-
Chương 5. Phong Niên.
Phong Niên Thực Phủ là sản nghiệp lớn nhất của Hướng gia. Năm đó Hướng Hằng Ninh dựa vào Phong Niên Thực Phủ từng bước một khởi gia lập nghiệp. Nhiều năm trôi qua, Phong Niên Thực Phủ đã sớm trở thành tửu lâu nổi tiếng nhất địa phương. Bốn chữ “Phong Niên Thực Phủ” lại là Hàn Thọ - Trạng nguyên lang liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội Nguyên, Trạng nguyên năm đó tự mình viết xuống.
Trong ngày thường Phong Niên Thực Phủ chính là một bữa tiệc khó cầu, lúc bận rộn, quý nhân tới chơi có khả năng còn cần phải hẹn trước. Có thể thấy được tiếng tăm của Phong Niên Thực Phủ có bao nhiêu lớn.
Hướng Vân Hoan nhớ láng máng, một đời trước cũng vào thời gian này, phụ thân chậm chạp không về, Tô thị liền đưa ra ý kiến để Ôn Ngọc Lương giúp đỡ quản lý sản nghiệp trong nhà. Lúc đó nàng bị Ôn Ngọc Lương mê hoặc đến thất điên bát đảo, lại nghĩ dù sao có một ngày Ôn Ngọc Lương cũng sẽ là trượng phu của mình, để hắn sớm tiếp xúc cũng tốt.
Nào đã từng nghĩ đến, Ôn Ngọc Lương tiếp nhận sản nghiệp nhà nàng, lại không thể trở thành trượng phu của nàng. Hướng Vân Hoan bị đuổi ra khỏi Hướng phủ không bao lâu, Ôn Ngọc Lương liền cưới Hướng Vân Cẩm, ở rể Hướng gia. Lại sau này, khi Vân Hoan biết được tin phụ thân đã chết trên đường trở về, Phong Niên Thực Phủ đã là ngày càng sa sút.
Vài năm sau, Hướng Vân Hoan đứng trước cửa Phong Niên Thực Phủ lần nữa, chiêu bài Phong Niên Thực Phủ đã bị thay thế, vốn là tửu lâu lại biến thành sòng bạc.
Sau này, Hướng Vân Hoan mới biết được, Ôn Ngọc Lương căn bản không biết kinh doanh, lại yêu cờ bạc như mạng, tiêu tiền như nước.
Phong Niên, cũng là hắn bại bởi người khác.
Năm đó Hướng Vân Hoan đã hối hận cả đời, một đời này, làm sao có thể để Ôn Ngọc Lương làm chủ Phong Niên, đoạt phủ đệ của nàng, phá hư sản nghiệp nhà nàng?
“Mẫu thân không đề cập đến ta ngược lại đã quên, biểu ca Ngọc Lương năm trước đã tham gia thi khảo, đảo mắt một năm sắp qua đi, sao cũng không thấy người nhà hắn gửi thư thúc giục hắn trở về?” Hướng Vân Hoan ổn định giọng điệu, cười cười hỏi.
Tô thị sững sờ một chút, nói: “Học đường ở Ung Châu tốt hơn so với nơi khác, chắc là biểu ca con muốn ở Ung Châu lâu hơn chút.”
“A, ở lâu....” Vân Hoan thấp giọng, chỉ khoảng nửa khắc sau lại thay đổi ngữ điệu: “Hôm qua nữ nhi thấy trên cái túi thơm bẩn kia thêu hoa đoàn tụ, cũng rất giống bụi hoa trong viện Cẩm tỷ tỷ. Chẳng lẽ Hoán Hương đi theo bên người tỷ tỷ, cái khác không học được, nhưng tú công lại học tốt lắm. Ngày thường thật không thấy Hoán Hương có thể thêu cái gì đẹp như vậy, khó có khi thêu được một cái, chỉ tiếc...”
Thanh âm dừng ở chỗ này có chút ý vị thâm trường, Vân Hoan mắt thấy sắc mặt Tô thị không thay đổi, nhưng đầu ngón tay cũng đã trở nên trắng bệch, ngay cả tay cũng có chút run run, lúc này nàng mới đứng dậy cáo biệt. Đi đến cửa lại quay đầu hỏi Tô thị: “Mẫu thân, trong viện của ta cũng còn vài gian phòng trống, ngày thường lạnh lẽo im ắng dọa người, ta có thể đón Yến nhi đến ở cùng hay không, cũng có người làm bạn?”
“Cũng tốt, để Trương mẹ an bài người dọn dẹp một chút, ngày mai liền dời qua đó đi.”
“Tạ mẫu thân.” Vân Hoan vén áo thi lễ.
Nàng đi chưa được bao lâu, Tô thị đầy bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, Trương mẹ thấy sắc mặt bà ta đỏ bừng, đang muốn trốn đi, Tô thị lại gạt tất cả những gì có trên mặt bàn xuống đất, mảnh vỡ suýt thì bắn vào Trương mẹ.
“Một lũ vô dụng!” Tô thị thấp giọng mắng, cuối cùng mới ngẩng mặt lên hỏi Trương mẹ, “Dạo này Nhị tiểu thư tiếp xúc với những ai?”
“Không có ai cả, luôn ở trong phủ, hoặc là cùng Đại tiểu thư, Biểu thiếu gia ra ngoài.” Trương mẹ nói.
“Êm đẹp sao lại cùng dã chủng kia pha trộn vào một khối rồi hả?”
“Chuyện này nô tì cũng không biết. Sợ là nhất thời nảy ra ý này thôi.” Trương mẹ cũng nghĩ mãi không thông.
“Trước giờ nhưng là ta xem nhẹ nàng rồi!” Tô thị thấp giọng nỉ non. Vừa rồi mỗi câu nói của Hướng Vân Hoan nghe như tùy ý, nhưng lại là từng chữ từng chữ bức người. Chỉ có thể hận, nữ nhi của bà ta không tốt, không duyên không cớ để Hướng Vân Hoan nắm được nhược điểm, còn có Ôn Ngọc Lương này, bà ta có tâm bồi dưỡng hắn thành người tài, hắn lại động tâm tư lên nữ nhi của bà ta rồi!
Lúc này muốn cho hắn tiếp nhận Phong Niên, xem như triệt để toi công rồi. Cũng trách Hướng Hằng Ninh, trước khi đi còn nói với Đại chưởng quỹ của Phong Niên nghe theo lệnh Hướng Vân Hoan. Nói đến cùng, Hướng Hằng Ninh vẫn không tin bà ta, Ôn Ngọc Lương cũng không chịu thua kém!
“Đi nới với Biểu thiếu gia, bảo hắn hôm nay liền chuyển đến Thiên viện ở Thành tây của chúng ta đi! Đừng ở đây để người bắt được thóp!” Tô thị hung hăng nói, trong lúc nhất thời, bà ta thật sự hận không thể bóp nát ly trà trong tay.
Hướng Vân Hoan lúc này đang dẫn Hướng Vân Yến ra ngoài hoàn toàn không có cảm giác gì, bởi vì nàng uy hiếp hai câu, Hướng Vân Cẩm bị cấm túc một tháng, Ôn Ngọc Lương cũng bị đuổi ra phủ.
Tay cầm bàn tay nhỏ bé của Hướng Vân Yến, tâm tình Hướng Vân Hoan thật sự là vô cùng thoải mái.
“Nhị tỷ, tỷ đây là muốn dẫn ta đi đâu vậy?” Vân Yến thẹn thùng, từ nhỏ đến lớn ra ngoài không được mấy lần, lúc này nàng đang đi trên đường cái, thật sự là thấy cái gì cũng đều mới lạ.
“Dẫn muội đến tửu lâu của nhà chúng ta.” Hướng Vân Hoan sờ sờ đầu nàng, thấy ven đường có bán kẹo hồ lô, thuận tay mua cho Hướng Vân Yến một chuỗi.
Vân Yến cầm kẹo trong tay nhìn rồi lại nhìn, thế nào cũng không lỡ ăn, dưới sự thúc dục của Hướng Vân Hoan nàng mới chậm rãi cắn một miếng, một tư vị chua chua ngọt ngọt quanh quẩn trên đầu lưỡi, Vân Yến hận không thể một hơi nhét cả cái kẹo hồ lô vào trong miệng.
“Ăn ngon!” Vân Yến mạnh gật đầu một cái, cười tít mắt cọ cọ lên người Vân Hoan, “Nhị tỷ, tỷ thật tốt!”
Bộ dáng hạnh phúc này, thực sự làm Hướng Vân Hoan chu xót. Lại nhớ đến năm đó, Hướng Vân Hoan ở đầu đường gặp được Hướng Vân Yến bị đuổi ra khỏi phủ, lúc đó trên người nàng ô uế bẩn thỉu, chỉ riêng cặp mắt vẫn trong suốt nhìn nàng, không quan tâm vọt vào trong lòng nàng, gọi nàng ‘Nhị tỷ’.
Khi đó, tình huống của Hướng Vân Hoan cũng là rơi xuống đấy cốc, hai người sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cũng không cảm thấy khổ. Sau này Vân Hoan mở quán mì, cuộc sống mới dẫn dần tốt lên, có tiền dư liền làm đồ ăn vặt cho Vân Yến, một chuỗi hồ lô đường có thể làm nàng nhắc đi nhắc lại rất nhiều ngày.
Sau này...
Sau này, nàng sinh bệnh nặng, cả đêm sốt cao không lui, Vân Yến đi thỉnh đại phu cho nàng, lần đi này, nàng cuối cùng không trở về...
Hướng Vân Hoan không muốn lại nhớ lại, cúi xuống lau khóe miệng Vân Yến, ôn nhu cười nói: “Mèo tham, trở về Nhị tỷ tự mình làm cho muội mấy chuỗi, bảo đảm ngay cả que trúc muội cũng ăn vào trong bụng!”
“Thật sự!” Mắt Vân Yến sáng lên.
“Đương nhiên!” Hướng Vân Hoan nói: “Lúc ta còn nhỏ kẹo hồ lô đều là ta và cha cùng nhau làm đấy!”
“Phụ thân đối Nhị tỷ là tốt nhất rồi!” Vân Yến cười, ánh mắt đều cong thành hình bán nguyệt.
Hướng Vân Hoan một đường nắm tay nàng, đến Phong Niên Thực Phủ, nhìn thấy là khung cảnh náo nhiệt, tiếng người ồn ào.
Lúc trước Hướng Vân Hoan đã đến mấy lần, tiểu nhị cũng biết nàng, thấy nàng liền vội hành lễ, “Nhị tiểu thư mạnh khỏe!” dღđ☆L☆qღđ
Quay đầu lại nhìn thấy Hướng Vân Yến, sửng sốt. Vân Hoan kéo Vân Yến qua, đẩy về phía trước, “Đây là Tam tiểu thư.” Tiểu nhị lúc này mới vội vàng nói: “Tam tiểu thư mạnh khỏe.”
“Ngươi cũng tốt.” Vân Yến cười đáp lễ.
Chắc là tiểu nhị chưa từng thấy qua vị tiểu thư nào ôn hòa đáng yêu như vậy, cảm thấy vui tiến lên dẫn hai tỷ muội đi vào trong nội đường. Vân Hoan lại chỉ vào một phòng trang nhã trên lầu nói: “Cho ta phòng đơn, đưa mấy món chiêu bài của tửu lâu chúng ta lên đây. Tam tiểu thư chưa từng tới, cũng để Tam tiểu thư nếm thử tay nghề giữ nhà của các ngươi!”
“Được!” Tiểu nhị cũng không ậm ờ, dẫn tỷ muội hai người lên trên, lại chọn cho hai người một phòng trang nhã sát đường cái, qua một lát, lại nhanh nhẹn bưng trà lên.
Hướng Vân Hoan giơ ly trà lên, một mùi vị trà thơm ngát phả vào mặt, làm người ta vui vẻ thoải mái. Vân Yến nhấp một ngụm, nói: “Trà này nhạt, nhưng lại trong veo, uống thật thoải mái.”
“Trà này là bí phương của phụ thân chúng ta.” Hướng Vân Hoan giải thích nói.
Bình thường trong tửu lâu đều sẽ có nước trà miễn phí, những tửu lâu lâu năm cũng không để trong lòng, nước trà bưng lên đều được pha chế từ lá trà bình thường, có chút cửa hàng nhỏ ngâm trà diệp tử cho khách uống.
Hướng Hằng Ninh đã từng nói qua, nếu như đưa nước trà như vậy cho khách, còn không bằng không tiễn. Phàm là khách nhân đã từng trải đời, đối với nước trà miễn phí này yêu cầu rất cao, chủ quán đãi khách có thành ý hay không, uống nước trà là biết.
Trà ở Phong Niên Thực Phủ là Hướng Hằng Ninh tự mình nghiên cứu ra. Bí phương này Hướng Hằng Ninh cũng chỉ nói cho một mình Hướng Vân Hoan biết, lấy một số lượng lá trúc vừa phải, thêm trà xanh, địa hoàng và đường trắng, cuối cùng dùng nước nóng pha, ngâm một khắc sau là có thể uống. Lúc trước Hướng Vân Hoan tham mát, ngày hè thường bỏ trà trúc này vào hầm băng, chỉ cần một lát uống nước trà vào miệng, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
“Trà này thanh nóng trừ hỏa, trong tửu lâu rất nhiều khách nhân đều vì trà này mới đến.” Hướng Vân Hoan lại nói.
“Ừ, uống ngon!” Vân Yến gật đầu, trong đáy lòng thật sự rất muốn nói, nếu có thể ăn một miếng kẹo hồ lô, uống một ngụm trà trúc, cuộc sống này thật sự là đẹp đến tận cùng luôn.
Ngẫm lại, lời này tương đối không có tiền đồ, sợ là sẽ bị Nhị tỷ chê cười, nàng cũng đành nhịn xuống.
Bên cạnh, tiểu nhị đã bưng đồ ăn lên, Vân Hoan nhìn qua, Thái cực dụ nê, gạch cua cá Lư đông lạnh, trứng cuốn như ý, trúc diệp tử bài, rau xào ngũ đinh, cộng thêm một món canh thịt viên Hoài Sơn, mặn nhạt đều có, lạnh nóng phối hợp cũng thích hợp.
Đến khi đồ ăn đã được bưng hết lên, từ ngoài cửa có một nam nhân trung niên đi vào. Vân Hoan nhìn thấy hắn cũng hơi hơi đứng dậy, lên tiếng gọi: “Chương thúc thúc.”
Chương Khuê đi theo bên người Hướng Hằng Ninh hơn mười năm, từ khi Hướng Hằng Ninh buôn bán Chương Khuê luôn là trợ thủ đắc lực của Hướng Hằng Ninh. Hướng Hằng Ninh vẫn luôn nể trọng ông, nghe nói năm đó Ông Ngọc Lương làm Phong Niên Thực Phủ chướng khí mù mịt, dưới cơn giận dữ Chương Khuê đã ra sức đánh Ôn Ngọc Lương một trận, sau đó liền không có tung tích. Lúc này Hướng Vân Hoan thấy hắn, tự nhiên cũng không dám chậm trễ.
“Nhị tiểu thư gần đây có mạnh khỏe?” Chương Khuê bộ dáng nho nhã, nếu tay cầm thêm cây quạt nhìn qua càng giống thư sinh hơn, bình dị gần gũi, khi nói chuyện quay đầu nhìn Vân Yến, kinh ngạc nói: “Đây là Tam tiểu thư? Đều lớn như vậy rồi.”
“Chương thúc thúc.” Vân Yến nhu thuận gọi theo Vân Hoan.
“Tốt.” Chương Khuê cười tủm tỉm nói: “Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư chậm rãi ăn, nếu còn có gì phân phó ta ở ngay bên ngoài. Trước không quấy rầy nữa.”
Nói xong hắn liền lui ra ngoài, Vân Hoan thấy Vân Yến nhìn chằm chằm đồ ăn, ánh mắt đều trợn to, không khỏi cảm thấy buồn cười, vung tay lên, “Ăn thôi!”
Vừa dứt lời Vân Yến liền múc canh thái cực dụ nê, ăn vào một miếng thẳng gật đầu, lại gắp một miếng trứng cuốn như ý, miệng than thở ăn ngon. Nếu là ngày thường Vân Hoan nhất định muốn mắng Vân Yến không có giáo dưỡng, nhưng lúc này thấy nàng vui vẻ như vậy, trên mặt bản thân cũng không tự giác được nở nụ cười, bắt đầu ăn theo nàng.
Liên tục ăn mấy món ăn, Vân Hoan kêu thẳng đã ghiền. Từ sau khi ra khỏi phủ nàng càng nhớ mĩ vị ở Phong Niên Thực Phủ, chỉ hận bản thân không tốt, không thể làm ra hương vị giống vậy.
Cũng may bây giờ mĩ vị trước mắt, nàng muốn ăn là có.
Trước mắt, chỉ còn lại món trứng cuốn như ý nàng thích nhất. Vân Hoan nhấc đũa lên gắp một khối, trong lòng nghĩ đã nhiều năm nàng chưa được ăn món này rồi.
Ôm tâm tình nhảy nhót, nàng dè dặt cẩn trọng đưa một miếng cuốn trứng như ý vào trong miệng, hương vị thơm ngon của trứng kích thích vị giác của nàng, nàng nhịn không được cắn thêm một miếng nữa, muốn ăn đến thịt gà mềm mại bên trong...
Tâm tình hưng phấn này lại im bặt ngừng lại.
Thịt gà này không đúng, rất không đúng.
“Nhị tỷ, tỷ làm sao vậy?” Vân Yến mắt thấy Vân Hoan dừng đũa, mặt lộ vẻ nghi hoặc liền hỏi. Vân Hoan đang muốn nói trứng cuộn Như Ý này xảy ra vấn đề, bên ngoài phòng cũng đột nhiên truyền đến một trận ầm ĩ, thanh âm một nam tử từ cách vách truyền sang.
“Đều nói Phong Niên Thực Phủ của các ngươi là tốt nhất Đại Tề. Đại gia cũng mất rất nhiều bạc đến nơi này ăn cơm, nhưng tất cả các ngươi lại là kẻ lừa đảo! Nếu hôm nay các ngươi không cho ta một lời giải thích, ta lập tức đi ra, đạp đổ chiêu bài nơi này!”
“Nhị tỷ, đã xảy ra chuyện!” Vân Yến vội vàng nói.
~*~ Chương sau nam 9 lên sàn diễn, các nàng tung bông nào!!!
Trong ngày thường Phong Niên Thực Phủ chính là một bữa tiệc khó cầu, lúc bận rộn, quý nhân tới chơi có khả năng còn cần phải hẹn trước. Có thể thấy được tiếng tăm của Phong Niên Thực Phủ có bao nhiêu lớn.
Hướng Vân Hoan nhớ láng máng, một đời trước cũng vào thời gian này, phụ thân chậm chạp không về, Tô thị liền đưa ra ý kiến để Ôn Ngọc Lương giúp đỡ quản lý sản nghiệp trong nhà. Lúc đó nàng bị Ôn Ngọc Lương mê hoặc đến thất điên bát đảo, lại nghĩ dù sao có một ngày Ôn Ngọc Lương cũng sẽ là trượng phu của mình, để hắn sớm tiếp xúc cũng tốt.
Nào đã từng nghĩ đến, Ôn Ngọc Lương tiếp nhận sản nghiệp nhà nàng, lại không thể trở thành trượng phu của nàng. Hướng Vân Hoan bị đuổi ra khỏi Hướng phủ không bao lâu, Ôn Ngọc Lương liền cưới Hướng Vân Cẩm, ở rể Hướng gia. Lại sau này, khi Vân Hoan biết được tin phụ thân đã chết trên đường trở về, Phong Niên Thực Phủ đã là ngày càng sa sút.
Vài năm sau, Hướng Vân Hoan đứng trước cửa Phong Niên Thực Phủ lần nữa, chiêu bài Phong Niên Thực Phủ đã bị thay thế, vốn là tửu lâu lại biến thành sòng bạc.
Sau này, Hướng Vân Hoan mới biết được, Ôn Ngọc Lương căn bản không biết kinh doanh, lại yêu cờ bạc như mạng, tiêu tiền như nước.
Phong Niên, cũng là hắn bại bởi người khác.
Năm đó Hướng Vân Hoan đã hối hận cả đời, một đời này, làm sao có thể để Ôn Ngọc Lương làm chủ Phong Niên, đoạt phủ đệ của nàng, phá hư sản nghiệp nhà nàng?
“Mẫu thân không đề cập đến ta ngược lại đã quên, biểu ca Ngọc Lương năm trước đã tham gia thi khảo, đảo mắt một năm sắp qua đi, sao cũng không thấy người nhà hắn gửi thư thúc giục hắn trở về?” Hướng Vân Hoan ổn định giọng điệu, cười cười hỏi.
Tô thị sững sờ một chút, nói: “Học đường ở Ung Châu tốt hơn so với nơi khác, chắc là biểu ca con muốn ở Ung Châu lâu hơn chút.”
“A, ở lâu....” Vân Hoan thấp giọng, chỉ khoảng nửa khắc sau lại thay đổi ngữ điệu: “Hôm qua nữ nhi thấy trên cái túi thơm bẩn kia thêu hoa đoàn tụ, cũng rất giống bụi hoa trong viện Cẩm tỷ tỷ. Chẳng lẽ Hoán Hương đi theo bên người tỷ tỷ, cái khác không học được, nhưng tú công lại học tốt lắm. Ngày thường thật không thấy Hoán Hương có thể thêu cái gì đẹp như vậy, khó có khi thêu được một cái, chỉ tiếc...”
Thanh âm dừng ở chỗ này có chút ý vị thâm trường, Vân Hoan mắt thấy sắc mặt Tô thị không thay đổi, nhưng đầu ngón tay cũng đã trở nên trắng bệch, ngay cả tay cũng có chút run run, lúc này nàng mới đứng dậy cáo biệt. Đi đến cửa lại quay đầu hỏi Tô thị: “Mẫu thân, trong viện của ta cũng còn vài gian phòng trống, ngày thường lạnh lẽo im ắng dọa người, ta có thể đón Yến nhi đến ở cùng hay không, cũng có người làm bạn?”
“Cũng tốt, để Trương mẹ an bài người dọn dẹp một chút, ngày mai liền dời qua đó đi.”
“Tạ mẫu thân.” Vân Hoan vén áo thi lễ.
Nàng đi chưa được bao lâu, Tô thị đầy bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, Trương mẹ thấy sắc mặt bà ta đỏ bừng, đang muốn trốn đi, Tô thị lại gạt tất cả những gì có trên mặt bàn xuống đất, mảnh vỡ suýt thì bắn vào Trương mẹ.
“Một lũ vô dụng!” Tô thị thấp giọng mắng, cuối cùng mới ngẩng mặt lên hỏi Trương mẹ, “Dạo này Nhị tiểu thư tiếp xúc với những ai?”
“Không có ai cả, luôn ở trong phủ, hoặc là cùng Đại tiểu thư, Biểu thiếu gia ra ngoài.” Trương mẹ nói.
“Êm đẹp sao lại cùng dã chủng kia pha trộn vào một khối rồi hả?”
“Chuyện này nô tì cũng không biết. Sợ là nhất thời nảy ra ý này thôi.” Trương mẹ cũng nghĩ mãi không thông.
“Trước giờ nhưng là ta xem nhẹ nàng rồi!” Tô thị thấp giọng nỉ non. Vừa rồi mỗi câu nói của Hướng Vân Hoan nghe như tùy ý, nhưng lại là từng chữ từng chữ bức người. Chỉ có thể hận, nữ nhi của bà ta không tốt, không duyên không cớ để Hướng Vân Hoan nắm được nhược điểm, còn có Ôn Ngọc Lương này, bà ta có tâm bồi dưỡng hắn thành người tài, hắn lại động tâm tư lên nữ nhi của bà ta rồi!
Lúc này muốn cho hắn tiếp nhận Phong Niên, xem như triệt để toi công rồi. Cũng trách Hướng Hằng Ninh, trước khi đi còn nói với Đại chưởng quỹ của Phong Niên nghe theo lệnh Hướng Vân Hoan. Nói đến cùng, Hướng Hằng Ninh vẫn không tin bà ta, Ôn Ngọc Lương cũng không chịu thua kém!
“Đi nới với Biểu thiếu gia, bảo hắn hôm nay liền chuyển đến Thiên viện ở Thành tây của chúng ta đi! Đừng ở đây để người bắt được thóp!” Tô thị hung hăng nói, trong lúc nhất thời, bà ta thật sự hận không thể bóp nát ly trà trong tay.
Hướng Vân Hoan lúc này đang dẫn Hướng Vân Yến ra ngoài hoàn toàn không có cảm giác gì, bởi vì nàng uy hiếp hai câu, Hướng Vân Cẩm bị cấm túc một tháng, Ôn Ngọc Lương cũng bị đuổi ra phủ.
Tay cầm bàn tay nhỏ bé của Hướng Vân Yến, tâm tình Hướng Vân Hoan thật sự là vô cùng thoải mái.
“Nhị tỷ, tỷ đây là muốn dẫn ta đi đâu vậy?” Vân Yến thẹn thùng, từ nhỏ đến lớn ra ngoài không được mấy lần, lúc này nàng đang đi trên đường cái, thật sự là thấy cái gì cũng đều mới lạ.
“Dẫn muội đến tửu lâu của nhà chúng ta.” Hướng Vân Hoan sờ sờ đầu nàng, thấy ven đường có bán kẹo hồ lô, thuận tay mua cho Hướng Vân Yến một chuỗi.
Vân Yến cầm kẹo trong tay nhìn rồi lại nhìn, thế nào cũng không lỡ ăn, dưới sự thúc dục của Hướng Vân Hoan nàng mới chậm rãi cắn một miếng, một tư vị chua chua ngọt ngọt quanh quẩn trên đầu lưỡi, Vân Yến hận không thể một hơi nhét cả cái kẹo hồ lô vào trong miệng.
“Ăn ngon!” Vân Yến mạnh gật đầu một cái, cười tít mắt cọ cọ lên người Vân Hoan, “Nhị tỷ, tỷ thật tốt!”
Bộ dáng hạnh phúc này, thực sự làm Hướng Vân Hoan chu xót. Lại nhớ đến năm đó, Hướng Vân Hoan ở đầu đường gặp được Hướng Vân Yến bị đuổi ra khỏi phủ, lúc đó trên người nàng ô uế bẩn thỉu, chỉ riêng cặp mắt vẫn trong suốt nhìn nàng, không quan tâm vọt vào trong lòng nàng, gọi nàng ‘Nhị tỷ’.
Khi đó, tình huống của Hướng Vân Hoan cũng là rơi xuống đấy cốc, hai người sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cũng không cảm thấy khổ. Sau này Vân Hoan mở quán mì, cuộc sống mới dẫn dần tốt lên, có tiền dư liền làm đồ ăn vặt cho Vân Yến, một chuỗi hồ lô đường có thể làm nàng nhắc đi nhắc lại rất nhiều ngày.
Sau này...
Sau này, nàng sinh bệnh nặng, cả đêm sốt cao không lui, Vân Yến đi thỉnh đại phu cho nàng, lần đi này, nàng cuối cùng không trở về...
Hướng Vân Hoan không muốn lại nhớ lại, cúi xuống lau khóe miệng Vân Yến, ôn nhu cười nói: “Mèo tham, trở về Nhị tỷ tự mình làm cho muội mấy chuỗi, bảo đảm ngay cả que trúc muội cũng ăn vào trong bụng!”
“Thật sự!” Mắt Vân Yến sáng lên.
“Đương nhiên!” Hướng Vân Hoan nói: “Lúc ta còn nhỏ kẹo hồ lô đều là ta và cha cùng nhau làm đấy!”
“Phụ thân đối Nhị tỷ là tốt nhất rồi!” Vân Yến cười, ánh mắt đều cong thành hình bán nguyệt.
Hướng Vân Hoan một đường nắm tay nàng, đến Phong Niên Thực Phủ, nhìn thấy là khung cảnh náo nhiệt, tiếng người ồn ào.
Lúc trước Hướng Vân Hoan đã đến mấy lần, tiểu nhị cũng biết nàng, thấy nàng liền vội hành lễ, “Nhị tiểu thư mạnh khỏe!” dღđ☆L☆qღđ
Quay đầu lại nhìn thấy Hướng Vân Yến, sửng sốt. Vân Hoan kéo Vân Yến qua, đẩy về phía trước, “Đây là Tam tiểu thư.” Tiểu nhị lúc này mới vội vàng nói: “Tam tiểu thư mạnh khỏe.”
“Ngươi cũng tốt.” Vân Yến cười đáp lễ.
Chắc là tiểu nhị chưa từng thấy qua vị tiểu thư nào ôn hòa đáng yêu như vậy, cảm thấy vui tiến lên dẫn hai tỷ muội đi vào trong nội đường. Vân Hoan lại chỉ vào một phòng trang nhã trên lầu nói: “Cho ta phòng đơn, đưa mấy món chiêu bài của tửu lâu chúng ta lên đây. Tam tiểu thư chưa từng tới, cũng để Tam tiểu thư nếm thử tay nghề giữ nhà của các ngươi!”
“Được!” Tiểu nhị cũng không ậm ờ, dẫn tỷ muội hai người lên trên, lại chọn cho hai người một phòng trang nhã sát đường cái, qua một lát, lại nhanh nhẹn bưng trà lên.
Hướng Vân Hoan giơ ly trà lên, một mùi vị trà thơm ngát phả vào mặt, làm người ta vui vẻ thoải mái. Vân Yến nhấp một ngụm, nói: “Trà này nhạt, nhưng lại trong veo, uống thật thoải mái.”
“Trà này là bí phương của phụ thân chúng ta.” Hướng Vân Hoan giải thích nói.
Bình thường trong tửu lâu đều sẽ có nước trà miễn phí, những tửu lâu lâu năm cũng không để trong lòng, nước trà bưng lên đều được pha chế từ lá trà bình thường, có chút cửa hàng nhỏ ngâm trà diệp tử cho khách uống.
Hướng Hằng Ninh đã từng nói qua, nếu như đưa nước trà như vậy cho khách, còn không bằng không tiễn. Phàm là khách nhân đã từng trải đời, đối với nước trà miễn phí này yêu cầu rất cao, chủ quán đãi khách có thành ý hay không, uống nước trà là biết.
Trà ở Phong Niên Thực Phủ là Hướng Hằng Ninh tự mình nghiên cứu ra. Bí phương này Hướng Hằng Ninh cũng chỉ nói cho một mình Hướng Vân Hoan biết, lấy một số lượng lá trúc vừa phải, thêm trà xanh, địa hoàng và đường trắng, cuối cùng dùng nước nóng pha, ngâm một khắc sau là có thể uống. Lúc trước Hướng Vân Hoan tham mát, ngày hè thường bỏ trà trúc này vào hầm băng, chỉ cần một lát uống nước trà vào miệng, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
“Trà này thanh nóng trừ hỏa, trong tửu lâu rất nhiều khách nhân đều vì trà này mới đến.” Hướng Vân Hoan lại nói.
“Ừ, uống ngon!” Vân Yến gật đầu, trong đáy lòng thật sự rất muốn nói, nếu có thể ăn một miếng kẹo hồ lô, uống một ngụm trà trúc, cuộc sống này thật sự là đẹp đến tận cùng luôn.
Ngẫm lại, lời này tương đối không có tiền đồ, sợ là sẽ bị Nhị tỷ chê cười, nàng cũng đành nhịn xuống.
