Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Mơ màng đứng bên lề đường, nhìn dòng xe qua lại tấp nập, trong lòng tôi chỉ là mảnh mờ mịt.
Cẩn thận suy nghĩ lại tình cảnh hiện giờ, tôi không phải là người đồng thời cũng không phải là thần, nhưng Zeus không lấy đi sức mạnh nữ thần của tôi. Lúc hắn bỏ đi có tuyên bố đại khái là từ nay về sau bất kể tôi làm gì đều không can thiệp vào, miễn là đừng làm điều gì quá khác người là được.
Cho nên, coi như bây giờ tôi được tự do?
Có sự mạnh của thần, tôi có thể ở lại nhân gian hưởng cuộc sống tùy tâm sở dục, muốn làm gì cũng được. Tiền bạc, quyền lực, các thứ mà bất kỳ người đàn bà mong muốn, đều nằm gọn trong lòng bàn tay. Bây giờ nhân gian đã khác trước kia rất nhiều, các dạng giải trí cùng cách thưởng thức, chỉ cần tôi muốn, hoàn toàn có thể để cho bản thân chơi đến long trời lở đất, quên hết mọi thứ.
Nhưng mà tôi chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không có hứng thú hoa thiên tửu địa * như đại đa số các vị thần ở Olympus thường làm mỗi ngày. Sờ túi một cái, cho dù tâm trạng đang vô cùng buồn bực, tôi cũng không khỏi buồn cười. Bởi vì tôi mò tới túi tiền.
*Hoa thiên tửu địa: Mô tả sự chìm đắm trong rượu và sắc dục.
Lấy ví ra nhìn, tất cả mọi thứ đều ở đây, ngay cả thẻ tín dụng mà Hephaestus đưa cho vẫn còn nguyên xi. Thở dài, khi đó tôi còn thật hưng phấn mong đợi làm sao có thể tùy ý phung phí tiền bạc. Nhìn bốn phía, tôi tùy hứng tìm một tiệm cà phê, ăn qua loa một ít đồ ăn, rồi bắt đầu nâng cằm ngẩn người.
Bây giờ đang là giờ làm việc, ngoài cửa sổ mọi người đang vội vội vàng vàng, vì kiếm từng đồng tiền lương mà vất vả cực nhọc. Nhìn bọn họ vẻ mặt nghiêm túc im lặng bận bịu chen chúc chờ xe, tôi cảm thấy bản thân nhàn nhã ngẩn người đúng là một loại tội ác. Lúc là Hàn Tiểu Nhạc, mơ ước lớn nhất mỗi ngày chỉ đơn giản là muốn ngủ đến lúc nào tự tỉnh là được, đếm tiền đến mức tay bị chuột rút, suy nghĩ nếu không phải đi làm mà hàng ngày đều được ở nhà chơi thì tốt biết mấy. Hôm nay giấc mộng đã thành sự thật, tôi có thể lấy được tự do và sức mạnh mà người bình thường có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến. Nhưng tại sao lại cảm thấy trống rỗng và mờ mịt như vậy?
Nhớ tới lúc trước còn làm thần hậu, mỗi ngày làm gì để giết thời gian? Tôi ngoẹo đầu nhớ lại, đơn giản chỉ có giám sát Zeus có làm điều bậy bạ hay không, lắng nghe một chút các tín đồ sùng bái có những tâm nguyện gì, nghe các Muse hát hay nhìn các tiên nữ khiêu vũ, châm chọc mấy kẻ không vừa mắt, hoặc nếu quá rảnh rỗi thì tùy tiện tìm một lý do bắt một tên xui xẻo tới khiển trách một trận cho hả giận.
...
Úp mặt xuống bàn, tôi cảm thấy bản thân thật nhàm chán, cuộc sống cứ trôi qua như vậy mấy triệu năm mà không nổi điên.
Nhưng bây giờ làm cái gì đây? Bây giờ Zeus đã trở thành quá khứ. Nhìn tình huống trước mắt, hắn chưa chính thức tuyên bố tin tức chúng tôi chính thức đoạn tuyệt, đoán chừng là hắn cảm thấy mất thể diện. Tôi chưa từng nghĩ đến việc trở về Olympus, nhưng nếu tiếp tục phải lấy thân phận Hàn Tiểu Nhạc ở lại nhân gian, mỗi ngày làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, vì mấy đồng tiền mà bị ức hiếp, tự ái cùng kiêu ngạo của tôi tuyệt đối không cách nào chấp nhận.
Chẳng lẽ cứ mờ mờ mịt mịt sống qua ngày sao? Tôi bi ai phát hiện cuộc sống của mình trước kia chỉ quay quanh Zeus, bất kể bản thân có nguyện ý thừa nhận hay không. Bây giờ, nói lời khó nghe, tôi bị ruồng bỏ (chẳng lẽ cho là Zeus cho phép tôi không kiêng nể tuyên truyền rằng tôi quăng hắn đi), giống những người đàn bà ly hôn trong ti vi và báo chí, cả đời hoàn toàn không có mục tiêu hay sao.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Giọng nói của một người đàn vang lên bên tai. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang nhìn mình, giọng nói ân cần.
"Tôi nhìn thấy cô chỉ nằm im một chỗ, có phải thấy không thoải mái, có cần giúp gì hay không? Tôi có xe, đỗ ngay bên ngoài".
Tôi quan sát hắn ta một lượt từ trên xuống dưới, khoảng ba mươi, quần áo chỉnh tề trang nhã, nhìn qua giá cả không rẻ, tư thế tinh anh. Nhưng tôi không cho là hắn quan tâm mình, trên người kẻ này tỏa ra khí tức lừa gạt ngay cả người chết cũng có thể ngửi được, ngụy trang chỉ là để tán tỉnh cô nàng nào đó mà thôi.
"Không cần".
Thấy loại đàn ông này đến gần liền sinh ra cảm giác chán ghét, tôi đẩy ghế đứng dậy, định rời đi. Nhưng hắn chưa từ bỏ ý định dường như chuẩn bị đuổi theo. Tôi lười tán gẫu cùng hắn, chân chuyển hướng, di thẳng vào nhà vệ sinh, tin chắc rằng hắn không dám đi theo.
Ở trước bồn rửa tay hung hăng dùng nước lạnh tạt vào mặt, tôi cảm thấy thật buồn bực. Nếu bây giờ lấy dáng vẻ của Hera xuất hiện trên đường, gặp phải chuyện bị quấy rầy là có thể hiểu được. Nhưng tôi rõ ràng là Hàn Tiểu Nhạc, Hàn Tiểu Nhạc cũng không được tính là mỹ nhân gì, ít nhất trong sinh mệnh hai mươi sáu năm của nàng trừ Đông Tử ra, căn bản không có bất ỳ diễm ngộ nào.
Vừa nghĩ đến Đông Tử trong lòng lại chua xót. Vốn tưởng rằng sẽ không quá quan tâm đến chuyện này, anh ta chỉ là một con người, bất kể tôi có kết hôn sinh con hay không, dù cuối cùng tôi không thể quay lại làm nữ thần, nhưng tôi vẫn không phải con người. Hades đuổi tôi ra khỏi Âm phủ, cũng có nghĩa là khiến tôi không chết cũng không bị già đi. Người bình thường nào có thể tiếp nhận loại đàn bà như vậy. Có lẽ tôi nên cẩn thận một chút, tránh cho bị để ý rồi bị đem đi nghiên cứu.
Ở trong phòng vệ sinh ngây người khoảng mười năm phút, đoán được người đàn ông kia đã bỏ đi hẳn, tôi bước thật nhanh ra khỏi quán cà phê. Đứng ở trên đường, nghĩ tới nghĩ lui. Quyết định trước tiên cứ quay về nhà Hàn Tiểu Nhạc nhìn một chút, cũng không biết Carlisle giúp tôi gánh trách nhiệm có gây ra rắc rối gì không. Tất nhiên nếu tôi muốn hoàn toàn chỉ trong chớp mắt có thể đứng trước cửa nhà. Nhưng đúng lúc tôi nhìn thấy ánh mặt trời ngoài trời. Ở Âm phủ lâu như vậy tôi đang rất cần thứ ấm áp này. Ước chừng cách nhà cũng không xa lắm, có lẽ cứ từ từ tản bộ quay về. Dù sao tôi cũng không có việc gì gấp, sau này còn rất nhiều thời gian để tôi phung phí xa xỉ.
Đứng dưới ánh mặt trời một lúc, tâm tình cũng khá hơn một chút, dù sao tôi chưa bao giờ là kiểu người suốt ngày ai oán giàn giụa nước mắt. Trải qua giấc mộng khiến cho người ta chán ghét đó, lưu luyến cuối cùng của tôi đối với Zeus đã hoàn toàn biến mất, chia tay thì chia tay, tôi cầu còn không được. Rời bỏ hắn cũng đâu có chết!
Mới đi được khoảng hơn mười phút, dọc đường đi không dưới năm người đàn ông bắt chuyện với tôi, có giả bộ hỏi đường hoặc trực tiếp tiến lên hỏi số điện thoại, thậm chí có người tự xưng là nhà tìm kiếm ngôi sao kiên trì nhét danh thiếp vào tay tôi, còn dặn dò tôi nhất định phải gọi điện cho ông ta, thuyết phục rằng tôi rất có khí chất của một đại minh tinh.
Tôi cảm thấy thật không hiểu ra làm sao cả. Bây giờ tôi đã đủ phiền phức lắm rồi, cảm phiền các người đừng mang lại phiền phức cho tôi thêm nữa.
Một đường chạy về khu nhà của Hàn Tiểu Nhạc, nhìn trái nhìn phải không có người, tìm một góc kín bắt đầu gọi Carlisle. Rất nhanh nàng đã hổn hển chạy đến, trên người còn mặc quần áo ngủ. Vừa nhìn thấy tôi biểu tình liền như nhân dân nghèo khổ được giải phóng, nước mắt lưng tròng nhào tới.
"Hera, cuối cùng ngài đã trở lại. Ngài không trở lại ta sẽ phát điên mất. Ô, ô... làm người thật không dễ dàng, còn phải đi làm, rồi mỗi ngày còn phải đi thăm bà lão suốt ngày khóc lóc đó, nghe bà ấy huyên thuyên chuyện của ngài và người đàn ông ấy. Hera, ta có thể đi được chưa vậy?"
Tôi phất tay. Nàng như được ân xá, xoay người một cái đã biến mất không thấy tăm hơi. Tôi đứng tại chỗ một lúc rồi mới chậm rãi trở về nhà. Nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, tôi chưa từng khóc lóc lại có chút nghèn nghẹn. Trên thế giới này vẫn còn có một nơi có thể tiếp nhận tôi, không đến nỗi không có nơi nào để đi.
Có lẽ tôi vẫn có thể làm Hàn Tiểu Nhạc thêm hai ba chục năm nữa chứ?
"Ồ, Tiểu Nhạc, sao con lại quay về, không phải vừa đi làm sao?"
Mẹ xách làn đựng thức ăn mở cửa, nhìn tôi đang đứng ngẩn ngơ ở cửa, mặt không khỏi kinh ngạc.
Khóe miệng hơi giật giật, không nghĩ tới việc Carlisle có thể đi làm thay tôi, khó trách dáng vẻ của nàng suy sụp như vậy, ông chủ của tôi cũng không phải người tốt cho lắm.
"Dạ, con có chút không thoải mái nên xin nghỉ rồi về nhà".
Tôi tìm một cái cớ tùy tiện. Mẹ sờ trán tôi, lầm bầm lầu bầu nói đâu có lên cơn sốt, nhưng bà không nói thêm gì nữa, để tôi vào nhà, dặn tôi uống thuốc rồi đi nằm nghỉ. Tôi dạ vâng, rồi thả người xuống ghế sa lông trong phòng khách, không muốn làm bất kỳ cái gì cả.
"A, đúng rồi, con gái, đại minh tinh lại gọi cho con đấy, ha ha..."
Mẹ giống như nhớ ra cái gì đó, thò đầu qua cửa, cười hết sức mập mờ nháy mắt với tôi. Tôi không rõ cho nên nhìn bà: "Đại minh tinh gì ạ?"
"Ô kìa, còn không biết xấu hổ nữa. Tôi và bố cô không phải là người bảo thủ, cho rằng người trong lĩnh vực giải trí đều không phải người tốt. Mẹ nhìn anh ta vừa chân thành vừa ngay thẳng, con gái, con đi theo anh ta đi. A, ít nhất, người này vô cùng giàu có lại còn đẹp trai nữa."
Mẹ giống như thiếu nữ ôm má ngây ngất: "Vốn người mẹ hâm mộ chính là anh ta, không nghĩ ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trên ti vi. Nếu anh ta có thể trở thành con rể của mẹ thì thật mở mày mở mặt".
"...Mẹ đang nói gì vậy, con không hiểu gì cả."
"Cái con bé này, cả mẹ mà cũng phải giấu giếm".
Mẹ trách cứ trợn mắt nhìn tôi, đóng cửa đi mua thức ăn. Tôi không hiểu gãi gãi đầu, cảm thấy trong thời gian mình rời đi hình như xảy ra chuyện gì đó. Mẹ không nhắc tới Đông Tử nữa hoàn toàn có thể hiểu được, bởi vì tôi đã xóa hết mọi ký ức liên quan đến anh ấy. Nhưng cái gì mà con rể đại minh tinh, tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Thôi ngủ dậy rồi tính sau. Tôi nằm lại trên ghế sa lông. Còn chưa kịp nhắm mắt đã nghe thấy trong hành lang truyền tới tiếng bước chân nặng nề không kiêng dè, giống như ai đó đang tiến hành so tài chạy trăm mét trong hành lang vậy. Tức giận ném một cái đệm ra ngoài, cho kẻ vô tâm vô tính một bài học. Trong không trung một tiếng "đùng" vang lên, Carlisle lơ lửng giữa không trung, lúng túng cười ngây ngô với tôi.
"Cái đó, thật xin lỗi, bởi vì ta vội trở về mà quên mất không báo cho ngài, lúc ngài rời đi..."
Nàng còn chưa nói hết câu, cửa liền bị một người thô bạo một cước đá văng. Một người trẻ tuổi chạy vào như một cơn gió lốc, kéo tôi ra khỏi ghế sa lông nhấc bổng lên, liều mạng lung lay.
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với người! Tai sao mọi người đều nói là Zeus không cần người nữa".
"...Ares đã tìm tới cửa, chỉ như vậy thôi, hẹn gặp lại".
Carlisle nói tiếp thật nhanh, rồi "đùng" một cái biến mất trong không trung, chỉ còn lại tôi và đứa con trai bướng bỉnh bất tuân mấy vài ngàn năm không lui tới trừng mắt to nhỏ nhìn nhau.
"Cái hình dạng không tệ, còn rất đẹp, con trai".
Lúng túng nhìn nhau nửa ngày, tôi nói.
Cẩn thận suy nghĩ lại tình cảnh hiện giờ, tôi không phải là người đồng thời cũng không phải là thần, nhưng Zeus không lấy đi sức mạnh nữ thần của tôi. Lúc hắn bỏ đi có tuyên bố đại khái là từ nay về sau bất kể tôi làm gì đều không can thiệp vào, miễn là đừng làm điều gì quá khác người là được.
Cho nên, coi như bây giờ tôi được tự do?
Có sự mạnh của thần, tôi có thể ở lại nhân gian hưởng cuộc sống tùy tâm sở dục, muốn làm gì cũng được. Tiền bạc, quyền lực, các thứ mà bất kỳ người đàn bà mong muốn, đều nằm gọn trong lòng bàn tay. Bây giờ nhân gian đã khác trước kia rất nhiều, các dạng giải trí cùng cách thưởng thức, chỉ cần tôi muốn, hoàn toàn có thể để cho bản thân chơi đến long trời lở đất, quên hết mọi thứ.
Nhưng mà tôi chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không có hứng thú hoa thiên tửu địa * như đại đa số các vị thần ở Olympus thường làm mỗi ngày. Sờ túi một cái, cho dù tâm trạng đang vô cùng buồn bực, tôi cũng không khỏi buồn cười. Bởi vì tôi mò tới túi tiền.
*Hoa thiên tửu địa: Mô tả sự chìm đắm trong rượu và sắc dục.
Lấy ví ra nhìn, tất cả mọi thứ đều ở đây, ngay cả thẻ tín dụng mà Hephaestus đưa cho vẫn còn nguyên xi. Thở dài, khi đó tôi còn thật hưng phấn mong đợi làm sao có thể tùy ý phung phí tiền bạc. Nhìn bốn phía, tôi tùy hứng tìm một tiệm cà phê, ăn qua loa một ít đồ ăn, rồi bắt đầu nâng cằm ngẩn người.
Bây giờ đang là giờ làm việc, ngoài cửa sổ mọi người đang vội vội vàng vàng, vì kiếm từng đồng tiền lương mà vất vả cực nhọc. Nhìn bọn họ vẻ mặt nghiêm túc im lặng bận bịu chen chúc chờ xe, tôi cảm thấy bản thân nhàn nhã ngẩn người đúng là một loại tội ác. Lúc là Hàn Tiểu Nhạc, mơ ước lớn nhất mỗi ngày chỉ đơn giản là muốn ngủ đến lúc nào tự tỉnh là được, đếm tiền đến mức tay bị chuột rút, suy nghĩ nếu không phải đi làm mà hàng ngày đều được ở nhà chơi thì tốt biết mấy. Hôm nay giấc mộng đã thành sự thật, tôi có thể lấy được tự do và sức mạnh mà người bình thường có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến. Nhưng tại sao lại cảm thấy trống rỗng và mờ mịt như vậy?
Nhớ tới lúc trước còn làm thần hậu, mỗi ngày làm gì để giết thời gian? Tôi ngoẹo đầu nhớ lại, đơn giản chỉ có giám sát Zeus có làm điều bậy bạ hay không, lắng nghe một chút các tín đồ sùng bái có những tâm nguyện gì, nghe các Muse hát hay nhìn các tiên nữ khiêu vũ, châm chọc mấy kẻ không vừa mắt, hoặc nếu quá rảnh rỗi thì tùy tiện tìm một lý do bắt một tên xui xẻo tới khiển trách một trận cho hả giận.
...
Úp mặt xuống bàn, tôi cảm thấy bản thân thật nhàm chán, cuộc sống cứ trôi qua như vậy mấy triệu năm mà không nổi điên.
Nhưng bây giờ làm cái gì đây? Bây giờ Zeus đã trở thành quá khứ. Nhìn tình huống trước mắt, hắn chưa chính thức tuyên bố tin tức chúng tôi chính thức đoạn tuyệt, đoán chừng là hắn cảm thấy mất thể diện. Tôi chưa từng nghĩ đến việc trở về Olympus, nhưng nếu tiếp tục phải lấy thân phận Hàn Tiểu Nhạc ở lại nhân gian, mỗi ngày làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, vì mấy đồng tiền mà bị ức hiếp, tự ái cùng kiêu ngạo của tôi tuyệt đối không cách nào chấp nhận.
Chẳng lẽ cứ mờ mờ mịt mịt sống qua ngày sao? Tôi bi ai phát hiện cuộc sống của mình trước kia chỉ quay quanh Zeus, bất kể bản thân có nguyện ý thừa nhận hay không. Bây giờ, nói lời khó nghe, tôi bị ruồng bỏ (chẳng lẽ cho là Zeus cho phép tôi không kiêng nể tuyên truyền rằng tôi quăng hắn đi), giống những người đàn bà ly hôn trong ti vi và báo chí, cả đời hoàn toàn không có mục tiêu hay sao.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Giọng nói của một người đàn vang lên bên tai. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang nhìn mình, giọng nói ân cần.
"Tôi nhìn thấy cô chỉ nằm im một chỗ, có phải thấy không thoải mái, có cần giúp gì hay không? Tôi có xe, đỗ ngay bên ngoài".
Tôi quan sát hắn ta một lượt từ trên xuống dưới, khoảng ba mươi, quần áo chỉnh tề trang nhã, nhìn qua giá cả không rẻ, tư thế tinh anh. Nhưng tôi không cho là hắn quan tâm mình, trên người kẻ này tỏa ra khí tức lừa gạt ngay cả người chết cũng có thể ngửi được, ngụy trang chỉ là để tán tỉnh cô nàng nào đó mà thôi.
"Không cần".
Thấy loại đàn ông này đến gần liền sinh ra cảm giác chán ghét, tôi đẩy ghế đứng dậy, định rời đi. Nhưng hắn chưa từ bỏ ý định dường như chuẩn bị đuổi theo. Tôi lười tán gẫu cùng hắn, chân chuyển hướng, di thẳng vào nhà vệ sinh, tin chắc rằng hắn không dám đi theo.
Ở trước bồn rửa tay hung hăng dùng nước lạnh tạt vào mặt, tôi cảm thấy thật buồn bực. Nếu bây giờ lấy dáng vẻ của Hera xuất hiện trên đường, gặp phải chuyện bị quấy rầy là có thể hiểu được. Nhưng tôi rõ ràng là Hàn Tiểu Nhạc, Hàn Tiểu Nhạc cũng không được tính là mỹ nhân gì, ít nhất trong sinh mệnh hai mươi sáu năm của nàng trừ Đông Tử ra, căn bản không có bất ỳ diễm ngộ nào.
Vừa nghĩ đến Đông Tử trong lòng lại chua xót. Vốn tưởng rằng sẽ không quá quan tâm đến chuyện này, anh ta chỉ là một con người, bất kể tôi có kết hôn sinh con hay không, dù cuối cùng tôi không thể quay lại làm nữ thần, nhưng tôi vẫn không phải con người. Hades đuổi tôi ra khỏi Âm phủ, cũng có nghĩa là khiến tôi không chết cũng không bị già đi. Người bình thường nào có thể tiếp nhận loại đàn bà như vậy. Có lẽ tôi nên cẩn thận một chút, tránh cho bị để ý rồi bị đem đi nghiên cứu.
Ở trong phòng vệ sinh ngây người khoảng mười năm phút, đoán được người đàn ông kia đã bỏ đi hẳn, tôi bước thật nhanh ra khỏi quán cà phê. Đứng ở trên đường, nghĩ tới nghĩ lui. Quyết định trước tiên cứ quay về nhà Hàn Tiểu Nhạc nhìn một chút, cũng không biết Carlisle giúp tôi gánh trách nhiệm có gây ra rắc rối gì không. Tất nhiên nếu tôi muốn hoàn toàn chỉ trong chớp mắt có thể đứng trước cửa nhà. Nhưng đúng lúc tôi nhìn thấy ánh mặt trời ngoài trời. Ở Âm phủ lâu như vậy tôi đang rất cần thứ ấm áp này. Ước chừng cách nhà cũng không xa lắm, có lẽ cứ từ từ tản bộ quay về. Dù sao tôi cũng không có việc gì gấp, sau này còn rất nhiều thời gian để tôi phung phí xa xỉ.
Đứng dưới ánh mặt trời một lúc, tâm tình cũng khá hơn một chút, dù sao tôi chưa bao giờ là kiểu người suốt ngày ai oán giàn giụa nước mắt. Trải qua giấc mộng khiến cho người ta chán ghét đó, lưu luyến cuối cùng của tôi đối với Zeus đã hoàn toàn biến mất, chia tay thì chia tay, tôi cầu còn không được. Rời bỏ hắn cũng đâu có chết!
Mới đi được khoảng hơn mười phút, dọc đường đi không dưới năm người đàn ông bắt chuyện với tôi, có giả bộ hỏi đường hoặc trực tiếp tiến lên hỏi số điện thoại, thậm chí có người tự xưng là nhà tìm kiếm ngôi sao kiên trì nhét danh thiếp vào tay tôi, còn dặn dò tôi nhất định phải gọi điện cho ông ta, thuyết phục rằng tôi rất có khí chất của một đại minh tinh.
Tôi cảm thấy thật không hiểu ra làm sao cả. Bây giờ tôi đã đủ phiền phức lắm rồi, cảm phiền các người đừng mang lại phiền phức cho tôi thêm nữa.
Một đường chạy về khu nhà của Hàn Tiểu Nhạc, nhìn trái nhìn phải không có người, tìm một góc kín bắt đầu gọi Carlisle. Rất nhanh nàng đã hổn hển chạy đến, trên người còn mặc quần áo ngủ. Vừa nhìn thấy tôi biểu tình liền như nhân dân nghèo khổ được giải phóng, nước mắt lưng tròng nhào tới.
"Hera, cuối cùng ngài đã trở lại. Ngài không trở lại ta sẽ phát điên mất. Ô, ô... làm người thật không dễ dàng, còn phải đi làm, rồi mỗi ngày còn phải đi thăm bà lão suốt ngày khóc lóc đó, nghe bà ấy huyên thuyên chuyện của ngài và người đàn ông ấy. Hera, ta có thể đi được chưa vậy?"
Tôi phất tay. Nàng như được ân xá, xoay người một cái đã biến mất không thấy tăm hơi. Tôi đứng tại chỗ một lúc rồi mới chậm rãi trở về nhà. Nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, tôi chưa từng khóc lóc lại có chút nghèn nghẹn. Trên thế giới này vẫn còn có một nơi có thể tiếp nhận tôi, không đến nỗi không có nơi nào để đi.
Có lẽ tôi vẫn có thể làm Hàn Tiểu Nhạc thêm hai ba chục năm nữa chứ?
"Ồ, Tiểu Nhạc, sao con lại quay về, không phải vừa đi làm sao?"
Mẹ xách làn đựng thức ăn mở cửa, nhìn tôi đang đứng ngẩn ngơ ở cửa, mặt không khỏi kinh ngạc.
Khóe miệng hơi giật giật, không nghĩ tới việc Carlisle có thể đi làm thay tôi, khó trách dáng vẻ của nàng suy sụp như vậy, ông chủ của tôi cũng không phải người tốt cho lắm.
"Dạ, con có chút không thoải mái nên xin nghỉ rồi về nhà".
Tôi tìm một cái cớ tùy tiện. Mẹ sờ trán tôi, lầm bầm lầu bầu nói đâu có lên cơn sốt, nhưng bà không nói thêm gì nữa, để tôi vào nhà, dặn tôi uống thuốc rồi đi nằm nghỉ. Tôi dạ vâng, rồi thả người xuống ghế sa lông trong phòng khách, không muốn làm bất kỳ cái gì cả.
"A, đúng rồi, con gái, đại minh tinh lại gọi cho con đấy, ha ha..."
Mẹ giống như nhớ ra cái gì đó, thò đầu qua cửa, cười hết sức mập mờ nháy mắt với tôi. Tôi không rõ cho nên nhìn bà: "Đại minh tinh gì ạ?"
"Ô kìa, còn không biết xấu hổ nữa. Tôi và bố cô không phải là người bảo thủ, cho rằng người trong lĩnh vực giải trí đều không phải người tốt. Mẹ nhìn anh ta vừa chân thành vừa ngay thẳng, con gái, con đi theo anh ta đi. A, ít nhất, người này vô cùng giàu có lại còn đẹp trai nữa."
Mẹ giống như thiếu nữ ôm má ngây ngất: "Vốn người mẹ hâm mộ chính là anh ta, không nghĩ ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trên ti vi. Nếu anh ta có thể trở thành con rể của mẹ thì thật mở mày mở mặt".
"...Mẹ đang nói gì vậy, con không hiểu gì cả."
"Cái con bé này, cả mẹ mà cũng phải giấu giếm".
Mẹ trách cứ trợn mắt nhìn tôi, đóng cửa đi mua thức ăn. Tôi không hiểu gãi gãi đầu, cảm thấy trong thời gian mình rời đi hình như xảy ra chuyện gì đó. Mẹ không nhắc tới Đông Tử nữa hoàn toàn có thể hiểu được, bởi vì tôi đã xóa hết mọi ký ức liên quan đến anh ấy. Nhưng cái gì mà con rể đại minh tinh, tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Thôi ngủ dậy rồi tính sau. Tôi nằm lại trên ghế sa lông. Còn chưa kịp nhắm mắt đã nghe thấy trong hành lang truyền tới tiếng bước chân nặng nề không kiêng dè, giống như ai đó đang tiến hành so tài chạy trăm mét trong hành lang vậy. Tức giận ném một cái đệm ra ngoài, cho kẻ vô tâm vô tính một bài học. Trong không trung một tiếng "đùng" vang lên, Carlisle lơ lửng giữa không trung, lúng túng cười ngây ngô với tôi.
"Cái đó, thật xin lỗi, bởi vì ta vội trở về mà quên mất không báo cho ngài, lúc ngài rời đi..."
Nàng còn chưa nói hết câu, cửa liền bị một người thô bạo một cước đá văng. Một người trẻ tuổi chạy vào như một cơn gió lốc, kéo tôi ra khỏi ghế sa lông nhấc bổng lên, liều mạng lung lay.
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với người! Tai sao mọi người đều nói là Zeus không cần người nữa".
"...Ares đã tìm tới cửa, chỉ như vậy thôi, hẹn gặp lại".
Carlisle nói tiếp thật nhanh, rồi "đùng" một cái biến mất trong không trung, chỉ còn lại tôi và đứa con trai bướng bỉnh bất tuân mấy vài ngàn năm không lui tới trừng mắt to nhỏ nhìn nhau.
"Cái hình dạng không tệ, còn rất đẹp, con trai".
Lúng túng nhìn nhau nửa ngày, tôi nói.
Bình luận facebook