên hơi cúi người, vươn tay sang kéo lại cổ áo cho Doãn Phỉ Dương.
Lòng bàn tay cọ qua vùng cổ, hơi ấm chạm hơi ấm, Giang Miên lại chẹp miệng, đúng là người trẻ tuổi.
Doãn Phỉ Dương ngoan ngoãn ngồi im hưởng thụ, sau khi anh thu về thì mỉm cười một cái.
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì mà.”
Giang Miên cụp mắt vuốt vuốt tay, hơi ấm của Doãn Phỉ Dương dường như vẫn còn vấn vương.
Sửa sang quần áo cho người khác cũng là thói quen ở nhà, anh ngẫm lại hình như mình có hơi đi quá giới hạn, nhìn phản ứng của cậu trai trước mắt không khó chịu mới dám thở ra.
Nhóc con cũng biết cười, Giang Miên ngẩn ngơ, cười lên dễ thương hơn lúc xụ mặt nhiều.
“Hôm nay anh có bận gì không?” Doãn Phỉ Dương hỏi.
“Ừm… Anh muốn tới phố mua sắm mua ít đồ thôi.” Giang Miên đáp.
“Vâng.” Doãn Phỉ Dương gật đầu, “Em đi với anh.”
“!!!” Giang Miên giật mình, miệng lại đi trước não, “Ok ok.”
Ăn xong bữa sáng, hai người chải chuốt rồi ra ngoài.
Chỗ này cạnh Đại học A, có hai khu phố mua sắm kế bên.
Đồ muốn mua không nhiều, hai người rảnh rỗi nên cũng cùng đi dạo thêm một vòng.
Giang Miên dần bình tĩnh lại, trộm ngắm nhìn Alpha cao lớn bên cạnh, nhìn thấy cậu nhíu mày xem danh sách anh viết tay, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Thật sự mà nói, từ hôm qua đến sáng nay, anh vẫn luôn bất an, còn thấy không chân thật chút nào.
Đối phương là em trai nhỏ bám dính lấy mình, lớn lên lại khác xa ấn tượng của anh.
Giang Miên vẫn chưa chấp nhận nổi chuyện mình đột nhiên bị gán ghép thế này, dù đã tìm mọi cách trấn an bản thân.
May mắn thay, cậu trai kia gì cũng chưa nói. Cậu ấy chỉ im lặng chờ đợi anh thích nghi mọi thứ, chờ anh chấp nhận cậu mà thôi.
Bọn họ ở chung một chỗ vì lý do gì, trong lòng đều rõ.
Nghĩ tới đây, Giang Miên dần buông lỏng, khẽ mỉm cười.
Cậu trai bên cạnh mình, tương lai cũng là Alpha của mình.
Nghe thấy tiếng bật cười của Giang Miên, Doãn Phỉ Dương quay sang nhìn anh.
Giang Miên mỉm cười lắc đầu, duỗi tay nắm lấy vạt áo Doãn Phỉ Dương: “Chúng mình qua bên kia xem thử đi.”
Nhóc con sáng nay chủ động muốn tiến lại gần anh, anh nghĩ mình cũng nên đáp lại chút gì đó.
Doãn Phỉ Dương chưa kịp chuẩn bị trước hành động thân thiết của Giang Miên, hàng mi run lên miễn cưỡng giữ vẻ bình tĩnh.
“Được chứ ạ.” Cậu đáp lại, dẫn Giang Miên đi về hướng ấy.
Giang Miên nhìn thấy vành tai ửng hồng của Doãn Phỉ Dương, cảm thấy như mình vừa tìm được miền đất mới, bàn tay nắm lấy vạt áo cậu chưa hề buông lỏng.
Mua sắm xong vẫn chưa tới giờ ăn trưa, hai người cũng không đói bụng.
Trên đường về nhà, Giang Miên nói: “Chiều nay em có bận gì không?”
“Em không bận đâu.” Doãn Phỉ Dương sớm đã tính toán dành trọn thời gian trước ngày khai giảng cho Giang Miên.
“Ừm…”
Giang Miên sầu hết cả người, nhóc con 19 tuổi thích đi chơi chỗ nào đây?
Khoảng cách 7 tuổi dần lộ ra, Giang Miên nghĩ lại lúc mình 19 tuổi, không nghịch máy tính với điện thoại ra thì cũng nấu cơm, dạy học cho em trai em gái, chẳng lẽ dẫn Doãn Phỉ Dương đi net?
Nghĩ không ra, Giang Miên ném hết cho Doãn Phỉ Dương.
“Em muốn đi chơi đâu không, chiều nay chúng ta cùng đi.”
“…” Doãn Phỉ Dương đi chơi nhiều chứ, học cũng học chung với toàn con nhà giàu như mình, thường xuyên tụ tập với tổ chức tiệc tùng.
Ít nhiều cũng biết qua vài bậc cha chú, nhiều lúc Doãn Phỉ Dương cũng bị cưỡng ép, mặt lạnh cũng chả lạnh mãi được, dù sao địa điểm tổ chức cũng đẹp.
Quán karaoke, hội trường cao cấp, bãi đua xe, quán bar, sòng bạc… Tuổi tác cũng chả hạn chế nổi đám con nhà giàu có tiền có quyền.
Doãn Phỉ Dương chỉ im lặng nhìn đám người điên điên khùng khùng, cậu không có hứng thú, đám kia cũng ngại nhà họ Doãn không dám lôi kéo, cậu tới điểm danh thôi.
Lần nào cũng ngẩn ngơ nghĩ đến người nọ, lúc tỉnh lại thì tiệc cũng tàn.
Giờ bị Giang Miên hỏi tới cũng không biết nên đi đâu, cậu không dám dẫn Giang Miên đến chốn ăn chơi trong trí nhớ.
Giang Miên nhìn cậu im lặng, hiểu sai ý còn tưởng cậu nhóc trước mặt cũng là đứa nhóc đáng thương ru rú trong nhà ngày cuối tuần, đáy lòng hơi nhói lên.
Anh nhanh trí nhìn đến tờ áp phích có người nhét vào trong túi mua sắm.
“Thành phố A mới mở công viên trò chơi?” Giang Miên cầm tờ áp phích lên, “Hình như vừa khai trương hôm qua thôi, hôm nay vẫn trong chuỗi sự kiện ưu đãi đấy.”
Hôm nay là ngày thứ hai mở cửa, chắc không còn đông đúc như hôm qua.
Mắt Giang Miên lấp lánh nhìn Doãn Phỉ Dương: “Hay chúng ta tới đây chơi nhé Phỉ Dương?”
Doãn Phỉ Dương ngắm nhìn ánh mắt lấp lánh và nụ cười dịu dàng kia, hầu kết lăn lăn.
“Được ạ.” Cậu đồng ý, đi đâu cậu cũng đồng ý.
…
Hai người về nhà cất đồ rồi chuẩn bị đến công viên trò chơi thành phố A, nhìn bản đồ chỉ dẫn cũng không xa lắm, hơn một tiếng lái xe.
Giang Miên trơ mắt nhìn Doãn Phỉ Dương kéo chìa khóa xe từ tủ giày, quen đường đi đến hầm gửi xe.
“Em lái xe à?” Giang Miên khẽ hỏi.
“Vâng, đủ tuổi là em thi lấy bằng luôn.” Doãn Phỉ Dương mở khóa, galant mở cửa ghế phụ cho Giang Miên.
“Anh có lái xe không ạ?” Doãn Phỉ Dương chỉ thuận miệng hỏi, ai ngờ mặt Giang Miên đỏ ửng lên.
“…Anh không.” Giang Miên nghiêng đầu qua một bên, thì thầm, “Cơ hội thi năm lần thi hết rồi, thôi khỏi đăng ký tiếp…” Mất mặt quá đi à!
Doãn Phỉ Dương im không nói gì, Giang Miên mờ mịt nhìn cậu, thấy thằng nhóc kia đang nín cười đến mức mặt bạnh ra.
“Em!!!” Giang Miên xòe tay muốn đánh người, chưa kịp đánh đã bị nắm lấy.
Bàn tay Doãn Phỉ Dương lớn hơn một vòng, nắm gọn lấy tay anh.
“Có sao đâu anh.” Doãn Phỉ Dương bật cười, cười đến mức tim Giang Miên hẫng một nhịp.
Nhóc con quơ quơ tay, giọng dịu dàng: “Em dạy anh lái xe.”
Xe nào em cũng dạy được hết…
(Chú thích của editor: Lái xe cũng có nghĩa là have s*x, làm trò dăm mận đấy…)
Thằng nhóc thối, tên không gọi, gọi anh thôi hơi vượt giới hạn rồi đấy.
Giang Miên cảm giác như mặt mình đang nóng đến phát nổ, rút tay cứng rắn đáp lại: “Biết rồi.”
Doãn Phỉ Dương không nói gì, khởi động xe, tâm trạng rất tốt.
“Anh Miên tới ăn luôn đi.” Doãn Phỉ Dương gọi, “Sáng nay em đi chạy bộ mua về, vẫn còn nóng đấy.”
Giang Miên đáp lời rồi ngồi xuống, vì chuyện ban nãy nên ánh mắt nhịn không nổi cứ trượt lên xuống trên cơ thể người đối diện.
Doãn Phỉ Dương tùy tiện xỏ đại một cái áo thun, trên cổ áo có vết gập.
Giang Miên nhìn thoáng qua, nhìn qua lại rồi nhịn không nổi nhắc nhở: “Phỉ Dương ơi, cổ áo kìa em, chỉnh lại đi.”
“Vâng?” Doãn Phỉ Dương nhìn anh, tay trái cầm sữa đậu nành, tay phải cầm bánh bao nhân thịt đang cắn dở.
“…Thôi, để anh chỉnh cho.” Giang Miên hơi cúi người, vươn tay sang kéo lại cổ áo cho Doãn Phỉ Dương.
Lòng bàn tay cọ qua vùng cổ, hơi ấm chạm hơi ấm, Giang Miên lại chẹp miệng, đúng là người trẻ tuổi.
Doãn Phỉ Dương ngoan ngoãn ngồi im hưởng thụ, sau khi anh thu về thì mỉm cười một cái.
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì mà.”
Giang Miên cụp mắt vuốt vuốt tay, hơi ấm của Doãn Phỉ Dương dường như vẫn còn vấn vương.
Sửa sang quần áo cho người khác cũng là thói quen ở nhà, anh ngẫm lại hình như mình có hơi đi quá giới hạn, nhìn phản ứng của cậu trai trước mắt không khó chịu mới dám thở ra.
Nhóc con cũng biết cười, Giang Miên ngẩn ngơ, cười lên dễ thương hơn lúc xụ mặt nhiều.
“Hôm nay anh có bận gì không?” Doãn Phỉ Dương hỏi.
“Ừm… Anh muốn tới phố mua sắm mua ít đồ thôi.” Giang Miên đáp.
“Vâng.” Doãn Phỉ Dương gật đầu, “Em đi với anh.”
“!!!” Giang Miên giật mình, miệng lại đi trước não, “Ok ok.”
Ăn xong bữa sáng, hai người chải chuốt rồi ra ngoài.
Chỗ này cạnh Đại học A, có hai khu phố mua sắm kế bên.
Đồ muốn mua không nhiều, hai người rảnh rỗi nên cũng cùng đi dạo thêm một vòng.
Giang Miên dần bình tĩnh lại, trộm ngắm nhìn Alpha cao lớn bên cạnh, nhìn thấy cậu nhíu mày xem danh sách anh viết tay, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Thật sự mà nói, từ hôm qua đến sáng nay, anh vẫn luôn bất an, còn thấy không chân thật chút nào.
Đối phương là em trai nhỏ bám dính lấy mình, lớn lên lại khác xa ấn tượng của anh.
Giang Miên vẫn chưa chấp nhận nổi chuyện mình đột nhiên bị gán ghép thế này, dù đã tìm mọi cách trấn an bản thân.
May mắn thay, cậu trai kia gì cũng chưa nói. Cậu ấy chỉ im lặng chờ đợi anh thích nghi mọi thứ, chờ anh chấp nhận cậu mà thôi.
Bọn họ ở chung một chỗ vì lý do gì, trong lòng đều rõ.
Nghĩ tới đây, Giang Miên dần buông lỏng, khẽ mỉm cười.
Cậu trai bên cạnh mình, tương lai cũng là Alpha của mình.
Nghe thấy tiếng bật cười của Giang Miên, Doãn Phỉ Dương quay sang nhìn anh.
Giang Miên mỉm cười lắc đầu, duỗi tay nắm lấy vạt áo Doãn Phỉ Dương: “Chúng mình qua bên kia xem thử đi.”
Nhóc con sáng nay chủ động muốn tiến lại gần anh, anh nghĩ mình cũng nên đáp lại chút gì đó.
Doãn Phỉ Dương chưa kịp chuẩn bị trước hành động thân thiết của Giang Miên, hàng mi run lên miễn cưỡng giữ vẻ bình tĩnh.
“Được chứ ạ.” Cậu đáp lại, dẫn Giang Miên đi về hướng ấy.
Giang Miên nhìn thấy vành tai ửng hồng của Doãn Phỉ Dương, cảm thấy như mình vừa tìm được miền đất mới, bàn tay nắm lấy vạt áo cậu chưa hề buông lỏng.
Mua sắm xong vẫn chưa tới giờ ăn trưa, hai người cũng không đói bụng.
Trên đường về nhà, Giang Miên nói: “Chiều nay em có bận gì không?”
“Em không bận đâu.” Doãn Phỉ Dương sớm đã tính toán dành trọn thời gian trước ngày khai giảng cho Giang Miên.
“Ừm…”
Giang Miên sầu hết cả người, nhóc con 19 tuổi thích đi chơi chỗ nào đây?
Khoảng cách 7 tuổi dần lộ ra, Giang Miên nghĩ lại lúc mình 19 tuổi, không nghịch máy tính với điện thoại ra thì cũng nấu cơm, dạy học cho em trai em gái, chẳng lẽ dẫn Doãn Phỉ Dương đi net?
Nghĩ không ra, Giang Miên ném hết cho Doãn Phỉ Dương.
“Em muốn đi chơi đâu không, chiều nay chúng ta cùng đi.”
“…” Doãn Phỉ Dương đi chơi nhiều chứ, học cũng học chung với toàn con nhà giàu như mình, thường xuyên tụ tập với tổ chức tiệc tùng.
Ít nhiều cũng biết qua vài bậc cha chú, nhiều lúc Doãn Phỉ Dương cũng bị cưỡng ép, mặt lạnh cũng chả lạnh mãi được, dù sao địa điểm tổ chức cũng đẹp.
Quán karaoke, hội trường cao cấp, bãi đua xe, quán bar, sòng bạc… Tuổi tác cũng chả hạn chế nổi đám con nhà giàu có tiền có quyền.
Doãn Phỉ Dương chỉ im lặng nhìn đám người điên điên khùng khùng, cậu không có hứng thú, đám kia cũng ngại nhà họ Doãn không dám lôi kéo, cậu tới điểm danh thôi.
Lần nào cũng ngẩn ngơ nghĩ đến người nọ, lúc tỉnh lại thì tiệc cũng tàn.
Giờ bị Giang Miên hỏi tới cũng không biết nên đi đâu, cậu không dám dẫn Giang Miên đến chốn ăn chơi trong trí nhớ.
Giang Miên nhìn cậu im lặng, hiểu sai ý còn tưởng cậu nhóc trước mặt cũng là đứa nhóc đáng thương ru rú trong nhà ngày cuối tuần, đáy lòng hơi nhói lên.
Anh nhanh trí nhìn đến tờ áp phích có người nhét vào trong túi mua sắm.
“Thành phố A mới mở công viên trò chơi?” Giang Miên cầm tờ áp phích lên, “Hình như vừa khai trương hôm qua thôi, hôm nay vẫn trong chuỗi sự kiện ưu đãi đấy.”
Hôm nay là ngày thứ hai mở cửa, chắc không còn đông đúc như hôm qua.
Mắt Giang Miên lấp lánh nhìn Doãn Phỉ Dương: “Hay chúng ta tới đây chơi nhé Phỉ Dương?”
Doãn Phỉ Dương ngắm nhìn ánh mắt lấp lánh và nụ cười dịu dàng kia, hầu kết lăn lăn.
“Được ạ.” Cậu đồng ý, đi đâu cậu cũng đồng ý.
…
Hai người về nhà cất đồ rồi chuẩn bị đến công viên trò chơi thành phố A, nhìn bản đồ chỉ dẫn cũng không xa lắm, hơn một tiếng lái xe.
Giang Miên trơ mắt nhìn Doãn Phỉ Dương kéo chìa khóa xe từ tủ giày, quen đường đi đến hầm gửi xe.
“Em lái xe à?” Giang Miên khẽ hỏi.
“Vâng, đủ tuổi là em thi lấy bằng luôn.” Doãn Phỉ Dương mở khóa, galant mở cửa ghế phụ cho Giang Miên.
“Anh có lái xe không ạ?” Doãn Phỉ Dương chỉ thuận miệng hỏi, ai ngờ mặt Giang Miên đỏ ửng lên.
“…Anh không.” Giang Miên nghiêng đầu qua một bên, thì thầm, “Cơ hội thi năm lần thi hết rồi, thôi khỏi đăng ký tiếp…” Mất mặt quá đi à!
Doãn Phỉ Dương im không nói gì, Giang Miên mờ mịt nhìn cậu, thấy thằng nhóc kia đang nín cười đến mức mặt bạnh ra.
“Em!!!” Giang Miên xòe tay muốn đánh người, chưa kịp đánh đã bị nắm lấy.
Bàn tay Doãn Phỉ Dương lớn hơn một vòng, nắm gọn lấy tay anh.
“Có sao đâu anh.” Doãn Phỉ Dương bật cười, cười đến mức tim Giang Miên hẫng một nhịp.
Nhóc con quơ quơ tay, giọng dịu dàng: “Em dạy anh lái xe.”
Xe nào em cũng dạy được hết…
(Chú thích của editor: Lái xe cũng có nghĩa là have s*x, làm trò dăm mận đấy…)
Thằng nhóc thối, tên không gọi, gọi anh thôi hơi vượt giới hạn rồi đấy.
Giang Miên cảm giác như mặt mình đang nóng đến phát nổ, rút tay cứng rắn đáp lại: “Biết rồi.”
Doãn Phỉ Dương không nói gì, khởi động xe, tâm trạng rất tốt.
Bình luận facebook