Bên cạnh, tiểu nhị đã bưng đồ ăn lên, Vân Hoan nhìn qua, Thái cực dụ nê, gạch cua cá Lư đông lạnh, trứng cuốn như ý, trúc diệp tử bài, rau xào ngũ đinh, cộng thêm một món canh thịt viên Hoài Sơn, mặn nhạt đều có, lạnh nóng phối hợp cũng thích hợp.
Đến khi đồ ăn đã được bưng hết lên, từ ngoài cửa có một nam nhân trung niên đi vào. Vân Hoan nhìn thấy hắn cũng hơi hơi đứng dậy, lên tiếng gọi: “Chương thúc thúc.”
Chương Khuê đi theo bên người Hướng Hằng Ninh hơn mười năm, từ khi Hướng Hằng Ninh buôn bán Chương Khuê luôn là trợ thủ đắc lực của Hướng Hằng Ninh. Hướng Hằng Ninh vẫn luôn nể trọng ông, nghe nói năm đó Ông Ngọc Lương làm Phong Niên Thực Phủ chướng khí mù mịt, dưới cơn giận dữ Chương Khuê đã ra sức đánh Ôn Ngọc Lương một trận, sau đó liền không có tung tích. Lúc này Hướng Vân Hoan thấy hắn, tự nhiên cũng không dám chậm trễ.
“Nhị tiểu thư gần đây có mạnh khỏe?” Chương Khuê bộ dáng nho nhã, nếu tay cầm thêm cây quạt nhìn qua càng giống thư sinh hơn, bình dị gần gũi, khi nói chuyện quay đầu nhìn Vân Yến, kinh ngạc nói: “Đây là Tam tiểu thư? Đều lớn như vậy rồi.”
“Chương thúc thúc.” Vân Yến nhu thuận gọi theo Vân Hoan.
“Tốt.” Chương Khuê cười tủm tỉm nói: “Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư chậm rãi ăn, nếu còn có gì phân phó ta ở ngay bên ngoài. Trước không quấy rầy nữa.”
Nói xong hắn liền lui ra ngoài, Vân Hoan thấy Vân Yến nhìn chằm chằm đồ ăn, ánh mắt đều trợn to, không khỏi cảm thấy buồn cười, vung tay lên, “Ăn thôi!”
Vừa dứt lời Vân Yến liền múc canh thái cực dụ nê, ăn vào một miếng thẳng gật đầu, lại gắp một miếng trứng cuốn như ý, miệng than thở ăn ngon. Nếu là ngày thường Vân Hoan nhất định muốn mắng Vân Yến không có giáo dưỡng, nhưng lúc này thấy nàng vui vẻ như vậy, trên mặt bản thân cũng không tự giác được nở nụ cười, bắt đầu ăn theo nàng.
Liên tục ăn mấy món ăn, Vân Hoan kêu thẳng đã ghiền. Từ sau khi ra khỏi phủ nàng càng nhớ mĩ vị ở Phong Niên Thực Phủ, chỉ hận bản thân không tốt, không thể làm ra hương vị giống vậy.
Cũng may bây giờ mĩ vị trước mắt, nàng muốn ăn là có.
Trước mắt, chỉ còn lại món trứng cuốn như ý nàng thích nhất. Vân Hoan nhấc đũa lên gắp một khối, trong lòng nghĩ đã nhiều năm nàng chưa được ăn món này rồi.
Ôm tâm tình nhảy nhót, nàng dè dặt cẩn trọng đưa một miếng cuốn trứng như ý vào trong miệng, hương vị thơm ngon của trứng kích thích vị giác của nàng, nàng nhịn không được cắn thêm một miếng nữa, muốn ăn đến thịt gà mềm mại bên trong...
Tâm tình hưng phấn này lại im bặt ngừng lại.
Thịt gà này không đúng, rất không đúng.
“Nhị tỷ, tỷ làm sao vậy?” Vân Yến mắt thấy Vân Hoan dừng đũa, mặt lộ vẻ nghi hoặc liền hỏi. Vân Hoan đang muốn nói trứng cuộn Như Ý này xảy ra vấn đề, bên ngoài phòng cũng đột nhiên truyền đến một trận ầm ĩ, thanh âm một nam tử từ cách vách truyền sang.
“Đều nói Phong Niên Thực Phủ của các ngươi là tốt nhất Đại Tề. Đại gia cũng mất rất nhiều bạc đến nơi này ăn cơm, nhưng tất cả các ngươi lại là kẻ lừa đảo! Nếu hôm nay các ngươi không cho ta một lời giải thích, ta lập tức đi ra, đạp đổ chiêu bài nơi này!”
“Nhị tỷ, đã xảy ra chuyện!” Vân Yến vội vàng nói.
~*~ Chương sau nam 9 lên sàn diễn, các nàng tung bông nào!!!
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook