• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử (1 Viewer)

  • Chương 7. Thực lực.

“Ta nói, được.” Hướng Vân Hoan mỉm cười, “Ta chỉ hi vọng, nếu hôm nay ta làm ra được món ăn làm Triệu Nhị thiếu gia vừa lòng, vài vị công tử có thể không so đo hiềm khích trước kia, sau này cũng đừng tồn khúc mắc với Phong Niên.”

Vân Hoan nghĩ rất đơn giản, vài vị công tử này đều là chủ không thể trêu vào, lại còn có tiếng lão thao, không trông cậy vào bọn họ có thể nói ra một lời hay, nhưng nếu mấy người này nói ra một câu không tốt, Phong Niên chịu không nổi. Huống chi, lúc này Vân Hoan muốn ở Phong Niên tạo uy vọng, sao không lấy thực lực của chính mình uy hiếp phòng bếp?

Nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm?

Nhướn mi thản nhiên nhìn bốn người trong phòng, cuối cùng dừng trên người Triệu Du Hoán. Chỉ thấy hắn gõ gõ mặt bàn, gương mặt tươi cười nhìn Vân Hoan, “Một lời đã định. Triệu mỗ mỏi mắt mong chờ!”

~*~

“Ngươi nói ngươi, sao lại muốn khó xử một tiểu cô nương?” Hướng Vân Hoan vừa đi không xa, Lâm Khinh Nam đặt ly trà trong tay xuống, có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Du Hoán lắc đầu, “Không phải chỉ là một đĩa thức ăn thôi à? Không đúng khẩu vị không ăn cũng thôi, ngươi xem ngươi...”

“Ngươi thì biết cái rắm!” Vương Sở Giang hiểu rõ phong tình, nhưng lớn lên lại là một gương mặt trẻ con nhướn mi nói: “Vừa rồi Du Hoán nói ở đầu cầu thang thấy một tuyệt sắc, ta còn không tin. Vừa rồi nhìn đến Nhị tiểu thư Hướng gia ta lại tin. Một chiêu này của Du Hoán chính là dẫn xà xuất động. Trước nhìn thấy người, lại làm nàng chú ý tới bản thân, mặc kệ yêu cũng tốt, hận cũng tốt, thế nào cũng để nàng trước nhớ kỹ bản thân, đường sau này mới dễ đi. Du Hoán, ngươi nói, đúng hay không đúng?”

“Quả nhiên vẫn là Sở Giang hiểu tôi nhất!” Triệu Du Hoán mỉm cười, cầm cây quạt muốn tiến lên nâng cằm Vương Sở Giang, Vương Sở Giang ‘ai u’ một tiếng làm bộ muốn ngã vào trong lòng Triệu Du Hoán, nhéo cổ họng, thấp giọng xướng: “Du lang, ngực ta đau, giúp ta xoa xoa...”

“Được chứ!” Triệu Du Hoán cười, nhưng lại thật sự muốn tiến lên đỡ lấy Vương Sở Giang.

Một bên Lâm Khinh Lam mí mắt giật giật, cuối cùng nhịn không được rút kiếm tùy thân ra để giữa hai người, nổi giận mắng: “Hai ngươi nếu còn ghê tởm như vậy, đừng trách ta không nhịn được cắt của hai người các ngươi cho cẩu ăn!”

“Thật tàn nhẫn!” Vương Sở Giang xoay người, Triệu Du Hoán cũng chụp hụt, trong nháy mắt hai người đã bình thản ung dung ngồi xuống, Lâm Khinh Nam đút kiếm vào vỏ, liền nghe Vương Sở Giang nói: “Lâm tiểu tướng quân sao càng ngày càng không chịu đùa rồi hả?”

“Không đáng yêu, vừa đùa hắn hắn liền rút cây kiếm hù chết người này ra!” Triệu Du Hoán mím mím môi, nhổ cọng tóc khẽ thổi về phía lưỡi kiếm của Lâm Khinh Nam, lập tức đứt đôi.

Triệu Du Hoán run một cái, liếc nhìn Tống Trường Bình từ đầu đến cuối lù lù không động, lúc này hắn lại là bộ dáng cúi đầu rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Triệu Du Hoán không khỏi đẩy đẩy hắn nói: “Ta nhớ được, huynh và Hướng gia có hôn ước?”

Tống Trường Bình ho khan hai tiếng, nhíu mày nói: “Không biết.”

“Làm sao có thể không biết?” Triệu Du Hoán cười ha ha, “Năm ấy ta và huynh du hồ, đúng lúc trùng hợp gặp gỡ hai tỷ muội Hướng gia, lúc đó mưa bụi bay bay, huynh vừa nhìn thấy mặt hai người họ đương trường vẽ bức mỹ nhân dưới mưa, lúc đó ta đòi huynh, huynh còn không cho. Sau này ta mới nghe được, huynh và Hướng gia thật sự có hôn ước... Huynh người này, nghĩ thật không phúc hậu!”

Triệu Du Hoán đẩy Tống Trường Bình một cái, hai người khác cũng chưa từng nghe thấy chuyện này, đang muốn vểnh tai lên nghe, Tống Trường Bình đã nhướn mi, đôi con người nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Du Hoán, làm Triệu Du Hoán không lý do rùng mình một cái. Tống Trường Bình mới chậm rì rì nói: “Triệu nhị, mấy ngày trước cha ngươi còn hỏi ta có phải ngươi ở bên ngoài dưỡng một ca kỹ hay không? Ngươi nói, ta nói hay không nói cho ông ấy mới tốt đây?”

“....” Chuyện này nếu để cha hắn biết, chân hắn còn giữ được hay sao? Triệu Du Hoán nghĩ đến cha hắn cầm thiết côn không nói hai lời hunh hãn đánh lên người hắn, ngẫm lại bộ dáng nương ôm mình gào khóc, không khỏi lại sợ run người, nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Huynh phúc hậu, huynh phúc hậu nhất!”

Triệu Du Hoán tức giận lại đi gắp một miếng trứng cuốn như ý, vừa cho vào miệng liền phun ra, tức giận nói: “Hướng Hằng Ninh mới không ở Phong Niên mấy ngày, hạ nhân này nọ liền dám ăn bớt cắt xén nguyên liệu như vậy. Đây là cho người ăn sao? Đây là đồ ăn cho heo!”

Một đoàn lửa giận toàn bộ phát tiết trên đồ ăn.

Tống Trường Bình tự nhiên uống trà trúc trong tay, nụ cười nhàn nhạt bên miệng cũng có chút cương.

Ngày đó, hắn và Triệu Du Hoán du hồ, đi được một nửa đường thì nghe thấy một tiếng ca du dương, hắn theo miệng cửa sổ nhìn lại, vừa đúng thấy một chiếc thuyền hoa ngay tại cách đó không xa. Một vị cô nương áo trắng cứ như vậy dang hai tay đứng ở đầu thuyền, không chút cố kị xướng ca dao Ung Châu, trong giọng nói tất cả đều là vui vẻ, làm người khác cũng vui sướng theo. Người đứng dưới mưa phùn, bao phủ một tầng sương mê mông, nhìn qua hình ảnh này, đúng là một bức tranh thủy mặc cực đẹp.

Mà cô nương này chính là phong cảnh đẹp nhất trong bức tranh.

Lúc đó trong lòng hắn vừa động, liền gọi giấy và mực vẽ bước tranh này vào giấy. Vừa vẽ xong Triệu Du Hoán liền tới. Lúc đó hắn đúng mà ma xui quỷ khiến giấu bức tranh này đi, hoàn toàn không muốn để Triệu Du Hoán nhìn thấy.

Lúc lại nhìn lại, đầu thuyền này nhiều thêm một vị cô nương, hai người vui đùa ầm ĩ một trận, Triệu Du Hoán nhìn đều đã ngây người, lúc đó vỗ vỗ bờ vai hắn nói: “Huynh không phải là họa sư có tiếng sao, mau vẽ xuống đi!”

Lúc đó hắn vẽ, nhưng đến cuối cùng vẫn thu tranh lại, không cho.

Lại sau này, các Trưởng bối loáng thoáng lộ ra, Tống Trường Bình hắn từ nhỏ liền cùng Đại tiểu thư Hướng gia có hôn ước.

Khi Hướng gia mang theo hai vị tiểu thư đến Tống phủ làm khách, hắn xa xa nhìn lại vừa liếc mắt một cái, lòng tràn đầy tất cả đều là vị cô nương áo trắng, còn tưởng rằng đó là Hướng Vân Cẩm.

Hôm nay vừa thấy, mới biết sai lầm rồi, toàn bộ sai lầm rồi.

Người cùng hắn có hôn ước kia, hắn ngay cả ánh mắt cũng không cho nàng.

Người cùng hắn không có hôn ước, hắn lại tâm tâm niệm niệm hồi lâu, bức tranh đều sắp bị mài mỏng, nhưng con mẹ nó, lại chính là Hướng Vân Hoan điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo trong truyền thuyết kia?

Nhớ đến mỗi lần bọn muội muội vẻ mặt khinh thường nhắc đến Hướng Vân Hoan, ngẫm lại Hướng Vân Hoan không kiêu ngạo không siểm nịnh, trầm ổn hào phóng vừa rồi, còn có dưới mưa phùn bay bay, cô nương áo trắng tràn ngập vui vẻ, con ngươi của Tống Trường Bình trầm xuống: bên ngoài đồn đãi, hình như có chút sai lệch?

Ở một nơi khác, Hướng Vân Hoan bị nhắc tới hắt hơi một cái, bước chân nhanh hơn đi về phía nhà bếp, Chương Khuê đi theo sau lưng nàng có chút bất an nói: “Nhị tiểu thư, ta đã sai người thông tri Ngô sư phụ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, ngài ở bên ngoài chỉ đạo là được, không cần thật sự động tay. Nếu để cha ngươi biết ngươi vào phòng bếp, tội của ta sẽ to lắm!”

“Ta làm!” Hướng Vân Hoan ngừng bước chân, không để ý Chương Khuê vẻ mặt nghi hoặc, nói: “Chương thúc, ta sẽ nấu cơm, ngươi tin ta.”

“Nhưng là...” Chương Khuê còn muốn nói, Hướng Vân Hoan lại ngắt lời hắn: “Chương thúc thúc, ta chỉ muốn biết vì sao phòng bếp lại xuất hiện loại chuyện ăn bớt ăn xén nguyên liệu này. Ta nhớ cha đã nói qua, vô luận sinh ý như thế nào, Phong Niên chúng ta tuyệt đối không thể lừa gạt khách. Tiêu chuẩn như muốn trứng cuốn như ý ngày hôm nay, không bằng chúng ta đi bày hàng! Nói chúng ta là tửu lâu đệ nhất Ung Châu, đều sẽ làm cho người ta chê cười!”

Lời này có chút nặng, nhưng chắc chắn cũng là lời nói thật. Hướng Hằng Ninh kinh doanh Phong Niên nhiều năm, có thể náo nhiệt như vậy, thật sự tốn không ít công sức. Treo điếm treo bảng già trẻ không gạt, hắn cũng chắc chắn làm được. Nhưng hắn mới đi mấy ngày, trong tiệm liền xuất hiện sơ suất như vậy, chuyện này hoàn toàn không bình thường.

Nhân phẩm của Chương Khuê, Hướng Hằng Ninh có thể tin, nàng cũng có thể.

“Chương thúc thúc, thức ăn hôm nay là ngài cố ý để ta ăn phải không?”

Một đời trước khi nàng xây dựng lại Phong Niên, mỗi một chỗ đều là tự bản thân nàng bố trí lần nữa. Nàng có thể nói nàng nhớ kỹ mỗi một chi tiết của Phong Niên. Khi mới vào cửa, nàng cố ý quét mắt nhìn đồ ăn bài trí trong tiệm, đồ ăn ngày thường để không ít, trong đó chỉ thiếu trứng cuốn như ý.

Chương Khuê để khách nhân phổ thông không gọi được trứng cuốn như ý, nhưng lại muốn để Hướng Vân Hoan ăn được. Sợ nàng ăn không ra gì khác biệt, nên dùng Ung Châu tứ thiếu có tiếng lão tham diễn một vở kịch, làm ồn ào, ở giữa chuyện này nhất định là xảy ra vấn đề gì rồi.

Đi lên hai bước nữa là đến phòng bếp, Hướng Vân Hoan dừng bước chân quay đầu nói với Chương Khuê: “Chương thúc thúc, ta đi nấu cơm trước, việc này giải quyết sau, ta sẽ đi tìm Chương thúc nói chuyện, được không?”

Chương Khuê ngừng lại một chút, Hướng Vân Hoan đã bước vào phòng bếp.

Trong phòng bếp còn nhiều nữ đầu bếp, đầu bếp của Phong Niên đi ra ngoài còn có thể diện hơn lão bản tiểu thương hộ, một đám người lòng dạ cũng cực cao, thấy Hướng Vân Hoan tuy là cung kính chào hỏi, nhưng trong đáy lòng vẫn tồn tâm lý chễ giễu.

Hướng Vân Hoan cũng không nói nhiều, đi vào liền cùng Đại sư phụ Lý Đại Chủy lên tiếng chào hỏi, nói: “Mượn phòng bếp của Lý sư phó làm món ăn.” Cũng không bảo người ta trợ thủ, không nói chuyện, lập tức chọn nguyên liệu bắt đầu nấu ăn.

Một đời trước Hướng Vân Hoan ở Đại tửu lâu bái sư phụ làm đầu bếp nữ, học thứ nhất chính là gọt vỏ khoai tây, làm món ăn đầu tiên cũng là khoai tây xào dấm. Sư phụ lúc đó nói với nàng, khoai tây xào dấm này khảo nghiệp nhất chính là bản lĩnh dùng đao, cao thủ xắt khoai, có thể xắt khoai tây thành từng sợi đều nhau, không kém mảy may. Còn có thể khảo nghiệm năng lực khống chế độ lửa, trình tự cho gia vị vào, còn phải chú ý thời gian, chuẩn bị xong rồi, làm thành món ăn mới có thể không nát không sống, mặn chua thích hợp.

Nàng cũng không nhớ năm đó mình luyện bao lâu mới làm được món này, chính là lúc này múa dao lại có ảo giác thời gian quay ngược lại, tốc độ cắt khoai vô cùng nhanh, chỉ chốc lát dưới tay đã có rất nhiều sợi khoai tây giống nhau. Tinh thần Vân Hoan toàn bộ tập trung vào tay, cũng quên bên cạnh còn có người, càng không nhìn thấy các nữ đầu bếp hai mặt nhìn nhau. Nàng không chút hoang mang làm, chỉ chốc lát, món khoai tây xào dấm đã ra nồi, đỏ xanh xen lẫn, vô cùng đẹp mắt, cũng rất ngăn nắp.

Lý Đại Chủy nhìn một lúc lâu sau mới tiến đến bên cạnh gắp một miếng, đúng là vị càng thanh thúy hơn ngày thường hắn làm, màu sắc cũng đẹp mắt hơn. Hắn thuận miệng liền hỏi: “Vừa rồi Nhị tiểu thư xắt khoai xong liền cho vào dấm ngâm, là vì sao?”

“Dùng dấm chua ngâm, sợi khoai tây không dễ biến sắc, xào ra càng đẹp mắt hơn, chính là phiền toái chút, phải ngâm hai lần, nhiều trình tự hơn.” Hướng Vân Hoan tỉ mỉ trả lời, chờ đến khi hoàn hồn, Lý Đại Chủy, Chương Khuê, còn có một vài đầu bếp khác sợ run nhìn nàng, nàng nhướn mi rống lên: “Đều thất thần làm cái gì! Bên ngoài khách nhân còn đang chờ, không cần tiền công à!”

Lý Đại Chủy vỗ tay một cái: “A Minh, Lý Nhị, trợ giúp Nhị tiểu thư! Đúng rồi, Còn một món ăn nữa Nhị tiểu thư muốn làm món gì?”

Trong phòng bếp không có nhiều quanh co lòn vòng, chú ý chính là thực lực. Hướng Vân Hoan hiểu kỹ thuật xắt rau một đời trước nàng khổ công luyện tập đã chấn trụ được trường hợp, nhưng cũng không đắc ý, thấp giọng nói: “cá đông pha hà hương.”

“Tên đồ ăn này sao ta chưa từng nghe nói qua?” Lý Đại Chủy sửng sốt, nói: “Thịt xào khô ta đã nghe qua, cá đông pha này là món gì?”

“Chọn cho ta một con cá trắm đen lớn nhỏ vừa phải, còn có một ít thịt ba chỉ là được.”

Ung Châu tứ thiếu đều là lão tham, ăn ở đều cực kỳ chú ý. Đồ ăn bình thường có lẽ không đả động được bọn họ, Hướng Vân Hoan chỉ có thể dùng kỳ chiêu. Cá đông pha hà hương này, nếu dựa theo thời gian kiếp trước suy đoán, hẳn là lăm năm sau mới có thể lưu truyền trên thị trường.

Mà món ăn này sở dĩ có thể nổi danh, cũng là bởi vì một trong Ung Châu tứ thiếu.

Thời gian thay đổi, không biết lúc này khẩu vị của hắn có còn như năm đó hay không?
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom